**********

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Chương 1.2 - How to marry a Marquis

Chương 1.2

“Abraham là cha của Isaac, và Isaac là cha của Jacob, và Jacob là cha của Judas ..."

Elizabeth khẽ khàng hắng giọng và nhìn lên với đôi mắt hi vọng. Phu nhân Danbury đã ngủ chưa? Cô vươn người về phía trước và nghiên cứu khuôn mặt của vị phu nhân già. Thật khó mà nói.

"... và Judas là cha của Phares và Zara của Thamar, và Phares là cha của Esrom..."

Đôi mắt của vị phu nhân già dứt khoát là đã nhắm lại lúc nào đó rồi, tuy nhiên một người thì không thể quá thận trọng.

"...và Esrom là cha của Aram, và..."

Đó là tiếng ngáy hử? Giọng của Elizabeth rơi xuống thành những tiếng thì thầm.

"...và Aram là cha của Aminadab, và Aminadab là cha của Naasson, và..."

Elizabeth đóng cuốn Bible (Kinh thánh) và bắt đầu rón rén giật lùi ra khỏi phòng khách. Thông thường cô không ngại phải đọc sách cho phu nhân Danbury; nó thực ra là một trong những phần tuyệt nhất trong vị trí như người bầu bạn với bà bá tước quả phụ. Nhưng hôm nay cô thật sự cần được về nhà. Cô cảm thấy thật khiếp sợ khi phải rời đi trong khi Jane vẫn trong đang lo lắng nhặng xị cái viễn cảnh địa chủ Nevins bước vào gia đình nhỏ của họ. Elizabeth đã đảm bảo với cô bé rằng cô sẽ không cưới ông ta đâu, dù cho ông ta có là người đàn ông cuối cùng trên trái đất này đi chăng nữa, nhưng Jane không mấy tự tin về việc liệu có ai khác sẽ cầu hôn, và…

PHẦM!

Elizabeth gần như nhảy dựng lên. Không ai biết cách gây ra tiếng ồn bằng một cây gậy chống và sàn nhà hơn là phu nhân Danbury.

"Ta không ngủ!" Giọng của phu nhân D nổ tung.

Elizabeth quay lại và mỉm cười yếu ớt. "Thật xin lỗi."

Phu nhân Danbury tặc lưỡi. "Cháu chẳng thấy có lỗi tẹo nào. Quay lại đây ngay."

Elizabeth kìm nén một tiếng rên lớn và quay lại cái ghế có lưng cứng đơ của cô. Cô thích phu nhân Danbury. Cô thật sự thích. Thực tế cô mong ngóng cho đến ngày khi cô có thể dùng tuổi tác như cái cớ và có thái độ kỳ quặc, nói năng thẳng thắn như một thương hiệu riêng của phu nhân D.

Chỉ là vì cô thật sự cần phải về nhà, và…

"Cháu là một kẻ ranh mãnh, thật đấy," Phu nhân Danbury nói.

"Xin bà thứ lỗi?"

"Tất cả cái đống “làm cha của” đấy. Tận tay chọn lựa để khiến ta ngủ thiếp đi."

Elizabeth cảm thấy mà cô nóng bừng lên với một vệt đỏ tội lỗi và cố gắng nhấn cao các từ như thể là một câu hỏi. "Cháu không hiểu bà có ý gì?"

"Cháu nhảy cách phần đầu. Chúng ta đáng lẽ vẫn phải trong phần Moses và trận đại hồng thuỷ ấy, không phải là phần "làm cha của" đâu."

"Cháu không nghĩ chuyện là về Moses với cơn đại hồng thuỷ, phu nhân Danbury."

"Vớ vẩn. Chắc chắn là nó thể rồi."

Elizabeth quyết định rằng Noah chắc sẽ hiểu khao khát của cô muốn tránh một cuộc thảo luận lê thê về các mối quan hệ trong kinh thánh với phu nhân Danbury và ngậm miệng cô lại.

"Dù sao đi nữa thì vấn đề ở đây không phải là việc ai bị kẹt trong trận lũ đó. Vấn đề thực ra là việc cháu đã nhảy cóc qua phần đầu để khiến ta ngủ thiếp đi."

"Cháu...ah..."

"Oh, chỉ cần thú nhận thôi, nhóc con." Làn môi của phu nhân Danbury giãn ra thành một nụ cười hiểu biết. “Thực ra ta rất thán phục cháu về chuyện đó. Ta cũng sẽ làm điều tương tự vào tuổi của cháu."

Elizabeth đảo mắt. Nếu đây không phải trường hợp “khỉ thật nếu bạn làm và khỉ thật nếu bạn không làm” (damned if you do and damned if you don't) thì cô cũng không biết nó là gì nữa. Thế nên cô chỉ thở dài và nhặt cuốn Bible lên, và nói, "Bà thích cháu đọc phần nào?"

"Không phần nào hết. Nó chán chết đi được. Chúng ta không có cái gì hay ho hơn trong thư viện à?''

"Cháu chắc là chúng ta có thôi. Cháu có thể kiểm tra, nếu bà muốn."

“Phải, đi kiểm tra đi. Nhưng trước khi cháu đi, có thể đưa cho ta quyển sổ kia không? Phải, quyển để trên bàn ấy."

Elizabeth nhỏm dậy, đi lại phía chiếc bàn và nhặt quyển sổ bọc da lên. "Của bà đây," cô nói, đưa nó cho phu nhân Danbury.

Bà bá tước búng nhẹ cho quyển sổ mở tung với một sự chính xác chỉ có thể thuộc về quân đội trước khi ngước lên nhìn lại Elizabeth. “Cảm ơn, cô nhóc của ta. Gã quản lý bất động sản mới của ta sẽ tới vào hôm nay và ta muốn ghi nhớ lại hết đám số má này, để ta có thể chắc chắn hắn không thể cướp của ta trong chớp mắt trong vòng một tháng được."

"Phu nhân Danbury," Elizabeth nói với một sự chân thành sâu xa, "thậm chí ngay cả quỷ cũng không dám cướp trong khi bà chớp mắt."

Phu nhân D đập phầm cây can của bà xuống theo cách tán thưởng và cười đùa. "Nói hay lắm, cô gái của ta. Thật vui khi thấy một cô gái trẻ với não ở trong đầu. Những đứa con của chính ta— Well, bah, ta sẽ không sa đà vào chuyện đó ngoại trừ nói cho cháu biết rằng con trai ta một lần đã bị mắc kẹt đầu giữa hai thanh hàng rào ở lâu đài Windsor."

Elizabeth lấy tay chắn ngang miệng trong nỗ lực để bóp nghẹt một tràng cười.

"Oh, cứ tự nhiên và rúc rích đi," Phu nhân Danbury thở dài. "Ta đã phát hiện ra rằng cách duy nhất để tránh cơn vỡ mộng của các bậc làm cha làm mẹ là nhìn nó dưới góc độ là một nguồn gây khinh ngạc."

"Well," Elizabeth nói một cách cẩn trọng, "đó dường như là một hành động khôn ngoan chắc chắn...."

"Cháu là một nhà ngoại giao tài ba đấy, Lizzie Hotchkiss," Phu nhân Danbury cười như nắc nẻ. "Bé con của ta đâu?"

Elizabeth thậm chí còn không chớp mắt. Sự thay đổi chủ đề một cách đột ngột của phu nhân D có thể viết thành truyền thuyết. "Con mèo của bà," cô nhấn giọng, "vẫn đang ngủ trên cái ghế dài có đệm trong suốt một giờ vừa qua," cô nói, chỉ tay ngang qua phòng.

Malcolm nhấc cái đầu xù lông của nó lên, cố gắng tập trung đôi mắt với hai vạch màu xanh của nó, quyết định rằng chẳng có gì xứng đáng với nỗ lực đó, đã đặt đầu nằm xuống lại.

"Malcolm," Phu nhân Danbury thủ thỉ, "đến với Mẹ nào."

Malcolm lờ tịt bà đi.

"Ta phải xem lại cách cư xử của mày mới được."

Con mèo ngáp dài một cái, nhận ra phu nhân D là nguồn cung cấp thực phẩm thiết yếu của nó, và nhày xuống.

"Phu nhân," Elizabeth cau mày, "bà biết là con mèo đó béo ị rồi mà."

"Vớ vẩn."

Elizabeth lắc đầu. Malcolm nặng ít nhất một stone (= 6.4 kg), mặc dù có một lượng lớn là lông. Cô đã dành một một khoảng lớn thời gian mỗi tối sau khi đã về đến nhà để chải hết lông của nó ra khỏi váy áo của cô.

Điều thật khá ấn tượng, vì con vật khinh khỉnh đó đã không thèm hạ cố cho cô ôm nó trong suốt năm năm qua.

"Mèo con ngoan," Phu nhân D nói, mở tay bà ra.

"Con mèo ngu ngốc," Elizabeth lầm bầm khi con mèo mướp lông xám tro nham hiểm ấy dừng lại, nhìn trừng trừng vào cô, sau đó tiếp tục chặng đường của nó.

"Mày thật là một tạo vật ngọt ngào." Phu nhân D cào tay vào cái bụng đầy lông của nó. "Thật là một tạo vật ngọt ngào."

Con mèo duỗi dài người ra trong lòng phu nhân Danbury, nằm ngửa lưng ra với hai tay lên che đầu.

"Nó không phải là mèo," Elizabeth nói. "Nó là nỗi xấu hổ của thảm chùi chân."

Phu nhân D nhướn một bên lông mày. "Ta biết cháu không có ý đó, Lizzie Hotchkiss."

"Có, cháu có."

"Vớ vẩn. Cháu yêu Malcolm."

"Như cháu yêu Attila the Hun." (Attila the Hun: là hoàng đế Hungary, được biết đến như một người độc ác, tham tàn, và là nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của các nước phía Tây và Đông thời Roman.)

"Well, Malcolm yêu cháu."

Con mèo ngóc đầu dậy, và Elizabeth có thể thề là nó thè lưỡi ra lêu lêu cô.

Elizabeth đứng dậy, thốt ra một tiếng rúc rích đầy phẫn nộ. “Con mèo đó là một mối đe doạ. Cháu sẽ tới thư viện."

"Ý hay đấy. Đi tìm cho ta một cuốn sách mới đi."

Elizabeth hướng về phía cửa.

"Và chọn cái gì không liên quan đến “là cha của” nhé!"

Elizabeth không nén nổi, phá ra cười và băng qua đại sảnh hướng thẳng đến thư viện. Những tiếng bước chân của cô biến mất khi cô bước trên tấm thảm, và cô thở dài. Lạy chúa trên cao, ở đây có thật là nhiều sách. Cô sẽ bắt đầu từ chỗ nào mới được cơ chứ?

Cô chọn một vài cuốn tiểu thuyết, sau đó kéo xuống một bộ sưu tập các tác phẩm hài kịch của Shakespeare. Một tập thơ tình lãng mạn mỏng tham gia vào chồng sách, và sau đó, ngay khi cô sắp quay trở ra đại sảnh để tới lại phòng khách của phu nhân D, một cuốn sách thu hút ánh nhìn của cô.

Nó rất nhỏ, được bọc bìa da màu đỏ rực rỡ nhất mà Elizabeth từng nhìn thấy. Nhưng điều kỳ lạ nhất ở cuốn sách là nó được đặt quay gáy sách vào trong trên một chiếc giá trong thư viện, khiến từ “sắp xếp theo trật tự” mang một ý nghĩa mới. Bụi không dám phủ trên những giá sách này, và chắc chắn là không cuốn sách nào bị đặt sai chiều cả.

Elizabeth đặt chồng sách cô vừa chọn được xuống và nhặt cuốn sách màu đỏ nhỏ xinh đó lên. Nó bị để lộn ngược, thế nên cô phải lộn ngược nó lại mới đọc được tựa đề.

LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI ĐƯỢC MỘT HẦU TƯỚC
(HOW TO MARRY A MARQUIS)


Cô đánh rơi cuốn sách, nửa như mong đợi sét sẽ đánh trúng cô, ngay tại đó, trong thư viện. Chắc chắn đây hẳn phải là một kiểu trò đùa nào đó. Cô mới chỉ quyết định buổi chiều hôm đó là cô sẽ phải kết hôn, và giờ thì thế này đây.

"Susan?" cô gọi với lên. "Lucas? Jane?"

Cô lắc đầu. Cô đang trở nên nực cười rồi. Những đứa em cô, chúng có lẽ là táo tợn, nhưng sẽ không rón rén lẻn vào nhà phu nhân Danbury, đặt một cuốn sách giả, và…

Well, thật ra, cô nghĩ, quay ngược cuốn sách mỏng màu đỏ trong tay lại, khi nó được xoay đúng chiều, cuốn sách trông không giống được làm giả lắm. Bìa sách trông cứng cáp, lớp da bao phủ bìa có vẻ là loại cao cấp. Cô liếc quanh để chắc chắn không có ai đang theo dõi—mặc dù cô không hiểu lắm sao mình lại thấy xấu hổ đến thế—và cẩn trọng mở trang đầu tiên của nó ra.

Tác giả là Mrs. Seeton, và cuốn sách được in năm 1792, chính là năm Elizabeth ra đời. Một sự trùng hợp ngẫn nhiên đầy vui nhộn, Elizabeth quyết định, nhưng cô không phải loại người mê tín. Và cô chắc chắn không cần một cuốn sách bé tẹo dạy cho cô biết phải sống cuộc đời của mình như thế nào.

Bên cạnh đó, khi mọi việc được xem xét thẳng ra, liệu Bà Seeton này có thực sự biết về chuyện đó không? Sau cùng thì, nếu bà ta đã cưới một hầu tước, bà ta sẽ không thể là phu nhân Seeton đúng không?

Elizabeth đóng sầm cuốn sách lại một cách dứt khoát, và nhét nó vào đúng vị trí trên giá sách, chắc chắn một điều là nó nằm ngược chiều, như cái cách mà cô tìm thấy nó. Cô không muốn ai đó nghĩ cô đã thật sự nhòm ngó đến cái thứ ngu ngốc đó.

Cô nhấc chồng sách của mình lên, băng lại vào phòng khách, nơi phu nhân Danbury vẫn đang ngồi trông chiếc ghế của bà, vuốt ve con mèo và nhìn chằm chằm qua cửa sổ như thể bà đang đợi ai đó.

"Cháu tìm thấy một vài cuốn sách," Elizabeth gọi to. "Cháu không nghĩ bà sẽ tìm thấy nhiều “là cha của” trong chúng đâu, mặc dù có lẽ trong mấy tác phẩm của Shakespeare—"

"Không phải là bi kịch chứ, ta hi vọng thế."

"Không, cháu nghĩ theo quan niệm của bà, bà sẽ thấy hài kịch mang tính giải trí cao hơn."

"Cô nhóc khôn khéo," Lady Danbury nói một cách ngợi khen. "Còn gì nữa không?"

Elizabeth chớp mắt và nhìn xuống đống sách trong tay cô. "Một vài cuốn tiểu thuyết và thơ ca."

"Đốt mấy quyển thơ đi."

"Xin bà thứ lỗi?” (I beg your pardon)

“Well, đừng có đốt chúng; mấy quyển thơ đó chắc chắn giá trị hơn là pháo hoa rồi. Nhưng ta đảm bảo là không muốn nghe chúng. Ông chồng cuối cùng của ta hẳn phải là người đã mua chúng. Thật là một kẻ mơ mộng."

"Cháu hiểu," Elizabeth nói, chủ yếu bởi vì cô nghĩ cô được mong đợi nói điều gì đó.

Với một chuyển động bất ngờ, phu nhân Danbury hắng giọng và vẩy tay. "Sao hôm nay cháu không về sớm đi?"

Miệng Elizabeth rơi cả ra. Phu nhân Danbury chưa bao giờ cho cô nghỉ sớm.

"Ta phải đối phó với cái gã quản lý bất động sản trời đánh thánh vật đó, và ta chắc chắn là không cần cháu ở đây trong khi làm việc. Bên cạnh đó, nếu hắn ta là loại hay để mắt đến mấy cô gái trẻ xinh xắn, ta sẽ không bao giờ khiến hắn chú ý đến mình khi có cháu ở quanh."

"Phu nhân Danbury, cháu khó có thể nghĩ—"

“Vớ vẩn. Cháu là một tạo vật khá là hấp dẫn. Đàn ông thích tóc vàng. Ta biết thế mà. Tóc ta đã từng sáng màu như tóc của cháu."

Elizabeth mỉm cười. "Nó vẫn sáng màu mà."

"Nó màu trắng, sáng màu là thế đấy," phu nhân Danbury nói với một tràng cười phá lên. "Cháu là một cô gái ngọt ngào. Cháu đáng lẽ không nên ở đây với ta, cháu nên được đi đây đó tìm một đức ông chồng."

"Cháu... ah ..." Biết nói gì đây?

"Thật là cao quý khi hi sinh bản thân mình cho mấy đứa em nhỏ, nhưng cháu cũng phải sống nữa chứ."

Elizabeth chỉ có thể nhìn chăm chăm vào người thuê cô, cảm thấy khủng khiếp khi nước ầng ậc dâng lên trong mắt cô. Cô đã phục vụ phu nhân Danbury năm năm ròng, và chưa bao giờ họ nói về một vấn đề như thế. "Cháu sẽ—vậy thì cháu sẽ về, vì bà nói cháu có thể nghỉ sớm."

Phu nhân Danbury gật đầu, trông thật vọng một cách kỳ quặc. Liệu bà có hi vọng Elizabeth theo đuổi chủ đề này xa hơn? "chỉ cần xếp trả lại đống thơ thẩn này trước khi cháu về thôi.” Bà chỉ thị. "Ta đảm bảo ta sẽ không liếc mắt đến đâu, và ta không tin tưởng gia nhân sẽ xếp những quyển sách của ta theo đúng thứ tự."

"Cháu sẽ làm." Elizabeth đặt đống sách còn lại xuống phía cuối bàn, thu thập lại đồ đạc của cô, và nói lời tạm biệt. Khi cô bước ra khỏi phòng, Malcolm nhảy xuống khỏi lòng của phu nhân Danbury và theo sát cô.

"Thấy chưa?" Phu nhân reo mừng đầy chiến thắng. "Ta đã bảo là nó yêu cháu mà."

Elizabeth xem xét con mèo đầy ngờ vực khi cô dẫn đầu tiến ra ngoài đại sảnh. "Mày muốn gì, Malcolm?"

Nó chổng đuôi lên, nhe răng ra, và xì lên.

"Oh!" Elizabeth hét lên, đánh rơi một tập thơ. "Đồ quái vật. Theo tao ra đến tận đây chỉ để xì thế—"

"Cháu quẳng sách vào con mèo của ta đấy hả?" Phu nhân D hò hét.

Elizabeth quyết định lờ tịt câu hỏi đó đi, thay vào đó, cô xỉa một ngón tay về phía Malcolm khi cô giật lấy mấy quyển sách lên. "Quay lại với phu nhân Danbury đi, đồ sinh vật khủng khiếp."

Malcolm chổng đuôi lên không trung và oai vệ bước đi.

Elizabeth thở ra một hơi thật dài và bước vào thư viện. Cô hướng tới chỗ để mấy tập thơ, tuyệt đối cẩn trọng giữ cho lưng cô quay về phía cuốn sách nhỏ màu đỏ. Cô không muốn nghĩ về nó, cô không muốn nhìn đến nó—

Chết tiệt, nhưng cái vật đó thật sự là toả ra sức hút. Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, Elizabeth lại bị khuấy động bởi một vật nhạt nhẽo như thế.

Cô xếp lại lên giá tập thơ, và sầm sập tiến về phía cánh cửa, bắt đầu thật sự khó chịu với bản thân mình. Cuốn sách nhỏ ngu xuẩn đó đáng lẽ không được ảnh hưởng đến cô như vậy, theo cách này hay cách khác. Bằng cách tránh nó như tránh tà, cô thật sự đang tặng cho nó một quyền lực nó không đáng được nhận, và—

"Oh, chúa nhân từ trên cao!" cô cuối cùng cũng oà ra.

"Cháu vừa nói cái gì đó?" Phu nhân Danbury gọi vọng ra từ phòng bên cạnh.

"Không! Cháu chỉ—uh, cháu chỉ bị trượt chân trên thảm thôi. Tất cả chỉ có thế." Elizabeth lầm bẩm một "Chúa ở trên cao” dưới hơi thở của cô lần nữa và rón rén lẻn trở lại chỗ cuốn sách. Nó đang nằm úp xuống, và nhiều hơn cả ngạc nhiên của Elizabeth, tay cô bật tới và mở nó ra.

LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI ĐƯỢC MỘT HẦU TƯỚC
(HOW TO MARRY A MARQUIS)


Nó vẫn thế, giống y như trước đây. Nhìn chằm chằm lên cô, cười nhạo cô, đặt nằm đó như thể muốn nói cô không có đủ gan góc để đọc nó.

"Nó chỉ là một cuốn sách thôi," cô lầm bầm. "Chỉ là một cuốn sách nhỏ màu đỏ sặc sỡ, ngu ngốc."

Và...

Elizabeth cần tiền một cách tuyệt vọng. Lucas phải được gửi đi học ở Eton, và Jane đã khóc cả một tuần khi cô bé dùng hết tuýp màu nước cuối cùng của mình. Và cả hai đứa bọn chúng đều lớn nhanh hơn cả cỏ mọc trong những ngày hè. Jane có thể dùng lại những cái áo yếm cũ của Susan, nhưng Lucas sẽ cần quần áo phù hợp với địa vị của cậu nhóc.

Con đường duy nhất để làm giàu là hôn nhân, và cuốn sách trơ tráo này tỏ ra là nó có hết tất cả các câu trả lời. Elizabeth không quá ngờ nghệch đến nỗi tin rằng cô có thể bắt giữ được sự thích thú của một hầu tước, nhưng có lẽ một vài lời khuyên nho nhỏ có thể giúp cô cám dỗ một quý ông dễ thương ở nơi thôn dã nào đó—một người với thu nhập khá là thoải mái. Cô thậm chỉ sẽ kết hôn cả với một thường dân. Cha cô chắc hẳn sẽ đội mồ sống dậy trước ý nghĩ cô muốn quan hệ hôn nhân với một ai đó làm kinh doanh buôn bán, nhưng con gái phải thực tế, và Elizabeth sẽ cá là có một lượng lớn những nhà buôn giàu có, những người sẽ muốn cưới con gái của một tòng nam tước nghèo khó.

Bên cạnh đó, dù sao cũng là lỗi của cha cô khi khiến cô ở trong hoàn cảnh mờ mịt này. Nếu ông không...

Elizabeth lắc đầu. Giờ không phải là lúc nhay đi nhay lại quá khứ. Cô cần tập trung vào tình trạng khó xử hiện tại.

Xem xét lại vấn đề một cách kỹ lưỡng, cô không biết gì nhiều về đàn ông. Cô không biết mình nên nói gì với họ, hay nên cư xử như thể nào để khiến họ đem lòng ngưỡng mộ cô.

Cô nhìn trừng trừng vào cuốn sách. Nhìn thật gay gắt.

Cô nhìn quanh. Liệu có ai đó đang đến?

Cô hít một hơi thật sâu, và nhanh như chớp, cuốn sách đã tìm thấy đường của nó ở trong túi sách của cô.

Sau đó cô chạy vụt ra khỏi nhà.


*****

James Sidwell, Hầu tước Riverdale, thích đi lại mà không bị chú ý. Anh không thích gì hơn là được hoà lẫn vào đám đông, nhân dạng không nhận biết, và lục tìm ra những kế hoạch và sự thật. Đó là lý do hiển nhiên tại sao anh lại thích thú những năm làm việc cho Bộ chiến tranh (War Office) đến thế.


Và anh làm việc đó tốt một cách chết tiệt. Cùng một khuôn mặt và dáng người đã thu hút hàng đống sự chú ý trong những buổi khiêu vũ ở London biến mất vào trong đám đông thành công một cách giật mình. James chỉ cần dỡ bỏ cái ánh tự tin bập bùng trong đáy mắt, khom vai xuống, và không một ai thậm chí nghi ngờ anh thuốc dòng dõi quý tộc.

Tất nhiên, tóc nâu, mắt nâu cũng giúp ích rất nhiều nữa. Thật luôn luôn hiệu quả khi có màu tóc, nước da phổ biến. James nghi ngờ việc có nhiều đặc vụ thành công với mái tóc đỏ.


Nhưng một năm trước đây, vỏ bọc của anh đã bị thổi tung khi một gián điệp của Napoleon đã khám phá ra nhân dạng của anh, và gửi thẳng về Pháp. Và kể từ đó Bộ chiến tranh đã từ chối phân công anh bất cứ nhiệm vụ nào hồi hộp hơn thỉnh thoảng vây bắt bọn buôn lậu mạt hạng.

James đã chấp nhận định mệnh buồn tẻ của anh với một tiếng thở dài và một bầu không khí đầy nhẫn nhục. Dù sao, có lẽ cũng đã đến lúc anh cống hiến bản thân cho sự sản và tước hiệu của mình rồi. Về một điểm nào đó, anh đã phải cưới vợ rồi-một viễn cảnh tương lai đầy khó chịu- và sinh một đứa con nối dõi danh hiệu hầu tước. Thế nên anh đã quay sự chú ý của mình lại những phân cảnh xã hội London, nơi một hầu tước—đặc biệt là một hầu tước trẻ và đẹp trai—không bao giờ không bị chú ý.

James đã lần lượt ghê tởm, buồn chán và kinh ngạc. Ghê tởm bởi vì những quý cô trẻ tuổi—và mẹ của họ—nhìn ngó anh không khác gì một con cá to cần phải câu và kéo cần. Buồn chán bởi vì sau ngừng ấy năm ngầm hoạt động chính trị, màu sắc của những dải ruy băng và những nhát cắt của áo gi lê không giáng vào anh những cú đập như những cuộc đàm luận về những chủ đề thú vị. Và kinh ngạc bởi vì, thẳng thắn mà nói, nếu anh không nắm chặt lấy sự hài hước của mình khi trải qua những thử thách đó, anh chắc hẳn là đã phát điên rồi.

Khi lời nhắn của dì anh được đưa tới bởi một người đưa tin đặc biết, anh gần như nhảy cẫng lên vì vui sướng. Bây giờ, khi anh thẳng tiến đến nhà bà ở Surrey, anh kéo bức thư ra khỏi túi áo và đọc lại nó.

Riverdale

Ta cần sự giúp đỡ của cháu, cực kỳ cấp bách đấy. Đến Danbury House nhanh nhất có thể nhé. Đừng có lên đường với quần áo loè loẹt nhất của cháu đấy. Ta sẽ nói với mọi người rằng cháu là người quản lý bất dộng sản mới của ta. Tên mói của cháu là James Siddons.

Agatha, Phu nhân Danbury


James chẳng hề có một ý tưởng nào về chuyện đang diễn ra, nhưng anh biết đấy chính là điều anh cần để làm khuây khoả nỗi buồn chán của mình và cho phép anh dời London mà không cảm thấy tội lỗi vì đã lẩn tránh nghĩa vụ của mình. Anh di chuyển bằng một cỗ xe ngựa thuê, vì một người quản lý bất động sản không thể sở hữu những con ngựa tốt như của anh được, và đi bộ dặm cuối cùng từ thị trấn đến Danbury House. Tất cả mọi thứ anh cần được xếp gọn vào trong một túi hành lý.


Trong mắt của thế giới, anh đã trở thành một Mr. James Siddons giản đơn, một quý ông, chắc chắn là thế rồi, nhưng có lẽ tài chính hơi thấp một chút. Quần áo của anh là những bộ lục ra từ đáy tủ, chất liệu tốt, nhưng đã bị sờn ở khửu tay và kiểu cũ của hai năm trước đây rồi. Một vài nhát cắt từ chiếc kéo làm bếp đã làm hỏng một cách hiệu quả kiểu tóc chuyên nghiệp mà anh vừa cắt có tuần trước. Với tất cả ý định và mục đích, Hầu tước Riverdale đã biến mất và James không thể hài lòng hơn.

Tất nhiên sự hợp tác của dì anh kẽ hở lớn nhất, nhưng đó là điều duy nhất được mong đợi khi một người để một kẻ không chuyên lên kế hoạch cho. James đã không tới thăm Danbury House gần một thập kỷ rồi, công việc của anh ở Bộ chiến tranh không cho phép anh có nhiều thời gian rảnh rỗi để thăm non gia đình, và anh dĩ nhiên là không muốn đặt dì mình vào tình trạng nguy hiểm. Nhưng chắc chắn có ai đó—một người hầu cận già nua, ông quản gia, có lẽ thế—người sẽ nhận ra anh. Sau cùng, anh đã dành hầu hết thời thơ ấu ở đây.

Nhưng, lại nhưng một lần nữa, mọi người chỉ nhìn thấy điều mà người ta mong đợi muốn nhìn thấy, và khi James hành động như một người quản lý bất động sản, mọi người nói chung chỉ thấy một gã quản lý bất dộng sản mà thôi.

Khi anh gần đến Danbury House—thực tế là đang ở trên mấy bậc cửa trước nhà—thì cánh cửa trước bật mở tung và một cô nàng tóc vàng nhỏ xinh bắn vụt ta ngoài, đầu cúi thấp, mắt gắn chặt trên nền đất, và di chuyển chỉ chậm hơn một cô ngựa non đang phi nước đại có một chút thôi. James thậm chí còn không có cơ hội hét lên lấy một tiếng khi cô ta chạy thẳng vào người anh.

Cơ thể họ tiếp xúc với một tiếng rầm nhức nhối, và cô gái thốt nên một tiếng kêu kinh ngạc đầy nữ tính khi cô ta nhảy vụt ra khỏi anh và hạ cánh xuống đất không duyên dáng tẹo nào. Một cái ghim kẹp tóc hay dải ruy băng hay bất cứ cái gì mà nữ giới hay gọi những thứ đó bay ra từ tóc của cô, khiến một lọn tóc màu vàng sáng, dày mượt trượt khỏi búi tóc và nằm một cách ngượng nghịu trên vai cô.

"Xin cô thứ lỗi," James nói, chìa tay ra để giúp cô đứng dậy.

"Không, không," cô ta trả lời, phủi thẳng nếp váy, "Hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi không nhìn xem mình đang đi đâu."

Cô ta còn không buồn nắm tay anh, và James thấy bản thân mình thất vọng một cách kỳ lạ. Cô ta không đi găng tay, và anh cũng thế, và anh cảm thấy một sự thúc ép kỳ lạ để được cảm nhận sự đung chạm khi tay cô ở trong tay anh.

Nhưng anh không thể nói to một điều như thế lên được, thế nên thay vào đó anh cúi xuống và giúp cô thu nhặt lại đồ đạc. Túi xách của cô đã mở tung khi nó chạm đất, và đồ đạc của cô giờ đang rải rác khắp xung quanh chân họ. Anh đứa cho cô đôi găng tay, điều khiến cô đỏ mặt.

"Trời nóng quá," cô giải thích, nhìn xuống đôi găng tay với vẻ cam chịu.

"Đừng đi chúng chỉ vì sự hiện diện của tôi," anh nói với một nụ cười dễ dãi. "Như cô thấy đấy, tôi cũng dùng thời tiết như một cái cớ để tháo găng tay của mình ra."

Cô nhìn chăm chăm vào tay anh trong một khoảnh khắc trước khi lắc đầu và lầm bầm, "Đây là một cuộc trò chuyện kỳ lạ nhất."

Cô quỳ xuống để thu thập những đồ còn lại, và James cũng làm theo. Anh nhặt một chiếc khăn tay lên và đang với tay tới quyển sách thì cô bất thình lình buột ra một âm thanh kỳ lạ nhất—không gì có thể giống một tiếng kêu nghẹn ngào hơn thế—và giật lấy nó ngay dưới những ngón tay anh.

James nhận thấy mình thật sự muốn biết trong cuốn sách đó có những gì.

Cô hắng giọng khoảng sáu lần trước khi nói, "Anh thật tốt khi đã giúp tôi."

"Tôi đảm bảo, không có rắc rối gì đâu," anh lầm bầm, cố gắng một cách rành rành muốn ngó cuốn sách một cái. Nhưng cô đã nhét nó lại vào túi sách của cô rồi.

Elizabeth mỉm cười một cách lo lắng với anh, trượt tay vào trong túi sách chỉ để đảm bảo với bản thân cô rằng cuốn sách thực sự ở đó, được dấu kín an toàn khỏi mọi ánh nhìn. Nếu cô bị bắt gặp đang đọc những thứ như thế này, cô sẽ bị sỉ nhục không lời lẽ nào so sánh được. Có một sự thật hiển nhiên rằng những người phụ nữ chưa chồng chắc chắn đang tìm kiếm một ông, nhưng chỉ những người đàn bà đang trong tình trạng thống thiết nhất mới thật sự phải đọc một cuốn sách về đề tài đó.

Anh ta không nói gì hết, chỉ đơn giản là nhìn vào cô theo cách đầy định giá khiến cô càng thêm lo lắng. Cuối cùng cô cũng buột ra, "Anh là người quản lý bất động sản mới phải không?"

"Vâng."

"Tôi biết rồi." Cô hắng giọng. "Well, vậy thì tôi cho rằng tôi nên tự giới thiệu mình thôi, vì tôi chắc là chúng ta còn chạm mặt dài dài nữa. Tôi là Miss Hotchkiss, người bầu bạn của phu nhân Danbury."

"Ah. Tôi là Mr. Siddons, vừa mới tới từ London."

"Thật vui khi được gặp anh, Mr. Siddons," cô nói với một nụ cười khiến James thấy duyên dáng một cách kỳ lạ. "Thật lòng xin lỗi về tai nạn vừa rồi, nhưng tôi phải đi thôi."

Cô đợi cho anh gật đầu tán thành, sau đó nhảy bổ xuống con đường lái xe, ôm chặt cái túi xách cứ như thể cả cuộc đời cô phụ thuộc vào nó.

James chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm khi cô chạy trốn, không thể một cách lạ kỳ, dứt ánh mắt của mình ra khỏi cuộc rút lui của cô.

(Hết chương 1)

Chương 1.1 - How to marry a Marquis


Chương 1.1



Surrey, England, tháng Tám, 1815

Bốn cộng sáu cộng tám cộng bẩy cộng một cộng một cộng một, trừ đi tám, thêm hai vào...

Elizabeth Hotchkiss cộng một cột các con số lần thứ tư, đi đến cùng một kết quả cô đã tính ra ba lần trước, và rên lên một tiếng.

Khi cô nhìn lên, ba khuôn mặt ủ rũ đang nhìn cô chằm chằm—ba khuôn mặt của ba đứa em nhỏ của cô.

"Có chuyện gì vậy, Lizzie?" Jane chín tuổi hỏi.

Elizabeth mỉm cười một cách yếu ớt khi cô cố gắng tìm ra cách moi đâu ra đủ tiền mua than để sưởi ấm ngôi nhà nhỏ của họ trong suốt mùa đông. “Chúng ta, ah... chúng ta không có đủ tiền, chị e là thế."

Susan, mười bốn tuổi, là đứa em kế của Elizabeth , cau mày. "Chị có hoàn toàn chắc chắn không? Chúng ta chắc hẳn phải có cái gì đó. Khi Papa còn sống chúng ta luôn…”

Elizabeth khiến cô bé im lặng với một cái trừng mắt khẩn nài. Họ có rất nhiều thứ khi Papa còn sống, nhưng ông không để lại cho họ bất cứ cái gì ngoại trừ một tài khoản ngân hàng ít ỏi. Không thu nhập, không bất động sản. Không gì ngoài ký ức. Và chúng—ít nhất là những ký ức mà Elizabeth mang theo với cô—không phải là những ký ức có thể sưởi ấm trái tim của một người.

"Mọi chuyện bây giờ khác nhiều rồi," cô cứng rắn nói, hi vọng đặt dấu chấm hết cho chủ đề này. "Các em không thể so sánh được."

Jane cười toe toét. “Chúng ta có thể sử dụng số tiền Lucas đã tích góp trong hộp đựng các chiến binh đồ chơi của nó."

Lucas, cậu nhóc duy nhất trong nhà Hotchkiss, hét lên. "Chị đã làm gì với đồ đạc của em rồi?" Cậu ta quay sang Elizabeth với vẻ mặt có thể được gọi là “quắc mắt” không hề dễ thương tí nào trên khuôn mặt của một cậu nhóc tám tuổi. "Không còn có nổi một chút riêng tư trong cái nhà này nữa rồi ư?”

“Hình như là không," Elizabeth nói một cách lơ đãng, nhìn chăm chăm xuống những con số trước mặt cô. Cô đánh một vài cái dấu với bút chì khi cố gắng để nghĩ ra một vài giải pháp mới cho bài toán kinh tế này.

"Các chị," Lucas nhân nhượng, trông cực kỳ cáu kỉnh. "Em khó chịu với chúng."

Susan ngó vào quyển sổ của Elizabeth . "Chúng ta không thể xê xích một vài khoản chi tiêu à? Làm cái gì đó để kéo chúng dài ra một chút?"

"Chẳng có cái gì có thể co kéo được. Tạ ơn chúa là tiền thuê nhà đã được trả rồi, nếu không chúng ta sẽ bị xách tai tống ra ngoài mất."

"Tệ đến như thế ạ?" Susan thì thầm.

Elizabeth gật đầu. "Chúng ta chỉ đủ để kéo dài đến cuối tháng thôi, sau đó là lâu hơn một chút khi chị nhận được lương từ Phu nhân Danbury , nhưng sau đó..." Những từ của cô kéo dài ra, và cô nhìn đi chỗ khác, không muốn Jane và Lucas nhìn thấy nước dâng lên trong mắt cô. Cô đã chăm lo cho ba đứa chúng trong suốt năm năm vừa qua, kể từ khi cô mười tám. Chúng phụ thuộc vào cô vì thức ăn, chỗ ở, và điều quan trọng nhất là tình thân.

Jane dùng khửu tay huých Lucas, và khi cậu nhóc không phản ứng, thọc cho cậu ta một cú vào phần mềm giữa vai và xương đòn.

"Gì cơ?" cậu nhóc quát lên. "Nó đau đấy."

"Gì cơ là không lịch sự," Elizabeth nói một cách tự động. "Xin lỗi (Pardon) thì thích hợp hơn."

Cái miệng nhỏ xinh của Lucas há hốc ra đầy giận dữ. "Cũng không lịch sự khi thọc cho em một cú như thế. Và em cũng chắc chắn là sẽ không xin chị ấy thứ lỗi đâu (beg her pardon)."

Jane đảo mắt và thở dài. "Chị phải nhớ rằng nó mới có tám tuổi thôi."

Lucas cười mỉa mai lại. "Còn chị chỉ có chín."

"Chị sẽ luôn lớn hơn em."

"Phải, nhưng em sẽ sớm to con hơn chị, và khi ấy chị sẽ phải hối hận."

Vành môi của Elizabeth cong lên thành một nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng khi cô theo dõi chúng chành choẹ. Cô đã nghe những cuộc tranh cãi như thế này triệu lần trước đây, nhưng cô cũng theo dõi thấy Jane rón rén đi vào phòng Lucas khi trời tối để tặng cho cậu nhóc nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán.

Gia đình họ có lẽ không phải là một gia đình kiểu mẫu—sau cùng, chỉ có bốn bọn họ, và họ đã là trẻ mồ côi đã hàng năm nay rồi—nhưng nhà Hotchkiss luôn đặc biệt. Elizabeth phải xoay xở để giữ cho cả bốn chị em được ở cùng nhau sau khi cha họ mất, và cô sẽ bị đoạ đày nơi địa gục nếu cô để cho việc thiếu nguồn tài chính chia cắt họ lúc này.

Jane khoanh tay trước ngực. "Em nên đưa cho Lizzie tiền của em, Lucas. Thật là không phải khi cứ tích nó một chỗ như vậy."

Cậu nhóc nghiêm nghị gật đầu và rời khỏi phòng, mái đầu nhỏ vàng óng của cậu cong xuống. Elizabeth liếc lên Susan và Jane. Chúng đều có mái tóc vàng, với đôi mắt xanh của mẹ. Và Elizabeth giống y chang chúng—quân đội nhỏ tóc vàng hoe, chính là họ, không có tiền mua thức ăn.

Cô thở dài lần nữa và chĩa một cái nhìn chằm chằm đầy nghiêm túc vào hai cô em gái. "Chị sẽ phải kết hôn thôi. Không còn cách nào khác đâu."

"Oh, không, Lizzie!" Jane thét lên, nhảy ra khỏi chiếc ghế của cô nhóc và gần như trèo qua mặt bàn phóng vào lòng chị gái. "Đừng làm thế! Làm bất cứ chuyện gì khác đi, nhưng đừng làm thế!"

Elizabeth nhìn Susan với vẻ mặt bối rối, im lặng hỏi cô bé liệu cô có biết sao Jane lại buồn khổ thế không. Susan chỉ đơn giản là lắc đầu và nhún vai.

"Không tệ đến thế đâu," Elizabeth nói, vuốt tóc Jane. "Nếu chị kết hôn, vậy là chị có thể có em bé của riêng mình, và khi ấy em sẽ lên chức cô. Thế không tuyệt vời ư?"

"Nhưng người duy nhất hỏi cưới chị là lão địa chủ Nevins, và lão ta thì khủng khiếp lắm! Khủng khiếp lắm."

Elizabeth mỉm cười một cách không thuyết phục lắm. "Chị chắc chúng ta có thể tìm được ai đó ngoài địa chủ Nevins. Ai đó ít... ah... khủng khiếp hơn."

"Em sẽ không sống với lão ta đâu," Jane nói, khoanh tay trước ngực đầy nổi loạn. "Em sẽ không. Em thà sống trong trại trẻ mồ côi còn hơn. Hoặc một trong những trại tế bần kinh khiếp ấy."

Elizabeth không trách cô nhóc. Địa chủ Nevins vừa già, vừa béo, lại còn xấu tính nữa. Và lão ta luôn nhìn trừng trừng vào Elizabeth theo cái cách khiến cô vã mồ hôi lạnh. Thành thật mà nói, cô cũng không thích cái cách mà lão ta nhìn trừng trừng vào Susan. Hay Jane, cùng với cái cách ấy.

Không, cô không thể cưới địa chủ Nevins.

Lucas quay trở lại nhà bếp, mang theo một hộp sắt nhỏ. Cậu nhóc chìa nó ra cho Elizabeth . "Em tiết kiệm được một bảng, 40 xu," cậu ta nói. "Em định sẽ dùng nó để—" Cậu ta nuốt xuống. “Đừng bận tâm. Em muốn chị nhận nó. Để lo cho gia đình mình."

Elizabeth lặng lẽ cầm lấy chiếc hộp và nhìn vào bên trong. Một bảng 40 xu của Lucas ở trong đó, hầu hết đều là tiền một xu hoặc nửa xu. "Lucas, em yêu," cô nhẹ nhàng nói. "Đây là tiền tiết kiệm của em. Em đã mất hàng năm để dành dụm những đồng xu này."

Môi dưới của cậu nhóc run run, nhưng bằng cách nào đó cậu xoay xở để vòm ngực nhỏ của mình căng phồng lên cho đến khi cậu đứng như một trong những chiến binh đồ chơi của mình. "Giờ em là đàn ông trong gia đình rồi. Em phải nuôi các chị."

Elizabeth gật đầu một cách trang nghiêm và đổ chỗ tiền của cậu nhóc vào trong cái hộp cô giữ tài chính của gia đình. "Được rồi. Chúng ta sẽ dùng số tiền này mua thức ăn. Có lẽ tuần tới em nên đi mua đồ với chị, và em có thể chọn một món gì đó mà em thích."

“Mảnh vườn sau bếp của em sẽ có rau ăn sớm thôi," Susan nói đầy hồ hởi. "Đủ cung cấp cho chúng ta ăn, và có lẽ thừa ra một chút mà chúng ta có thể bán hoặc trao đổi với người dân trong làng."

Jane bắt đầu vặn vẹo trong lòng Elizabeth . "Làm ơn nói với em chị không trồng thêm củ cải nữa. Em ghét củ cải."

"Chúng ta đều ghét củ cải," Susan trả lời. "Nhưng chúng dễ trồng."

"Nhưng chẳng dễ ăn tí nào," Lucas càu nhàu

Elizabeth thở hắt ra và nhắm mắt lại. Sao họ lại ra nông nỗi này? Gia đình họ là một gia đình lâu đời, đáng kính—cậu nhóc Lucas thậm chí còn là một tòng nam tước! Và giờ thì họ đang bàn về chuyện cắt bớt việc trồng củ cải—thứ mà tất cả bọn họ đều ghét cay ghét đắng—trong mảnh vườn sau bếp.

Cô đã thất bại rồi. Cô đã nghĩ cô có thể nuôi dạy tất cả em trai em gái của mình. Khi cha cô mất, đó là khoảng thời gian không thể chịu nổi trong cuộc đời cô, tất cả những gì khiến cô có thể tiếp tục được là ý nghĩ cô phải bảo vệ những đứa em của mình, giữ cho chúng được no ấm và hạnh phúc. Và được ở bên nhau.

Cô đã chiến đấu với các bà dì, các ông bác, những người anh em họ, tất cả những ai đề nghị nhận nuôi một trong những đứa trẻ nhà Hotchkiss, thường thì là cậu bé Lucas, người với tước hiệu của mình, có thể thậm chí là hi vọng lấy được một cô gái với một đống của hồi môn to đùng. Nhưng Elizabeth đã từ chối, thậm chí ngay cả khi bạn bè và hàng xóm thôi thúc cô để cậu bé đi.

Cô muốn giữ cho gia đình mình được ở cùng nhau, như cô vẫn nói. Điều đó là đòi hỏi quá đáng ư?

Nhưng cô đang thất bại. Không có tiền cho những bài học nhạc hay tiền thuê gia sư, hay tất cả những thứ Elizabeth đã được nhận khi cô còn nhỏ. Chỉ có chúa mới biết làm thế nào cô có thể xoay xở được để gửi Lucas đi học ở Eton .

Và cậu nhóc phải được đi. Mọi nam giới nhà Hotchkiss trong bốn trăm năm qua đều được học ở Eton . Không phải tất cả bọn họ đều xoay xở để tốt nghiệp được, nhưng tất cả bọn họ đều đi.

Cô sẽ phải kết hôn. Và chồng cô sẽ phải là người có thật nhiều tiền. Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi.

(Còn tiếp)

Bliss – Lynsay Sands


Bliss – Lynsay Sands
Transleted by: summerwind210 & botihell
Edited by: summerwind210
Nguồn: www.vietlangdu.com

Nội dung:

Câu chuyện bắt đầu bằng việc Lady Helen Tiernay gửi một lá thư cho vua Henry than phiền về Ngài Holden, gã hàng xóm xấu tính, cục cằn, tàn nhẫn của nàng và yêu cầu nhà vua phải làm gì đó…

Để đáp lại, Ngài Holden cũng gửi một lời than phiền tới nhà vua, yêu cầu nhà vua phải khâu miệng cô tiểu thư lắm điều, thích xía mũi vào chuyện người khác ở cạnh nhà chàng…

Vua Henry, mệt mỏi vì suốt ngày phải nghe hết lời than phiền này đến sự trách móc khác, đã nghĩ ra một giải pháp: Bắt hai người phải lấy nhau để họ tự đi mà giải quyết các rắc rối của mình

Liệu cuộc chiến giữa một anh chàng xấu tính, tàn nhẫn với một cô nàng lắm điều, hay lải nhải sẽ kết thúc ra sao? Hai người sẽ sống với nhau hạnh phúc đến cuối đời như trong truyện cổ tích hay họ sẽ giết nhau nội trong một tuần như vua Henry dự đoán? Mời các sis đón đọc

P/S: Nếu đã đọc You belong to me các sis đã biết khi hai người không yêu nhau bắt buộc phải lấy nhau thì họ sẽ nghĩ ra những trò gì để huỷ bỏ hôn lễ. Tiểu thư Helen Tiernay có vẻ còn cao tay hơn cả Alex. Tuy nhiên Ngài Holden không phải là con công đẹp trai Vasili để dễ dàng chịu bị vặt lông …

Tải ebook tại đây
http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=28997

Nobody’s baby but mine - Susan Elizabeth Phillips


Nobody’s baby but mine
Tác giả: Susan Elizabeth Phillips
Đánh máy và chuyển ngữ: summerwind210
Graphic: yuuri
Nguồn: vietlangdu.com

Kế hoạch:
Tiến sĩ vật lý thiên tài Jane Darlington cực kỳ mong muốn có một đứa con. Nhưng tìm được một người cha thích hợp lại không phải là chuyện dễ dàng. Vì sự thông minh siêu dẳng của mình khiến Jane như một kẻ lập dị thời niên thiếu, và cô quyết tâm tìm mọi cách để đứa con tương lai của mình không phải chịu cảnh như vậy. Điều đó có nghĩa là cô phải tìm được một người cha thật đặt biệt, một ai đó cực kỳ, cực kỳ ngu ngốc…

Mục tiêu:
Cal Bonner, tiền vệ huyền thoại của đội Chicago Star, đẹp trai, thể chất tốt và chỉ số IQ thấp là một lựa chọn hoàn hảo. Chỉ có một điều mà Jane không ngờ tới, đó là Cal không thật sự ngu ngốc như cô nghĩ…

Vậy mọi chuyện cuối cùng sẽ ra sao? Liệu Jane có thể có được đứa con mà cô hằng ao ước? Liệu Cal sẽ phản ứng ra sao khi biết mình là một người cha bất đắc dĩ?
Mời các sis đón đọc

Tải ebook tại đây:
http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=29730

A knight in shining armor - Jude Deveraux






Title: A Knight in Shining Armor
Author: Jude Deveraux
Translator: summerwind210
Editor: qoop!!
Typing: summerwind210
Graphic: Yuuri

Biết kể gì về A Knight in Shining Armor đây khi có quá nhiều điều để nói. Kể rằng có một chàng hiệp sĩ đẹp trai trong bộ áo giáp sáng ngời (tất nhiên rồi :D) Rằng chàng có nhiệm vụ phải cứu một cô nàng sầu khổ ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng.

Thế nhưng đây mới là khi câu truyện rắc rối bắt đầu. Liệu chàng sẽ cứu cô nàng đang khóc như mưa này thế nào khi chính chàng bị đem đến từ thời trung cổ, vượt qua hơn bốn trăm năm về thời hiện đại. Nơi mà đối với chàng quần áo may sẵn là một điều kỳ diệu; kem là một sản phẩm chỉ có một phù thuỷ cao tay ấn mới có thể tạo ra; và chỉ một chiếc điều khiển ti vi nhỏ xinh cũng có thể khiến ta phải mê mải cả đêm…

Và rồi chàng sẽ phản ứng ra sao khi nhận ra rằng mình được đem tới thời hiện đại không phải để cứu một tiểu thư đang lâm nguy, mà chính cô tiểu thư tốt bụng này sẽ là đáp án cho những rắc rối trong cuộc sống của chính chàng trong quá khứ…
Mời các ss đón đọc

*****

Thấy tình yêu của hai nhân vật trong truyện đẹp quá. Colin (thích gọi anh ấy là Colin) tuy không hoàn toàn là A Knight in Shing Armor hoàn hảo tuyệt đối 100% như lúc đầu mình nghĩ nhưng anh ấy ít nhất cũng là A Knight in Shining Armor được 99 %. Dougless cuối cùng lại rất can đảm, cực kì đáng khâm phục, càng về sau mình càng mong mỏi cho Dougless được hạnh phúc. Cuối cùng thì, đọc truyện này mà trong đầu mình chỉ lẩn quẩn được một câu: 'It is a true love story and It is a story about (what is) love.
_ami-chan_

*****

Đây là quyển thành công nhất của Jude Deveaux đó. Quá tuyệt vời , mình rất rất thích. Câu chuyện mang màu sắc gì đó hơi cổ tích, lãng mạn nhưng cũng rất hiện đại. Nhân vật nữ chính mang cái tên rất... con trai lại là một cô nàng mau nước mắt… kinh khủng, vì vậy cần chàng hiệp sĩ đến lau nước mắt cho, nhưng rùi không biết ai cứu ai nữa đây, hihi. Câu chuyện rất hay và hay đến tận trang cuối cùng.
_velvetbear_

*****

A knight in shining armor không phải là một câu chuyện kể về một cô gái cứng cỏi, mạnh mẽ hay quật cường, mà là về một cô nàng ngờ ngệch, giàu lòng trắc ẩn. Nhưng Dougless có một đức tính rất đáng để ngưỡng mộ, đó là khi cô ấy tin tưởng vào điều gì rồi thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Chính điều này đã khiến một cô nàng ngốc nghếch đến khó tin có thể giúp một chàng hiệp sĩ thay đổi lại cả lịch sử, tạo nên những điều tốt đẹp và có ý nghĩa hơn. Để rồi đến cuối cuộc hành trình, khi khép quyển truyện lại, các ss sẽ thấy Dougless đã tìm thấy được sự tự tin, điều gì là cần thiết trong cuộc đời mình, và quan trọng nhất là một tình yêu mãnh liệt bất chấp cả 400 năm cách biệt. wind nghĩ, có lẽ đó là điều mà câu chuyện muốn kể.
_summerwind210_

Tải ebook tại đây:
http://www.e-thuvien.com/forums/showthread.php?t=33917