**********

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

Chương 21 - Annie's song


Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Chương 21
Khi Alex đóng cánh cửa phòng tắm lại, một luồng không khí lướt qua làn da ẩm ướt của Annie, khiến phần trên cánh tay và vai cô nổi đầy da gà. Xà phòng và đồ cạo râu của anh đặt trên giá rửa mặt cạnh cô, và mùi của chúng bao quanh cô, hỗn hợp pha trộn thông thường của dầu thơm, bạc hà và nước hoa ô-đơ-cô-lôn đầy chất đàn ông, nhưng là mùi cô đã trở nên liên hệ chỉ với mình anh.
Alex. Anh đang buồn phiền vì gặp em trai mình tối nay. Cực kỳ muộn phiền. Và vì anh muộn phiền, cô biết lúc này anh cần cô theo cách anh chưa bao giờ cần như thế. Nếu cô thật sự quan tâm tới anh, cô sẽ ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô người, chòng áo ngủ vào và đi tới bên anh.
Và sau đó thì thế nào? Khi anh quay sang cô, khi anh kéo cô vào vòng tay anh, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh muốn cô an ủi nhiều hơn cô chuẩn bị để cho đi. Anh đã vài lần thể hiện rõ cho cô rằng anh muốn gần gũi về mặt thể chất với cô. Trong tình trạng tâm trí hiện tại, anh có thể ép cô thỏa hiệp với anh.
Một cảm giác trơn tuột khủng khiếp tấn công vào bụng Annie trước ý nghĩ đó, và cô run rẩy khiếp hãi. Sau khi nhìn thấy Douglas chỉ một lúc trước đây, ký ức của việc hắn đã làm với cô dường như không thể nào đẩy ra xa nữa. Như những hình ảnh cơn ác mộng của cô, chúng lao vào cô từ góc tâm trí đen tối nhất. Đau đớn, cảm giác vô phương tự vệ khủng khiếp, và xấu hổ. Nước mắt nóng hổi làm mắt cô cay cay.
Bước vào căn phòng kia, biết trước được rằng Alex có thể thử làm những chuyện đó với cô? Cô không chắc cô có thể vượt qua nó. Hay liệu cô có muốn vượt qua không? Cô yêu anh, phải. Và cô muốn trở thành bạn anh. Nhưng có những giới hạn, để giữ lại sự tỉnh táo của cô, nếu không là gì khác nữa.
Giới hạn… Nó dường như là một từ thật ích kỷ. Annie cắn môi dưới và nhắm nghiền mắt lại. Ngay từ đầu, Alex đã tặng cho cô tất cả những gì anh có thể, không giữ lại bất cứ điều gì cho mình và không đòi hỏi được đáp trả bất cứ thứ gì. Làm sao cô có thể, theo quan điểm đạo đức đúng đắn, giữ lại một phần bản thân mình khỏi anh?
Alex... nhảy điệu van với cô trên tầng gác mái, cám dỗ cô bằng âm nhạc từ ống sáo của anh, tặng cô chiếc đàn ống, dạy cô nói bằng ký hiệu. Khi Annie nhớ lại vài tháng vừa qua, cô nhận ra, không phải lần đầu tiên, mối quan hệ của họ luôn là một chiều, anh luôn cho đi, cô luôn nhận lấy. Đến một lúc nào đó, việc này phải thay đổi, và điều đó phụ thuộc vào cô. Alex có thể biểu lộ khát khao muốn được gần gũi với cô về mặt thể chất, anh thậm chí có thể biểu lộ với cô tới mức cuối cùng nhưng anh sẽ không bao giờ ép buộc cô.
Đứng dậy, cô nhìn những dòng nước chảy từ cơ thể cô xuống bồn tắm. Chiếc khăn đẫm nước trượt khỏi ngón tay cô và rơi xuống soạt một cái. Im lặng. Không có tiếng nước chảy tí tách. Không tiếng một vật rơi tõm xuống nước. Chỉ có sự trống rỗng khủng khiếp đã ngự trị cuộc đời cô thật lâu, cho tới khi gặp Alex, cô đã trở nên không mong đợi điều gì hơn thế. Giờ nối giờ, ngày qua ngày, năm tiếp năm, im lặng và cô đơn. Quen biết Alex đã thay đổi tất cả điều đó.
Với một nụ cười buồn bã, Annie nhớ lại cô đã từng cảm thấy cay đắng thế nào khi bị lừa và không nhận được món quà cưới nào hết. Cô đã sai lầm biết bao. Alex bước vào cuộc đời cô mang theo nhiều quà đến nỗi cô không tài nào đếm nổi, mỗi món quà được bọc bằng sự yêu thương dào dạt. Không có giấy gói quà xinh xắn. Không có những dải ruy-băng. Những thứ anh tặng cô không thể nào đặt trong hộp được. Nhưng tất cả chúng không vì thế mà kém phần tuyệt vời. Sao cô có thể từ chối một người đàn ông như thế bất cứ điều gì cơ chứ?
Cô nhìn chằm chằm quyết liệt vào cánh cửa đóng kín. Sau đó, không cho phép bản thân mình nghĩ ngợi gì quá giây phút đó, cô với lấy chiếc khăn khô để quấn lấy mái tóc ẩm ướt của mình. Tất cả còn quá sớm—ít nhất nó dường như là thế với cô—cô phải mặc lại áo ngủ và cài tất cả các khuy. Tay run rẩy, cô tóm lấy nắm đấm, xoay nó một cách quả quyết, và kéo cánh cửa mở ra.
Mới đầu, căn phòng dường như tối, nhưng rồi mắt cô trở nên quen với ánh sáng mờ mờ. Khi cô ra khỏi nhà tắm, bóng của cô, được tạo nên bởi ngọn đèn phía sau, nhảy múa một cách kỳ lạ trên sàn và những bức tường, ánh sáng gãy khúc chuyển động và phản chiếu lên chiếc tủ đứng và tủ đựng quần áo bằng gỗ dái ngựa được đánh bóng kỹ lưỡng. Lúc trước Annie không có thời gian để nhìn kỹ căn phòng ngủ. Giờ thì cô nhìn kỹ rồi, giống như người đàn ông sống ở đây, căn phòng gần như ảm đạm vì sự giản dị của nó, đồ đạc ngăn nắp và vững chắc, rèm cửa và giường được treo một cách khiêm tốn. Trong ánh sáng thiếu thốn, cô không thể chắc chắn, nhưng những bức tường dường như màu kem, giống như tấm rèm, khiến cô nhớ đến những chiếc sơ mi lụa Alex mặc. Thật ra, tắm trong ánh lửa, cả căn phòng dường như là hình ảnh phản chiếu của anh, vững chãi và thoải mái, được sơn những dải màu sẫm và vàng nâu sáng bóng.
Anh đứng trước lò sưởi, một cánh tay đặt trên mặt lò, đầu cúi thấp, một bên chân đi bốt đặt trên đống gỗ dự trữ ở một đầu nền lò sưởi đá. Ánh nhìn của cô đậu trên vai anh và phần lưng rộng lớn của anh, nơi áo sơ mi, vì anh giơ tay lên mà căng ra, như một làn da thứ hai ôm lấy những cơ bắp nơi thân trên. Nhìn kỹ anh, cô nhớ lại sức mạnh của anh và cách anh có thể dễ dàng chế ngự cô ra sao. Nhưng ngay cả khi những ký ức đó trượt qua tâm trí cô, cô cũng nhớ tới sự dịu dàng của anh nữa, biết bao lần anh đã chạm vào cô, những cái vuốt ve nhẹ đến nỗi nó khiến hơi thở cô như nghẹn lại.
Như thiêu thân bị hấp dẫn bởi ánh lửa, cô di chuyển về phía anh, tim cô đập sầm sập trong lồng ngực. Mỗi bước cô đi, một giọng nói nhỏ thì thầm trong đầu cô, “Một khi đến đó, mày không thể quay lại được. Một khi đến đó, mày không thể quay lại được.” Nhưng cô đã quyết định rồi. Và giờ khi cô đã quyết định, cô băn khoăn sao cô phải mất thời gian quyết định lâu như thế. Có những thứ như thể định mệnh, và bản năng cô biết rằng có người đàn ông này trong cuộc đời cô là một trong số chúng.
Anh nhìn lên khi cô tới bên anh. Như cô đã làm rất nhiều lần trước đây, Annie nhìn vào mắt anh và nghĩ tới những viên kẹo bơ cứng trong dịp Giáng sinh, vừa được lấy ra từ chảo, vẫn còn ấm. Mắt anh màu nâu vàng ấm áp, thật sâu và trong đến nỗi cô có thể lạc lối trong đó. Như những viên kẹo cô yêu thật nhiều, chúng hấp dẫn cô không tài nào kháng cự được, cám dỗ cô, lấp đầy cô với khát khao cô mà cho tới nay cô vẫn e sợ phải nhận thức. Cô dừng lại cách anh vài bước chân, biết rằng dù cô có đứng cách anh cả một sải tay cũng sẽ không đủ để cứu cô, tất nhiên không phải cứu cô khỏi anh, mà là khỏi bản thân cô.
Mắt anh… Tối nay có cái gì đó còn hơn sự ấm áp phản chiếu trong màu hổ phách sâu thẳm đó, gì đó buồn bã khủng khiếp, thấm sâu đến tận xương. Điều đó khiến cô bước thêm một bước gần anh hơn, giữ vững tinh thần. Đầu ngón tay run rẩy chạm vào tay áo anh, tim cô nhức nhối vì anh. Dịch chuyển cánh tay đặt trên bệ lò sưởi, anh quay hẳn người về phía cô. Áo anh mở tung ra để lộ vòm ngực đầy lông và phần bụng rắn chắc, phần thân thể bằng phẳng rộng lớn được vạch rõ bởi ánh lửa và bóng tối. Da anh ánh lên như thể anh vừa được nhúng vào trong đồng thiếc. Annie muốn được chạm vào anh để xem anh cảm giác thế nào, nhưng làm thế sẽ như thể nhảy ra khỏi vách đá vậy, và cô hơi lo lắng tới hậu quả để có thể khởi xướng một sự thân mật nhanh như thế.
Alex không phải lo lắng đến điều đó. Khi anh nhìn cô, một bên khóe môi của anh hơi cong lên, và anh với ra để trượt phần khớp ngón tay dọc theo má cô. Khoảnh khắc đó, với Annie, dường như không khí giữa họ nhiễm điện nhiều đến nỗi sự ma sát của da anh trên cô cung cấp một vật tích điện. Khi anh khẽ trượt khớp ngón tay nơi cổ cô, cô hít vào một hơi thật sâu cứ như thể cô vừa trồi lên từ dưới mặt nước vậy.
Nụ cười của anh sâu hơn và mắt anh lấp lánh đầy ranh mãnh. “Em trông như thể tín đồ theo đạo Cơ đốc bị kết tội, sắp sửa đối mặt với bầy sư tử ấy.”
Annie khẽ cau mày, không hoàn toàn chắc anh có ý gì.
“Người theo đạo Cơ đốc một lần bị phán tử hình vì những niềm tin tôn giáo của mình,” anh giải thích. “Ngay lúc này, em trông như thể kẻ tử vì đạo nhỏ bé sợ rằng cô ấy sắp sửa bị ngấu nghiến.” Anh cọ ngón cái lên môi dưới cô. “Quyết tâm hi sinh bản thân mình vì một mục tiêu ư, Annie? Sao anh lại có cảm giác anh chính là nó thế?”
Bối rối vì bị xuyên thấu một cách dễ dàng như thế, cô nhìn xuống. Khi cô ngước nhìn lên, nụ cười của anh biến mất và cơ mặt anh co rúm lại. Anh nhìn cô chăm chăm trong vài giây—với Annie đó là vài giây bất tận. “Em lại run rẩy, Annie và anh biết quá rõ đó không phải là vì lạnh.”
Annie không thể chối bỏ sự hiển nhiên đó. Cô đang run rẩy, và đó không phải là vì lạnh. Cô lo lắng, lo lắng một cách khủng khiếp. Và còn hơn cả là hơi sợ. Mặc dù cô biết Alex sẽ không bao giờ cố tình làm đau cô, điều đó cũng không an ủi gì nhiều khi cô nhớ lại đã đau đớn nhường nào với Douglas.
Miệng cô bất thình lình trở nên khô như cỏ khô. “Anh bảo em nghĩ về—” Bất cứ thứ gì cô muốn nói bay khỏi tâm trí cô. Sao một người lại thích những hành động đó? Alex đã gọi nó là “sự gần gũi đặc biệt” và “yêu nhau”, nhưng những lời đó dường như quá xấu hổ để có thể nhắc lại. “Em đã nghĩ về nó,” cô kết thúc khập khiễng, cầu nguyện rằng anh sẽ hiểu “nó” nghĩa là gì. “Nhớ chứ? Chiều nay, anh bảo em nghĩ về nó?”
Tay anh vẫn trên cổ họng cô, anh bắt đầu vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng, phần thịt đệm phía trong ngón tay ngay dưới tai cô. Da cô ở đó nhạy cảm đến mức mỗi một đường trượt của đầu ngón tay anh khiến đầu dây thần kinh của cô như bốc lửa. Cô hít vào một hơi thật sâu, nhận ra quá muộn, rằng ngón cái của anh đang khẽ áp vào thanh quản cô.
“Và vì em biết anh đang buồn, em quyết định chấp nhận yêu cầu của anh,” anh kết thúc cho cô.
Annie định lắc đầu, nhưng anh đã chặn trước cô bằng cách tóm lấy cằm cô. Ánh nhìn của anh dính chặt lấy cô, không thương sót cũng như tay anh vậy. “Nếu không gì khác, Annie, hãy thành thật về việc này. Nếu em bắt đầu bôi màu sự thật vì những cảm xúc của anh và anh bắt đầu làm thế vì em, điều đầu tiên chúng ta biết, chúng ta sẽ có cả một núi những lời ‘nói dối chân thành’ hiện ra giữa chúng ta.”
“Nhưng em muốn—”
Anh lại cắt ngang cô, lần này là bằng cách chạm ngón tay anh lên môi cô. “Không, Annie, em không muốn. Đó là sự thật không hề tô vẽ.” Trong ánh lửa, mắt anh, thường xuyên trong trẻo, trở nên u ám, màu đó khiến cô nhớ đến vàng bị xỉn đi. “Từ những gì xảy ra với em, anh không chờ mong em muốn bất cứ sự hòa hợp thể chất nào. Chiều nay, anh muốn em cân nhắc khả năng đó và tin anh đủ để cho anh cơ hội chỉ cho em thấy việc đó giữa chúng ta có thể tuyệt vời như thế nào. Tất cả chỉ có thế. Chỉ một cơ hội. Anh chưa bao giờ mong đợi em đến với anh bùng cháy vì ham muốn hay muốn bất cứ phần nào của việc này.”
Như thể anh nhận thấy ý nghĩ đó khá là buồn cười, anh tiếp tục chăm chăm nhìn cô, một bên khóe môi anh hơi cong lên.
“Ừm, em đã nghĩ về chuyện đó!” cô nói với anh, cảm thấy bị đẩy sang một bên một chút vì anh dường như đang cười những thứ cô phải trả giá. “Và em đã quyết định cho anh một cơ hội để chỉ cho em.”
“Tại sao?”
“Ừm, vì...” Cô liếm môi và hướng ánh nhìn của mình chỗ hõm nơi cuống họng anh. “Vì em—’’ Cô ngắt lời và nhìn lại vào mắt anh.
“Vì em biết anh rất buồn?” anh kết thúc cho cô. “Và vì em cảm thấy bị ép buộc?” Anh lắc đầu. “Em đã quyết định đúng, Annie em yêu, bởi những lý do sai lầm.” Một nụ cười nữa không chạm lên tới mắt, anh với ra để kéo chiếc khăn tắm khỏi đầu cô. “Anh nghĩ anh sẽ đợi cho tới khi em đến với anh với tất cả những lý do đúng đắn. Còn bây giờ, cùng lau khô tóc em nhé trước khi em bị lạnh.” Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống tấm thảm dày phía trước lò sưởi, sau đó rời đi lấy chiếc lược ở tủ đựng quần áo. Khi anh trở lại chỗ cô, anh nói, “Đừng cau mày. Em sẽ có nếp nhăn đấy.”
Annie không thể không cau mày. Ngang ngạnh như cô, cô cảm thấy giận dữ và tổn thương một chút. Vì những lý do sai lầm, anh đã nói thế. Thế thì lý do nào mới là lý do anh cho là đúng? Cô yêu anh và quan tâm tới anh. Tối nay anh buồn bã, và cô muốn làm anh cảm thấy vui hơn. Cô có thể có lý do gì đúng hơn thế chứ?
Đặt một tay lên vai cô, anh ấn cô xuống thảm rồi ngồi xuống cạnh cô, một bên chân dài khoanh lại bên dưới anh, đầu gối bên kia nâng lên. Tư thế đó thật nam tính và anh thực hiện nó dễ dàng đến nỗi cô cảm thấy vụng về nếu đem so sánh. Gấu chiếc áo ngủ của cô bị mắc vào dưới bàn chân, khiến vai cô bị kéo căng không thoải mái. Cô mấy một chút thời gian cố gỡ nó ra. Khi cô cuối cùng cũng thoải mái và nhìn lên, Alex đã phân cho mình nhiệm vụ chải tóc cho cô. Nghĩ là anh sẽ giật ở những chỗ rối và khiến cô đau đến chảy nước mắt như mẹ cô vẫn làm, lúc đầu Annie rất căng thẳng. Nhưng sự dịu dàng của anh nhanh chóng xoa dịu phần cổ và vai căng cứng của cô.
Những cái vuốt ve dài và chậm. Bàn tay to, hơi thô ráp. Ấm áp bởi cả anh và ngọn lửa. Lông mi cô rủ xuống, và cơ thể cô, thả lỏng vì nhẹ nhõm, chuyển động theo những đường lược kéo. Khi đuôi tóc cô bắt đầu khô, anh nhấc chiếc lược lên với mỗi đường chải, chia những món tóc ra và để chúng rơi chầm chậm quanh vai cô. Annie nhìn chăm chăm vào ngọn lửa qua lớp màn đen như gỗ mun chảy mượt, cảm thấy mơ màng một cách kỳ lạ và như bị tách khỏi hiện thực.
Khi cuối cùng anh cũng đặt chiếc lược sang một bên, cô cảm thấy lười biếng đến nỗi cô không muốn di chuyển. Một khúc củi trong lò sưởi lăn về phía trước, tạo nên một chùm hoa lửa. Cô gần như có thể nghe được tiếng nhựa thông tí tách và tiếng ngọn lửa lép bép. Chống sức nặng lên một tay, anh vuốt tóc ra khỏi mặt cô, mắt anh tìm kiếm mắt cô. Annie cảm thấy anh muốn—không, anh cần—nói gì đó. Nét mặt anh căng ra, những đường nơi miệng anh rắn lại, trán anh có những nếp nhăn mờ. “Chuyện gì thế?” cô cuối cùng hỏi. Ánh nhìn của anh như câu dẫn cô. Trong một vài giây, anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh hứng lấy ánh sáng màu hổ phách, những đường rãnh như được khắc nên bởi bóng tối. Một vài lần, miệng anh mím chặt lại và anh nuốt xuống, cứ như thể anh sắp nói ra đến nơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tiếp tục im lặng.
Annie cúi người về phía trước để đặt tay cô lên tay anh. Khi cô chạm vào anh, anh nhắm nghiền mắt lại. “Anh cần—” Cổ họng anh làm việc như thể những từ ngữ đang bị mắc vào thanh quản anh. “Về tối nay—Douglas và tất cả mọi thứ—anh cần phải giải thích. Anh không muốn em nghĩ là anh đặt nó lên trước em, và anh biết em đã cảm thấy thế nào tối nay.”
Ít nhất là hàng trăm lần, anh đã phải giữ lấy cằm cô để bắt cô nhìn anh. Giờ Annie làm y như thế với anh. Khi cô chạm vào anh, anh mở mắt, gần như là giật mình. Ánh nhìn của anh, sẫm lại vì thứ cảm xúc cô không thể xác định rõ được, nhìn thẳng vào mắt cô và tìm kiếm thật sâu.
“Anh yêu quý anh ta,” cô nói. “Chỉ vì anh ta làm những điều xấu không có nghĩa là anh có thể thôi quan tâm đến anh ta. Em hiểu điều đó.”
“Nó không xứng với sự yêu thương của anh, theo bất kỳ thang đo nào.”
“Cha em cũng thế, nhưng em vẫn yêu ông ấy.”
Câu đó khiến anh chú ý. Khi cô nói xong, anh kéo ánh nhìn của mình ra khỏi cô, vẻ mặt anh hơi hoang mang, cứ như thể anh ghi nhận những từ ngữ nhưng không thể hiểu được chúng. “Anh không biết tại sao, nhưng anh luôn luôn cho rằng em yêu cha em vì em không biết người nào tốt hơn ông ta.”
Annie ôm lấy đầu gối cô và mỉm cười, thích thú bởi sự thú nhận của anh hơn là bất mãn. “Em điếc chứ  không ngốc.”
Câu trả lời của anh là một nụ cười. Sự ngưỡng mộ lấp lánh trong mắt anh không thể nào nhầm lẫn được. “Anh mừng là em cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra điều đó.”
“Anh đang đánh trống lảng.”
“Bị em nói trúng rồi.”
“Anh đang định giải thích. Về Douglas và những gì xảy ra tối nay.”
“Anh chỉ muốn đảm báo với em rằng, dù mọi việc trông có thế nào, anh sẽ không bao giờ đặt hắn lên trước em. Không, dù bất cứ lý do nào. Còn tối nay, anh nghĩ chủ đề này đến đây là đủ rồi. Em đã rất rối loạn khi nhìn thấy hắn, anh nghĩ thảo luận về hắn ngay lúc này sẽ không tốt chút nào cho em cũng như cho đứa bé.”
Em bé và em hoàn toàn khỏe mạnh. Anh mới là người buồn bã. Em muốn giúp. Có chuyện gì không ổn thế?”
“Không, tất nhiên là không rồi.”
“Ừm, vậy thì? Khi em đề nghị được”—cô ngắt lời và lơ đãng ra hiệu—”gần gũi với anh, anh không cảm thấy những lý do của em là đúng đắn. Giờ anh từ chối nói về những việc làm phiền anh. Làm sao em có thể giúp được nếu anh không cho phép em?”
Anh mỉm cười lười biếng. “Vậy ra, anh đang không hợp tác?”
“Cực kỳ.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như cân nhắc lời cáo trạng. Rồi nụ cười của anh sâu hơn. “Anh đoán mình đang trở nên khó tính, đúng không?”
Cô gật đầu.
“Tóm gọn lại là anh phải chọn giữa việc gần gũi và nói chuyện. Đúng không?’’ Anh nhướn một bên lông mày hung hung. “Đối mặt với tối hậu thư đó, anh chọn cái đầu tiên.”
Một cái cau mày hằn lên trên trán Annie. “Xin lỗi?”
“Cái đầu tiên,” anh lặp lại. “Anh không muốn nói về em trai anh. Thế nên chỉ còn lại gần gũi là việc anh luôn muốn làm. Nên chẳng có vấn đề gì hết.”
Annie híp mắt lại nhìn anh. Trước vẻ mặt cô, vai anh giật lên với những tràng cười và mắt anh lấp lánh đầy tinh quái. “Sửa lại anh nếu anh sai, nhưng anh tin là sự nhiệt tình của em đang giảm đi đấy. Anh nghĩ em muốn làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Tin anh đi Annie, gần gũi sẽ có tác dụng.”
“Nhát chết.”
Anh gác một bên tay lên trên đầu gối gập lên. “Ngay giây phút này, anh tin là có một câu nói đúng với cả hai chúng ta. Có lẽ chúng ta nên nắm tay nhau và cùng đối mặt với con rồng, hmm?”
Annie tóm lấy bàn tay đang đung đưa của anh. “Anh trước.”
Anh ngả đầu ra sau và cười phá lên. Bằng cách nào đó, cô biết tiếng cười của anh trầm và ấm áp, tiếng cười có thể khiến cô ấm vào tận bên trong cứ như thể cô có thể nghe được nó. Khi sự vui đùa của anh giảm đi, anh xoay tay và quấn những ngón tay anh quanh tay cô. “Anh trước hử? Em quả là vô giá, Annie cô nhóc. Hai giờ trước, anh cảm thấy như thể ai đó đã dùng dao khứa bên trong anh thành từng mảnh nhỏ, và giờ em làm anh cười phá lên.”
Em không cố ý biến nó thành trò đùa.”
Anh trở nên hoàn toàn nghiêm túc. “Không, anh không tin là em cố ý.” Sau khi nhìn kỹ cô trong một thoáng, anh nói, “Em thật sự nghiêm túc đúng không? Nếu anh chấp nhận lời đề nghị của em, em đã chuẩn bị để anh làm tình với em.”
“Không chính xác là chuẩn bị, mà là sẵn sàng.”
Anh siết chặt tay cô lại. “Điều đó rất có ý nghĩa với anh. Rằng em tin anh đủ để mạo hiểm như thế. Nó có ý nghĩa hơn những gì anh có thể nói.”
Họng Annie cảm giác như nhẹt lại vì nhức nhối. “Em ước anh tin em bằng nửa như thế.”
Anh thở dài thật dài và nhắm mắt lại. “Ôi, Annie. Không phải là anh không tin em. Chỉ là—ừm, em không biết em đang yêu cầu gì đâu.” Anh nâng lông mi lên để nhìn cô thật kỹ. “Nói chuyện. Nó nghe thật đơn giản. Nhưng nó không phải thế. Những cảm xúc của anh về Douglas là tất cả mọi thứ ngoại trừ đơn giản, và chúng xuất phát từ, một phần, từ một chuyện đã xảy ra hàng năm trước đây rồi.”
“Chuyện gì?”
Cơ chạy dọc quai hàm anh co lại, và anh siết tay cô chặt hơn cho đến khi gần như là đau đớn. “Anh đã giết cha mẹ mình. Cha anh và mẹ Douglas, Alicia. Anh đã giết họ. Là lỗi của anh khi Douglas là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại khi mới sáu tuổi. Tất cả là lỗi của anh.”
Trong tất cả mọi điều Annie mong Alex nói, không phải là điều này. Cô nhìn anh chăm chăm, sững sờ không thể tin được, tự thuyết phục rằng cô chắc hẳn phải hiểu nhầm lời anh. Vẻ mặt đau khổ của anh lại nói với cô khác. “Ôi, Alex...”
Cái siết của anh trên tay cô trở nên đau đớn hơn. “Anh không cố ý làm thế. Nó là một tai nạn. Nhưng cuối cùng thì cả hai người bọn họ đều chết như thể anh dí một khẩu súng vào đầu họ và kéo cò. Anh cảm thấy tội lỗi—” Anh hít một hơi thật sâu và thở ra qua đôi môi mím chặt. “Giê-xu. Nó sẽ mãi đeo bám anh. Anh đã dành mười bốn năm qua cố bù đắp cho Douglas, và giờ thì, nhìn lại mọi việc, anh nghĩ anh làm hại nó hơn là làm những điều tốt đẹp.”
Annie không cố kéo tay cô ra khỏi tay anh. Mặc dù cái siết của anh rất đau, cô không muốn chuyển động vì sợ cô sẽ làm anh sao nhãng, khiến anh không nói nữa. Cứ như thể con đập cuối cùng đã vỡ, những điều xấu xa trút ra từ anh. Anh chỉ dừng lại để thở khi anh kể cho cô về vụ tai nạn đã giết cha và mẹ kế của anh.
“Anh, ừm… sắp mười sáu khi chuyện đó xảy ra. Năm đó anh chỉ mới bắt đầu đi học ở Portland, và về nhà vào mùa hè để làm thuê cho cha anh ở mỏ đá.” Anh im lặng một chút, ánh nhìn của anh trở nên xa xăm vì những ký ức. “Con trai ở tuổi đó—ờ, mùa hè năm đó anh cảm thấy khá tự phụ về bản thân mình. Bốc đồng, từ trường về nhà, làm việc cùng với những người đàn ông trưởng thành, cha hỏi ý kiến của anh về những vấn đề trong kinh doanh.” Anh khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên ông ấy đối xử với anh như người lớn. Anh là một phần của tất cả mọi thứ. Trong đội công nhân. Giúp lập các đơn đặt hàng. Anh muốn chứng tỏ mình. Em hiểu chứ? Anh coi tất cả mọi thứ như một dạng kiểm tra nào đó, đỗ hay trượt, những điểm tích lũy được là thước đo trưởng thành của anh.”
Annie chẳng biết “tích lũy” nghĩa là gì, nhưng cô hiểu ý anh và gật đầu, ước mong với cả trái tim mình rằng nụ cười của anh sẽ lại chạm tới mắt. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy trong màu hổ phách sâu thẳm đó là đau đớn. Đau đớn khủng khiếp đã đeo đẳng anh quá lâu rồi.
“Vào khoảng cuối tháng Sáu,” anh tiếp tục, “mọi người đều háo hức vì ngày Độc lập sắp tới và lễ kỷ niệm được tổ chức trong thị trấn. Ở mỏ đá, bọn anh có đủ loại thuốc nổ, một vài người bắt đầu làm thí nghiệm, ý định ban đầu của họ là tạo nên những quả pháo của riêng mình.” Trước cái nhìn bối rối của cô, anh nhanh chóng giải thích pháo là gì, miêu tả luồng hơi mạnh nó tạo ra. “Dù thế nào, việc này dẫn sang việc khác, và đàn ông là đàn ông, họ bắt đầu chơi khăm nhau. Một ngày khi anh đang trong nhà xí, cha anh châm một quả pháo tự làm và quẳng nó vào trong. Nó nổ ngay cạnh chân anh và hù anh vãi—”
Mặt anh chuyển thành màu đỏ sẫm, và anh cười lục khục. Hình dung ra chuyện gì chắc hẳn đã xảy ra, Annie cũng không thể không mỉm cười. Đã rất lâu rồi kể từ khi tiếng động ầm ĩ khiến cô giật mình, nhưng cô vẫn có thể nhớ được cảm giác đó.
“Có thể nói nó khiến anh sợ hết hồn,” anh nói. “Sau đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ là chơi khăm lại cha anh để trả đũa ông, làm tốt hơn ông ấy nếu có thể.” Nụ cười của anh bất ngờ nhạt đi và buồn bã trở lại trong mắt. “Vài ngày sau sự kiện xảy ra trong nhà xí, một trong những người làm việc cho cha anh đã chế ra thuốc súng đen khiến nó tạo ra được một vụ nổ nho nhỏ, dùng giấy cuộn nó lại thành những cuộn nhỏ xíu. Sau khi thử nổ một vài cuộn, anh ta làm một cuộn nữa và nhét nó vào trong điếu thuốc lá của một anh bạn cùng làm. Sau này, khi người kia châm thuốc, anh ta chỉ rít được vài hơi trước khi nó nổ ngay trước mặt anh ta. Anh nghĩ trò đó thật khôi hài, và vì cha anh hút thuốc, anh quyết định nhét thuốc nổ vào một trong những điếu thuốc của ông ấy. Nó vô hại mà. Không gây ra thương tổn nào hết. Ý định của anh là khiến ông ấy sợ chết khiếp.”
Cổ họng Annie nghẹt lại trước vẻ ám ảnh lướt qua mặt anh.
“Vì anh muốn ông ấy hoàn toàn bất ngờ, anh đợi cho tới khi về nhà và nhét vào một trong những điếu xì gà trong phòng làm việc. Anh biết là ông ấy làm công việc giấy tờ tối đó, và điếu xì gà của ông ấy sẽ nổ bùm một phát, đúng không?” Anh nhìn vào mắt cô, không dịch chuyển hay nói gì hết. “Mọi việc không xảy ra như thế. Ông ấy nhận được một hộp xì gà mới và nhét chúng vào trong hộp xì gà của mình. Không nhận ra rằng ông ấy bổ xung thêm xì gà dự trữ, đặt chỗ xì gà mới xuống dưới chỗ xì gà cũ, anh nhận ra rằng điếu xì gà anh nhét thuốc nổ rất có thể nằm dưới đáy hộp. Ngày qua ngày, và như một đứa trẻ, anh quên mất trò chơi khăm đó. Một buổi tối, cha anh và Alicia được mời đến nhà một người bạn. Cha anh sai người đánh xe độc mã tới. Họ vào trong. Douglas và anh đang đứng trên hiên nhà để vẫy chào họ.”
Cơ bắp chạy dọc theo hai bên cổ họng anh phồng lên. Annie đoán được anh sắp sửa nói cho cô điều gì, và cô không muốn gì hơn được ôm anh trong vòng tay cô để xoa dịu nỗi đau của anh. Chỉ là, nếu cô làm thế, cô sẽ không thể đọc môi anh được, thế nên cô phải hài lòng với việc nắm tay anh.
“Chỉ trước khi ông ấy nắm lấy dây cương, cha anh châm một điếu xì gà. Ông ấy hít một hơi thật sâu. Tiếng nổ lớn vang tới và con ngựa lồng lên. Khi mọi việc kết thúc, cả ông ấy và mẹ kế của anh đều đã chết.” Thả tay cô ra, anh xoay tay mình và nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay của như thể anh sẽ tìm được câu trả lời ở đó. “Anh đã giết họ.”
Cô đặt tay lên tay anh, siết chặt lấy chúng. “Đó là tai nạn.”
Anh lắc đầu. “Tai nạn không thể ngăn chặn được. Chuyện này có thể. Nếu anh không ngu ngốc như thế, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Anh không cố ý làm hại ai.”
“Họ vẫn cứ chết.” Anh nhìn chăm chăm vào lò sưởi trong một lúc thật lâu. Khi anh cuối cùng cũng nhìn cô, cánh cửa chớp đã đóng lại trước mắt anh, cứ như thể anh đóng chặt những cảm xúc lại bên trong mình. “Anh không kể cho em để em thấy đồng cảm với anh, Annie. Anh chỉ hi vọng—ừm, rằng em có thể thấy dễ hiểu hơn. Về Douglas. Về việc tối nay anh cho nó tiền. Anh muốn tống nó đi. Anh thật sự muốn. Nhưng anh không thể.” Anh lắc đầu. “Câu chuyện đời anh là thế đấy, không bao giờ có thể nói không với nó. Vì cảm thấy tội lỗi. Có lẽ nếu anh không quá nuông chiều nó như thế, nó đã là người tốt hơn.”
Annie áp môi cô lên khớp ngón tay anh và nhắm mắt lại, ước với cả trái tim mình rằng vì anh cô có thể quay ngược thời gian và khiến mọi việc tốt đẹp hơn. Khi cô nhìn lại anh, cô thấy mắt anh đầy xa xăm, và cô biết anh đang ở xa cô, nhớ lại.
“Từ ngày cha mẹ tụi anh mất, tất cả những gì anh có thể nghĩ là cố bù đắp cho Douglas. Nó là một cậu nhóc, đang sợ hãi—đứa trẻ mồ côi—và đó là lỗi của anh. Anh không bao giờ quên hay tha thứ cho bản thân mình. Sau này, khi nó lớn hơn và những trò đùa tai quái của nó trở nên nghiêm trọng hơn, anh đổ lỗi cho bản thân mình vì cha không ở đây để dạy dỗ nó, để làm gương cho nó. Thế nên anh cũng bù đắp luôn cả chuyện đó nữa. Nó muốn bất cứ thứ gì, nó đều có. Nó muốn làm bất cứ điều gì, anh đều cho phép. Nếu nó dính vào rắc rối, anh bảo lãnh nó ra. Tóm lại là, anh giết cha mẹ nó, và sau đó anh làm hư nó. Douglas như ngày hôm nay vì trong cả cuộc đời nó, bất cứ ý thích bất chợt nào đều được đáp ứng cả.”
Không thể chịu đựng được nhìn thấy anh thế này, Annie dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh. “Không!” cô khóc. “Đổ lỗi cho mình vì những gì xảy ra với cha mẹ anh, nếu phải làm thế, nhưng không phải vì cách Douglas biến thành. Được nuông chiều không làm người ta xấu xa. Không xấu xa như hắn.”
“Anh đổ lỗi cho mình vì nó làm tổn thương em,” anh thú nhận. “Khi đó, anh bắt đầu nghi ngờ nó có thể sa đọa đến nhường nào, đặc biệt khi nó say, anh từ chối đối mặt với điều đó. Nếu anh làm thế, anh đã có thể ngăn chặn những gì xảy ra ở thác nước ngày hôm đó.”
Vì lời lẽ dường như chẳng tới thấm được vào được anh, Annie vòng tay cô quanh cổ anh. Anh kéo cô vào thật gần, cái ôm của anh gần như là đau đớn, anh ôm cô thật chặt. Cô cảm thấy ngực anh áp vào ngực cô rung lên. Cô biết anh đang nói gì mà không cần nhìn môi anh, “Anh xin lỗi.” Lặp đi lặp lại. Cô không muốn anh đối xử với bản thân mình như thế. Những gì Douglas đã làm—những gì đã xảy ra với cô—không một trong số đó là lỗi của anh.
Vì cô có thể cảm thấy anh vẫn đang nói, cô rụt người lại và dùng tay ôm lấy mặt anh để cô có thể nhìn được. Nước mắt, tràn đầy màu vàng vì phản chiếu ánh lửa, chảy trên má anh.
“Mỗi khi anh nghĩ về việc nó làm tổn thương em, anh cảm thấy buồn nôn,” anh nói với cô. “Chỉ nghĩ đến việc nó đặt bàn tay bẩn thỉu lên em khiến anh muốn—”
Annie không thể chịu đựng được việc để anh kết thúc. Không hề cân nhắc hậu quả có thể xảy ra, cô dùng môi mình bao phủ lên môi anh và hôn anh mãnh liệt đến nỗi nó khiến cô giật mình nhiều gần bằng nó khiến anh giật mình. Anh có định nói gì đi chăng nữa thì cũng bị tràn ra cùng với hơi thở của anh vào trong miệng cô. Anh có vị ấm áp và ngọt ngào. Môi anh dưới môi cô cảm giác như lụa ướt. Nhớ anh đã hôn cô thế nào ngày hôm đó trong phòng trẻ, cô chạm đầu lưỡi mình vào anh. Cô không cần tai cũng biết là anh rên lên. Nó toát ra từ anh, sống sượng và hổn hển, với một lực mạnh đến nỗi nó truyền qua người cô thật rõ ràng. Trượt một tay lên lưng cô, anh siết chặt nắm đấm trong mái tóc xõa ra của cô. Ghì mạnh lấy, anh hơi ngửa đầu cô ra và lại đặt môi anh lên môi cô.
Annie biết quyền kiểm soát đã chuyển từ tay cô sang anh ngay giây phút anh hôn sâu hơn. Cơ thể anh bất ngờ rắn lên khiến cô mất bình tĩnh. Dưới tay cô, cô cảm thấy phần cơ trên vai anh co lại thành những bó cứng như thép. Cơ bắp nơi tay anh cũng căng ra, chúng quấn quanh cô thành một vòng không thể nào phá vỡ được. Thép và lửa, nhu cầu và cấp thiết, chiếm hữu và quả quyết, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy anh thay đổi.
Môi anh nghiền lên môi cô, và bất thình lình tay anh như ở khắp nơi. Những cái đụng chạm của anh nóng bỏng và táo bạo. Không có một chút dịu dàng nào trong đó hết. Annie cảm thấy sợ rằng anh không còn nhận thức được cô như là một con người nữa, rằng trong nháy mắt, với anh cô đã trở thành một cơ thể, không gì khác. Một cơ thể anh muốn sở hữu.
Đây không phải Alex cô biết. Một người lạ đã thế chỗ anh rồi.

(Hết chương 21)

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Nice Guys Finish Last

Có câu "con trai không "xấu", con gái không thương", "Nice guys finish last". Thế nên 2 anh chàng "nice guys" quyết tâm đi học một khoá "hẹn hò với nàng" nhằm trở thành "bad boys". Và đây là kết quả...

Nice Guys - Nigahiga, Chester See, Kevjumba

Nice guys finish last,
That's why I'll treat you like trash,
It's not what I really wanna do.
But, you only date bad guys so,
I'll give it my best try to,
Treat you the way you want me to.

I never open a door,
or pull out a chair.
You can tell me how your day was
but I don't really care.
And if you ever get cold,
you'll just have to hack it,
Cause I'd be cold too
If I gave you my jacket.
Like WHOA, you ain't sittin up front,
Front is for the homies you can sit in the trunk.
I never answer my phone,
Whenever you call it
And when the waiter brings the bill
I never reach for my wallet.

Nice guys finish last
That's why I'll treat you like trash
It's not what I really want to do
But, you only date bad guys
So I'll give it my best try
to treat you the way you me too.


And Ima BEAT you!
At every competition.
Going out with the girls
You better get my permission.
Wait no, i take that back, you can't go,
House is on tonight
And that's my favorite show!
Do I look fat in this dress?
Hell yeah you do!
Wait lemme speak your language
Cows go Moo!
Mooo Moooo Mooo MOOOO!

Nice guys finish last
That's why I'll treat you like trash
It's not what I really want to do
But, you only date bad guys
So I'll give it my best try
to treat you the way you me too.


But behind the scenes she means the world to me.
Wanna tell her that she's beautiful, and show her that she's loved.
Hold her hand when she's scared, tell her how much I care...
But that won't win her heart BECAUSE....

Nice guys finish last
That's why I'll treat you like trash
It's not what I really want to do.
But, you only date bad guys
So I'll give it my best try to treat you the way you want me to.

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

I'm beautiful in my way

 Born this way - Glee

It doesn't matter if you love him or capital H-I-M
Just put your paws up
'Cause you were born this way, baby

My mama told me when I was young

We are all born superstars
She rolled my hair and put my lipstick on
In the glass of her boudoir

There's nothin' wrong with lovin' who you are

She said, 'cause He made you perfect, babe
So hold your head up, girl and you you'll go far
Listen to me when I say

I'm beautiful in my way

'Cause God makes no mistakes
I'm on the right track, baby
I was born this way

Don't hide yourself in regret

Just love yourself and you're set
I'm on the right track, baby
I was born this way, born this way

Ooh, there ain't no other way, baby, I was born this way

Baby, I was born this way
Ooh, there ain't no other way, baby, I was born this way
I'm on the right track, baby, I was born this way

Don't be a drag, just be a queen

Don't be a drag, just be a queen
Don't be a drag, just be a queen
Don't be


Ooh, there ain't no other way, baby, I was born this way

Baby, I was born this way
Ooh, there ain't no other way, baby, I was born this way
I'm on the right track, baby, I was born this way
I was born this way, hey
I was born this way, hey
I'm on the right track, baby, I was born this way, hey


Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 20 - Annie's song

Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Chương 20

Một tiếng động kéo Alex ra khỏi giấc ngủ say. Mất phương hướng trong thoáng chốc, anh lăn người nằm nghiêng và nhìn chăm chăm vào bóng tối. Được chúa ban cho cặp mặt nhìn tốt vào ban đêm, anh chỉ gặp một chút khó khăn trong việc quan sát ngay cả trong đêm không trăng, huống chi đêm nay lại khống như thế. Những dải sáng màu bạc phủ đầy căn phòng ngủ, đọng lại trên sàn phía trước chiếc tủ đứng và đổ bóng lên trên chiếc tủ đựng quần áo của anh.

Annie... Nhớ lại cuộc nói chuyện của họ chiều hôm đó, anh cho phép bản thân mình hi vọng rằng cô có thể lẻn vào phòng anh. Tim anh trùng xuống khi anh liếc về phía cánh cửa và thấy rằng nó vẫn đóng chặt. Không phải Annie. Anh khẽ cau mày và chống khuỷu tay nhỏm dậy, cố gắng phỏng đoán xem mấy giờ rồi. Nửa đêm, có lẽ là muộn hơn một chút, anh quyết định. Anh không cảm thấy như thể anh đã ngủ rất lâu.

Tiếng động đã phá vỡ giấc ngủ của anh lại vang lên, tiếng lạch cạch và sột soạt câm nín vang lên từ đâu đó dưới nhà. Trượt xuống khỏi giường, anh đi qua chiếc áo choàng, thấy quần dài và ủng thích hợp hơn. Trong trường hợp anh phải đương đầu với kẻ xâm nhập, anh muốn đã chuẩn bị một chút. Không phải là anh tin rằng có ai đó đột nhập vào nhà. Anh đã sống ở Montgomery Hall kể từ khi chào đời, và trong suốt những năm đó, chưa có vụ rắc rối nào hết. Người dân tại và quanh Hooperville sống rất lành mạnh, sùng đạo, và tội ác gần như không xảy ra. Douglas là thủ phạm thường xuyên nhất của những hành động xấu xa quanh đây, và giờ nó đã đi rồi.

Douglas... Mạch Alex đập nhanh hơn. Sau đó anh xua ý nghĩ đấy đi. Dù có nhiều lỗi lầm đến thế nào, em trai anh không phải là kẻ ngốc. Không, rất có thể là một trong những người hầu, anh quyết định. Đôi khiFrederickbị khó ngủ và huyên náo trong bếp vào lúc tinh mơ mờ sáng để đun nóng một ly sữa cho mình.

Trên đường xuống đại sảnh, Alex dừng lại một chốc ở phòng trẻ để chắc chắn rằng Annie vẫn ổn. Đi khẽ, anh tiến đến bên giường cô, yên trí rằng cô đang ngủ say, sau đó quay bước, lặng lẽ đóng cánh cửa lại khi anh bước ra ngoài hành lang.

Những bậc cầu thang kêu cót két dưới sức nặng của anh khi anh rón rén đi xuống nhà. Ban ngày, Alex không bao giờ chú ý đến âm thanh đó, và anh thầm ghi nhớ sẽ bảo người thợ mộc kiểm tra sức chống của cầu thang. Một nơi có kích thước như Montgomery Hall luôn cần phải bảo trì.

Khi anh tới sảnh, Alex đông cứng lại. Có cái gì đó trong tiếng động anh nghe được khiến gai ốc nổi đầy trên cánh tay anh. Đó không phải là tiếng lạch cạch vô tình một người hầu có thể gây ra. Nó là kiểu tiếng động lén lút hơn, cứ như thể ai đó đang tìm kiếm thứ gì đấy và cực kỳ sợ bị nghe thấy. Alex lần theo tiếng động đến phòng ăn.

Đẩy cánh cửa mở ra, anh bước vào trong. Ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ kiểu Pháp được buông rèm một phần cũng đủ chiếu sáng căn phòng, khiến việc thắp đèn lên là không cần thiết. Một gã đàn ông lực lưỡng ở trước chiếc tủ đựng bát đĩa. Chiếc túi màu trắng nằm trên sàn cạnh hắn ta, và hắn đang nhét những vật hắn lôi từ tủ ra vào đó. Ngay lập tức nhận ra hắn bởi mái tóc màu hung hung giống anh như đúc, Alex không chắc lắm cảm xúc nào đang mạnh hơn trong anh, giận dữ hay buồn bã. Sau khi yêu em trai mình rất nhiều và trong một thời gian dài đến thế, hoàn toàn khinh ghét nó không phải là một nhiệm vụ dễ dàng, dù nó đã gây ra chuyện gì đi chăng nữa.

“Douglas,” anh cuối cùng nói, “mày đang làm cái quỷ gì thế?”

Em trai anh chui ra từ tủ đựng bát đĩa đột ngột đến nỗi hắn bị cụng đầu. Chửi thề dưới hơi thở của mình, hắn ép chặt tay lên trên chỗ đang nhức nhối. “Alex?”

“Mày cho là ai chứ?’’ Alex khoanh tay trên phần ngực để trần. “Mày nên dùng cái gì đó bọc chỗ đồ pha lê lại. Có lẽ là những tấm vải lanh đắt tiền? Va đập lanh canh trong cái túi đó, một vài món có thể bị nứt.”

“Đồ pha lê nào cơ? Chỉ một vài món, tất cả chỉ có thể. Và không có món đồ nào bằng bạc hết. Em thề là, Alex, với một kẻ ăn nên làm ra, anh khá hà tiện cho những món đồ sang trọng.”

“Anh xin lỗi. Anh mới thiển cận và khinh suất làm sao.”

Douglas đứng bật dậy. Sau khi đứng đó trong một chốc, nhìn đầy thách thức, hắn dùng ống tay áo quệt mũi. “Như anh có thể đoán, em gặp những khó khăn về tài chính.”

Nhức nhối lấp đầy ngực Alex. Giá như em trai anh cầu xin tha thứ và hứa sẽ cư xử đàng hoàng. Giá như nó để lộ ra một chút cảm giác có tội hay—Alex dừng ngay ý nghĩ đó lại. Anh đã đi con đường này hàng nghìn lần rồi, và anh biết nó sẽ kết thúc ở đâu. Thật là đau đớn, bất chấp điều đó, anh muốn và cần tha thứ cho hắn. Đây là em trai anh, không phải một kẻ xa lạ nào đó. Anh đã kể chuyện cho nó trước khi đi ngủ khi còn nhỏ, đã dạy nó cưỡi con ngựa đầu tiên, đã nhìn nó trưởng thành. Quên tất cả điều đó, giả vờ là nó chưa bao giờ xảy ra, là chuyện không thể xảy ra được.

“Nếu mày cần tiền, Douglas, tao có một chút dư trong két,” anh cộc cằn đề nghị.

“Anh sẽ cho em? Khi em thấy rằng anh đã thay két—ừm, em cho rằng đó là vì—”

“Có thể là tao sợ mày lẻn vào và ăn trộm của tao sạch sẽ chỉ trong nháy mắt chăng?” Alex kết thúc cho hắn.

Douglas nhìn rất duyên dáng khi trông hơi thẹn thùng. “Em sẽ chỉ lấy đủ để trang trải thôi.”

Alex có một thôi thúc cực kỳ nói rằng anh tin lợn cũng biết bay. Nhưng việc em trai anh không một chút hối lỗi không phải là vấn đề ở đây. Anh cũng không hoàn toàn chắc vấn đề ở đây là gì. Bên cạnh thực tế anh là kẻ ngốc, tất nhiên rồi. Bất cứ khi nào liên quan tới Douglas, anh dường như luôn là gã ngốc. Kể từ ngày cha họ chết, Alex đã cố chuộc lỗi cho sự mất mát đó, không bao giờ có thể quên, thậm chí dù chỉ một giây thôi, rằng anh là kẻ có lỗi. Tội lỗi luôn có cách bám lấy con người và không bao giờ buông tha.

Anh thở dài và nhanh chóng nhớ tới Annie. Anh yêu cô nhiều đến thế, cho Douglas bất cứ thứ gì đều là sai trái. Sai trái. Nếu cô nhìn thấy em trai anh trong căn nhà này, Alex nghi ngờ cô sẽ tha thứ cho anh, và anh không đổ lỗi cho cô. Douglas đã cưỡng bức cô, tàn bạo, vô lương tâm. Giúp nó theo bất cứ cách nào cũng là cách phản bội tệ hại nhất, và Alex biết điều đó. Mặt khác, anh không thể ghét bỏ em trai mình nhiều đến nỗi anh có thể nhìn nó đi ăn xin và bị chết đói.

“Tới phòng làm việc đi. Tao sẽ cho mày ít tiền mặt và một hối phiếu. Sau đó tao muốn mày đi khỏi đây, Douglas.” Nghe thấy tiếng lách cách khe khẽ, Alex quay người từ phía cánh cửa đầy ngạc nhiên. “Vì Chúa, để chỗ đồ bạc lại. Tao nói tao sẽ cho mày tiền.”

Cầu nguyện rằng Annie, với khả năng kỳ lạ có thể cảm nhận được những rung động truyền qua sàn nhà, sẽ không thức dậy và tha thẩn ra chỗ chiếu nghỉ để xem ai ở đó, Alex hối hả đẩy em trai mình qua hành lang, vào phòng làm việc của anh. Đóng cửa lại, anh không phí chút thời gian nào đi tới gần chiếc két. Khi anh quay số, cẩn thận để che phần mặt trước của nó đi, anh nghe thấy Douglas dựa người vào một trong những chiếc ghế da.

“Đừng có quá thoải mái.”

Douglas cười phá lên. “Ờ, phải. Em cho là cô vợ nhỏ của anh sẽ không thích thú chút nào nếu cô ta thấy em ở đây. Em hiểu mà, Alex. Tất cả đàn ông đều có những thứ tự ưu tiên. Thứ tự của anh hiển nhiên là thế.”

Cửa chiếc két sắt mở tung ra đúng khoảnh khắc đó. Cơ thể anh bất thình lình cứng lại, Alex quay người và hỏi bằng một giọng tưởng như là bình tĩnh, “Mày có ý quỷ gì?”

“Không gì hết! Đừng có nhạy cảm như thế chứ.” Trong ánh trăng, khuôn mặt Douglas dường như chẳng có nét gì đặc biệt hết khi nhìn ngang qua căn phòng. Hắn luồn những ngón tay vào tóc và đứng dậy. Tha thẩn một cách vô định về phía lò sưởi, hắn thắp đèn lên, sau đó quay người quan sát những thứ xung quanh mình. “Lạy Chúa, em nhớ phòng làm việc này biết bao. Em cá là em tưởng tượng ở đây cả tá lần. Anh mua chiếc đàn ống khi nào thế?”

“Mới chỉ gần đây thôi.”

Đánh giá những nhạc cụ khác, hắn nói, “Nảy sinh hứng thú về âm nhạc hả?”

“Mày có thể nói thế.”

Douglas trượt đầu ngón tay trên mặt chiếc bàn nhỏ được đặt giữa hai chiếc ghế trước lò sưởi. “Anh có nhớ những lần em chơi cờ thắng anh không, ngồi ngay đây trước lò sưởi?”

“Tao nhớ mày ăn gian thường xuyên như thế nào.”

Douglas cười lục khục. “Cả chuyện đó nữa. Dịch chuyển những quân cờ khi anh quay đi là cách duy nhất em có thể thắng được.” Một thoáng im lặng trải ra. Sau đó hắn thêm vào, “Đó là những ngày tốt đẹp.”

“Những ngày đó đã kết thúc rồi, và nó hoàn toàn là lỗi của mày khi mọi việc như thế.” Alex lấy một món tiền nhỏ ra khỏi két. Đi tới bàn làm việc của mình, anh nói, “Tao sẽ viết cho mày một hối phiếu khá lớn. Quản lý nó cho thông minh vào. Một khi chỗ tiền này hết, mày sẽ không xin được thêm nữa đâu. Tao không bao giờ muốn nhìn thấy mày ở đây nữa. Đã rõ chưa?”

Có một tiếng vang dội lại trong những từ đó. Alex có thể nhớ lại rõ ràng đến tàn nhẫn, đã nói chúng với Douglas một lần trước đây và tin với tất cả niềm tin của mình rằng anh hoàn toàn có ý như vậy. Lúc này, anh đứng đó, đưa ra nhiều tiền hơn. Nó chẳng có nghĩa gì hết, ngay cả đối với anh, vậy mà anh vẫn bất lực, không thể làm khác được. Anh tưởng tượng mình, cả chục năm sau, diễn lại cảnh này cả chục lần nữa, nhạo báng bản thân mình vì lặp lại những từ vô nghĩa.

Douglas dựa một bên vai vào phần mặt đá lò sưởi. “Giê-xu, Alex, em là em trai anh. Em nhận ra là em đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng khi cưỡng bức con bé đó. Nếu em có thể làm lại, em sẽ không làm thế. Nhưng em không thể thay đổi quá khứ được. Anh không thể nhân nhượng mà tha thứ cho em à?”

Alex nhìn lên từ tấm hối phiếu anh đang ký. “Thật không may là đúng. Nhưng tao đã luôn là thằng ngốc khi việc có liên quan đến mày, đúng không? Mày có biết đôi khi tao nằm thức đến gần sáng, tự hỏi là tao đã làm gì sai trong việc nuôi dạy mày? Đổ lỗi cho bản thân mình. Nếu tao cứng rắn hơn, nghiêm khắc hơn, nếu tao đã đá cái mông mày bay từ đây tới địa ngục rồi lại đá trở về một vài lần, liệu mày có sống khác không?”

“Anh đã nuôi dạy em rất tốt,”Douglas trấn an anh. “Chỉ là em làm vài việc ngu ngốc thôi, đó là tất cả. Không phải lỗi của anh. Có lẽ nó thậm chí không phải là lỗi của em. Em say rượu. Chẳng nghĩ được gì ra hồn hết. Nó cứ thế xảy ra, Alex. Trước khi em biết em đang làm gì. Anh biết em như thế nào khi em uống vào rồi đấy. Xấu xa như quỷ. Em thú nhận điều đó.”

Biết được em trai anh sẽ dẫn đến đâu, Alex nói, “Douglas, không. Một bài diễn văn hay ho không thể khiến mọi thứ giữa chúng ta tốt hơn được, không phải lần này. Mày chỉ thành công trong việc khiến nó tệ hơn thôi.”

“Tệ hơn?” Em trai anh bước khỏi lò sưởi một bước, tay giơ lên vẻ khẩn nài. “Ít nhất hãy nghe em. Em cũng nằm thức cả đêm. Cảm thấy tối tệ. Không phải chỉ vì những gì em làm với cô gái, mà vì khiến anh thất vọng. Làm ơn, cho em một cơ hội đi. Chỉ một cơ hội nữa thôi. Em thề sẽ không rượu chè nữa. Em đã không đụng vào lấy một giọt kể từ khi em rời đi.”

“Ồ? Và tao đang ngửi thấy mùi gì trong hơi thở của mày ở phòng ăn? Trà ư?”

“Tối nay trời lạnh cóng. Em chỉ uống một ngụm nhỏ để giữ ấm thôi, đó là tất cả. Một ngụm nhỏ thôi.”

Alex lắc đầu. “Tao quả là thằng ngốc khi ngay lúc này để mày đứng đó và thật sự mong đợi tao tin chuyện nhảm nhí này?” Anh cào tay vào tóc. “Mày đúng, mày biết đấy. Tao nghĩ rượu là ba phần tư nguyên nhân gây ra những việc rắc rối của mày, rằng khi mày uống, mày làm những việc mày chẳng bao giờ làm khi tỉnh táo. Thật không may, một phần tư còn lại trong những rắc rối của mày là mày luôn có lý do cho việc chỉ nhấm một ngụm nhỏ thôi. Rồi một ngụm nữa. Cứ nói dối bản thân đi nếu mày cần, nhưng đừng nói dối tao.”

“Alex, làm ơn. Cho em một cơ hội nữa đi. Chỉ một thôi, và em sẽ không bao giờ hỏi xin nữa. Em thề đấy, lần này em sẽ không làm mọi thứ rối tung lên đâu. Em sẽ không làm gì, thậm chí là chạm vào uýt-ky. Em hứa là sẽ không. Dù có vì lý do gì đi chăng nữa, không bao giờ!”

Với vẻ quả quyết không gì lay chuyển được, Alex quay lại với tờ hối phiếu. “Tao không thể làm thế, Douglas, và mày biết điều đó. Giờ tao không chỉ phải nghĩ cho riêng bản thân mình. Tao có một người vợ. Tao nợ cô ấy sự trung thành của mình, đầu tiên và mãi mãi. Cai rượu, nếu mày có thể. Chỉnh đốn lại cuộc đời mày, nếu mày có thể. Nhưng làm thế ở nơi nào đó ngoài Montgomery Hall.”

Douglas vuốt thẳng chiếc áo vét của mình, chiếc áo len dày đã có một thời đẹp đẽ. “Ah, phải. Vợ anh. Tên cô ta là Abbie hả?”

“Annie.”

“Đúng rồi. Annie. Sao em có thể quên được cơ chứ? Mặc dù em phải thú nhận, những ký ức đáng nhớ nhất về cô ta là đôi chân.”

“Đừng,” Alex khẽ cảnh báo hắn. “Tao chỉ còn lại rất ít những ký ức tốt đẹp về mày. Đừng có nói năng càn rỡ mà huỷ hoại nó.”

“Nói càn?”Douglas chua chát nói. “Anh lại quay lưng với em như vậy. Em là em trai anh, vì Chúa.”

Dạ dày Alex nhộn nhạo. Anh nhanh chóng hoàn thành việc điền tấm hối phiếu, xé nó ra khỏi tập, và đẩy nó qua mặt bàn. “Của mày đây. Cầm lấy và đi đi.”

Douglas chậm rãi đi tới chiếc bàn. Hắn cầm tờ hối phiếu lên, cẩn thận gập nó làm ba, và nhét nó vào túi ngực của chiếc áo vét. Họ nhìn thẳng vào nhau, màu hổ phách đối trọi màu hổ phách. Alex đã thấy cái nhìn đó trong mắt em trai anh trước đây và biết nó báo trước một sự trả đũa nào đó. Không ngạc nhiên gì hết. Khi Douglas không được làm theo ý mình, khi Alex từ chối hắn điều gì đó, hắn luôn trả đũa.

Chầm chậm mỉm cười, Douglas nói, “Annie... Cái mông nhỏ dễ thương, nếu em nhớ không nhầm. Anh có thích thú với con ngốc nhỏ bé của mình không, Alex? Khi em cày con bé, anh gọi đó là cưỡng bức. Khi anh làm thế, em đồ chừng đó là một sự hi sinh cao thượng. Alex già tốt bụng, dọn sạch đống rắc rối của em trai mình. Anh phải chịu đựng một thử thách vất vả làm sao.”

Alex chống người lên hai tay đã cuộn lại thành nắm đấm. Mọi việc luôn xảy ra như thế này, anh nhận ra. Nhìn chăm chăm vào Douglas, cố gắng để hiểu hắn, và chạy đập mặt vào bức tường gạch. Có cái gì đó không tài nào hiểu được. “Đừng,” anh lại nói, biết rằng ngay cả khi anh nói thế Douglas cũng sẽ bị dần nhừ tử trước khi hắn rời đi. Cách của hắn là thế. Luôn luôn là thế.

“Đừng gì cơ? Đe dọa anh với sự thật trần trụi ư?” Mắt lấp lánh, Douglas nói, “Anh thật thảm hại, anh biết không?” Hắn vung tay ra hiệu tới phòng làm việc được trang bị đầy đủ. “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu đứa nhóc cô ta đẻ ra là con gái, Alex? Đã từng nghĩ về chuyện đó chưa? Chỉ là đàn ông một nửa như anh, làm thế nào anh sinh con trai được? Hay anh không muốn có một nam thừa kế?”

Alex không thể nói. Và ngay cả nếu anh có thể, chẳng có từ ngữ nào hết.

“Ít nhất với em ở quanh, anh còn có thể có một hoặc hai đứa nhóc nữa của con bé. Hay là anh quá ích kỷ không muốn chia sẻ hũ mật ngọt ngào đó. Em cá là mũi anh ướt đẫm vì vùi vào đó hàng đêm kể từ khi anh cưới nó."

Alex bắt đầu run rẩy. Run rẩy khủng khiếp.

Douglas mỉm cười. “Hay anh là một trong những dạng đàn ông thích được phục vụ đặc biệt theo cách một chiều? Em gần như có thể thấy anh, cốc brandy trong một tay, tay kia túm tóc con bé để chỉ cho nó thấy làm thế nào để khiến anh thích—’’

Alex giáng thẳng nắm đấm vào miệng em trai anh. Chỉ nhanh như thế thôi. Không đắn đo suy nghĩ, không chủ định. Anh chỉ đơn giản là đánh hắn, quẳng cả sức nặng của mình vào cú đòn. Douglas loạng choạng lùi lại, vẻ giật mình hiện lên khuôn mặt. Khó mà nhận ra anh di chuyển, Alex nhảy qua chiếc bàn phía sau mình. Bằng một chuyển động điên cuồng, hai người họ va vào nhau, ngã xuống sàn, xoay tròn. Chiếm được ưu thế, Alex bật người đứng dậy, chân co lại và tống một cú đá vào bụng gã em. Sau đó anh túm lấy tóc hắn, lôi hắn đứng dậy.

Trong khi đánh tới tấp vào mặt hắn, anh rống lên, “Mày, cái thằng trời đánh khốn nạn! Mày không xứng được hôn chân cô gái đó, chứ đừng nói được nhắc đến tên cô ấy!”

Với Alex, thời gian trôi chậm như thể con ruồi đang bò qua một lớp giấy dính. Mỗi lần anh vung nắm đấm lên, với anh như thể anh đang chuyển động từng phần vạn giây một. Anh đang mất kiểm soát, và anh biết điều đó. Mặt em trai anh dần chuyển thành một đống máu bầy nhầy dưới sự trừng phạt của những nắm đấm của anh. Nếu anh không dừng lại, anh sẽ giết nó. Nhưng lương tâm của anh dường như đã rời đi rồi. Điều tiếp theo anh biết, anh ghìm Douglas nằm thẳng cẳng dưới sàn và đang bóp cổ hắn. Như thể từ rất xa, anh nhìn tay mình siết lại, nhìn khuôn mặt em trai anh chuyển từ màu đỏ đậm sang màu tím bầm lên.

Alex không chắc điều gì đã khiến anh cuối cùng tỉnh táo lại. Một ý nghĩ thoáng qua về Annie? Về những gì sẽ xảy ra với cô nếu anh kết thúc với việc đong đưa trên giá treo cổ? Anh không biết. Anh chỉ biết là có thứ gì đó, có lẽ là Đấng toàn năng, khiến anh giật tay mình ra khỏi cổ họng của em trai anh.

Douglas lăn người sang bên, cào vào thanh quản mình, cổ họng phát ra âm thanh khủng khiếp khi hắn vật lộn để thở. Alex đứng dậy và quay đi, không quan tâm liệu em trai anh có nằm đó và chết ngạt hay không. Không quan tâm, và gần như hi vọng hắn chết ngạt. Chống hai tay lên bàn, anh cúi đầu và nhắm mắt lại. Khi những tiếng động khò khè bắt đầu lắng xuống, anh nói, “Cút ngay. Cút ngay trước khi tao giết mày.”

Anh nghe thấy Douglas lồm cồm bò dậy. Nhưng anh không nghe thấy hắn chạy tới cánh cửa.

“Tao nói thật đấy, Douglas. Tao sẽ giết mày bằng chính hai bàn tay trần của tao.”

Những bước chân loạng choạng. Tiếng bản lề kẽo kẹt. Tiếng những cánh cửa đóng sầm lại. Alex tống ra một hơi thở mà anh không nhận ra là mình đang nín. Sau đó, cảm thấy như thể phổi anh đang bị giật ra khỏi lồng ngực, anh nức nở. Tiếng nức nở khô khốc, khủng khiếp. Đầu gối khụy xuống, anh chìm người, gục đầu trên mặt bàn.

Đã chết. Không phải con người chết đi, mà là lòng yêu thương. Sự chấm dứt đó thật không đến dễ dàng.

Annie vồ lấy cánh cửa phòng ngủ của Alex. Trong một thoáng đầy ác mộng, cô nghĩ nó đã bị khoá. Nửa như bị mù bởi bóng tối trong hành lang, cô quẳng một cái liếc mắt đầy sợ hãi về phía chiếu nghỉ. Ở đây. Hắn ta ở đây. Cánh cửa bất thình lình mở ra, và cô lách vào phòng. Ánh trăng, mờ mờ và loang lổ, chiếu ngang qua căn phòng. Cô chạy tới chỗ chiếc giường, hơi thở như bị dứt ra khỏi ngực, động tác của cô giật cục vì quá kích động.

Alex. Cô điên cuồng vỗ vỗ phần chăn nhăn nhúm. Đi rồi. Cô quay ngoắt người và nhìn chằm chằm cánh cửa, tay bịt kín miệng để làm nghẹt lại bất cứ âm thanh nào cô có thể phát ra. Douglas, ở đây. Nếu hắn ta nghe thấy cô thổn thức, hắn có thể đến và tìm thấy cô. Cô có gây ra tiếng động nào không? Ôi, lạy Chúa… Cô phải trốn. Cô điên cuồng quay người vài lần, tìm một chỗ trốn. Rồi, quá sợ hãi khi tiếp tục bị lộ ra, cô lặn vào trong giường của Alex, trườn xuống dưới những lớp chăn, co người vào trong đệm và thu người nhỏ lại.

Mùi của Alex bao chùm cô. Alex. Run rẩy kịch liệt, Annie ôm lấy bụng mình, đầu gối co lên. Người đàn ông đó ở trong nhà, và Alex đi rồi. Cô nín thở. Không tiếng động nào hết. Cô không thể gây ra bất cứ tiếng động nào. Cô sẽ ở đây, an toàn trong giường của Alex, trốn. Anh sẽ quay lại. Anh phải quay lại. Và khi anh quay lại, anh sẽ không để ai làm đau cô.

Alex bước vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, nhắm mắt lại và dựa lưng vào lớp ván gỗ trong một thoáng. Annie… Lúc này anh nhức nhối muốn được ôm cô nhiều hơn bất cứ lúc nào trước đây. Nén xuống sự thôi thúc đi tới phòng trẻ, anh tưởng tượng cô mỉm cười—cách khoé môi cô cong lên thật ngọt ngào, lúm đồng tiền hiện lên nơi má cô, đôi mắt đáng yêu, màu xanh mềm mại và hoàn toàn ngây thơ. Tưởng tượng cô khiến anh cảm thấy trong mình bớt trống rỗng.

Áp những khớp tay trần trên một bàn tay lên miệng, Alex nhớ đã thoả mãn biết bao khi đấm liên hồi vào mặt em trai anh. Quả thụi đầu tiên đã đánh dấu sự kết thúc lời cam kết cả một đời, và giờ nó đã xảy ra, anh cảm thấy tự do một cách kỳ quặc. Buồn bã, tất nhiên rồi. Và trống rỗng. Nhưng tự do không thể chối cãi. Lần đầu tiên kể từ khi cha anh chết, trách nhiệm của anh đối với em trai mình đã kết thúc.

Đứng thẳng người dậy khỏi cánh cửa, Alex thong thả đi về phía chiếc giường, anh nhìn về phía cửa sổ và những cành liễu đung đưa trong gió dưới ô cửa kính ngập đầy ánh trăng óng ánh như bạc. Những chiếc lá, bị cơn gió đêm thổi áp dẹt vào kính cửa sổ, phát ra những tiếng kêu kỳ quái khiến anh nghĩ đến móng tay cào lên bảng viết phấn. Tiếng động. Kể từ khi biết Annie, Alex đã trở nên nhận thức sâu sắc về mọi thứ có thể nghe thấy được và nhận thấy bản thân mình thường xuyên quan sát thế giới như cách của cô. Những chiếc lá cọ vào kính, những chú chim trên cây, ngọn gió thổi, tất cả không một âm thanh. Dù anh có cố gắng bao nhiêu, anh cũng nhận thấy rằng thật khó mà tưởng tượng một sự im lặng hoàn toàn. Cô đã bị bỏ lỡ thật nhiều. Thật quá nhiều.

Thở dài, Alex chìm xuống mép giường và cúi người về phía trước để kéo đôi giày ống ra. Một tiếng rít run rẩy vang lên từ phía sau anh, trong một thoáng anh tin nó được tạo nên bởi những cành cây bên ngoài. Sau đó anh đông cứng lại. Da nổi đầy gai ốc, anh liếc qua vai mình.

Ở giữa giường anh, dưới lớp chăn là một cục phồng lên. Một cục phồng run rẩy. Quên luôn cả đôi giày ống của mình, anh quay người, chân khoanh lại, chống lên đệm. Khi anh nhấc lớp chăn lên, anh nghe thấy một tiếng hổn hển khe khẽ.

“Annie,” anh thì thầm một cách hoài nghi.

Với một tiếng gầm gừ khe khẽ, cô vùng dậy khỏi tấm đệm, lao vào anh như viên đạp bật ra khỏi nòng súng, răng và móng tay giơ ra. Alex bị giật mình nhiều đến mức khi cô bắt đầu cào vào cằm anh, anh mới có thể phản ứng được.

“Annie!”

Tóm lấy hai cổ tay cô, anh cúi người để tránh cú đánh của cô. Khi anh nắm được tay cô, cô buột ra một tiếng rền rĩ đầy kinh sợ. Dùng tất cả sức nặng và sức mạnh của mình để có được lợi thế tốt nhất, anh nhanh chóng ghim cô xuống giường, giữ chặt cánh tay cô phía trên đầu và dùng một bên đùi khoanh lại để giữ yên đôi chân đang quẫy đạp của cô. Cô cong lưng lên, phổi cô rên rỉ mong một hơi thở, khi cô gắng sức một cách vô vọng để vùng ra khỏi sự nắm giữ của anh.

“Annie em yêu, là anh.” Alex rướn người lên để mặt anh ở phía trên mặt cô. “Là anh mà, em yêu.”

Trong ánh trăng, mắt cô thật lớn, một quả cầu phát sáng trên khuôn mặt nhợt nhạt, đôi lông mi dày đổ bóng xuống má cô. Không thể di chuyển được, cô nhìn lên anh trừng trừng. Chậm rãi vẻ mặt cô chuyển từ sợ hãi thành nhẹ nhõm. Với tiếng nức nở rời rạc, người cô hoàn toàn rũ ra.

Thả tay cô ra, Alex kéo cô vào ngực mình. Như một đứa trẻ sợ hãi, cô vòng tay quanh cổ anh, dính chặt vào anh, cả cơ thể cô rung chuyển vì những tiếng nức nở và run rẩy khủng khiếp. Đầy thất vọng, anh áp mặt vào mái tóc ngọt ngào của cô, biết mà không cần hỏi rằng cô chắc hẳn đã thấy Douglas ở trong sảnh. Tìm kiếm sự bảo vệ, cô đã tới đây, chỉ để nhận ra rằng anh đã đi rồi.

Cẩn thận để không làm đau cô, Alex lăn người nằm ngửa ra, mang cô theo với anh, chưa bao giờ thả lỏng cái ôm của anh quanh cô. Anh chỉ có thể tưởng tượng cô đã phải khiếp sợ đến nhường nào. Douglas, kẻ cưỡng bức cô, ở trong nhà. Ruột gan anh quặn lại với những cơn xấu hổ. Anh là kẻ có lỗi trong chuyện này. Khum bàn tay phía trên gáy cô, Alex đặt một nụ hôn lên thái dương cô.

Ngay lập tức quên mất là cô không thể nghe được, anh thì thầm khản đặc, “Ôi, Annie, tha thứ cho anh. Anh xin lỗi. Cực kỳ xin lỗi.”

Cơn run rẩy dữ dội của cô không dịu đi. Trượt một tay dọc lưng cô, anh cảm thấy cái lạnh như thấm qua lớp áo ngủ vải flannel của cô. Vì cô đã trốn dưới chăn, anh biết cô không thể thật sự bị lạnh được. Nhưng vẫn không thể chối bỏ được rằng cô cảm thấy ớn lạnh. Phán đoán từ cách cô run rẩy, cô lạnh tới tận xương.

Nhét cô vào dưới cằm mình, anh chỉnh lại đầu cô trên vai anh để cô có thể nhìn thấy mặt anh. “Ổn rồi mà, Annie. Nó đi rồi.”

Cô gật đầu giật cục và nhắm chặt mắt lại. Alex nhanh chóng trượt tay mình dọc theo lưng và hông cô, cố thử cách duy nhất anh biết để khiến máu cô lưu thông dễ dàng hơn. Bất chấp sự chăm sóc của anh, răng cô tiếp tục va vào nhau lập cập. Vài phút trôi đi và cô vẫn không thôi run rẩy, anh bắt đầu hoảng hốt.

“Thứ em cần, cô gái trẻ, là ngâm mình trong bồn tắm nước nóng thật lâu và một chút cà phê Ái Nhĩ Lan của Maddy.”

Cô níu lấy vai Alex chặt hơn khi anh bắt đầu di chuyển.

“Annie...” Quay người nằm nghiêng, Alex chà đầu ngón tay dọc theo má cô và ép mình mỉm cười. “Anh chỉ xuống nhà lấy một ít nước nóng từ bếp chứa thôi. Anh sẽ trở lại trước khi em đếm đến—” Anh suýt nữa nói “một trăm” nhưng dừng bản thân lại kịp thời. “Trước khi em đếm tới bốn mươi. Ở đây em sẽ an toàn, anh hứa đấy. Anh đã nói dối em bao giờ chưa?’’

Cô khẽ lắc đầu và thả lỏng vòng tay quanh cổ anh. Vẻ mặt cô khiến tim anh nhói lên, và anh hôn chóp mũi cô. “Vậy mới là cô bé ngoan chứ. Anh sẽ quay lại ngay. Em ở nguyên đây. Đắp chăn vào, được chứ?’’

Một lần nữa, câu trả lời duy nhất của cô là gật đầu. Alex trượt xuống giường, ghét phải rời khỏi cô. Mặc dù khi anh quay người lại nhìn cô, những cái rùng mình anh thấy dưới lớp chăn thuyết phục anh rằng anh chẳng có lựa chọn nào khác.

Một vài phút sau khi anh quay trở lại phòng ngủ, anh mang theo hai sô hai chục lít đầy nước nóng. Sau khi đưa chúng vào phòng tắm, anh thắp đèn lên và tự phân cho mình nhiệm vụ chuẩn bị nước tắm cho cô. Khi nước lạnh chảy từ vòi vào bồn tắm đã đủ, anh đổ thêm nước nóng từ xô và thử nhiệt độ bằng phần phía trong cổ tay.

Khi anh quay trở lại giường, anh kéo chăn xuống khỏi mặt Annie. “Em dậy nào. Chúng ta đưa em vào bồn tắm thôi.”

Răng va vào nhau lập cập, cô xoay xở để ngồi dậy và vung đôi chân thanh mảnh qua rìa đệm. Alex giúp cô đứng dậy và đi tới chỗ phòng tắm. Sợ rằng cô có thể nghĩ rằng anh sẽ cởi quần áo cô, anh khẽ cúi người về phía trước để cô có thể đọc môi khi anh giải thích, “Trong khi em cởi đồ và tắm, anh sẽ xuống dưới bếp pha cho em một chút cà phê Ái Nhĩ Lan nhé. Công thức đặc biệt của Maddy, đảm bảo khiến em ấm đến tận tủy xương.”

Tới rìa bồn tắm, cô với ra để cởi những chiếc nút áo nhỏ xíu trên phần vạt trước, nhưng tay và thân thể run rẩy nhiều đến nỗi những ngón tay cô không thể nào hoàn thành nhiệm vụ đó được. Alex vuốt mái tóc đen nơi vai cô và đảm nhận nhiệm vụ đó, sự lo âu của anh leo thang với mỗi chiếc nút áo anh cởi ra. Trong tâm trí mình, anh chỉ từng nhìn thấy hai lần khác nhau cô bị sốc, và như anh nhớ, biểu hiện của cả hai lần đó đều là run rẩy kịch liệt. Liệu có phải Annie sợ Douglas nhiều đến nỗi cô bị sốc?

Alex không biết. Anh chỉ biết rằng trong giây phút đó, với anh, cô dường như mỏng manh khủng khiếp, bụng phồng lên và tất cả. Đôi bàn tay nhỏ bé mảnh dẻ, hình dáng thanh nhã. Bờ vai hẹp. Cánh tay, anh chỉ cần một gang tay là có thể bao quanh được. Anh muốn kéo cô lại gần hơn và truyền hơi ấm cơ thể anh sang cho cô. Ôm cho tới khi tất cả những ý nghĩ về Douglas bay khỏi tâm trí cô.

Khi anh hoàn thành việc cởi nút áo cho cô, cô run rẩy giật cổ tay áo, ý định của cô rõ ràng là cởi chiếc khuy ở đó. Nhìn thế, Alex có thể thấy rằng cô chưa bao giờ xoay xở để tự mình cởi quần áo. Chết tiệt.

Cúi xuống để cô có thể chú ý, anh nhướn lông mày. “Em muốn anh giúp chứ, em yêu?”

Run rẩy khủng khiếp, cô lắc đầu, đặt tay lên vai anh và khẽ đẩy. Anh nhận ra yêu cầu rời đi của cô. Anh chỉ có thể hi vọng cô có thể xoay xở mà không có anh. “Anh sẽ quay lại ngay lập tức, được chứ?” Tóm lấy chiếc khăn bằng vải lanh trên giá, anh đặt nó lên thành chiếc bồn tắm hình chữ nhật. “Dùng nó che người lại khi em vào bồn tắm. Em làm nó ướt cũng không sao. Như thế, khi anh quay lại, em sẽ không cảm thấy không thoải mái. Được chứ?”

Cô gật đầu giật cục. Chống lại sự phán đoán tốt hơn của mình, Alex quay gót, đóng cánh cửa nhà tắm lại khi anh ra ngoài. Trên đường trở lại phòng ngủ, anh dừng lại ở chiếc tủ đứng của mình để tóm lấy chiếc áo sơ mi, thứ anh chòng vào người nhưng không cài nút khi anh sải bước xuống hành lang.

Ngay khi xuống dưới nhà, anh nhanh chóng nhóm bếp để làm nóng bình cà phê đặt trên mỏ đèn. Khi làm thế xong, anh đổ một phần vào cốc, thêm vào một chút kem, và thêm rượu úy-ki vào trên ngọn chiếc cốc. Sau khi thêm một chút đường cho dễ uống hơn, anh lại lên gác, nghĩ là sẽ thấy Annie ngập trong bồn nước nóng bốc hơi nghi ngút tới tận nách. Thay vào đó, anh thấy cô ngồi ở chiếc ghế tiểu tiện, vẫn mặc áo ngủ, cánh tay ôm lấy bụng.

“Annie...”

Alex đặt cốc cà phê pha kiểu Ái Nhĩ Lan lên giá rửa mặt và ngồi xổm xuống trước mặt cô. Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai run rẩy như thế. Nếu tắm nước nóng và cà phê pha úy-ki không có tác dụng, anh sẽ cho người mời bác sĩ Muir. Với tình trạng bầu bí của cô, anh không muốn mạo hiểm.

Nhanh chóng, Alex cân nhắc đến việc đánh thức Maddy để tới giúp Annie tắm, nhưng anh nhanh chóng xua ý nghĩ đó đi. Bà quản gia đang ngủ say sưa ở trái nhà khác. Lúc bà ngủ dậy, tìm được áo choàng và giày vải, và tới phòng Alex, bồn nước chết tiệt sẽ nguội mất.

Quyết định dứt khoát, anh tóm lấy tay Annie, cạy nó ra khỏi xương sườn cô, và cởi khuy tay áo cô. “Anh sẽ chỉ giúp em một chút thôi,” anh thông báo cho cô khi anh cởi khuy tay áo kia. Trước vẻ mặt mất hết cả tinh thần của cô, anh nhá một nụ cười toe toét. “Em yêu, anh sẽ giúp em cởi áo choàng và vào bồn tắm nhanh đến nỗi tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là một vệt mờ thôi.”

Cô trông không bị thuyết phục chút nào hết, nhưng lo lắng cho sức khỏe cô, Alex không cho cô cơ hội ngần ngại hết. Tóm lấy vai cô, anh kéo cô lên khỏi ghế và tóm lấy chiếc áo ngủ, tất cả nhào xuống như một cuộc đột kích. “Giơ tay em lên nào.”

Anh không chắc là cô nghe lời anh hay anh kéo tay cô lên khi anh lôi chiếc áo ngủ ra khỏi đầu cô. Không sao hết. Ngay giây phút cô cảm thấy gấu áo nhấc lên, cô hỗ trợ anh bằng cách thử giật tay ra để cô có thể che người lại. Alex không thể không khẽ mỉm cười trước thứ mà cô chọn để che đi. Không phải ngực như hầu hết nữ giới thường làm. Thay vào đó cô khoanh một tay lên phần bụng nhô lên và giữ chặt tay kia trên phần tam giác sẫm màu trên đỉnh phần đùi thon thả. Anh được ban cho một cuộc trưng bày thú vị của ngực cô, núm vú sẫm lại thành màu hồng đậm khi thời kỳ bầu bí tăng lên.

Anh giật ánh nhìn của mình đi và nỗ lực quả quyết không lang thang trở lại. Nó hóa ra khá khó khăn khi anh cố giúp cô vào bồn tắm. Cô run rẩy như thế, anh không tin chân hay lực của cánh tay cô có thể giúp cô hạ người xuống. Tóm vào một phụ nữ trần truồng đang mang bầu ở chỗ nào mới được cơ chứ? Alex tránh xa phần eo cô, sợ rằng anh có thể làm đau cô hoặc đứa bé. Hông cô cũng không cần bàn đến. Quá sức trêu ngươi. Quá sức mọi thứ. Anh chấp nhận việc tóm lấy phần dưới cánh tay cô.

Sai lầm to lớn. Anh nghiến chặt răng và cố gắng tỏ ra quả cảm bằng cách nghĩ đến cú ghi bàn lúc chơi bóng chày khi anh giúp cô bước vào bồn tắm. Lòng bàn tay anh cháy bỏng, và anh đối diện với cô thế này, chẳng có chỗ nào khác để đặt ngón cái của anh ngoại trừ dưới ngực cô. Da cô mềm như lụa chà vào khớp ngón tay anh khiến lông mày anh lấm tấm mồ hôi. Vụng về và lúng túng, cô cong gối, chân run rẩy. Alex tiếp tục đỡ lấy cô khi cô chìm vào nước. Ghi bàn khi chơi bóng chày? Chúa ơi. Anh thậm chí còn không nhớ được tên của các đội.

“Em đây rồi. Giờ thì nó không quá tệ chứ, đúng không?”

Sự nhức nhối ở háng Alex khiến anh nhớ tới lần bị con ngựa non đá vào ngay đũng quần, nhưng nó dường như không được tính đến. Có cái gì đó cực kỳ không ổn với anh, anh quyết định. Một người đàn ông bình thường không nên bị hấp dẫn bởi một phụ nữ đang mang bầu. Nhưng với anh, Annie đẹp tuyệt.

Anh ngồi xuống nắp chiếc bồn cầu và chống khuỷu tay lên đầu gối, cầu Chúa rằng cô sẽ không chú ý đến việc anh bị khuấy động. Ánh nhìn của anh chuyển đến chỗ chiếc khăn anh để bên ngoài cho cô, và anh nghĩ cô sẽ với ra lấy nó. Thay vào đó, rùng mình và run rẩy, cô áp lưng mình vào phần dốc phía cuối chiếc bồn và chìm xuống làn nước nóng, thứ dâng lên tới núm vú của cô và khiến ngực cô như nổi lên. Nhờ một chút ít phước lành thượng đế, từ vị trí hiện tại của mình, anh có thể thấy ngực cô, phần bụng trên phồng lên của cô, và không gì hơn nữa. Nhiều nữa thì quá sức chịu đựng của anh rồi.

Ngả đầu ra sau, cô nhắm mắt lại và nghiến chặt răng để chúng thôi không va vào nhau lập cập. Alex hướng tia nhìn của mình xuống sàn và đếm những viên gạch vuông trong vài phút căng thẳng. Khi công việc đó trở nên nhàm chán, anh nhìn chăm chú vào mũi giày mình. Từ đó, anh hướng sự chú ý của mình vào móng tay, sau đó là lớp biểu bì của anh. Khi anh nhìn Annie lần nữa, anh thấy dường như cô run ít đi rồi.

Anh đứng bật dậy. Khi anh di chuyển, điều mà cô chắc hẳn cảm nhận được qua sàn nhà, cô mở mắt ra. “Giờ uống một chút cà phê của Maddy nhé?”

Cô tóm lấy chiếc khăn. Nhanh chóng rũ nó ra, cô trải nó ra nên mặt nước và phủ lên mình từ bụng trở xuống, để kệ ngực mình lộ ra. Alex đưa cho cô chiếc cốc, thứ, vì cô đang run rẩy, cô phải nhận lấy bằng cả hai tay. Ngay giây phút cô thả chiếc khăn ra, nó trôi đi chỗ khác. Cô tóm lấy nó, làm sánh cà phê lên phần ngực trên của mình.

“Đây,” anh nói bằng giọng rào rạo. “Để anh giữ cái cốc. Em để ý cái khăn.”

Khi anh cầm lấy chiếc cốc, cô giật mảnh vải lanh hình vuông phủ trên bụng mình lần nữa và giữ chặt nó lại đó bằng hai nắm tay nhỏ. Ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, Alex vận lộn để không cười lục khục. Anh thấy cực kỳ hiển nhiên rằng mặc kệ tính e lệ và cẩn trọng của cô, cô chủ yếu chỉ quan tâm tới việc che lại phần eo phồng lên và thứ nép mình giữa hai bên đùi đáng yêu của cô, quỷ bắt phần ngực đi.

Điều đó khiến Alex bối rối. Anh đã gặp một vài người đàn bà không hề xấu hổ về việc phô bày sự quyến rũ của họ, nhưng không ai giống Annie. Cô không cố trở nên khiêu gợi, điều đó thật rõ ràng. Thật sự là cô dường như không nhận ra che kín phần ngực cũng như phần còn lại của cô trước cái nhìn ngưỡng mộ của một người đàn ông là quan trọng. Cứ như thể không ai cất công giải thích điều đó với cô—

Bất thình lình ký ức giáng vào Alex. Rõ như nó mới xảy ra ngày hôm qua, anh nhớ lại đã lội lên ngọn thác khi còn là đứa trẻ. Có một lễ kỷ niệm công cộng trên đó, kiểu như picnic, với những trò chơi ngoài trời và rất nhiều thức ăn. Buổi chiều nóng bức, hầu hết những đứa trẻ nhỏ, dưới sự giám sát của người lớn, được phép đi bơi. Cởi tất cả chỉ chừa lại đồ lót, con trai và con gái đều giống nhau, nghịch nước. Khi đó Alex khoảng năm tuổi, nhưng cũng có những đứa trẻ sáu bảy tuổi ở đó. Không một cô bé nào dường như xấu hổ về việc để ngực trần. Xét về sự phát triển của họ, không có thứ gì để họ cảm thấy xấu hổ hết.

Áp chiếc cốc vào môi Annie, Alex nhìn đầy dịu dàng khi cô nhấm một ngụm phương thuốc của Maddy. Cô nhăn mũi trước vị của chất lỏng.

Alex dỗ cô uống một ngụm nữa, sau đó với tay vuốt một món tóc đen nhánh, loăn xoăn ướt đẫm ra khỏi má cô.

“Nó sẽ khiến em không run nữa,” anh trấn an cô khi cô quẳng cho anh một cái nhìn chán ghét.

Cô lại lãng phí thời gian với chiếc khăn, tuột ra một đầu, bị không khí đẩy lên và trôi về một phía, khiến phần bên dưới của cô lộ ra. Khi anh nhìn cô, anh nhớ lại buổi sáng hôm đám cưới họ và cô ngồi trên chiếu nghỉ phía trên anh ra sao, hình như không quan tâm tới quang cảnh anh có thể nhìn lên chiếc váy dài của cô. Và hôm trong phòng trẻ, khi anh đã hôn ngực cô? Anh đã nghĩ cô sẽ hoảng sợ, nhưng thay vào đó cô nhìn anh sờ xoạng khuy và áo sơ mi của cô, tò mò nhưng không hề sợ hãi. Cho tới khi anh cố luồn tay xuống dưới váy cô, cô dường như không nhận thức được rằng có một sự liên kết giữa việc anh hôn ngực cô và những gì Douglas đã làm với cô.

Annie... bị cướp mất thính giác từ khi sáu tuổi và an bài trong bóng tối, nơi cô bị bỏ mặc một cái ngu dốt về con người và xã hội. Ngay cả với Alex, một nửa những quy tắc xã hội chẳng có ý nghĩa gì. Tất nhiên, cô gái này không chộp lấy chiếc khăn và ấp vào ngực mình rồi. Cô phải giấu gì chứ? Những cô bé sáu tuổi che phần thân dưới của mình vì chúng được dạy làm thế từ khi còn nhỏ. Xấu hổ về phần thân trên sau này mới có, quan điểm đó được mẹ họ dạy một năm hoặc chừng đó khi ngực họ phát triển. Khi Annie đến tuổi dậy thì, cô đã bị xã hội bỏ rơi, những giao tiếp xã hội của cô bị hạn chế trong gia đình và những người hầu đáng tin, cô chỉ kết nối với thế giới bên ngoài, bên cạnh việc tình cờ trạm chán mọi người, là với những con vật hoang và lũ chuột trên tầng áp mái.

Áp chiếc cốc vào miệng cô lần nữa, Alex nói, “Lần này hai ngụm to nào, Annie em yêu.” Khi cô tuân theo anh, anh mỉm cười. “Thế mới là cô gái của anh. Thêm chút nữa nào. Uống nào.”

Cô nuốt xuống hai ngụm nữa. “Em không thích nó.”

“Anh nhận ra em không thích rồi,” anh thú nhận. “Anh pha nó khá đặc.” Hài lòng vì chú ý rằng cô đã thôi run rẩy, anh nhìn sâu vào mắt cô. “Anh xin lỗi về tất cả chuyện này, Annie.” Quay mặt đi, anh nuốt xuống. “Anh, um...” Anh nhìn lại cô. “Nếu em không bao giờ tha thứ cho anh, anh sẽ không trách em đâu.”

Cô nhìn anh chăm chú, trông hơi hoang mang. “Vì cái gì? Có phải lỗi của anh đâu.”

Trong một tích tắc, Alex cân nhắc thoát ra bằng lối dễ dàng. Anh yêu cô quá nhiều để có thể nói dối cô, ngay cả khi sự thật khiến cô không đánh giá cao anh. “Vì đã quá… Bất cứ khi nào có liên quan đến Douglas, anh đều yếu đuối. Anh luôn như thế. Anh đáng lẽ phải đá nó ra khỏi nhà, ngay lập tức. Anh biết anh không làm thế là sai lầm, rằng anh đã phản bội sự tin tưởng của em. Nhưng anh—’’

Anh đặt chiếc cốc lên giá rửa mặt, tránh tia nhìn của cô. “Trước khi mọi chuyện kết thúc, anh hối hận đã không tống nó ra khỏi cửa, tin anh đi.”

Cô bất ngờ với ra, chạm những ngón tay run rẩy vào khớp ngón tay thâm tím của anh. Anh nhìn lên, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhất, lương thiện nhất mà anh đã từng thấy. Trong một vài giây bất tận, không ai trong số họ di chuyển. Anh có một cảm giác khủng khiếp rằng cô đang nhìn thấu tâm hồn anh và nhìn thấy nhiều hơn những gì anh muốn cô thấy. “Ôi, Alex.”

“Anh xin lỗi,” anh xoay xở để nói lần nữa. “Em sẽ không bao giờ biết anh hỗi lỗi thế nào đâu.Douglas là kẻ sa đọa và xấu tính. Nó xứng đáng với bất cứ điều gì nó phải nhận. Nhưng anh vẫn cho nó tiền. Anh biết em thấy thế thật là điên rồ. Có lẽ là mọi người đều thấy thế.”

Cô xứng đáng với một lời giải thích nhiều hơn thế, và Alex biết điều đó. Nhưng giờ không phải là lúc để thảo luận điều này. Anh không chắc khi nào sẽ là lúc thích hợp.

Cứ như thể cô cảm nhận được sự hỗn loạn của anh, mắt cô sẫm lại vì quan tâm. Anh nhanh chóng quay đi, biết rằng nếu anh không làm thế, anh có thể sẽ kết thúc bằng việc kể cho cô mọi thứ. Bất thình lình không khí trong phòng tắm dường như quá mỏng. Anh cần phải ra khỏi đó. Để anh có thể liếm láp vết thương của mình. Để anh có thể kiểm soát lại những cảm xúc.

Buộc bản thân nhìn thẳng vào cô, anh nói, “Nó sẽ không quay lại, Annie. Những gì xảy ra tối nay—là sự kết thúc giữa nó và anh, một lần và mãi mãi. Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.”

Cô gật đầu, gần như không thể nhìn thấy được, mắt cô ngập đầy những câu hỏi. Những câu hỏi Alex không thể trả lời. Không phải ngay lúc này. Anh bật dậy và luồn tay vào tóc.

Nhìn anh di chuyển, tia nhìn của cô lại chuyển tới những khớp ngón tay trầy xước bên tay phải của anh. Cô bị tác động mạnh, bộc lộ rằng cô cuối cùng đã biết sao anh lại bị trầy xước thế này.

“Giờ nước chắc hẳn đã lạnh rồi,” anh nói, tóm lấy bất cứ lý do nào anh có thể nghĩ ra để rời đi. “Em nên ra trước khi em lại run lên vì lạnh lần nữa. Nếu em có thể tự mình xoay xở, anh sẽ sang phòng khác và nhóm lửa để em có thể lau khô tóc.”

Em có thể xoay xở được.”

“Tốt. Anh—một ngọn lửa sẽ xua đi giá lạnh bên trong.”

Anh với ra phía sau tìm nắm đấm cửa, hằn học xoay nó, và gần như vấp vào chính chân mình trên đường rời khỏi phòng.

(Hết chương 20)