**********

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Chương 6 - Annie's song

Annie đã nhìn thấy ngôi nhà bằng đá, mái lợp đá bảng từ phía xa, nhưng bị hăm dọa bởi kích thước của nó, cô chưa bao giờ liều mạng dám lại gần. Được bao quanh bởi khu rừng xanh tốt, ngôi nhà sừng sững bốn tầng, bao gồm cả tầng gác mái, trên đỉnh ngọn đồi nhỏ phủ đầy cỏ đan chéo nhau với hàng rào màu trắng. Vẻ bề ngoài của nó không hề cứng nhắc chút nào bởi rất nhiều những điểm trang trí màu trắng: cổng vòm dựng cột với ban công nhô ra, cùng với cửa chớp ở khắp các cửa sổ, và vòng trang trí hình xoắn bằng gỗ, những chi tiết Annie chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, cùng với những mái hiên nhô ra.

Tường đá với đầu tường trắng được bao quanh bởi bãi cỏ phía trước, đường lái xe vào nhà được đánh dấu bởi một cánh cổng có chóp được sơn trắng với những cột chống có những ngọn đèn lồng nhô ra phía trên. Đèn lồng, trong tất cả mọi thứ. Với Annie, điều đó dường như hoàn toàn điên rồ. Đèn ở bên ngoài? Khi cha cô phải ra ngoài vào buổi tối, ông chỉ việc mang theo một ngọn đèn.

Khi chiếc xe ngựa lắc lư, xóc nhẹ dọc theo lối vào, cô nhìn chăm chăm ngôi nhà qua làn nước mắt, cơn hốt hoảng của cô đang tăng lên. Cha mẹ cô đã bỏ cô… Như một nhát dao không chút thương xót, ý nghĩ đó cứ tiếp tục cắt thành từng lát xuyên qua tâm trí cô. Họ chắc hẳn không còn yêu cô nữa. Vì cô đang béo lên, cô đoán thế. Thế nên họ đã bỏ cô. Cho người đàn ông này, trong tất cả mọi người.

Ôi, lạy Chúa... Annie nuốt vào và nín thở, khiếp sợ rằng cô có thể tình cờ phát ra tiếng động. Người lạ này có sợi dây da của Papa. Nó nằm đó, với tới thật dễ dàng, trên chiếc ghế ngay cạnh anh ta. Chỉ một chuyển động sai lầm, và cô chắc chắn sẽ phải nhận lãnh nó.

Cô biết đây không phải là người đàn ông đã làm cô đau ở chỗ thác nước. Khi anh ta đứng phía dưới cô ở phòng giải lao, cô đã nhìn rõ mặt anh ta. Những nếp nhăn nhỏ xíu hình dẻ quạt tỏa ra từ đuôi đôi mắt màu kẹo bơ với lông mi thật dày, cho biết anh ta lớn hơn người kia vài tuổi. Và cô nghĩ những đường nét rám nắng trên khuôn mặt của anh ta cũng góc cạnh hơn. Nhưng, mặt khác, sự khác biệt ít đến nỗi chúng khó mà được chú ý. Cùng với mái tóc màu uýt-ky, ngắn, với những dải màu vàng. Cùng với sống mũi thẳng, nhô ra ở giữa hai hàng lông mày hung hung, một sự bù đắp hoàn hảo cho đôi gò má cao và hàm vuông của anh.

Sự giống nhau quá đáng chú ý để là trùng hợp ngẫu nhiên, điều đó là chắc chắn. Ngoại trừ sự khác biệt về tuổi tác, anh ta giống người đàn ông kia để có thể là song sinh. Điều đó có nghĩa là hai người họ phải có họ rất gần, thậm chí có thể là anh em trai. Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến dạ dày cô nhộn nhạo.

Anh em trai... Annie hình dung rằng anh em trai có thể rất giống với chị em gái, sống dưới cùng một mái nhà và giống nhau rất nhiều, không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn ở nhiều điểm khác nữa. Nếu một trong hai anh em trai tử tế, người kia có thể cũng thế. Nếu một trong hai người xấu tính, người kia có thể cũng vậy.

Annie biết chắc chắn rằng người đàn ông này có một người họ hàng gần, có khả năng là em trai, người rất, rất xấu tính. Điều đó khiến cô sợ chết khiếp đi được. Để cảm thấy tốt hơn, cô tiếp tục nhắc nhở bản thân mình rằng anh ta đáng lẽ đã làm đau cô nếu anh ta thật sự muốn. Và cho tới lúc này, anh ta đã không. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sẽ không làm thế nếu tâm tình thay đổi.

Chiếc xe ngựa lắc lư dừng lại. Tràn đầy hoảng hốt, cô nhìn chăm chăm vào ngôi nhà, bị tác động mạnh bởi một ý nghĩ khác. Người đàn ông kia, người ở thác nước, có thể ở trong đó. Có lẽ là đang đợi cô.

Tim cô chao đảo một cách đáng sợ, và cô liếc nhìn quanh, tìm kiếm bất cứ lối nào cô có thể đào tẩu. Dù có thế nào, cô cũng không thể vào trong ngôi nhà đó được.

Cứ như thể anh ta cảm nhận được những gì cô đang nghĩ, người lạ đó siết chặt cánh tay của anh ta đang ở trên người cô. Tất cả những gì Annie có thể làm là không thét lên, và cô bắt đầu run rẩy đến nỗi răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập. Cô không thể nghe được âm thanh đó. Nhưng cô đoán anh ta rất có khả năng nghe được. Nếu thế, anh ta sẽ biết cô sợ anh ta đến nhường nào. Những kẻ hay bắt nạt luôn xấu tính hơn khi họ nghĩ là cô sợ.

Tiếp tục túm chặt ở hai cổ tay cô, cánh tay kia của người đàn ông thả cô ra để túm lấy sợi dây da mài dao cạo và mở cửa xe. Trước khi Annie đoán được anh ta định làm gì, anh ta nhét sợi dây da vào túi của mình, kéo cô vào ngực anh ta, và xuống khỏi xe. Bị kẹp cứng vào trong vòng ôm của anh ta, chân cô đung đưa một cách vô dụng vài phân phía trên mặt đất.

Cô nghĩ về việc tặng cho anh ta một cú đá sắc bén khác ở bắp chân hay dùng đầu cô húc vào miệng anh ta lần nữa, nhưng cô nhanh chóng xua ý nghĩ đó đi. Lúc này anh ta đã có cô ở đây, không ai có thể nói anh ta sẽ làm gì cô nếu cô khiến anh ta điên lên.

Cứ như thể cô nặng không hơn gì một con búp bê vải nhồi lông ngỗng, anh ta ôm cô lên những bậc thang dẫn vào ngôi nhà. Sau đó, không hề thả lỏng cô, anh ta xoay xở bằng cách nào đó mở được cửa và đẩy nó mở rộng ra. Sau khi sải ba bước dài vào trong phòng ngoài, anh ta dừng lại và hạ chân cô chạm xuống sàn. Vì anh ta tiếp tục dùng một tay quấn quanh xương sườn để giữ cô, Annie không nghĩ về việc cố chạy trốn nữa. Dù cô có xoay xở để trốn được, cô có thể đi đâu được chứ? Anh ta sẽ tìm được cô nếu cô bỏ về nhà thôi.

Nhà anh ta còn rộng hơn là nó nhìn phía bên ngoài. Rộng hơn rất nhiều. Ván ốp tường bằng gỗ sồi tô điểm cho phần tường thấp trong toàn bộ sảnh, phía trên là những bức tranh tường vẽ cảnh vườn hồng lúc chớm thu. Ở chính giữa đối diện phía cuối sảnh, một cầu thang bằng gỗ sồi sáng bóng chạy lên từ sàn nhà lát gạch màu nâu đỏ đến đầu cầu thang tầng hai và tầng ba.

Hoảng sợ, Annie nhìn chăm chăm lên bức tranh tường. Những chiếc lá rụng xuống khỏi cây trông y như thật, cũng như dòng suối nhỏ chảy một cách lười nhác qua một gốc cây dương. Điểm đáng chú ý nhất là một con ngựa đen đang chồm lên, rất giống với những con cô đã nhìn thấy ở ngoài đồng cỏ, hai chân trước đạp trong không khí, cái bờm sang trọng được gió thổi tung, đuôi phấp phới.

Chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ thứ gì đẹp như thế. Sống trong ngôi nhà này, một người sẽ không bao giờ chán nản bởi những cơn mưa mùa đông, vì cảm giác ánh mặt trời đã được đem vào trong nhà. Nhìn bức tranh, cô có thể gần như cảm nhận được cơn gió nhẹ ấm áp chạm vào má mình.

Với một cái giật mình, cô nhận ra sự ấm áp cô cảm nhận được là hơi thở của người lạ. Anh ta đã quay sang để nhìn vẻ mặt cô, vẻ tự hào của anh ta không thể lẫn đi đâu được.

“Sao, em thích nó không?”

Trong một thoáng thật lâu, Annie nhìn đăm đăm lên khuôn mặt ngâm đen, nhận thức một cách sâu sắc chiều cao và bề rộng của bờ vai anh ta. Sau đó, cùng một cái run rẩy, cô giật cái nhìn của mình ra khỏi anh ta, đấu tranh nén một đợt hoảng sợ nữa lại dâng lên.

Sự rung chuyển của ngực anh cho cô biết anh lại đang nói, và bằng lực rung động, cô biết anh ta đang gọi ai đó. Như một con sóc chuột chui ra từ cái lỗ của mình, ông quản gia và một vài người làm công trong nhà mặc đồng phục xuất hiện từ cánh cửa dọc theo đại sảnh. Khi họ nhận thấy Annie, họ nghiêng đầu một cách lịch sự và lại rút lui.

Một thoáng sau, một người đàn bà béo tốt mặc một bộ váy đen xuất hiện ở đầu cầu thang tầng hai. Annie chưa bao giờ nhìn thấy một ai giống cô ta. Như một con quạ đen khổng lồ, cô ta sà xuống cầu thang gác hình xoắn ốc. Khi cô ta xuống đến tầng trệt và đi về phía họ, cô ta chìa tay mình ra như một cử chỉ chào đón.

Annie há hốc miệng trước cô ta. Điều phấn khởi duy nhất về người đàn bà này là phần cuối của chiếc mũi khoằm của cô ta, thứ đỏ như quả táo. Mái tóc màu lam pha xám đã một thời là màu đen được búi thành một búi thật chặt ở gáy của chiếc cổ dày khiến mắt cô ta trông như thể bị lác.

“Vậy ra đây là Annie bé nhỏ của chúng ta đấy,” cô ta nói với một nụ cười rộng khoe cả những cái răng cửa bị sâu. Liếc mắt về phía người đàn ông, cô ta thêm vào, “Trời ơi, trời ơi. Mái tóc của cô bé chắc chắn rối bù rồi, cậu Montgomery. Mẹ cô bé còn không buồn chải nó sao?’’

Annie không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông để có thể biết anh ta trả lời như thế nào, nhưng cô cảm thấy sự rung chuyển đều đều giọng nói của anh ta qua xương vai cô. Cậu Montgomery, người đàn bà này gọi anh ta như thế. Cô cất cái tên này vào trí nhớ của mình.

Người đàn bà mỉm cười trước bất cứ điều gì anh ta nói, “À, ừm, không sao hết. Tôi sẽ giúp cô bé quen dần mà không mất chút thời gian nào.” Chuyển sự chú ý của cô ta lại sang Annie và duỗi ra một bàn tay mập mạp, cô ta nói, “Ta là cô Perkins, y tá của cháu. Chúng ta sẽ cực kỳ hợp nhau đấy, cháu và ta. Ồ, đúng thế.”

Annie gần như biết ơn cái thân hình cứng rắn cao lớn của người đàn ông phía sau cô khi cô co người tránh khỏi cái đụng chạm của người y tá. Nụ cười của người đàn bà này cũng đủ thân thiện, và cô ta dường như rất dễ chịu. Nhưng có cái gì đó về cô ta khiến Annie bồn chồn. Đôi mắt của cô ta, cô quyết định. Không có một tia ấm áp nào, chúng sáng loé lên như hai mảnh đá đen được đánh bóng.

Người đàn ông kiên quyết túm lấy vai Annie. Cô cảm nhận được ngực anh ta rung chuyển lần nữa. Sau đó anh ta giao cô cho cô Perkins. Ban đầu, Annie nhẹ nhõm khi thoát khỏi cái ôm của anh ta. Nhưng không lâu. Cái tóm của người y tá cắm sâu vào cánh tay cô khi cô ta kéo cô lên cầu thang và dọc theo hành lang. Bất cứ giây phút nào, Annie chờ đợi một trong những cánh cửa đang được đóng kín mở ra và người đàn ông, kẻ đã tấn công cô lao ra. Không thể nghe được, cô chỉ có thể dựa vào đôi mắt để cảnh báo cho bản thân mình. Mỗi một góc tối khiến cô như nhảy bắn lên, điều khiến cô Perkins tóm vào cánh tay cô chặt hơn.

Người đàn bà đã dẫn cô vào trong một căn phòng ngủ nhìn trông như thể nó đã một thời là phòng dành cho trẻ. Trong một góc là một con ngựa gỗ bập bênh, nước sơn của nó đã nhạt màu và có những chỗ đã hoàn toàn bị tróc ra. Đặt dọc theo phía trong hai bức tường là một cái tủ đứng đã ọp ẹp nhưng vẫn có thể dùng được, một cái rương với những ngăn kéo đồng bộ, và một chiếc giường bốn cọc được trạm hình những cây lúa. Bức tường thứ ba bị chiếm đóng bởi một lò sưởi bằng đá đồ sộ. Chỉ một cửa sổ được hở ra cho ánh sáng vào. Đặt phía trước nó là một chiếc bàn có một cột trụ ở giữa sứt sẹo nơi cô cho là những người cư ngụ nhỏ tuổi trong căn phòng dành cho trẻ này một thời đã ngồi học.

Ngay sau khi cô và cô Perkins bước vào phòng, một người đàn ông bận áo quần của người làm công mang tới một trong những chiếc rương của Annie. Một vài phút sau đó, anh ta lại xuất hiện, thở hổn hển bởi việc leo cầu thang và mang một chiếc rương nữa trên vai. Sau khi anh ta rời đi, cô Perkins ngay lập tức khoá cánh cửa bằng gỗ sồi lại, thả chiếc chìa khoá vào túi chiếc váy của cô ta, và bắt đầu đào bới khắp đồ đạc của Annie. Ngay khi cô ta tìm được một cây lược và một sợi ruy băng buộc tóc, cô ta ra hiệu cho Annie ngồi xuống một trong hai chiếc ghế lưng thẳng được đặt cạnh bàn.

Quen với việc làm như cô được bảo, Annie ngồi xuống để được chải đầu. Sau khi người đàn bà gỡ tất cả những lọn tóc rối, cô ta đặt cho mình một nhiệm vụ tết những lọn tóc dài của Annie thành bím, kéo và giật những món tóc cho tới khi Annie cảm thấy như thể tóc ở thái dương cô sắp sửa bị giật ra khỏi da đầu mình.

Trước cái nhìn vẻ cầu khẩn của cô, cô Perkins nhá lên một nụ cười lạnh lùng. “Chúng ta ở với nhau hợp đấy, tiểu thư. Vừa đẹp.” Sau đó cô ta vung vẩy một ngón tay. “Đừng có mà chọc giận tao. Tao không kiên nhẫn với những thứ vớ vẩn đâu.”

Annie quấn bàn tay run rẩy vào thành ghế.

“Mày ngồi nguyên đây. Khi tao dỡ đồ đạc xong, tao sẽ rung chuông gọi bữa trưa cho chúng ta.”

Annie không muốn bữa trưa chút nào. Bữa tối cũng không. Ý nghĩ duy nhất của cô là thoát khỏi nơi này, và để làm được điều đó, cô phải gầy để cha mẹ cô muốn cô trở lại.

Cô ôm lấy eo mình và theo dõi khi người đàn bà lớn tuổi lấy tất cả đồ đạc của cô ra khỏi những chiếc rương và đặt chúng vào trong tủ ngăn kéo và tủ đứng. Nhìn cô ta làm việc khiến Annie nhận ra rằng cậu Montgomery đã lên kế hoạch cho việc giữ cô ở lại đây lâu thật là lâu. Câu hỏi đặt ra là tại sao. Những câu trả lời hợp lý khiến dạ dày cô nhộn nhạo.

Nỗi sợ hãi của cô lại được nhen nhóm lên bởi những ý nghĩ đang quấy rầy cô, cô liếc về phía cánh cửa khoá và sau đó đến cửa sổ. Tim cô chìm xuống khi nhìn thấy có những song sắt ở phía ngoài lớp kính. Cửa sổ phòng trẻ con ở những tầng trên thường được làm chấn song để ngăn việc em bé vô tình ngã xuống. Nhưng cô không bé. Nếu cậu Montgomery không có ý định làm bất cứ điều gì kinh khủng với cô, sao anh ta muốn nhốt cô lại?

Như đã hứa, cô Perkins rung chuông gọi bữa trưa ngay sau khi cô ta kết thúc việc sắp đồ của Annie. Ngay khi cô hầu gái bê thức ăn, bà y tá to béo ngồi vào chỗ mình nơi chiếc bàn và bắt đầu chăm chú vào bữa ăn của mình với một lát thịt bò nướng, rau, và bánh mì mới nướng, thứ mà phái mất một vài phút trước khi cô ta nhận ra Annie không ăn. Khi cô ta cuối cùng cũng nhận ra, cô ta lau mép, đặt chiếc khăn ăn bằng vải lanh nhăn nhún bên cạnh chiếc đĩa, và xô ghế đứng dậy.

“Thật là phiền. Tao đã không được báo mày không thể tự ăn. Tin rằng tao nhận được việc phải chơi trò vú em với một con ngu.”

Người đàn bà xiên phập vào một miếng thịt và ấn nó vào miệng Annie.

“Mày phải ăn, tiểu thư. Nếu mày không ăn, mày sẽ ốm, và điều đó với tao không tốt chút nào. Hiểu chưa? Tao không thể để mất công việc này được.”

Bình thường, Annie sẽ cảm thấy đồng cảm với cô ta. Những người hầu ở nhà cha mẹ cô cũng cần công việc của họ, và cô biết bởi họ nói rất khó để tìm được việc. Nhưng trong tình huống này, cô không thể rộng lượng được. Dù có thế nào, cô cũng phải gầy. Và cô phải làm gầy thật nhanh.

Khi, sau khi dùng chiếc dĩa đẩy nhẹ, Annie từ chối mở miệng, mắt cô Perkins chiếu ra những tia sáng xấu xa và bất thình lình xiên mạnh một cái. Annie chớp mắt, đầu tiên là vì đau, sau đó là vì không thể tin được. Một trong những đầu nhọn của chiếc dĩa đã đâm trúng môi cô. Cô có thể cảm nhận được máu đang nhỏ giọt xuống cằm mình.

“Điều tốt đẹp về những kẻ ngu, thưa cô, là chúng không thể mách lẻo được. Nếu Alex Montgomery chú ý đến vết thương, tao sẽ nói với hắn là mày tự làm bị thương mình.” Nhướn một bên lông mày màu đen lên, cô ta thêm vào, “Mày sẽ không gây khó dễ được đâu. Không phải với tao. Mày hiểu rồi chứ?”

Annie hiểu, được rồi. Người đàn bà này tính tình xấu xa cũng như vẻ ngoài xấu xí của cô ta vậy.

Nổi loạn thường xa lạ với bản chất của cô, nhưng đây không phải là buổi sáng bình thường. Trong vòng có hai giờ đồng hồ, cô đã bị mẹ mình lừa, bị cha mình phản bội, và bị chuyển giao một cách thô lô cho người đàn ông, kẻ khiến cô sợ gần chết. Và giờ cô bị đâm bằng một chiếc dĩa? Một cảm giác nóng bức, khủng khiếp tràn qua người cô. Ngoài việc túm lấy chiếc dĩa còn lại và đâm trả bà ta, việc cô có thể làm là chịu bị ngược đãi.

Và cô chịu đựng nó. Người đàn bà nãy cũng như Alex Montgomery sẽ không thể làm gì để bắt cô ăn. Không gì hết.

Khi dùng dĩa đâm một cái nữa cũng không thể khiến Annie mở miệng, Cô Perkins chọn cách thuyết phục khác, thứ sẽ không được tán thành lắm bởi người đã thuê cô ta. Cô ta kéo tóc Annie, phát mạnh vào lưng cô, rồi sau đó thường xuyên cấu cô ở những chỗ vết thâm sẽ được che dấu bởi quần áo. Mặc kệ tất cả những việc đó, Annie ngồi đó nhìn trừng trừng lên bà y tá, răng vẫn cắn chặt.

*****

Trước bình minh buổi sáng ngày hôm sau, Annie chuồn ra khỏi giường và rón rén nhón chân băng ngang qua phòng, nhăn mặt mỗi khi cô cảm thấy ván sàn dưới chân cô kêu cọt kẹt. Một trong những điều bất lợi của việc bị điếc, trong rất nhiều điều bất lợi, là rất khó để chuồn đi. Cô không thể biết, dù chính xác hay không, liệu cô có gây ra tiếng động. Điều đó thật là phiền phức, đặc biệt khi cô rất muốn làm một việc gì đó và sợ rằng cô sẽ bị phạt nếu bị bắt gặp.

Như ngay lúc này đây...

Đi tới cửa sổ, Annie cẩn thận dịch chiếc bàn từng chút một sang một bên. Khi đã vượt qua căn phòng tới được những ô kính cửa kéo hai chiều, cô mở chốt và chống tay lên những song sắt phía dưới của khung kính trượt. Im lặng nào, Annie, im lặng. Trong một khoảnh khắc quên mất mình bị đâm bằng dĩa hôm qua, cô cắn môi dưới. Trước cơn đau xảy ra liền sau đó, cô chọn cách cắn vào phía trong má mình thay vào đấy. Cô không chắc là tại sao, nhưng dựa theo kinh nghiệm của mình, để làm một cái gì đó đúng một cách chính xác, cô phải giữ miệng mình như thế, và cắt vào phần trong má dường như hiệu quả nhất.

Chậm rãi, cô đẩy cửa sổ mở ra, gần như sợ phải thở. Cô chỉ có thể hi vọng là Alex Montgomery là một trong những kẻ cầu kỳ giữ cho bản lề cửa sổ trong nhà anh ta được tra dầu đầy đủ. Nếu không, cô rất có thể gây ra tiếng động đủ để đánh thức cả người chết dậy.

Không phải cô quan tâm đến người chết. Chính cô Perkins là người cô không muốn đánh thức. Tối qua trước khi đi ngủ, người đàn bà điên đó đã trói cô vào giường, trong tất cả mọi thứ, bằng một mảnh vải lanh. Từ những gì bà ý tá đó nói, Annie biết cô ta tin rằng cô là kẻ ngu ngốc vô vọng. Và có thể cô là một kẻ như thế. Nhưng ngay cả một kẻ ngốc cũng đủ thông minh để cởi những nút buộc.

Không khí trong lành thổi qua những song sắt, dán chiếc áo ngủ bằng vải mỏng vào người Annie. Trước khi cô cho phép bản thân mình được thả lỏng, cô “lắng nghe” xem có bất kỳ chuyển động nào phát ra từ căn phòng ăn thông với căn phòng của cô. Không có gì. Không có sự rung chuyển của những bước chân được truyền qua sàn nhà. Không có cảm giác nhoi nhói phía sau gáy cô.

Túm lấy những thanh chấn song và để tay mình trượt xuống hết chiều dài của chúng, Annie quỳ trên sàn nhà bằng gỗ. Lờ đi những hạt sạn cát châm vào một bên đầu gối để trần, cô chăm chú nhìn lên bầu trời. Bình minh. Với cô , nó là khoảng thời gian đẹp nhất trong ngày, và trừ khi cô ốm, điều rất hiếm, cô chưa bao giờ bỏ lỡ việc ngắm nó. Ngay lúc này, bầu trời trông có màu xám đen, ý như màu của nó vào lức nửa đêm, nhưng cô biết bởi những tia sáng mờ mờ của những vì sao rằng một ngày mới sắp bắt đầu.

Cô liên tục bị ngạc nhiên khi nó xảy đến. Hít vào một hơi, cô nhìn khi vết nứt ngoằn nghèo màu hoa hồng ló ra phía chân trời. Một vài phút sau, những tia sáng rực rỡ tràn ra từ vết nứt đó, khiến bất cứ thứ gì chúng chạm đến đều ngời lên một vẻ lôi cuốn thần kỳ. Khi những ngọn núi trở nên rõ ràng, đỉnh của chúng được bao quanh bởi những dải sương mù bảng lảng có màu nhàn nhạt của những cánh hoa hồng. Sau đó, như một nụ cười chầm chậm trở nên rực rỡ, những tia sáng chiếu ra thành từng vạch trên bầu trời bắt đầu chuyển sang màu vàng lấp lánh.

Đầy kinh sợ, Annie siết chặt tay mình trên những thanh chấn song bằng sắt, nghĩ rằng, thay vì âm nhạc, Chúa đã ban cho cô những buổi bình mình. Ngay cả khi không có thính giác, cô vẫn nghe được khúc nhạc trong trái tim mình, và nó không vì thế mà kém phần truyền cảm. Những bản nhạc diệu kỳ tạo nên bởi ánh sáng.

Nhắm mắt lại, Annie nhớ lại tất cả những âm thanh thường đến cùng với những tia sáng đầu tiên, tiếng gà gáy, tiếng lanh lảnh vỡ giọng của những chú chim non, tiếng chó sủa xa xa, tiếng thì thầm của cơn gió nhẹ buổi sáng khi nó khẽ lướt lên. Cô đã mãi mất đi những âm thanh đó, nhưng cô đã chất đầy chúng trong ký ức mình, để nhớ lại và thưởng thức bất cứ khi nào cô muốn.

Khi cô mở mắt, một chuyển động phía dưới sân khiến cô chú ý. Cô tập trung vào cái ánh vàng có thể khiến cả những tia nắng phải ganh đua: mái tóc của Alex Montgomery. Cô hoàn toàn chắc chắn đó là anh bởi cái cách anh ta bước đi, những sải chân dài và chắc chắn, cơ bắp ở đùi khiến chiếc quần cưỡi ngựa màu bánh bích quy co lại rồi duỗi ra.

Anh di chuyển sát cạnh ngôi nhà, khiến cô nhìn thấy phần phía trước của anh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi vải bông màu trắng, tay áo sắn lên đến tận cẳng tay cơ bắp cuồn cuộn như dây thừng, trước ngực áo mở tung, phần đuôi áo được thả lùng thùng quanh phần hông hẹp. Annie chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông để ngực trần, và cô chăm chú nhìn với vẻ tò mò đầy mê hoặc. Thay vì có bầu ngực nhạt màu với núm vú hồng hồng như cô, anh có một vòm ngực rám nắng không chỉ trông rắn chắc mà còn nhấp nhô một cách thật đặc biệt mỗi khi anh bước đi. Ở phần trung tâm của mỗi bên là một vết tròn màu nâu cỡ khoảng một đồng xu. Xem xét kỹ hơn, cô nhận thấy rằng anh cũng có những mảng lông màu vàng trên ngực, ngắn, trông như một món đồ làm từ chất liệu lông thú khiến cô cảm thấy chắc chắn rằng chúng phải nhột nhột. Nó chạy thẳng xuống rốn anh, sau đó hẹp lại thành một đường thẳng và biến mất phía dưới thắt lưng của anh.

Khi anh đi phía dưới cửa sổ của cô, dịp để cô nhìn được phần phía sau của anh, anh bắt đầu cởi áo. Vươn cổ ra, cô nhìn chăm chăm đầy ngạc nhiên khi anh cuộn chiếc áo sơ mi vào trong một nắm tay. Ngang qua lưng anh, dưới lớp da màu nâu đồng sáng bóng lên như được xoa dầu, cơ bắp lộ ra, co lại ở chỗ này, duỗi ra ở chỗ khác.

Đi hết cái sân, anh đi tới ngôi nhà phụ nhỏ gần chuồng ngựa. Cạnh nó là một cái máy bơm cũ đã han rỉ, vòi nước được cố định phía trên một cái giá rửa mặt đã bị mài mòn vì mưa gió. Sau khi quẳng chiếc áo sơ mi của mình lên trên hàng rào ở gần đó, anh ấn tay cầm của chiếc máy bơm lên xuống cho tới khi nước phun ra từ vòi, sau đó cúi đầu và vai phía dưới dòng nước. Annie rùng mình, tưởng tượng nó sẽ lạnh đến thế nào. Khi anh đứng thẳng người lên, anh lắc mình như một con gấu truc ướt sũng và vuốt nước ra khỏi mắt.

Tóc anh dựng đứng phía trên đầu như thể ai đó đã xoa nó rối bù lên với một cây chổi phất trần. Cô không thể không mỉm cười vì anh trông ngốc nghếch đến nhường nào. Anh nhanh chóng khắc phục tình trạng đó bằng cách luồn những ngón tay của mình qua những lọn tóc đen nhánh. Phần thân trên của anh vẫn lấp lánh với những giọt nước nhỏ, anh túm lấy áo và mặc vào, rõ ràng là không quan tâm rằng lớp vải bông ướt đẫm nước và dính chặt vào người anh như lớp da thứ hai.

Như bị thôi miên, Annie nhìn anh chống một tay lên thanh ngang trên cùng của hàng rào và nhảy qua đó, rõ ràng không tốn chút sức lực nào. Có một con ngựa nâu ở phía trong hàng rào. Khi con quái vật đó thấy anh, nó hất đầu và liên tục giậm hai chân trước. Alex chậm rãi đến gần con vật. Khi anh đến gần nó khoảng ba thước, con ngựa dựng đứng lên trên hai chân sau và phi nước đại đi. Alex di chuyển chậm rãi theo sau nó. Vẫn như lúc trước, ngay khi anh rút ngắn lại khoảng cách giữa anh và con vật, nó lại lao vút.

Hết lần này đến lần khác, Alex lại đến gần. Annie hoàn toàn đồng cảm với con ngựa. Trong khi Alex không tiêu tốn chút sức lực nào, con vật vẫn liếp tục phi nước đại, và chạy vòng tròn một cách vô ích phía trong hàng rào trong cơn hoảng sợ của mình. Chỉ một lúc sau lông nó lấp lánh mồ hôi, và hai bên sườn phập phồng vì kiệt sức.

Annie nhận ra rằng Alex có ý định tiếp tục đến gần con vật cho đến khi nó không còn sức để chạy khỏi anh nữa. Con ngựa đáng thương dường như cũng nhận ra điều đó và nó theo dõi anh với vẻ đầy lo âu, cơ thể nó run lẩy bẩy vì gắng quá sức.

Với Annie, đó dường như là một trò chơi tàn nhẫn, và nhìn anh bắt con ngựa trải qua một cuộc hành tội như thế đã khiến tâm trí cô gắn chặt cái ý nghĩ rằng anh không phải là một người tốt.

Trước cái ý nghĩ đó, cổ họng Annie nghẹn lại. Cô đứng bật dậy bất ngờ đến nỗi đầu cô quay cuồng. Quay lưng lại cửa sổ, cô ôm lấy eo mình và hướng tia nhìn của mình vào cánh cửa bị khoá kín. Sau lưng cô, ánh mặt trời tràn qua khung cửa sổ, hắt bóng của những chấn song sắt ngang qua sàn nhà. Dính bẫy. Đó là những gì cô cảm thấy.

Có lẽ đó chỉ đơn giản là những ký ức của cái ngày hôm đó ở thác nước hiện lên rõ hơn bao giờ hết trong cô, nhưng cô gần như có thể thấy Alex Montgomery bước vào căn phòng này và liên tục truy bắt cô, y như anh vừa làm với con ngựa, với cùng một sự quyết tâm không ngừng nghỉ đó, cho đến khi cô quá mệt để có thể tiếp tục chạy trốn.

Không thể ngăn bản thân, cô liếc lại cửa sổ. Qua những chấn song, cô nhìn thấy điều chắc chắn sẽ xảy ra cuối cùng cũng đang diễn ra. Con ngựa đứng áp mông vào phần hàng rào hình chữ V, run rẩy nhưng không còn khả năng để cưỡng lại cái chạm của ông chủ mình lên thân thể nó.

(Hết chương 6)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét