**********

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Chương 7 - Annie's song

Chương 7
Phần còn lại của ngày hôm đó và hai ngày tiếp theo, Alex tránh căn phòng dành cho trẻ ở trên gác nhưng vẫn gặp cô Perkins hàng ngày để cập nhật về sự tiến triển của Annie. Edie Trimble đã đến thăm, và sau khi ở lại một lúc thật lâu, bà ta dường như thỏa mãn với thư ủy nhiệm và biểu hiện của người y tá.
Cô Perkins, một người phụ nữ tuổi trung niên tốt bụng, đã tới Montgomery Hall với một lá thư tiến cử đầy thành tích sinh động và đã thể hiện như là một bản mẫu thu nhỏ của tính hiệu quả. Cô ta đã thông báo cho Alex rằng Annie đã làm quen với những công việc thường ngày của mình một cách khá thuận lợi, và rằng anh không nên lo âu về sự an vui của cô bé. Từ giờ trở đi, cô ta nói, đó là trách nhiệm của cô ta.
Alex còn hơn cả sẵn lòng để người phụ nữ đó làm thế. Anh không thể quên được những phản ứng thể chất của mình với Annie trong xe ngựa, cũng như anh không tha thứ cho bản thân mình về việc đó. Anh tránh càng xa cô gái đó ra thì càng tốt.
Thật may mắn anh có một ngôi nhà cũ rộng rãi và to lớn, và như Bác sĩ Muir đã dự đoán, sự hiện diện của Annie ở đây hầu như có thể lờ đi được. Alex tiếp tục với những công việc thường ngày của anh trong chuồng ngựa, cánh đồng hay ở mỏ đá, dành các buổi tối để làm công việc kế toán hay nhàn nhã nghỉ ngơi trong phòng làm việc của mình.
Trong buổi tối thứ ba, anh vừa mới ngồi xuống chiếc ghế yêu thích của mình với một cốc brandy và tờ Oregonian Buổi sáng của Portland số mới nhất vừa phát hành thì một tiếng rít thất thanh sắc nhọn vang tới căn phòng. Anh bật thẳng dậy khỏi ghế của mình, tóc gáy dựng đứng lên. Tiếng rít thất thanh đó nhanh chóng được một chuỗi những tiếng thét khác đi theo.
Với một tiếng chửi thề, Alex lao ra khỏi phòng làm việc của mình vào trong đại sảnh nơi anh va phải bà quản gia của mình, Maddy, người cũng đang hoảng hốt vì tiếng hét đó. Sau khi luống cuống một chút để lấy lại thăng bằng, hai người bọn họ lao về phía cầu thang, Alex dành được vị trí dẫn trước trên cầu thang; Maddy, mập mạp và chân ngắn, thở hổn hển phía sau anh. Khi Alex tới được cánh cửa phòng dành cho trẻ, anh nhận thấy nó được khóa từ bên trong.
Gõ mạnh vào tấm ván gỗ sồi dày, anh hét, “ Perkins! Cái quỷ gì—”
“Cứu tôi!” người đàn bà đó rít lên. “Ôi, lạy Chúa, hãy rủ lòng thương! Làm ơn cứu tôi!”
Lạy Chúa Giê-xu, Đức mẹ MaryThánh Joseph,” Maddy kêu lên, và nhanh chóng làm dấu thánh.
Alex dùng vai đẩy dáng hình mập mạp của bà sang một bên. Lùi lại về phía sau, anh đá mạnh cánh cửa. Cánh cửa gỗ sồi vẫn đứng nguyên. Bị kích động bởi tiếng thét vọng ra từ trong căn phòng, anh lùi lại vài bước, dùng hết sức nặng của mình để thúc vai vào cánh cửa. Sự va chạm khiến anh lảo đảo về phía sau với một lực khiến anh gần như đập mạnh vào bức tường kế bên.
“Mẹ nó chứ!”
Maddy áp tay mình vào thái dương. “Lạy Chúa lòng lành, chuyện gì xảy ra trong đó vậy?”
Từ những âm thanh phát ra, cả địa ngục đã xổ lồng trong đó. Alex nhìn cánh cửa, cực kỳ quyết tâm. Cả cuộc đời mình, anh đã nghe những câu chuyện về người đàn ông đá văng những cánh cửa bị khóa để xông vào, và anh thì to lớn hơn hầu hết những người đàn ông khác. Phải có những mẹo để làm việc này. Tập trung vào tay nắm cửa, anh lùi lại xa nhất bức tường phía đối diện cho phép, hai bước để lấy đà, và đặt chân mình chính xác lên chốt vặn cửa bằng đồng. Khung cửa gỗ vỡ ra thành từng mảnh, cảnh cửa đổ xuống và Alex sửng sốt lao vào căn phòng. Anh xoay người dừng lại chỉ cách cô PerkinsAnnie, người dường như đang bị khóa trong một cuộc chống cự sống còn, có vài bước chân.
Hai thân hình cuốn vào nhau lẫn lộn đến nỗi khiến Alex phải mất một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Khi cuối cùng anh cũng biết, mắt anh mở lớn vì ngạc nhiên. Annie, sinh vật nhỏ ngoan ngoãn mà Bác sĩ Muir đã đảm bảo với anh rằng sẽ không bao giờ gây ra bất cứ rắc rối nào, cắn chặt răng vào ngón tay của cô Perkins, dường như có ý định giải thoát cho người đàn bà khỏi cái phần phụ đó. Bà y tá, nhảy tưng tưng lên vì đau đớn cực độ, đang tát người được giao cho cô ta chăm nom vào đầu và vai trong nỗ lực cố gắng để giật ra. Trước khi Alex có thể can thiệp, người đàn bà đó hiển nhiên là quyết định chỉ những cái tát thông thường sẽ không có tác dụng và dành phải sử dụng đến nắm đấm.
“Dừng lại đó!” Alex hét.
Anh nhảy vào trong cuộc ẩu đả, không chắc một chút nào hết là anh sẽ phải cứu ai—Annie, người đang bị hành hung, hay cô Perkins, người đang ở trong mối hiểm họa bị cắn đứt tay. Anh ngơ ngác nhận ra rằng Maddy đã đi quanh trận chiến, tóm lấy áo quần ở chỗ này, tay chân và tóc tai ở chỗ kia, chất giọng Ái Nhĩ Lan the thé của bà cũng góp phần hỗn loạn. Kết quả của việc bốn người vật lộn là, Annie và cô Perkins quấn chặt lấy nhau không thể tách rời được, Alex và Maddy cố gắng, không được thành công lắm, để tách bọn họ ra. Ngay khi Alex cuối cùng cũng xoay xở để cậy hàm Annie ra, bà y tá điên cuồng bị trượt mục tiêu và tặng cho anh một cú sấm sét vào mũi.
Cuối cùng cũng tự do và ôm lấy ngón tay bị thương của mình, cô ta lùi lại phía sau, đôi mắt của cô ta lóe lên. “Con quỷ cái!”
“Giờ thì đợi một chút!” Alex chen vào. “Tôi không chấp nhận việc ăn nói như thế.” Anh lau chỗ máu nhỏ giọt trên môi trên của mình. “Cái quái gì đã xui khiến cô bé cắn cô chứ?” Quay người, anh nhận thấy Annie đã trốn vào góc xa của căn phòng, nơi cô cuốn mình lại ở trên sàn với lưng áp vào tường. Anh chuyển tia nhìn lại sang bà y tá. “Thế nào?”
“Không gì xúi giục con bé cả! Con bé tấn công tôi mà không hề bị khiêu khích gì hết.”
Lau mũi lần nữa, Alex nhìn kỹ người đàn bà to khỏe, bản năng nói với anh rằng bà ta đang che dấu. “Làm thế nào, một cách chính xác, ngón tay của bà lại ở trong miệng Annie?”
“Con bé cắn nó.”
Nhớ lại kinh nghiệm bản thân mình với Annie, Alex không khó khăn gì việc tin rằng cô có thể cắn, nhưng anh nhận thấy rằng khá là kỳ lạ khi cô ngoạm vào ngón tay thay vì một phần cơ thể nào đó dễ dàng cắn được hơn. “Cô đã làm gì? Chĩa ngón tay của cô ra cho cô ấy cắn hả? Tôi xin lỗi, cô Perkins, nhưng có điều gì đó về chuyện này khiến tôi thấy lạ lắm.”
“Tôi đang đút ăn cho cô ta! Chỉ có vậy thôi. Cứ chỉnh nếu tôi nói sai, nhưng tôi tin rằng đó là công việc của tôi. Và trong khi tôi đang làm thế, con quỷ cái ti tiện đã cắn tôi!”
Alex không hay mất bình tĩnh, nhưng anh cũng rất hiếm khi bị đấm đến chảy máu mũi như thế này. “Cô phải chú ý đến ngôn từ của mình, thưa cô, nếu không cô sẽ bị cho thôi việc mà không có thư giới thiệu vì những lỗi lầm của mình.”
“Cho thôi việc? Mà không có thư giới thiệu? Tôi có đến mấy cái thư giới thiệu ấy chứ, thưa ngài, như ngài biết đấy, nếu những lá thư này vẫn không đủ, tôi có thể viết những lá khác. Luôn có những thằng ngốc như ngài không thèm bỏ công ra ngồi kiểm tra lại chúng.”
Choáng váng, Alex nhìn trừng trừng cô ta. Sau đó anh nhăn mặt, vì anh đúng thật là một thằng ngốc. Vì thiếu thời gian, anh đã không thẩm tra lại bằng cấp của người đàn bà này.
Bà ta cười toáng lên. “Cứ như thể tôi sẽ ở lại vị trí này ấy. Con bé này bị điên! Ngài sẽ không tìm được ai nhận chăm nom cho nó đâu. Nhớ lấy lời tôi, thưa ngài. Tôi đang cố bắt con bé ăn, không gì hơn. Con bé không chịu ăn. Tôi phải làm gì đây, để cho con bé chết đói hả?”
“Nếu cô gặp rắc rối với Annie, cô nên đến gặp tôi. Như thế này, cô đã không kiểm soát được tình hình, và tôi không còn cách nào khác là cho cô thôi việc. tôi không cho phép bất người làm công nào đánh vợ mình, dù cô ấy có khiêu khích ra sao.”
“Vợ ngài? Ha! Còn về công việc này, tôi vui mừng mà bỏ và thà đi bộ trở lại thị trấn còn hơn là ở thêm một đêm nữa trong ngôi nhà này!”
“Điều đó là không cần thiết. Tôi sẽ sắp xếp xe cho cô.” Rút khăn tay ra khỏi túi, Alex kẹp chặt nó trên cái mũi chảy máu của anh và liếc sang Maddy. “Bà có thể chăm cô bé trong khi tôi xử lý các vấn đề ở dưới nhà chứ?”
Mái tóc hoa râm màu đỏ của bà lấp lánh dưới ánh đèn, khuôn mặt bà tái nhợt bởi sự tương phản, Maddy quẳng một cái nhìn không chắc chắn về phía Annie. Sau đó bà thẳng đôi vài tròn trịa và gật đầu. “Cứ đi đi, Cậu chủ Alex. Chúng tôi sẽ xoay xở được thôi, tôi chắc đấy.”
Alex ước anh cảm thấy chắc chắn như thế. Anh ghét phải bỏ Maddy đối phó với việc này một mình, nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Ra hiệu cho cô Perkins đi trước, anh ra khỏi phòng.
Alex vừa nhìn cô Perkins leo lên xe ngựa và đang quay lại những bậc cửa trước dẫn vào nhà thì Maddy xuất hiện ở ô cửa mở tung, cái bóng dáng người mập mạp của bà do ánh đèn chiếu đổ dài trên lối vào. Chống tay lên sườn, bà nhìn trừng trừng theo chiếc xe ngựa đang rời đi.
“Thật tốt vì cô ta đã đi rồi, thật sự là thế! Tôi sẽ dùng tay không xé xác cô ta ra, không cần phải hỏi han gì nữa!”
Kể từ khi mẹ chết lúc anh ba tuổi, Alex đã coi Maddy, với đôi mắt màu xanh lá tử tế, như một người mẹ hơn là một bà quản gia. Trong trí nhớ của anh, anh chưa bao giờ thấy bà tức giận đến thế. Ngực phập phồng, mặc bộ váy màu xanh đen với tạp dề trắng, bà khiến anh nghĩ tới một chiếc thuyền buồm dọc nhỏ trong cơn gió lớn thổi căng những cánh buồm trên cùng.
Đi lên cổng chỗ cổng vòm, anh liếc xuống khuôn mặt bà, cố gắng một cách vô ích đọc nét mặt bà trong bóng tối. Khi tâm tính người Ái Nhĩ Lan của bà nổi lên, Maddy có thể khiến người ta kinh ngạc, không còn gì phải nghi ngờ. Alex chỉ có thể biết ơn rằng cô Perkins đã biết điều mà rời đi.
“Bản thân tôi cũng không chính xác là hài lòng với cách người đàn bà đó xử lý tình huống,” anh thú nhận. “Dùng nắm đấm đánh Annie là không thể chấp nhận được. Nhưng tôi cho là, trong cơn giận điên cuồng của mình, cô ấy có thể không nhận ra mình đang làm gì.”
Maddy khoanh cánh tay mập mạp của mình. “Những gì người đàn bà man rợ đó làm còn hơn cả tàn nhẫn với cô gái đáng thương đó, dù có giận điên người hay không.”
Maddy rất dễ bị kích động và thường hay phóng đại mọi việc. Alex không thể không nghĩ bà lúc này đang làm thế. “ Perkins đã vượt quá giới hạn, Maddy, nhưng tôi nghĩ từ tàn nhẫn là hơi khắt khe. Annie đã suýt cắn đứt ngón tay của cô ấy.”
“Cô ta tàn nhẫn!” Maddy khăng khăng. “Tôi kinh hoàng bởi những việc như thế được cho phép trong cái nhà này. Hoàn toàn kinh hoàng.”
“Tôi thú nhận đó là một cảnh khó chịu, nhưng đừng biết nó thành một cái gì đó tệ hơn nó thực sự thế.”
“Tệ hơn nó thực sự thế? Người đàn bà đó là một con quỷ. Sao cậu có thể lơ là không kiểm tra những bằng cấp của cô ta? Tôi không thể tin được cậu lại bất cẩn đến thế.”
Đầy bất ngờ vì bị tấn công, Alex ngay lập tức không thể nghĩ ra điều gì để đáp trả. Khi anh cuối cùng cũng cất tiếng, giọng anh đầy vẻ phòng thủ. “Tôi cần một người y tá, nếu bà còn nhớ. Không có thời gian để trao đổi thư từ với những người chủ cũ của cô ta. Cô ta có vẻ cũng đáng tôn trọng và tốt bụng.”
“Tốt bụng? Tôi sẽ không tin mà giao một con chó lai cho ả phù thủy đó chăm sóc. Y tá, cậu nói thế hả? Nếu cậu thật sự muốn một người cai ngục, và bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó, cho đến chừng nào cô gái đó vẫn giữ im lặng và không ngáng đường cậu cho tới khi cô ấy sinh con.”
“Maddy, bà biết đó không phải—”
“Cậu chăm mấy con ngựa cái của mình còn cẩn thận hơn. Không có đứa nhóc giữ ngựa nào cậu thuê mà không bị kiểm tra hết. Chúa tha thứ nếu một trong những con ngựa chết tiệt của cậu bị thương.”
“Tôi đã tin là người đàn bà đó có khả năng, Maddy.”
“Nhưng cậu đã không bảo đảm chắc chắn. Hổ thẹn nằm ở chỗ đó.” Bà ta vung vẩy một ngón tay cứng nhắc dưới mũi anh. “Tôi đã bảo cậu ngay từ đầu là chuyện này sẽ không tốt lành gì rồi. Dù có ngốc nghếch hay không, cô bé cũng không phải là một miếng thịt đang mang bầu để bị chuyển qua chuyển lại giữa cậu và bố mẹ cô bé mỗi khi các người muốn. Đó là một tội lỗi chống lại Chúa và tất cả thánh thần.”
Anh lấy tay vò tóc. “Hãy bình tĩnh một chút được không, hửm?”
“Cậu đang thật sự nói là tôi nên bình tĩnh. Chà, bình tĩnh không phải là thứ tôi đang cảm thấy. Nếu cậu vẫn là thằng nhóc con mặc quần thủng đít, tôi đã dùng roi đánh cho cậu một trận tơi bời vì chuyện này rồi.”
Theo ý kiến của Alex, nhảy choi choi vòng quanh vì bị đánh có thể ít đau lòng hơn là nghe những lời này của Maddy. “Tôi đã phạm sai lầm, Maddy. Tôi không chối bỏ điều đó. Nhưng bà biết đó không phải là cố ý mà.”
“Con đường dẫn tới địa ngục cũng được trải thảm với những ý định tốt lành.”
“Đúng thế, ừm... tôi hứa với bà điều đó sẽ không xảy ra nữa. Tôi đảm bảo người y tá tiếp theo sẽ có phẩm chất đích thực.”
“Người y tá tiếp theo? Sao không cho cô bé đó ở trong chuồng ngựa luôn đi?” Trước vẻ mặt choáng váng của Alex, bà tiếp tục, “Sao? Như thế cô ấy sẽ không làm phiền cậu. Khi cô ấy trở dạ, cậu có thể bảo Deiter đỡ đẻ như cậu ta vẫn làm với tất cả lũ ngựa con ấy. Cậu sẽ có người thừa kế của mình. Tất cả mọi người ngoại trừ cô bé đó sẽ hạnh phúc. Không phải cơ bản đó là những gì cậu muốn hay sao? Tại sao phải vẽ vời nó lên bằng cách thuê một y tá?”
Vẻ bình tĩnh của Alex biến mất. “Thế là khá đủ rồi. Đây là một tình huống khó khăn, đúng thế, và tôi ước có chưa bao giờ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra, cô bé có bầu, và tôi cố khắc phục nó hết sức có thể. Bà còn đòi hỏi gì hơn ở tôi nào?”
“Rằng cậu hãy là một người chồng với cô bé?” bà gợi ý với giọng châm biếm khắc nghiệt.
“Ngoài chuyện đó ra.”
“Chà, ngoài chuyện đó ra, cậu chú ý một chút đến cô gái nhỏ đó cũng không hại gì. Cái mụ y tá mà cậu thuê đấy đã cố nhét thức ăn vào họng cô bé! Đó là cách ngón tay của mụ ta lọt được vào miệng Annie. Mụ đàn bà đó xứng đáng bị cắn đứt ngón tay ra, nếu cậu hỏi tôi.”
“Nhét thức ăn xuống họng cô ấy?” Alex lặp lại vẻ ngạc nhiên.
“Đó chưa phải đã hết đâu. Cấu cô bé tội nghiệp đó khắp cả người. Mỗi lần tôi nghĩ đến việc đó—” Bà ta hít sâu vào một hơi run rẩy. “Chà, ngôn từ không thể tả được cơn tức giận của tôi. Cô gái có rất nhiều những vết thâm, cô ấy trông như một cái then cửa chấm bi vậy. Tất cả đều dưới lớp váy áo của cô ấy, tất nhiên rồi, nơi chúng không bị nhìn thấy. Cậu nên nhìn vào lưng cô bé nơi mụ đàn bà kinh khủng đó phát cô ấy.”
“Những vết thâm?” Tim Alex quặn lên. “Lạy Chúa. Cô ấy có bị đau nhiều không?”
Anh định bước qua người Maddy, nhưng bà đã tóm lấy cánh tay anh. “Đừng có ba chân bốn cẳng cuống cuồng lên đó. Cậu sẽ khiến cô bé sợ chết khiếp.”
Biết rằng bà đúng, Alex thoát ra khỏi cái túm của bà nhưng không hề thử bước vào nhà nữa. Một khoảng lặng dài giữa hai bọn họ, trong suốt thời gian đó Maddy cực kỳ nỗ lực để bình tĩnh lại. Khi Alex cảm thấy ít nhất bà cũng lấy lại được vẻ điềm tĩnh bề ngoài, anh nói, “Tôi có nên bảo Henry mời Bác sĩ Muir không?”
“Tôi không nghĩ cô ấy cần bác sĩ, không. Tôi có thể chăm sóc cho cô ấy. Nhưng có một mắc mớ nhỏ cậu cần phải dàn xếp.”
“Chuyện gì?”
“Lý do cô ấy không chịu ăn là vì cô ấy nghĩ cô ấy đang béo lên. Bằng cách nào đó cậu phải làm cho cô ấy hiểu đứa trẻ khiến eo cô ấy phồng lên, không phải vì ăn quá nhiều.”
Alex nhìn kỹ nét mặt tròn trịa của bà quản gia. “Làm sao bà có thể biết được Annie nghĩ gì?”
“Chà, tất nhiên là tôi biết được từ Annie rồi.”
“Cô bé không thể nói.”
Maddy hếch cằm lên. “Không nói theo cách chúng ta nói, thực sự là thế. Nhưng cô ấy có thể diễn tả quan điểm của mình rõ như ban ngày.”
“Bằng cách nào?”
“Đi lên gác và tự mình xem đi.” Với những lời đó, bà quay người hướng về phía cầu thang, lầm bầm đầy giận dữ dưới hơi thở của mình cứ mỗi bước đi.
Không muốn làm Annie giật mình, Alex bước vào phòng sau Maddy. Vẫn trốn ở một góc tối, cô gái ngồi với hai tay quấn quanh đầu gối gập lại, chiếc váy dài màu xanh được gấp một cách giản dị quanh mắt cá chân cô. Có vẻ kiệt sức, cô ngả đầu vào đầu gối. Để nhìn được rõ hơn, Alex bước qua để bật ngọn đèn để ở chiếc bàn cạnh giường trước khi băng qua căn phòng tiến về phía cô. Khi anh đến gần, cô thẳng người dậy và nhìn anh chằm chằm vẻ xa cách, lo âu. Trong đôi mắt xanh xâu thẳm của cô, anh đọc được một vài loại cảm xúc: sợ hãi, không có lấy một chút tin tưởng, và sự tuyệt vọng đến kinh khiếp.
Lạy Chúa. Anh đã mang cô về nhà mình và trao cho cô sự bảo hộ. Anh đã làm một việc thật tốt lành. Cô đã bị cấu, bị đấm, và chỉ có Chúa mới biết còn gì khác nữa. Không nghi ngờ gì là cô sẽ nhìn anh theo cái cách cô đang nhìn.
Ngồi xuống phía trước cô, anh dành ra một thoáng để nhìn kỹ cô, kiếm tìm thật cẩn thận bất cứ dấu hiệu nào của sự bạo hành. Theo những gì anh thấy thì, không có chút dấu hiệu nào hết. Ngoại trừ thực tế là cô bị sụt cân một chút, thứ mà cô chẳng hề thừa thãi để có thể giảm đi, cô trông sạch sẽ và khỏe mạnh, mái tóc sẫm màu của cô được tết thành bím thả ngang hông.
“Maddy nói với anh rằng cô Perkins đối xử với em rất tệ, Annie,” anh bắt đầu. “Em có muốn nói cho anh về chuyện đó không?”
Đáp trả lại, cô tặng cho anh một cái nhìn mờ mịt như mọi khi, tia nhìn của cô tập trung chăm chú lên miệng anh. Alex cảm thấy như thể anh đang nói tiếng Hy Lạp. Cô gái rõ ràng không hiểu dù chỉ một câu đơn giản nhất. Rằng cô bằng cách nào đó xoay xở để giao tiếp với Maddy là cực kỳ khó tin. Nhưng Alex chưa bao giờ thấy bà quản gia của anh nói dối.
Muốn nhìn những vết thâm của cô gái, anh với tới để kéo nhẹ cổ chiếc váy dài của cô sang một bên. Trước sự di chuyển của anh, cô co người sát vào tường, mắt cô tối sầm lại vì sợ hãi. Tay khự lại giữa không trung, Alex siết chặt nắm tay lại vẻ giận giữ. Với trí não hạn chế như nó có vẻ thế, cô rõ ràng là không gặp chút khó khăn nào trong việc nhớ những gì Douglas đã gây ra cho cô và tin rằng anh cũng sẽ làm vậy.
Liếc nhìn lên Maddy, người đang đứng tránh sang một bên, anh lắc đầu. “Không có tác dụng. Tôi sẽ phải tin lời bà rằng cô bé bị thương. Bà có chắc là tôi không cần mời bác sĩ Muir?”
“Như tôi đã nói, tôi có thể chăm sóc các vết bầm tím,” Maddy nói với một cái khịt mũi. “Điều khiến tôi phiền lòng, Cậu chủ Alex, là tôi không nghĩ cậu tin tôi. Cô ấy đã chỉ cho tôi mụ đàn bà đó nhét thức ăn xuống họng cô ấy như thế nào, như tôi nói với cậu. Và truyền đạt với tôi rằng cô ấy nghĩ cô ấy đang béo lên.”
Alex đứng bật dậy và bước ra xa khỏi Annie để dựa vai vào tường. “Khi tôi nhìn thấy thì tôi sẽ tin.”
Maddy bắn cho anh một cái nhìn băng giá và sầm sập đi về phía chiếc bàn nhỏ giật lấy chiếc đĩa đựng bữa tối của Annie. Dùng nĩa xiên một miếng khoai tây lạnh, bà quay trở lại, mỉm cười thật rộng với cô gái. “Thôi nào, Annie yêu quý, làm một cô bé ngoan và ăn bữa tối một chút cho Maddy nhé.”
Annie lắc đầu, điều khiến Alex ngạc nhiên. Cô dường như thật sự hiểu những gì Maddy nói với cô.
“Nhưng cháu phải ăn, cháu yêu. Cháu sẽ ốm mất nếu cháu không ăn,” Maddy phỉnh phờ. “Một miếng thôi, vì ta?”
Một lần nữa lại lắc đấu, Annie chuyển tia nhìn đầy lo âu về phía Alex, sau đó phồng má lên và cố gắng, mặc dù không thành công lắm, khiến má cô phồng lên gấp đôi. Mặc dù cô quá gầy để khiến bản thân mình trông béo lên, dù cô có phồng mặt lên như thế nào đi chăng nữa, thông điệp được truyền tải đi rất rõ ràng. Alex há hốc miệng nhìn cô đầy ngạc nhiên.
Lạy Chúa tôi,” anh thì thầm.
Vẫn giữ tia nhìn hướng vào Annie, Maddy tiếp tục thăm dò cô, chiếc nĩa vươn dài ra. “Làm một cô bé ngoan nào. Ăn bữa tối của mình vì Maddy nhé.”
Càng lo lắng hơn, Annie duỗi thẳng chân ra và quấn hai cánh tay trên eo mình để vỗ vỗ bụng. Sau đó, như thể cô đang cầm một dụng cụ gắp thức ăn vô hình, cô giả vờ đưa đồ ăn vào miệng và nhai. Sau đó, cô lại phồng má lên và lắc đầu lần nữa.
Vung cái nĩa thành một đường chiến thắng, gần như khiến miếng khoai tây văng ra, Maddy quay sang Alex và nói, “Đấy, cậu thấy chưa?”
Alex đẩy người ra khỏi bức tường. Gai ốc nổi đầy lên trên da khi anh nhìn kỹ cô gái trước mặt mình. Trong vài phút dài dằng dặc, anh không thể thu thập đủ trí não để cất tiếng. Khi anh rốt cuộc có thể, tất cả những gì anh xoay xở được chỉ là một câu “Lạy Chúa tôi” khác mà thôi.
“Tôi đã nói gì với cậu nào?” Maddy nói với vẻ tự mãn. “Nếu chừng đó chưa thể hiện rõ quan điểm của cô ấy, tôi chào thua cậu luôn.”
“Maddy...” Giọng Alex như thì thầm. “Bà biết là điều này có nghĩa gì không? Vì cô ấy có thể liên hệ được giữa tăng cân và ăn uống—ừm, chuyện này hoàn toàn không thể tin được. Cô ấy chắc chắn phải có khả năng suy luận dựa trên các khái niệm.”
“Không ngốc nghếch như cậu nghĩ, hử, cậu chủ Alex? Sao ư, khi cơ thể bắt đầu lên tiếng, lý trí rõ ràng là lu mờ đi.” Bà quay lưng về phía Annie và đặt chiếc đĩa lại lên trên bàn. “Nếu cô ấy hiểu được một thứ như thế, một người hẳn phải băn khoăn cô ấy còn có thể hiểu được gì khác nữa. Hay cảm thấy gì khác nữa. Khi cậu giật đứa trẻ ra khỏi vòng tay của cô ấy, tôi tự hỏi liệu cô ấy có héo mòn vì chuyện đó không?”
Một cảm giác yếu ớt khủng khiếp đánh ập vào chân Alex. Vẫn còn quay cuồng vì ngạc nhiên, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào người anh được giao phải trông nom. Không, không phải người anh được giao phải trông nom, mà là vợ anh. Cô vợ đang mang bầu của anh, người mà gã em trai anh đã cưỡng bức và anh thì kết hôn. Để anh có thể đoạt lấy con của cô.
Một miếng thịt đang mang bầu, Maddy đã gọi cô như thế. Một vật thể vô cảm để chuyển qua chuyển lại giữa anh và bố mẹ cô. Ý nghĩ đó khiến anh cảm thấy phát ốm đến nỗi anh phải nhắm nghiền mắt lại.
Lạy Chúa lòng lành, Maddy, tôi đã làm gì?” Một sự im lặng nặng nề bao phủ căn phòng. Cuối cùng Maddy nói, “Cậu không thể đảo ngược lại những gì cậu đã làm, Cậu chủ Alex. Vấn đề bây giờ là từ nay trở đi cậu sẽ làm gì.”
(Hết chương 7)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét