**********

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Chương 8 - Annie's song

Chương 8
Cực kỳ phiền muộn bởi những gì đã khám phá ra về Annie, Alex tới thăm bố mẹ cô vào buổi sáng ngày kế tiếp. Sau khi được mời vào phòng khách, anh ngồi xuống chiếc ghế bành gần lò sưởi để anh có thể ngồi đối diện với Edie và James, những người đang ngồi với nhau trên ghế xô-pha bằng vải lông ngựa. Không biết chính xác phải bắt đầu như thế nào hay bắt đầu từ đâu, Alex chụm đầu những ngón tay mình lại với nhau và chăm chú nhìn chiếc thảm có những hoa văn hoa hồng để sắp xếp ý nghĩ của mình, thứ mà ở thời điểm này dường như khó mà thu thập lại được như những mạt bụi trong cơn gió lớn.
Cuối cùng, anh quyết định nói thẳng vấn đề ra là điều tốt nhất, và anh kể lại sự kiện buổi tối hôm trước. Anh kết thúc bằng việc nói, “Sau khi nhìn thấy Annie giao tiếp với bà quản gia của mình, tôi đã bị thuyết phục rằng có lẽ cô ấy thông minh hơn chúng ta nghĩ.”
Trước những lời của Alex, Edie tái nhợt như xác chết. Sau một thoáng im lặng dường như xé toang màng nhĩ của anh, bà ta nói, “Vớ vẩn và vô nghĩa. Cơn sốt cao khiến tinh thần của con gái chúng tôi bị khiếm khuyết, cậu Montgomery. Chúng tôi đã giải thích cho cậu điều đó rõ ràng rồi mà!”
“Và bà có thể hoàn toàn đúng. Câu hỏi đặt ra là, tinh thần của cô ấy bị khiếm khuyết đến chừng nào? Bà đã bao giờ thử tìm hiểu chưa? Cô bé có khả năng lập luận dựa trên các khái niệm, bà Trimble. Một kẻ khờ dại hoàn toàn thì không.” Dịch người đến rìa chiếc ghế, anh lơ đãng khua tay ra hiệu. “James, ông là một người có học thức. Chắc chắn ông hiểu được những gì tôi đang nói. Con gái ông có thể liên hệ được hai sự kiện dường như chẳng liên quan gì đến nhau hết. Nếu tâm thần cô bé bị thiếu hụt như cả hai người nghĩ, sao cô bé có thể làm được như thế?”
Sống lưng thẳng tắp, Edie đứng dậy. “Cả hai chúng tôi đều hiểu những gì cậu đang nói. Chúng tôi chỉ không đồng ý thôi.”
“Tôi không đổ trách nhiệm gì ở đây hết,” Alex trấn an họ bằng một tông giọng còn hơn cả dịu dàng. “Xin đừng hiểu nhầm ý tôi. Tôi chỉ đơn giản nói là mức độ khiếm khuyết của Annie có thể không nặng như ông bà nghĩ. Tôi muốn đưa cô ấy đến Portland. Làm một vài kiểm tra. Ở đó có một vài bác sĩ rất giỏi có thể—”
“Không!” Edie rít lên lanh lảnh. Bà ta phẫn uất liếc nhìn chồng mình. “Tôi đã sợ chuyện này xảy ra! Tôi đã cầu xin ông sắp đặt để con bé được gửi đi xa cho tới khi đứa trẻ được sinh ra. Giờ thì nhìn xem! Cậu ta muốn làm kiểm tra!”
Bà ta nói từ kiểm tra cứ như thể nó là một lời thô tục. Alex thở dài. “Chỉ là những kiểm tra thông thường thôi, bà Trimble. Không gì chuyên sâu hết. Việc đó thì có hại gì chứ?”
“Có hại gì chứ?” bà ta hỏi giọng mỏng manh. “Đó chỉ là bước đầu thôi. Điều tiếp theo chúng tôi biết là cậu sẽ muốn giữ Annie ở lại Montgomery Hall và không bao giờ cho con bé về nhà.”
James với tay ra để nắm lấy bàn tay vợ mình. “Thôi nào, Edie. Alex không nói thế. Bà đang vội vàng đưa ra kết luận đấy. Đúng không, Alex?”
Một cảm giác ngột ngạt tràn đầy trong ngực Alex. “À, thật ra thì, James, tôi muốn nói với ông về chuyện—”
“Tôi biết mà!” Edie giật tay mình ra khỏi tay James. Trừng mắt nhìn Alex, bà kêu lên, “Cậu đã hứa rồi, thưa ngài! Một sự sắp xếp tạm thời. Chỉ trên danh nghĩa. Cậu đã hứa!”
Alex lấy tay chà mặt. “Đó là trước khi tôi nhận ra—”
“Trước khi cậu nhận ra cái gì?” bà ta hỏi gặng. “Sao cậu dám? Cậu chăm con bé có ba ngày ngắn ngủi, và bất thình lình cậu nghĩ cậu biết nhiều về con bé hơn cả mẹ ruột của nó? Cậu đang nghĩ về chuyện biến cuộc hôn nhân này thành vững bền? Sao cậu dám!”
“Tôi chỉ muốn những điều tốt đẹp nhất cho Annie,” Alex nhẹ nhàng nói. “Nếu tinh thần cô ấy không chậm phát triển như bà nghĩ, Edie, tưởng tượng xem cô ấy sẽ đau lòng như thế nào nếu tôi chia cắt cô ấy với con mình.”
“Những gì tốt đẹp nhất cho Annie?” Bà ta cười chua chát. “Để tôi dự đoán tương lai nếu cậu hành động một cách điên rồ như thế này, Cậu Montgomery? Sau khi nó đã là quá muộn, cậu phát hiện ra là tôi đúng, rằng con gái chúng tôi thật sự đần độn. Và cuối cùng, cậu sẽ chọn cách dễ dàng là tống con bé vào trong một trong những cơ sở từ thiện khủng khiếp đó. Con bé sẽ bị nhốt trong phòng và bị đối sử như động vật. Tôi đã dành mười bốn năm làm tất cả mọi việc để ngăn chặn điều này.”
“Tôi sẽ không bao giờ đưa Annie vào cơ sở từ thiện.”
“Có thật không? Cậu là một người đàn ông trẻ, hấp dẫn. Một ngày nào đó cậu sẽ gặp một người phụ nữ trẻ bình thường, người cậu muốn kết hôn. Khi đó chuyện gì sẽ xảy đến với Annie?’’
“Cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ thất hứa,” Alex đáp trả. “Tôi chắc chắn sẽ không bắt đầu với lời thề hôn ước của mình. Annie sẽ luôn luôn có một mái ấm ở Montgomery Hall.”
“Ngay lúc này cậu đang thất hứa đấy,” bà ta bắn trả. “Cậu hứa sẽ đem con gái trả lại cho tôi, và giờ thì cậu đang do dự.”
James,” Alex nói một cách yếu ớt, “giải thích gì cho bà ấy hiểu. Xin ông? Nếu có một cơ hội, dù nó có nhỏ bé đến thế nào, rằng Annie có thể dạy dỗ được, sao chúng ta có thể lờ nó đi được chứ? Một vài cuộc kiểm tra thì có hại gì?”
Ông thẩm phán tránh nhìn thẳng vào mắt Alex. “Cậu có thật sự tin là chúng tôi sẽ bỏ qua việc đem con gái mình đi kiểm tra nếu chúng tôi tin là, dù chỉ trong một thoáng, rằng còn có hi vọng? Người duy nhất tôi đang cố giải thích cho hiểu là cậu, Alex. Edie là mẹ Annie. Bà ấy chăm sóc con bé từ khi nó còn là một đứa trẻ sơ sinh. Ai có thể biết rõ hơn bà ấy con bé bị khiếm khuyết nhiều đến chừng nào?”
Dưới một tình huống bình thường, Alex sẽ không thể tranh cãi với những lời đó. Nhưng vì bản tính thật thà trước đây của ông thẩm phán, anh biết có rất nhiều rắc rối ở đây hơn là một người có thể nhìn thấy. Bệnh điên có tính di truyền. Chúng là những từ ngữ xấu xí và là nỗi sợ hãi lớn nhất của nhà Trimble. Một nỗi sợ hãi quá sức chịu đựng mà không ai trong số họ có thể nhận thức được, cả hai đều vì những lý do khác nhau, James là vì sự nghiệp của ông ta, còn Edie là vì cảm giác tội lỗi.
Nếu Annie được đưa đi khám… nếu mọi người phát hiện ra rằng chứng rối loạn tinh thần của cô là do bị di truyền mà không phải vì ảnh hưởng bởi cơn sốt cao, cả hai người bọn họ đều sợ sẽ phải trả giá, đối với Edie là cuộc hôn nhân của bà vì sự lừa dối bà đã phạm phải ba mươi năm trước đây, đối với ông thẩm phán là việc mất đi sự tín nhiệm trong chính trường của ông ta. Không muốn mạo hiểm điều đó, họ dấu kín Annie, bí mật tội lỗi của mình, khỏi thế giới.
“Chúng ta sẽ giữ bí mật về chuyến đi đến Portland,” Alex thử cố gắng. “Sẽ không ai biết về việc bác sĩ khám cho cô bé.”
“Tôi không ủng hộ bất cứ cuộc khám nghiệm nào hết,” James kiên quyết nói.
Alex không cần người đàn ông này ủng hộ, và cả hai người nhà Trimble đều biết điều đó. Tuy nhiên anh thấy sẽ là không thận trọng nếu nói thế. “Tôi hiểu.”
“Xin hãy tin rằng chúng tôi yêu con gái mình,” James thêm vào.
Mím miệng thành một đường dữ tợn, Alex chăm chú nhìn người đàn ông, người anh đã một thời ngưỡng mộ thật nhiều. Nếu ông ta nghĩ ông ta yêu con gái mình, vậy thì ông ta phải có một định nghĩa về từ đó hoàn toàn khác với Alex. Không phải chỉ vì ông ta không sẵn lòng cho cô bé đi khám bệnh, mà còn vì tất cả mọi việc đã xảy ra lúc trước—lễ cưới ảm đạm, việc tổ chức bữa tiệc trong vườn được ưu tiên hơn những nhu cầu của Annie, và cả tá những thứ khác Alex không thể nhớ lại ngay lập tức. Yêu? Ngay cả việc Trimble sử dụng từ đó cũng là cả một sự bôi bác rồi.
“Nếu chúng tôi nghĩ việc khám bệnh có thể mang tới bất cứ hi vọng nào, bất kỳ thứ gì,” James tiếp tục, “chúng tôi đã tự mình đưa Annie tới Portland hàng năm trước đây rồi.”
Im lặng. Một sự im lặng nhức nhối đầy hàm ý buộc tội. Trong giây phút đó, Alex biết rằng nhà Trimble sẽ chống lại anh đến hơi thở cuối cùng để ngăn việc Annie được khám chữa bởi bất cứ bác sĩ nào. Nếu anh bức bách họ, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Cực kỳ tồi tệ.
Anh cần phải suy nghĩ chuyện này thật cẩn thận trước khi đưa ra bất cứ quyết định nào, không phải vì anh đặc biệt quan tâm tới việc giữ gìn mối quan hệ của anh với bố mẹ vợ, mà là vì không muốn hạnh phúc của Annie bị chao đảo. Nếu mà, như Maddy phỏng đoán, cô bé có khả năng cảm nhận được cảm xúc yêu thương, vậy thì cô bé không nghi ngờ gì là yêu cha mẹ mình, dù họ có xứng đáng hay không. Vì lợi ích của cô, Alex không muốn gây ra một mối bất hoà, mà không phải vì một lý do chính đáng.
Rõ ràng là nhầm tưởng sự im lặng của anh thành thay đổi ý định, Edie lấy lại được sự điềm tĩnh của bà ta. Bằng một giọng nhẹ nhàng, đầy lý lẽ hơn, bà nói, “Tôi biết những hành vi của Annie có thể gây nhầm lẫn đến nhường nào, cậu Montgomery. Thỉnh thoảng con bé có thể bộc lộ ra những thứ có thể coi như là thông minh bình thường, nhưng sau đó con bé ngay lập tức giật lùi. Tin tôi về việc này đi. Mặc dù tôi khinh ghét những từ này, nhưng cô con gái nhỏ của tôi là một kẻ thiểu năng. Tất cả những lời cầu nguyện trên thế giới này cũng không thể thay đổi được về điều đó.”
Kiệt sức không lời nào tả siết, Alex thở dài và lấy tay vuốt mặt một lần nữa. Anh không chợp mắt được chút nào tối hôm qua. Annie… với khuôn mặt ngọt ngào và đôi mắt xanh đầy hoang mang của cô. Anh không thể đẩy cô ra khỏi tâm trí mình được. Có thể anh và Maddy đang đuổi hình bắt bóng. Nhưng, chết tiệt, anh phải biết chắc chắn.
“Tôi xin lỗi,” anh rào đón. “Tôi đoán tôi không nên tới. Tôi đã khiến ông bà phiền lòng, và ông bà đã đúng, tôi làm việc này hoàn toàn chẳng vì lý do tốt lành nào. Chỉ là tôi—” Anh nhún vai. “Tối qua—nhìn cô ấy—Tôi thật tin rằng có thể có hi vọng gì đó.”
Nhìn vào mắt Edie, Alex có thể nhìn thấy nỗi đau của bà ta và biết rằng bà ta tin với cả trái tim rằng con gái mình bị di truyền bệnh điên từ phía gia đình bà ta. Bà ta tin vào điều đó quá mạnh mẽ, và quá bị day dứt bởi nỗi sợ hãi rằng ông chồng sẽ ly dị mình vì điều đó, đến nỗi mù quáng không thể nhìn thấy bất cứ khả năng gì khác sao?
“Không có hi vọng nào hết,” bà ta run rẩy. “Chúa biết tôi ước là có. Vì lợi ích của Annie, anh phải đẩy hết những sự nghi ngờ này ra khỏi tâm trí của mình.”
Vì lợi ích của Annie. Alex nghiến răng lại để ngăn mình nói điều gì đó anh có thể sẽ hối hận.
“Trong thời gian có ba ngày, tình trạng của con bé đã bắt đầu xấu đi rồi,” Edie chỉ ra. “Và với mức độ đó con bé đã tấn công về mặt thể chất người y tá của mình. Tiếp tục cho phép lối cư xử như thế sẽ khiến con bé tạo thành thói quen. Cậu Montgomery. Tôi biết sáng nay cậu đến đây với những ý định tốt nhất và rằng cậu đang cố làm điều đúng đắn. Nhưng cậu phải hoàn toàn tin tưởng tôi về việc này. Tôi không bịa ra một đống những luật lệ cho Annie vì tôi thích thế. Tôi làm thế để đảm bảo cho tương lai của con bé. Tương tự như thế, cậu phải thi hành chúng, như cậu đã hứa cậu sẽ làm. Nếu không con bé sẽ trở nên không thể kiểm soát được và công sức trong bao nhiêu năm của tôi sẽ đổ sông đổ biển. Tôi không muốn đứa con gái nhỏ của mình bị đưa vào nhà thương điên.”
“Đó cũng là điều cuối cùng mà tôi muốn. Xin ông bà tin điền đó.”
“Tất nhiên là chúng tôi tin,” James chen vào.
Alex đứng bật dậy. “Tôi xin lỗi đã làm phiền ông bà sáng nay.”
“Vớ vẩn,” Edie quở trách. “Annie là con gái chúng tôi, và chúng tôi yêu con bé.”
Lại là từ đó. Yêu. Alex khát khao muốn hỏi những người này liệu họ thậm chí có hiểu nó có nghĩa là gì không.
James nhỏm dậy và quàng tay quanh vợ mình. “Chính xác là thế. Tôi mừng là cậu đến tìm chúng tôi ngay khi lo lắng. Không ai trong chúng ta trông mong gì hơn thế.”
Khi Alex tạm biệt nhà Trimble và rời khỏi nhà họ, đầu anh quay cuồng với những câu hỏi, không một câu nào trong số chúng dường như dễ trả lời. Liệu cha mẹ Annie có quá bị bao phủ bởi những mối bận tâm của mình đến nỗi họ trở nên mù quáng với những vấn đề về Annie? Hay anh và Maddy mới là những người đang đánh nhau với cối xay gió?
Cậu Montgomery! Cậu Montgomery! Xin đợi một chút!”
Alex nghe thấy tiếng gọi ngay khi anh đi tới con đường ở cuối lối lái xe vào nhà Trimble. Ghìm cương dừng con ngựa đen của anh lại, anh hơi xoay người trên yên ngựa để thấy Edie lao nhanh ra từ bóng một cây sồi vươn dài để băng ngang qua bãi cỏ, chiếc váy rộng, dài tới mắt cá chân quật mạnh vào chân như một lá cờ xanh phía sau bà ta. Nhìn từ phía xa, với mái tóc đen tuyền và thân hình mảnh dẻ, anh gần như có thể nghĩ bà là Annie. Trước ý nghĩ ấy, cổ họng anh khô khốc. Nếu Edie đúng, Annie sẽ không bao giờ nói được, chứ đừng nói đến việc gọi ai.
Tới rãnh thoát nước chạy dọc theo con đường, bà dừng lại, một tay áp vào cơ hoành của mình khi bà vật lộn để hít thở. Alex kiên nhẫn đợi bà cất tiếng. Ngay cả khi chạy một đoạn đường xa như thế, bà ta vẫn tái nhợt, anh chú ý. Đôi mắt bà ta như khẩn nài anh khi bà ta tìm kiếm tia nhìn của anh.
“Tôi không thể để cậu rời đi mà không nói với cậu về một vấn đề khiến tôi cực kỳ lo lắng,” bà ta cuối cùng xoay xở.
“Tôi hiểu. và đó là gì vậy?”
Cơ ở cổ họng bà như căng lên khi bà ta nuốt xuống và hít vào một hơi rời rạc. “Tôi phải cầu xin một ân huệ rất lớn từ cậu, cậu Montgomery. Trong tương lai, đừng đưa ra các câu hỏi về tình trạng của Annie trước mặt ngài thẩm phán. Nếu cậu có bất cứ lo ngại nào, cậu phải bàn bạc riêng với tôi.”
“Sao tôi phải giấu những lo ngại của mình với ngài thẩm phán?” anh hỏi, cố gắng mà không hề thành công trong việc đọc vẻ mặt của bà.
“Chồng tôi sức khoẻ không được tốt. Ông ấy không nên bị làm phiền với những chuyện vụn vặt như thế này.”
Chuyện vụn vặt? Tất cả những gì Alex có thể làm là cố không chửi thề. Tương lai của Annie là chuyện vụn vặt? Để bảo vệ vị trí là bà vợ đáng kính của ông thẩm phán, người đàn bà này có thể làm ra những việc gì? Alex có cảm giác là anh không muốn biết. Không khi Annie là con cừu bà ta sẽ tế thần. “Tôi xin lỗi,” anh nói giọng sắt đá. “Tôi không nhận ra ông thẩm phán đang ở trong tình trạng sức khoẻ kém.”
“Phải, ừm, đó không phải là điều gì ông ấy muốn nói đến. Sau rốt thì ông ấy có cả sự nghiệp của mình để bận tâm rồi.”
Ồ, phải, cái sự nghiệp chết tiệt của ngài thẩm phán. Sao anh có thể quên được chứ?
“Tôi hi vọng rằng sức khoẻ của James sẽ trở nên tốt hơn khi nghỉ ngơi và được chăm sóc tốt,” bà ta tiếp tục. “Tuy nhiên trong thời gian này, sẽ là tốt nhất nếu ông ấy không bị xáo trộn. Tôi sợ rằng là tình trạng lộn xộn của bất cứ việc gì, đặc biệt là việc liên quan đến Annie, có thể khiến ông ấy lại phát bệnh.”
Nhìn vào mắt của người đàng bà này, Alex nhìn thấy nỗi sợ hãi, được rồi, nhưng anh đã nghi ngờ nỗi sợ hãi đó là cho bản thân bà ta, không phải cho chồng mình. Sau cùng thì bà ta có bí mật để bảo vệ. Điều mỉa mai là chồng bà ta đã biết rằng bệnh điên có thể di truyền trong gia đình bà ta và vì lý do nào đó Alex không hiểu được, đã lơ là không thông báo cho bà ta về việc đó. Alex cho rằng Trimble chắc hẳn phải là người tin vào câu ngạn ngữ cổ là biết việc gì đó sẽ khiến nó trở thành sự thật.
Sao hai người sống dưới cùng một mái nhà, làm tình, có con, vậy mà vẫn thiếu tin tưởng lẫn nhau đến vậy?
Tất cả những gì Alex muốn là tránh xa cả hai người bọn họ. Tránh xa ra để anh có thể suy nghĩ. Anh phải đưa ra một vài quyết định. Những quyết định quan trọng chết tiệt. Vì lợi ích của Annie, anh phải chắc chắn những quyết định này là đúng. “Tôi sẽ nhớ là ngài thẩm phán sức khoẻ kém trước khi lại đến gặp bà hoặc ông ấy với những lo âu của mình. Như tôi đã nói, tôi không biết là ông ấy ốm.”
Edie nhắm mắt lại trong một thoáng. Khi bà ta nâng lông mi lên, những giọt nước mắt trượt xuống đôi má tái nhợt của bà. “Tôi biết cậu nghĩ tôi thật xấu xa, cậu Montgomery. Cậu nghĩ tôi là một bà mẹ tồi tệ đúng không?”
Những lời đó chẳng đúng với bằng một nửa thực tế, nhưng Alex thấy không ích gì khi làm tổn thương bà ta. Bà ta đã quá thảm hại đến nỗi anh không thể nhìn thêm được nữa. “Tôi không phải là người phán xét cẩu thả về người khác.”
“Dù nó có vẻ như thế nào, tôi đang làm những gì tôi nghĩ là tốt nhất cho con gái mình,” bà ta run rẩy nói. “Luôn luôn. Nó không dễ dàng gì. Những thành viên còn lại trong gia đình cũng đòi hỏi tôi quan tâm nữa. Nhưng tôi giữ con bé ở nhà, chưa một lần  không bao dung những thử thách cam go con bé gây ra cho tôi. Tôi tin là rất nhiều bà mẹ khác sẽ chọn cách dễ dàng để thoát khỏi việc này.”
Alex không nghi ngờ gì việc đó. Anh cho rằng Edie theo cách đáng thương của bà đã chia sẻ sự hi sinh trong hôn nhân của mình. Bà ta chớp mắt và quệt má. Có cái gì đó trên nét mặt của bà—Alex không chắc là cái gì—gần như khiến anh cảm thấy thương hại bà ta.
“Từ giờ trở đi tôi sẽ bàn bạc với bà về những mối lo ngại của mình,” anh hứa với bà ta. Với những lời đó, anh chạm nhẹ vào mũ và định thúc ngựa vào con đường đi dạo. “Chúc một ngày tốt lành, bà Trimble.”
Bà ta giơ hai tay lên trời. “Đợi đã! Làm ơn. Chỉ một chút thôi, và sau đó tôi sẽ để cậu đi làm việc của mình.”
“Vâng?”
Bà ta cắn môi dưới giữa hai hàm răng của mình. Sau một thoáng, bà ta dẹp sự lo lắng và nói, “Tôi biết cậu đã hứa rằng Annie sẽ được trả lại cho chúng tôi sau khi đứa bé được sinh ra. Nhưng trong lúc đó có vài điều về con bé mà cậu nên biết, những điều mà tôi đã không nhắc đến trước mặt ông thẩm phán buổi tối hôm đó. Vì sức khoẻ ông ấy rất kém, cậu hiểu chứ.”
“Và những điều đó có thể là?”
Vặn vẹo hai bàn tay, bà ta tuôn ra, “Dù cậu có làm gì, đừng bao giờ cho phép Annie lại gần mèo mà không có người giám sát. Và nếu khách khứa trong nhà cậu mang theo trẻ nhỏ, cậu không nên để con bé ở một mình với bất cứ đứa trẻ nào. Không dưới bất cứ tình huống nào.”
“Bà có thể giải thích lý do được không?”
“Nó không hiển nhiên sao? Con bé không cố tình làm thế, cậu hiểu chứ, nhưng tôi không thể không e ngại con bé sẽ vô tình gây tổn thương cho lũ trẻ con và động vật.” Những giọt nước mắt nóng hổi trượt ra khỏi mắt bà, và khoé môi bà bắt đầu run rẩy. “Chỉ cần chú ý đến những gì tôi nói. Xin cậu!”
Với những lời đó, bà ta quay ngoắt người và quay trở lại con đường cũ của mình băng ngang qua sân. Trong một lúc thật lâu, Alex nhìn chăm chăm theo sau bà ta.
Sau khi quay trở lại Montgomery Hall, Alex lui về phòng làm việc của mình nơi anh hi vọng tìm được một vài giải pháp. Maddy thì lại nghĩ khác. Trước khi anh có thể thoải mái an toạ trong chiếc ghế của mình, bà gõ cửa sau đó bước vào mà không được sự cho phép. Nhìn bà một cái Alex cũng biết được bà sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì ít hơn việc được nghe kể lại chi tiết toàn bộ cuộc thảo luận của anh với nhà Trimble.
“Thế nào?” bà nói.
Alex nhỏm dậy và bước tới chỗ chiếc tủ búp phê nơi anh rót cho mỗi người bọn họ một cốc brandy. Vì anh hiếm khi uống vào thời gian sớm trong ngày như thế này, lông mày bà quản gia nhướn lên khi anh đưa cho bà ta chiếc cốc miệng hẹp. “Tệ đến thế sao?”
Quay người phía trước những khung cửa sổ với rất nhiều ô kính nhìn ra khu vườn phía tây, Alex trả lời, “Nói tóm gọn là sau khi nói chuyện lại với cha mẹ Annie xong, tôi còn thấy bối rối hơn cả lúc trước.” Anh dừng lại trong một thoáng, lướt cái nhìn đầy vẻ phê phán qua những bụi cây được cắt tỉa bao quanh những luống hoa hồng. “Chết tiệt, Maddy. Tối hôm qua tôi đã thật hi vọng. Tôi nằm thao thức cho tới khi trời sáng, cả trăm khả năng lao vun vút qua đầu tôi—rằng cô ấy không chậm phát triển như cha mẹ cô ấy nghĩ, rằng có thể cơn sốt đã ảnh hưởng đến cô ấy theo một cách khác mà chúng ta không nghĩ tới. Có lẽ cô ấy có thể nói? Hoặc cô ấy có thể nghe.”
Trông giận dữ chẳng khác gì Alex, Maddy nói, “Ồ, nó không phải khả năng nghe của cô ấy, cứ yên trí là vậy. Hầu hết những lần tôi gọi tên cô ấy, cô ấy đều quay lưng về phía phát ra âm thanh.” Với một cái cau mày đầy suy tư khiến lông mày của bà chau lại với nhau, bà xoa xao chiếc cốc giữa hai lòng bàn tay của mình. “tôi nghĩ đó là toàn bộ lý do tôi muốn đưa cô ấy đi khám, cậu chủ Alex, là để tìm ra vấn đề thật sự là gì.”
Alex cười phá lên vẻ chua chát. “Nếu tôi quyết định đưa cô ấy đi khám hay thậm chí là chỉ đề xuất rằng tôi muốn giữ cô ấy ở lại đây sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi đã cầm chắc trong tay một trận chiến rồi.”
Theo luật, nhà Trimble không có quyền gì hết, không còn nữa. Cậu có thể làm bất cứ điều gì cậu muốn.”
“Đúng, nhưng họ là bố mẹ của Annie. Nếu bà đúng, và cô ấy có khả năng phát triển những cảm xúc quyến luyến, vậy thì sự ghẻ lạnh…” Alex để giọng kéo dài ra. Sau một thoáng anh nói, “Tôi không muốn cô ấy đau lòng vì một lý do không đâu.”
“Không, chúng ta không muốn điều đó. Tôi có cảm giác là cô bé đáng thương đó đã chịu đựng đau khổ đủ trong cuộc đời ngắn ngủi của mình rồi.”
Ngắn gọn hết mức có thể, Alex kể lại chi tiết mọi thứ anh đã nói trong cuộc thảo luận của anh với nhà Trimble, bao gồm cả lời cảnh báo kỳ lạ của Edie, rằng Annie không bao giờ được để ở một mình với mèo hay bất cứ đứa trẻ nhỏ nào.
“Điều đó thật ngớ ngẩn lố bịch,” Maddy gắt ngỏng nói. “Cô bé hoàn toàn vô hại.”
“Cô ấy không vô hại tối qua khi cô ấy tấn công cô Perkins,” Alex nhắc nhở bà. “Cô ấy cũng không chính xác là một thiên thần nào đó khi tôi mang cô ấy tới đây bằng xe ngựa.”
“Nhưng cô ấy bị khiêu khích!”
Alex không thể phủ nhận điều đó. Anh chăm chú nhìn vào phần rượu brandy màu hổ phách của mình. Khi anh nhìn lên, anh đã quyết định nói với Maddy toàn bộ mọi thứ, kể cả về ông bác của Edie và rằng nhà Trimble sợ rằng cô con gái của họ có thể bị điên. Anh không để bản thân mình nghĩ về việc phá vỡ sự tin tưởng của James Trimble. Maddy sẽ không bao giờ để lộ ra những gì anh nói trong căn phòng này, và tương lai của Annie đang bị đe dọa.
Khi anh nói, Maddy trở nên tái nhợt một cách đáng sợ. “Lạy Chúa lòng lành,” bà thì thầm khi anh kết thúc. “Cô bé đó không bị điên, cậu chủ Alex. Tôi dám cược cả cuộc đời mình vào chuyện đó.”
Alex cũng cảm thấy như thế. “Tuy nhiên tôi nghĩ cả hai người Trimble đều sợ rằng cô ấy có thể bị, điều này giải thích cho sự miễn cưỡng của họ khi bàn về việc cho cô ấy đi khám.”
Maddy buồn bã lắc đầu. “Vì bác sĩ có thể phát hiện ra rằng cô bé không chỉ hâm hâm mà còn có thể bị điên phải không?”
“Điều đó có thể phá huỷ sự nghiệp chính trị của James Trimble, và nếu đúng là như thế, tôi nghĩ vợ ông ta tin rằng ông ta sẽ ly dị bà ấy vì chuyện này.”
Nói theo cách khác, họ chỉ nhìn thấy cây mà không thấy rừng.”
Alex thở dài. “Tôi không biết. Có lẽ bà và tôi mới là những người không nhìn mọi việc rõ ràng. Tôi đoán chỉ có thời gian mới trả lời được.” Anh nhìn thẳng vào mắt Maddy, nụ cười nở trên môi. “Thật may mắn là chúng ta có thời gian. Không phải như thể chúng ta đang nhởn nhơ rong chơi trong khi có một đống chuyện quan trọng cần làm. Cô ấy mới chỉ mang bầu có bốn tháng. Điều đó khiến chúng ta có năm tháng để theo dõi cô ấy và quyết định. Nếu, sau vài tuần, cả hai chúng ta đều cảm thấy rằng cô ấy nên được giúp đỡ, tôi sẽ đưa cô ấy tới Portland, và quỷ sứ sẽ lo phần cha mẹ cô ấy đi.”
Maddy nâng chiếc cốc miệng hẹp của bà lên. “Cạn ly vì điều đó.”
Alex không thể không toe toét. “Nó sẽ không dễ chịu. Nếu tôi quyết định làm trái với mong muốn của bọn họ, họ có thể phản đối tôi với bằng mọi thứ mà họ có.”
“Họ sẽ phát hiện ra bộ đôi chúng ta là đối thủ đáng gờm của họ.” Nước rơm rớm trên mắt bà quản gia khi bà nuốt xuống phần còn lại ly brandy của mình. Vẫy vẫy bàn tay phía trên mặt mình, bà ta chớp mắt và hít vào một hơi qua hàm răng. “Mèn đét ơi, cái thứ này đốt một đường thẳng xuống tận mấy ngón chân của tôi à!”
Alex cười thầm. “Sao, vậy là chúng ta đã đi đến quyết định rồi phải không?”
“Còn hơn một quyết định thay cho một quyết định, nhưng, phải, chúng ta đã đi đến một cái. Chúng ta sẽ đưa cô bé đến khám ở Portland.”
“Nếu chúng ta thấy cô ấy có dấu hiệu có thể dạy dỗ được,” Alex sửa.
“Chúng ta sẽ thấy những dấu hiệu.”
“Đừng có quá hi vọng, Maddy,” anh dịu dàng cảnh báo bà. “Tôi không muốn thấy chúng tàn lụi đi.”
“Chúng sẽ không,” bà trấn an anh với một tia sáng đầy vẻ thách thức trong mắt. “Cô bé có thể không bao giờ biết làm toán và những thứ tương tự, nhưng cô bé có thể dạy được. Tôi sẽ cược cả đến cái dải rút quần vào việc đó.”
“Tôi hi vọng là bà đúng.” Cảm thấy thư giãn hơn tình trạng anh đã lâm vào trong hàng giờ, anh dựa một bên vai vào tường. “Có một vấn đề nữa chúng ta vẫn chưa nói đến, là về y tá. Tôi biết bà rất bận, và tôi không thể mong đợi bà cũng đảm nhận thêm cả trách nhiệm về việc chăm sóc Annie. Chúng ta sẽ phải thuê ai đó. Điều khiến tôi xực nhớ. Bây giờ cô ấy đang ở đâu?’’
“Trong phòng mình. Tôi bảo một cô hầu gái ngồi với cô ấy trong khi tôi xuống nói chuyện với cậu. Nhân tiện, cánh cửa đã được sửa rồi. Henry đã thay ổ và khoá. Tốt như mới.”
“Anh ta làm việc năng suất thật.”
“Phải, ừm, tôi có cằn nhằn một tí. Cậu biết Henry đấy. Nếu có thể để mọi việc đến ngày mai...” Giọng bà kéo dài ra.
 “Tôi xin lỗi vì bà phải nhận thêm việc, Maddy.”
Bà vẩy tay xua lời xin lỗi của anh đi. “Tôi không thấy phiền khi chăm sóc cô bé. Theo tôi thấy thì, không có lý do gì cô ấy không thể lẵng nhẵng bám theo đằng sau tôi trong khi tôi xử lý các nhiệm vụ của mình. Cô ấy cũng không bị nhốt trong phòng mình khi ở nhà, đúng không?”
“Không.”
“Chà, vậy thì? Nếu cô ấy chuồn khỏi tôi và chạy trốn, cậu biết chỗ tìm thấy cô ấy đúng không.”
Với một cái gật đầu, Alex chấp nhận ý tưởng đó. Nỗi lo lắng chính của anh là, nếu cứ cho phép lang thang trong rừng khi cô thích, Annie có thể cả gan đi xa khỏi ngôi nhà và có thể bị thương. Cho đến khi thời kỳ thai nghén của cô kết thúc, những tiêu chuẩn đặc biệt sẽ được áp dụng để đảm bảo sự an toàn khỏe mạnh cho cô. “Nếu bà chắc chắn không thấy phiền khi phải chăm nom cô ấy. Vì những lý do hết sức rõ rệt, tôi không muốn cố ấy đi ra ngoài mà không có người trông chừng.”
“Tôi không phiền.” Maddy chăm chú nhìn anh trong một chốc. “Và về việc không để cô ấy ra ngoài một mình, có lẽ cậu có thể dành thời gian bầu bạn với cô ấy?”
“Tôi?” Lời đề nghị khiến Alex rất ngạc nhiên. Sau những phản ứng thể chất của mình với Annie vào buổi sáng hôm đó trong xe  ngựa, anh không thích thú gì cái ý nghĩ ở một mình với cô. “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi chỉ định cho một người làm trong nhà hộ tống cô ấy.”
Maddy bĩu môi. “Cậu chủ Alex, sau những gì xảy ra với cô Perkins, sao cậu có thể thậm chí là nghĩ đến việc đó? Annie nên được đối xử như một thành viên trong gia đình. Cô ấy không phải là vật cưng hay cái gì đại loại như thế để cậu có thể trao cho bất cứ ai dắt đi dạo.”
Biết được rằng bà quản gia nói đúng, Alex thở dài. “Tôi sẽ xem lịch làm việc của mình và xem xem tôi có thể bớt đi để dành một chút thời gian với hai người vào mỗi buổi chiều được không.” Anh cầu nguyện bà không hỏi tại sao anh lại yêu cầu sự hiện diện của bà. Kéo chiếc đồng hồ ra khỏi túi áp, anh xem giờ. Chiều nay, anh có hẹn với hai người đàn ông, những người muốn mua một trong những con ngựa cái của anh. “Chà, giờ thì khi chúng ta đã thống nhất điều đó, tôi đoán tôi nên—”
“Có một vấn đề nhỏ khác nữa,” Maddy chen vào.
Alex nhướn một bên lông mày vẻ đầy dò hỏi.
“Như tối qua tôi đã nhắc đến, bằng cách nào đó cậu phải khiến Annie hiểu được rằng việc kích thước cô ấy tăng lên là vì mang thai đứa bé. Cô ấy vẫn không chịu ăn.”
Alex rên rỉ. “Maddy, tôi không nghĩ cô ấy hiểu lấy một từ những gì tôi nói với cô ấy.”
“Vậy thì vẽ tranh đi.”
“Vẽ tranh? Tôi không biết vẽ. Bên cạnh đó, cô ấy còn bồn chồn mỗi khi ở quanh tôi nữa, không phải sẽ tốt hơn nếu một người phụ nữ giải thích điều đó với cô ấy sao?’’
Một tia lấp lánh xuất hiện trong mắt Maddy. “Đừng có nhìn tôi. Tôi cũng không biết vẽ. Và việc tôi phải là người giải thích điều đó với cô ấy thật là ngớ ngẩn. Cậu là chồng của cô bé.”
“Tôi là chồng cô ấy theo một định nghĩa tào lao nhất của từ này.”
Bà nâng chiếc cốc đã trống rỗng của mình về phía anh. “Thứ khiến cậu nên điều chỉnh lại tình trạng của mối quan hệ này. Tôi đã nói thế ngay từ đầu mà.”
“Cô ấy—”
“Đáng yêu.”
“Không người đàn ông nào với một chút đứng đắn—”
“Và cô ấy cũng ngọt ngào nữa.”
“Maddy, vì Chúa, có lý một chút đi.”
“Nó dường như hoàn toàn hợp ly với tôi,” bà thông báo với anh một cách vui vẻ. “Theo luật pháp, cô ấy đã là vợ cậu rồi. Cô ấy đang mang thai đứa trẻ sẽ mang họ của cậu. Cậu đã nói với bản thân mình hàng chục lần là cậu không có ý định kết hôn với ai khác. Sao không biến cuộc hôn nhân này thành sự thật?”
Để câu hỏi đó treo lơ lửng trong không khí đằng sau mình, Maddy đặt chiếc cốc miệng hẹp của mình lên trên chiếc tủ búp phê và ra khỏi phòng. Sau khi bà rời đi, Alex nhìn chăm chăm một cách ngây ngốc vào sàn nhà. Một cuộc hôn nhân thật sự… Anh nhắm mắt lại trước ý nghĩ đó, nhưng đóng mình lại với cả thế giới xung quanh chỉ có thể làm dịu bớt một chút sự cô đơn nhức nhối sâu thẳm bên trong anh.
(Hết chương 8)

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Chương 7 - Annie's song

Chương 7
Phần còn lại của ngày hôm đó và hai ngày tiếp theo, Alex tránh căn phòng dành cho trẻ ở trên gác nhưng vẫn gặp cô Perkins hàng ngày để cập nhật về sự tiến triển của Annie. Edie Trimble đã đến thăm, và sau khi ở lại một lúc thật lâu, bà ta dường như thỏa mãn với thư ủy nhiệm và biểu hiện của người y tá.
Cô Perkins, một người phụ nữ tuổi trung niên tốt bụng, đã tới Montgomery Hall với một lá thư tiến cử đầy thành tích sinh động và đã thể hiện như là một bản mẫu thu nhỏ của tính hiệu quả. Cô ta đã thông báo cho Alex rằng Annie đã làm quen với những công việc thường ngày của mình một cách khá thuận lợi, và rằng anh không nên lo âu về sự an vui của cô bé. Từ giờ trở đi, cô ta nói, đó là trách nhiệm của cô ta.
Alex còn hơn cả sẵn lòng để người phụ nữ đó làm thế. Anh không thể quên được những phản ứng thể chất của mình với Annie trong xe ngựa, cũng như anh không tha thứ cho bản thân mình về việc đó. Anh tránh càng xa cô gái đó ra thì càng tốt.
Thật may mắn anh có một ngôi nhà cũ rộng rãi và to lớn, và như Bác sĩ Muir đã dự đoán, sự hiện diện của Annie ở đây hầu như có thể lờ đi được. Alex tiếp tục với những công việc thường ngày của anh trong chuồng ngựa, cánh đồng hay ở mỏ đá, dành các buổi tối để làm công việc kế toán hay nhàn nhã nghỉ ngơi trong phòng làm việc của mình.
Trong buổi tối thứ ba, anh vừa mới ngồi xuống chiếc ghế yêu thích của mình với một cốc brandy và tờ Oregonian Buổi sáng của Portland số mới nhất vừa phát hành thì một tiếng rít thất thanh sắc nhọn vang tới căn phòng. Anh bật thẳng dậy khỏi ghế của mình, tóc gáy dựng đứng lên. Tiếng rít thất thanh đó nhanh chóng được một chuỗi những tiếng thét khác đi theo.
Với một tiếng chửi thề, Alex lao ra khỏi phòng làm việc của mình vào trong đại sảnh nơi anh va phải bà quản gia của mình, Maddy, người cũng đang hoảng hốt vì tiếng hét đó. Sau khi luống cuống một chút để lấy lại thăng bằng, hai người bọn họ lao về phía cầu thang, Alex dành được vị trí dẫn trước trên cầu thang; Maddy, mập mạp và chân ngắn, thở hổn hển phía sau anh. Khi Alex tới được cánh cửa phòng dành cho trẻ, anh nhận thấy nó được khóa từ bên trong.
Gõ mạnh vào tấm ván gỗ sồi dày, anh hét, “ Perkins! Cái quỷ gì—”
“Cứu tôi!” người đàn bà đó rít lên. “Ôi, lạy Chúa, hãy rủ lòng thương! Làm ơn cứu tôi!”
Lạy Chúa Giê-xu, Đức mẹ MaryThánh Joseph,” Maddy kêu lên, và nhanh chóng làm dấu thánh.
Alex dùng vai đẩy dáng hình mập mạp của bà sang một bên. Lùi lại về phía sau, anh đá mạnh cánh cửa. Cánh cửa gỗ sồi vẫn đứng nguyên. Bị kích động bởi tiếng thét vọng ra từ trong căn phòng, anh lùi lại vài bước, dùng hết sức nặng của mình để thúc vai vào cánh cửa. Sự va chạm khiến anh lảo đảo về phía sau với một lực khiến anh gần như đập mạnh vào bức tường kế bên.
“Mẹ nó chứ!”
Maddy áp tay mình vào thái dương. “Lạy Chúa lòng lành, chuyện gì xảy ra trong đó vậy?”
Từ những âm thanh phát ra, cả địa ngục đã xổ lồng trong đó. Alex nhìn cánh cửa, cực kỳ quyết tâm. Cả cuộc đời mình, anh đã nghe những câu chuyện về người đàn ông đá văng những cánh cửa bị khóa để xông vào, và anh thì to lớn hơn hầu hết những người đàn ông khác. Phải có những mẹo để làm việc này. Tập trung vào tay nắm cửa, anh lùi lại xa nhất bức tường phía đối diện cho phép, hai bước để lấy đà, và đặt chân mình chính xác lên chốt vặn cửa bằng đồng. Khung cửa gỗ vỡ ra thành từng mảnh, cảnh cửa đổ xuống và Alex sửng sốt lao vào căn phòng. Anh xoay người dừng lại chỉ cách cô PerkinsAnnie, người dường như đang bị khóa trong một cuộc chống cự sống còn, có vài bước chân.
Hai thân hình cuốn vào nhau lẫn lộn đến nỗi khiến Alex phải mất một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Khi cuối cùng anh cũng biết, mắt anh mở lớn vì ngạc nhiên. Annie, sinh vật nhỏ ngoan ngoãn mà Bác sĩ Muir đã đảm bảo với anh rằng sẽ không bao giờ gây ra bất cứ rắc rối nào, cắn chặt răng vào ngón tay của cô Perkins, dường như có ý định giải thoát cho người đàn bà khỏi cái phần phụ đó. Bà y tá, nhảy tưng tưng lên vì đau đớn cực độ, đang tát người được giao cho cô ta chăm nom vào đầu và vai trong nỗ lực cố gắng để giật ra. Trước khi Alex có thể can thiệp, người đàn bà đó hiển nhiên là quyết định chỉ những cái tát thông thường sẽ không có tác dụng và dành phải sử dụng đến nắm đấm.
“Dừng lại đó!” Alex hét.
Anh nhảy vào trong cuộc ẩu đả, không chắc một chút nào hết là anh sẽ phải cứu ai—Annie, người đang bị hành hung, hay cô Perkins, người đang ở trong mối hiểm họa bị cắn đứt tay. Anh ngơ ngác nhận ra rằng Maddy đã đi quanh trận chiến, tóm lấy áo quần ở chỗ này, tay chân và tóc tai ở chỗ kia, chất giọng Ái Nhĩ Lan the thé của bà cũng góp phần hỗn loạn. Kết quả của việc bốn người vật lộn là, Annie và cô Perkins quấn chặt lấy nhau không thể tách rời được, Alex và Maddy cố gắng, không được thành công lắm, để tách bọn họ ra. Ngay khi Alex cuối cùng cũng xoay xở để cậy hàm Annie ra, bà y tá điên cuồng bị trượt mục tiêu và tặng cho anh một cú sấm sét vào mũi.
Cuối cùng cũng tự do và ôm lấy ngón tay bị thương của mình, cô ta lùi lại phía sau, đôi mắt của cô ta lóe lên. “Con quỷ cái!”
“Giờ thì đợi một chút!” Alex chen vào. “Tôi không chấp nhận việc ăn nói như thế.” Anh lau chỗ máu nhỏ giọt trên môi trên của mình. “Cái quái gì đã xui khiến cô bé cắn cô chứ?” Quay người, anh nhận thấy Annie đã trốn vào góc xa của căn phòng, nơi cô cuốn mình lại ở trên sàn với lưng áp vào tường. Anh chuyển tia nhìn lại sang bà y tá. “Thế nào?”
“Không gì xúi giục con bé cả! Con bé tấn công tôi mà không hề bị khiêu khích gì hết.”
Lau mũi lần nữa, Alex nhìn kỹ người đàn bà to khỏe, bản năng nói với anh rằng bà ta đang che dấu. “Làm thế nào, một cách chính xác, ngón tay của bà lại ở trong miệng Annie?”
“Con bé cắn nó.”
Nhớ lại kinh nghiệm bản thân mình với Annie, Alex không khó khăn gì việc tin rằng cô có thể cắn, nhưng anh nhận thấy rằng khá là kỳ lạ khi cô ngoạm vào ngón tay thay vì một phần cơ thể nào đó dễ dàng cắn được hơn. “Cô đã làm gì? Chĩa ngón tay của cô ra cho cô ấy cắn hả? Tôi xin lỗi, cô Perkins, nhưng có điều gì đó về chuyện này khiến tôi thấy lạ lắm.”
“Tôi đang đút ăn cho cô ta! Chỉ có vậy thôi. Cứ chỉnh nếu tôi nói sai, nhưng tôi tin rằng đó là công việc của tôi. Và trong khi tôi đang làm thế, con quỷ cái ti tiện đã cắn tôi!”
Alex không hay mất bình tĩnh, nhưng anh cũng rất hiếm khi bị đấm đến chảy máu mũi như thế này. “Cô phải chú ý đến ngôn từ của mình, thưa cô, nếu không cô sẽ bị cho thôi việc mà không có thư giới thiệu vì những lỗi lầm của mình.”
“Cho thôi việc? Mà không có thư giới thiệu? Tôi có đến mấy cái thư giới thiệu ấy chứ, thưa ngài, như ngài biết đấy, nếu những lá thư này vẫn không đủ, tôi có thể viết những lá khác. Luôn có những thằng ngốc như ngài không thèm bỏ công ra ngồi kiểm tra lại chúng.”
Choáng váng, Alex nhìn trừng trừng cô ta. Sau đó anh nhăn mặt, vì anh đúng thật là một thằng ngốc. Vì thiếu thời gian, anh đã không thẩm tra lại bằng cấp của người đàn bà này.
Bà ta cười toáng lên. “Cứ như thể tôi sẽ ở lại vị trí này ấy. Con bé này bị điên! Ngài sẽ không tìm được ai nhận chăm nom cho nó đâu. Nhớ lấy lời tôi, thưa ngài. Tôi đang cố bắt con bé ăn, không gì hơn. Con bé không chịu ăn. Tôi phải làm gì đây, để cho con bé chết đói hả?”
“Nếu cô gặp rắc rối với Annie, cô nên đến gặp tôi. Như thế này, cô đã không kiểm soát được tình hình, và tôi không còn cách nào khác là cho cô thôi việc. tôi không cho phép bất người làm công nào đánh vợ mình, dù cô ấy có khiêu khích ra sao.”
“Vợ ngài? Ha! Còn về công việc này, tôi vui mừng mà bỏ và thà đi bộ trở lại thị trấn còn hơn là ở thêm một đêm nữa trong ngôi nhà này!”
“Điều đó là không cần thiết. Tôi sẽ sắp xếp xe cho cô.” Rút khăn tay ra khỏi túi, Alex kẹp chặt nó trên cái mũi chảy máu của anh và liếc sang Maddy. “Bà có thể chăm cô bé trong khi tôi xử lý các vấn đề ở dưới nhà chứ?”
Mái tóc hoa râm màu đỏ của bà lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt bà tái nhợt bởi sự tương phản, Maddy quẳng một cái nhìn không chắc chắn về phía Annie. Sau đó bà thẳng đôi vài tròn trịa và gật đầu. “Cứ đi đi, Cậu chủ Alex. Chúng tôi sẽ xoay xở được thôi, tôi chắc đấy.”
Alex ước anh cảm thấy chắc chắn như thế. Anh ghét phải bỏ Maddy đối phó với việc này một mình, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Ra hiệu cho cô Perkins đi trước, anh ra khỏi phòng.
Alex vừa nhìn cô Perkins leo lên xe ngựa và đang quay lại những bậc cửa trước dẫn vào nhà thì Maddy xuất hiện ở ô cửa mở tung, cái bóng dáng người mập mạp của bà do ánh đèn chiếu đổ dài trên lối vào. Chống tay lên sườn, bà nhìn trừng trừng theo chiếc xe ngựa đang rời đi.
“Thật tốt vì cô ta đã đi rồi, thật sự là thế! Tôi sẽ dùng tay không xé xác cô ta ra, không cần phải hỏi han gì nữa!”
Kể từ khi mẹ chết lúc anh ba tuổi, Alex đã coi Maddy, với đôi mắt màu xanh lá tử tế, như một người mẹ hơn là một bà quản gia. Trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ thấy bà tức giận đến thế. Ngực phập phồng, mặc bộ váy màu xanh đen với tạp dề trắng, bà khiến anh nghĩ tới một chiếc thuyền buồm dọc nhỏ trong cơn gió lớn thổi căng những cánh buồm trên cùng.
Đi lên cổng chỗ cổng vòm, anh liếc xuống khuôn mặt bà, cố gắng một cách vô ích đọc nét mặt bà trong bóng tối. Khi tâm tính người Ái Nhĩ Lan của bà nổi lên, Maddy có thể khiến người ta kinh ngạc, không còn gì phải nghi ngờ. Alex chỉ có thể biết ơn rằng cô Perkins đã biết điều mà rời đi.
“Bản thân tôi cũng không chính xác là hài lòng với cách người đàn bà đó xử lý tình huống,” anh thú nhận. “Dùng nắm đấm đánh Annie là không thể chấp nhận được. Nhưng tôi cho là, trong cơn giận điên cuồng của mình, cô ấy có thể không nhận ra mình đang làm gì.”
Maddy khoanh cánh tay mập mạp của mình. “Những gì người đàn bà man rợ đó làm còn hơn cả tàn nhẫn với cô gái đáng thương đó, dù có giận điên người hay không.”
Maddy rất dễ bị kích động và thường hay phóng đại mọi việc. Alex không thể không nghĩ bà lúc này đang làm thế. “ Perkins đã vượt quá giới hạn, Maddy, nhưng tôi nghĩ từ tàn nhẫn là hơi khắt khe. Annie đã suýt cắn đứt ngón tay của cô ấy.”
“Cô ta tàn nhẫn!” Maddy khăng khăng. “Tôi kinh hoàng bởi những việc như thế được cho phép trong cái nhà này. Hoàn toàn kinh hoàng.”
“Tôi thú nhận đó là một cảnh khó chịu, nhưng đừng biết nó thành một cái gì đó tệ hơn nó thực sự thế.”
“Tệ hơn nó thực sự thế? Người đàn bà đó là một con quỷ. Sao cậu có thể lơ là không kiểm tra những bằng cấp của cô ta? Tôi không thể tin được cậu lại bất cẩn đến thế.”
Đầy bất ngờ vì bị tấn công, Alex ngay lập tức không thể nghĩ ra điều gì để đáp trả. Khi anh cuối cùng cũng cất tiếng, giọng anh đầy vẻ phòng thủ. “Tôi cần một người y tá, nếu bà còn nhớ. Không có thời gian để trao đổi thư từ với những người chủ cũ của cô ta. Cô ta có vẻ cũng đáng tôn trọng và tốt bụng.”
“Tốt bụng? Tôi sẽ không tin mà giao một con chó lai cho ả phù thủy đó chăm sóc. Y tá, cậu nói thế hả? Nếu cậu thật sự muốn một người cai ngục, và bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó, cho đến chừng nào cô gái đó vẫn giữ im lặng và không ngáng đường cậu cho tới khi cô ấy sinh con.”
“Maddy, bà biết đó không phải—”
“Cậu chăm mấy con ngựa cái của mình còn cẩn thận hơn. Không có đứa nhóc giữ ngựa nào cậu thuê mà không bị kiểm tra hết. Chúa tha thứ nếu một trong những con ngựa chết tiệt của cậu bị thương.”
“Tôi đã tin là người đàn bà đó có khả năng, Maddy.”
“Nhưng cậu đã không bảo đảm chắc chắn. Hổ thẹn nằm ở chỗ đó.” Bà ta vung vẩy một ngón tay cứng nhắc dưới mũi anh. “Tôi đã bảo cậu ngay từ đầu là chuyện này sẽ không tốt lành gì rồi. Dù có ngốc nghếch hay không, cô bé cũng không phải là một miếng thịt đang mang bầu để bị chuyển qua chuyển lại giữa cậu và bố mẹ cô bé mỗi khi các người muốn. Đó là một tội lỗi chống lại Chúa và tất cả thánh thần.”
Anh lấy tay vò tóc. “Hãy bình tĩnh một chút được không, hửm?”
“Cậu đang thật sự nói là tôi nên bình tĩnh. Chà, bình tĩnh không phải là thứ tôi đang cảm thấy. Nếu cậu vẫn là thằng nhóc con mặc quần thủng đít, tôi đã dùng roi đánh cho cậu một trận tơi bời vì chuyện này rồi.”
Theo ý kiến của Alex, nhảy choi choi vòng quanh vì bị đánh có thể ít đau lòng hơn là nghe những lời này của Maddy. “Tôi đã phạm sai lầm, Maddy. Tôi không chối bỏ điều đó. Nhưng bà biết đó không phải là cố ý mà.”
“Con đường dẫn tới địa ngục cũng được trải thảm với những ý định tốt lành.”
“Đúng thế, ừm... tôi hứa với bà điều đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi đảm bảo người y tá tiếp theo sẽ có phẩm chất đích thực.”
“Người y tá tiếp theo? Sao không cho cô bé đó ở trong chuồng ngựa luôn đi?” Trước vẻ mặt choáng váng của Alex, bà tiếp tục, “Sao? Như thế cô ấy sẽ không làm phiền cậu. Khi cô ấy trở dạ, cậu có thể bảo Deiter đỡ đẻ như cậu ta vẫn làm với tất cả lũ ngựa con ấy. Cậu sẽ có người thừa kế của mình. Tất cả mọi người ngoại trừ cô bé đó sẽ hạnh phúc. Không phải cơ bản đó là những gì cậu muốn hay sao? Tại sao phải vẽ vời nó lên bằng cách thuê một y tá?”
Vẻ bình tĩnh của Alex biến mất. “Thế là khá đủ rồi. Đây là một tình huống khó khăn, đúng thế, và tôi ước có chưa bao giờ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra, cô bé có bầu, và tôi cố khắc phục nó hết sức có thể. Bà còn đòi hỏi gì hơn ở tôi nào?”
“Rằng cậu hãy là một người chồng với cô bé?” bà gợi ý với giọng châm biếm khắc nghiệt.
“Ngoài chuyện đó ra.”
“Chà, ngoài chuyện đó ra, cậu chú ý một chút đến cô gái nhỏ đó cũng không hại gì. Cái mụ y tá mà cậu thuê đấy đã cố nhét thức ăn vào họng cô bé! Đó là cách ngón tay của mụ ta lọt được vào miệng Annie. Mụ đàn bà đó xứng đáng bị cắn đứt ngón tay ra, nếu cậu hỏi tôi.”
“Nhét thức ăn xuống họng cô ấy?” Alex lặp lại vẻ ngạc nhiên.
“Đó chưa phải đã hết đâu. Cấu cô bé tội nghiệp đó khắp cả người. Mỗi lần tôi nghĩ đến việc đó—” Bà ta hít sâu vào một hơi run rẩy. “Chà, ngôn từ không thể tả được cơn tức giận của tôi. Cô gái có rất nhiều những vết thâm, cô ấy trông như một cái then cửa chấm bi vậy. Tất cả đều dưới lớp váy áo của cô ấy, tất nhiên rồi, nơi chúng không bị nhìn thấy. Cậu nên nhìn vào lưng cô bé nơi mụ đàn bà kinh khủng đó phát cô ấy.”
“Những vết thâm?” Tim Alex quặn lên. “Lạy Chúa. Cô ấy có bị đau nhiều không?”
Anh định bước qua người Maddy, nhưng bà đã tóm lấy cánh tay anh. “Đừng có ba chân bốn cẳng cuống cuồng lên đó. Cậu sẽ khiến cô bé sợ chết khiếp.”
Biết rằng bà đúng, Alex thoát ra khỏi cái túm của bà nhưng không hề thử bước vào nhà nữa. Một khoảng lặng dài giữa hai bọn họ, trong suốt thời gian đó Maddy cực kỳ nỗ lực để bình tĩnh lại. Khi Alex cảm thấy ít nhất bà cũng lấy lại được vẻ điềm tĩnh bề ngoài, anh nói, “Tôi có nên bảo Henry mời Bác sĩ Muir không?”
“Tôi không nghĩ cô ấy cần bác sĩ, không. Tôi có thể chăm sóc cho cô ấy. Nhưng có một mắc mớ nhỏ cậu cần phải dàn xếp.”
“Chuyện gì?”
“Lý do cô ấy không chịu ăn là vì cô ấy nghĩ cô ấy đang béo lên. Bằng cách nào đó cậu phải làm cho cô ấy hiểu đứa trẻ khiến eo cô ấy phồng lên, không phải vì ăn quá nhiều.”
Alex nhìn kỹ nét mặt tròn trịa của bà quản gia. “Làm sao bà có thể biết được Annie nghĩ gì?”
“Chà, tất nhiên là tôi biết được từ Annie rồi.”
“Cô bé không thể nói.”
Maddy hếch cằm lên. “Không nói theo cách chúng ta nói, thực sự là thế. Nhưng cô ấy có thể diễn tả quan điểm của mình rõ như ban ngày.”
“Bằng cách nào?”
“Đi lên gác và tự mình xem đi.” Với những lời đó, bà quay người hướng về phía cầu thang, lầm bầm đầy giận dữ dưới hơi thở của mình cứ mỗi bước đi.
Không muốn làm Annie giật mình, Alex bước vào phòng sau Maddy. Vẫn trốn ở một góc tối, cô gái ngồi với hai tay quấn quanh đầu gối gập lại, chiếc váy dài màu xanh được gấp một cách giản dị quanh mắt cá chân cô. Có vẻ kiệt sức, cô ngả đầu vào đầu gối. Để nhìn được rõ hơn, Alex bước qua để bật ngọn đèn để ở chiếc bàn cạnh giường trước khi băng qua căn phòng tiến về phía cô. Khi anh đến gần, cô thẳng người dậy và nhìn anh chằm chằm vẻ xa cách, lo âu. Trong đôi mắt xanh xâu thẳm của cô, anh đọc được một vài loại cảm xúc: sợ hãi, không có lấy một chút tin tưởng, và sự tuyệt vọng đến kinh khiếp.
Lạy Chúa. Anh đã mang cô về nhà mình và trao cho cô sự bảo hộ. Anh đã làm một việc thật tốt lành. Cô đã bị cấu, bị đấm, và chỉ có Chúa mới biết còn gì khác nữa. Không nghi ngờ gì là cô sẽ nhìn anh theo cái cách cô đang nhìn.
Ngồi xuống phía trước cô, anh dành ra một thoáng để nhìn kỹ cô, kiếm tìm thật cẩn thận bất cứ dấu hiệu nào của sự bạo hành. Theo những gì anh thấy thì, không có chút dấu hiệu nào hết. Ngoại trừ thực tế là cô bị sụt cân một chút, thứ mà cô chẳng hề thừa thãi để có thể giảm đi, cô trông sạch sẽ và khỏe mạnh, mái tóc sẫm màu của cô được tết thành bím thả ngang hông.
“Maddy nói với anh rằng cô Perkins đối xử với em rất tệ, Annie,” anh bắt đầu. “Em có muốn nói cho anh về chuyện đó không?”
Đáp trả lại, cô tặng cho anh một cái nhìn mờ mịt như mọi khi, tia nhìn của cô tập trung chăm chú lên miệng anh. Alex cảm thấy như thể anh đang nói tiếng Hy Lạp. Cô gái rõ ràng không hiểu dù chỉ một câu đơn giản nhất. Rằng cô bằng cách nào đó xoay xở để giao tiếp với Maddy là cực kỳ khó tin. Nhưng Alex chưa bao giờ thấy bà quản gia của anh nói dối.
Muốn nhìn những vết thâm của cô gái, anh với tới để kéo nhẹ cổ chiếc váy dài của cô sang một bên. Trước sự di chuyển của anh, cô co người sát vào tường, mắt cô tối sầm lại vì sợ hãi. Tay khự lại giữa không trung, Alex siết chặt nắm tay lại vẻ giận giữ. Với trí não hạn chế như nó có vẻ thế, cô rõ ràng là không gặp chút khó khăn nào trong việc nhớ những gì Douglas đã gây ra cho cô và tin rằng anh cũng sẽ làm vậy.
Liếc nhìn lên Maddy, người đang đứng tránh sang một bên, anh lắc đầu. “Không có tác dụng. Tôi sẽ phải tin lời bà rằng cô bé bị thương. Bà có chắc là tôi không cần mời bác sĩ Muir?”
“Như tôi đã nói, tôi có thể chăm sóc các vết bầm tím,” Maddy nói với một cái khịt mũi. “Điều khiến tôi phiền lòng, Cậu chủ Alex, là tôi không nghĩ cậu tin tôi. Cô ấy đã chỉ cho tôi mụ đàn bà đó nhét thức ăn xuống họng cô ấy như thế nào, như tôi nói với cậu. Và truyền đạt với tôi rằng cô ấy nghĩ cô ấy đang béo lên.”
Alex đứng bật dậy và bước ra xa khỏi Annie để dựa vai vào tường. “Khi tôi nhìn thấy thì tôi sẽ tin.”
Maddy bắn cho anh một cái nhìn băng giá và sầm sập đi về phía chiếc bàn nhỏ giật lấy chiếc đĩa đựng bữa tối của Annie. Dùng nĩa xiên một miếng khoai tây lạnh, bà quay trở lại, mỉm cười thật rộng với cô gái. “Thôi nào, Annie yêu quý, làm một cô bé ngoan và ăn bữa tối một chút cho Maddy nhé.”
Annie lắc đầu, điều khiến Alex ngạc nhiên. Cô dường như thật sự hiểu những gì Maddy nói với cô.
“Nhưng cháu phải ăn, cháu yêu. Cháu sẽ ốm mất nếu cháu không ăn,” Maddy phỉnh phờ. “Một miếng thôi, vì ta?”
Một lần nữa lại lắc đấu, Annie chuyển tia nhìn đầy lo âu về phía Alex, sau đó phồng má lên và cố gắng, mặc dù không thành công lắm, khiến má cô phồng lên gấp đôi. Mặc dù cô quá gầy để khiến bản thân mình trông béo lên, dù cô có phồng mặt lên như thế nào đi chăng nữa, thông điệp được truyền tải đi rất rõ ràng. Alex há hốc miệng nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Lạy Chúa tôi,” anh thì thầm.
Vẫn giữ tia nhìn hướng vào Annie, Maddy tiếp tục thăm dò cô, chiếc nĩa vươn dài ra. “Làm một cô bé ngoan nào. Ăn bữa tối của mình vì Maddy nhé.”
Càng lo lắng hơn, Annie duỗi thẳng chân ra và quấn hai cánh tay trên eo mình để vỗ vỗ bụng. Sau đó, như thể cô đang cầm một dụng cụ gắp thức ăn vô hình, cô giả vờ đưa đồ ăn vào miệng và nhai. Sau đó, cô lại phồng má lên và lắc đầu lần nữa.
Vung cái nĩa thành một đường chiến thắng, gần như khiến miếng khoai tây văng ra, Maddy quay sang Alex và nói, “Đấy, cậu thấy chưa?”
Alex đẩy người ra khỏi bức tường. Gai ốc nổi đầy lên trên da khi anh nhìn kỹ cô gái trước mặt mình. Trong vài phút dài dằng dặc, anh không thể thu thập đủ trí não để cất tiếng. Khi anh rốt cuộc có thể, tất cả những gì anh xoay xở được chỉ là một câu “Lạy Chúa tôi” khác mà thôi.
“Tôi đã nói gì với cậu nào?” Maddy nói với vẻ tự mãn. “Nếu chừng đó chưa thể hiện rõ quan điểm của cô ấy, tôi chào thua cậu luôn.”
“Maddy...” Giọng Alex như thì thầm. “Bà biết là điều này có nghĩa gì không? Vì cô ấy có thể liên hệ được giữa tăng cân và ăn uống—ừm, chuyện này hoàn toàn không thể tin được. Cô ấy chắc chắn phải có khả năng suy luận dựa trên các khái niệm.”
“Không ngốc nghếch như cậu nghĩ, hử, cậu chủ Alex? Sao ư, khi cơ thể bắt đầu lên tiếng, lý trí rõ ràng là lu mờ đi.” Bà quay lưng về phía Annie và đặt chiếc đĩa lại lên trên bàn. “Nếu cô ấy hiểu được một thứ như thế, một người hẳn phải băn khoăn cô ấy còn có thể hiểu được gì khác nữa. Hay cảm thấy gì khác nữa. Khi cậu giật đứa trẻ ra khỏi vòng tay của cô ấy, tôi tự hỏi liệu cô ấy có héo mòn vì chuyện đó không?”
Một cảm giác yếu ớt khủng khiếp đánh ập vào chân Alex. Vẫn còn quay cuồng vì ngạc nhiên, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào người anh được giao phải trông nom. Không, không phải người anh được giao phải trông nom, mà là vợ anh. Cô vợ đang mang bầu của anh, người mà gã em trai anh đã cưỡng bức và anh thì kết hôn. Để anh có thể đoạt lấy con của cô.
Một miếng thịt đang mang bầu, Maddy đã gọi cô như thế. Một vật thể vô cảm để chuyển qua chuyển lại giữa anh và bố mẹ cô. Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy phát ốm đến nỗi anh phải nhắm nghiền mắt lại.
Lạy Chúa lòng lành, Maddy, tôi đã làm gì?” Một sự im lặng nặng nề bao phủ căn phòng. Cuối cùng Maddy nói, “Cậu không thể đảo ngược lại những gì cậu đã làm, Cậu chủ Alex. Vấn đề bây giờ là từ nay trở đi cậu sẽ làm gì.”
(Hết chương 7)