**********

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Chương 1.1 - How to marry a Marquis


Chương 1.1



Surrey, England, tháng Tám, 1815

Bốn cộng sáu cộng tám cộng bẩy cộng một cộng một cộng một, trừ đi tám, thêm hai vào...

Elizabeth Hotchkiss cộng một cột các con số lần thứ tư, đi đến cùng một kết quả cô đã tính ra ba lần trước, và rên lên một tiếng.

Khi cô nhìn lên, ba khuôn mặt ủ rũ đang nhìn cô chằm chằm—ba khuôn mặt của ba đứa em nhỏ của cô.

"Có chuyện gì vậy, Lizzie?" Jane chín tuổi hỏi.

Elizabeth mỉm cười một cách yếu ớt khi cô cố gắng tìm ra cách moi đâu ra đủ tiền mua than để sưởi ấm ngôi nhà nhỏ của họ trong suốt mùa đông. “Chúng ta, ah... chúng ta không có đủ tiền, chị e là thế."

Susan, mười bốn tuổi, là đứa em kế của Elizabeth , cau mày. "Chị có hoàn toàn chắc chắn không? Chúng ta chắc hẳn phải có cái gì đó. Khi Papa còn sống chúng ta luôn…”

Elizabeth khiến cô bé im lặng với một cái trừng mắt khẩn nài. Họ có rất nhiều thứ khi Papa còn sống, nhưng ông không để lại cho họ bất cứ cái gì ngoại trừ một tài khoản ngân hàng ít ỏi. Không thu nhập, không bất động sản. Không gì ngoài ký ức. Và chúng—ít nhất là những ký ức mà Elizabeth mang theo với cô—không phải là những ký ức có thể sưởi ấm trái tim của một người.

"Mọi chuyện bây giờ khác nhiều rồi," cô cứng rắn nói, hi vọng đặt dấu chấm hết cho chủ đề này. "Các em không thể so sánh được."

Jane cười toe toét. “Chúng ta có thể sử dụng số tiền Lucas đã tích góp trong hộp đựng các chiến binh đồ chơi của nó."

Lucas, cậu nhóc duy nhất trong nhà Hotchkiss, hét lên. "Chị đã làm gì với đồ đạc của em rồi?" Cậu ta quay sang Elizabeth với vẻ mặt có thể được gọi là “quắc mắt” không hề dễ thương tí nào trên khuôn mặt của một cậu nhóc tám tuổi. "Không còn có nổi một chút riêng tư trong cái nhà này nữa rồi ư?”

“Hình như là không," Elizabeth nói một cách lơ đãng, nhìn chăm chăm xuống những con số trước mặt cô. Cô đánh một vài cái dấu với bút chì khi cố gắng để nghĩ ra một vài giải pháp mới cho bài toán kinh tế này.

"Các chị," Lucas nhân nhượng, trông cực kỳ cáu kỉnh. "Em khó chịu với chúng."

Susan ngó vào quyển sổ của Elizabeth . "Chúng ta không thể xê xích một vài khoản chi tiêu à? Làm cái gì đó để kéo chúng dài ra một chút?"

"Chẳng có cái gì có thể co kéo được. Tạ ơn chúa là tiền thuê nhà đã được trả rồi, nếu không chúng ta sẽ bị xách tai tống ra ngoài mất."

"Tệ đến như thế ạ?" Susan thì thầm.

Elizabeth gật đầu. "Chúng ta chỉ đủ để kéo dài đến cuối tháng thôi, sau đó là lâu hơn một chút khi chị nhận được lương từ Phu nhân Danbury , nhưng sau đó..." Những từ của cô kéo dài ra, và cô nhìn đi chỗ khác, không muốn Jane và Lucas nhìn thấy nước dâng lên trong mắt cô. Cô đã chăm lo cho ba đứa chúng trong suốt năm năm vừa qua, kể từ khi cô mười tám. Chúng phụ thuộc vào cô vì thức ăn, chỗ ở, và điều quan trọng nhất là tình thân.

Jane dùng khửu tay huých Lucas, và khi cậu nhóc không phản ứng, thọc cho cậu ta một cú vào phần mềm giữa vai và xương đòn.

"Gì cơ?" cậu nhóc quát lên. "Nó đau đấy."

"Gì cơ là không lịch sự," Elizabeth nói một cách tự động. "Xin lỗi (Pardon) thì thích hợp hơn."

Cái miệng nhỏ xinh của Lucas há hốc ra đầy giận dữ. "Cũng không lịch sự khi thọc cho em một cú như thế. Và em cũng chắc chắn là sẽ không xin chị ấy thứ lỗi đâu (beg her pardon)."

Jane đảo mắt và thở dài. "Chị phải nhớ rằng nó mới có tám tuổi thôi."

Lucas cười mỉa mai lại. "Còn chị chỉ có chín."

"Chị sẽ luôn lớn hơn em."

"Phải, nhưng em sẽ sớm to con hơn chị, và khi ấy chị sẽ phải hối hận."

Vành môi của Elizabeth cong lên thành một nụ cười vừa ngọt ngào vừa cay đắng khi cô theo dõi chúng chành choẹ. Cô đã nghe những cuộc tranh cãi như thế này triệu lần trước đây, nhưng cô cũng theo dõi thấy Jane rón rén đi vào phòng Lucas khi trời tối để tặng cho cậu nhóc nụ hôn chúc ngủ ngon trên trán.

Gia đình họ có lẽ không phải là một gia đình kiểu mẫu—sau cùng, chỉ có bốn bọn họ, và họ đã là trẻ mồ côi đã hàng năm nay rồi—nhưng nhà Hotchkiss luôn đặc biệt. Elizabeth phải xoay xở để giữ cho cả bốn chị em được ở cùng nhau sau khi cha họ mất, và cô sẽ bị đoạ đày nơi địa gục nếu cô để cho việc thiếu nguồn tài chính chia cắt họ lúc này.

Jane khoanh tay trước ngực. "Em nên đưa cho Lizzie tiền của em, Lucas. Thật là không phải khi cứ tích nó một chỗ như vậy."

Cậu nhóc nghiêm nghị gật đầu và rời khỏi phòng, mái đầu nhỏ vàng óng của cậu cong xuống. Elizabeth liếc lên Susan và Jane. Chúng đều có mái tóc vàng, với đôi mắt xanh của mẹ. Và Elizabeth giống y chang chúng—quân đội nhỏ tóc vàng hoe, chính là họ, không có tiền mua thức ăn.

Cô thở dài lần nữa và chĩa một cái nhìn chằm chằm đầy nghiêm túc vào hai cô em gái. "Chị sẽ phải kết hôn thôi. Không còn cách nào khác đâu."

"Oh, không, Lizzie!" Jane thét lên, nhảy ra khỏi chiếc ghế của cô nhóc và gần như trèo qua mặt bàn phóng vào lòng chị gái. "Đừng làm thế! Làm bất cứ chuyện gì khác đi, nhưng đừng làm thế!"

Elizabeth nhìn Susan với vẻ mặt bối rối, im lặng hỏi cô bé liệu cô có biết sao Jane lại buồn khổ thế không. Susan chỉ đơn giản là lắc đầu và nhún vai.

"Không tệ đến thế đâu," Elizabeth nói, vuốt tóc Jane. "Nếu chị kết hôn, vậy là chị có thể có em bé của riêng mình, và khi ấy em sẽ lên chức cô. Thế không tuyệt vời ư?"

"Nhưng người duy nhất hỏi cưới chị là lão địa chủ Nevins, và lão ta thì khủng khiếp lắm! Khủng khiếp lắm."

Elizabeth mỉm cười một cách không thuyết phục lắm. "Chị chắc chúng ta có thể tìm được ai đó ngoài địa chủ Nevins. Ai đó ít... ah... khủng khiếp hơn."

"Em sẽ không sống với lão ta đâu," Jane nói, khoanh tay trước ngực đầy nổi loạn. "Em sẽ không. Em thà sống trong trại trẻ mồ côi còn hơn. Hoặc một trong những trại tế bần kinh khiếp ấy."

Elizabeth không trách cô nhóc. Địa chủ Nevins vừa già, vừa béo, lại còn xấu tính nữa. Và lão ta luôn nhìn trừng trừng vào Elizabeth theo cái cách khiến cô vã mồ hôi lạnh. Thành thật mà nói, cô cũng không thích cái cách mà lão ta nhìn trừng trừng vào Susan. Hay Jane, cùng với cái cách ấy.

Không, cô không thể cưới địa chủ Nevins.

Lucas quay trở lại nhà bếp, mang theo một hộp sắt nhỏ. Cậu nhóc chìa nó ra cho Elizabeth . "Em tiết kiệm được một bảng, 40 xu," cậu ta nói. "Em định sẽ dùng nó để—" Cậu ta nuốt xuống. “Đừng bận tâm. Em muốn chị nhận nó. Để lo cho gia đình mình."

Elizabeth lặng lẽ cầm lấy chiếc hộp và nhìn vào bên trong. Một bảng 40 xu của Lucas ở trong đó, hầu hết đều là tiền một xu hoặc nửa xu. "Lucas, em yêu," cô nhẹ nhàng nói. "Đây là tiền tiết kiệm của em. Em đã mất hàng năm để dành dụm những đồng xu này."

Môi dưới của cậu nhóc run run, nhưng bằng cách nào đó cậu xoay xở để vòm ngực nhỏ của mình căng phồng lên cho đến khi cậu đứng như một trong những chiến binh đồ chơi của mình. "Giờ em là đàn ông trong gia đình rồi. Em phải nuôi các chị."

Elizabeth gật đầu một cách trang nghiêm và đổ chỗ tiền của cậu nhóc vào trong cái hộp cô giữ tài chính của gia đình. "Được rồi. Chúng ta sẽ dùng số tiền này mua thức ăn. Có lẽ tuần tới em nên đi mua đồ với chị, và em có thể chọn một món gì đó mà em thích."

“Mảnh vườn sau bếp của em sẽ có rau ăn sớm thôi," Susan nói đầy hồ hởi. "Đủ cung cấp cho chúng ta ăn, và có lẽ thừa ra một chút mà chúng ta có thể bán hoặc trao đổi với người dân trong làng."

Jane bắt đầu vặn vẹo trong lòng Elizabeth . "Làm ơn nói với em chị không trồng thêm củ cải nữa. Em ghét củ cải."

"Chúng ta đều ghét củ cải," Susan trả lời. "Nhưng chúng dễ trồng."

"Nhưng chẳng dễ ăn tí nào," Lucas càu nhàu

Elizabeth thở hắt ra và nhắm mắt lại. Sao họ lại ra nông nỗi này? Gia đình họ là một gia đình lâu đời, đáng kính—cậu nhóc Lucas thậm chí còn là một tòng nam tước! Và giờ thì họ đang bàn về chuyện cắt bớt việc trồng củ cải—thứ mà tất cả bọn họ đều ghét cay ghét đắng—trong mảnh vườn sau bếp.

Cô đã thất bại rồi. Cô đã nghĩ cô có thể nuôi dạy tất cả em trai em gái của mình. Khi cha cô mất, đó là khoảng thời gian không thể chịu nổi trong cuộc đời cô, tất cả những gì khiến cô có thể tiếp tục được là ý nghĩ cô phải bảo vệ những đứa em của mình, giữ cho chúng được no ấm và hạnh phúc. Và được ở bên nhau.

Cô đã chiến đấu với các bà dì, các ông bác, những người anh em họ, tất cả những ai đề nghị nhận nuôi một trong những đứa trẻ nhà Hotchkiss, thường thì là cậu bé Lucas, người với tước hiệu của mình, có thể thậm chí là hi vọng lấy được một cô gái với một đống của hồi môn to đùng. Nhưng Elizabeth đã từ chối, thậm chí ngay cả khi bạn bè và hàng xóm thôi thúc cô để cậu bé đi.

Cô muốn giữ cho gia đình mình được ở cùng nhau, như cô vẫn nói. Điều đó là đòi hỏi quá đáng ư?

Nhưng cô đang thất bại. Không có tiền cho những bài học nhạc hay tiền thuê gia sư, hay tất cả những thứ Elizabeth đã được nhận khi cô còn nhỏ. Chỉ có chúa mới biết làm thế nào cô có thể xoay xở được để gửi Lucas đi học ở Eton .

Và cậu nhóc phải được đi. Mọi nam giới nhà Hotchkiss trong bốn trăm năm qua đều được học ở Eton . Không phải tất cả bọn họ đều xoay xở để tốt nghiệp được, nhưng tất cả bọn họ đều đi.

Cô sẽ phải kết hôn. Và chồng cô sẽ phải là người có thật nhiều tiền. Mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi.

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét