**********

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Chương 5 - Annie's song

Ngày cưới được sắp đặt là một tuần sau, và Alex tới bậc cửa nhà Trimble vào đúng mười giờ buổi sáng đã lên lịch đó để biến Annie thành người vợ có cưới hỏi hợp pháp của mình. Kế hoạch nghe cũng khá đơn giản: một đám cưới chạy, một vài tháng chăm sóc Annie, và sau đó anh sẽ gửi cô gái về lại cho cha mẹ cô. Có chuyện gì không ổn kia chứ? Dường như với Alex câu trả lời cho câu hỏi đó là tất cả mọi thứ. Giây phút anh bước vào nhà, anh bắt đầu dấy lên những nghi ngờ, cả một đống luôn.

Như một đứa trẻ tò mò bị đuổi lên gác khi những người khách đến chơi, Annie ngồi trên chiếu nghỉ nhìn được xuống phòng giải lao, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tựa vào lan can bằng gỗ cây dái ngựa, mắt cô mở lớn đầy hoang mang khi cô theo dõi tất cả những chuyện đang diễn ra phía dưới. Mục sư Widlow, vị cha xứ sẽ làm lễ cho đám cưới này, vừa mới đến trước Alex có một vài phút và đang được một người hầu đưa vào phòng khách. Hai người hầu đang đem một trong những chiếc rương của Annie xuống dưới nhà. Những cô hầu gái hối hả chạy từ chỗ này sang chỗ khác. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng một cái gì đó khác với thường ngày đang diễn ra.

Khi Alex bước vào trong phòng giải lao, Annie trở nên hoàn toàn chết lặng, mặt cô cắt không còn giọt máu. Chẳng cần phải là một thiên tài cũng biết được rằng cô nghĩ anh là Douglas. Vì những khiếm khuyết về trí não của cô, anh không nghĩ ra bất cứ cách nào để làm cho cô nhận biết được vấn đề. Như mọi người vẫn thường thích thú nhắc cho anh nhớ, anh là một “hình ảnh giống hệt” em trai mình. Với Alex, sự giống nhau này không có vẻ gì là rõ ràng lắm, nhưng với Annie, người không nghi ngờ gì là đã nhớ lại tất cả mọi việc về Douglas trong cơn ác mộng nhơ nhuốc, thì sự khác biệt giữa họ không có vẻ gì là rõ ràng.

Lo ngại rằng sẽ khiến cô sợ hãi, Alex khựng lại. Ngay cả với khoảng cách hơn năm mét, anh vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô. Một luồng điện treo lơ lửng trong không khí giữa họ, khiến sống lưng anh nổi đầy gai ốc.

Với một mét chín không kể giày, anh cao hơn hầu hết đàn ông một cái đầu. Vì một vài lý do khác biệt, đã có hàng chục lần anh ước mình nhỏ con hơn, nhưng chưa bao giờ nhiều như trong giây phút này.

Trước khi bước vào nhà, anh đã bỏ mũ ra, vì thế anh không thể giật nó xuống khỏi đầu để khiến anh trông thấp hơn. Phán đoán từ vẻ kinh hoàng trần trụi trong mắt của Annie, sụm vai xuống cũng không giúp được gì nhiều. Anh là một người to lớn. Anh chẳng có thể làm được gì nhiều để che dấu thực tế đó. Với một cô gái như Annie, người có mọi lý do để sợ hãi, nó giống hệt một cú đánh giáng xuống anh.

Nếu cô có khả năng giao tiếp, anh có thể trấn an cô. Vậy nên, tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó và cố truyền tải bằng cái nhìn của mình điều anh không thể biểu lộ bằng lời nói, rằng anh không cùng một giuộc như em trai mình. Anh không bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm hại cô, hay cho phép bất cứ ai làm thế.

“Xin chào, Annie,” anh nói khẽ.

Khi anh nói, sự chú ý của cô chuyển tới miệng anh, và một vẻ hoàn toàn bối rối vụt ngang qua khuôn mặt cô. Tim Alex chùng lại, vì anh đã hi vọng cô hiểu được ít nhất là một vài từ. Nhận thấy cô không hiểu, anh nhét tay vào túi quần và siết lại thành một nắm đấm thật chặt.

Cái cách cô nhìn anh chằm chặp khiến anh cảm thấy mình như một con quỷ. Một con quỷ cực kỳ to lớn. Anh trưng ra một nụ cười mà anh cầu nguyện là nó trông vô hại, nhưng khuôn mặt anh đơ cứng đến nỗi anh e là nó giống một cái nhăn mặt hơn. Quyết định là cô có thể nhận ra anh không phải là Douglas nếu cô nhìn anh rõ hơn, anh di chuyển tới gần hơn một chút.

Vì một lý do nào đó, anh không tưởng tượng cô lại nhỏ bé đến nhường đó. Bờ vai hẹp, đôi bàn chân nhỏ xíu, chân tay mảnh dẻ. Anh nghi ngờ là cô sẽ khiến kim chiếc cân chỉ số bốn mươi kí ngay cả với đầy đủ quần áo.

Trong những năm qua, anh đã gặp hàng tá phụ nữ anh có thể mô tả là mỏng manh, nhưng ngay cả tính từ đó dường như vẫn là quá mạnh mẽ so với Annie. Cô khiến anh nghĩ tới một món đồ bằng pha lê được thổi bằng tay. Khuôn mặt cô hình trái tim, những đường nét của cô đẹp như tượng tạc và là khuôn mặt gần như hoàn hảo nhất mà anh đã từng nhìn thấy. Cái mũi nhỏ xíu, thẳng được đặt giữa đôi lông màu đen, cong cong duyên dáng.

Khi anh tới gần hơn, cô khẽ chuyển mình. Với sự căng thẳng của cô, anh đoán cô sẽ bỏ chạy mất nếu anh bất thình lình di chuyển. Một nụ cười kín đáo lan tỏa hơi ấm qua khuôn ngực anh khi anh nhìn thấy cô hơi nâng một bên đầu gối lên. Nhìn từ vị trí hiện tại, cô ăn mặc khá chỉnh tề. Nhưng nếu ngước lên cô từ phía dưới nhà, tình thế sẽ thay đổi. Như hầu hết những chiếc quần ống túm, tại đũng quần có một phần lộ ra, và cô không mặc một chiếc váy lót dài nào để ngăn trở tầm nhìn của anh cả.

Anh bức sự chú ý của mình quay lại khuôn mặt cô. Sức nóng thiêu đốt dần lên cổ anh. Xoáy vào mắt cô, anh cố xác định xem liệu cô có chú ý nơi mà tia nhìn của anh đã lang thang đến không. Đôi mắt đó. To sửng sốt và xanh như bầu trời không một gợn mây vào một ngày hè nắng nóng, chúng hoàn toàn ngây thơ.

Là một người đàn ông thực tế đến tận xương tủy, Alex chưa bao giờ tin vào tất cả những gì đàn ông tuôn ra trong quá trình tán tỉnh. Khi nhìn vào đôi mắt của một người đàn bà, cảm giác gần giống với chết đuối nhất là khi anh vỡ òa trong lớp mồ hôi ướt át, và đó là vì nhục dục. Còn đôi mắt của Annie thì khác. Anh không cảm thấy chính xác như thể bị chết đuối. Nhưng cũng gần thế. Gần vô cùng. Kiểu như một chú cá bị ngọn lao xuyên qua cả hai mang, đôi mắt to màu xanh da trời của cô đã tóm gọn lấy anh.

Cô là một sinh vật vô phương tự vệ. Và quá đỗi dễ tổn thuơng. Cưới cô chỉ là cách ít tồi tệ hơn giữa hai lựa chọn, không nghi ngờ gì về chuyện đó. Nhưng cho dù vậy, anh ghét phải trở thành công cụ mang đến cho cô nhiều nỗi đau hơn. Nó như thể một chú nai con run rẩy trong tầm mắt và anh kéo cò.

Khi anh nhìn kỹ cô, Alex chú ý tới một dải màu xanh trên lan can phía bên phải cô. Đầy ngạc nhiên, anh nhận thấy cô đã quấn sợi ruy băng buộc tóc của mình quanh một cột lan can thành một hình xoắn ốc hoàn hảo, trông giống như trụ đèn ba màu ở hiệu cắt tóc hay thanh kẹo bạc hà. Anh băn khoăn liệu cô có thích những thanh kẹo và thầm ghi nhớ sẽ mua cho cô vài thanh khi anh vào thị trấn lần tới.

Kẹo ngọt cho cô gái ngọt ngào...

“Alex, chàng trai tốt lành của tôi.”

Lời chào không được mong đợi khiến Alex giật nảy mình. Anh quay người để thấy James Trimble hiện ra từ phòng khách.

Với lý do của cuộc tụ họp này, anh không thể hiểu được tại sao người đàn ông này lại cười toe toét đến thế. Theo như Alex nhận thấy, đây không phải là dịp để tiệc tùng.

“James,” anh nói giọng đều đều.

Chiếu theo phong cách chào hỏi lịch thiệp, Alex biết anh nên nói thêm gì đó, nhưng có dành ra cả đời mình, anh cũng không thể vét ra được một lời lẽ lịch sự. Anh có thể nói gì? Rằng anh vui mừng vì được gặp ông ta ư? Thành thật mà nói, anh không hề.

Trong suốt tuần vừa rồi, anh càng lúc càng thấy khó ưa cha của Annie hơn với mỗi lần gặp kế tiếp. Hàng năm trời anh đã ngưỡng mộ người đàn ông đó. Giờ thì, sau khi đã hiểu ông ta nhiều hơn, anh đã rõ ông ta là một gã con hoang vô cảm, tự cho mình là trung tâm, không lẫn vào đâu được. Và đó là những mặt tốt của ông ta rồi đấy.

Tiến đến bên cạnh Alex, Trimble móc ngón tay cái vào dưới ve áo của mình, đung đưa trên gót chân và nói, “Quả là một buổi sáng đẹp trời để tổ chức đám cưới, cậu nói phải không? Phải, thật vậy, cực kỳ hoàn hảo.” Khi Alex không bày tỏ sự đồng tình, nụ cười của ông ta nhạt đi, và với kiểu nói nước đôi của một chính trị gia khôn khéo, ông ta bổ sung, “Có lẽ hơi ấm một tí. Nhưng ít nhất chúng ta có thể chắc chắn là trời không mưa. Tuy rằng không phải là chúng ta không thể xoay xở được với một cơn mưa như trút nước.”

Theo cách nhìn của Alex, nó không phải, dù có tưởng tượng phóng đại bao nhiêu, là một buổi sáng đẹp trời. Cho đến tận bây giờ, đây đích thực là một tuần mắc dịch. Anh sắp cưới một cô gái mà không được sự đồng ý của cô ấy. Bất kể Annie có hiểu hay không, anh thì có. Hết đêm này sang đêm nọ, anh nằm thao thức nhìn chòng chọc lên trần nhà, tự nhủ với bản thân mình rằng kết quả sẽ biện minh cho mọi thứ, rằng anh đang làm một việc đúng đắn. Nhưng liệu có phải vậy chăng? Đó là câu hỏi mà Alex không thể nào trả lời chắc chắn được, không nếu không có một quả cầu thủy tinh và một nhà tiên tri có thể nhìn thấy trước tương lai. Không phải là anh tin vào những thứ vớ vẩn như thế.

Anh phóng vào bộ áo quần của ông bố vợ tương lai mình một cái liếc mắt gay gắt. Hoàn toàn thiếu quan tâm đến một dịp quan trọng như thế này, Trimble mặc một bộ vét thụng với những đường cắt lòng thòng màu nâu vàng nhạt bên ngoài một chiếc sơ mi trắng được hồ nhẹ và một chiếc áo dài tay vài bông màu hồng với cổ áo hình chữ V. Chiếc cà vạt đồng bộ của ông ta thậm chí còn có màu hồng đậm hơn. Nó rõ ràng là một bộ áo quần thông tục, phù hợp để tiếp đón khách khứa giải trí ngoài trời hơn là một đám cưới, thậm chí là một đám cưới giản dị như thế này.

Ngược lại, Alex đã không quá cầu kỳ về việc anh mặc gì sáng hôm nay. Anh kết thúc với việc chọn một bộ vét được may đo màu xám sẫm và một chiếc áo sơ mi trắng được hồ kỹ lưỡng, phần áo phía trước được hồ cứng đến nỗi nó sẽ gãy vỡ ra khi anh di chuyển. Vì anh ghét cay ghét đắng mùi lớp phủ ngoài trên áo sơ mi, một thứ pha lẫn giữa sáp và sáp trắng xộc vào mũi anh, dính chặt không tan vào phần dưới lưỡi, vậy nên anh không thể không phẫn nộ trước sự tủy tiện của người đàn ông kia.

Với một nụ cười toe toét khác, James phát vào cánh tay Alex. “Bồn chồn trước đám cưới hả? Vào trong phòng khách đi. Tôi có thuốc chữa đấy.” Với một cái nháy mắt vẻ bí ẩn, ông ta vươn người tới gần hơn. “Món đặc biệt của tôi. Rượu brandy đào, thứ mà cậu chưa bao giờ được nếm.”

Khi anh bị kéo về phía phòng khách, Alex nhìn qua vai anh về phía Annie. Đôi mắt màu xanh to tròn của cô vẫn dính chặt vào anh. Anh nhá cho cô một nụ cười khác, hi vọng sẽ trấn an cô. Trước khi anh có thể đọc được phản ứng của cô, James đã dẫn anh qua lối đi có mái vòm tiến vào một căn phòng khác.

Brandy và những kẻ đần độn thùng rỗng kêu to. Những phút tiếp theo, Alex quyết định nó là một hỗn hợp cực kỳ đáng buồn nôn. Cả Trimble lẫn ông mục sư đường như đều không nhận ra tính chất nghiêm trọng của việc họ sắp sửa làm.

Alex không thể nghĩ được gì khác. Đúng là ý định của anh là tốt, nhưng nó sẽ không giảm bớt những tác động của tất cả những việc này lên Annie. Ngay sau khi cái đám cưới đầy khôi hài này kết thúc, cô sẽ bị tống lên xe ngựa chở đi, không những khỏi mái ấm duy nhất cô từng biết mà còn bởi người đàn ông cô khiếp sợ. Alex càng nghĩ về điều đó, anh lại càng bị nghiêng về đồng ý với bà quản gia của anh, Maddy, rằng toàn bộ sự sắp đặt này là một tội lỗi chống lại Chúa và toàn thể thần thánh.

Uống hết chỗ brandy của mình, ông mục sư rút đồng hồ ra khỏi túi áo. Người đàn ông cao lớn, béo tốt với mái tóc mỏng màu đen có màu giống hệt như màu bộ áo thụng của ông ta, khiến Alex nghĩ tới đám tang. Anh nhận ra lý do tại sao khi anh nhận thấy rằng ông ta đeo một cổ áo màu đen thay vì màu trắng theo phong tục thông thường. “Sao hả, James?” ông ta nói. “Chúng ta tiến hành nó thôi, được chứ? Như tôi đã đề cập tới khi chúng ta nói chuyện vào đầu tuần, tôi có một thời gian biểu bận rộn dày đặc. Tôi đã xoay xở để nhét việc này vào, nhưng chỉ vừa đủ thời gian thôi. Tôi có hai lễ rửa tội và một đám cưới phải tiến hành vào chiều nay, cộng với một đám ma sáng nay mà tôi không hề được lên lịch.” Ông ta phát ra một tiếng cười khàn khàn. “Đó là rắc rối ta gặp phải với những giáo dân đang hấp hối. Họ không bao giờ chọn thời điểm thuận tiện.”

Cơ bắt đầu giật giật dưới mắt Alex, phản ứng lo âu thuần tuý chuyển sang giận dữ, một trong một vài dấu hiệu bên ngoài anh đã không học để kiểm soát trong suốt những năm qua. Đám cưới, anh nhận ra, không là gì hơn một việc vặt phiền phức đối với cả hai người đàn ông này, một việc bắt buộc phải làm đầy phiền toái phải giải quyết với càng ít om sòm càng tốt.

“Khi dính dáng đến một lịch làm việc bận rộn, không ai có thể thấu hiểu hơn tôi.” James đặt chiếc cốc miệng hẹp mới vơi một nửa của mình lên trên bệ lò sưởi. “Sao rồi, Alex? Rượu brandy có cho cậu đủ can đảm giả tạo để nói ba từ đáng sợ nhất không?” Ông ta cười hô hố và nháy mắt với ông mục sư. “Tôi chưa biết một anh chàng độc thân nào có thể nói ‘Con đồng ý’ mà không co vòi lại hết, bao gồm cả bản thân tôi.”

Alex siết chặt tay lại trên chiếc cốc của mình và nghiến chặt răng hàm để ngăn bản thân mình nói điều gì đó anh có thể sẽ hối hận. Trong khi James bước về phía lối đi có mái vòm để ra hiệu cho vợ mình, Alex nhìn chằm chằm vào trong lò sưởi.

Liệu ngài mục sư tốt bụng đã được thông báo lý do của đám cưới vội vã này chưa? Với tính mặt dạn mày dày của James, Alex cáu kỉnh nghi ngờ rằng ông bố vợ tương lai của anh đã đảm bảo sự hợp tác của ông mục sư bằng một khoản quyên góp đáng kể cho nhà thờ. Những ô cửa sổ kính màu và những gác chuông hợp thời không rẻ chút nào. Ý nghĩ đó khiến anh phát bệnh. Có tiền mua tiên cũng được; không ai hiểu điều đó rõ hơn anh. Nhưng những tu sĩ khoác áo choàng được cho là phải đứng trên những thứ tầm thường như thế.

Mùi từ nhà bếp bay đến phòng khách từ nơi nào đó phía sau ngôi nhà—mùi quế, vani, và men bột nhào—trộn lẫn một cách đáng kinh tởm với vị ngòn ngọt nhớp dính của rượu brandy. Trong một thoáng choáng váng anh có thể thề là những bông hoa hồng trên tấm thảm len di chuyển. Anh chớp mắt, hi vọng vào tác dụng làm vững tinh thần mà chất cồn có thể cung cấp, nhưng nửa như e ngại rằng dạ dày anh sẽ nổi loạn nếu anh uống nốt phần còn lại.

Annie... Cô rõ ràng không phải là đứa con gái được yêu thương. Giống như một bí mật được cất giấu cẩn thận hơn, một bí mật sẽ được di chuyển bởi những bàn tay khéo léo từ gia đình này đến gia đình khác. Và trong một vài tháng tới, sau khi đứa trẻ được sinh ra, cô sẽ lại được đưa về nhà, anh tự nhắc nhở bản thân.

Ý nghĩ đó, cùng với chỗ rượu brandy còn lại, chống trụ cho quyết tâm yếu ớt của anh. Một tuần trước, anh đã quyết định vì những gì tốt đẹp cho Annie và đứa trẻ. Tất cả những lý do đưa anh đến quyết định này vẫn đứng vững. Anh không thể cho phép cháu trai hoặc cháu gái anh bị dán nhãn không được phép nhận nuôi và lớn lên trong một trại trẻ mồ côi. Anh tuyệt nhiên không thể.

Khi Edie Trimble bước vào phòng khách, kéo theo cô con gái phía sau bà, Alex siết chặt bàn tay mình quanh chiếc cốc rỗng với một lực mạnh đến nỗi chiếc cốc thuỷ tinh gần như vỡ vụn. Đôi mắt mở to chiếm gần hết khuôn mặt tái nhợt, Annie liếc nhìn đầu tiên là anh, sau đó là ông mục sư, và cuối cùng là cha cô. Cô rõ ràng là không quen với sự hiện diện của những vị khách, ít nhất là của người đàn ông quá giống với kẻ đã cưỡng bức cô. Điên cuồng cạy những ngón tay của mẹ để làm lỏng cái túm của bà trên cổ tay cô, cô gái chùn gót và trì kéo tất cả sức nặng của mình, mặc dù nó khá nhẹ, để lẩn tránh.

Edie thưởng cho những nỗ lực của Annie bằng cách đâm những ngón tay của bà ta vào cánh tay cô và lắc cô thật mạnh. “Dừng lại!” bà rít lên.

Annie nao núng và giơ cánh tay kia lên che mặt. Alex có thể thấy rõ ràng là Edie sẽ tát cô nếu như trong phòng không có ai. Tia nhìn của anh chuyển đến những dấu tay đỏ lừ người đàn bà đó đã để lại trên cánh tay cô gái. Với những chuyển động chính xác, anh đặt chiếc cốc miệng hẹp của mình lên bệ lò sưởi và quay người về phía ông mục sư.

“Ta hãy làm cho xong việc này đi,” Alex nói với vẻ ghê tởm không hề dấu giếm.

Edie, mặc một chiếc áo blouse màu hồng hoàn hảo và một chiếc váy màu hoa hồng dễ thương đồng bộ với bộ áo quần của chồng bà, quẳng cho Alex một ánh nhìn giật mình. Alex nhìn thẳng vào bà. Anh không quan tâm liệu bà ta có đoán được anh đang nghĩ gì. Chỉ vì anh chưa bao giờ đánh một phụ nữ và không có ý định bắt đầu với bà ta, không có nghĩa là anh sẽ vượt qua được cái ý nghĩ đầy cám dỗ đó.

Khi anh sải bước về phía ông mục sư, anh tặng cho chiếc váy dài màu xanh xoàng xĩnh của Annie một tia nhìn thật lâu. Một người đàn ông có tài chính như Trimble rõ ràng có đủ khả năng để ăn vận cho con gái mình thứ gì đó tốt đẹp hơn, đặc biệt trong ngày cưới của cô ấy. Dù có là tình huống trớ trêu hay không, đây vẫn là một đám cưới. Mũi giày của cô gái mòn vẹt tới tận lớp da thô. Đôi tất trắng có sọc của cô, lộ ra từ cẳng chân vì chiếc váy yếm quá ngắn, lấm tấm vết bẩn. Anh đã nhìn thấy những đứa trẻ mồ côi được ăn mặc tử tế hơn.

Khi anh đến gần, Annie bắt đầu chống cự lại cái nắm giữ của mẹ cô. Anh tới gần vài bước chân nơi lúc đầu anh định đứng. Mái tóc với những lọn màu đen rối bù một cách hoang dã quanh khuôn mặt cùng với lối ăn vận như cô, cô trông giống một đứa trẻ hơn là một người đàn bà. Một đứa trẻ đang khiếp hãi.

Không muốn dọa cô giật mình, Alex kéo tia nhìn của anh ra chỗ khác và tập trung sự chú ý của mình vào ông mục sư, người đã mở cuốn kinh thánh và đang nhanh chóng dò qua các trang để tìm đến trang cần thiết. Bộ vét đen của ông một thời đã đẹp đẽ hơn, anh chú ý, và đứng gần người đàn ông như thế này, anh nhận ra cái mùi hăng hăng của mồ hôi vón lại toả ra từ chiếc áo vét vải chéo dày của ông ta. Với một buổi sáng ấm áp, cái mùi hôi hám này gần như là không thể chịu nổi. Nó đủ để khiến dạ dày Alex nhộn nhạo, và anh lại không phải là người mang bầu. Anh bắn một tia nhìn đầy quan tâm về phía Annie.

Rõ ràng là mất hết can đảm bởi cái nhìn chăm chú của anh, cô cúi đầu, dùng mái tóc đen dày của mình che dấu khuôn mặt. Alex băn khoăn cô đang nghĩ điều gì, liệu cô có bất cứ manh mối nào về những gì sắp sửa diễn ra. Khi mẹ cô thả cổ tay cô ra, cô liếc qua vai mình một cách khát khao về phía cánh cửa. Sau đó, rõ ràng là e ngại phải thử thách tính khí của Edie bằng cách chạy trốn, cô bắt đầu bồn chồn, cọ đầu mũi đôi giày cao cổ của mình vào tấm thảm sợi ngắn được tranh trí hoa văn là những bông hồng và giật giật một cách lo âu những chiếc cúc áo trên váy cô. Anh không thể kìm nụ cười lại khi cô bất thình lình đan những ngón tay mình lại vào với nhau, hướng lòng bàn tay của mình ra ngoài và duỗi dài cánh tay ra khiến để bẻ khớp đốt ngón tay. Bản thân là một người hay bẻ khớp ngón tay, anh hiểu cảm giác bẻ khớp xoa dịu như thế nào khi một người đang lo lắng.

“Annie, dừng ngay lại!” Edie quở trách.

“Cứ để cô ấy,” Alex thấp giọng chen vào.

Lông mày Edie, cực kỳ giống con gái bà, bắn lên gần như chạm tới chân tóc. “Xin cậu thứ lỗi?”

“Cô ấy không làm tổn hại đến cái gì hết.” Liếc về phía ông mục sư, anh nói, “Widlow, dựa vào tình huống này, hãy bỏ qua những phần không cần thiết và bắt tay vào việc thôi.”

Còn hơn cả hạnh phúc đáp ứng lại yêu cầu, ông mục sư tìm được trang trong cuốn kinh thánh của mình và đánh dấu chỗ đó với một sợi ruy băng đỏ tả tơi. Mỉm cười một cách ngớ ngẩn không đặc biệt với ai hết, ông ta ho để thông giọng và bằng một giọng ngân nga, bắt đầu buổi lễ.

Cuối cùng khi giây phút Annie phải nói “Cong đồng ý,” tới, Edie Trimble tóm lấy khuôn mặt của cô gái giữa hay bàn tay bà và không dịu dàng chút nào giục cô gật đầu. Ông mục sư không lãng phí nhiều thời gian hơn một cái ngắt giọng và lao tới để kết thúc buổi lễ ngắn ngủi.

Bỏ đi đặc quyền được hôn cô dâu, Alex giữ một khoảng cách hợp lý với cô và theo bố mẹ vợ anh cùng ông mục sư tới cái bàn nhỏ trong phòng khách, nơi những giấy tờ hôn thú đang đợi sự chú ý của bọn họ. Sau khi nguệch ngoạc ký chữ ký của mình lên chỗ thích đáng, Alex bước lùi lại để Annie có thể đi tới mà không cảm thấy bị đe dọa. Được chứng kiến một cách chính đáng bởi những người có mặt, chữ ký của cô, thứ mà cha cô giúp cô tạo nên, đủ để đáp ứng ở nơi chữ ký của cô được yêu cầu.

Chỉ đơn giản như thế, họ đã kết hôn. Alex khó có thể tin được điều đó. Lờ tịt đi khuôn mặt rạng ngời của ông mục sư và của cha mẹ Annie, anh đặt cái nhìn của mình lên cô dâu của anh. Vẫn lẩn quẩn quanh bà mẹ, cô đứng với mái đầu gục xuống, một tư thế buồn nản bắt đầu khiến những lo âu của anh tăng lên khi nó chạm đến trái tim anh. Anh phát hiện ra rằng có thể cô đã bị mệt và xét theo tình trạng của cô, điều đó không tốt chút nào.

Anh bắt gặp tia nhìn của Edie Trimble.“Vậy là tất cả mọi việc sẽ được thu xếp sau buổi lễ, tôi đã bảo người đánh xe của mình đỗ xe ngựa ở ngay phía trước và đảm nhận việc chất các rương đồ lên. Nếu chúng ta đi thẳng tới Montgomery Hall, Annie sẽ có gần như một ngày để làm quen trước khi bà phải để cô bé ở lại đó một mình vào tối nay.”

Edie cắn môi dưới và liếc một cách không thoải mái về phía chồng mình. Đứng phía sau Alex một chút, James Trimble húng hắng vẻ lo âu. “Lạy Chúa lòng lành, tôi đã quên nhắc đến việc chúng tôi phải thay đổi kế hoạch sao?”

Alex bắn cho người đàn ông đó một cái nhìn. “Thay đổi kế hoạch nào?’’

“Chà, cậu thấy đấy, Alex, tôi quên không kiểm tra lịch trình của mình khi chúng ta sắp xếp thời gian cử hành lễ cưới vào sáng nay.” Ông liếc về phía ông mục sư. “Như tôi chắc chắn cậu đã nhận thức được từ cuộc đối thoại của chúng ta lúc trước, trong tuần này Mục sư Widlow ngày nào cũng kín lịch, thế nên chúng ta không thể sắp lịch lại vào một ngày khác.”

“Chính xác thì ông đang nói gì, Trimble?”

“Tôi làm chủ một bữa tiệc trưa trong vườn chiều nay. Edie sẽ không rảnh tay, tôi e là vậy. Cậu sẽ phải xoay xở mà không có bà ấy cho đến ngày mai.”

“Xoay xở mà không có bà ấy?” Alex biết giọng anh đang cao lên, nhưng anh dường như không thể kìm nén bản thân mình lại. “Việc tôi xoay xở mà không có bà ấy không phải là vấn đề, James, và ông biết điều đó chắc như quỷ. Nếu hôm nay bà Edie bận, tôi sẽ để Annie ở lại đây cho tới ngày mai. Khi cô ấy chuyển đến sống ở Montgomery Hall, cô ấy nên có mẹ đi cùng. Tất cả chúng ta đều đã đồng ý điều đó.”

James giật giật tai mình, sau đó liếc xuống sàn nhà, lên tường, bất cứ nơi nào ngoại trừ Alex. “Ừm, cậu thấy đấy, mọi chuyện phức tạp hơn thế một chút. Một vài người khách của tôi đến từ ngoài thị trấn, và tôi đã mời họ ngủ lại. Phòng của Annie sẽ có người ở.” Ông ta nâng hai tay mình lên trong một điệu bộ vô vọng. “Tôi đã nghĩ con bé sẽ ở chỗ của cậu.”

Im lặng bao trùm lên khắp căn phòng, một sự im lặng căng thẳng, nặng nề chỉ được phá vỡ bởi tiếng tíc tắc đều đều của chiếc đồng hồ quả lắc được dựng dựa vào một bức tường. Khi anh lần đầu tiên nhìn thấy James sáng nay, Alex đã nghĩ áo quần ông quá tùy tiện. Rõ là không. Người đàn ông đó ăn vận hoàn hảo cho bữa tiệc ngoài vườn ông ta đã lên kế hoạch tổ chức.

Một bữa tiệc ngoài vườn rõ ràng là được ưu tiên hơn con gái ông. Dường như mọi thứ đều được ưu tiên hơn Annie, Alex nghĩ một cách gay gắt. Những đám ma, những bữa tiệc ngoài vườn. Những vị khách nghỉ qua đêm. Mẹ kiếp ông ta đi. Một đám cưới tuyệt vời với tất cả đồ trang hoàng không phải là điều Alex mong đợi. Ý nghĩ đó thật nực cười. Nhưng với anh dường như có một nguyên tắc đạo đức liên quan đến chuyện này, một nguyên tắc đạo đức mà James Trimble đã bỏ qua. Tôn trọng. Khi việc có liên quan tới con gái mình, nó giống như một mặt hàng ông ta có trong tình trạng khan hiếm đến đáng thương.

“Để tôi làm rõ điều ông muốn nói nhé,” Alex nói khẽ, “Edie không thể đồng hành cùng Annie để giúp cô bé ổn định tại Montgomery Hall, và tôi không thể để cô bé lại đây?”

James gật gù, trông đầy buồn bã. “Không phải là tôi cố tình sắp đặt mọi thứ theo cách này, Montgomery. Nó chỉ là một trong những”—ông ta lại ho—“phiền toái không thể tránh được thôi.”

Phiền toái không thể tránh được. Alex đã nhìn rõ từ lâu rằng James Trimble là một kẻ tự cho mình là trung tâm và vô cảm, nhưng điều này vượt quá sự mong đợi của anh. Anh có một thôi thúc mạnh mẽ là túm lấy ve áo của gã con hoang nhỏ thó phô trương đó và lắc cho tới khi mắt gã ta lồi ra mới thôi. Nếu không phải bởi thực tế là một hành vi như thế về phần anh sẽ khiến Annie sợ hãi, anh có thể đã làm y như vậy rồi.

Chĩa cái nhìn của mình về phía Edie, Alex xoay xở để nói bằng một giọng khá là bình tĩnh, “Bà đã hứa với tôi là bà sẽ đồng hành với Annie tới Montgomery Hall để giúp tôi ổn định cho cô ấy, bà Trimble. Chắc chắn bà có thể tới, dù chỉ một vài giờ thôi.”

Edie liếc về phía Annie vẻ có lỗi, sau đó liếc nhìn chồng mình, và bắt đầu vặn xoắn hai bàn tay. “Tôi biết tôi đã hứa, cậu Montgomery, nhưng đó là trước khi tôi biết về bữa tiệc tổ chức trong vườn. James cần tôi ở đây để làm chủ nhà. Bữa tiệc trưa này rất quan trọng với sự nghiệp chính trị của ông ấy, cậu hiểu chứ. Tôi chỉ đơn giản là—” Bà vỡ oà và nuốt xuống. “Ừm, với một nhà đầy những khách đang tới, tôi không thể vắng mặt dù chỉ trong hai giờ.”

“Vậy bà cho là tôi làm thế nào đây, thưa bà? Túm lấy tóc con gái bà và kéo cô bé ra khỏi đây?”

James chiếu một tia nhìn đầy suy tư vào mái đầu đang cúi của Annie. “Tôi có một thứ. Edie, chạy lên gác và lấy cồn thuốc phiện lại đây.”

“Cồn thuốc phiện?” Alex nghiến chặt răng hàm. Sau một khoảng thời gian đầy nhức nhối, anh cuối cùng cũng nói, “Tôi sẽ không để cô bé bị đánh thuốc. Cô ấy đang có bầu, vì Chúa. Nó có thể có hại cho đứa trẻ.”

“Vớ vẩn! Chỉ làm con bé mơ màng, không gì hơn.”

Hiển nhiên là không thoải mái với sự căng thẳng đang tăng lên, ông mục sư chọn giây phút đó để chìa tay ra với James. “Tôi phải đi rồi, Trimble. Đám ma, ông biết đấy.” Quay về phía Alex, ông thêm, “Đây là hân hạnh của tôi, Cậu Montgomery. Tôi chúc cậu và cô dâu của mình hạnh phúc.”

Alex cảm thấy quá bị lăng nhục để có thể trả lời. Với vẻ ngoài hoàn toàn tỉnh táo, James vội vã xin thứ lỗi để tiễn ông mục sư ra khỏi phòng khách. Khi hai người đàn ông rời đi, Alex đợi Edie Trimble trả lời câu hỏi của anh. “Sao hở?” anh cuối cùng khiêu khích. “Đó có phải là kế hoạch của bà không, bà Trimble? Rằng chúng ta đánh thuốc cô bé? Hay tôi chỉ phải đơn giản là lôi cô bé đi?”

“Cậu không cần phải lôi con bé đi bất cứ đâu. Chúng ta cũng không phải dùng thuốc. Tự tôi sẽ trông nom tới việc con bé yên ổn vào trong xe ngựa. Sau đó thì chỉ có một đoạn ngắn là tới nhà cậu. Khi cậu tới nơi, cậu có thể giao con bé lại cho người y tá chăm sóc. Tôi sẽ ở đó vào chiều mai, y như kế hoạch cũ của chúng ta. Cậu cư xử như thể đây là một chuyện cực kỳ không thuận tiện cho mình vậy.”

Alex có thể thấy rằng cố gắng nói lý với những người này là vô ích. “Giằng co với một cô gái đang bị kích động không phải là một việc hoàn toàn bất tiện đối với tôi. Tôi còn hơn là có khả năng xoay xở với cô ấy. Mỗi bận tâm duy nhất của tôi là cô ấy sẽ cảm thấy như thế nào về việc đó.”

Bà ta cắn môi dưới, trông đầy vẻ sâu khổ. “James rất là… đòi hỏi,” bà nói bằng một giọng thì thầm, rõ ràng là e sợ chồng mình có thể nghe trộm. “ông ấy khăng khăng tôi phải ở đây vì buổi họp mặt này, và tôi không thể làm trái với ý muốn của ông ấy. Nếu tôi làm thế—ừm, ông ấy sẽ giận giữ khủng khiếp!”

Và điều đó sẽ rất thê thảm ư? Alex sẽ rất vui nếu thấy Trimble tức điên lên đến nỗi vỡ mạch máu. Sự kiên nhẫn của anh đã cạn rồi, anh ra hiệu về phía cửa. “Người đánh xe của tôi đang đợi. Nếu bà có thể giúp tôi đưa con gái bà vào xe ngựa, tôi sẽ rất biết ơn bà vì điều đó. Cô bé trông mệt mỏi, và tôi muốn đưa cô ấy về nhà để cô ấy có thể nghỉ ngơi.”

“Chắc chắn rồi.”

Với câu đó, Edie quàng tay qua vai Annie và dẫn cô bé ra khỏi phòng. Alex đi theo, băn khoăn với mỗi bước chân rằng người đàn bà đó định làm gì để đưa cô gái vào xe ngựa của anh mà không xảy ra một cuộc giằng co.

James, vừa mới tiễn ông mục sư, vẫn ở trong phòng giải lao khi họ đi ra từ phòng khách. Lầm bầm dưới hơi thở của mình, ông ta lao vào phòng làm việc để lấy thứ gì đó trước khi tới đứng cùng với Alex và vợ mình ở dưới cổng vòm. “Tôi thật sự hi vọng cậu hiểu cho về việc sắp xếp ngủ lại tối nay,” ông ta nói với Alex. “Nó chỉ là vô tình thôi, tôi đảm bảo với cậu. Khi tôi lên kế hoạch lễ cưới vào sáng nay, tôi hoàn toàn quên mất về bữa tiệc trưa.”

Alex có lẽ đã tin rằng đây hoàn toàn là một sai lầm vô tình của ông thẩm phán nếu không phải cái thực tế là ông ta đã hứa dành phòng của Annie cho một trong những vị khách của mình. Nếu không phải vì lễ cưới, con gái ông sẽ là người ở trong căn phòng đó. Alex hiểu, tốt thôi. Có lẽ hơi quá rõ là đằng khác. Và vì nó khiến anh giận diên cuồng, anh không muốn bàn luận tí gì về việc này với gã con hoang đó.

Bước xuống những bậc cầu thang, anh mở cửa xe và bước sang một bên. Khiến anh ngạc nhiên, Bà Trimble dẫn Annie xuống những bậc cầu thang và tới cỗ xe mà không có một sự chống đối nào. Liếc sang cô gái, người đang nhìn cỗ xe xa lạ với đôi mắt mở to đầy vẻ tò mò, Alex quyết định cô rất có khả năng quá ngu ngơ để hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Nâng váy lên, Edie Trimble làm như thể bước vào trong xe ngựa. Đầy bất ngờ, Alex vội vã bước tới để giúp bà. Trước những chuyển động bất thình lình của anh, Annie thụt lùi về phía sau và gần như trượt chân khỏi bậc thang phía sau cô. Phản xạ linh hoạt của anh đã cứu cô khỏi một cú ngã nhào nguy hiểm. Tóm lấy cánh tay cô, anh giữ cô lại cho tới khi cô lấy lại được thăng bằng. Ngay giây phút cô làm được thế, cô lùi xa khỏi anh. Biết rằng cô sợ hãi và lý do của nó, Alex thả cô ra.

Quay lại để giúp bà Trimble, anh nói, “Sau cùng thì bà đã quyết định đi cùng?”

“Lạy chúa lòng lành, không.” Edie chìm xuống chỗ ngồi phía trước của chiếc xe ngựa, sau đó cúi người để nhìn qua vai Alex. Vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, bà nói, “Đến đây nào, Annie. Chúng ta sẽ đi chơi nhé. Không phải sẽ rất vui sao?”

Một cảm giác nghẹn thở siết quanh cổ họng Alex. Edie Trimble không thể lừa cô bé. Làm một việc như thế là cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng, khi Alex đứng đấy và nhìn, đó chính xác là những gì Edie làm. Giả vờ rằng bà ta sẽ đi cùng với họ, bà ta lừa Annie vào trong xe, đợi cho Alex vào và ngồi vào chỗ của anh, sau đó chuồn ra khỏi cỗ xe bằng cửa đối diện.

Với tất cả trí não ngu ngơ của mình, Annie dường như nhận ra tình thế khó khăn của mình đủ nhanh. Cô bé nhìn một cái về phía Alex và sau đó cô gắng phóng ra theo mẹ mình. Không có lựa chọn nào khác, ít nhất là không có lựa chọn nào ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí anh, Alex chặn cô lại bằng cách dùng tay chắn đường cô và giật cánh cửa đóng lại.

Ngay khi anh vội vã cài chốt lại, James Trimble đóng và khoá cánh cửa phía sau họ. Như một con cừu bị đưa vào lối lùa gia súc, Annie bị mắc bẫy, gọn ghẽ, không một chút ồn ào, y như mẹ cô đã hứa.

Trimble đặt cánh tay khoanh lại lên ô cửa sổ vẫn còn mở của chiếc xe, khuôn mặt ông ta giãn ra thành một nụ cười. “Cậu thấy chưa, Alex? Không có gì xảy ra hết.”

Liếc nhìn Annie, người đang điên cuồng giật cái tay nắm cửa, Alex cực kỳ muốn tống một nắm đấm vào miệng cha cô. Anh có thể đã làm chính xác như thế nếu anh không nghe thấy tiếng chốt cửa kêu lách cách. Với qua người Annie, anh khoá cái chốt lại để cô không tẩu thoát được.

Khi Alex ngồi lại vào chỗ của mình, James thêm vào, “Và nếu tất cả mọi thứ đều không có tác dụng, cái này luôn có.” Ông ta dúi một dải dây da dài được gấp lại làm ba vào tay Alex qua khung cửa sổ mở. “Thường thì chỉ cần nhìn thấy nó cũng đủ để khiến con bé nghe lời. Trong một vài trường hợp hiếm hoi con bé cứng đầu, đừng ngập ngừng khi sử dụng nó.”

Chết lặng người, Alex đã khép tay anh lại quanh sợi dây da trước khi anh nhận ra nó là cái gì. Dải dây da để mài dao cạo. Annie nhận ra anh đang cầm vật gì ngay giây phút anh nhận ra. Cô bé dừng ngay việc thử mở khoá cánh cửa và chìm lại vào ghế ngồi. Vẻ mặt cô là một trong những thứ anh nghi ngờ mình có thể quên được. Không chỉ là sợ hãi. Dù không thích thú gì, anh cũng đã đoán ra từ trước. Không, điều khiến tim anh như vỡ ra là sự tin tưởng mờ đi anh thấy được phản chiếu trong đôi mắt cô. Như bất cứ đứa trẻ nào, cô tin cha mẹ mình, và cả hai người bọn họ vừa mới phản bội cô.

Bất thình lình chiếc xe tròng trành. Sự chuyển động đó là tất cả những gì cần thiết để đưa Annie vào một tình trạng hoàn toàn hoảng loạn. Cô lao về phía cánh cửa lần nữa, những ngón tay thanh mảnh của cô điên cuồng cào vào cái chốt. Trước khi cô có thể tóm được cái chốt cửa, Alex đã vươn tới cô.

Khi anh vòng cánh tay mình quanh người cô, anh như bị giáng một đòn rằng cô thật sự gầy gò đến thế nào. Với những công việc thường ngày, anh thường xuyên phải túm lấy những con ngựa bất kham nặng gấp sáu lần anh, và dùng hết cả sức lực của mình để kiểm soát nó. Với cô gái này, anh phải cực kỳ tỉnh táo để kìm hãm lại. E sợ rằng sẽ làm tổn thương cô, anh không muốn tóm lấy cô chặt quá mức hay ôm cô quá mạnh.

Annie thì không có sự ăn năn nào như thế. Với sự linh hoạt của một người uốn dẻo, cô bằng cách nào đó xoay xở để chuồn ra khỏi cái ôm của anh, không phải một lần mà là liên tiếp, vặn vẹo và cúi gập cơ thể mình ở những chỗ Alex cho đến nay không hề tin là con người có khả năng. Khi còn là một cậu bé, có một lần anh đã thử bắt một con lợn bôi mỡ ở hội chợ làng quê.

Cố gắng để ôm cô gái này khiến anh khá là bực dọc. Chứ chưa nhắc đến là bẽ mặt. Cô chỉ bằng nửa anh, vì Chúa.

Cuối cùng, Alex nhận ta anh không có cách nào ngoại trừ giở món vật tự do, lợi dụng bất cứ cơ hội nào xuất hiện. Chiếc xe ngựa đang di chuyển quá nhanh để mạo hiểm. Nếu cô xoay xở để mở được cánh cửa và cố gắng nhảy ra ngoài, cô có thể khiến bản thân mình bị thương nặng.

Chỉ vừa khéo để giữ cho mặt mình không bị cào bởi móng tay của cô, Alex túm lấy cả hai cổ tay cô bằng một tay, quấn một tay quanh eo cô, và không một chút khó khăn, quay người cô để cô ngồi giữa hai chân đang dang ra của anh, với lưng cô, áp vào ngực anh. Bằng cách gác một chân ngang qua cả hai chân cô, anh phải ngừng lại lại một chút khi cô thúc gót giày của mình vào cẳng chân anh. Không đúng lúc để hoàn toàn cứu xương ống chân của anh, nhưng trong tình hình này anh cũng đã rất biết ơn vì sự may mắn nhỏ nhoi đó. Cô gái này có ít nhất mười hai cái khuỷu tay, anh chắc chắn là thế, và nửa tá đầu gối.

Trong suốt cuộc vật lộn, âm thanh duy nhất Annie phát ra là những tiếng hổn hển khe khẽ. Alex không để ý đến sự im lặng của cô cho đến khi anh đã khuất phục được cô, thậm chí đến khi đấy, anh cũng không để ý quá nhiều về việc đó. Anh quá bận sụp xuống ghế ngồi và cố thở.

Rắc! Âm thanh vỡ vụn ra trong não anh. Đau đớn, tâm điểm của nó tại đường chẻ ra nơi cằm anh, lan ra đến xương quai hàm và bùng nổ ở thái dương anh. Những đốm sáng nhảy nhót trước mắt anh. Ngay tức khắc, quá choáng váng bởi cú va đập, anh chớp mắt, cố gắng một cách tuyệt vọng để có thể nhìn.

“Cái quái—”

Anh lờ mờ nhìn thấy Annie rụt cổ lại và cong vai xuống. Anh vừa kịp dịch người sang một bên khi cô lồng lên một lần nữa, đầu cô đụng vào vai anh một cách vô hại.

Cô nhóc đanh đá! Anh đã từng nhận những cú đấm từ những gã đàn ông to khỏe mà cảm thấy ít choáng váng hơn. Dao động đâu đó giữa giận dữ và ngạc nhiên, Alex há hốc miệng nhìn cô, khó mà tin được sự cả gan của cô. Bị bửa! Và bởi một cô gái nhỏ mảnh mai. Lạy Chúa. Anh có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô chỉ với một đòn chính xác. Cô không hiểu được điều đó sao?

Hiển nhiên là không. Nhận ra mục tiêu của mình đã di chuyển, cô quăng đầu mình sang một bên, cào vào tai anh.

“Ui! Cái con bé—”

Ai bảo là dái tai không có cảm giác?

“Annie, đừng—”

Rắc! Đau đớn đâm xuyên má anh. Anh móc cằm mình qua vai cô để giảm thiểu tối đa cú lắc đầu của cô. Thái dương cô ngay lập tức kết nối với một bên xương sọ anh, khiến cô thấy không thoải mái còn hơn cả anh, anh chắc chắn là thế.

“Annie... Hây, hây, được rồi, em yêu. Anh sẽ không làm đau em. Dừng lại, ngay lập tức.”

Rốp—rốp—rắc! Alex nghiến chặt răng, bắt đầu cảm thấy như thể não anh là những viên bi được đựng trong một chiếc túi và ai đó đang xóc nó loạn xạ lên. Anh cắn chặt xuống để kiềm chế một lời nguyền rủa. Dù cô có hiểu được anh hay không, việc sử dụng ngôn từ không đẹp trước mặt nữ giới đi trái lại với bản chất của anh.

Như thể cô nhận ra việc cố đánh anh bằng đầu của cô là vô ích, cô căng người ra trong một nỗ lực dũng cảm cuối cùng để vùng thoát khỏi cái ôm của anh. Sau đó cô run bắn lên, cái run rẩy đó truyền qua anh và cơn khiếp hãi của cô được truyền đến còn hùng hồn hơn cả ngôn từ.

Alex nhắm mắt lại, ngập tràn bởi cảm giác tội lỗi cũng như hối hận. Sau những gì Douglas đã gây ra cho cô, việc bắt cô trải qua những chuyện này thật là vô đạo đức. Cha mẹ cô đáng bị đem đi xử bắn, và anh cũng đáng được mang đi cùng với bọn họ.

“Anh sẽ không làm tổn thương em, em yêu. Bình tĩnh nào.”

Cô lại run bắn lên. Sau đó cả người cô rũ xuống. Anh ước anh biết cách nào đó giảm bớt được nỗi sợ hãi của cô. Nhưng anh không thể nghĩ ra điều gì để nói hay để làm. Không gì hết.

Sau một vài phút, những cái rung lắc nhịp nhàng của xe ngựa dường như ru ngủ cô. Cho rằng đã an toàn, Alex dám thẳng người lên. Anh gần như mong đợi cô lao đầu vào anh lần nữa, nhưng không có gì xảy ra hết.

Nhìn đôi bờ vai mảnh dẻ sụm xuống vẻ thất vọng, anh cho rằng sự kiệt sức hoàn toàn đã giành phần thắng. Ngắm nhìn phần gáy của mái đầu cúi xuống, anh không thể không chú ý đến những đường cong ngọt ngào của cổ cô nơi mái tóc đen nhánh được vén lên. Phần da thịt ở đó trông mềm như lụa. Nhớ lại khi cô ngồi trên chiếc nghỉ lúc trước, anh khẽ mỉm cười. Mặc kệ trí não mù mờ, hay vẻ bối rối trong đôi mắt to xanh biếc, cô có một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.

Một vỏ bọc đẹp đẽ, đó chính là Annie. Anh không có cách nào để xác định chính xác được mức độ thông minh mà cô sở hữu, nhưng anh đoán cô có trí não của một đứa trẻ sáu tuổi và không phải là một đứa trẻ sáu tuổi thông minh. Nó có vẻ thật đáng tiếc. Thật là một sự đáng tiếc khủng khiếp.

Bị ru ngủ bởi vẻ lặng yên của cô và lơ đãng bởi những suy nghĩ của mình, anh nới lỏng cái ôm của mình quanh người cô một chút. Cảm nhận được cơ hội trốn thoát, cô bất thình lình giật ra và vặn vẹo một cách kịch liệt trong vòng tay anh. Anh túm lấy cô để thiết lập lại lợi thế của mình. Khi làm thế, anh dịch chuyển cái ôm của mình trên xương sườn của cô và bất thình lình chạm vào ngực cô. Ngay sau khi anh dịch chuyển bàn tay, cái cảm giác mềm mại đầy nữ tính nhanh chóng lan ra khắp lòng bàn tay anh.

Bình thường như bao người khác từ cổ trở xuống, Douglas đã một lần nói về cô như thế, và giờ anh đã chạm tay vào khắp người cô, Alex đang hoàn toàn, ở trong một giao kèo bất đắc dĩ. Annie Trimble có thể có rất nhiều thiếu hụt về trí não, nhưng tạo hoá đã bồi thường một cách rộng rãi cho những thiếu hụt này. Ẩn giấu dưới chiếc váy dài luộm thuộm cô đang mặc, những đường cong đầy cám dỗ của cơ thể cô không phô bày rõ ra cho việc nhìn bằng mắt. Tuy nhiên chúng rất phô bày cho những cái đụng chạm.

Theo tỉ lệ cơ thể, ngực cô không nhỏ như là anh đã nghĩ, và mặc kệ việc mang bầu, eo cô vẫn rất thanh mảnh, được làm nổi bật lên bởi vòng hông tròn trịa. Xét trên những gì anh đã nhìn thấy trong phòng giải lao, áo lót dài và quần ống túm là những đồ lót duy nhất mà cô mặc. Ngoại trừ, tất nhiên là tất. Trong suốt cuộc vật lộn của họ, anh cảm thấy sợi dây nịt bít tất quấn quanh một bên đùi cô. Một bên đùi ấm ấp, mềm mại.

Cổ họng anh nghẹn lại, và mồ hôi túa ra như tắm trên lông mày anh. Chúa Giê-xu. Chỉ có một kẻ đê tiện phóng đãng mới có thể có những ý nghĩa sai lầm như thế về Annie. Hoàn toàn kinh tởm bản thân mình, Alex cố gắng nhớ lại lần cuối cùng anh ở một tối trong thị trấn với một gái làng chơi. Từ mùa xuân đến mùa thu, anh không có nhiều thời gian cho những thứ đại loại như thế. Anh thường không chú ý đến sự thiếu thốn này. Càng không phải vậy với cô gái dính chặt vào anh như nhãn với chai.

Vẫn cực kỳ hi vọng rằng mình có thể tẩu thoát, Annie lại vặn vẹo. Alex gần như rên lên. Giữa họ không có đủ chỗ cho một con bọ chét vặn vẹo. Việc phải làm là, anh tự nhủ với bản thân mình, là nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh đang trôi qua, và tập trung vào cái gì khác. Cây. Núi. Bất cứ cái gì. Nó chỉ đơn giản là trường hợp trí não đấu tranh với thể xác. Ngay giây phút anh đưa cô gái đến Montgomery Hall, anh sẽ chuyển giao cô cho bà Perkins, người y tá mà anh đã thuê. Và từ giây phút đó trở đi, anh sẽ cố gắng nhìn thấy cô càng ít càng tốt.

Xa mặt cách lòng, như tục ngữ vẫn nói đấy thôi.

(Hết chương 5)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét