**********

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

Chương 22.1 - Annie's song


Rất xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ gần đây. Từ giờ, wind sẽ chăm chỉ post hơn. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ 

Chương 22.1

Alex đã tuột khuy và đang dò dẫm gấu chiếc áo ngủ của vợ mình trước khi tìm lại đủ tri giác để nhận ra chính xác điều anh đang làm và đối tượng anh đang làm điều đó. Annie. Anh kéo miệng mình ra khỏi miệng cô. Đầu anh nóng bừng vì ham muốn, ý nghĩ của anh như một mớ bòng bong, anh chớp mắt nhìn quanh. Dần dần, hiện thực trở về với anh. Ngay trên sàn? Chúa Giê-xu. Khi nhìn thấy việc anh suýt nữa đã làm, cơn rùng mình như một dòng nước đá xô tới quét qua người anh.
Hít mạnh một hơi rời rạc, anh gần như điên cuồng mò mẫm kiểm soát bản thân, thứ lúc này khó nắm bắt như mò kim đáy bể vậy. Ham muốn. Nó cháy bùng trong ruột gan anh như than nóng. Mạch đập hai bên thái dương anh phập phồng, phập phồng, mỗi nhịp dấy nên một cơn đau như dao cắt vào mắt. Annie. Anh chớp mắt và cố nhìn rõ gương mặt nhỏ nhắn của cô, tập trung vào cô và chỉ cô, cô gái đáng yêu bụng mang dạ chửa đang sợ hãi, không chỉ xứng đáng mà còn rất cần được ôm ấp nâng niu.
Bằng cách nào đó anh đã kéo cô qua đùi anh. Đầu gối anh nâng lên tạo chỗ dựa sau lưng cô. Tay anh vòng quanh phần bụng phồng lên của cô như cái neo giữ chặt cô lại. Nhìn xuống, anh nhận ra mình đã giật áo ngủ của cô lên đến đầu gối, đã gần trong gang tấc với việc vuốt ve kho báu bị cấm đoán đến nhường nào. Anh nuốt xuống, nâng bàn tay run rẩy vuốt lên mái tóc rối của cô. Dưới ngón tay anh, những sợi tóc như những sợi tơ ấm áp dưới ánh mặt trời. Mắt cô, mở to và thận trọng, lướt từ tay anh đến gương mặt của anh. Cô rõ ràng e sợ những gì anh có thể làm tiếp đó. Alex không thể trách cô được. Chỉ mất hai giây là anh có thể đẩy cô ngửa ra và hoàn thành nốt công việc.
“Annie,” anh thì thầm đau nhói, “Anh xin lỗi. Anh không có ý làm em sợ, em yêu. Chỉ là—” Anh bỏ ngang, không chắc nên nói gì, nên thành thật mà tàn nhẫn hay nên nói dối để không khiến cô bị sợ hãi thêm. Cuối cùng, anh quyết định chọn trung thực. Người con gái này đã bị cách ly khỏi hiện thực trong quá nhiều năm rồi. “Anh rất rất muốn em. Anh đã đợi em hàng tuần liền. Khi một người đàn ông ở gần một người phụ nữ trong một quãng thời gian dài đến thế, giống như anh ở bên cạnh em, và không bao giờ có thể…” Giọng anh lạc đi. “Anh xin lỗi. Ham muốn đã sổng ra khỏi anh một thoáng, chuyện là thế, và anh gần như mất kiểm soát.”
Alex gần như đã hứa với cô rằng anh sẽ không để nó xảy ra lần nữa, nhưng nhìn lại anh xem. Sự thật là anh có thể. Ôm cô trong tay thật dễ chịu. Mọi thứ ở cô đều cám dỗ anh, từ sắc hồng trong mờ nơi những chiếc móng chân nhỏ nhắn đến bờ môi dưới đầy đặn của cô. Anh chưa bao giờ từng muốn một người phụ nữ nhiều đến thế.
Chậm rãi—hơi chậm hơn một chút so với anh mong muốn—sợ hãi rời khỏi đôi mắt xinh đẹp của cô. Alex mỉm cười với cô, cảm thấy còn hơn cả nhẹ nhõm khi cô mỉm cười đáp lại. Cô vẫn ngập ngừng và hơi run rẩy, nhưng có vẻ vui lòng bỏ qua cho anh, dù còn nghi ngờ.
Tạ ơn Chúa.
Tự thấy mình như một kẻ đê tiện hèn mọn, anh áp tay lên má cô, mắt của anh giữ chặt lấy mắt cô. “Đó, không nghi ngờ gì hết, là nụ hôn ngọt ngào nhất anh từng có. Anh xin lỗi đã hành động với em như thế. Anh không làm em bị đau chứ, em yêu?”
Một chút ngập ngừng, cuối cùng cô lắc đầu. Anh có thể nhận ra cô đang run rẩy, và lần này anh không thể đổ tội cho Douglas. Khẽ xoa ngón cái lên miệng cô, anh thì thầm, “Anh biết mình không đáng, nhưng em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa được không? Để sửa lại cho đúng lần này?”
Đôi mắt của cô tối lại, anh không rõ là vì sợ hãi hay ngập ngừng. Anh nín thở, chờ đợi câu trả lời. Khi cô gật đầu, cái gật đầu gần như không tài nào nhận biết được, anh suýt nữa thì reo lên vì nhẹ nhõm, điều chẳng phù hợp với tình huống ở đây, tính đến việc cô thiếu hào hứng với quyết định này. “Cảm ơn em.”
Anh lại lướt ngón tay cái qua khuôn miệng đẹp tuyệt của cô. Ruột gan anh như thắt lại khi nhận thấy môi dưới của cô hơi sưng lên. Dù anh không nhớ rõ đã làm thế, anh biết mình chắc hẳn đã nghiền miệng anh lên miệng cô. Anh quả là một hoàng tử tuyệt vời. Chỉ một chút khuyến khích, anh đã nhào vào cô như gấu vồ vào mật ong vậy.
Anh có vài cái rào chắn cần phải dở bỏ, không nghi ngờ gì hết. Bản năng anh biết  rằng sẽ không khôn ngoan nếu trì hoãn việc này. Mất quá nhiều thời gian để suy ngẫm cách cư xử của anh, cô sẽ càng lúc càng sợ hãi với việc làm tình. Nó là một chướng ngại nữa anh cần phải vượt qua, nếu lúc này không có thêm thứ gì nữa. (If there was anything he didn’t need right now, it was another hurdle to jump)
Thật dịu dàng, tay anh anh dịch chuyển từ má đến cổ cô, những ngón tay trượt ra sau gáy. Áp phần đệm ngón cái lên phía cạnh quai hàm mảnh dẻ của cô, anh nâng mặt cô lên. Cúi đầu, miệng anh khẽ chạm vào môi cô. Ngay tức thì, cô cứng người lại, nhưng khi anh không tăng thêm áp lực hay kéo cô vào vòng tay anh, cô cuối cùng cũng bắt đầu thả lỏng.
Hành động cho đúng. Làm không đơn giản như nói. Anh muốn cô. Lạy Chúa, anh muốn cô nhiều đến chừng nào. Nóng bừng gấp rút. Không có chút dịu dàng nào trong ham muốn hay những ý nghĩ hào hiệp cứ lướt qua đầu anh. Hôn ngực cô cho đến khi cô đánh mất lý trí. Nếm vị ướt át ngọt ngào như mật nép giữa hai đùi mịn màng của cô. Đẩy mũi lao của mình vào trong khe suối nóng bỏng trơn mượt của cô. Nhẹ nhàng nhấm nháp miệng cô trong khi điều anh thật sự muốn là ngấu nghiến từng tí một của cô không phải là việc dễ dàng nhất anh đã từng làm.
Tuy nhiên kết quả cuối cùng là phần thưởng vô cùng rộng rãi cho nỗ lực đã bỏ ra. Cơ thể cô dần dần thả lỏng, và như một đứa trẻ tìm kiếm hơi ấm, cô nép vào anh. Alex gồng mình chống lại thôi thúc lợi dụng sự buông lỏng của cô. Vẫn chưa tới lúc, anh tự nhắc nhở. Anh phải giành lấy từng tấc đất một, không phải bằng cách nhảy lên và vồ lấy. Bằng không, anh sẽ khiến cô sợ lần nữa. Nếu vậy, anh sẽ không thể đạt được mục đích cuối cùng của mình là làm tình với cô. Không phải ngày mai. Không phải tuần tới. Mà đêm nay.
Và thế là anh hôn cô. Từ tốn. Dịu dàng. Như thể đó là tất cả những gì anh muốn làm trên đời này. Một phút… hai phút… Những nụ hôn nhẹ như tiếng thì thầm khiến anh chỉ vừa đủ để cảm nhận được chúng. Giống như cái chạm mượt mà của cánh bướm. Khi cô rốt cuộc quấn hai tay quanh cổ anh, anh ép mặt mình vào tóc cô trong một thoáng, hít lấy mùi vị của cô, mỉm cười dịu dàng với cái cách cô tin tưởng trao bản thân mình cho anh. Hết sức cẩn thận, anh vòng tay quanh eo cô, và đặt bàn tay lên hông cô, chậm rãi siết chặt cái ôm của mình. Sống lưng cô áp vào tay anh, và đầu cô khẽ ngẩng ra sau. Alex hôn lên phần hõm trên cổ cô, cảm nhận nhịp mạch đập bằng đầu lưỡi. Nhanh, không ổn định. Anh cười lần nữa, thưởng thức một chút hương vị của cô, rồi tâm trí anh nhảy lên phía trước đến những nơi anh hi vọng có thể hôn lên đó.
Di chuyển ngược lại để cô có thể trông thấy, anh nói, “Anh không muốn em bị lạnh đâu cưng. Để anh cho thêm củi vào lửa.”
Nét mặt cô vẫn còn chút dè dặt, cô chớp mắt khi anh đặt cô ra khỏi khỏi lòng anh. Anh nhanh chóng đứng dậy và thêm gỗ vào lò sưởi, dung chiếc bốt đẩy nhẹ để chúng được đặt đúng vị trí. Những tia đỏ bắn lên ống khói. Rồi gỗ cũng bắt lửa. Alex lau tay vào quần và quay lại với vợ mình, người đang quỳ trên thảm, trông có vẻ hơi chút ngây thơ so với sự bình yên trong tâm trí anh. Được dát vàng bởi ánh lửa, mặc chiếc áo ngủ trắng bồng bềnh, mái tóc như mây xõa quanh vai, cô giống như một bức tranh đầy thiêng liêng. Hoặc một thiên thần. Đáng yêu, quá đỗi đáng yêu đến không thể tin được. Anh cảm thấy như thể anh sắp làm vẫn đục thứ gì đó thần thánh, không phải những cảm xúc tốt lành gì khi lương tâm anh đang phải chiến đấu với nỗi ham muốn dâng trào. Dù cô có phải là thiên thần hay không đi chăng nữa, anh vẫn muốn có cô, quỷ tha ma bắt anh đi.
Anh giơ ra một bàn tay về phía cô. “Đến đây nào, Annie, em yêu.”
Dù đã nhận ra ý định của anh, cô vẫn tìm kiếm ánh mắt anh. Alex khẽ nghiêng người và nắm lấy cánh tay trên của cô, lấy đi sự lựa chọn khỏi cô bằng cách kéo cô đứng dậy.
“Anh không muốn em bị cảm,” anh nói trong lúc kéo cô lại gần đống lửa.
Đôi mắt xanh lam, lóe lên ánh vàng từ ngọn lửa… Nhìn vào đó, Alex chấp nhận cô có từng lý do một để thận trọng. Căn cứ vào lối cư xử của anh vài phút trước, anh thật may mắn là cô đã không hoảng loạn. Cô đã trao cho anh lòng tin của mình, thứ anh biết không dễ gì có được, và anh suýt nữa hủy hoại nó. Giờ thì cô lại sẵn sàng tin anh lần nữa, mặc dù anh còn lâu mới xứng đáng được thế.
Khi anh nhìn lại, Alex cảm thấy hơi quá. Lòng tin là một món quà, và khi nó đến từ cô, nó trở nên vô giá không gì sánh được. Anh chậm rãi lướt mắt qua người cô. Trong cơn phát cuồng của anh vài phút trước, anh đã cởi nút áo ngủ, như vậy sẽ giảm được cho anh rắc rối phải làm việc đó lúc này. Với vẻ thờ ơ anh chẳng cảm thấy chút nào, anh tháo lỏng một bên cổ tay áo, rồi bắt đầu kéo tay cô ra khỏi ống tay.
“Hãy để em thoát khỏi nó, nhé?”
Đầu khuỷu tay nhỏ nhắn của cô bị mắc vào ống tay áo. Anh nhanh chóng giải phóng nó. Rồi anh chuyển sự chú ý của mình sang ống tay áo kia. Từ khóe mắt, anh có thể nhìn thấy môi cô đang di chuyển và biết được, mặc dù rất muốn như thế, nhưng anh không thể phớt lờ sự phản đối của cô. Anh dừng lại việc đang làm để tìm kiếm ánh nhìn của cô.
Giọng anh mỏng đến lạ lùng, anh nói, “Em yêu, nếu em e ngại và muốn anh dừng, tất cả những gì em phải làm là nói ra.”
Alex hoàn toàn tin chắc rằng cô đang chuẩn bị bảo anh chính xác như thế, ngay cho tới khi anh nhìn vào mắt cô. Nhưng lúc này cô không nói một lời. Anh đợi, hồi hộp khắc khoải, quyết định xỏ tay cô vào lại trong ống tay áo, cài lại cổ tay áo, và chấp nhận chuyện này với thái độ lịch thiệp. Thay vào đó, cô ngẩng cằm lên thành hình chữ V, hít một hơi thật sâu, và bờ vai nhỏ bé cương quyết. “Không, đừng ngừng lại.”
Alex biết được cô đã phải trả giá những gì để nói được bốn từ đó. Đối với anh, yêu cô là một việc hết sức tự nhiên, nhưng với cô? “Em sẽ không phải hối tiếc đâu. Anh thề đấy.” Không muốn kéo dài thêm việc tra tấn cô, anh nhanh chóng thao diễn lại màn cởi tay áo. “Giờ thì được rồi—”
Vươn xuống dưới, anh nắm lấy một mớ vải cotton, cố tình tránh tiếp xúc với mắt cô trong khi anh kéo gấu áo ngủ lên. Vào giây cuối cùng, sự dũng cảm cũng rời bỏ cô. Biết cô sợ hãi đến nhường nào, Alex nửa trông chờ một chút phản kháng lại, và khi cô cố ngăn anh lại bằng cách túm lấy áo, anh giật mạnh một cái, thành công phá vỡ cái níu kéo của cô. Bằng một động tác uyển chuyển, anh rút chiếc áo qua khỏi đầu cô và quăng nó sang một bên.
Khi anh quay trở lại, tim anh lỗi mất một nhịp. Bất chấp ý định can đảm che dấu bản thân mình khỏi anh bằng cách bắt chéo cánh tay và xòe rộng bàn tay, cô vẫn là một cảnh quan mỹ lệ, khỏa thân và được dát vàng bởi ánh lửa bập bùng. Núm vú hồng hồng sưng lên chìa ra cho anh qua khe hở của màn tóc đen tuyền của cô. Không tài nào kháng cự lại được, anh vươn ra và cọ phần lưng khớp ngón tay lên một bên đỉnh nhảy cảm. Vừa chạm vào, cô nảy giật mình như thể anh vừa đâm cô bằng một cái ghim.
Anh hạ mắt xuống, tràn ngập bởi dịu dàng khi nhận thấy ý định điên cuồng của cô muốn che lại thêm nhiều nơi vượt quá sự cho phép của hai bàn tay nhỏ nhắn. Dựa theo cách mà cô cố tự ôm bản thân, anh đoán chừng cô không thể quyết định phần nào quan trọng hơn để che đi, chiếc bụng nhô ra, rốn, hay vùng tam giác mờ mờ như trêu ngươi tại nơi giao nhau giữa hai đùi.
Cuối cùng, cô vòng một tay qua bụng và đặt bàn tay kia lên rốn, một sự lựa chọn làm anh lúng túng. Nhưng anh không thể phàn nàn với kết quả này. Không người đàn ông đầu óc tỉnh táo nào lại khát khao một cái liếc thoáng qua phần rốn trong khi anh ta có thể thấy một nơi khác không gặp chướng ngại như là—
Không một từ thích hợp nào mà anh có thể nghĩ ra cho đám xoăn cuộn như lông chồn đen tuyền trêu ngươi đó. Trước đây, như hầu hết những người đàn ông khác, Alex luôn nhắc đến phần cơ thể đặc biệt này của phụ nữ với chẳng nhiều tôn trọng,  danh sách những cái tên cho nó dài vô kể. Thậm chí chỉ nghĩ đến một trong những từ đó liên tưởng với Annie cũng dường như là một sự báng bổ thần thánh.
Anh chuyển tia nhìn lên phần eo phồng lên của cô, tò mò tai quái nhen nhóm trong anh khi anh dán mắt vào bàn tay cô phủ trên rốn mình. Cực kỳ hiển nhiên là cô đang cố hết sức để giấu thứ gì đó, nhưng có giành cả đời anh không thể nghĩ ra được là cái gì. Rốn này hay rốn kia thì cũng na ná nhau cả. Mặc dầu anh liều mạng muốn biết thứ gì làm cô cảm thấy xấu hổ đến nỗi không thể cho mình thấy như vậy, nhưng anh vẫn cố chống lại thôi thúc nạy những ngón tay của cô ra.
Anh quyết định, anh có thể cho phép cô gái đáng thương giữ lại một bí mật. Ít nhất là trong hiện tại. Sau đó, sẽ không có chỗ cho những bí mật giữa họ nữa.
Ngay cả khi đã tự ôm chính mình như cô đang làm hiện giờ, một phần lớn da thịt của cô vẫn lộ ra. Màu kem, nó giống như tỏa sáng dưới ánh lửa hồng. Như tơ lụa lấp lánh. Hoặc chiếc lá rung rinh…
Giật mình, Alex nhận ra cô đang run rẩy. Kéo ánh nhìn lên mắt cô, anh trông thấy sâu thẳm trong đó là nỗi khao khát muốn lẩn trốn đi khỏi đây. Anh cũng không thể trách cô được.
Anh đang ghì lấy cô giống như một thằng ngu khốn kiếp. Jesus. Từ lúc vào cuộc, anh đã không xoay xở được tốt cho lắm, và phán xét qua vẻ mặt cô, mọi chuyện sẽ đi từ tệ đến tệ hơn.
Với tất cả kinh nghiệm của mình về phụ nữ trong suốt những năm qua, anh bất thình lình cảm thấy giống như một đứa nhỏ vụng về. Lo lắng khủng khiếp. Giọng run rẩy thì thầm, anh nói, “Anh xin lỗi vì—vì nhìn chằm vào em, em yêu. Chỉ là—Chúa ơi, Annie, em quá đẹp. Anh thật khó có thể dời tầm—”
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng. Ánh mắt anh trượt đến chiếc bụng phồng và ý định không thể lay chuyển của cô trong việc che nó bằng cánh tay mảnh dẻ của mình. Ngu ngốc.  Thật quá ngu ngốc! Anh gần như tự vỗ vào trán mình bằng gam bàn tay. Cô gái đang mang bầu giai đoạn sau. Lẽ tự nhiên là cô ấy không cảm thấy mình xinh đẹp cho lắm.
Có điều chỉ cô nghĩ thế thôi.  Cô là tạo vật đẹp đẽ nhất anh từng được để mắt tới, ngoài ra không còn gì khác. Vậy thì, bảo với cô ấy như thế, đồ ngu chết dẫm. Alex cố làm ẩm môi với chiếc lưỡi đã khô khốc như thịt bò khô của mình. Anh không được giỏi cho lắm trong việc nói những lời hoa mỹ. Chưa từng. Vì một lý do nào đó, anh luôn tự cảm thấy hơi ngớ ngẩn khi anh cố ra vẻ văn thơ.
“Annie, không cần phải cảm thấy tự ti về cái bụng của em đâu,” anh bắt đầu. “Anh nghĩ nó—dễ thuơng lắm.”
Cặp mắt xanh của cô như bừng sáng trong làn nước mắt. Alex không còn cảm nhận được lớp thảm dưới chân mình nữa. Giê-xu. Chí ít thì anh vẫn có thể trông thấy chân của mình.
“Em yêu, bụng em rất đẹp. Thật đấy.”
Thực ra, giờ anh đang đo lại kích thước của nó, anh có thể bổ sung thêm rằng nó cực kỳ phi thường. Cô trông như thể sắp sửa bung ra mất.
“Annie…” Anh tiến gần hơn. Với đôi bàn tay thình lình run rẩy, anh lau những giọt nước mắt trên má cô, ước bằng cả trái tim là mình có thể nói điều gì đó. Không thể phủ nhận sự thật là cô vụng về và non nớt. Nhưng điều đó vẫn không làm giảm đi khao khát anh dành cho cô. Nếu quả có gì đó, thì chính là làm nó tăng thêm. Vợ anh, bầu bì nặng nhọc. Đối với anh, đó là một phép màu không thể so sánh được. Nếu được cho một nửa cơ hội, anh sẽ hôn lên từng tấc trên cơ thể cô một cách sùng kính. Nhưng anh không chắc làm thế nào để thuyết phục được cô nữa.
Tình hình cho thấy có lẽ Alex đã sai lầm trong toàn bộ việc này. Annie không phải ngu ngốc. Cô biết vẻ nữ tính duyên dáng của mình đang tạm thời bị biến dạng, và không có những lời có cánh nào có thể thuyết phục cô điều đó. Có lẽ sẽ hiệu quả hơn nếu anh làm cho nó trở nên sáng sủa và thử chọc cười cô ấy. Nếu anh tỏ ra không để ý đến tình trạng thai nghén của cô., có lẽ cô cũng sẽ thư giãn về nó.
Cúi người đặt một nụ hôn lên chóp mũi, anh làm cô lóa mắt với một nụ cười chậm rãi. “Anh thấy hình như có gì đó len vào giữa chúng ta.”
Mắt cô mở lớn. Rồi cô chớp mắt, làm tràn một đợt nước mắt khác ra hàng lông mi. Thứ tiếp theo mà Alex biết được, cô đặt một bàn tay lên giữa ngực anh và đẩy anh với một sức mạnh đáng ngạc nhiên. Không được chuẩn bị, anh bật lại một bước. Annie, vẫn tiếp tục ôm bụng, xông tới chiếc áo ngủ bị quăng ra kia. Alex bắt lấy cổ tay cô lại chỉ vừa trước khi cô đến được cái áo.
“Đừng, em yêu, đừng,” anh nói, ép cô đứng thẳng dậy. “Đừng mà?”
Cô cố gắng giằng tay mình ra khỏi anh. Không còn tâm trí để ý đến việc sẽ làm cô bị thâm tím, Alex giữ lại thật chặt. ‘Annie… Em đang hành động thiếu sáng suốt về việc này. Không phải anh chưa từng trông thấy một người phụ nữ mang bầu khỏa thân trước kia.” Đó là một trong những lời nói dối trắng trợn nhất mà anh từng thốt lên. “Và, dẫu cho em có tin hay không, anh vẫn nghĩ em xinh đẹp. Thật lòng đấy!”
Miệng cô run lên. Điều tiếp theo anh biết, cằm cô cũng bắt đầu run lên bần bật. Alex gần như rên lên. Thả cô tay cô ra, anh ôm lấy gương mặt cô giữa hai tay mình và đặt mình vào nhiệm vụ hôn sạch nước mắt của cô. Giữa những nụ hôn, anh rút lại để cô có thể nhìn thấy miệng anh rồi thì thầm, “Cưng à, anh xin lỗi. Tha thứ cho anh? Anh không cố ý làm tổn thuơng cảm nhận của em. Anh nghĩ em rất đẹp. Thề luôn.”
Cô nỗ lực ngoảnh mặt đi khỏi cái ôm của anh. “Em không đẹp. Xấu xí, em xấu xí.”
“Xấu xí? Cưng à, không. Phụ nữ mang thai, họ… đặc biệt.” Alex gần như co rúm lại. Đặc biệt? Anh đúng là thiên tài ngôn từ bẩm sinh. “Đối với anh, nhìn em thế này thật—”
“Anh chưa nhìn thấy rốn em!”
Alex lần môi đến đường cong trên mí mắt cô, rồi lùi trở lại. “Anh cá em có một cái rốn cực kỳ tráng lệ.”
“Nó lồi!”
“Nó sao cơ?”
“Lồi!”
Những múi cơ nhỏ xíu bắt đầu giựt giựt bên dưới mắt cô, một dấu hiệu chắc chắn với Alex rằng cô đang gần sắp khóc. Cô rõ ràng rất phiền muộn về cái rốn của mình, thứ dường như chỉ là một điểm nhỏ nhặt đối với anh, nếu so với vòng một đầy ấn tượng của cô. “Nó lồi? Ý em là sao?”
“Nó lộn từ trong ra ngoài!”
Tự thuyết phục là mình đã đọc nhầm môi cô, anh nói, “Thứ lỗi cho anh?”
“Từ trong ra ngoài!” cô lập lại.
Alex liếc xuống giữa hai cơ thể họ. Cảm thấy hoàn toàn chắc chắn rằng, trong sự e thẹn của mình, cô đã cường điệu hóa tình huống, anh kéo những ngón tay của cô ra khỏi nơi đó. Miệng và cằm run rẩy, Annie nhìn chằm chằm xuống chỗ phồng lên. Trái tim anh nhói lên bởi vẻ đau khổ trên mặt cô. “Cưng à, nó không tệ đến thế.
“Xấu xí, xấu xí, xấu xí!”
“Không! Làm thế nào mà một cái rốn có thể xấu xí được! Anh nghĩ nó kiểu như—” Anh ngừng lại, mò mẫm một từ hợp lý. “Đáng yêu. Chính thế, khỏi phải bàn, nó là cái rốn dễ thuơng nhất mà anh từng thấy.”
Không ngừng lại để nghĩ xem cô có nhận thức được hay không, anh kéo cô lại gần và áp mặt mình vào tóc cô. Anh vuốt một bàn tay dọc theo chiếc lưng mềm mại như lụa, lần mò đốt sống của cô với những ngón tay, mắt anh trĩu xuống trong từng đợt sóng hài lòng. Ôm cô thế này, cảm nhận mềm mại của cô áp mạnh vào anh, chính là gần như thiên đường mà anh vẫn từng mơ ước.
“Đừng khóc, Annie, em yêu.” Sự thật thình lình đánh vào anh rằng anh vừa thì thầm với một cô bị điếc. Một chút thất vọng lẻn vào trong anh, và anh lùi người lại để cô có thể nhìn mặt mình. Cảm thấy có chuyển động giữa họ, anh liếc xuống và thấy cô đang đẩy cái rốn lồi ra của mình bằng một đầu ngón tay, cố gắng mà không thành công để đẩy nó trở lại nơi nó thuộc về. Sợ cô có thể tự làm đau mình, anh gạt tay cô sang bên vào phủ lấy nơi đó bằng chính tay mình. Dịu dàng ngập trong anh khi anh nhìn vào mắt cô. “Một khi em bé chào đời, cơ thể của em sẽ trở về với hình dạng vốn có của nó,” anh trấn an cô. “Cho đến lúc đó, em yêu, hãy tin những gì anh nói về sự xinh đẹp của em. Bụng to, rốn lồi, tất cả.” Anh vuốt tay lên mái tóc cô. “Anh sẽ không thay đổi bất cứ điều gì ở em. Có lẽ trừ việc nhìn thấy em cười.”
nhìn anh đầy ngờ vực, rõ ràng không được thuyết phục.
“Em hoàn hảo tuyệt đối,” anh bảo đảm với cô.
Cô nhăn mũi và lắc đầu lần nữa. Alex thả cô ra và bước lùi lại. “Chỉ cho anh thấy một thứ không hoàn hảo về em đi,” anh thách thức.
Cô bắt đầu lại tự ôm lấy mình, nhưng anh chặn trước bằng cách bắt lấy cổ tay cô và kéo cánh tay cô áp vào hai bên sườn. Rồi, cổ họng anh nhắc nhối vì tình yêu dành cho cô, đi vòng quanh cô để ngắm cô từ mọi góc độ. Lúc anh đi trọn một vòng và đối diện với cô lần nữa, anh chống hai tay lên hông, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, và nói, với một sự chân thành tuyệt đối, “Em, không nghi ngờ gì hết, là cô gái ngọt ngào nhất, xinh đẹp nhất anh từng thấy.”
Cô đặt một bàn tay lên bụng, ánh mắt cô bị tia nhìn của anh cuốn hút. Alex nghiêng người để họ mũi chạm mũi nhau. “Một hàng bốn mươi cô gái gầy nhom, cho anh được chọn, lần nào anh cũng sẽ chọn em.”
Cô hít vào và hất cằm để ngăn một giọt nước mắt rơi xuống. Alex thì lại thấy hứng thú hơn khi dõi theo một giọt khác vừa mới rơi xuống và giờ đang làm một đường lóng lánh qua bờ ngực đến núm vú của cô.
“Anh thực sự nghĩ thế, Annie, em yêu.” Bóng đen u ám trong mắt cô làm anh ao ước bằng cả trái tim rằng anh có thể dẻo miệng hơn nữa. “Anh muốn em, chỉ mình em, đúng như em hiện giờ.”
Cô phát ra một âm thanh nhỏ, thấp trong cuống họng.
Anh giơ một bàn tay về phía cô. “Đến đây, em yêu.”
Cô nhìn chằm chặp xuống bàn tay anh trong vài giây dài dằng dặc. Rồi cuối cùng những ngón tay thanh mảnh của cô cũng đan lấy nó. Alex không thể nói nên lời, và ngay cả nếu anh có thể, anh nghi ngờ có thể biểu đạt được cảm xúc đang cuộn trào trong anh. Kéo cô về phía mình, anh ôm lấy cô trong vòng tay anh. Trong một lúc lâu, anh chỉ đơn giản ôm cô, bằng bản năng biết được rằng cô cần thời gian để quen với sự gần gũi, rằng cô cần phải hiểu anh muốn cô nhiều hơn về thể xác.
Và anh muốn… hơn rất rất nhiều.
 (Còn tiếp)