**********

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Mở đầu - Annie's song

Annie's song - Catherine Anderson


Mở đầu
Hooperville, Oregon
Chủ nhật, 6 tháng Tư, 1890
Khi tỉnh táo, Douglas Montgomery là kẻ có thể chịu đựng được, nhưng khi hắn uống, Alan Dristol e sợ hắn. Tại sao ư, Alan cũng không rõ. Nhiều nhất anh có thể biết, Douglas chưa bao giờ làm chuyện gì thật sự xấu xa với bất kỳ ai. Nhưng kể cả như thế, Alan cũng không thể rũ bỏ cái cảm giác mà anh đang có.
Đó là một ý nghĩ đáng lo vì nó buộc Alan phải kiểm tra lại nhân cách của chính anh. Nếu anh không thích Douglas, vậy thì tại sao anh lại giao du với hắn, chứ chưa nói đến rượu chè với hắn? Đó là câu hỏi Alan đã hỏi bản thân mình cả chục lần, và câu trả lời, mặc dù chẳng dễ chịu khi thú nhận chút nào, là anh sợ phải nói không với Douglas. Không—thật là một từ đơn giản. Nhưng nói nó với một người như Douglas thì lại không đơn giản chút nào.
Gìm ngựa anh lại, Alan nheo mắt trước ánh nắng rực rỡ của buổi sáng để xem xét cái lưng của bốn người bạn đồng hành khi họ cưỡi ngựa hàng một phía trước anh. Douglas Montgomery, cao hơn một cái đầu và bờ vai rộng hơn những người khác, dẫn đầu cả nhóm. Như thể nhấn mạnh uy quyền của hắn ta, hắn thường xuyên thúc cái đinh thúc ngựa vào sườn con ngựa thiến của hắn và không ngớt giật dây cương của con vật đáng thương. Quan sát sự ngược đãi này, Alan cảm thấy buồn nôn một chút. Con ngựa thiến cư xử rất ngoan, và rõ ràng là không cần Douglas đối xử với nó khắc nghiệt như thế.
Điều chỉnh lại cái nhìn của mình, Alan quan sát James Radwick, Roddy Simms, và Sam Peck, ba người đàn ông trẻ tuổi khác đi phía trước anh . Họ đã là bạn thân của anh từ hồi còn quấn tã, và anh cảm thấy anh hiểu bọn họ rõ gần như anh hiểu chính bản thân mình. Anh nghi ngờ rằng mỗi người trong bọn họ sợ Douglas nhiều như anh sợ. Họ thật là đáng khinh làm sao, bỏ rơi mọi thứ họ đã từng được dạy, lẽo đẽo theo sau Douglas cả buổi tối hôm qua như lũ vịt con xếp thành hàng theo mẹ, tới thăm nhà thổ với hắn, sau đó nhấn chìm cảm giác tội lỗi của họ vào rượu chè, chỉ để trả giá vào sáng nay với những cơn đau đầu dữ dội. Giê-xu. Bữa nay là Chủ nhật. Gia đình họ giờ đây đang ở nhà thờ, băn khoăn tự hỏi họ đang ở đâu. Không một ai trong số họ có ý chí của riêng mình ư?
Lái con ngựa sang một bên để chặn đường họ lại, Douglas giật lấy chiếc mũ quả dưa bằng nỉ xám của hắn xuống và dùng tay áo quệt mồ hôi trên trán. Đó là một tháng tư khô hanh đến bất thường; có một cơn mưa nhỏ trong hai tuần gần đây, và con đường đầy bụi. Hắn nhăn mặt trước những bụi bẩn dính vào cổ tay áo màu trắng của mình. “Tao nói bọn mình đi bơi cho tỉnh người đi,” hắn nói trong một bầu không khí thách thức. “Kẻ đến sau cùng là thằng nhóc bám váy mẹ.”
Thác nước Misty là cái vũng bơi ưa thích của bọn họ ở gần đó. Chỉ vừa mới tin chắc là mình nghe đúng, Alan liếc theo hướng ấy. Douglas yêu thích việc làm những thứ điên rồ, hoang dã, càng thách thức càng tốt. Nhưng sau những gì xảy ra tối qua, chuyện này là quá lắm rồi. “Bơi? Mày có mất trí không đấy? Chúng ta sẽ đông cứng đến tận ruột mất thôi.”
“Giê-xu, Alan, mày được nuông chiều thái quá rồi đấy. Ở đây nóng còn hơn địa ngục ấy. Tao mướt mát hết cả mồ hôi rồi này, và mày cũng thế.”
“Quần áo mặc đầy và thời tiết khô hanh, phải, tao đang mướt mồ hôi,” Alan thừa nhận. “Nhưng tao sẽ không thế nếu tao ở trong cái vũng bơi đó.”
“Nước trong cái hồ đó là tuyết tan từ trên núi xuống,” Roddy chỉ ra. “Nó sẽ lạnh cóng chẳng dễ chịu tí nào, Douglas, không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Lạnh cóng không dễ chịu tí nào? Mày có là đàn ông không đấy, Roddy? Hay là một bé gái khóc tỉ tê ăn mặc như một người đàn ông?”
Khuôn mặt Roddy đỏ bừng vì sự bẽ bàng, nhưng cậu ta không nói thêm gì để biện hộ cho bản tính đàn ông của mình nữa. Không một ai trong số họ từng đứng lên chống lại Douglas.
Với một cái khịt mũi ghê tởm, Douglas thúc con ngựa thiến của hắn rời khỏi đường và tiến vào một cái mương chạy dọc theo con đường. Vẫy vẫy cái mũ quả dưa của hắn, hắn thốt ra một thét như mèo khi con ngựa của hắn nhảy vọt sang bờ bên kia. Alan nhìn một cách hoài nghi vào ba người bạn của anh, biết mà không cần phải hỏi rằng không một ai trong số họ muốn đi bơi. Đáng buồn thay, anh cũng biết họ sẽ khúm núm trước những ý thích bất chợt nảy ra của Douglas vì không một ai có can đảm để chống lại hắn.
“Sao hở?” Roddy nói.
Sam thở dài. “Đôi khi mình ước chỉ có bọn mình lại thôi, rằng chúng ta chưa bao giờ dính dáng đến hắn.”
“Tớ cũng rứa,” James thêm vào.
Alan chia sẻ quan điểm đó, nhưng cuộc thảo luận chẳng đi đến đâu hết. Thực tế là, Douglas không chỉ tham gia nhóm của họ mà còn nắm quyền nữa. Bốn người bọn họ quay ngựa và miễn cưỡng hướng tới ngọn thác. Như thể được cảnh báo trước, con gió bất ngờ nổi lên, trong lành và tươi mát, phả lên mặt Alan. Bất chấp làn da ẩm ướt, anh biết nó sẽ lạnh như băng.
Thay vì đi theo con đường mòn, Douglas đâm xuyên qua rừng để tới chỗ cái hồ bơi, và nó quả có địa thế mấp mô. Cây Madrone, cây nguyệt quế, những cây sồi còi cọc, và cây linh sam chắn đường, quấn quýt vào với nhau như thể những ngón tay bị viêm khớp của một bà già, những thân cây mập mạp, xương xẩu của bọn chúng bắn lên từ những bụi cây phía dưới đất. Việc nhìn thấy mặt đất là bất khả thi. E sợ rằng con ngựa của mình có thể vấp vào một cái rãnh thoát nước nằm ngang trên đường và gãy chân trước, Alan ghìm chậm nước kiệu của nó thành những bước đi cẩn trọng. Những người bạn của anh, sợ rằng sẽ chọc giận Douglas nếu họ rề rà, không hề giảm tốc độ. Bên cạnh cái giá của việc làm bị thương con ngựa, Alan cảm thấy họ chẳng thể hiện được chút tính người nào hết với lũ ngựa của mình khi đẩy chúng băng qua mặt đất gập ghềnh như vậy. Nhưng anh chỉ là kẻ theo đuôi, không phải kẻ đầu têu. Bất kể Douglas yêu cầu việc gì, những người khác làm theo, không hỏi han gì, ngựa của họ và tất cả những thứ khác đều là đồ bỏ đi.
Cuối cùng cũng tới, Alan nghe giọng bốn người bạn đồng hành của anh vọng lại qua những cây thông và cây linh sam. Những tiếng ối trời và la hét. Mặc kệ sự oán giận của anh với Douglas, anh mỉm cười, tưởng tượng Sam, Roddy, và James trần truồng nhấp nhô trong làn nước lạnh như băng. Những gã ngốc điên rồ. Họ sẽ bị viên phổi vì chuyện này chỉ trong một ngày thôi, và tất cả chỉ để chiều lòng Montgomery. Quỷ bắt những người nhà Montgomery đi. Quỷ bắt ngôi nhà đẹp tuyệt trên dồi của họ đi. Quỷ bắt tiền bạc của họ đi. Đôi khi Alan băn khoăn, liệu người chỉ huy tự bổ nhiệm của họ nảy ra những đề nghị kỳ dị này chỉ để xem hắn có thể đẩy họ đi xa tới chừng nào.
Cuối cùng cũng xuyên qua những thân cây, Alan ngạc nhiên khi chú ý rằng chưa một ai xuống nước. Anh khum tay phía trên mắt để nhìn xem tất cả những tiếng om sòm đó là vì cái gì và xác định được có năm dáng hình gần cái hồ bơi, bốn người đồng hành của anh và một cô gái dáng người mảnh dẻ. Douglas đã lấy mất chiếc khăn choàng của cô gái và đang giữ nó phía trên tầm với của cô. Thật đặc trưng. Bất cứ khi nào Douglas có cơ hội bắt nạt một ai đó, hắn ta chớp lấy nó. Mặc dù nó khiến Alan khó chịu, anh cho rằng một chút trêu chọc chẳng có hại gì.
Sau đó anh nhận ra cô gái. Annie Trimble, kẻ ngẩn ngơ của thị trấn. Mặc dù gần hai mươi và đã qua lâu thời thiếu nữ rồi, cô trông vẫn trẻ con và thảm hại, bao gồm cái váy choàng không ra hình dạng màu xanh da trời, dải đeo cổ áo màu đen, và một đôi giày cài nút cao với những vết bẩn mờ mờ. Vì mẹ anh thường tới thăm nhà Trimble, Alan biết rằng Edie Trimble cố gắng giữ con gái của bà gọn gàng, nhưng Annie chạy lung tung trong rừng nhiều đến nỗi nó là một nhiệm vụ bất khả thi.
Tim anh bắt được vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ xinh của cô khi cô chộp bắt một cách điên cuồng để túm lại chiếc khăn choàng của mình. Annie thường xuyên quên những món đồ trong rừng, những người trong gia đình cô rất nghiêm khắc với cô về việc nhớ mang những đồ của cô về nhà. Alan biết cô sẽ bị nhận những cái cau mày, hay tệ hơn, nếu cô về nhà mà không có chiếc khăn choàng của mình, cha cô, ngài thẩm phán, người không tin vào việc tiết kiệm đòn roi, và vì phải nhận nỗi ưu phiền từ Annie, ông mạnh tay với cô hơn hẳn ông đã từng với ba người con gái lớn của ông.
Alan không chê trách ngài thẩm phán vì điều đó hay nghĩ ông tàn nhẫn. Một cô gái có trí thông minh hạn chế như Annie thật khó để kiểm soát, và cha mẹ cô đã được khen ngợi vì việc giữ cô ở nhà. Hầu hết mọi người sẽ tống một đứa trẻ như Annie vào trại thương điên. Nếu không phải cái thực tế rằng nhà Trimble xoay xở để giữ cô gái cho khuất mắt khá tốt khi họ có người tới thăm, họ có thể bị giới thượng lưu tẩy chay. Có rất nhiều người tốt nhận thấy một người như Annie là ghê tởm. Mặc kệ điều đó, cha mẹ Annie đã không đưa cô vào sống trong những cơ sở từ thiện, thay vào đó chọn cách giấu kín sự tồn tại của cô.
Tại sao nhà Trimble lại phải lo lắng, Alan không thể nói. Tiền bạc chắc chắn không phải là vấn đề; họ có thể dễ dàng chi trả để cho cô gái được nhận nuôi trong một khoảng thời gian thích hợp, và với tham vọng chính trị của ngài thẩm phán, nó là cả một sự băn khoăn tại sao họ vẫn chưa làm điều đó. Mặc dù có một sự thật mà ai cũng biết rằng là Annie đã có một trí thông minh bình thường cho tới khi một cơn sốt thời thơ ấu ảnh hưởng tới trí não của cô, và vẫn có những người trong thị trấn, những kẻ thì thầm đằng sau lưng nhà Trimble, xác nhận rằng một trong những người bác của Edie Trimble đã bị điên và sự thiếu cân bằng tâm thần đó di truyền. Những lời lẽ như thế có thể phá huỷ vẻ tin cậy của một chính trị gia.
Mẹ kiếp. Douglas phải biết rằng Annie không hiểu hắn ta chỉ đang chơi đùa với cô thôi. Có một sự hiển nhiên rành rành trong những nỗ lực điên rồ để lấy lại cái khăn choàng của cô. Sinh vật đáng thương đó chứa đầy xấu hổ và bất cứ ai cũng có thể thấy được điều đó. Cái vẻ hoang mang trong đôi mắt to màu xanh da trời của cô như một hình mẫu của kẻ sắp chết, không đề cập tới cái cách kỳ quặc cô bịt kín đầu lại mỗi khi cô Douglas nói với cô. Cô chắc chắn không hiểu được bất cứ điều gì hắn ta nói.
“Không phải chúng ta đã quá lớn để cư xử như thế này rồi ư?” Alan gọi với tới. “Thôi nào, Douglas. Để cho cô gái đáng thương đó được yên đi.”
Thánh Alan cất tiếng,” Douglas trả miếng. “Cứ như thể mày chưa bao giờ trêu ghẹo con nhỏ đó ấy?”
Hắn ta túm được Alan ở điểm đó. “Tất cả chúng ta đều có lỗi vì tra tấn Annie một hoặc hai lần, nhưng đó là khi chúng ta còn là những đứa trẻ. Đàn ông trưởng thành không làm những trò như thế nữa.”
“Phải. Thôi nào, Douglas,” Roddy phỉnh phờ. “Để cho cô ấy yên.”
Douglas chẳng hề có vẻ gì là lắng nghe hết. Cúi về phía trước, hắn cười ngoác miệng với Annie và đung đưa cái khăn choàng chỉ quá tầm với của cô một chút. “Em muốn nó, cưng yêu? Vậy thì đến và lấy đi.”
Khi hắn nhử cô đến gần hơn, Douglas lướt cái nhìn của hắn lên khắp chiếc váy choàng của cô, thứ đang ẩm ướt, có thể vì thác nước xa hơn phía thượng nguồn. Tất cả mọi người sống ở và quanh Hooperville đều biết rằng Annie thích lang thang trên những tảng đá bao quanh ngọn thác. Vì sao ư, chỉ có Chúa mới biết. Màn sương mù bất tận bốc lên từ dòng nước đổ xuống lạnh như băng, nhưng nó dường như không hề làm cô nản lòng, bất kể thời tiết ra sao.
Những mảnh ướt trên quần áo của Annie, đã bị mềm đi vì rất nhiều lần giặt giũ, dính lấy cơ thể cô, phô bày nhiều hơn là che dấu nó. Những đường cong nữ tính phía dưới bộ quần áo lụng thụng và không bị bó buộc. Ngửi thấy rắc rối, Alan quăng người xuống khỏi ngựa. Chắc chắn Douglas không thể nghĩ đến  điều mà Alan sợ hắn có thể nghĩ. Ngay cả cái ý nghĩ tiêu khiển cũng đã là táng tận lương tâm rồi. Nhưng rồi, ai đã từng xác nhận Douglas có lương tâm?
Nhìn vào Douglas, một người có thể nghĩ hắn là một người đàn ông trẻ dễ thương với y phục gọn gàng, tóc màu vàng nâu và một đôi mắt màu nâu cười cợt. Hắn có mọi thứ, tiền bạc, đặc quyền, một nền giáo dục ấn tượng bởi một trường đại học chuyên biệt ở phía đông. Nhưng tất cả những thứ đó là chưa đủ, không phải với hắn ta, và nó có thể sẽ chẳng bao giờ là đủ. Có vẻ như hắn ta cần quyền lực, cần kiểm soát người khác. Nhu cầu đó đã có từ lâu và biểu hiện ra với Alan cùng các bạn của anh và giờ thì đang được tháo xích với Annie.
Chỉ có điều là Annie không có khả năng để chống trả lại.
Alan nhìn một cái vào đôi mắt màu xanh da trời hoang mang của cô và quay sang Douglas. “Mẹ kiếp mày đi! Cô ấy tâm trí không bình thường, Douglas, và mày biết điều đó. Chọn một ai đó có thể cho lại nhiều như cô ta nhận được ấy.”
“Tâm trí cô ta có thể hâm hâm, nhưng phần còn lại của cô ta ở trong tình trạng tốt đẹp,” Douglas phản bác. “Chúa khải huyền, tao có thể thấy vú của cô ta rõ như ban ngày.” Buột ra một tiếng huýt sáo nho nhỏ báo trước điềm gở với Annie, hắn thêm vào, “Chỉ cần nhìn chúng cũng khiến miệng tao nhỏ dãi.”
Alan quay sang các bạn anh để tìm sự giúp đỡ. Tay nhét sâu vào trong túi quần, Sam cúi đầu và di di mũi đôi giày ống trên nền đất đỏ quạch, như thể cậu ta nghĩ lờ tịt tình huống này đi sẽ khiến nó biến mất. Roddy cười khảy, và khuôn mặt hồng hảo của James chuyển thành đỏ lựng. Mặc kệ sự bẽ bàng của chính mình, không một ai có vẻ như có thể rứt cái nhìn của họ ra khỏi thân thể của Annie. Miễn cưỡng, Alan tự mình nhìn nhanh một cái. Sự thật là núm vú của cô dựng lên thành một dáng hình nổi bật. Để khiến tình hình tệ hơn, chiếc váy dính chặt vào đùi cô. Ghê tởm với bản thân mình là thậm chí đã chú ý, Alan rứt cái nhìn của anh ra khỏi sự cấm đoán. Như một nắm đấm lạnh băng, nỗi sợ hãi cho Annie siết chặt lấy gan ruột anh.
“Mẹ em điên rồi, cô gái, khi để em đi thơ thẩn khắp miền quê mà lại ăn mặc sơ sài như thế này,” Douglas nói khẽ, vẫn đung đưa cái khăn choàng như mồi nhử.
“Về mặt tinh thần, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, và thậm chí còn không phải là một đứa trẻ xán lán,” Alan nhắc nhở hắn bằng một giọng cao vót đầy lo âu. “Tao chắc chắn mẹ cô ấy cho cô ấy ăn mặc như thế vì cô ấy chạy chơi trong rừng quá nhiều. Bà ấy tin tưởng vào bất cứ người nào với những chuẩn mực thông thường, những người mà tình cờ chạm trán cô ấy, đại loại thế. Cô ấy không thể tham dự trò chơi một cách công bằng, Douglas, và mày biết điều đó. Đưa cho cô gái tấm khăn choàng của cô ấy và để cô ấy về nhà đi.”
“Tao sẽ đưa nó cho cô ấy,” Douglas đảm bảo với anh. “Tất cả những gì cô ta phải làm là tới và lấy nó. Đến đây nào, cưng. Đến và gặp Douglas đi.”
Hiển nhiên là không biết tới những khuynh hướng đầy nhục dục trong suy nghĩ của kẻ đang chòng ghẹo cô, Annie thình lình lao tới chỗ tấm khăn của cô. Khoảnh khắc cô ở trong tầm với của hắn, Douglas tóm lấy eo cô. Cô không thét lên, nhưng cái âm hổn hển nho nhỏ đầy kinh hãi cô buột ra thậm chí còn tệ hơn. Dạ dày của Alan nhôn nhạo. Anh không thích nó. Anh không thích nó một chút nào. Những biểu hiên trên khuôn mặt Douglas đầy hiểm độc. Hiểm độc và tàn nhẫn. Đôi mắt màu rượu uýt-ky của hắn phát ra một ánh lập loè phấn khích xấu xa.
Alan bước lên phía trước. “Để cô bé đi, Douglas. Tao nói thật đấy.”
“Cô bé?” Con mồi của hắn đã bị mắc bẫy, Douglas quẳng tấm khăn choàng đi để ấn tay hắn lên khắp phần phía sau tròn trịa của Annie. Xét đoán bởi cái cách những ngón tay của hắn chìm vào, có thể thấy cú siết của hắn là tàn bạo có chủ tâm. “Mày mù rồi, bạn của tao ạ. Đây không phải là cô bé mà là một người đàn bà đã hoàn toàn trưởng thành.”
Với một tiếng cười thấp, hắn cố đánh cắp một nụ hôn. Đẩy một cách vô ích vào vai hắn, Annie, mái tóc màu đen đổ xuống tấm lưng thanh mảnh của cô như lụa rối, mắt cô phủ đầy bối rối, xoay xở để cong lưng lại để tránh miệng của hắn ta. Douglas miễn cưỡng chấp nhận nhấm nháp dọc theo cổ cô.
“Mẹ kiếp, cô ta mới thật ngọt ngào,” hắn lầm bầm khi ôm gọn lấy một bên ngực của cô với cái siết đau đớn hắn đã sử dụng với mông cô.
Cuồng nộ trào lên qua người Alan. Anh sẽ bị đọa đày nếu anh đứng sang một bên và nhìn cô gái bị làm tổn thương. Chuyện này đi xa thế đủ rồi. Anh vòng một bàn tay trên cánh tay đầy cơ bắp của Douglas. “Tao nói để cô ấy—“
Alan có định nói điều gì thì nó cũng bị cắt ngắn đi bởi ánh loé lên của một con dao. Anh nhìn trừng trừng trong sự ngạc nhiên câm lặng khi Douglas thả Annie ra để chuyển sang tư thế chiến đấu và đe dọa anh với thứ vũ khí dường như xuất hiện từ một nơi nào đó.
“Mày đừng có bao giờ xen vào chuyện của tao,” Douglas cảnh báo với sự nhẹ nhàng phỉnh phờ.
Đầu gối của Alan gần như khụy xuống trước cái ý nghĩ lưỡi dao đó rạch toang phần bụng giữa của anh. Đáp lại sự an ủi duy nhất của anh là do tức giận, Douglas dường như đã quên mất Annie. Alan muốn hét lên với cô là chạy đi nhưng anh biết nếu anh làm thế, Douglas sẽ nhớ hắn đang định làm gì và túm lấy cô gái. Anh chỉ có thể hi vọng Annie có đủ thông minh để chạy trốn vì chính bản thân cô.
 “Thôi nào, Douglas. Mày say rồi,” Alan run rẩy ngó chừng.
Chạy, Annie. Biến khỏi đây đi! Alan cảm thấy mồ hôi chảy thành vệt dọc theo sống lưng anh. Từ khoé mắt, anh thấy Annie đang vật lộn một cách điên cuồng với tấm khăn choàng của cô. Hơi thở cô trở nên hổn hển nông và ngắn, âm thanh như tiếng mèo kêu. Cô rõ ràng là sợ hãi và muốn rời khỏi đó. Nhưng cô sẽ không rời đi mà không có tấm khăn choàng của mình. Với một cảm giác như chìm xuống, Alan nhận ra rằng, với cô, tấm khăn choàng cực kỳ quan trọng. Nếu cô quay trở về nhà mà không có nó, cha cô sẽ trừng phạt cô. Sinh vật đáng thương đó không nhận thức được mức độ nguy hiểm mà cô đang vướng vào. Điều đó không ngạc nhiên gì. Anh nghi ngờ rằng đã có bất cứ người đàn ông nào nhìn cô một cách phóng đãng, chứ đừng nói đặt tay lên cô. Cô không thể đoán trước được một việc ở bên ngoài những trải nghiệm của cô. Trong khoảnh khắc đó, định nghĩa của Alan về từ ngây thơ có thêm một nghĩa mới, Annie là một ví dụ hoàn hảo của nó.
Tập trung lại sự chú ý của anh lên Douglas, Alan quyết định nói lý lẽ với hắn ta. Nếu không đạt được gì, anh ít nhất cũng có thể lấy thêm một chút thời gian cho Annie. “Chỉ cần bình tĩnh thôi, Douglas. Mày không muốn làm trái luật, đúng không? Lộn xộn với một đứa con gái ngốc nghếch, và mày chắc như quỷ là sẽ thế. Con bé là con gái của Thẩm phán Trimble, vì Chúa. Dù có nghỉ hưu hay không, ông ta cũng sẽ treo bi mày lên cột cờ ở Main nếu mày chạm vào con bé.”
“Làm sao ông ta biết được? Con bé không nói được, nhớ chưa?”
Vì nó là một sự thật không thể chối cãi được, lời nhận xét này khiến máu Alan lạnh đi. Annie không thể nói. Ngay cả nếu cô có nhận ra bọn họ, cô có thể không biết tên của họ và không thể nhắc lại chúng nếu cô biết. Anh liếc nhanh một cái về phía cô và thấy cô đã giật mạnh cho tuột ra được chiếc khăn choàng từ một cái rễ cây bị phơi bày. Giê-xu. Cha mẹ cô đã huấn luyện cô thật tốt. Tốt đến mức cô sẵn sàng để mạo hiểm nơi ẩn náu của mình còn hơn là bỏ tấm vải len dài vô giá trị đó ở lại phía sau. Alan biết Annie đã chịu đựng gánh nặng bị trêu chọc tàn nhẫn hầu hết cuộc đời cô. Cô không có cách nào biết được lần này sẽ khác, rằng trong tâm trí Douglas có nhiều hơn là chỉ đơn giản tra tấn cô. Nhiều hơn rất nhiều.
James, người đã hạ người xuống một khúc gỗ mới đốn, nhỏm dậy thành một tư thế nửa như cúi mình né đòn, đôi mắt xám cảu cậu ta chứa đầy hoài nghi, không biết là bởi con dao hay là bởi lời gợi ý khủng khiếp của Douglas, Alan không chắn lắm. “Chắc chắn là mày không nghiêm túc, Douglas,” James kêu lên. “Dù con bé có nói được hay không, còn có khía cạnh đạo đức cần được cân nhắc đến nữa.”
“Khía cạnh đạo đức cái gì?” Douglas cười phá lên. “Bốn người bọn mày quả là một lũ ẻo lả. Tao không biết tại sao tao lại phí thời gian của mình với bất cứ đứa nào trong lũ chúng mày. Con bé rất có thể thèm khát chuyện đó. Quỷ thật, nó đã mười tám hoặc mười chín không kém lấy một ngày. Hầu hết con gái ở tuổi của nó đã lấy chồng và có một hoặc hai đứa con rồi. Đây có thể là cơ hội lớn của nó để có một chút vui vẻ.”
Vui vẻ. Từ đó treo lơ lửng giữa không trung, xấu xí và chói tai. Alan cầu nguyện anh có thể giữ được sự chú ý của Douglas, dù chỉ một thoáng thôi. Đằng sau hắn, Annie cuối cùng cũng giật tuột được chiếc khăn choàng ra. Như thể hắn có mắt đằng sau gáy, Douglas với ra phía sau và túm lấy cổ tay cô khi cô quay người để chạy trốn. Cô lảo đảo dưới áp lực của cái túm của hắn ta. Khi cô nhìn thấy con dao hắn đang cầm, mặt cô cắt không còn giọt máu. Alan đoán cái ý nghĩ Douglas có thể thật sự nguy hiểm cuối cùng cũng chìm được vào trong trí não nho nhỏ mờ mịt của cô.
Nhấn mạnh lời cảnh bảo của hắn với Alan bằng đầu nhọn của con dao, Douglas hỏi, “Đứa nào trong chúng mày muốn nhận lời thách đấu của tao? Nếu vậy, làm như lũ ếch và nhào vô đi.”
Không ai trong số bọn họ ngốc đến vậy. Douglas có khả năng giết chóc. Cái ánh lập loè trong mắt hắn đã chứng tỏ. Hắn tiếp tục vung vẩy con dao, nụ cười lạnh lẽo của hắn hứa hẹn một sự trả đũa nếu bất cứ ai trong số họ dám thách thức hắn. khi hắn thoả mãn rằng không một ai có can đảm để làm thế, hắn nhét lưỡi dao vào lại cái vỏ bao của nó ở thắt lưng hắn ta và tập trung sự chú ý vào Annie. Cô vặn vẹo một cách vô vọng, cạy những ngón tay hắn để nới lỏng cái túm chặt.
“Mày không thể làm thế,” Alan kêu lên.
“Đứa nào sẽ ngăn cản tao?”
Không phải Annie, chắc chắn thế. Cô là một cô gái dáng hình mảnh dẻ, Douglas lực lưỡng, hơn mét tám. Với một cú xoay người nhanh nhẹn, hắn quẳng cô xuống đất, đẩy váy cô lên, và cưỡng bức cô một cách dễ dàng như hắn có thể làm với một đứa trẻ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét