**********

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Chương 2 - Annie's song

Chương 2
Tìm kiếm một hình ảnh thoáng qua khác của cô gái lẫn trong khu vực có nhiều bụi cây, Alex tiếp tục đông cứng, một chân đặt trên bậc thang cuối của chiếc cổng vòm nhà Trimble. Những bụi cây um tùm làm trở ngại anh. Một tiếng hổn hển nho nhỏ trôi dạt đến anh, và bụi cây khẽ động. Ngả sức nặng về phía sau, anh nhìn thấy một ánh chớp màu trắng. Giây phút tiếp theo, cô phóng vút ra từ bụi cây, dáng hình mảnh dẻ của cô dường như lơ lửng trên đám mây của ngọn gió Tây vậy.
“Tôi sẽ không làm đau em, Annie! Đừng sợ.” Trước khi những từ ngữ của anh kết thúc, cô biến mất vào trong những bụi cây rậm rạp mọc ở rìa sân. “Chết tiệt.”
Tin chắc rằng sẽ không an toàn nếu cô ở một mình trong rừng vào buổi đêm, Alex suýt nữa đuổi theo cô. Sau đó anh nghĩ kỹ hơn. Cô chắc chắn tin rằng anh là Douglas, và việc cô khiếp sợ anh sẽ khiến cô chạy nhanh hơn. Thậm chí nếu anh bắt kịp cô, anh nghi ngờ rằng mình có thể khiến cô hiểu được là anh không có ý làm hại gì cô cả. Cô gái nhỏ đáng thương. Cuộc đời cô đã quá khó khăn để chịu đựng mà không cần Douglas thêm vào sự thống khổ của cô. Alex không muốn chất thêm gánh nặng lên cô bằng cách dọa cô sợ đến sống dở chết dở. Cô rất có khả năng không thể nhận biết được chuyện gì đã xảy ra với cô trong ngày hôm nay hay hiểu rằng nó sẽ không có khả năng xảy ra lần nữa.
Anh lắc đầu và tiếp tục bước lên những bậc cầu thang. Lạy Chúa kính yêu. Chỉ ý nghĩ sinh vật nhỏ nhoi đáng thương đó cho anh là kẻ cưỡng bức cũng khiến Alex muốn chạy về nhà và dần Douglas một trận nhớ đời. Cơn tức giận thoát ra khiến anh đập nắm đấm vào cánh cửa nhà Trimble với nhiều lực hơn là anh sẽ làm nếu ở trong tình huống khác. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, và vì lý do đó Alex không muốn thấy em trai anh đung đưa ở đầu cuối của sợi dây thừng. Nhưng mặt khác, nếu Douglas bị bắt anh sẽ để bất cứ cái gì phải đến sẽ đến với nó, chắc chắn là như vậy.
Edie Trimble, vợ ông thẩm phán, mở cửa. Anh hơi ngạc nhiên vì không bị dẫn vào bởi một người hầu, nhưng rồi anh nhận ra tối nay là một sự kiện lạ thường với gia đình này, khoảng thời gian của thận trọng và những lời thì thầm lặng lẽ. Có một đứa trẻ thần kinh không bình thường không nghi ngờ gì là đã đủ khó khăn rồi. Nếu một lời hở ra rằng cô gái đó đã bị cưỡng bức, tin đồn sẽ không bao gờ để nhà Trimble nghe thấy phần kết thúc của nó. Toàn bộ người hầu trong nhà không nghi ngờ gì là đã được cho nghỉ một tối để chắc chắn rằng chuyện đó không xảy ra.
Alex nghĩ thật là đáng thương khi nhà Trimble phải quan tâm tới những vấn đề như vậy vào một thời điểm như thế này. Nhưng anh cũng không thật sự đổ lỗi cho họ. Dẫu cho những người khiếm khuyết được đại đa số mọi người chấp nhận đến đâu đi nữa, vẫn luôn có một vài cá nhân riêng lẻ với tâm trí hạn hẹp. Mặc dù Annie chưa bao giờ được đưa tới thị trấn và cha mẹ cô bị cho là đã dấu cô đi cho khuất mắt mỗi khi họ có khách đến thăm, Alex nghe bảo rằng Edie vẫn hơn một lần bị bẽ mặt vì con gái của mình bởi những quý bà khác cùng địa vị. Tin đồn cũng nói rằng những cô con gái khác nhà Trimble ít khi về thăm gia đình, không phải vì khoảng cách địa lý, vì Nhà Trimble vẫn ở nguyên chỗ đó, mà vì chồng họ cảm thấy không thoải mái khi ở quanh Annie.
Mặc dù mặc một chiếc áo blouse nữ bằng len anpaca màu xanh lá hoàn hảo, mái tóc màu xám đen của bà được túm lên và búi thành một búi chặt ở trên đầu, Edie trông kiệt sức. Đôi mắt xanh sưng phồng vì khóc, khuôn mặt điêu khắc một cách tinh tế tái nhợt, làn da vẫn còn căng mọng trên gò má cao của bà, khuôn miệng đẹp như tranh vẽ mím lại và có hình dấu ngoặc vì những nếp hằn sâu. Bà giật mình khi trông thấy anh nhưng rồi xoay xở để dấu nó đi một cách hoàn hảo, chừa lại dấu hiệu duy nhất để lộ ra bà đang lo lắng là những ngón tay bấu lấy chiếc váy.
“Ông Montgomery.” Bà gật nhẹ đầu khi xưng hô với anh, cách cư xử của bà cứng nhắc và trịnh trọng. “Chúng tôi sao lại có… vinh dự này?”
Những từ cuối cùng nghe như thể nó gần như khiến bà nghẹn lại khi thốt ra lời đó. Không phải anh đổ lỗi cho bà. Nhà Montgomery không thể đứng đầu danh sách của bà vào lúc này được. Anh mường tượng ước muốn cháy bỏng nhất của bà chính là móc mắt anh ra. Nếu Annie là con gái anh, đó sẽ là cách mà anh cảm nhận. Điên cuồng. Bạo lực. Muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Tôi tới để nói chuyện với chồng bà,” Alex xoay xở mở miệng. “Tôi tin là ông ấy có ở nhà?”
Bà gật đầu và mở cánh cửa ra rộng hơn, gật đầu ra hiệu cho anh bước vào phòng khách, mặc dù rõ ràng là miễn cưỡng. Cảm thấy như một con mọt ngũ cốc trong một bao bột mì, Alex quay quay chiếc mũ trong tay mình, ước rằng anh ở bất cứ nơi nào ngoại trừ chỗ này. Một người sẽ nói gì với cha một của cô gái mà em trai anh ta vừa mới bạo hành? Tôi tới để xin đền bù? Cứ như anh có thể. Một lời xin lỗi không thể xóa bỏ được những thiệt hại đã gây ra. Anh đã cảm thấy xấu hổ vài lần trong đời, nhưng lần này thì tới số thật.
Vẫn thường tự tin và không màng tới những gì người khác có thể nghĩ về mình, Alex nhận thấy những đường cắt đẹp đẽ trên bộ áo váy của Edie Trimble và phát hiện ra bản thân anh ước gì đã bỏ thời gian để ăn mặc trang trọng hơn một chút. Đã đủ tệ để là anh trai của một tên cưỡng bức mà không cần phải xuất hiện với vẻ khiếm nhã để phụ họa.
A, đành vậy. Giờ thì đã quá muộn rồi. Mặc dù may mắn với một khoản thu nhập ổn định và một ngôi nhà có thể nuốt trọn cả ngôi nhà này chỉ trong tầng trệt của nó, Alex vẫn dành hầu hết thời gian của mình với những người làm công, huấn luyện ngựa hay làm việc trên cánh đồng. Khi anh giao tiếp với xã hội, điều mà rất hiếm, anh thích được bầu bạn với những người thuộc tầng lớp bình dân, những người kiếm sống bằng sức lao động của họ. Trừ khi anh lên kế hoạch đi một chuyến vào thị trấn, anh thường mặc áo quần bằng vải bông chéo màu xanh và áo sơ mi tiện dụng, cổ mở, tay áo sắn đến khuỷu tay. Trước khi đến đây anh đã tắm rửa, cạo râu, khoác vào một chiếc quần ống túm và một chiếc áo vét, và gọi bản thân là chỉnh tề. Với tất cả những thứ khác còn ở trong tâm trí, anh đã quên mất rằng Trimble là một người đặt nặng vào hình thức. Sau khi đã là thẩm phán hơn ba mươi năm, ông ta thậm chí còn không nuôi gia súc trong nhà mình, chứ chưa nói đến cúi người để làm tay bẩn.
“Ngài thẩm phán ở trong phòng làm việc,” bà Trimble thông báo cho anh, cách cư xử của bà lịch thiệp không chê vào đâu được nhưng quá lạnh lùng.
Nhận thức một cách sâu sắc rằng bà không đề nghị được treo mũ của anh lên, Alex theo bà từ phòng giải lao vào trong một hành lang dài có nhiều cánh cửa. Đi được nửa đường xuống dưới hành lang, bà dừng lại để gõ nhẹ lên cánh cửa bằng gỗ sồi sáng bóng. “Ngài thẩm phán? Ông có khách.”
Một tiếng càu nhàu không thể phân biệt được phát ra từ bên trong. Bà Trimble mở cánh cửa và lùi xuống để Alex tiến vào. Ngay khi anh bước vào trong căn phòng, sự căng thẳng của anh dịu đi một chút. Văn phòng làm việc này rất giống với của anh, một chiếc ghế tựa bọc vải len rộng, thoải mái được đặt tại một vị trí chiến lược quanh những tấm thảm trải sàn nhà thêu đầy màu sắc, nơi một người đàn ông có thể thư giãn và cảm thấy như được ở nhà. Những cuốn sách bìa bọc da xếp hàng trên những giá sách bằng gỗ sồi sáng bóng đặt dọc ba bức tường, bức tường thứ tư bị chiếm giữ bởi một lò sưởi bằng đá. Ngọn lửa bập bùng vui vẻ trong vỉ lò, nguồn chiếu sáng khác là hai ngọn đèn ga được đặt trên bệ lò sưởi.
Ngài thẩm phán ngồi phía sau bàn làm việc của mình, chiếc áo sơ mi quan tòa màu trắng của ông nhăn nhúm (white court shirt), cổ áo mở ra, chiếc cà vạt màu đỏ đậm của ông lỏng lẻo. Một làn khỏi mỏng bốc lên từ chiếc gạt tàn bên cạnh khuỷu tay ông, mùi khói thuốc nồng nặc. Alex nhìn vào điếu thuốc. Thậm chí sau tận mười bốn năm, chỉ hình ảnh của một điếu thuốc thôi cũng khiến anh nhớ đến cha mình và lấy đầy anh với nỗi buồn thuơng.
“Alex,” Trimble nói vẻ mệt mỏi. “Tôi cho là anh đã nói chuyện với em trai mình rồi?”
Không cần có khả năng nhìn thấu cũng nhận thấy ngài thẩm phán mong đợi anh lao vào đả kích, chối bỏ sự liên quan của Douglas trong vụ tấn công con gái ông. Alex chỉ ước trường hợp này là như vậy. “Đúng.” Liếc đến những cuốn sách đặt dọc một bức tường, anh cố luận ra tựa sách. Những chữ cái màu vàng mờ ảo, nhảy nhót trong tia nhìn của anh, cũng lộn xộn như ý nghĩ của anh vậy. Anh không biết bắt đầu ở đâu, hay nói điều gì. “Tôi, ừm...” Anh nuốt xuống và chà sát miệng mình bằng lưng bàn tay. Sau đó anh đập chiếc mũ vào chân. “Douglas quả có làm,” anh cuối cùng cũng thốt ra. “Tôi đến để xin lỗi vì những tổn thương em trai tôi đã gây ra cho con gái ngài và bồi thường theo mọi cách mà tôi có thể.”
Đáp lại những lời đó, ngài thẩm phán không nói một lời nào.
Alex vội tiếp. “Nếu như ngài có ý định khởi tố, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng ngài tốt nhất là nhanh chóng thông báo cho ngài cảnh sát trưởng. Tôi đã đá em trai mình ra khỏi nhà, và nó rất có khả năng chạy bán sống bán chết theo một con đường mà lúc này không ai biết.”
Đặt cả hai khuỷu tay lên trên bàn làm việc, ngài thẩm phán chà sát thái dương. “Khởi tố?” Ông cười phá lên vẻ cay đắng. “À, phải, ai đó sẽ nghĩ thế. Nó như một điều tự nhiên để làm, phải không? Nhưng trong những tình huống như thế này, ranh giới đúng sai trở nên nhòe đi.” Trước sự thú nhận đó, ông cười phá lên lần nữa, nhưng không có chút hài hước nào trong âm thanh đó. “Là thẩm phán trong suốt cuộc đời mình, đây là lần đầu tiên trong trí nhớ của ta, dường như có một khoảng màu xám rất rộng giữa trắng và đen.”
Nỗi đau trong giọng của ngài thẩm phán khiến Alex hướng ánh mắt của mình xuống dưới sàn nhà. Đó là một khu vực an toàn. Không có một đôi mắt buộc tội nào nhìn chăm chăm đáp trả lại anh. Anh không thể nghĩ được mình sẽ nói điều gì, thế nên anh trốn tránh vào trong im lặng.
Cuối cùng, ngài thẩm phán lại tiếp tục nói. “Tôi đánh giá cao việc cậu không can thiệp vào. Sau rốt thì hắn là em trai cậu. Nhưng tôi không chắc việc từ bỏ này ở phần của cậu là cần thiết.”
Buộc bản thân mình nhìn lên, Alex nói, “Tôi e là tôi không theo kịp ngài.”
Trimble hạ thấp bàn tay của ông xuống và nhìn thẳng vào mắt Alex. “Tôi biết nó nghe có vẻ như nhẫn tâm, nhưng ở đây có nhiều thứ phải cân nhắc đến hơn là công lý cho Annie.” Ngài thẩm phán xô chiếc ghế ra phía sau và đứng bật dậy. Với một người có khung người nhỏ, ông có một diện mạo thật to lớn, đôi mắt màu xanh saphia sắc nhọn, nét mặt ông là sự pha trộn đầy ấn tượng của nghị lực và sức mạnh. Alex đã luôn ngưỡng mộ ông và tán thưởng sự công bằng trong những phán quyết của ông trên băng ghế thẩm phán. Ông là người cứng rắn, nhưng là người mà mọi người tin tưởng theo bản năng.
“Tai tiếng, Alex, cơn ác mộng của một chính trị gia,” ông nói khẽ. “Nếu những gì xảy ra hôm nay lọt ra ngoài sẽ gây nên những phản ứng khủng khiếp.” Trông bẽ mặt một chút, ông nhét tay thật sâu vào túi và ngó xuống mũi giày đen bóng lộn của mình. “Không chỉ với Annie, mà còn với tôi và những người còn lại trong gia đình.”
Alex vẫn tiếp tục bối rối nhưng kìm lại việc nói ra điều đó.
Với một tiếng thở dài, người đàn ông lớn tuổi quay người phía trước lò sưởi đang cháy tí tách, tia nhìn của ông đậu trên nền lò sưởi bằng đá, thái độ vẻ đầy buồn nản. “Douglas đáng bị treo cổ vì những gì hắn đã làm với đứa con gái bé bỏng của tôi ngày hôm nay. Tôi không nghi ngờ gì về chuyện đó. Nhưng đổi lại sẽ được gì? Annie đã bị bạo hành, và tôi không thể xóa bỏ điều đó. Vì lý do đấy, tôi muốn không làm gì hết. Vì tôi chắc cậu cũng biết, tôi rời khỏi ghế thẩm phán để thử vận may trong sự nghiệp chính trị tại địa phương và rất có khả năng tiếp tục phục vụ với một chức vụ nào đấy trong xã hội. Một vụ tai tiếng hay đại loại thế có thể hủy hoại tôi.”
Với Alex dường như vụ tai tiếng đó sẽ bôi nhọ tên tuổi nhà Montgomery, chứ không phải của nhà Trimble. “Con gái ngài đã bị cưỡng bức. Ngài sẽ không bị đổ lỗi vì điều đó hay bị đổ bất cứ trách nhiệm nào khác. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chính là sự đồng cảm của công chúng sẽ được khơi dậy.”
“Bình thường thì là thế. Nhưng Annie của chúng tôi không bình thường. Con bé bị khiếm khuyết, không nghi ngờ gì về điều đó, biến chứng gây nên bởi một cơn sốt cao khi còn nhỏ. Thật không may, mọi người thích buôn chuyện như bản chất con người là vậy, đã có những người xuyên tạc về sự ngu ngơ của con bé, ám chỉ rằng nó có thể bị di truyền.” Ông chĩa một cái nhìn thẳng thắn, dữ dội vào Alex. “Gần đây cậu bỏ phiếu cho bao nhiêu chính trị gia bị điên?’’
Alex không biết nói gì trước những lời đó. Không ai có thể đặt câu hỏi về sự sáng suốt của ngài thẩm phán, nhưng nếu những tin đồn vẽ ông ra như một kẻ có bệnh điên di truyền trong gia đình, lượng phiếu bầu cho ông có thể bị chao đảo. Tất cả những gì cần để hủy hoại cơ hội của ông trong cuộc bỏ phiếu là một hai giống nghi ngờ.
“Chúng tôi giữ Annie khuất khỏi tầm mắt càng nhiều càng tốt để người dân địa phương không bàn tán. Nếu việc Douglas tấn công con bé được công bố, tất cả những nỗ lực của chúng tôi khi giữ con bé tránh khỏi sự soi mói sẽ thành công cốc.”
Alex gật đầu. “Vậy là ông định giữ kín chuyện này?”
“Đúng vậy.”
Ngay cả việc đó sẽ cứu em trai mình, Alex vẫn cảm thấy đó như một sự lừa dối, và anh thất vọng khi ngài thẩm phán đã quyết định như thế. Nếu Douglas tấn công một cô gái, không có gì đảm bảo nó sẽ không tấn công nạn nhân tiếp theo. Cách duy nhất để chắc chắn nó không thể là truy tố nó trước pháp luật.
Khi Alex chỉ ra điều đó, ngài thẩm phán trả lời, “Việc Douglas Montgomery là mối đe dọa của xã hội không phải là trách nhiệm của tôi. Tôi phải nghĩ tới gia đình và bản thân và tương lai của mình trước. Tham gia vào chính trường là giấc mơ cả đời tôi, và tôi đã làm việc tới hồi kết thúc toàn bộ sự nghiệp của tôi rồi. Sao tôi lại đi để hành động của em trai cậu làm nó tiêu tan cơ chứ? Tôi không thể chấp nhận tai tiếng, tôi nói cho cậu biết, và đặc biệt là một vụ tai tiếng bẩn thỉu. Ngay cả khi Annie có bình thường, điều mà con bé không, tin đồn sẽ lan nhanh như gió. Trong trường hợp này, những chuyện ngồi lê đôi mách sẽ còn hằn học hơn. Tôi không thể mạo hiểm thế được. Tôi sẽ không. Xa mặt cách lòng. Đó đã là phương châm của tôi trong việc nuôi dạy Annie, và nó sẽ tiếp tục là thế. Bên cạnh việc tổn hại đến danh tiếng của mình, tôi cũng phải nghĩ đến những hậu quả con bé phải chịu. Cho đến lúc này, con bé đã được những cậu trai trẻ trong vùng để yên. Nhưng một khi chuyện này lộ ra, ai mà nói được chứ? ‘Hàng đã mất tem’ và tất cả những điều như thế.”
Alex nhận thấy những từ ngữ của lý do đó thật thất kinh, và những cảm xúc của anh chắc hẳn đã lộ ra, vì cái nhìn của ngài thẩm phán trở nên nảy lửa.
“Mẹ kiếp, thử nghĩ về chuyện đó mà xem, Montgomery. Con gái tôi là kẻ ngẩn ngơ. Cả cuộc đời nó đã là một đích ngắm của những trò tra tấn. Sao cậu nghĩ nó lại lẩn lút trốn trong rừng bất cứ khi nào nó nhận thấy có người đến chứ? Trẻ con ném đá vào nó. Bất cứ khi nào có cơ hội, chúng bày những trò chơi khăm ác nghiệt với con bé. Hôm nay em trai cậu chỉ đưa sự ngược đãi này đi xa hơn một bước. Nếu nó trở thành chuyện ai ai cũng biết, những gã trai trẻ khác có thể nhận ra rằng sẽ chẳng việc gì nếu làm như vậy. Để bảo vệ con bé, chúng tôi sẽ phải khóa nhốt nó lại và nếu điều đó xảy ra, chúng tôi rất có thể cũng phải đưa con bé vào sống trong những cơ sở từ thiện. Vợ tôi sẽ rất đau lòng nếu điều đó xảy ra.”
Alex không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói. Hoàn toàn không có gì ngoại trừ, “Tôi xin lỗi, thẩm phán. Tôi thật sự rất xin lỗi.”
Ông già thở dài lần nữa, âm thanh cực kỳ mỏi mệt. “Phải, tôi biết cậu cảm thấy có lỗi. Nhưng xin lỗi không thể xóa bỏ được những gì đã xảy ra hôm nay.” Cứ như thể bất thình lình nhận ra âm thanh đó nghe chói tai đến nhường nào, ông thêm vào, “Đừng coi nó quá cá nhân, Alex. Nó là một thực tế đáng buồn, nhưng nó là sự thật. Một người có thể chọn bạn, nhưng không thể chọn người thân.”
“Không.” Alex nhìn một cách vô vọng quanh căn phòng, tìm kiếm khắp tâm trí mình một cái gì đó, bất cứ điều gì anh có thể làm để sửa sai thành đúng. Không có cái gì hết. Anh đã nói những gì anh tới đây để nói. ‘“Nếu tôi có thể làm chuyện gì, bất cứ chuyện gì...”
Ngài thẩm phán lắc đầu. “Tôi ước rằng cậu có thể, con trai. Trong tất cả mọi điều, chúng ta chỉ có thể cầu nguyện trí óc ngu ngơ sẽ khiến con bé nhanh chóng được giải tỏa khỏi ký ức.”
Nhớ lại cái cách Annie đã bò qua những bụi rậm để chạy trốn khỏi anh chỉ một vài phút trước, Alex có lý do để băn khoăn liệu kinh hoàng là một thứ cảm xúc mang tính phản xạ hơn bất cứ điều gì khác, một thứ cảm xúc của bản năng không thể tách rời được khỏi người ngốc nghếch cũng như thiên tài. Anh ước cô có thể nhanh chóng quên lãng, nhưng vì một lý do nào đó, anh nghi ngờ việc cô sẽ quên.
Cổ họng anh khô như giấy giáp. Mùi gỗ cháy thoang thoảng đến từ lò sưởi trộn lẫn với mùi khói thuốc hăng hăng. “Nếu có bất cứ hậu quả gì, làm ơn hãy thông—”
“Lạy Chúa xin đừng!”
Alex không đổ lỗi cho người đàn ông đó vì loại bỏ tất cả những ý nghĩ về chuyện mang thai, nhưng đó là một hậu quả tự nhiên sau những gì Douglas đã làm, đó là khả năng không một ai trong số họ có thể hoàn toàn lờ đi. “Vẫn vậy, làm ơn liên lạc với tôi nếu vấn đề tự nhiên đó nảy sinh. Tôi sẽ hết lòng giúp đỡ bằng bất cứ cách nào mình có thể.”
Ngài thẩm phán nản lòng gật đầu. Đến bên cạnh Alex, ông với lên để vỗ vỗ vai anh, nét mặt ông phản ánh một vẻ hoàn toàn chán ngán. “Tôi đánh giá cao việc cậu đã tới. Phải gan góc mới hành động thế được.”
Còn hơn cả những gì anh có thể biết. Alex cảm thấy hơi nóng đang bò lên trên cổ mình. Mặc dù việc treo cổ nó không phải nằm ở anh, nhưng anh ước chi là thế. “Ngài biết liên lạc với tôi như thế nào rồi đấy.”
“Cứ yên tâm là tôi sẽ liên lạc nếu cần thiết.”
Dường như không còn gì để nói nữa. Alex rời khỏi ngôi nhà, tâm trí anh quay cuồng. Một ý nghĩ không thể tin được là, dường như Douglas lại bình an thoát tội một lần nữa. Alex biết anh đáng lẽ phải cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không. Thật không công bằng khi Annie là người duy nhất phải trả giá cho những việc sai trái đã xảy ra ngày hôm nay.
Không công bằng chút nào hết.
(Hết chương 2)

1 nhận xét:

  1. Dung la "khong cong bang mot chut nao het"
    Cam on Wind

    Trả lờiXóa