**********

Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Chương 1 - Annie's song


Chương 1
Giữ ngọn đèn lồng trên cao để chiếu sáng con đường, Alex Montgomery sải những bước dài mạnh mẽ dọc theo lối đi nhỏ dẫn tới chuồng ngựa. Mùi hăng nồng của phân chuồng mới trộn lẫn với mùi đất của cỏ linh lăng vương đậm trong không khí khô và lạnh của buổi đêm. Tiếng hí chào đón vọng tới anh từ những ngăn chuồng nằm mờ mờ trong bóng tối. Trong một tình huống khác, Alex có thể sẽ dừng lại, nhưng đêm nay anh không có thời gian hay ý định chìa ra mấy viên đường cho lũ ngựa.
Những mảng sáng không liên tục của ánh vàng từ chiếc đèn lồng và sự chuyển động nhanh nhẹn của chiếc bóng của anh nhảy nhót chập chờn trên bức tường lót ván biểu lộ chiều sâu cơn giận dữ của anh. Nghiến chặt răng hàm lại giữ cho không gầm lên, anh đi tới cuối hành lang và đá mở cánh cửa gỗ ván dẫn tới nhà kho chuồng ngựa. Như anh hi vọng, em trai anh, Douglas đang nằm ườn ra trên một đống rơm rải rác dọc theo một bức tường, một trong những chỗ ưa thích của nó để ngủ cho giã rượu sau một cuộc chè chén quá độ.
Nuốt xuống trước khi anh cất tiếng để kiềm chế cơn giận trong giọng mình, Alex nói, “Dậy nào, cậu em nhỏ. Chúng ta cần nói chuyện.”
Một tay cầm chai uýt-ky, tay kia che lên mắt, thằng nhóc rên rỉ và lăn người, quay lưng lại với Alex. “Đi đi. Đang nửa đêm mà.”
Bảy giờ tối khó có thể được gọi là nửa đêm, và việc nhìn thấy Douglas cùng chai uýt-ky đã nhắc nhở Alex rằng đáng lẽ anh phải thôi nghĩ đứa em trai hai mươi tuổi của anh như một cậu bé từ lâu rồi.
“Anh nói, dậy đi.” Alex di chuyển vào căn phòng xa hơn để treo ngọn đèn lồng vào cái móc trên rui nhà. “Có một lời buộc tội rất nghiêm trọng hướng vào em đấy, chàng trai trẻ, và anh muốn biết rõ ngọn ngành của việc đó.”
Douglas lại rên rỉ. “Chúng ta không thể thảo luận nó sau à?”
Chống tay lên hông, Alex dang đôi chân mặc quần jean ra và hếch cằm lên. “Lão thẩm phán già Trimble vừa tới gặp anh. Con gái ông ấy, Annie, đã bị cưỡng bức, và Alan Dristol xác nhận rằng em là người đã gây ra chuyện đó.”
Cái đó có vẻ khiến Douglas chú ý, và hắn ngã phịch lưng ra để ngó lên từ dưới những ngón tay khum lại. Hi vọng tràn đầy Alex. Dối trá, tất cả đều là dối trá. Một sự hiểu nhầm khủng khiếp có thể được làm sáng tỏ với một vài lời từ em trai anh. Không một người đàn ông nhà Montgomery nào lại hạ thấp phẩm giá đến độ ép buộc sự chú ý lên một phụ nữ, chứ đừng nói đến một người vô phương tự vệ như Annie Trimble. Bên cạnh đó, sao Douglas lại phải làm thế chứ? Nó là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai từ một gia đình giàu có. Gần như mọi cô gái trong thị trấn ganh đua để giành lấy sự yêu thích của nó.
Douglas chớp mắt như thể cố gắng để tiêu hoá những gì vừa được nói. “Alan xác nhận gì cơ?” Sau một thoáng, hắn cong môi lên trong một nụ cười khinh bỉ. “Gã con hoang nhỏ thó bội bạc ấy. Cứ đợi đến khi em đặt tay lên mình hắn mà xem.”
Như thể những ngón tay lạnh giá, ướt át, những từ ngữ đó làm tắt phụt cả tia hi vọng cuối cùng của Alex. Trong một khoảnh khắc, anh chỉ đơn giản là đứng đó, đắm chìm trong nghi hoặc. Không có một chút dấu vết vào của sự thương hại cho Annie Trimble trong giọng của Douglas, và nó cũng không chối bỏ lời buộc tội.
Bụi từ đống rơm bay lơ lửng lên làm ngứa ngáy mũi Alex. Một xúc cảm rát bỏng tràn qua mắt anh. “Nói với anh em không làm chuyện đó, vì chúa,” anh yêu cầu bằng giọng khàn đặc. Ngay cả khi anh nói, anh nghe thấy sự tuyệt vọng vang vọng trong giọng nói của mình.
“Em không làm chuyện đó. Giờ thì phần còn lại của cuộc thảo luận này có thể đợi đến sáng mai chứ?”
“Không, chết tiệt là nó không thể.” Alex bước tới gần hơn, cơ thể anh căng ra, hai bên thái dương anh bất ngờ đập mạnh. “Một cô gái đã bị cưỡng bức. Sao chuyện đó có thể xếp lại cho đến sáng được? Lão thẩm phán già Trimble đang bị kích động mạnh, và ai có thể trách cứ ông ấy? Anh muốn sự thật, Douglas, và anh muốn nó ngay lúc này. Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy? Sao Alan lại nói một chuyện  như thế?”
“Vì nó là một kẻ đào ngũ nhát gan, đó là lý do tại sao đấy. Em uống quá chén và mọi thứ trượt ra ngoài tầm kiểm soát. Chỉ thế thôi.”
“Chỉ thế thôi?” Có vẻ như với Alex, ánh đèn lồng rung động, trở lên sáng rực trong một giây, khe khẽ mờ đi trong giây tiếp theo. “Lạy Chúa, Douglas, cô gái đó đã bị xâm hại.”
“Nó chẳng có vẻ gì là em đã gây tổn hại vĩnh viễn cho cô ta.”
Tổn hại vĩnh viễn? “Chúng ta đang nói về cưỡng bức, lạy chúa tôi.”
“Cưỡng bức.” Douglas gắt gỏng dưới hơi thở của mình cứ như thể lời buộc tội đó thật là lố bịch. “Cưỡng bức, theo định nghĩa là, chỉ xảy ra khi một người đàn ông ép buộc sự chú ý không được mong muốn của anh ta lên một người đàn bà. Annie Trimble nhận được chính xác những gì cô ta cố gắng giành được.”
“Cái gì?”
“Chỉ cần nhìn vào cái cách cô ta ăn mặc và hành xử? Chẳng mặc gì ngoài một cái áo nịt ngực ngoài mỏng dính và một cái quần ống túm bên dưới cái váy dài của cô ta, không ái nịt ngực hay váy lót dài để che dậy thân hình. Chạy chơi như một nữ thần rừng, không người đi kèm. Cô ta đã phát ra lời mời gọi cho mọi đàn ông ở Hooper County kể từ khi lần đầu tiên ngực cô ta phát triển. Một anh chàng phải làm gì, giả vờ hắn ta mù như dơi hả? Em đang xỉn, em nói với anh rồi đấy. Một người đàn ông chỉ có thể trụ vững với ngừng đó cám dỗ thôi. Mẹ cô ta đáng lẽ phải biết hơn là để cô ta chạy quanh, ăn mặc như thế mà không có ai trông nom.”
“Chúa tôi,” Alex thì thầm. “Mày làm chuyện đó, phải không? Mày đã cưỡng bức cô gái đáng thương đó.”
Quai hàm ngứa ngáy, Douglas nghiên cánh tay phía trên đôi mắt màu nâu vàng của hắn ta. “Anh quả là có một trái tim đa cảm, Alex. Não của Annie Trimble có thể cho bỏ lò, nhưng cô ta cũng bình thường như bao người khác từ cổ trở xuống. Cô ta muốn chuyện đó nhiều như là em muốn vậy. Và thậm chí là cô ta không muốn, thế thì sao nào? Cô ta còn không thể nhớ được tên của chính mình, chứ đừng nói đến chuyện xảy ra với cô ta năm phút trước. Cái cách anh cứ xử, cứ như thể anh nghĩ em đã bụp Amy Widlow, con gái của lão mục sư ấy.”
Amy Widlow, Annie Trimble, khác biệt nằm ở đâu chứ? Cưỡng bức là cưỡng bức.”
Một lần nữa, Douglas thốt ra một tiếng khịt mũ nhạo báng. Một sự thôi thúc xấu xa tràn qua Alex để giật nó lên khỏi cái ổ rơm và lắc nó cho tới khi tỉnh táo lại. Thay vào đó anh chỉ đơn giản là nhìn trừng trừng, cầu nguyện đây là một cơn ác mộng. Douglas đã luôn luôn là một đứa hiếu động, nhưng trong tất cả những hành động phóng túng của mình, nó chưa bao giờ làm tổn thương nghiêm trọng bất cứ ai. Vì nó chưa bao giờ, Alex đã tự dối mình rằng nó sẽ không bao giờ. Nó sẽ trưởng thành và hiểu chuyện ra thôi, Alex đã tự trấn an bản thân mình hết lần này đến lần khác. Nó chỉ sốc nổi thôi. Giờ thì Alex đã biết rõ hơn rồi. Bất kể ở độ tuổi nào, một người đàn ông hoặc là có khả năng biết thương cảm hoặc là không. Đó không phải là thứ có thể dạy mà được. Điều đè nặng lên Alex nhất là anh đáng lẽ có thể cứu được Annie Trimble khỏi chuyện đau lòng này nếu anh được mở mắt sớm hơn; nếu anh không từ chối chấp nhận sự thật hiển nhiên này, rằng Douglas chẳng có chút gì là tốt đẹp và sẽ chẳng bao giờ là tốt đẹp.
Người dân ở Hooperville xác nhận rằng Alex và em trai anh có ngoại hình gần như là giống y hệt nhau. Đó là những nét tương đồng. Đó là những nét tương đồng Alex đã luôn luôn tự hào. Giờ tất cả những gì anh muốn làm là chú ý những điểm khác biệt giữa họ và hét lên cho cả thế giới biết rằng họ chỉ là anh em kế, cùng có cha là Bartholomew Montgomery nhưng được sinh ra từ hai người mẹ khác nhau. Mẹ của Alex, Sarah, đã bị chết vì ngộ độc thức ăn một thời gian ngắn sau sinh nhật lần thứ ba của Alex. Với tư cách là một người gây giống ngựa thuần chủng nổi tiếng, Alex đã luôn đặt nhiều kỳ vọng vào huyết thống và giờ đây túm lấy nó như một cái cớ, trấn an bản thân anh rằng Douglas hẳn đã phải thừa kế những khuynh hướng xấu xa từ Alicia, mẹ kế của Alex.
Cái vị đắng đầy bẽ bàng dâng lên trong cổ họng anh. Cưỡng bức. Nó là một từ thật xấu xí, và chưa một lần anh mơ có ngày nó có thể bị liên kết với anh. Em trai của chính anh? Anh không thể tin được điều đó, nhưng Douglas nằm đó, mọi hành động của nó đều chứng tỏ tội lỗi.
“Sao mày có thể?” Alex chọc những ngón tay run rẩy vào trong tóc anh, bắt đầu đi đi lại lại, sau đó quay ngoắt người để nhìn chòng chọc. “Mày là loại quái vật nào thế? Làm tổn thương một cô gái nhỏ vô phương tự vệ như Annie Trimble?”
“Cô ta không phải là cô gái nhỏ.” Rón rén chạm vào vết xước dọc theo cổ hắn, thứ mà Alex đã không chú ý cho đến lúc này, Douglas thêm vào, “và cũng không phải vô phương tự vệ đâu.”
Alex thả rơi cánh tay xuống bên người và siết chặt bàn tay lại thành một nắm đấm nhức nhối. “Vậy mà mày khẳng định mày không ép buộc cô ấy? Từ việc nhìn vết xước ấy, tao có thể nói là cô ấy đã chống cự lại mày hết sức có thể.”
Lắc đầu như thể để tỉnh táo hơn, Douglas chống người ngồi dậy, ngáp dài lười biếng, và quấn tay vòng qua đầu gối gập lại. Cái áo sơ mi trắng của hắn lấm chấm những vết đất bẩn màu đỏ. Như hầu hết đất ở chân đồi quanh Hooperville, đất ở gần thác Misty là đất sét màu nâu đỏ nhạt. Alex cảm thấy buồn nôn. Và bị đánh bại. Kể từ khi tai nạn dẫn tới cái chết của cha và mẹ kế của anh mười bốn năm trước, điều mà anh luôn đổ lỗi cho bản thân mình, anh đã làm mọi thứ anh có thể để chuộc lỗi cho sự mất mát và cho cậu em trai nhỏ của anh một sự nuôi dạy đúng mực, để làm cho thấm dần vào trong cậu ta những giá trị và đạo đức mà cha họ đáng lẽ sẽ dạy cậu bé nếu như ông còn sống. Những nỗ lực của anh đã trôi đi mà chẳng được ích gì. Dưới cái vẻ ngoài đẹp trai đó, Douglas mục nát như thịt của con cá để ôi một tuần, và Alex chẳng thể làm gì để thay đổi được nó.
“Thật là một lời bào chữa khốn khổ cho người đàn ông mày đã trở thành,” Alex thì thầm. “Tạ ơn Chúa cha chúng ta không còn sống để phải nhìn thấy cảnh này.”
Mắt hẹp lại để che bớt ánh sáng, Douglas bắt lấy cái nhìn trừng trừng buộc tội của Alex. “Anh có thể tự thú với mình được không? Annie Trimble là một kẻ ngẩn ngơ, vì Chúa. Thế nên em chỉ vui vẻ một chút. Em có thể cá là cô ta bây giờ thậm chí còn chẳng nhớ nó đâu. Em không hiểu việc nhặng xị ầm ĩ này là vì cái gì.”
Alex không cảm thấy bản thân anh di chuyển. Điều tiếp theo anh biết, anh đã tóm lấy cổ họng em trai mình và ghim nó vào tường. Mặc dù cao và thể chất cứng rắn, Douglas chưa bao giờ đụng tay vào một công việc thường ngày lương thiện nào. Những nỗ lực điên cuồng để đánh bật cái siết của Alex thật là hão huyền. Khuôn mặt hắn ta chuyển từ màu đò do ngạt thở tới màu tía trước khi Alex nhận ra anh đang làm gì và nới lỏng cái bóp nghẹt của anh.
“Chúa giúp tao, tao có thể bóp chết mày. Máu thịt của chính tao, và tao sẽ giết mày không hề do dự lấy một giây.”
Douglas quằn quại giữa cơ thể cứng rắn do làm việc của Alex và bức tường ốp ván xù xì, đùi của hắn ta ôn lấy đầu gối của Alex nơi nó đang đầy đe dọa thúc lên háng của hắn.
“Anh điên rồi!” Douglas rền rĩ.
Muốn làm những điều còn tệ hại hơn nhưng kiểm soát bản thân mình lại, Alex miễn cưỡng chấp nhận tặng cho em trai mình một cái đẩy thô bạo. Vai Douglas đập vào tấm gỗ với một tiếng va đập chói tai. Hơi thở sặc mùi uýt-ky trở nên có mùi chua vì ngủ phả vào mặt Alex và hoàn toàn chắc chắn việc gã trai trẻ tuổi này, kẻ mà anh yêu thương một cách tha thiết đến độ kỳ lạ, đã trở thành một kẻ say xỉn om sòm, táng tận lương tâm. “Không phải điên, Douglas. Theo tao thấy thì, tao vừa mới lấy lại được sự tỉnh táo của mình. Tao đã tạo ra những cái cớ cho mày và cứu mày ra khỏi rắc rối trong cả cuộc đời mày rồi. Nhưng không phải lần này. Nếu họ treo cổ mày vì chuyện này, tao sẽ ở trong đám đông để xem cái cửa sập rơi xuống.”
“Em chỉ vui vẻ một chút thôi, em đã nói với anh rồi mà.”
“Với cái giá mà Annie tội nghiệp phải trả.”
Alex thả em trai anh ra như thể việc chạm vào nó là ô uế. Chưa bao giờ anh muốn giết một người nhiều như thế. Mặc dù anh mới chỉ nhìn thoáng qua Annie Trimble một vài lần và luôn từ phía xa, anh tiếp tục hình dung ra cô, dáng hình nhỏ nhắn, mỏng mảnh, một sinh vật vô hại, bí ẩn, người hay thơ thẩn trong ngoại vi khu rừng, như một cái bóng hơn là một thực thể, luôn luôn náu mình trong cây cối để trốn khi cô tình cờ chạm trán những người lạ. Tối nay cha mẹ cô sẽ cảm thấy ra sao, biết rằng cô đã bị tấn công tàn bạo như thế? Và không phải bởi bất cứ kẻ nào, mà là bởi Douglas Montgomery, kẻ có người anh trai giàu có luôn khiến hắn lẩn tránh được luật lệ.
Ờ, phải. Alex đã trở thành kẻ lão luyện trong việc ban phát tiền hối lộ. Trong suốt những năm qua, anh đã học được rằng hầu hết bất cứ người nào cũng có thể mua được nếu cái giá đưa ra là đáng kể, và anh đã lôi cái mông của Douglas ra khỏi “máy bắn đá” hơn một lần bằng cách đi cửa sau bằng tiền. Nhưng không phải lần này. Lần này Douglas đã vượt khỏi ranh giới chuẩn mực rồi. Tội lỗi của nó, ngay cả đến Alex cũng không thể bào chữa được, cưỡng bức hung bạo một cô gái, người thậm chí còn không thể nhận thức được nghĩa của một từ.
Cơn cuồng nộ bên trong Alex dâng lên khủng khiếp với cường độ của nó, và anh biết bên dưới cái bóng của sự nghi ngờ rằng nếu Douglas không cút đi cho khuất mắt anh, cuộc sống của nó sẽ phải trá giá.
“Cút đi,” anh nói khẽ. “Vào nhà, lấy tiền trong két sắt và quần áo mà mày muốn. Sau đó cút đi. Nếu để tao nhìn thấy mày lần nữa, tao sẽ không chịu trách nhiệm với hành động của mình đâu.”
“Đi?” Douglas lặp lại. “Anh đang đá em ra khỏi nhà? Đừng có lố bịch thế, Alex. Em là em trai anh.”
Em trai anh. Alex nhìn trân trân vào những đường nét rõ ràng dễ nhận thấy của Douglas, thật là giống với của anh, nhìn vào mái tóc màu vàng nâu, làn da sáng bóng, nhìn vào bờ vai rộng của nó. Làm sao hai người có vẻ ngoài giống nhau nhường đó lại hoàn toàn khác biệt ở bên trong đến vậy?
“Tao không có em trai,” Alex nói ngắn gọn. “Từ giờ trở đi, với tao, em trai chết rồi. Cút đi cho khuất mắt tao trước khi tao biến câu nói đó thành sự thật đấy.”
Lần đầu tiên trong ký ức của Alex, cái điệu bộ tự mãn của Douglas rời bỏ nó. Mặt nó vặn vẹo lại trong một thứ cảm xúc chỉ có thể là sợ hãi. “Anh không phải có ý vậy đâu.” Nó đẩy người ra khỏi bức tường và vật lộn để vuốt thẳng áo sơ mi lại. “Em sẽ đi đâu đây? Em sẽ làm gì?”
“Tao không quan tâm.”
“Nhưng em—” Douglas sững lại và buột ra một tiếng cười run rẩy. “Thôi nào, Alex. Cho em một cơ hộ để sửa chữa lại mọi việc. Mọi người đều có cơ hội thứ hai mà.”
“Mày hết cơ hội rồi.”
Quai hàm trùng xuống, Douglas chỉ đứng đó, há hốc miệng ra. “Lạy chúa. Cứ trừ tiền tiêu vặt của em một tháng! Cấm túc em ở trong nhà! Làm bất cứ việc gì anh muốn, nhưng đừng đá em ra khỏi nhà.”
“Những thứ đó là hình phạt cho trẻ con, Douglas,” Alex mệt mỏi nói. “Lần này mày không lấy dùi cui đập bể bí ngô của một người nông dân nào đó hay châm lửa đốt dãy nhà phụ.” Trong nháy mắt, Alex nhớ lại biết bao những trò đùa tai quái em trai anh đã vi phạm trong suốt những năm qua, hầu hết chúng đều vô hại nhưng luôn ẩn chứa bản chất đồi bại mà anh đã từ chối nhận ra. Một bao tải phân tưới đẫm dầu hoả đặt trước cổng vòng của một người và châm lửa để những người cư ngụ trong đó không ngờ vực gì hết sẽ chạy ra bên ngoài để lấy chăn dập lửa. Những căn nhà xí di chuyển đi sau khi trời tối để được đặt ngay sau những hố chứa chất thải của chúng để những người đi vệ sinh sẽ bước xuống trúng những chất đã phân huỷ đặc quánh. Những trò tinh quái vô hại, Alex đã luôn tự nhủ với bản thân, nhưng thật sự anh đã biết hoàn toàn khác. “Những thiệt hại mày gây ra hôm nay không thể bồi thường lại bằng tiền được, Douglas. Mày không thể nhận thức được điều đó hay sao?”
Những cơ bắp quanh miệng em trai anh bắt đầu giật. “Nhưng nó có thể sửa được.” Hắn giơ tay lên khẩn khoản. Ngày hôm qua, Alex có thể đã thương hại nó, nhưng giờ thì anh không cảm thấy gì hết. Hoàn toàn không một chút gì. “Để cho mọi thứ đúng trở lại, thậm chí em sẽ cưới con nhỏ ngu ngốc đó, Alex. Chỉ cần nói thôi.”
“Cưới cô ấy ư? Đến chó tao còn không ước nó có số mệnh ấy nữa là nói chi một cô gái chậm phát triển.”
Với những lời lẽ đó, Alex quay người và rời khỏi căn phòng chứa đồ chuồng ngựa. Khi anh ra đến lối đi bên ngoài, anh dừng lại chỉ đủ lâu để nói, “Nếu mày không rời khỏi đây trước khi tao quay lại từ nhà Trimble, tao sẽ tự tay mình giao mày ra cho luật pháp đấy.”
Nhà Trimble? Sao anh định đến đó làm cái quỷ gì kia chứ?’’
Sao ư, phải đấy. “Cố gắng đền bù,” Alex nói khẽ, “mặc dù chỉ có Chúa mới biết là bằng cách nào. Là người nhà Montgomery không cho phép mày huỷ hoại cuộc đời của những người khác, Douglas. Mày đã kết thúc những phần đó rồi. Thu dọn đi trước khi họ thả chó săn truy lùng mày.”
*****
Chỗ khuất gió của những bậc thang ở cổng vòm cao bảo vệ cô khỏi những cơn gió đêm lạnh cóng, Annie co cụm lại phía sau bụi cây nhựa ruồi, lưng cô ép chặt một cách kiên quyết vào lớp gạch nền cứng của ngôi nhà. Ở đây an toàn. Không ai có thể lẻn đến chỗ cô từ phía sau. Không bàn tay nào có thể bất thình lình túm lấy cô. Cách duy nhất một người có thể đến gần cô là từ đằng trước.
Cô cố gắng nhìn qua làn nước mắt nóng hổi khi cô chà xát thật mạnh chân mình với gấu của chiếc áo ngủ màu trắng của cô. Bẩn thỉu, nhớp nháp, xấu xí. Cô không thể chịu đựng được việc mọi người nhìn vào cô, không phải mẹ cô với nỗi buồn nhức nhối đó trong mắt bà, hay cha cô với cơn giận dữ bừng bừng đó. Cô không làm gì sai hết, không làm gì. Vậy mà cái cách họ nhìn trân trân vào cô khiến cô cảm thấy như thể cô đã. Ở đây, trong bóng tối, cô không phải chịu đựng cái vẻ buộc tội trên mặt họ. Cô hít vào một hơi run rẩy và giữ nó nghẹn lại nơi cuống họng để ngăn cho bản thân minh không thổn thức.
Những cành cây nhựa ruồi đung đưa trong cơn gió nhẹ. Những cơ bắp trên cánh tay và lưng Annie co giật và thắt chặt lại vì tinh trạng căng thẳng không ngừng. Ánh trăng làm mờ khoảng sân trước với những dải bạc, mượn bóng tối để vén nên những đường nét bên ngoài kỳ lạ và khiến những thứ vô hại dường như đầy đe dọa. Khi những tiếng đập thình thịch vì thiếu không khí bên trong đầu cô cuối cùng cũng buộc cô phải thở, cô hít vào điên cuồng để nuốt xuống bất cứ âm thanh nào cô có thể tình cờ phát ra. Ai đó có thể nghe thấy, và sau đó Papa sẽ tới với cái dây da mài dao cạo để khiến cô im lặng. Cả cơ thể cô đã nhức nhối rồi. Cô không nghĩ cô có thể chịu đựng được một cái quất nữa, không phải tối nay.
Thậm chí cả không khí xung quanh Annie cũng có vẻ như ngập tràn hiểm họa. Mặc dù cô biết nó thật ngốc nghếch, cô tiếp tục nhìn lên, nửa e sợ rằng người đàn ông xấu xa, người đã làm đau cô có thể bổ nhào xuống từ đâu đó. Đấy dường như là cách mọi việc xảy ra vào sáng nay. Cô dừng lại để nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của mình ở dưới nước, và bất thình lình khuôn mặt anh ta xuất hiện bên cạnh cô.
Cô đáng lẽ nên bỏ cái khăn choàng và chạy đi. Giờ thì cô đã nhận ra điều đó. Annie ngu ngốc, ngu ngốc. Có lẽ đó là lý do tại sao cha mẹ cô lại nhìn cô theo cái cách họ đã nhìn. Họ đã giận dữ vì cô đã nấn ná ở đó để lấy lại cái khăn choàng của mình. Lúc đó, việc lấy lại cái khăn dường như là việc phải làm. Sau cùng thì Alan đã ở đó. Vì mẹ anh ta đã tới thăm cô suốt, cô đã cảm thấy an toàn. Chẳng có lý do gì để không hết. Mọi người chòng ghẹo cô rất nhiều, nhưng không một ai đã từng thật sự làm đau cô.
Không cho đến sáng nay.
Cắn chặt răng vào môi dưới, Annie run rẩy trước việc nhớ lại cái đau đó. Người đàn ông đó. Trước đây cô đã nhìn thấy anh ta. Anh ta sống trong một căn nhà thậm chí còn to hơn nhà cô, ngôi nhà trên đồi với thật nhiều ngựa được thả trong những đồng cỏ bao quanh nó. Từ khoảng cách phía xa, cô đã nhìn thấy anh ta ra ngoài cưỡi ngựa. Anh ta trông không xấu tính. Cô không có lý do gì để nghĩ anh ta có thể làm đau cô.
Anh ta có thể ở bên ngoài, đâu đó trong bóng tối. Annie ao ước được nhắm mắt để chống lại những ký ức khiến mắt cô ngập nước, nhưng cô không dám. Mắt cô là sự phòng vệ duy nhất của cô.
Sao anh ta lại làm đau cô như thế? Câu hỏi đã khiến cô hoang mang suốt cả ngày và buổi tối, và không có một câu trả lời nào cho nó hết. Cô đã không làm gì sai, không gì để khiến anh ta nổi khùng lên với cô. Cô nhớ cái ánh loé lên trong mắt anh ta. Đôi mắt đẹp, màu của kẹo cứng vào dịp Giáng sinh của Mama. Anh ta đã cười phá lên khi anh ta làm đau cô. Annie không nghĩ cô có thể gạt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.
Cô khoá cánh tay mình quanh đầu gối gập lên. Dạ dày cô nhức nhối, cô cảm thấy sống sượng và như bị xé rách ở bên trong. Mặc dù Mama đã giúp cô tắm sạch sự nhớp nháp, cô vẫn cảm thấy thật bẩn thỉu, như thể những cái đụng chạm của anh ta đã để lại vết nhơ chẳng bao giờ có thể rửa sạch được. Khi cô nghĩ đến những thứ anh ta đã làm với cô, cô muốn nôn mửa.
Một sự di chuyển trong bóng tối khiến Annie chú ý. Cô vươn người ra phía trước để ngó qua những tán lá đầy gai. Một cái bóng có dáng hình một người đàn ông trên lưng ngựa đang tới từ con đường dẫn vào nhà. Khi anh ta tới gần, một chuỗi dài cầu nguyện vang lên trong đầu cô. Đừng để là anh ta. Làm ơn, thưa Chúa. Làm ơn, làm ơn, làm ơn. Cô cố gắng một cách điên cuồng nhớ lại những từ trong lời cầu nguyện mẹ cô đã dạy cô khi cô còn nhỏ, nhưng tất cả chúng là một mớ hỗn độn trong tâm trí cô. Cứ như thể những lời cầu nguyện sẽ có ích. Sáng nay chúng đã không.
Người đàn ông ghì cương con ngựa dừng lại cạnh cái thanh ngang buộc ngựa và quăng người xuống, đầu mũi đôi giày ống bằng da lộn của anh ta ấn xuống làm điểm tựa trên mặt đất khi anh ta giữ thăng bằng và nhấc chân trái khỏi bàn đạp. Mặc một chiếc quần nhung kẻ màu nâu vàng nhạt và một chiếc áo khoác vải xẹc màu xám, khuôn mặt anh ta được dấu dưới vành mũ phớt mềm bằng nỉ tiệp màu, khó có thể ngay lập tức nhận ra anh ta được. Cao ráo cộng với những bắp cơ rắn chắc nơi bờ vai, anh ta có dáng hình giống với người đàn ông đã làm đau cô nhưng quần áo thì không sang trọng bằng. Gấu của chiếc quần ống túm của anh ta bằng vài flanen màu đỏ kẻ sọc, đôi tất dài màu đen ôm sát lấy những cơ bắp ở chân anh ta chỉ là loại vải bông sọc thông thường.
Anh ta vòng dây cương của con ngựa qua cái thanh ngang và phủi những cái lông ngựa dính vào ống quần khi anh ta sải những bước dài về phía cổng vòm. Tại chân những bậc thang, anh ta dừng lại. Annie thấy ngực anh ta nở ra khi anh ta hít một hơi thật sâu và thẳng vai lên, một cử chỉ như là dấu hiệu của lo lắng. Sau đó anh ta lấy mũ xuống.
Tia lấp lánh của mái tóc màu nâu vàng của anh ta trong ánh trăng không thể nhầm lẫn được. Nỗi sợ hãi rượt đuổi tất cả những ý nghĩ sáng suốt khỏi tâm trí cô. Chỉ một cái nhìn vào khuôn mặt ấy, thứ sẽ ám ảnh những cơn ác mộng của cô hàng năm tới đây, và Annie quên phắt tất cả những kế hoạch đã được nghĩ ra một cách hợp lý để ở yên tại chỗ trốn của cô với lưng được bảo vệ từ tất cả mọi hướng. Là anh ta! Cô phải chạy. Nhưng nếu cô di chuyển, cô sợ rằng anh ta có thể thấy cô.
Như thể anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô trên người, anh ta nheo lại trước ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ và ngang qua cổng vòm. Tia nhìn màu kẹo cứng của anh ta xuyên qua bóng tối bao phủ lấy cô, và anh ta nghiêng người về phía trước một chút để nhìn xuyên qua tán là của cây nhựa ruồi. Khuôn mặt anh ta một phần bị lấp trong bóng tối, và khi anh ta cất tiếng, Annie rất khó khăn để nhận ra những từ ngữ. Như thể anh ta nhận ra cô không hiểu, anh ta tiến tới gần hơn một inch và lặp lại. Với sự di chuyển đó, ánh sáng từ trong nhà chiếu ngang qua khuôn mặt anh ta, thế nên cô có thể nhìn thấy môi anh ta.
“Xin chào, ai đó.”
Xin chào, ai đó? Sau những gì anh ta đã làm với cô, Annie khó có thể tin được anh ta đang chào hỏi cô như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Nhớ tới việc anh ta có thể di chuyển nhanh đến nhường nào và cái túm chặt đầy trừng phạt của bàn tay anh ta, cô khiếp sợ rằng anh ta có thể tóm lấy cô lần nữa. Cô siết tay lại thành nắm đấm trong đất bẩn và ấn sâu gót chân để bò ngang sang bên. Sự im lặng áp vào tai cô trở nên những nhịp trống không lời khi anh ta với tới để rẽ những cành cây khum lại thành một lùm xung quanh cô.
Không, không, không. Annie gần như có thể cảm thấy sức nặng của anh ta ép cô nghẹt thở. Những vết bầm tím anh ta để lại trên thân thể cô nhức nhối khi mạch đập của cô nhanh lên và gửi một đợt máu ồ ạt tấn công lên bề mặt da cô. Cô lắc đầu phản đối khi những móng vuốt trên bàn tay khổng lồ của anh ta với tới trước về phía cô.
Bò một cách điên cuồng dọc theo lớp gạch móng của ngôi nhà, cô lờ đi da thịt mình bị cào rách khi những cái gai của cây nhựa ruồi chọc xuyên qua áo ngủ của cô. Vặn vẹo trên tay và đầu đối, cô lao xuyên qua những bụi hoa hồng, không quan tâm đến việc những cái gai vướng vào tóc cô. Cô phải chạy đi trước khi anh ta tóm được cô và làm đau cô lần nữa.

(Hết chương 1)