**********

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Chương 4 - Annie's song

Cố hết sức để kìm lại cơn giận dữ của mình, Daniel Muir nhẹ nhàng ngồi xuống mép chiếc giường của Annie Trimble và nắm lấy tay cô. Vẻ lo lắng trong đôi mắt màu xanh da trời mở lớn của cô khiến tim ông chùn xuống, và ít nhất là lần thứ mười hai kể từ khi Alex Montgomery đến mời ông từ thị trấn, ông phải nuốt cơn giận của mình với bố mẹ cô bé lại. Làm sao hai người tốt bụng và nhân đức như James và Edie có thể nhẫn tâm đến thế trong việc đối xử với cô con gái út của họ là việc ngoài tầm hiểu biết của ông. Nếu cô bé thật sự có bầu, cô bé sẽ chẳng giảm các triệu chứng đi một chút nào vào buổi sáng. Nhưng họ cứ khăng khăng tình trạng của cô bé phải được chứng thực vào đêm nay.

Daniel không tin vào việc làm bệnh nhân của ông hoảng hốt, và chẳng hề có chút nhầm lẫn nào trong việc Annie sợ ông. Kỳ quan bé nhỏ. Ông đã khám chữa cho cô bé không quá nửa tá lần trong suốt toàn bộ cuộc đời cô, chỉ một lần từ hồi cơn sốt đã làm suy giảm trí não cô, vậy nên ông thực sự là một người lạ đối với cô. Giờ ông ở đây, đánh thức cô dậy khỏi giấc ngủ say để kiểm tra cô. Đằng sau ông, Edie đứng canh chừng, hai bàn tay vặn xoắn, rên rỉ và thổn thức. Chỉ riêng điều đó cũng khiến cô gái hoảng sợ. Để khiến vấn đề tệ hại hơn, James ở phía đối diện của căn phòng, mệt mỏi đi đi lại lại trên mặt sàn gỗ cứng sáng bóng. Với hai người chỉ số thông minh cao vậy, họ còn thua xa sự nhạy cảm của một con ngựa.

“Sao?” James nói đầy nôn nóng. “Con bé có, hay là không đây?”

Thế là đủ lắm rồi. Daniel nhỏm dậy khỏi chiếc giường và vươn người lên cao hết cỡ, đã được nói giảm đi rồi đấy. Chĩa cái nhìn trừng trừng giận dữ vào cặp đôi đang phiền muộn, ông quát, “Ra ngoài! Tôi vẫn còn chưa kiểm tra cô bé và không định làm với tất cả mọi thứ đang diễn ra ở đây.”

Edie nhảy lên. James quay ngoắt lại và chĩa vào ông một cái nhìn giật mình.

“Hai người đang khiến cô bé hoảng hốt,” Daniel nói dịu dàng hơn. “Làm ơn, bước ra ngoài hành lang đi. Khi nào tôi kiểm tra xong, tôi sẽ gọi hai người vào.”

“Hưm,” Edie nói với những tiếng lắp bắp đầy công phẫn. “Tôi không bao giờ.”

Trong giây phút đó, Daniel không đặc biệt quan tâm liệu ông có xúc phạm đến Edie Trimble hay không. Sự kiên nhẫn của ông với người đàn bà này đang cạn dần, và tất cả những gì ông có thể làm là không trói gô bà ta lại như xác ướp. Ngẩn ngơ hay không, Annie vẫn có những cảm xúc, và mẹ cô, hơn tất cả mọi người, nên trân trọng điều đó. Cưỡng bức, không nói quá tí nào, và Daniel đã không được mời đến để kiểm tra cô bé? Edie phải biết cô bé có thể bị chảy máu trong hay, tệ hơn thế, bị nhiễm trùng. Vậy mà ông vẫn không được mời tới căn nhà này. Nó như thể Edie e ngại phải để cho ông kiểm tra Annie vì sợ những gì ông có thể đi tới kết luận. Tại sao ư, đó là một câu hỏi, và là một trong những câu hỏi Daniel  không có câu trả lời.

Sau khi xua hết hai người nhà Trimble ra khỏi cửa, Daniel thở dài và quay người lại để có thể nhìn kỹ Annie. theo dõi ông một cách lo lắng, mắt cô phải cỡ cái đĩa ăn tối ấy. Cố hết sức để nhìn vô hại, ông chậm rãi bước tới bên giường. Quay lại chỗ ngồi của mình ở mép tấm đệm, ông nắm lấy tay cô và thân thiện vỗ vỗ vào nó.

“Cháu nhớ ta không, Annie?” ông hỏi khẽ.

Giữ cho tia nhìn của mình gắn chặt vào miệng ông, cô rụt cổ xuống và chà má mình vào vai chiếc áo ngủ. Daniel đánh giá những đường nét đẹp như tạc của cô, nghĩ rằng thật xấu hổ khi cơn sốt đó đã khiến cô bị khiếm khuyết. Mặc dù tất cả những cô con gái lớn nhà Trimble đều đã lập gia đình, và bởi vì khoảng cách họ phải vượt qua khiến việc về thăm nhà không thể thường xuyên được, Daniel nhớ vẻ mặt của mỗi người bọn họ khá rõ ràng. Trong bốn chị em gái, Annie không nghi ngờ gì là người xinh đẹp nhất. Một người phải nhìn thật kỹ mới nhận thấy điều đó, tất nhiên rồi. Cô có một mái tóc bông dày hiếm có màu đen tuyền bồng bềnh như lụa, lượn sóng một cách ngang ngược quanh khuôn mặt cô, gần như che khuất khuôn mặt hoàn hảo như tạc. Mẹ cô rất tằn tiện trong việc chi tiêu cho quần áo của cô, có lẽ là vì cô gái khiến áo quần của mình rách hỏng khi chạy trên những ngọn đồi. Kết quả của việc đó là Annie phải mặc những chiếc váy dài thùng thình, xấu xí được làm từ những chất liệu vải rẻ tiền. Khiến mọi việc tệ hại hơn, không ai bỏ công dạy đứa trẻ bất cứ sự giao tiếp xã hội nào. Công bằng với nhà Trimble mà nói, có thể cô không có khả năng học hỏi, nhưng Daniel vẫn nghĩ thật xấu hổ khi họ không nỗ lực một chút nào để khai sáng cho cô bé một chút. Vì thế, cách cư xử và điệu bộ của cô là của một đứa trẻ sáu tuổi.

“Khi cháu còn là một cô gái rất nhỏ, ta thường dấu kẹo trong túi áo khi ta gặp cháu, nhưng ta không cho rằng cháu có thể nhớ được điều đó.”

Ánh nhìn của cô trượt tới túi ngực của chiếc áo vét tông của ông. Nắm lấy ve áo khoác, Daniel lộn trái túi áo ra, mừng rằng ông luôn mang kẹo để lấy lòng những bệnh nhân nhỏ tuổi. Khẽ cúi người về phía trước, ông thả bàn tay nhỏ bé của cô ra và nói, “Lên nào. Tự mình lấy đi.”

Đôi lông mày hình vòng cung tuyệt đẹp của cô cau lại thành một cái nhăn mày. Thay vì với ra lấy chiếc kẹo, cô đặt lòng bàn tay lên bụng mình và khẽ lắc đầu.

“Không có tâm trạng cho đồ ngọt, hửm?” Thận trọng để không làm bất cứ hành động bất thình lình nào, Daniel kéo tấm chăn bông lùi xuống và đặt một bàn tay bên cạnh tay cô ở phía trên bụng. “Đau bụng à?” Ông ấn nhẹ với những ngón tay thành thạo. Như cha mẹ cô đã cảnh báo trước, bụng cô hơi phồng lên. Ông nhẹ nhàng đánh giá chỗ phồng lên, sau đó kéo tấm chăn lại lên trên eo cô và mỉm cười với cô, “Mọi thứ dường như có vẻ ổn thỏa với ta.”

Vẻ thiếu tin tưởng trong mắt cô nói với Daniel rằng trừ khi ông có chừng mực, việc khám nội khoa sẽ gần như bất khả thi. Không nản lòng, ông cúi người để mở chiếc túi đen của mình và rút chiếc ống nghe ra. Ông đã chẳng làm việc trong nghề này suốt hơn bốn mươi năm qua nếu như không học được cách làm việc với những bệnh nhân hay bẽn lẽn. Sau khi nắm đầu nghe của chiếc ống nghe vào giữa hai tay để làm ấm nó, ông đặt nó ngay phía dưới xương đòn của cô và diễn một màn nghe nhịp tim công phu, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay ông vào ngực cô khi làm thế. Khi cô không phản đối, ông di chuyển dụng cụ xuống dưới thấp hơn, rồi thấp hơn cho tới khi ông đặt nó phía trên bầu ngực của cô. Trong khi giả vờ lắng nghe, ông nhanh nhẹn kiểm tra vùng đó, trái tim ông trùng xuống khi cô nhăn mày và ông cảm thấy được ngực cô phồng lên đến nhường nào.

Nếu không làm thên một sự kiểm tra tỉ mỉ nào nữa, ông không thể hoàn toàn chắc chắn về khả năng cô có bầu, nhưng việc bụng cô nhú lên và sự nhạy cảm của ngực cô là hai dấu hiệu không thể nào chối cãi được. Ông thở dài khi nhét chiếc ống nghe lại vào túi xách. Cộng với việc kinh nguyệt của cô ngừng lại, ông cảm thấy chắc đến 99% là cha mẹ cô đã đúng trong việc chẩn đoán của họ. Ông không thích thú gì cái ý nghĩ hoãn lại thông tin này với họ. Edie không nghi ngờ gì là sẽ gào toáng lên và khóc như mưa như gió, điều sẽ chỉ khiến cô gái hoảng loạn hơn thôi.

Thẳng người lại, ông nhìn Annie với đôi mắt buồn bã. Chuyện gì sẽ xảy đến với cô? Ông băn khoăn. Nhà dành cho những người mẹ chưa được cưới hỏi, tốt nhất nên thế. Có thể là cơn ác mộng trong một nhà thương điên. Ý nghĩ đó gần như khiến tim ông vỡ tan. Cô là sinh vật bé nhỏ hoang dã, quen thuộc với việc được chạy tự do trong rừng. Bị khóa nhốt lại ở đâu đó thật tàn nhẫn với cô, đặc biệt là cô không thể hiểu được là nó chỉ kéo dài trong vài tháng thôi.

Hành động trong một thoáng bốc đồng, Daniel vuốt mái tóc đen ra khỏi khuôn mặt cô. Những đường nét thanh nhã dễ thương của cô khiến ông như nghẹn lại. Ông rút ra một chiếc kẹo cứng từ túi áo ngực của mình và nhét nó vào trong bàn tay cô. “Có lẽ cháu sẽ muốn một chiếc kẹo vào buổi sáng, hưm?”

*****

Thật lâu sau khi ông bác sĩ tắt đèn và rời khỏi phòng, Annie nằm thật yên, nhìn chăm chăm vào bóng tối trên trần nhà, viên kẹo trong tay cô bắt đầu chảy, và nó có cảm giác nhớp dính trong tay cô. Cô có thể nhớ mù mờ ông bác sĩ đã đến khám cho cô hồi còn nhỏ. Khi đó mái tóc ông còn đen, không phải màu xám, và khuôn mặt ông không có nhiều nếp nhăn như thế. Nhưng cố hết sức có thể, cô cũng không thể nhớ được rằng ông đã mang cho cô kẹo. Những gì ông làm tối nay thật bí ẩn. Cô đã không bỏ qua sự quan tâm trong nét mặt ông khi ông chạm vào bụng cô. Nếu việc cô béo lên khiến tất cả mọi người lo lắng đến vậy, sao ông còn cho cô kẹo, thứ sẽ chỉ làm cô béo hơn thôi?

Có một cảm giác kỳ lạ trong không khí tối nay, cảm giác giống như ngay trước khi một cơn bão tố đầy sấm chớp. Thỉnh thoảng cô cảm thấy sự rung chuyển lan ra từ sàn nhà và những bức tường và băng khoăn điều gì khiến chúng như vậy. Những cánh cửa mở ra rồi đóng lại? Những bước chân? Cô muốn lẻn ra khỏi phòng mình và ngó qua lan can để nhìn xem chuyện gì xảy ra dưới nhà, nhưng cô sợ rằng mẹ có thể bắt gặp cô. Đôi khi Annie có thể xem những gì đang xảy ra mà không gặp chút rắc rối nào, nhưng cô cảm nhận được rằng tối nay không phải một trong những lần đó.

Lăn người nằm nghiêng, cô đặt viên kẹo lên trên chiếc bàn cạnh giường. Sau đó cô liếm những vệt dính trong lòng bàn tay, thưởng thức vị ngọt và hi vọng một lượng đường nhỏ như vậy sẽ không khiến cô béo lên chút nào. Cô chưa bao giờ thấy cha mẹ mình buồn bã như vậy, thậm chí cả cái lần cô chạy lên phía trước nhà thờ để chạm vào dàn đàn ống.

Lơ mơ ngủ, Annie kéo tấm chăn bông lên trên cằm mình và nhắm mắt lại. Ngày mai, cô thề, cô sẽ không ăn gì ngoại trừ một bữa sáng thật ít và bữa tối. Chẳng mấy chốc, cô sẽ gầy trở lại, và cha mẹ cô sẽ không nhìn cô buồn bã như thế nữa.

*****

Đầu Alex đau như búa bổ, và giọng nói như rít gào của Edie Trimble khiến cơn đau như bùng nổ đằng sau mắt anh. Anh ngồi trước lò sưởi trong phòng làm việc của ngài thẩm phán và ước rằng bản thân mình ở đâu đó thật xa khỏi nơi này. Nước mắt của phụ nữ luôn khiến anh cảm thấy hoảng hốt, có lẽ bởi vì anh đã không ở cạnh phụ nữ nhiều. Maddy, bà quản gia của anh, bà lão già khỏe mạnh năm mươi ba tuổi, không hề có lấy một giọt nước mắt để trưng ra, và anh khó có thể nhớ được nhiều về người mẹ kế của anh, Alicia.

“Làm ơn, James,” Edie khẩn khoản. “Để tôi chăm nom cho con bé ở đây. Con bé sẽ không hiểu nếu chúng ta gửi nó tới cho một nơi xa lạ để sống cùng với những người con bé không quen.”

Ngài thẩm phán luồn bàn tay qua mái tóc mỏng của ông và ném một cái liếc bối rối vào Bác sĩ Muir. “Daniel, nói gì đi.”

Ông bác sĩ nhún vai. “Tôi có thể nói gì đây? Edie hoàn toàn đúng. Cô gái sẽ không hiểu, và con bé sẽ buồn bã nếu ông gửi cô bé tới cho những người xa lạ.”

Cơn giận bùng lên, ngài thẩm phán giơ hai tay lên trời. “Tôi có thể làm được gì khác cơ chứ?”

Daniel xoa xoa cằm. “Giữ cô bé ở nhà là không thể?”

“Còn về tai tiếng thì sao?” ngài thẩm phán kêu lên.

“À, phải, tai tiếng.”

Qua âm điệu của ông bác sĩ, thật rõ ràng là ông không hề đồng cảm chút nào với nỗi bận tâm của James Trimble về sự nghiệp của ông ta. Cá nhân mà nói, Alex cũng thấy như vậy. Nếu Annie là con gái anh, anh chắc chắn coi sự an vui của cô sẽ là ưu tiên hàng đầu của anh, rồi mới tới sự nghiệp đứng thứ hai.

“Có lẽ tôi có thể kiểm tra xung quanh và tìm được một mái ấm thích hợp cho Annie,” Alex đề nghị.

Edie chĩa đôi mắt sưng phồng vì khóc của bà về phía anh. Alex đứng phắt dậy khỏi ghế của mình và chống tay lên mặt của lò sưởi. “Ý tưởng là sẽ tìm một người đại loại như một người bà để chăm sóc cho cô ấy, ai đó sẵn lòng chấp nhận Annie trong khoảng thời gian cô bé mang thai. Tôi chắc rằng chúng ta có thể tìm được một phụ nữ như thế nếu chúng ta để ý kỹ một chút.” Để nhấn mạnh cho ý kiến của mình, anh giơ tay lên. “Cô gái mới chỉ có bốn tháng. Chúng ta vẫn còn thời gian để cân nhắc.” Nhìn sang Edie, anh nói, “Còn về việc cô bé bối rối và buồn lòng bởi việc thay đổi chỗ ở, không ai nói rằng bà không thể đi cùng cô bé và ở lại cùng cho tới khi cô bé ổn định tại nơi đó.”

Edie đặt tay lên cổ họng. Bà nhìn ngài thẩm phán để xác nhận lại. “Em có thể làm thế không, anh yêu?”

Trimble gật đầu. “Tôi không thấy lý do tại sao lại không làm như thế. Vấn đề ở đây là tìm được một người phụ nữ như vậy.” Nhá cho Alex một cái nhìn đầy hi vọng, ông thêm vào, “Nếu chúng ta có thể, nó sẽ rất lý tưởng, đáp án cho mọi vấn đề.”

Cảm thấy tội lỗi vô ngần bởi em trai mình đã gây nên tất cả những chấn động này, Alex nhanh chóng nói, “Để đó cho tôi. Làm việc trong ngành buôn ngựa như tôi, tôi quen biết ở cả những thị trấn khác nữa. Sáng mai tôi sẽ viết những quảng cáo và sẽ cho đăng chúng vào thứ hai. Việc này có thể tốn thời gian một chút, nhưng chúng ta sẽ tìm được ai đó nhận chăm sóc cho Annie.”

Edie bước vào vòng tay của chồng mình và chìm vô một đợt nước mắt khác. Mặc dù anh đồng cảm với bà, Alex tha thiết được thoát khỏi đây. Ngay khi trấn an nhà Trimble một lần nữa rằng anh sẽ tiến hành tìm kiếm vào buổi sáng ngày hôm sau, anh tẩu thoát vào trong hành lang và chạy như bay vào phòng giải lao. Anh ở bên ngoài cổng vòm trước khi anh nhận ra ông bác sĩ tốt bụng ở ngay phía sau anh.

“Đây là một công việc tồi tệ,” Daniel Muir nhận xét.

Với Alex, nó giống như một lời nói giảm nói tránh. Anh không thể quên, dù chỉ trong một khoảnh khắc, rằng Douglas là kẻ phải chịu trách nhiệm. “Phải, đúng thế. Chúa mới biết tôi ước mình có thể sửa lại chuyện này, nhưng tôi không thể.”

Khi họ bước xuống những bậc cửa trước nhà, ông bác sĩ cởi áo khoác của mình ra, móc vào cổ áo bằng ngón cái của mình, và quẳng nó qua vai ông. “Tối nay trời khá ấm đúng không. Tôi sắp sửa chết ngột trong đó.”

Đã quen thuộc với việc làm việc ngoài trời trong những ngày nắng nóng, Alex không chú ý đến sự ngột ngạt đó. Anh nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao. “Mưa một chút sẽ rất tuyệt.”

“Không phải đó là cách cuộc sống diễn ra sao? Chúng ta phàn nàn về ẩm ướt trong cả mùa đông, sau đó đến giữa tháng tám, chúng ta cầu nguyện một cơn mưa như trút nước.”

Tiến đến bên cạnh con ngựa của mình ở cột buộc ngựa, Alex nhận xét, “Bản chất tự nhiên của con người là trái ngược mà.”

Muir liếc về phía ngôi nhà. “Cậu không định nói cho tôi bất cứ thứ gì tôi chưa được biết đấy chứ. Những người đó như một câu đố, thực tế là vậy.”

Tin rằng ông đang ám chỉ tới mối quan tâm của ông thẩm phán về sự nghiệp chính trị của ông ta, Alex nói, “Không phải luôn luôn có thể hiểu được thứ tự ưu tiên của một người đàn ông.”

“Đúng.” Ngắt quãng lại để nhìn chăm chăm Alex qua ánh trăng mờ ảo, Muir nói, “Lấy cậu làm ví dụ nhé. Tôi coi cậu là một người đàn ông thông minh, luôn nắm bắt được các cơ hội. Bây giờ cơ hội đang gõ cửa nhà cậu, và cậu bỏ qua nó.”

“Xin lỗi?”

Annie bé nhỏ. Việc cô bé mang thai, và tất cả,” ông bác sĩ nói rõ ra. “Cậu đứng đó, sắp sửa ba mươi rồi, vẫn chưa lập gia đình và tin chắc rằng mình không thể có con. Với tôi dường như cậu nên nhảy vào cơ hội cưới cô gái đó và công nhận đứa con của Douglas như là của cậu ấy. Cậu không thể có được một đứa trẻ nào gần với huyết thống của mình hơn là con của em trai cậu.”

Biết rằng nó chắc hẳn phải như vậy đối với ông bác sĩ, Alex nhìn đi chỗ khác, không thể giải thích vì anh đã hứa rằng không lặp lại những gì Trimble tiết lộ với anh. “Chà, ừm, cũng nhiều như tôi khao khát việc có một đứa con vậy, Bác sĩ, tôi có lý do của mình khi ngập ngừng.”

Muir thở dài. “Ý cậu là, ông bác bị điên của Edie?” Ông bác sĩ bước vòng qua cây cột buộc ngựa đến chỗ con ngựa của mình. Sau khi thắt lại sợi dây da ở bụng, ông nhìn Alex qua yên ngựa. “Ồ, phải, tôi đã nghe những câu chuyện. Và tôi nói với cậu, Alex, cô gái đó không bị điên. Tôi ở bên Edie khi Annie được sinh ra, và tôi chăm sóc sức khỏe cho cô bé trong những năm đầu đời. Cô bé khỏe mạnh như bất cứ đứa trẻ nào cho tới khi cơn sốt đó xảy ra. Không có gì khác thường về cô bé đó trong thời niên thiếu của cô. Tôi đảm bảo với cậu điều đó.”

Alex quấn tay mình quanh tay vịn và siết chặt nó với một lực khiến những khớp ngón tay anh nhức nhối. “Ông có thể sai.”

Daniel tặc lưỡi. “Nước cũng có thể chảy ngược. Tôi không nói bừa bãi, Alex. Tôi nhận ra hậu quả nếu tôi sai. Nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi không sai. Cô gái ấy sáng chói như một đồng xu mới toanh trước khi trận ốm đó giáng xuống.’’

“Ông đảm bảo nó không phải là di truyền?”

“Can đoan bằng cả tính mạng.”

Alex nuốt xuống và liếc về phía ngôi nhà, tâm trí anh chạy đua với những khả năng. “Tôi không biết. Nếu tôi cưới cô ấy, nó có thể khiến những lời đồn đại bùng lên, cô bé không được bình thường và tất cả. Mọi người sẽ nghĩ tôi phóng đãng, và ai có thể đổ lỗi cho họ chứ?”

“Điều đó có thể lắm. Nếu cậu sợ tai tiếng, tôi đoán là cậu tốt nhất hãy tránh xa tình cảnh này ra.”

Alex hít vào một hơi thật sâu. “Còn chưa nhắc đến những trách nhiệm tôi sẽ phải gánh vác. Một cô gái như Annie. Chà, cô bé có thể sẽ rất khó chăm.”

Ông bác sĩ mỉm cười. “Cô bé là một sinh vật nhỏ biết nghe lời, hạnh phúc như một cậu bé con với những niềm vui thích đơn sơ của cô ấy. Với tiền của mình, cậu có thể thuê một y tá tại gia để chăm sóc cô bé và khó mà nhận ra rằng cô bé có mặt trong nhà cậu. Cũng phải cân nhắc đến sự an vui của Annie nữa. Chuyển đến nhà cậu có thể khiến cô bé không ổn định một chút, nhưng nó sẽ khiến cô bé ít buồn bã hơn nếu cô bé bị gửi tới nơi có Chúa mới biết là đâu. Sống với cậu, ít ra cô bé có thể lang thang trong khu rừng cô bé thân thuộc, và khi nổi hứng, cô bé có thể la cà về nhà để gặp mẹ mình. Không phải là cậu phải chịu trách nhiệm về những việc không may sẽ rơi xuống đầu sinh vật nhỏ đáng thương đó, nhưng nếu cậu kết hôn với cô ấy, cậu có thể khiến mọi thứ dễ dàng hơn với cô bé rất nhiều.”

Alex hướng tia nhìn của anh về phía khu rừng tối tăm bao quanh khoảnh sân nhà Trimble. “Tôi không biết, Bác sĩ.” Anh hít một hơi thật sâu. “Nếu ông nhầm về cô gái—” Anh ngắt quãng và rùng mình. “Một đứa trẻ với tâm trí có vấn đề? Tôi không thành công lắm trong việc nuôi dạy Douglas, ông biết đấy. Nhìn xem nó trở nên thế nào. Cân nhắc đến việc nuôi dạy một đứa trẻ phải chịu tai họa như thế—chà, chỉ cái ý nghĩ đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi mà bỏ chạy.’’

Ông bác sĩ cân nhắc ý nghĩ đó bằng cách nghiêng đầu. Sau đó ông ra đòn quyết định. “Thế còn nếu tôi không sai và đứa trẻ bình thường? Nó sẽ dành cả cuộc đời mình trong trại trẻ mồ côi, không một hi vọng được nhận nuôi.” Ông bác sĩ leo lên ngựa, đặt áo khoác của mình lên trên cái sừng ở yên ngựa. “Cậu hãy thử nghĩ về điều đó, chàng trai trẻ. Nếu cậu có thể quay lưng đi, chúc mừng nhé. Tôi hi vọng cậu có thể ngủ vào buổi đêm.”

Với những lời đó, ông bác sĩ tốt bụng thúc ngựa và phi xuống lối đi dẫn ra đường cái.

Cảm thấy như thể ai đó đã đá văng chân mình ra khỏi người, Alex bước tới cổng vòm và ngồi xuống. Những con dế kêu trong bóng tối. Mặt trăng treo như đồng đô la bạc khổng lồ phía trên những ngọn núi, phủ một lớp sương trên những ngọn cây ở phía xa. Từ phía trong ngôi nhà phát ra tiếng khóc nghèn nhẹt của Edie Trimble.

Nhắm mắt lại, Alex cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ của mình, nhưng những từ cuối cùng của ông bác sĩ treo lơ lửng trong tâm trí anh. Làm sao anh có thể quay lưng lại với đứa con của em trai anh và vẫn ngủ yên vào buổi tối? Anh có nguồn tài chính để thuê một y tá tại gia để chăm sóc cho Annie, và ông bác sĩ có thể đúng về việc, ở trong ngôi nhà quái dị của anh, anh có thể thậm chí còn không nhận ra cô gái đang cư ngụ ở đó. Đứa trẻ sẽ được sinh ra trong vòng hôn nhân. Nó sẽ mang họ nhà Montgomery, như quyền thừa kế của nó, và tất cả những lợi thế đi kèm với điều đó. Mặc dù Annie có thể phải mất vài ngày để điều chỉnh lại cho phù hợp với một ngôi nhà mới, cô cuối cùng sẽ ổn định, và nó sẽ dễ dàng hơn với cô, không hoàn toàn bị chia cắt với gia đình mình và tất cả những gì thân thuộc.

Sau khi quay vòng vấn đề trong vài phút, Alex nhỏm người dậy và leo lại lên những bậc cửa. Không buồn gõ cửa trước, anh để bản thân mình vào trong và đi ngang qua hành lang được thắp sáng lờ mờ tới phòng làm việc của ngài thẩm phán. Nhà Trimble nhìn lên đầy ngạc nhiên khi anh bước vào lại căn phòng, Edie với đôi mắt sưng phồng, mờ mịt, chồng bà với vẻ hoang mang.

“Tôi nghĩ cậu đã đi rồi,” ông thẩm phán nói.

Cảm thấy lo lắng một cách không thể nào giải thích được, Alex luồn tay vào tóc mình. “Phải, ừm, tôi đã nói chuyện khá lâu với Bác sĩ Muir, và tôi đã nghĩ là có một giải pháp khác cho vấn đề này.” Alex nhìn thẳng vào mắt ông thẩm phán. “Mặc dù ngài đã đề cập tới lúc trước, thưa ngài, tôi đã quyết định điều tốt nhất cho tất cả những người có liên quan là tôi sẽ kết hôn với con gái ngài.”

Trước khi một trong hai người nhà Trimble có thể phản đối, Alex vội tiếp.

“Tôi sẽ thuê một y tá tại gia có trình độ để chăm sóc cho cô ấy. Thỉnh thoảng cô bé có thể về đây thăm, và cả hai người sẽ được chào đón tại nhà tôi vào bất cứ lúc nào. Đứa trẻ sẽ mang tên tôi.” Alex phẩy tay. “Nó là một giải pháp hoàn hảo, nếu ông bà nghĩ về chuyện đó.”

Khuôn mặt Edie tái nhợt, và bà đứng bật dậy nghiêng ngả. Alex mong đợi bà đồng ý anh với cả trái tim mình. Thay vào đó, bà hét lên, “Không!”

Đó là điều cuối cùng anh mong bà nói. “Tại sao chứ, vì Chúa?”

“Bởi vì,” bà khóc, quay sang ngài thẩm phán. “Tôi sẽ không chấp nhận điều đó, James. Sau khi đứa trẻ được sinh ra, tôi muốn Annie quay trở về nhà nơi con bé thuộc về. Tôi không muốn những người xa lạ chăm nom cho con bé suốt phần đời còn lại của mình. Con bé là con tôi và là trách nhiệm của tôi.”

Alex quá kiệt sức để có thể tranh cãi. “Ngay sau khi đứa trẻ được sinh ra, Annie và tôi sẽ sống ly thân. Chúng tôi có thể nói rằng có những khác biệt trong đời sống hôn nhân không thể dung hòa được. Cô bé có thể quay về nhà. Tôi sẽ nuôi dạy đứa trẻ.”

Edie áp lưng cổ tay vào trán mình và bắt đầu đi đi lại lại, vẻ kích động của bà hiện ra trên từng đường nét cứng ngắc của cơ thể. Ngài thẩm phán theo dõi bà trong một vài giây, sau đó nhìn sang Alex, tia nhìn của ông chất đầy những nghi vấn. Hoàn toàn nhận thức được những gì ông chắc hẳn đang nghĩ, Alex nhẹ nhàng nói, “Tôi nhận thức được sự rủi ro, Thẩm phán. Tôi sẵn lòng nắm lấy cơ hội của mình. Nếu có gì đó không ổn xảy ra với đứa trẻ, tôi sẽ đảm nhận việc giữ cho mọi việc yên lặng và đưa nó vào một cơ sở từ thiện, y như kế hoạch ban đầu của ngài. Không tin đồn, không tai tiếng. Chúng ta sẽ nói đứa trẻ chết hoặc là tôi gửi nó tới chỗ những người thân.”

Ông già bắn cho anh một cái nhìn cảnh báo, sau đó liếc tới bà vợ đang đi đi lại lại của mình, rõ ràng là sợ bà có thể nghe lỏm được. Ông thư giãn một chút khi bà tiếp tục đi vòng quanh phòng làm việc,  có vẻ như mù tịt với những lời trao đổi.

“Tôi không biết,” ông nói dưới hơi thở của mình. “Nếu một từ bị lọt ra ngoài, nó có thể hủy hoại tôi. Tôi thật sự nghĩ tốt nhất chúng ta chỉ đơn giản—”

“Tôi không cho ngài chọn lựa,” Alex chen vào.

Đồng tử của ngài thẩm phán giãn ra, khiến cho mống mắt của ông gần như chuyển màu đen. “Đó là một đe dọa?”

“Một lời hứa,” Alex sửa lại. “Tranh cãi với tôi về chuyện này, và ông có thể hôn tạm biệt cơ hội được làm việc cho văn phòng chính phủ của mình.”

Cổ ông ta chuyển sang màu đỏ đậm. Sau khi nhìn trừng trừng Alex trong một thoáng thật lâu, ông chuyển cái nhìn của mình sang cho bà vợ. “Edie, đó là giải pháp tốt nhất chúng ta có thể đưa ra. Annie sẽ không ở với Alex mãi mãi, chỉ một vài tháng thôi.”

Bà. Trimble lắc đầu một cách dữ dội. “Không. Tôi thà làm như kế hoạch chúng ta đã đặt ra lúc trước là tìm ai đó ở ngoài thị trấn để chăm lo cho con bé cho tới khi nó sinh đứa trẻ.”

Điều đó hoàn toàn vô nghĩa. Sự kiên nhẫn của anh mỏng đi, Alex ngồi xuống một chiếc ghế và chĩa một cái nhìn không hề thương sót vào ông thẩm phán. “Có nhiều thứ cần phải được quan tâm đến hơn là những mong muốn của bà Trimble,” anh nói một cách cẩn thận. “Kế hoạch của tôi sẽ tốt hơn cho Annie, chắc chắn là thế. Và đứa trẻ sẽ không bị đưa vào trại trẻ mồ côi.”

Edie quay ngoắt lại chỗ Alex, đôi mắt bà rực lên vì giận dữ. “Đứa trẻ không phải là mối quan tâm của cậu, cậu Montgomery! Không một chút nào hết.”

Tất cả những gì Alex có thể làm là giữ bình tĩnh. “Tôi không đồng ý. Đứa trẻ hoàn toàn là mối bận tâm của tôi, và nếu có cách nào để tránh cho nó bị nuôi dạy trong một cơ sở từ thiện, đó là điều chúng ta sẽ phải làm.”

“Edie,” ngài thẩm phán nói khẽ, “sao bà không vào bếp và chuẩn bị một chút trà?’’

Nắm đấm của bà siết chặt trong chiếc váy. “Trà? Các người đang quyết định tương lai của con gái tôi và các người mong tôi đun nước pha trà?”

“Phải.” Mặc dù được nói khẽ, câu trả lời của ngài thẩm phán là một mệnh lệnh không nhầm lẫn vào đâu được. “Tôi vẫn là chủ của cái gia đình này. Tôi luôn luôn là người quyết định và bà phải tuân theo.”

Chĩa cái nhìn giết người vào Alex, bà Trimble lướt ra khỏi phòng, hai má bà thành hai đốm đỏ rực, miệng bà mím lại thành một đường thẳng tắp.

Ngay sau khi bà rời đi, một chút căng thẳng trong phòng làm việc như giảm đi. Alex lợi dụng những giây phút riêng tư để thuật lại cho ngài thẩm phán những gì Bác sĩ Muir đã nói, nhấn mạnh sự đảm bảo của ông ta rằng sự thiếu hụt của Annie bị gây nên bởi cơn sốt cao.

“Thế còn nếu ông ấy sai?” ngài thẩm phán hỏi.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông ấy không sai?” Alex phản bác. “Một đứa trẻ hoàn toàn bình thường bị kẹt trong trại trẻ mồ côi và bị dán nhãn không thể được nhận nuôi? Theo cách tôi nhìn nó, tôi phải nắm lấy cơ hội này. Và dù thích hay không, ông cũng sẽ phải mạo hiểm với tôi. Chúng ta đang nói tới cháu ngoại của ông và cháu gái hoặc cháu trai của tôi. Chúng ta nợ nó ít nhất là điều đó.”

Trimble cân nhắc điều đó trong một thoáng, sau đó cuối cùng ông cũng gật đầu. “Chừng nào cậu còn thật cẩn thận với việc này. Muir có ý tốt, và tôi chắc chắn ông ta tin vào những gì mình đang nói, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta không sai.”

“Hãy cầu nguyện ông ấy không.”

Chuyện đó thỏa thuận xong, hai người đàn ông thảo luận những vấn đề cụ thể, và trong vòng năm phút, cả hai người đều đồng ý rằng đám cưới giữa AlexAnnie nên được tổ chức càng nhanh càng tốt. Khi Edie quay trở lại căn phòng, ông thẩm phán dịu dàng thông báo cho bà quyết định của họ về cuộc hôn nhân, điều mà cả hai người đàn ông đều hi vọng có thể tổ chức trong vòng một tuần, điều kiện cần thiết duy nhất là Alex tìm được một y tá tại gia thành thạo.

Khi bà vợ bắt đầu phản đối, ngài thẩm phán cắt ngang bà với một câu, “Thế là đủ rồi, Edie. Đây là điều tốt nhất. Tin tôi về chuyện này đi.”

Bị đánh bại, bà Trimble chìm vào chiếc trường kỷ bên cạnh chồng mình và khoanh tay đạt trong lòng một cách cứng nhắc. “Nhưng, James, cậu ta không biết một chút gì về việc chăm sóc con bé.”

“Y tá ở một thị trấn khác cũng vậy,” Alex chỉ ra.

“Ít ra thì tôi cũng có thể kiểm soát một chút về vấn đề này,” bà đáp trả. “Đặt con gái tôi vào trong tay những người không chút kinh nghiệm có thể phá hỏng tất cả những năm tôi đã bỏ công bỏ sức vất vả dạy dỗ nó.”

Alex chà sát thái dương mình, thầm nguyền rủa cơn đau đầu đang đập thình thịch phía sau mắt anh. Mặc dù anh không hiểu người phụ nữ này, mối bận tâm của bà vẫn cần được cân nhắc đến. “ Trimble, tôi rất vui mừng nếu bà góp ý kiến với người y tá tôi thuê, nếu điều đó là điều khiến bà lo lắng. Bà có thể hướng dẫn bà ấy chăm sóc cho Annie, giống y như bà sẽ làm với người y tá ở đâu đó.”

Một chút cứng nhắc rời khỏi cơ thể mảnh dẻ của bà. “Cậu thật sự không thấy phiền?”

Alex kéo ra một nụ cười, mặc dù là một nụ cười yếu ớt. “Tất nhiên là không rồi. Trên thực tế đây không phải là một cuộc hôn nhân. Nó chỉ là một thỏa thuận thích hợp, không gì hơn. Nếu có thì là tôi sẽ rất biết ơn những thông tin và kinh nghiệm của bà trong việc chăm nom cho Annie.”

Trong một lúc thật lâu, bà kiếm tìm tia nhìn của Alex. Sau đó cuối cùng bà cũng đáp trả nụ cười của anh. “Sau cùng, có lẽ giải pháp này là thích hợp nhất,” bà thừa nhận.

“Tôi cũng hi vọng thế. Nếu không, tôi đã không đề nghị,” Alex trấn an bà.

Annie là một cô bé khó chăm,” bà vội vã thêm vào. “Con bé phải bị ép tuân theo những luật lệ nghiêm khắc, cậu biết đấy, nếu không con bé sẽ trở nên khó bảo. cậu có thể kêu tôi lo lắng hão, nhưng thực tế là, nếu Annie trở nên không thể kiểm soát được, con bé sẽ bị gửi tới viện điều dưỡng, và là mẹ con bé, tôi muốn tránh điều đó bằng bất cứ giá nào.”

Cuối cùng, Alex bắt đầu hiểu điều gì khiến người phụ nữ này phản đối. Buồn lòng vì Annie sắp bị gửi đi xa, ít nhất bà cũng có thể kiểm soát về việc chăm sóc cô bé. Việc bà phản đối Alex kết hôn với Annie xuất phát từ nỗi sợ hãi đó. “Tôi hứa với bà rằng tôi sẽ áp dụng tất cả những luật lệ bà đặt ra với Annie và hoàn toàn tuân theo chúng,” Alex hứa với bà. “Và bà có thể dành bao nhiêu thời gian để hướng dẫn cho người y tá tôi thuê cũng được, để cô ấy có thể chăm sóc Annie chính xác như bà sẽ chăm sóc nếu bà ở đó giám sát.”

Edie thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Cảm ơn, cậu Montgomery. Điều đó khiến tôi cảm thấy dễ dàng thích ứng hơn với tình huống này.”

Hi vọng rằng đến đây là kết thúc vấn đề, Alex nhỏm dậy khỏi ghế của mình, chỉ để lại ngồi xuống lần nữa khi Edie Trimble bắt đầu một danh sách những hướng dẫn về việc chăm nom con gái bà dài thật là dài. Annie không bao giờ được đưa vào trong thị trấn; đám đông khiến cô hoảng hốt. Bút chì hay bút máy là điều cấm kỵ; cô be có thể tự làm mình bị thương với chúng. Không bao giờ, dù trong bất cứ trường hợp nào, cho phép Annie được phát ra âm thanh; một khi con bé bắt đầu, không thể nào khiến con bé im lặng được, và những âm thanh con bé phát ra rất chói tai.

Lúc người phụ nữ đó xẹp xuống, đầu Alex đã quay quay và anh thật sự nghi ngờ rằng anh có thể nhớ bất cứ điều gì bà đã nói với anh. Ngay cả thế, anh vẫn hứa sẽ thực hiện mỗi một luật lệ đó đúng tới từng chữ một. Bất cứ điều gì để có thể ra khỏi đây.

Trước khi rời đi, Alex bắt tay với ngài thẩm phán vì cuộc thảo luận của họ và hứa bắt đầu tìm kiếm một người y tá tại gia ngay lập tức. Khi anh rời khỏi ngôi nhà, anh dừng lại ở phòng giải lao để liếc lên phần sảnh tầng hai, băn khoăn cánh cửa nào dọc theo hành lang tầng hai dẫn đến phòng của Annie. Hổ thẹn như anh cảm thấy để thừa nhận, cho đến giờ phút này, Alex đã không nghĩ gì nhiều đến phản ứng của Annie về tất cả những việc này. Nhớ lại vẻ hốt hoảng của cô với anh bốn tháng trước đây, anh chỉ có thể cầu nguyện cô đã quên tất cả mọi chuyện về Douglas và những gì hắn đã gây ra cho cô. Nếu không—ừm, chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đã quá sức chịu đựng rồi.
 (Hết chương 4)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét