**********

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Chương 10 - The switch

Charlie chìm lại vào trong ghế ngồi của cỗ xe ngựa với một tiếng thở dài mệt mỏi. Tối nay hoàn toàn là một thảm họa. Vũ hội nhà Harding, sự kiện xã hội thật sự đầu tiên của cô với tư cách là nữ giới, đã kết thúc như một hòn đá. Cô đã không khiêu vũ với bất cứ ai ngoại trừ RadcliffeTomas Mowbray. Cô thậm chí còn chẳng có cơ hội để gặp những ông chồng tiềm năng nữa. Tomas đã cứ lảng vảng quanh cô như một gã khờ si tình, và Radcliffe đã cư xử như một bà cô góa chồng đang canh gác trinh tiết của cô và quắc mắt nhìn bất cứ gã đàn ông nào đến gần cô, bao gồm cả chàng ngốc Tomas. Trong khi đó, Beth/Charles cứ xốn xang lo lắng, bi bô với Tomas.

Charlie đã phải chịu đựng cái trò chơi đố chữ kỳ cục này cho tới khi cả đầu và chân cô đều đau nhức. Và đó là cái cớ cô đã dùng để kết thúc tấn trò hề: đầu và chân cô nhức nhối. Ngay lập tức đầy vẻ lo âu, Radcliffe đã khăng khăng đòi đưa cô về nhà. Beth/Charles đã trưng ra cái mặt miễn cưỡng khi phải rời đi đủ để Tomas đề nghị rằng cô ở lại và anh sẽ đưa cô về nhà sau. Gật đầu, Radcliffe đã hộ tống người phụ nữ anh nghĩ là Elizabeth rời khỏi phòng khiêu vũ.

Xe ngựa đâm vào một cái ổ gà ở trên đường và Charlie túm lấy cái gì đó để giữ lấy khi cô bị quẳng vào bên cạnh Radcliffe.

"Em vẫn ổn chứ?"

Charlie liếc lên nhìn anh trong ánh sáng mờ mờ của chiếc xe ngựa, khẽ giật mình bởi nét khàn khàn trong giọng anh. Cô thậm chí còn giật mình hơn bởi sự giữ dội bất ngờ trong mắt anh khi anh nhìn xuống cô. Nuốt xuống, cô liếm môi một cách lo lắng và bắt đầu gật đầu, chỉ để dừng lại một cách không tự nhiên khi tia nhìn của anh rơi xuống môi cô một cách thích thú.

Cúi đầu bẽn lẽn, cô ngó một cách mù mờ vào tay mình trong một thoáng, sau đó nhận ra nó đang bám chặt lấy đùi anh. Cô giật nó ra, mất hết cả tinh thần. "Ồ! Em xin lỗi, thưa ngài. Em không có ý để—"

"Không sao," anh nhẹ nhàng đảm bảo với cô. "Tôi biết nó không phải là cố tình. Đầu em thế nào rồi?"

"Mụ mẫm," cô lầm bầm một cách sao nhãng, băn khoăn sao tay cô lại bắt đầu râm ran ngay cái khoảnh khắc cô nhận ra cô đã đặt nó ở đâu trong khi tìm kiếm một cái gì đó vững trãi để nắm lấy.

"Mụ mẫm?" Quan tâm chất đầy giọng anh, anh trượt một ngón tay xuống dưới cằm cô để nâng mặt cô lên xem xét thật kỹ. "Cơn đau đầu của em tệ hơn ư?"

"Không," cô thú nhận với một tiếng thở dài, sau đó buồn rầu hỏi, "trong này nóng hả?"

"Không. Tối nay trời mát." Giờ anh bắt đầu cau mày, lo lắng hằn một đường nhỏ trên trán anh khi anh nâng một bàn tay lên để đo nhiệt độ trán cô. "Có lẽ em khó chịu với thứ gì đó.”

Charlie bắt đầu nghi ngờ vấn đề của cô chẳng có liên quan gì đến ốm đau thật sự hết. Cô dường như là một quả bóng nhạy cảm khổng lồ. Cô nhận thức cực kỳ rõ việc anh ở gần, có thể cảm nhận được áp lực của chân anh để dọc theo chân cô, hơi thở của anh trên khuôn mặt cô, mùi hương của anh trong mũi cô, và ký ức về việc họ đã chia sẻ nụ hôn khi lần cuối cùng cô đóng vai Beth giờ đang đổ xô về trong tâm trí cô. Cảm thấy bản thân mình khẽ nghiêng về phía anh, cô thẳng thân người và lùi lại xa nhất thành của cỗ xe ngựa cho phép.

"Những cỗ xe ngựa này rất nhỏ phải không?" cô hỏi bằng một giọng cao vút, không tự nhiên.

Radcliffe chớp mắt, kéo cái nhìn của anh ra khỏi ngực cô nơi nó đã rơi xuống khi cô bất thình lình ngả người ra.

"Nhỏ?" Anh liếc quanh nội thất tối mờ của chiếc xe ngựa. Họ đâm vào một cái ổ gà nữa, và Charlie đáng lẽ sẽ nẩy ngay xuống sàn nhà nếu Radcliffe không đỡ được cô và kéo cô một cách đầy che chở áp vào ngực anh. Khi cô ngẩng đầu lên để ngó anh, anh cúi xuống hôn cô.

Charlie thở dài khi miệng anh chiếm lấy miệng cô. Cơn đau đầu của cô bất thình lình biến mất, chân cô không còn đau nữa. Toàn bộ buổi tối dường như bằng cách nào đó ít thất bại khổ sở hơn trước đó khi miệng anh mở ra đầy đam mê trên miệng cô. Vòng cánh tay cô trên cổ anh, cô háo hức áp về phía trước, miệng cô mở ra chào đón, ngón chân cô xoắn lại trong giày. Những cơn rùng mình và run rẩy của khoái cảm chạy xuyên qua cô khi tay anh trượt xuống lưng cô, ép sát cô vào anh. Môi anh rời môi cô để tìm kiếm tai cô, và cô buột ra một tiếng kêu rõ rệt của náo nức ngạc nhiên trước khi sự chú ý lẫn môi của anh trượt xuống cổ cô.

"Ôi, Radcliffe, làm ơn," cô thì thầm, tay cô trượt từ đầu anh, nơi cô đang túm chặt lấy tóc anh, xuống ôm chặt lấy vai anh một cách dữ dội khi anh siết và ấp lấy ngực cô qua lớp áo váy.

Sự hưởng ứng của anh là chuyển cô lại để cô cưỡi lên người anh trên ghế dài. Cô giờ đây hơi nhỉnh hơn anh, ngực cô ngay tầm khuôn mặt, và anh lợi dụng điểm đó, nhắm lấy phần thịt da lộ ra bởi chiếc áo dài xẻ thấp, thúc khuỷu tay kéo thấp áo xuống cho tới khi anh có thể cứa răng nhè nhẹ vào một núm vú.

Charlie rùng mình, cơ thể cô giật nảy người yếu ớt trước khoái cảm không thể kiềm được, một tiếng rên rỉ trượt ra từ môi cô khi cô cong người trong vòng tay anh. Cô chỉ vừa mới nhận thức được tay anh trượt lên trên chân cô phía dưới lớp váy thì chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại. Không chuẩn bị cho cú xóc nhỏ nảy, Charlie nhận thấy bản thân mình bổ nhào ra khỏi lòng anh. Cô hạ cánh xuống băng ghế đối diện với một tiếng càu nhàu đầy ngạc nhiên. Cả hai người bọn họ đều ngây ra nhìn nhau, sau đó Radcliffe ngó ra ngoài cửa sổ và nguyền rủa. Charlie biết ngay lập tức rằng họ đã về đến nhà. Cô cũng bất ngờ nhận thức được cái dáng vẻ cô chắc chắn đang mang với áo quần lộn xộn và một bên ngực trần nhô ra ngoài váy. Giờ thì là rùng mình vì bẽ bàng, cô nhanh chóng chỉnh trang lại áo quần, cố tình tránh nhìn Radcliffe khi cô làm thế. Cô chỉ vừa mới hoàn tất việc chỉnh trang lại mình thì anh với ra và nắm lấy tay cô.

Charlie liếc nhìn lên một cách đầy tội lỗi, ngạc nhiên thấy rằng cùng một biểu hiện trên khuôn mặt anh. "Tôi xin lỗi, Elizabeth. Tôi đã cư xử một cách đáng ghê tởm. Em đang ở dưới sự bảo hộ của tôi và tôi đã lợi dụng vị trí của mình. Tôi không biết chuyện gì xảy đến với mình nữa."

Charlie đáng lẽ sẽ phải cảm thấy khá hơn ngay lập tức, nghĩ rằng anh thật ngọt ngào, và đã chia sẻ cùng cô nỗi hổ thẹn… nếu anh không gọi cô là Beth. Điều đó đã xoay xở để đặt tảng băng lên trên chiếc bánh bẽ bàng của cô. Cô đã được nhắc nhở rằng anh thật sự không hề hôn cô tí nào. Beth mới là người anh nghĩ anh đã hôn. Beth mới là người anh muốn.

Nhắm mắt lại trong một thoáng, cô thẳng người lại, gật đầu một cách cứng nhắc, sau đó vội vã ra khỏi xe ngựa. Cô đã ở trong nhà và chạy vọt lên trên gác thậm chí trước cả khi Radcliffe xoay xở để chui ra và đóng cửa xe ngựa lại.

*****

Một cú liếm ướt át đã đánh thức Charlie vào buổi sáng. Chớp mắt, cô ngó chú cún con đang miệng ngoác đến mang tai đứng với hai chân trước trên má cô, hai chân sau ở trên ngực cô. Một tiếng cười lục khục trượt ra khỏi miệng cô khi chú ta mất điểm tựa và bổ nhào vào những đường cong ở cổ và vai cô. Với tay mình lên một cách vụng về, cô vỗ vỗ chú ta, sau đó liếc xuống suốt chiều dài cơ thể mình để nhìn thấy năm quả bóng bông khác đang nhốn nháo chạy nhảy và chơi đùa trên cái chăn vắt ngang chân cô.

Cười khúc khích khe khẽ, Charlie ngồi dậy, trượt chân cô ra khỏi phía dưới bọn chúng và chuyển tới ngồi trên rìa chiếc giường, vuốt ve nửa tá cún cưng khi chúng đổ xô vào cô, sủa í oẳng và liếm láp tai và cổ tay cô.

"Chào buổi sáng tất cả chúng mày," cô lầm bầm, sau đó đứng dậy và di chuyển tới cánh cửa nối thông tới phòng của "Charles". "Cùng đi xem liệu Beth đã dậy chưa nhé."

Mở cánh cửa, cô nhìn sáu thân hình nhỏ xinh phi qua, sau đó đi theo, tới bên cạnh giường khi chúng nhảy lên giường và háo hức quẳng bản thân mình lên một Beth đang say ngủ. Cô gái tỉnh dậy với một tiếng rên đầy đau khổ.

"Ôi không, vẫn chưa. Không thể đã là buổi sáng rồi được." Beth ôm chặt đầu mình giữa hai bàn tay một cách tuyệt vọng khi cô quay mặt vào gối.

"Chị thấy là tối qua em về muộn." Charlie cười phá lên, bò lên giường bên cạnh em gái cô và ngồi dựa lưng vào thành giường. Khi câu đáp trả duy nhất của Beth là một tiếng lầm bầm không ai hiểu nổi, Charlie huých vào vai cô.

"Để em chết đi," Beth van vỉ vào gối. "Em nghĩ đầu em vỡ tung rồi.”

Charlie chớp mắt trước những câu đó. "Đầu em vỡ?" Tóm lấy tay em gái mình, cô kéo cô gái nằm thẳng lưng ra, lông mày nhướn lên trước hình ảnh của cô gái. Mặt nó tái nhợt, mắt có vành đỏ. "Tối qua em uống nhiều lắm hả?"

"Vâng. Và đừng có hò hét nữa."

Lông mày Charlie nhướn lên. Cô đã không hề hò hét, nhưng cô bắt đầu thu nhận được rằng trong khi bản thân cô hình như đã được thừa kế khả năng uống một số lượng lớn rượu của cha cô mà không hề phải trả giá cho việc đó vào ngày hôm sau, Beth đã thừa kế những dư vị khó chịu sau khi chè chén của ông bác Henry.

"Em đã làm những gì khác nữa?" cô hỏi theo cái cách gần như là thì thầm.

"Hỏi em sau đi," Beth càu nhàu, kéo gối phủ lên đầu mình một lần nữa.

Charlie cau mày một cách nôn nóng với lưng của cô gái. "Sau là bao lâu?"

"Chiều nay. Em sẽ dậy vào lúc trưa, em hứa đấy. Vì em đã không về cho tới khi tờ mờ sáng. Giờ thì để em ngủ đi."

Charlie ngập ngừng trong một thoáng, sau đó thở dài và giật lấy cái gối. "Chị e là chị không thể đợi lâu như thế được," cô nói một cách buồn rầu. "Hôm nay chị sẽ là Charles. Nhớ không? Chị sẽ cần phải biết chị đã làm gì tối qua phòng khi Radcliffe có hỏi, hoặc chị sẽ đụng phải Tomas trên đường tới gặp Ông Silverpot."

Beth cứng người lại trước tên của người buôn bán đồ trang sức, sau đó ngồi dậy với một cái nhăn mặt trộn lẫn giữa đau đớn và cam chịu. "Em phải xoay xở một tí mới có thể lôi nó ra khỏi đầu em được," cô buồn rầu thú nhận, đợi cho tới khi Charlie kết thúc việc sắp xếp chiếc gối dựa vào tấm ván đầu giường cho cô, sau đó dựa lưng vào đó một cách mệt mỏi. "Hỏi em những gì chị cần biết đi."

"Em ở lại nhà Harding bao lâu sau khi bọn chị về?"

"Bọn em rời đi ngay sau chị và tới câu lạc bộ Kit Kat."

Charlie hút vào một hơi. Câu lạc bộ Kit Kat? Có vẻ như Beth đã nhận được tất cả may mắn rồi.

"Bọn em uống một chút và Tom kể với em là anh ấy đã đem lòng yêu chị."

"Chị á?" Charlie há hốc miệng ra trước cô. "Elizabeth," cô hiểu ra với một tiếng thở dài.

"Ôi, Beth! Điều đó thật tuyệt," Charlie hét, ôm lấy cô, sau đó ngả người lại một cách không chắc chắn trước sự thiếu hưởng ứng của em gái cô. "Không phải thế sao?"

"Em không biết. Em yêu anh ấy, nhưng—" Cô tặng cho chị gái mình một cái nhìn vẻ thống khổ. "Nhưng anh ấy đem lòng yêu em, hay là chị?"

Charlie buột ra một tràng cười và lại ôm lấy cô. "Đồ ngốc! 'Cậu ta yêu em. Tối qua là lần đầu tiên chị là Elizabeth khi ở quanh Tomas. Em là Elizabeth khi ở trong xe ngựa tới London, ở nhà hát, và ở buổi dã ngoại. Và hai người bọn em tận dụng mỗi một cơ hội để chuyện trò mê mải. Sao ư, chị khó mà nói hai từ với người đàn ông đó tối qua. Cậu ta chắc chắn phải yêu em."

Beth rạng rỡ lên trước những lời đó, sau đó trấn tĩnh lại. "Tối qua anh ấy khá là ghen tuông với Radcliffe, chị biết đấy. Em nghĩ anh ấy cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng không biết có thể là cái gì, anh ấy đổ tại nó là do thái độ của Radcliffe."

Charlie bất động. "Ý em là, em nghĩ cậu ta biết rằng chị không phải là em?"

Cô gật đầu long trọng. "Anh ấy nói chị không giống bản thân mình—ý em là em không—"

"Chị hiểu ý em là gì," Charlie chen ngang, một nụ cười treo ở khóe môi cô. "Chà, vậy thì nó chắc chắn phải là tình yêu."

"Chị nghĩ thế ư?" cô hỏi đầy hi vọng. Charlie nhún vai. "Cha mẹ là những người duy nhất có thể phân biệt được chúng ta. Không một ai khác có thể. Em có nhớ Maman đã nói gì khi chúng ta hỏi mẹ cái lần làm sao họ phân biệt được ai là ai không?"

"Ưm... Mẹ nói đó là vì họ nhìn chúng ta qua đôi mắt của tình yêu, và đôi mắt của tình yêu không bao giờ nói dối."

"Chính xác. Thế nên Tomas chắc chắn phải nhìn qua đôi mắt của tình yêu."

Beth rõ ràng là rạng rỡ trước những lời đó. "Tạ ơn Chúa là Radcliffe đã hành động thật kỳ quặc tối qua. Nếu không thì Tomas có lẽ sẽ đào sâu vào vấn đề hơn. Chị có biết tại sao anh ấy lại cư xử như thế không?"

Charlie tránh cái nhìn của cô trong một thoáng, sau đó thở dài. "Chị nghĩ anh ấy ghen."

Mắt Beth mở lớn không thể tin được. "Ghen ư? Vì cái gì?"

"Vì cái cách Tomas đang xun xoe quanh em… chị… Elizabeth. Beth, chị nghĩ anh ấy cũng đem lòng yêu em rồi."

Khi Beth chỉ đơn giản là nhìn chăm chăm vào cô đầy ngây ngốc, Charlie ngọ nguậy nông nóng. "Chà, chắc chắn em phải nhận ra chứ? Ý chị là, anh ta cũng đã hôn em, đúng không?"

"Không!" Cô gần như hét lên từ đó và Charlie chớp mắt đầy ngạc nhiên.

"Anh ta không?"

"Không. Không có lấy một lần. Anh ấy là một quý ông hoàn hảo đối với em. Sao ư, sự chú ý của anh ấy gần như là của một người cha chú. Anh ấy—" Tia nhìn của cô chiếu thẳng vào Charlie. "Anh ấy đã hôn chị?"

Cô chậm chạp gật đầu, tim cô tràn ngập hân hoan vì anh đã không hôn Beth.

"Khi nào? Tối qua?" Cái đỏ mặt của Charlie cũng đủ là câu trả lời cho Beth rồi, và mắt cô mở lớn. "Đó là lần duy nhất à?"

"Không, anh ấy cũng hôn chị lần đầu tiên em đóng vai Charles."

“Nhưng Radcliffe ở cùng em ngày hôm đó."

"Đó là khi em về nhà. Anh ấy ở cùng chị trong thư viện và ...hôn chị."

"Vậy là cả hai lần chị là em, anh ấy đều hôn chị." Beth cân nhắc điều đó trong một chốc, sau đó mỉm cười. "Vậy thì anh ấy chắc chắn là đã hôn chị rồi."

"Chị vừa mới nói thế, đúng không?" Charlie lầm bầm đầy căm phẫn.

"Không. Ý em là, anh ấy chỉ bị hấp dẫn bởi Elizabeth khi chính chị là cô ấy," cô giải thích, và Charlie bất động.

"Sao em lại nói thế?"

"Hây dà, lạy trời, chị ạ. Anh ấy đã có cả tá cơ hội để hôn em với tư cách là Elizabeth, và anh ấy thậm chí còn không thử. Tối qua là lần đầu tiên anh ấy biểu hiện bất cứ dầu hiệu nào về việc ghen tuông với Tomas. Chắc chắn anh ấy bị hấp dẫn bởi chị."

Charlie mút môi dưới của cô vào miệng mình và trầm ngâm suy ngẫm về vấn đề đó trong một thoáng, sau đó lắc đầu, e sợ tin vào cái gì đó cô vừa mới chỉ nhận ra là cô muốn. Radcliffe. Cô đã tin chắc với bản thân mình rằng những cảm xúc của cô về anh là sự thích thú vụn vặt vì cô sợ rằng anh nằm ngoài tầm với của cô. Quá thạo đời. Quá đẹp trai. Quá tuyệt diệu. Anh sẽ không bao giờ thích thú một quả bí ngô nhà quê, và đó là thứ mà cô là. Không những chỉ là một thành viên của tầng lớp quý tộc, mà còn là một quả bí ngô nhà quê thành viên của tầng lớp quý tộc với một ông bác là một kẻ rượu chè cờ bạc, kẻ sẽ bán cô tới chỗ chết vì một vài đồng xu.

"Em sai rồi." Charlie cuối cùng cũng nói. "Là em, Beth. Anh ấy yêu em."

Beth cau mày, mở miệng định tranh cãi, sau đó dừng lại và bò ra khỏi giường với một vẻ mặt kiên quyết. "Chà, em cho là chúng ta sẽ thấy sớm thôi."

Charlie nhìn cô đầy lo âu. "Và làm cách nào chúng ta thấy được?"

"Bằng cách anh ấy sẽ phản ứng với em như thế nào vào sáng nay." Cô băng ngang qua phòng khi cô nói, nhưng dừng lại trước cánh cửa để ngó lại. "Chị có cần giúp đỡ gì với dải băng quấn ngực của chị không?" Khi Charlie lắc đầu, cô gật gù. "Tốt, vậy thì em sẽ rung chuông gọi Bessie và mặc đồ."

Charlie nhìn cô đi, sau đó liếc cái chăn đang chuyển động trên giường. Cúi người xuống, cô kéo nó ra, thả lũ chó Beth đã phủ chăn lên khi cô quẳng cái chăn sang một bên lúc thức dậy. Chúng ngay lập tức nhảy tung tăng quanh cô với những tiếng sủa í oẳng đầy hào hứng, và bất chấp bản thân mình, Charlie cảm thấy một nụ cười treo trên khóe môi cô. Sau đó cô buộc bản thân mình nhỏm dậy và bắt đầu mặc quần áo của Charles.

Beth đã mặc đồ và đang kẹp chặt mái tóc lên trên đỉnh đầu cô khi Charlie tham gia lại với cô, lũ cún con chạy nhốn nháo quanh chân cô khi cô rảo bước.

"Em đã bảo Bessie chúng ta sẽ đưa lũ cún con xuống nhà cho cô ấy để cô ấy có thể cho chúng ra ngoài một lúc," Beth bình luận, hoàn tất công việc với mái tóc của cô.

"Ý hay đấy." Charlie nhấc ba chú chó lai lên, sau đó đợi khi em gái cô thu thập ba chú còn lại.

"Chúng thật dễ thương, phải không nào?" Beth cười phá lên khi tất cả bọn chúng đều cố trèo lên ngực cô để liếm mặt cô khi cô theo Charlie đi ra hành lang.

"Phải," Charlie đồng ý, bắt đầu bước xuống những bậc thang. Cô đang ở bậc cuối cùng thứ hai thì một tiếng thở hổn hển từ Beth khiến cô liếc lại. Với hai tay đầy những cún con, cô gái không thể nâng váy lên khi bước xuống cầu thang. Bàn chân cô hình như đang bị vướng vào váy và cô lúc này đang loạng choạng trên bậc thứ sáu, hoảng hốt.

Thả rơi ba chú cún con đang ôm, Charlie bắt đầu bước lên những bậc cầu thang đúng lúc Beth thả rơi ba chú chó của cô và với ra một cách liều mạng thứ gì đó để cứu lấy bản thân mình. Charlie vừa đúng lúc để đỡ lấy Beth khi cô trượt chân đổ nhào về phía trước. Càu nhàu dưới hơi thở vì cú va chạm bất thình lình, chân cô dẫm xuống không gì ngoài không khí. Giờ thì bản thân mình kêu toáng lên vì hoảng hốt, Charlie gồng người lên khi họ đâm sầm xuống nền nhà … ngay chân Radcliffe.

"Hai người không sao chứ?" anh hỏi, quỳ gối bên cạnh họ đầy quan tâm khi Beth lăn xuống khỏi chị gái cô.

"Vâng," Beth nhanh chóng trấn an anh, sau đó quay sang người chị sinh đôi của cô. "Ôi, Charles. Anh có sao không? Anh không làm mình bị thương, đúng không? Em rất xin lỗi. Cảm ơn vì đã đỡ em. Anh không bị thương chứ, phải không?"

"Anh ổn," Charlie lầm bầm với một cái nhăn mặt, ép buộc bản thân mình ngồi dậy. "Đừng có rối rít lên như thế. Lũ cún con thì sao? Chúng ta không đè lên bất cứ con nào phải không?"

Tất cả bọn họ đều liếc quanh trước lối đi giờ trống không.

"Chúng ở đâu—" Câu hỏi của Radcliffe chết ngay tắp lự khi một tràng chửi thề, hò hét và tiếng đập phá vang đến từ nhà bếp.

"Ôi, trời," Charlie lầm bầm, nhảy lên trên chân của mình và lao xuống hành lang với BethRadcliffe theo sát gót chân cô. Giây phút Charlie đẩy cánh cửa bếp mở ra, sáu vệt mực đen mờ phóng vèo qua cô, sủa í oẳng hết sức có thể khi chúng đua dọc xuống hành lang. Gã đầu bếp là kẻ tiếp theo phóng qua cánh cửa, gần như hạ Charlie nằm thẳng cẳng khi gã ta lao qua, mặt tím lại vì cuồng nộ, một con dao thái thịt trong tay, và chửi một tràng như bắn liên thanh khi gã ta săn đuổi con mồi của mình.

Túm lấy cánh cửa để giữ thăng bằng, Charlie liếc Bessie khi cô gái vội vã tiến về phía trước, theo sau là Stokes.

"Em xin lỗi, thưa ngài. Tất cả là lỗi của em. Em nghe một tiếng hét ở hành lang và bắt đầu ra khỏi nhà bếp để xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi em mở cánh cửa, lũ chó tấn công vào. Đầu bếp cố gắng đá một con và bị ngã, khiến cho bữa sáng bay tứ tung. Sau đó ông ấy túm lấy con dao thái thịt và bắt đầu đuổi theo bọn chúng trước khi Stokes hay em có thể làm bất cứ điều gì để ngăn ông ấy lại." Cô giải thích khi cô và Stokes đuổi theo Charlie, người chỉ liếc một cái vào đống hỗn độn trên sàn bếp và đuổi theo gã đầu bếp cuồng nộ. Cô tìm thấy gã ta ở trong phòng khách, đuổi theo lũ cún con quanh chiếc sô pha và vung vẩy con dao thái thịt của gã ta một cách điên cuồng.

"Đầu bếp!" Radcliffe quát, xuất hiện phía sau Charles.

Gã đàn ông phanh kít lại ngay lập tức, nhưng vẻ mặt giận dữ của ông ta vẫn đọng lại khi ông ta quay ngoắt người để đối diện với ông chủ của mình. "Chúng đã phá hủy bữa sáng của tôi! Chúng là sự phiền toái. Tôi sẽ không để chuyện này tiếp diễn đâu." Dừng lại, gã ta rướn người lên một cách tự tin. "Hoặc là chúng đi... hoặc là tôi đi!"

"Ôi!" Beth kêu lên, chiếu một cái nhìn khẩn khoản tới Radcliffe khi người chị sinh đôi của cô di chuyển về phía trước để xua lũ cún con ra một khoảng cách an toàn trước khi quay người ngó Radcliffe với cùng một cách khẩn khoản như thế.

Cau mày, Radcliffe liếc từ Charlie tới gã đầu bếp. "Một tối hậu thư? Vậy thì, ngài sẽ là người ra đi, bếp trưởng," anh thông báo một cách kiên quyết, khiến gã đàn ông thở hắt ra vì sốc.

"Nhưng, thưa đức ông, tôi đã phục vụ ngài trung thành tới nay đã vài năm rồi."

"Ông đã phục vụ ta một cách kém cỏi đã vài năm rồi thì đúng hơn," Radcliffe khô khốc sửa lại. "Ông là đầu bếp tệ nhất mà ta từng có. Lý do duy nhất ta thuê ông lâu như thế này là vì ta không ở đây thường xuyên đủ để quan tâm và không có thời gian để thuê một người thay thế. Tuy vậy, ông bạn ạ, những bữa ăn của ông nhạt nhẽo, nói chung là lạnh ngắt, và không thích hợp để phục vụ cho những vị khách của ta. Nó đã trở nên hiển nhiên với ta rằng ông không có khả năng thực hiện công việc của mình. Chúc ông một ngày tốt lành."

Charlie mở to mắt nhìn khi gã đàn ông lắp bắp trong một thoáng, sau đó quay người và sầm sập đi xuống hành lang. Cô cảm thấy một thoáng day dứt tội lỗi, sau đó nhận thấy tia sáng lóe lên đầy thỏa mãn trong mắt Stokes khi ông ta nhìn gã đàn ông bước đi. Cô bắt đầu thư giãn một chút. Gã đàn ông đó là một đầu bếp mục nát. Và ông ta đối xử với nhân viên của mình đầy khủng khiếp. Đây là điều tốt nhất.

Giữ váy của cô chìa ra như một cái rổ, Bessie bắt đầu xúc những chú cún con vào trong đó, và Charlie nhanh chóng di chuyển tới để giúp cô.

"Em rất xin lỗi, thưa ngài," Cô hầu gái lầm bầm. Nhận lấy hai chú cún con Charlie đã thu thập được và thêm chúng vào với ba con khác đã ở trong váy cô. "Tất cả là lỗi của em."

"Không, không phải là lỗi của cô," Charlie trấn an cô gái một cách kiên quyết.

"Charles nói đúng," Beth thông báo, thu lấy chú cún con cuối cùng và tham gia vào với họ. "Nghe như thể đầu bếp là một kẻ hoàn toàn cáu kỉnh. Bên cạnh đó, ông ta đáng lẽ đã không làm hỏng bữa sáng nếu ông ta không cố đá một trong những sinh vật quý báu này. Ông ta nhận được những gì đáng được nhận. Những bữa ăn của ông ta còn hơn cả nhạt nhẽo. Radcliffe sẽ được phục vụ tốt hơn với một đầu bếp khác."

Tất cả bọn họ đều liếc về phía ngưỡng cửa nơi người đàn ông đang được nói đến đã ở, nhưng anh đã lặng lẽ đi mất. Tiếng cạch của cửa trước đóng lại kéo Charlie về phía cửa sổ đúng lúc để nhìn thấy anh trèo lên xe ngựa. Khi cô quay lại căn phòng, Bessie đã đi khỏi, đem theo lũ cún con với cô.

" Radcliffe rời đi hả?" Beth hỏi.

"Phải," Charlie nói một cách trầm ngâm, sau đó hướng ra phía cửa.

"Chị đi đâu đấy?"

Dừng lại ở cánh cửa, cô liếc quanh để chắc chắn không ai ở quanh để có thể nghe lén, sau đó nói, "Có vẻ như giờ là thời điểm hoàn hảo để hoàn thành nhiệm vụ nhỏ bé chúng ta đã bàn."

"Ông Silverpot?" Beth thì thầm, mắt cô tròn ra khi cô vội vã tiến về phía trước để siết lấy tay chị gái mình đầy lo âu. "Chị có muốn em đi với chị không?"

Charlie ngập ngừng, sau đó lắc đầu. "Em trông hoàn toàn kiệt sức. Sao em không quay trở lại giường và nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi? Chị sẽ không đi lâu đâu."


(Hết chương 10)

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

Chương 17 - The switch

"Nó đây rồi," Tom nói khi anh dừng lại cạnh Radcliffe.

Việc chạy bộ đã khiến họ mất vài phút mới bắt kịp được chiếc xe ngựa. Radcliffe đã nguyền rủa bản thân mình cả tá lần một phút khi anh chạy đua theo chiếc xe ngựa. Anh đáng lẽ phải giữ lũ ngựa vẫn được thắng yên, khi đó họ có thể theo sát ngay sau bọn chúng. Nhưng anh đã cho là mình sẽ đến sau con mồi, không phải tới trước.

Điều này giải thích tại sao họ không nghe thấy tin tức gì của chiếc xe ngựa kia trong suốt những ngày cuối cùng trong chuyến hành trình của mình. Họ đã dò hỏi mọi người mỗi lần họ dừng lại để thay ngựa, hi vọng nhận biết được rằng liệu họ có đang thu hẹp khoảng cách lại với chúng, nhưng đã không nhận được bất cứ điều gì. Không một ai phù hợp với lời mô tả họ đã đưa ra rằng bất cứ nhóm người nào đã đi ngang qua. Radcliffe đã nghĩ họ chỉ đơn giản là chọn một quán trọ khác để dừng chân và thay ngựa. Giờ thì anh nhận ra rằng họ có thể đã như vậy lúc đầu, nhưng ở đâu đó trên đường, họ đã cưỡi ngựa vượt qua chúng.

Cái nhìn của anh trượt ngang qua ba người đàn ông đang đứng cạnh xe ngựa và nói chuyện. Anh đã dừng lại ở khoảng cách khá xa so với chiếc xe ngựa và quán trọ nơi chiếc xe đang đỗ phía trước, không muốn đánh động bọn bắt cóc bởi sự hiện diện của anh. Nhưng anh đã ở gần đủ để nói rằng ba gã đàn ông đang thảo luận về một cái gì đó.

"Cậu nghĩ chúng đã đưa cô ấy vào trong chưa?"
Radcliffe cau mày. "Tôi không biết. Tôi nghĩ tôi thấy ai đó bước vào quán trọ khi nó lọt vào trong tầm mắt, nhưng tôi không thể nói đó là ai hay bọn họ có một mình hay không."

"Well, nếu họ không, chúng ta có thể lao vào cứu họ khi họ ở một mình."

"Phải. Đó có lẽ là ý tưởng tốt nhất," anh đồng ý, liếc quanh khi Beth tham gia cùng với họ. Với những sải chân dài, Tom đã vượt qua cô ở một khoảng cách đằng sau. "Stokes đâu rồi?"

Beth hổn hển lắc đầu và Tom trả lời câu hỏi. "Ông ấy đang theo phía sau với cỗ xe ngựa và Bà.—" Anh dừng lại khi chiếc xe ngựa thuê chạy rầm rầm vào trong tầm nhìn. Stokes và Bà. Haitshair đang ngồi chung băng ghế của người đánh xe trong khi cả hai đứa con của bà đều vươn ra ngoài cửa sổ, giúp đỡ trong việc tìm kiếm bọn họ.

Bước xuống con phố, Radcliffe nâng tay lên đầu và vẫy cho tới khi anh chắc chắn Stokes đã nhận ra vị trí của anh, sau đó ra hiệu cho BethTom theo sau khi anh bước tới để gặp chiếc xe ngựa.

*****

Bessie ngẩng đầu lên và mở mắt ra. Cô đang gửi đi một lời cầu nguyện khác. Chỉ đề phòng trường hợp năm trăm lời cầu nguyện đầu tiên hay khoảng đó bị nghe nhầm.

Giờ thì, cô liếc một cách đầy lo âu tới Tiểu thư Charlie, nhận thấy vẻ xanh xao, quầng thâm dưới mắt cô, và cái điệu bộ ngủ như chết cô đang lâm vào. Cô chủ của cô cần được ăn uống, Bessie đã nói thế với những kẻ bắt giữ họ sau khi gã đàn ông lực lưỡng quay trở lại từ quán trọ, nhưng chúng đã lờ tịt lời khẩn nài của cô, ngay cả là xin nước uống. Cô cho rằng bọn chúng quá khó chịu với việc bị buộc phải tiếp tục chờ đợi để chăm sóc tới sự an vui của Tiểu thư Charlie.

*****

"Chắc chắn mấy người phụ nữ không còn ở trong xe ngựa chứ, Radcliffe? Chúng chắc hẳn đã phải đem họ vào bên trong quán trọ ngay khi chúng tới nơi."

"Phải." Radcliffe thở dài đầy đau khổ trước những lời của Tom. Bảy người bọn họ đã ngồi co cụm bên trong chiếc xe ngựa hơn một giờ đồng hồ rồi. Anh, Bà. Hartshair, và Stokes đang lèn chặt trên băng ghế một bên và Tomas, Beth, và hai đứa trẻ đang bị nhồi nhét trên băng ghế kia. Họ đang theo dõi ba gã đàn ông chơi súc sắc bên cạnh cỗ xe ngựa trong suốt quãng thời gian vừa rồi. Không một gã đàn ông nào thèm liếc về phía cỗ xe ngựa. Charlie và Bessie chắc đã phải ở bên trong rồi. Điều chỉ đơn giảm là làm mọi chuyện phức tạp thêm thôi.

"Chúng ta sẽ làm gì đây, thưa ngài?" Beth hỏi đầy lo lắng.

"Chúng ta sẽ phải tìm ra họ ở đâu và cứu họ ra."

"Họ sẽ bị canh gác," Beth lầm bầm. "Và kẻ canh gác đó rất có khả năng là Symes." Trước những cái liếc nhìn đầy dò hỏi của họ, cô giải thích, "Symes là người chuyên lo những phi vụ cho ông bác em. Hắn ta chỉ vào khoảng cỡ em, nhưng hắn ta là một nhà thiên xạ bắn trăm phát trăm trúng và hắn ta chưa bao giờ đi đâu mà không có khẩu súng kíp của mình hết. Hắn ta rất có khả năng ngủ với nó ở dưới gối."

"Và còn phải lưu ý tới Carland và Seguin nữa," Tom nói. "Và có Chúa mới biết họ mang theo bao nhiêu người đi với mình."

"Cậu đang gợi ý điều gì vậy?" Radcliffe quát lên đầy giận dữ. "Rằng chúng ta bỏ cuộc sao? Chỉ đơn giản là bỏ lại Charlie cho Carland à?"

"Không. Tất nhiên là không rồi," Tom trấn an anh. "Chúng ta chỉ cần một kế hoạch thôi. Chúng ta sẽ đưa cô ấy ra và cứu cô ấy."

"Chúng ta có thể không cần đưa chị ấy ra thì mới cứu được chị ấy," Beth lầm bầm. Khi Radcliffe quay sang cô đầy dò hỏi, cô thêm vào, "Em đang nhớ lại cái cách em và Charlie đã sử dụng để đổi vai cho nhau suốt như thế nào. Thường xuyên đến nỗi nó chỉ là một trò vui, nhưng đôi khi nó khiến bọn em không phải làm những việc mà bọn em không muốn làm."

"Anh không thấy nó có liên quan gì tới việc này hết, Beth," Tom dịu dàng nói.

Cô quay người để ngó sat vào Radcliffe. "Anh nói lúc ở London rằng hai người bọn anh sắp sửa làm đám cưới?"

Radcliffe nhăn mặt khi anh nhớ lại vẻ ngạo mạn của anh trong khi thông báo với Charles, nhưng gật đầu.

"Well, nếu anh đã cưới chị ấy rồi, Carland không thể làm thế được nữa."

"Chính xác. Thế nên chúng ta sẽ phải đưa cô ấy ra—" anh bắt đầu, dừng lại kh cô lắc đầu.

"Không nếu bọn em lại đổi chỗ lần nữa."

"Giờ thì dừng lại đã!" Tom kêu lên với vẻ mất hết cả tinh thần. "Ý tưởng ở đây không phải là đưa Charlie thoát khỏi nguy hiểm và đặt em vào trong đó."

"Em sẽ không bị nguy hiểm," Beth bình tĩnh trấn an anh.

"Em tốt nhất là giải thích đi," Radcliffe nói, cảm thấy bối rối như Tom vậy.

"Anh có thể cưới em—" Beth bắt đầu, nhưng đầu Tom gần như đụng vào trần chiếc xe ngựa khi anh bật dậy khỏi ghế của mình.

"Em nói cái quỷ gì thế! Anh sẽ làm mọi thứ để cứu chị gái em, nhưng từ bỏ em không phải là một trong số chúng. Em là vợ anh."

"Phải, nhưng anh ấy cưới em với—"

"Với tư cách là Charlie" cô đã có ý nói như vậy, nhưng Tomas không cho cô cơ hội trước khi chen vào đầy giận dữ. "Giờ thì nhìn đây, anh đã nghe đủ về chuyện này rồi. Em đã cưới anh, và chuyện là thế đấy!"

"Er… thưa các ngài, tôi tin là các ngài đã có thể hiểu nhầm những gì Tiểu thư Elizabeth muốn nói," Stokes lặng lẽ nói.

"Hiểu lầm?" Bà. Haitshair khịt mũi đầy ghê tởm, sau đó tự bản thân mình giải thích vấn đề. "Cô ấy đang nói cô ấy có thể kết hôn với Đức ông với tư cách là Tiểu thư Charlie."

Khi Tomas và Radcliffe nhìn chăm chăm vào chị đầu bếp một cách ngây ngô, chị ta lắc đầu. "Nhìn cô ấy đi. Cô ấy đang mặc cùng một bộ quần áo giống như Tiểu thư Charlie. Cô ấy giống y hệt Tiểu thư Charlie. Cô ấy thậm chí còn ăn nói giống như Tiểu thư Charlie. Cô ấy có thể giả vờ là Tiểu thư Charlie trong khi Ngài, Đức ông Radcliffe, kết hôn với cô ấy. Cô ấy có thể nói “Tôi đồng ý, ký tên cô ấy—" Dừng lại, chị ta liếc Beth đầy lo âu. "Cô có thể sao chép chữ ký của cô ấy chứ?"

Khi Beth gật đầu, chị ta nhẹ cả người và tiếp tục, "Vậy là, một khi buổi lễ kết thúc, ngài có thể bước thẳng vào quán trọ và yêu cầu trả lại vợ của ngài.”

"Lạy Chúa tôi." Tomas chìm lại vào chỗ ngồi, vẻ băn khoăn hiện đầy trên khuôn mặt. "Nó có thể hiệu quả đấy."

"Tôi không biết." Radcliffe cau mày, sau đó lắc đầu. "Không. Họ đã bắt được Charlie rồi, và đám cưới sẽ được vào sổ với ngày hôm nay. Họ sẽ biết rằng cô ấy sẽ không thể kết hôn với tôi."

"Chuyện đó sẽ không thành vấn đề nếu chị ấy là em," Beth chỉ ra, và cả hai người đàn ông đều ngay lập tức lại nhìn bối rối một lần nữa. Nhận ra rằng họ không nắm bắt được một chút nào cái khái niệm đổi chỗ này, cô kiên nhẫn giải thích. "Nếu sau đám cưới em tiếp tục giả vờ là Charlie và bọn em chạm trán với Bác Henry, xác nhận rằng Charlie là em, Beth, nó sẽ có tác dụng."

"Oh, anh hiểu!" Tomas hét lên. "Chúng ta sẽ nói với họ rằng Charlie là em, và vì em và anh đã kết hôn bốn ngày trước, họ không thể ép em cưới Carland. Và vì Charlie, người em sẽ đóng vai, đã vừa mới kết hôn với Radcliffe, họ cũng không thể ép em cưới Carland. Cả hai người sẽ được an toàn."

"Chính xác!" Beth mỉm cười với anh thật rộng.

Mặc dù đầu anh đang quay cuồng, Radcliffe bắt đầu hi vọng. "Liệu Charlie có biết giả vờ là em không?"

Beth nghiêm nghị gật đầu. "Chị ấy và em đã làm thế này thường xuyên đến nỗi chị ấy sẽ bắt nhịp được ngay lập tức chuyện gì đang xảy ra."

"Tôi sẽ đưa chúng ta tới gặp cha xứ nhé, thưa ngài?" Stokes hỏi.

"Được rồi, ừm, ông ấy không hẳn là cha xứ. Ừm, có lẽ ông ấy là, em không chắc lắm," Beth lầm bầm không chắc chắn, và Tomas bao phủ lấy tay cô và siết nhẹ khi anh giải thích, "Ông sẽ đưa chúng tôi đi gặp người đánh cá, Stokes. Ông ta tiến hành các hôn lễ quanh đây."

Radcliffe chấp nhận tin tức đó với vẻ trầm tĩnh. Anh đã nhận được liên tiếp những cú sốc trong một thời gian ngắn đến nỗi anh cảm thấy chắc chắn là giờ anh đã miễn dịch với chúng rồi …

Cho tới khi anh nhìn kỹ người đánh cá. Một anh bạn đẫy đà, mặc một chiếc áo khoác xanh da trời (blue chess coat???) không phân biệt được tuổi tác nữa, lúc đầu ông ta nghiêm nghị nhìn họ, đẩy cục thuốc lá  sợi vào bên trong má cho tới khi ông ta hiểu rằng ông ta sắp sửa làm lễ cưới cho Radcliffe và Beth… người, tất nhiên là vẫn ăn mặc như Charles. Người đàn ông gần như bị nghẹn khi hít vào.

"Oh, không! Tôi sẽ không làm lễ cưới cho ngài với một cậu nhóc. Nó là tội lỗi chống lại Chúa và tất cả mọi đấng sáng tạo. Hôn nhân là một nghi thức thần thánh giữa đàn ông và đàn bà, không phải một cái gì đó bị vặn vẹo bởi những người thuộc loại như ngài."

Radcliffe đỏ mặt bẽ bàng khi anh nhận ra người đàn ông đang nghĩ gì. Tom có vẻ cố gắng nén cười đến tiều tụy. Stokes trông bối rối và không biết phải xoay xở với tình huống này thế nào, và Bà. Hartshair đang bận rộn với việc xoa dịu và vỗ về cậu con trai, người vừa trượt ngã khi bước ra khỏi cỗ xe ngựa và bị xước đầu gối. Điều đó khiến chỉ còn lại Beth để chỉnh lại cho người đàn ông này hiểu rõ. "Tôi là phụ nữ, thưa ngài," cô thông báo một cách khô khóc, giật mớ tóc giả xuống khỏi đầu với một vẻ hoa hòe hoa sói rõ rệt không hề gây chút ấn tượng nào cho người đàn ông.

"Gì cơ, và một mớ tóc đầy dầu mỡ là lừa được ta nghĩ rằng cậu là con gái sao?"

Tay Beth nâng lên vuốt tóc đầy hoảng hốt. Cô đã không có cơ hội để tắm kể từ đêm họ đã lên kế hoạch nghỉ tại quán trọ trên đường từ Gretna Green về London lần đầu tiên. Tắm gội là việc đầu tiên cô đã làm khi tới quán trọ, thậm chí là còn trước khi tham gia vào bàn ăn cùng Tomas phía dưới nhà.

Tạ ơn Chúa, giờ cô nghĩ, vì cô đã nhận thấy ông bác mình trên đường đi xuống. Thật may mắn, ông ấy đã không nhìn thấy cô, và cô đã nhanh chóng quay ngược lên gác, nhờ cô hầu gái gửi xuống một mảnh giấy nhắn giải thích tình huống cho Tomas. Thông minh là một trong những điểm cô yêu Tomas, anh đã sử dụng nó để nghe trộm một chút cuộc đối thoại của Bác Henry với Carland trước khi gặp cô trong phòng của họ để kể lại những gì anh đã nghe được. Kế hoạch nghỉ đêm tại quán trọ của họ đã bị gạt sang một bên ngay lập tức vì sự cần thiết để cảnh báo cho Charlie. Beth đã không có cơ hội để tắm kể từ đó.

Thở dài, cô chụp mở tóc giả lên lại đầu và liếc về phía người đàn bà cao, gầy, người đã mở cửa cho họ và có thể hoặc không thể là vợ của người đàn ông này. "Có căn phòng nào chúng ta có thể có một chút riêng tư không?"

Khi người đàn bà nhìn không chắc chắn lắm, còn gã đàn ông cau có. "Cậu muốn làm gì với bà ấy?"

"Tôi sẽ chứng minh tôi là phụ nữ," Beth kiên nhẫn giải thích.

"Và cậu định làm thế như thế nào?"

Beth đỏ mặt, nhưng hếch cằm và thông báo với vẻ đầy tự trọng, "Bằng cách cho bà ấy xem ngực tôi."

Gã đàn ông nhỏ thó thô lỗ cười phá lên trước những lời đó khi tia nhìn của ông ta rơi xuống cái vùng đang được nói tới đó. "Để làm gì? Tôi có thể thấy rõ như ban ngày là cậu chẳng có cái gì hết."

"Chúng bị nén lại," Beth nghẹn lại không một chút xấu hổ.

"Chắc chắn là chúng thế rồi," ông ta lầm bầm với vẻ không tin rõ rệt. "Cậu có thể cho chỉ cho bà ấy xem ở góc đằng kia cũng tốt rồi."

Khi Beth ngập ngừng, ông ta lại châm chọc. "Gì vậy? Giờ thì đổi ý rồi à, khi cậu không thể đe dọa bà ấy nói bất cứ điều gì cậu muốn?"

Tomas mất bình tĩnh và túm lấy phần phía trước áo sơ mi của gã ta, chuẩn bị đấm gã. Gã đàn ông chỉ đơn giản là cười và nhún vai. "Đánh tôi nếu cậu thích, nhưng xem xem nếu cậu có thể tìm được ai cử hành lễ cưới cho mấy người bạn của cậu theo cách đó."

"Tom," Beth lầm bầm bằng một giọng miễn cưỡng. "Có lẽ anh có thể đưa áo choàng của mình cho Bà. Hartshair. Chị ấy có thể căng nó ra để em có sự riêng tư."

Miễn cưỡng thả gã đàn ông ra, Tomas nhún người ra khỏi chiếc áo choàng và chìa nó ra, và Bà. Hartshair theo Beth tới cái góc gã đàn ông đã chỉ định và căng nó ra cho cô khi người đàn bà đi theo. Bà ta kiên nhẫn đợi khi Beth nhanh chóng và nghĩ càng ít càng tốt khi rũ người ra khỏi áo chẽn, áo khoác, và sơ mi. Mắt người đàn bà sáng lên đầy thích thú khi bà ta nhìn thấy dây vải quấn ngực Beth, nhưng chị ta không nói gì cho tới khi Beth đã tháo hết dải băng, thả vòng ngực đang nhức nhối của cô ra.

"Oh, trời," bà ta thở ra đầy ngạc nhiên.

"Chuyện gì thế?" gã ngư dân hỏi, bước lên phía trước một bước nhưng đã đã khự lại ngay tắp lự khi Tomas bước lên phía trước hắn ta với vẻ mặt chết người.

"Ngực cô ấy đều ổn… và là một bộ ngực rất đẹp nữa." người đàn bà thông báo. "Vĩ đại."

Radcliffe có thể nghe thấy tiếng rên đầy tủi nhục của Beth và cảm thấy sự cảm thông đang cào xé sự kiên nhẫn của mình. "Giờ ông sẽ cử hành lễ cưới cho chúng tôi chứ?"

Gã đàn ông ngập ngừng. "Có lẽ để cho chắc chắn tôi nên tự nhìn—"

Những lời của gã ta bị cắt cụt bởi bàn tay của Tom bất thình lình chặn vào cổ họng của gã ta.

"Lời của bà ấy là đủ rồi, tôi đoán thế," gã ta kêu lên the thé, mắt gã ta lồi ra. "Tôi sẽ làm lễ cưới cho bọn họ."

Tom không thả gã đàn ông ta cho tới khi Beth quấn ngực và ăn vận xong xuôi, và ba người họ đã quay trở lại. Sau đó anh siết nhẹ hắn trước khi thả hắn ra. "Vậy thì tiến hành đi."

*****

"Tiểu thư Charlie? Tiểu thư Charlie!"

Chớp mở mắt ra, Charlie đột ngột ngồi dậy, nghiêng ngả vì choáng váng khi cô ngó quanh trước tông giọng hoảng hốt của Bessie. "Chuyện gì thế?" Giọng cô khàn khàn rền rĩ, nhưng Charlie khó có thể chú ý khi cô ngó thấy khuôn mặt được che mạng của Bessie. "Chuyện gì thế?"

"Có cái gì đó đang diễn ra. Một chiếc xe ngựa khác đã tới và—" Giọng cô tắt ngay tắp lự khi cánh cửa mở ra và cô quay người để ngó vào nó. Khoảnh khắc trước cô còn ở đó, khoảnh khắc tiếp theo cô đã biến mất. Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi Charlie gần như bị lỡ mất bàn tay đã vươn tới và kéo cô gái ra ngoài.

"Bessie," cô hét, di chuyển về phía trước chỉ để lại sụm xuống một cách yếu ớt vào cánh cửa xe ngựa đã đóng lại khi nó đóng sầm vào mặt cô. Charlie chớp mắt ngó ra ngoài cửa sổ để thấy cô hầu gái trẻ tuổi bị kéo đi về phía một cỗ xe ngựa khác. Cô phải mất một lúc mới nhận ra tiêu ngữ ở phía sườn xe.

"Seguin," cô thở ra, mất hết cả tinh thần, sau đó, "Không! Cô ấy không phải là Beth! Cô ấy không phải!" Tiếng kêu của cô kết thúc bằng một tràng ho khi cổ họng khô khốc, đau nhức của cô bị nghẹn bởi tiếng kêu hét. Khi cô hồi phục lại, chiếc xe ngựa đã đi mất và Bessie đi cùng với nó.

Nguyền rủa dưới hơi thở của mình, Charlie theo dõi khi những gã đàn ông lại tiến về cỗ xe ngựa và di chuyển tới mặt bên đối diện với quán trọ. Trượt dọc theo ghế ngồi, cô ngó ra ngoài để thấy bọn họ đang quay trở lại với trò xúc xắc. Cô theo dõi trong một vài phút và khi chúng không hề liếc mắt nhìn lấy một lần về phía chiếc xe ngựa trong thời gian đó, cô quyết định họ chắc phải nghĩ cô quá yếu để gây cho bọn chúng bất cứ rắc tối nào… Và năm phút trước chúng đã đúng. Nhưng đó là trước khi Bessie đã bị đem đi. Giờ thì, biết được rằng cô đã đưa cô gái dính vào đống rắc rối này, Charlie quyết tâm cứu cô. Quyết tâm có thể đem lại sức mạnh cho một cơ thể yếu ớt.

Quay đi khỏi mấy người đàn ông, Charlie trượt lại dọc theo băng ghế tới cánh cửa đối diện, mở nó và trượt ra ngoài.

*****

"Bọn mày nói gì, cô ta trốn đi?" Symes kêu lên hốt hoảng. "Ba đứa bọn mày đáng lẽ phải theo dõi cô ta. Ba người bọn mày không thể giữ nổi một đứa con gái hả?"

"Bọn tôi chỉ quay lưng đi có một phút thôi. Cô ta yếu như con mèo con ấy. Tôi không biết cô làm thế nào cô ta xoay xở được."

"Nói với tao rằng cô ta yếu ớt như mèo con không cải thiện được ý kiến của tao về việc bọn mày để cho cô ta trốn thoát," Symes gầm gừ.

"Người của tôi giờ đang tìm kiến cô ấy. Chúng sẽ đem cô ta về."

"Chúng tốt hơn là thế, và chúng tốt nhất là quay trở lại với cô ta trước khi ông chủ của tao dậy."

"Chúng sẽ quay lại với cô ta bất cứ phút nào. Nếu ông không ra sớm ông sẽ không bao giờ biết. Nhân tiện sao ông lại quay lại? Ông nói vẫn còn sớm mà."

Symes nặng nề thở dài. "Đức ông Carland dậy sớm và khăng khăng đòi đánh thức ông chủ của tạo dậy khi tao nói với ông ấy là bọn mày đã tới với cô gái. Tất nhiên, giờ thì ông chủ tao đang trong tâm trạng tồi tệ, ông ấy rất có khả năng trút lên mày nếu người của mày không quay trở lại trước khi ông ấy ra, hay—"

"Symes! Cái xe ngựa mày nói Charlotte đang ở trong đâu?"

"Mẹ kiếp," gã đàn ông lực lưỡng lầm bầm. Lời nói đó được lặp lại với Symes khi hắn ta quay người vẻ cam chịu để đối mặt với Henry Westerly.

*****

"Cô nghe thấy không? Cô ấy đã tẩu thoát rồi!" Bà. Hartshair reo lên đầy hạnh phúc.

"Đó là Charlie của tôi," Beth lầm bầm với vẻ tự hào.

Radcliffe đấm lên bức vách của chiếc xe ngựa phía sau chỗ ngồi của người đánh xe và chiếc xe ngựa chuyển bánh. Một khi họ ở một khoảng cách an toàn xa khỏi quán trọ, anh thịu vào bức vách một lần nữa, sau đó nhảy xuống khi nó dừng lại và trèo lên băng ghế ngồi. "Ông nghe thấy không?"

"Có, thưa ngài," Stokes nói. "Và tôi có đúng không khi nhận định rằng chúng ta sẽ cố tìm ra Tiểu thư Charlie trước bọn chúng?"

"Phải, ông nói đúng. Mở to mắt ra nhé."

Gật đầu, ông già thúc lũ ngựa tiến lên phía trước một lần nữa.

*****

Charlie gần như ngất đi vì nhẹ nhõm khi cô nhận ra xe ngựa của Seguin. Cô bước nhanh hơn và vội vã tiến về phía trước. Cô đã đi lòng vòng dường như hàng giờ, tìm kiếm nó trong khi cố gắng di chuyển lắt léo để tránh những kẻ đang săn đuổi cô. Thật là kì quặc, cô càng đi bộ lâu, cô càng cảm thấy khỏe khoắn. Cô nghi ngờ rằng chính không khí trong lành đã làm được điều đó, và rằng chỗ nước cô đã uống phải từ cái thùng trong chuồng ngựa trong lúc cô đã trốn trong đó để tránh những kẻ bắt cóc nhìn thấy cô.

"Cô ta đây rồi!"

Liếc qua vai mình, cô nhận ra hai gã đàn ông đang chạy chạy về phía cô. Nguyền rủa thậm tệ, cô thụp xuống vào bên trong tòa nhà, nhận ra Bessie ngay lập tức. Cô hầu gái đứng trước một người đàn ông đang mặc áo khoác màu xanh da trời, và bên cạnh đó là Seguin, kẻ đang túm lấy cánh tay cô một cách kiên quyết bằng một bàn tay trong khi hắn ta cúi người xuống để ký một cái gì đó bằng tay kia.

"Đợi đã!" Charlie kêu lên với một giọng khàn khàn. "Dừng lại! Bessie, đừng có ký!"

"Lại là mày!" Gã đàn ông mặc áo khoác xanh cau mày khi cô vội vã tiến về phía trước.

Charlie khó có thể để tâm, sự chú ý của cô để cả vào Seguin và Bessie khi đức ông, sau khi ký tên mình, đứng thẳng dậy. "Ông không thể ép buộc cô ấy cưới mình. Cô ấy không phải là Elizabeth."

Seguin đảo mắt vẻ mất hết cả kiên nhẫn. "Mày là gã quái nào? Đừng để ý, tao không quan tâm và nó không thành vấn đề. Tao sẽ không rơi vào bẫy của mày đâu. Cô ta cũng đã cố tranh luận với tao như vậy rồi nhóc. Bên cạnh đó, quá muộn rồi, đã xong. Buổi lễ đã kết thúc và cả hai chúng tao đều đã ký. Cô ta là vợ tao."

"Ông ta bắt em ký," Bessie than van một cách đau khổ ngay lúc cánh cửa mở ra tới rầm một cái phía sau Charlie.

"Tóm lấy cô ta!"

Charlie chỉ đang bắt đầu chống cự lại bàn tay bất thình lình bắt giữ cô thì cánh cửa lại mở ra cái rầm một lần nữa và giọng của Bác Henry vang lên. "Ta thấy là các người đã tìm thấy nó. Ít nhất các người cũng thông minh để đem cô ta tới đây."

Charlie rũ xuống vẻ bại trận khi cô quay người để đối diện với ông bác mình, gã phụ tá của ông, Symes, và một Carland trông nhìn ác nghiệt, kẻ giờ đang nhàn nhã tản bộ về phía họ. "Ngài thấy đấy, Carland, tôi đã bảo với ngài là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Giờ đây ngài có thể cưới con nhỏ đó mà không bị trì hoãn tẹo nào."

"Không. Hắn ta không thể," người ngư dân quát, thu hút lấy mọi  ánh nhìn. "Hôm nay tôi sẽ không làm lễ cưới cho cô ta với bất kỳ ai."

"Ngươi nói cái quỷ gì thế." Bác Henry chĩa ánh mắt của mình tới người đàn ông.

"Tôi nói cái quỷ gì ư. Tôi không thể làm lễ cưới cho một người đã kết hôn rồi, mà cô ấy thì đã kết hôn rồi."

"Ý ông muốn nói đóCharlotte?" Seguin quát, thở hổn hển trước lời ngụ ý người ngư dân đang nói. "Sao ư, cô ta trông giống một cậu nhóc." Đôi mắt dâm đãng già nua của gã ta di chuyển tới cô dâu của mình với một tia sáng đầy triển vọng mới. "Em có mặc quần ống túm không, em yêu?"

"Cô ta không đã kết hôn rồi," Bác Henry quát lên đầy nôn nóng, lờ tịt đi vẻ băn khoăn dâm đãng của Seguin.

Đôi mắt của gã ngư dân hẹp lại, miệng ông ta mím chặt lại thành một đường thật thẳng. "Phải, cô ấy đã. Tự bản thân tôi đã cử hành nó, không hơn hai mươi phút trước đây."

Charlie giật mình trước những lời đó, mắt cô mở lớn không thể nào tin được. Ông ta chắc chắn phải đang nói về Beth, cô nghĩ. Nhưng nó chẳng có nghĩa gì. Em gái cô chắc chắn phải kết hôn vài ngày trước đây và giờ đã quay trở lại London rồi.

"Henry?" Carland lầm bầm bằng một giọng đe dọa.

"Well, nó không phải thế," ông bác cô hổn hển. "Không thể nào."

"Không thể ư? Khoảng hai mươi phút trước chúng tôi nhận ra rằng cô ta đã tẩu thoát."

"Phải, nhưng—" Ông ta lắp bắp vẻ kinh hoàng. "Cô ta có thể kết hôn với ai kia chứ?"

"Ta."

Charlie há hốc miệng ra khi Radcliffe, người giờ đang đứng chắn ở lối ra của căn nhà nhỏ. Anh đang làm gì ở đây? Và tại sao người đàn ông mặc đồ màu xanh—? Oh! Tất nhiên rồi. Anh đã mua chuộc gã ta, cô nghĩ, sau đó chú ý một cách đầy ngạc nhiên khi Tomas và Stokes xuất hiện ở hai bên anh. Cô tóm được một cái nhìn ngắn ngủi thoáng qua của cậu nhóc mảnh dẻ phía sau anh.

'Là cậu ta!" người đánh cá đồng ý. "Tôi đã se duyên cho hai người bọn họ chưa đầy hai mươi phút. Nó được đặng ký ngay tại đây, nghiêm chỉnh và đàng hoàng."

"Henry," Carland gầm gừ.

Trắng bệch trước vẻ giận dữ lạnh lùng trên khuôn mặt Carland, Henry quay sang Charlie. "Sao, đồ tiểu—" ông ta bắt đầu, giơ nắm đấm lên để đánh cô.

Radcliffe ở đó trước khi ông ta có thể kết thúc cả hành động lẫn ngôn từ của mình, tóm lấy nắm đấm của ông ta trong bàn tay to hơn của mình và khiến lão già giật mình câm lặng. "Ông sẽ không nói chuyện với cô dâu của ta theo cách đó."

Phản ứng đầu tiên của Henry là hoảng hốt, sau đó một tia sảo quyệt chắc chắn xuất hiện trong mắt hắn ta và hắn ta thậm chí còn xoay xở để nở một nụ cười vẻ hòa giải khi hắn ta liếc về phía Carland. "Không phải tất cả đều mất. Họ có thể đã kết hôn, nhưng họ không thể nào đã hoàn thành trọn vẹn nó. Chúng ta có thể mang cô ta về London và nhà vua sẽ hủy bỏ những gì đã tiến hành. Sau đó ngài có thể tự bản thân mình cưới cô ta."

"Ông sẽ không đưa cô ấy đi đâu hết," Radcliffe sửa lại, nghiến lấy bàn tay anh đang nắm giữ. "Và đám cưới đã được hoàn thành trước buổi lễ. Cô ấy không còn là trinh nữ nữa."

Bác Henry chắc hẳn đã được trả và tiêu hết số tiền Carland hứa với đặc quyền được kết hôn với cô, Charlie quyết định khi bác cô nhăn nhó vẻ đau đớn. Tuy nhiên ông ta vẫn tiếp tục lấy lòng Carland. "Hắn ta nói dối đấy. Hắn ta chắc hẳn phải thế. Nếu ngài gọi người của mình và—"

"Ta cần một người thừa kế chết tiệt, Henry. Và ông biết rằng là ta sẽ không mạo hiểm việc cô ta mang một đứa nhóc của một gã đàn ông khác. Ta muốn nhận lại tiền."

Ông bác cô bắt đầu nhìn có vẻ phát bệnh vì sợ hãi khi Symes bất thình lình di chuyển về phía trước, giật túi đựng tiền khỏi áo chẽn của ông ta. "Đức ông Seguin đưa cho tôi chỗ đó như một thỏa thuận khi ông ấy nhận được Tiểu thư Elizabeth, thưa ngài."

Bác Henry gần như ngã nhào lên gã đàn ông vì nhẹ nhõm. "Oh, Symes! Ngươi thật lanh lợi khi trong lúc này nghĩ tới việc đó. Của ngài đây, Carland." Ông ta lấy túi tiền từ người của mình và chìa nó qua. "Seguin đã trả một khoản cho Elizabeth tương tự như ngài đã trả cho Charlotte—vậy nên tất cả nó ở đây."

"Tốt nhất là nó thế," Carland lạnh lùng nói, nhét chiếc túi vào túi mình.

"Tôi nghe thấy tên mình ư?"

Charlie quay người để tìm thấy Beth giờ đang đứng ở lối ra vào. Cô đang mặc một bộ váy áo màu oải hương Charlie đã gói ghém trong chiếc túi đeo cho cô để làm lễ cưới. Nếu đúng là cô đã nhìn thấy em gái của mình ăn vận như một cậu nhóc lúc trước, cô ấy chắc chắn đã phải thay đồ nhanh hơn bất cứ lần nào trong cuộc đời mình. Tuy nhiên điều đó không làm Charlie giật mình như cái thực tế sau lưng em gái cô là Bà. Hartshair và lũ con của bà ấy. Lạy Chúa lòng lành! Mọi người ở hết cả đây ư?

"Elizabeth." Bác Henry thở cái tên đó ra vẻ đầy khủng khiếp.

"Elizabeth?" Seguin há hốc miệng ra ngó từ cô cho tới người phụ nữ che mạng hắn ta vừa mới cưới. "Ai? Cô là ai—"

"Tôi đã cố nói cho ngài," Bessie than van.

"Tôi cũng vậy," Charlie lầm bầm vẻ tinh quái. "Seguin, gặp cô dâu của ông đi, Bessie… cô hầu gái của tôi. Mặc dù tôi đoán giờ cô ấy là nữ bá tước rồi."

"C-cô hầu gái?" Seguin nghẹn lại, siết chặt lấy cánh tay như thể nó khiến hắn ta bị đau. "C-cô hầu gái?"

Cuối cùng cũng được thả ra từ sự nắm giữ tàn nhẫn hắn ta đã áp đặt lên cô kể từ khi nhận lấy cô từ bọn bắt cóc, Bessie giật lấy chiếc mũ có mạng che mặt xuống khỏi đầu, thả tung mái tóc màu đỏ rực và khuôn mặt không phấn sáp.

"Đừng có sợ hãi," Henry hét lên vẻ đầy nghiêm túc, nói một cách nhanh nhất có thể khi ông ta nỗ lực nghĩ cách để thoát khỏi đống lộn xộn này. "Chúng ta có thể làm rõ chuyện này. Cuộc hôn nhân của cậu với con nhóc đó sẽ không hợp pháp nếu nó ký tên của Beth. Chúng ta vẫn có thể gả Elizabeth cho cậu."

"Không. Ông ta không thể. Ta đã kết hôn với Elizabeth ngay tại đây, trong căn phòng này chưa đầy bốn ngày trước," Tom thông báo với vẻ thỏa mãn.

"Phải." Người ngư dân gật đầu xác nhận, sau đó liếc xuống mảnh giấy cả hai người vừa mới kết hôn đã ký. "Bên cạnh đó, cô ấy đã ký tên Bessie Roberd. Đó là tên cô ấy đúng không?" Khi Bessie gật đầu vẻ đau khổ, ông ta nhún vai. "Vậy thì nó hoàn toàn hợp pháp. Hai người giờ đã là vợ chồng."

"Nhưng tôi tưởng cô ta là Elizabeth!" Seguin kêu lên, siết lấy cánh tay của hắn ta chặt hơn. "Nó nó một sự lừa dối."

Người đánh cá lắc đầu. "Cô ấy đã nói tên mình hai hay ba lần trước khi tôi tuyên bố buổi lễ. Tôi đã nghe cô ấy nói với ngài. Không có gì là giả dối hết. Bên cạnh đó." Mắt ông ta hẹp lại. "Lúc đầu ông đã phải đe dọa cô ấy kết hôn với ông, giờ ông sẽ không đòi hủy được đâu."

"H-Heniy, thằng con hoang! Tất cả là lỗi của mày." Següin hổn hển, lảo đảo hai bước về phía người đàn ông đang tai nhợt với vẻ chết chóc trong ánh mắt trước khi đau đớn thế chỗ nó và hắn ta bất thình lình siết lấy cánh tay mình áp vào ngực. Loạng choạng một chút, hắn ta gầm gừ một tiếng nguyền rủa nữa, sau đó ngã gục mặc xuống.

Tất cả bọn họ đều mở to mắt nhìn trừng trừng khi Radcliffe bước về phía trước và lăn người đàn ông đó lại. Sau khi cúi người để áp tai lên ngực hắn ta, anh thẳng người lại và lắc đầu. "Chết rồi."

Carland cười một tiếng chói tai trước lời thông báo. "Ông là gã con hoang may mắn nhất mà ta biết, Henry."

Khi người đàn ông kia chỉ đơn giản là ngó hắn ta vẻ ngây ngốc, Carland ước lượng sức nặng cái túi đựng tiền xu ông ta đang cầm. "Giờ ông không còn nợ hắn ta số tiền ông đáng ra phải trả lại hắn." Nhét túi tiền vào túi, hắn ta quay người và nhàn nhã bước ra khỏi tòa nhà.

(Hết chương 17)