Trans: summerwind210
Edit: qoop!!
Chương 21
Khi Alex đóng cánh cửa phòng tắm lại, một luồng không khí lướt qua làn da ẩm ướt của Annie, khiến phần trên cánh tay và vai cô nổi đầy da gà. Xà phòng và đồ cạo râu của anh đặt trên giá rửa mặt cạnh cô, và mùi của chúng bao quanh cô, hỗn hợp pha trộn thông thường của dầu thơm, bạc hà và nước hoa ô-đơ-cô-lôn đầy chất đàn ông, nhưng là mùi cô đã trở nên liên hệ chỉ với mình anh.
Alex. Anh đang buồn phiền vì gặp em trai mình tối nay. Cực kỳ muộn phiền. Và vì anh muộn phiền, cô biết lúc này anh cần cô theo cách anh chưa bao giờ cần như thế. Nếu cô thật sự quan tâm tới anh, cô sẽ ra khỏi bồn tắm, lấy khăn lau khô người, chòng áo ngủ vào và đi tới bên anh.
Và sau đó thì thế nào? Khi anh quay sang cô, khi anh kéo cô vào vòng tay anh, chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh muốn cô an ủi nhiều hơn cô chuẩn bị để cho đi. Anh đã vài lần thể hiện rõ cho cô rằng anh muốn gần gũi về mặt thể chất với cô. Trong tình trạng tâm trí hiện tại, anh có thể ép cô thỏa hiệp với anh.
Một cảm giác trơn tuột khủng khiếp tấn công vào bụng Annie trước ý nghĩ đó, và cô run rẩy khiếp hãi. Sau khi nhìn thấy Douglas chỉ một lúc trước đây, ký ức của việc hắn đã làm với cô dường như không thể nào đẩy ra xa nữa. Như những hình ảnh cơn ác mộng của cô, chúng lao vào cô từ góc tâm trí đen tối nhất. Đau đớn, cảm giác vô phương tự vệ khủng khiếp, và xấu hổ. Nước mắt nóng hổi làm mắt cô cay cay.
Bước vào căn phòng kia, biết trước được rằng Alex có thể thử làm những chuyện đó với cô? Cô không chắc cô có thể vượt qua nó. Hay liệu cô có muốn vượt qua không? Cô yêu anh, phải. Và cô muốn trở thành bạn anh. Nhưng có những giới hạn, để giữ lại sự tỉnh táo của cô, nếu không là gì khác nữa.
Giới hạn… Nó dường như là một từ thật ích kỷ. Annie cắn môi dưới và nhắm nghiền mắt lại. Ngay từ đầu, Alex đã tặng cho cô tất cả những gì anh có thể, không giữ lại bất cứ điều gì cho mình và không đòi hỏi được đáp trả bất cứ thứ gì. Làm sao cô có thể, theo quan điểm đạo đức đúng đắn, giữ lại một phần bản thân mình khỏi anh?
Alex... nhảy điệu van với cô trên tầng gác mái, cám dỗ cô bằng âm nhạc từ ống sáo của anh, tặng cô chiếc đàn ống, dạy cô nói bằng ký hiệu. Khi Annie nhớ lại vài tháng vừa qua, cô nhận ra, không phải lần đầu tiên, mối quan hệ của họ luôn là một chiều, anh luôn cho đi, cô luôn nhận lấy. Đến một lúc nào đó, việc này phải thay đổi, và điều đó phụ thuộc vào cô. Alex có thể biểu lộ khát khao muốn được gần gũi với cô về mặt thể chất, anh thậm chí có thể biểu lộ với cô tới mức cuối cùng nhưng anh sẽ không bao giờ ép buộc cô.
Đứng dậy, cô nhìn những dòng nước chảy từ cơ thể cô xuống bồn tắm. Chiếc khăn đẫm nước trượt khỏi ngón tay cô và rơi xuống soạt một cái. Im lặng. Không có tiếng nước chảy tí tách. Không tiếng một vật rơi tõm xuống nước. Chỉ có sự trống rỗng khủng khiếp đã ngự trị cuộc đời cô thật lâu, cho tới khi gặp Alex, cô đã trở nên không mong đợi điều gì hơn thế. Giờ nối giờ, ngày qua ngày, năm tiếp năm, im lặng và cô đơn. Quen biết Alex đã thay đổi tất cả điều đó.
Với một nụ cười buồn bã, Annie nhớ lại cô đã từng cảm thấy cay đắng thế nào khi bị lừa và không nhận được món quà cưới nào hết. Cô đã sai lầm biết bao. Alex bước vào cuộc đời cô mang theo nhiều quà đến nỗi cô không tài nào đếm nổi, mỗi món quà được bọc bằng sự yêu thương dào dạt. Không có giấy gói quà xinh xắn. Không có những dải ruy-băng. Những thứ anh tặng cô không thể nào đặt trong hộp được. Nhưng tất cả chúng không vì thế mà kém phần tuyệt vời. Sao cô có thể từ chối một người đàn ông như thế bất cứ điều gì cơ chứ?
Cô nhìn chằm chằm quyết liệt vào cánh cửa đóng kín. Sau đó, không cho phép bản thân mình nghĩ ngợi gì quá giây phút đó, cô với lấy chiếc khăn khô để quấn lấy mái tóc ẩm ướt của mình. Tất cả còn quá sớm—ít nhất nó dường như là thế với cô—cô phải mặc lại áo ngủ và cài tất cả các khuy. Tay run rẩy, cô tóm lấy nắm đấm, xoay nó một cách quả quyết, và kéo cánh cửa mở ra.
Mới đầu, căn phòng dường như tối, nhưng rồi mắt cô trở nên quen với ánh sáng mờ mờ. Khi cô ra khỏi nhà tắm, bóng của cô, được tạo nên bởi ngọn đèn phía sau, nhảy múa một cách kỳ lạ trên sàn và những bức tường, ánh sáng gãy khúc chuyển động và phản chiếu lên chiếc tủ đứng và tủ đựng quần áo bằng gỗ dái ngựa được đánh bóng kỹ lưỡng. Lúc trước Annie không có thời gian để nhìn kỹ căn phòng ngủ. Giờ thì cô nhìn kỹ rồi, giống như người đàn ông sống ở đây, căn phòng gần như ảm đạm vì sự giản dị của nó, đồ đạc ngăn nắp và vững chắc, rèm cửa và giường được treo một cách khiêm tốn. Trong ánh sáng thiếu thốn, cô không thể chắc chắn, nhưng những bức tường dường như màu kem, giống như tấm rèm, khiến cô nhớ đến những chiếc sơ mi lụa Alex mặc. Thật ra, tắm trong ánh lửa, cả căn phòng dường như là hình ảnh phản chiếu của anh, vững chãi và thoải mái, được sơn những dải màu sẫm và vàng nâu sáng bóng.
Anh đứng trước lò sưởi, một cánh tay đặt trên mặt lò, đầu cúi thấp, một bên chân đi bốt đặt trên đống gỗ dự trữ ở một đầu nền lò sưởi đá. Ánh nhìn của cô đậu trên vai anh và phần lưng rộng lớn của anh, nơi áo sơ mi, vì anh giơ tay lên mà căng ra, như một làn da thứ hai ôm lấy những cơ bắp nơi thân trên. Nhìn kỹ anh, cô nhớ lại sức mạnh của anh và cách anh có thể dễ dàng chế ngự cô ra sao. Nhưng ngay cả khi những ký ức đó trượt qua tâm trí cô, cô cũng nhớ tới sự dịu dàng của anh nữa, biết bao lần anh đã chạm vào cô, những cái vuốt ve nhẹ đến nỗi nó khiến hơi thở cô như nghẹn lại.
Như thiêu thân bị hấp dẫn bởi ánh lửa, cô di chuyển về phía anh, tim cô đập sầm sập trong lồng ngực. Mỗi bước cô đi, một giọng nói nhỏ thì thầm trong đầu cô, “Một khi đến đó, mày không thể quay lại được. Một khi đến đó, mày không thể quay lại được.” Nhưng cô đã quyết định rồi. Và giờ khi cô đã quyết định, cô băn khoăn sao cô phải mất thời gian quyết định lâu như thế. Có những thứ như thể định mệnh, và bản năng cô biết rằng có người đàn ông này trong cuộc đời cô là một trong số chúng.
Anh nhìn lên khi cô tới bên anh. Như cô đã làm rất nhiều lần trước đây, Annie nhìn vào mắt anh và nghĩ tới những viên kẹo bơ cứng trong dịp Giáng sinh, vừa được lấy ra từ chảo, vẫn còn ấm. Mắt anh màu nâu vàng ấm áp, thật sâu và trong đến nỗi cô có thể lạc lối trong đó. Như những viên kẹo cô yêu thật nhiều, chúng hấp dẫn cô không tài nào kháng cự được, cám dỗ cô, lấp đầy cô với khát khao cô mà cho tới nay cô vẫn e sợ phải nhận thức. Cô dừng lại cách anh vài bước chân, biết rằng dù cô có đứng cách anh cả một sải tay cũng sẽ không đủ để cứu cô, tất nhiên không phải cứu cô khỏi anh, mà là khỏi bản thân cô.
Mắt anh… Tối nay có cái gì đó còn hơn sự ấm áp phản chiếu trong màu hổ phách sâu thẳm đó, gì đó buồn bã khủng khiếp, thấm sâu đến tận xương. Điều đó khiến cô bước thêm một bước gần anh hơn, giữ vững tinh thần. Đầu ngón tay run rẩy chạm vào tay áo anh, tim cô nhức nhối vì anh. Dịch chuyển cánh tay đặt trên bệ lò sưởi, anh quay hẳn người về phía cô. Áo anh mở tung ra để lộ vòm ngực đầy lông và phần bụng rắn chắc, phần thân thể bằng phẳng rộng lớn được vạch rõ bởi ánh lửa và bóng tối. Da anh ánh lên như thể anh vừa được nhúng vào trong đồng thiếc. Annie muốn được chạm vào anh để xem anh cảm giác thế nào, nhưng làm thế sẽ như thể nhảy ra khỏi vách đá vậy, và cô hơi lo lắng tới hậu quả để có thể khởi xướng một sự thân mật nhanh như thế.
Alex không phải lo lắng đến điều đó. Khi anh nhìn cô, một bên khóe môi của anh hơi cong lên, và anh với ra để trượt phần khớp ngón tay dọc theo má cô. Khoảnh khắc đó, với Annie, dường như không khí giữa họ nhiễm điện nhiều đến nỗi sự ma sát của da anh trên cô cung cấp một vật tích điện. Khi anh khẽ trượt khớp ngón tay nơi cổ cô, cô hít vào một hơi thật sâu cứ như thể cô vừa trồi lên từ dưới mặt nước vậy.
Nụ cười của anh sâu hơn và mắt anh lấp lánh đầy ranh mãnh. “Em trông như thể tín đồ theo đạo Cơ đốc bị kết tội, sắp sửa đối mặt với bầy sư tử ấy.”
Annie khẽ cau mày, không hoàn toàn chắc anh có ý gì.
“Người theo đạo Cơ đốc một lần bị phán tử hình vì những niềm tin tôn giáo của mình,” anh giải thích. “Ngay lúc này, em trông như thể kẻ tử vì đạo nhỏ bé sợ rằng cô ấy sắp sửa bị ngấu nghiến.” Anh cọ ngón cái lên môi dưới cô. “Quyết tâm hi sinh bản thân mình vì một mục tiêu ư, Annie? Sao anh lại có cảm giác anh chính là nó thế?”
Bối rối vì bị xuyên thấu một cách dễ dàng như thế, cô nhìn xuống. Khi cô ngước nhìn lên, nụ cười của anh biến mất và cơ mặt anh co rúm lại. Anh nhìn cô chăm chăm trong vài giây—với Annie đó là vài giây bất tận. “Em lại run rẩy, Annie và anh biết quá rõ đó không phải là vì lạnh.”
Annie không thể chối bỏ sự hiển nhiên đó. Cô đang run rẩy, và đó không phải là vì lạnh. Cô lo lắng, lo lắng một cách khủng khiếp. Và còn hơn cả là hơi sợ. Mặc dù cô biết Alex sẽ không bao giờ cố tình làm đau cô, điều đó cũng không an ủi gì nhiều khi cô nhớ lại đã đau đớn nhường nào với Douglas.
Miệng cô bất thình lình trở nên khô như cỏ khô. “Anh bảo em nghĩ về—” Bất cứ thứ gì cô muốn nói bay khỏi tâm trí cô. Sao một người lại thích những hành động đó? Alex đã gọi nó là “sự gần gũi đặc biệt” và “yêu nhau”, nhưng những lời đó dường như quá xấu hổ để có thể nhắc lại. “Em đã nghĩ về nó,” cô kết thúc khập khiễng, cầu nguyện rằng anh sẽ hiểu “nó” nghĩa là gì. “Nhớ chứ? Chiều nay, anh bảo em nghĩ về nó?”
Tay anh vẫn trên cổ họng cô, anh bắt đầu vẽ những vòng tròn nhẹ nhàng, phần thịt đệm phía trong ngón tay ngay dưới tai cô. Da cô ở đó nhạy cảm đến mức mỗi một đường trượt của đầu ngón tay anh khiến đầu dây thần kinh của cô như bốc lửa. Cô hít vào một hơi thật sâu, nhận ra quá muộn, rằng ngón cái của anh đang khẽ áp vào thanh quản cô.
“Và vì em biết anh đang buồn, em quyết định chấp nhận yêu cầu của anh,” anh kết thúc cho cô.
Annie định lắc đầu, nhưng anh đã chặn trước cô bằng cách tóm lấy cằm cô. Ánh nhìn của anh dính chặt lấy cô, không thương sót cũng như tay anh vậy. “Nếu không gì khác, Annie, hãy thành thật về việc này. Nếu em bắt đầu bôi màu sự thật vì những cảm xúc của anh và anh bắt đầu làm thế vì em, điều đầu tiên chúng ta biết, chúng ta sẽ có cả một núi những lời ‘nói dối chân thành’ hiện ra giữa chúng ta.”
“Nhưng em muốn—”
Anh lại cắt ngang cô, lần này là bằng cách chạm ngón tay anh lên môi cô. “Không, Annie, em không muốn. Đó là sự thật không hề tô vẽ.” Trong ánh lửa, mắt anh, thường xuyên trong trẻo, trở nên u ám, màu đó khiến cô nhớ đến vàng bị xỉn đi. “Từ những gì xảy ra với em, anh không chờ mong em muốn bất cứ sự hòa hợp thể chất nào. Chiều nay, anh muốn em cân nhắc khả năng đó và tin anh đủ để cho anh cơ hội chỉ cho em thấy việc đó giữa chúng ta có thể tuyệt vời như thế nào. Tất cả chỉ có thế. Chỉ một cơ hội. Anh chưa bao giờ mong đợi em đến với anh bùng cháy vì ham muốn hay muốn bất cứ phần nào của việc này.”
Như thể anh nhận thấy ý nghĩ đó khá là buồn cười, anh tiếp tục chăm chăm nhìn cô, một bên khóe môi anh hơi cong lên.
“Ừm, em đã nghĩ về chuyện đó!” cô nói với anh, cảm thấy bị đẩy sang một bên một chút vì anh dường như đang cười những thứ cô phải trả giá. “Và em đã quyết định cho anh một cơ hội để chỉ cho em.”
“Tại sao?”
“Ừm, vì...” Cô liếm môi và hướng ánh nhìn của mình chỗ hõm nơi cuống họng anh. “Vì em—’’ Cô ngắt lời và nhìn lại vào mắt anh.
“Vì em biết anh rất buồn?” anh kết thúc cho cô. “Và vì em cảm thấy bị ép buộc?” Anh lắc đầu. “Em đã quyết định đúng, Annie em yêu, bởi những lý do sai lầm.” Một nụ cười nữa không chạm lên tới mắt, anh với ra để kéo chiếc khăn tắm khỏi đầu cô. “Anh nghĩ anh sẽ đợi cho tới khi em đến với anh với tất cả những lý do đúng đắn. Còn bây giờ, cùng lau khô tóc em nhé trước khi em bị lạnh.” Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống tấm thảm dày phía trước lò sưởi, sau đó rời đi lấy chiếc lược ở tủ đựng quần áo. Khi anh trở lại chỗ cô, anh nói, “Đừng cau mày. Em sẽ có nếp nhăn đấy.”
Annie không thể không cau mày. Ngang ngạnh như cô, cô cảm thấy giận dữ và tổn thương một chút. Vì những lý do sai lầm, anh đã nói thế. Thế thì lý do nào mới là lý do anh cho là đúng? Cô yêu anh và quan tâm tới anh. Tối nay anh buồn bã, và cô muốn làm anh cảm thấy vui hơn. Cô có thể có lý do gì đúng hơn thế chứ?
Đặt một tay lên vai cô, anh ấn cô xuống thảm rồi ngồi xuống cạnh cô, một bên chân dài khoanh lại bên dưới anh, đầu gối bên kia nâng lên. Tư thế đó thật nam tính và anh thực hiện nó dễ dàng đến nỗi cô cảm thấy vụng về nếu đem so sánh. Gấu chiếc áo ngủ của cô bị mắc vào dưới bàn chân, khiến vai cô bị kéo căng không thoải mái. Cô mấy một chút thời gian cố gỡ nó ra. Khi cô cuối cùng cũng thoải mái và nhìn lên, Alex đã phân cho mình nhiệm vụ chải tóc cho cô. Nghĩ là anh sẽ giật ở những chỗ rối và khiến cô đau đến chảy nước mắt như mẹ cô vẫn làm, lúc đầu Annie rất căng thẳng. Nhưng sự dịu dàng của anh nhanh chóng xoa dịu phần cổ và vai căng cứng của cô.
Những cái vuốt ve dài và chậm. Bàn tay to, hơi thô ráp. Ấm áp bởi cả anh và ngọn lửa. Lông mi cô rủ xuống, và cơ thể cô, thả lỏng vì nhẹ nhõm, chuyển động theo những đường lược kéo. Khi đuôi tóc cô bắt đầu khô, anh nhấc chiếc lược lên với mỗi đường chải, chia những món tóc ra và để chúng rơi chầm chậm quanh vai cô. Annie nhìn chăm chăm vào ngọn lửa qua lớp màn đen như gỗ mun chảy mượt, cảm thấy mơ màng một cách kỳ lạ và như bị tách khỏi hiện thực.
Khi cuối cùng anh cũng đặt chiếc lược sang một bên, cô cảm thấy lười biếng đến nỗi cô không muốn di chuyển. Một khúc củi trong lò sưởi lăn về phía trước, tạo nên một chùm hoa lửa. Cô gần như có thể nghe được tiếng nhựa thông tí tách và tiếng ngọn lửa lép bép. Chống sức nặng lên một tay, anh vuốt tóc ra khỏi mặt cô, mắt anh tìm kiếm mắt cô. Annie cảm thấy anh muốn—không, anh cần—nói gì đó. Nét mặt anh căng ra, những đường nơi miệng anh rắn lại, trán anh có những nếp nhăn mờ. “Chuyện gì thế?” cô cuối cùng hỏi. Ánh nhìn của anh như câu dẫn cô. Trong một vài giây, anh nhìn chăm chăm vào ngọn lửa, những đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh hứng lấy ánh sáng màu hổ phách, những đường rãnh như được khắc nên bởi bóng tối. Một vài lần, miệng anh mím chặt lại và anh nuốt xuống, cứ như thể anh sắp nói ra đến nơi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn tiếp tục im lặng.
Annie cúi người về phía trước để đặt tay cô lên tay anh. Khi cô chạm vào anh, anh nhắm nghiền mắt lại. “Anh cần—” Cổ họng anh làm việc như thể những từ ngữ đang bị mắc vào thanh quản anh. “Về tối nay—Douglas và tất cả mọi thứ—anh cần phải giải thích. Anh không muốn em nghĩ là anh đặt nó lên trước em, và anh biết em đã cảm thấy thế nào tối nay.”
Ít nhất là hàng trăm lần, anh đã phải giữ lấy cằm cô để bắt cô nhìn anh. Giờ Annie làm y như thế với anh. Khi cô chạm vào anh, anh mở mắt, gần như là giật mình. Ánh nhìn của anh, sẫm lại vì thứ cảm xúc cô không thể xác định rõ được, nhìn thẳng vào mắt cô và tìm kiếm thật sâu.
“Anh yêu quý anh ta,” cô nói. “Chỉ vì anh ta làm những điều xấu không có nghĩa là anh có thể thôi quan tâm đến anh ta. Em hiểu điều đó.”
“Nó không xứng với sự yêu thương của anh, theo bất kỳ thang đo nào.”
“Cha em cũng thế, nhưng em vẫn yêu ông ấy.”
Câu đó khiến anh chú ý. Khi cô nói xong, anh kéo ánh nhìn của mình ra khỏi cô, vẻ mặt anh hơi hoang mang, cứ như thể anh ghi nhận những từ ngữ nhưng không thể hiểu được chúng. “Anh không biết tại sao, nhưng anh luôn luôn cho rằng em yêu cha em vì em không biết người nào tốt hơn ông ta.”
Annie ôm lấy đầu gối cô và mỉm cười, thích thú bởi sự thú nhận của anh hơn là bất mãn. “Em điếc chứ không ngốc.”
Câu trả lời của anh là một nụ cười. Sự ngưỡng mộ lấp lánh trong mắt anh không thể nào nhầm lẫn được. “Anh mừng là em cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra điều đó.”
“Anh đang đánh trống lảng.”
“Bị em nói trúng rồi.”
“Anh đang định giải thích. Về Douglas và những gì xảy ra tối nay.”
“Anh chỉ muốn đảm báo với em rằng, dù mọi việc trông có thế nào, anh sẽ không bao giờ đặt hắn lên trước em. Không, dù bất cứ lý do nào. Còn tối nay, anh nghĩ chủ đề này đến đây là đủ rồi. Em đã rất rối loạn khi nhìn thấy hắn, anh nghĩ thảo luận về hắn ngay lúc này sẽ không tốt chút nào cho em cũng như cho đứa bé.”
“Em bé và em hoàn toàn khỏe mạnh. Anh mới là người buồn bã. Em muốn giúp. Có chuyện gì không ổn thế?”
“Không, tất nhiên là không rồi.”
“Ừm, vậy thì? Khi em đề nghị được”—cô ngắt lời và lơ đãng ra hiệu—”gần gũi với anh, anh không cảm thấy những lý do của em là đúng đắn. Giờ anh từ chối nói về những việc làm phiền anh. Làm sao em có thể giúp được nếu anh không cho phép em?”
Anh mỉm cười lười biếng. “Vậy ra, anh đang không hợp tác?”
“Cực kỳ.”
“Anh xin lỗi.” Anh dường như cân nhắc lời cáo trạng. Rồi nụ cười của anh sâu hơn. “Anh đoán mình đang trở nên khó tính, đúng không?”
Cô gật đầu.
“Tóm gọn lại là anh phải chọn giữa việc gần gũi và nói chuyện. Đúng không?’’ Anh nhướn một bên lông mày hung hung. “Đối mặt với tối hậu thư đó, anh chọn cái đầu tiên.”
Một cái cau mày hằn lên trên trán Annie. “Xin lỗi?”
“Cái đầu tiên,” anh lặp lại. “Anh không muốn nói về em trai anh. Thế nên chỉ còn lại gần gũi là việc anh luôn muốn làm. Nên chẳng có vấn đề gì hết.”
Annie híp mắt lại nhìn anh. Trước vẻ mặt cô, vai anh giật lên với những tràng cười và mắt anh lấp lánh đầy tinh quái. “Sửa lại anh nếu anh sai, nhưng anh tin là sự nhiệt tình của em đang giảm đi đấy. Anh nghĩ em muốn làm cho anh cảm thấy tốt hơn. Tin anh đi Annie, gần gũi sẽ có tác dụng.”
“Nhát chết.”
Anh gác một bên tay lên trên đầu gối gập lên. “Ngay giây phút này, anh tin là có một câu nói đúng với cả hai chúng ta. Có lẽ chúng ta nên nắm tay nhau và cùng đối mặt với con rồng, hmm?”
Annie tóm lấy bàn tay đang đung đưa của anh. “Anh trước.”
Anh ngả đầu ra sau và cười phá lên. Bằng cách nào đó, cô biết tiếng cười của anh trầm và ấm áp, tiếng cười có thể khiến cô ấm vào tận bên trong cứ như thể cô có thể nghe được nó. Khi sự vui đùa của anh giảm đi, anh xoay tay và quấn những ngón tay anh quanh tay cô. “Anh trước hử? Em quả là vô giá, Annie cô nhóc. Hai giờ trước, anh cảm thấy như thể ai đó đã dùng dao khứa bên trong anh thành từng mảnh nhỏ, và giờ em làm anh cười phá lên.”
“Em không cố ý biến nó thành trò đùa.”
Anh trở nên hoàn toàn nghiêm túc. “Không, anh không tin là em cố ý.” Sau khi nhìn kỹ cô trong một thoáng, anh nói, “Em thật sự nghiêm túc đúng không? Nếu anh chấp nhận lời đề nghị của em, em đã chuẩn bị để anh làm tình với em.”
“Không chính xác là chuẩn bị, mà là sẵn sàng.”
Anh siết chặt tay cô lại. “Điều đó rất có ý nghĩa với anh. Rằng em tin anh đủ để mạo hiểm như thế. Nó có ý nghĩa hơn những gì anh có thể nói.”
Họng Annie cảm giác như nhẹt lại vì nhức nhối. “Em ước anh tin em bằng nửa như thế.”
Anh thở dài thật dài và nhắm mắt lại. “Ôi, Annie. Không phải là anh không tin em. Chỉ là—ừm, em không biết em đang yêu cầu gì đâu.” Anh nâng lông mi lên để nhìn cô thật kỹ. “Nói chuyện. Nó nghe thật đơn giản. Nhưng nó không phải thế. Những cảm xúc của anh về Douglas là tất cả mọi thứ ngoại trừ đơn giản, và chúng xuất phát từ, một phần, từ một chuyện đã xảy ra hàng năm trước đây rồi.”
“Chuyện gì?”
Cơ chạy dọc quai hàm anh co lại, và anh siết tay cô chặt hơn cho đến khi gần như là đau đớn. “Anh đã giết cha mẹ mình. Cha anh và mẹ Douglas, Alicia. Anh đã giết họ. Là lỗi của anh khi Douglas là một đứa trẻ mồ côi bị bỏ lại khi mới sáu tuổi. Tất cả là lỗi của anh.”
Trong tất cả mọi điều Annie mong Alex nói, không phải là điều này. Cô nhìn anh chăm chăm, sững sờ không thể tin được, tự thuyết phục rằng cô chắc hẳn phải hiểu nhầm lời anh. Vẻ mặt đau khổ của anh lại nói với cô khác. “Ôi, Alex...”
Cái siết của anh trên tay cô trở nên đau đớn hơn. “Anh không cố ý làm thế. Nó là một tai nạn. Nhưng cuối cùng thì cả hai người bọn họ đều chết như thể anh dí một khẩu súng vào đầu họ và kéo cò. Anh cảm thấy tội lỗi—” Anh hít một hơi thật sâu và thở ra qua đôi môi mím chặt. “Giê-xu. Nó sẽ mãi đeo bám anh. Anh đã dành mười bốn năm qua cố bù đắp cho Douglas, và giờ thì, nhìn lại mọi việc, anh nghĩ anh làm hại nó hơn là làm những điều tốt đẹp.”
Annie không cố kéo tay cô ra khỏi tay anh. Mặc dù cái siết của anh rất đau, cô không muốn chuyển động vì sợ cô sẽ làm anh sao nhãng, khiến anh không nói nữa. Cứ như thể con đập cuối cùng đã vỡ, những điều xấu xa trút ra từ anh. Anh chỉ dừng lại để thở khi anh kể cho cô về vụ tai nạn đã giết cha và mẹ kế của anh.
“Anh, ừm… sắp mười sáu khi chuyện đó xảy ra. Năm đó anh chỉ mới bắt đầu đi học ở Portland, và về nhà vào mùa hè để làm thuê cho cha anh ở mỏ đá.” Anh im lặng một chút, ánh nhìn của anh trở nên xa xăm vì những ký ức. “Con trai ở tuổi đó—ờ, mùa hè năm đó anh cảm thấy khá tự phụ về bản thân mình. Bốc đồng, từ trường về nhà, làm việc cùng với những người đàn ông trưởng thành, cha hỏi ý kiến của anh về những vấn đề trong kinh doanh.” Anh khẽ mỉm cười và lắc đầu. “Đây là lần đầu tiên ông ấy đối xử với anh như người lớn. Anh là một phần của tất cả mọi thứ. Trong đội công nhân. Giúp lập các đơn đặt hàng. Anh muốn chứng tỏ mình. Em hiểu chứ? Anh coi tất cả mọi thứ như một dạng kiểm tra nào đó, đỗ hay trượt, những điểm tích lũy được là thước đo trưởng thành của anh.”
Annie chẳng biết “tích lũy” nghĩa là gì, nhưng cô hiểu ý anh và gật đầu, ước mong với cả trái tim mình rằng nụ cười của anh sẽ lại chạm tới mắt. Nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy trong màu hổ phách sâu thẳm đó là đau đớn. Đau đớn khủng khiếp đã đeo đẳng anh quá lâu rồi.
“Vào khoảng cuối tháng Sáu,” anh tiếp tục, “mọi người đều háo hức vì ngày Độc lập sắp tới và lễ kỷ niệm được tổ chức trong thị trấn. Ở mỏ đá, bọn anh có đủ loại thuốc nổ, một vài người bắt đầu làm thí nghiệm, ý định ban đầu của họ là tạo nên những quả pháo của riêng mình.” Trước cái nhìn bối rối của cô, anh nhanh chóng giải thích pháo là gì, miêu tả luồng hơi mạnh nó tạo ra. “Dù thế nào, việc này dẫn sang việc khác, và đàn ông là đàn ông, họ bắt đầu chơi khăm nhau. Một ngày khi anh đang trong nhà xí, cha anh châm một quả pháo tự làm và quẳng nó vào trong. Nó nổ ngay cạnh chân anh và hù anh vãi—”
Mặt anh chuyển thành màu đỏ sẫm, và anh cười lục khục. Hình dung ra chuyện gì chắc hẳn đã xảy ra, Annie cũng không thể không mỉm cười. Đã rất lâu rồi kể từ khi tiếng động ầm ĩ khiến cô giật mình, nhưng cô vẫn có thể nhớ được cảm giác đó.
“Có thể nói nó khiến anh sợ hết hồn,” anh nói. “Sau đó, tất cả những gì anh có thể nghĩ là chơi khăm lại cha anh để trả đũa ông, làm tốt hơn ông ấy nếu có thể.” Nụ cười của anh bất ngờ nhạt đi và buồn bã trở lại trong mắt. “Vài ngày sau sự kiện xảy ra trong nhà xí, một trong những người làm việc cho cha anh đã chế ra thuốc súng đen khiến nó tạo ra được một vụ nổ nho nhỏ, dùng giấy cuộn nó lại thành những cuộn nhỏ xíu. Sau khi thử nổ một vài cuộn, anh ta làm một cuộn nữa và nhét nó vào trong điếu thuốc lá của một anh bạn cùng làm. Sau này, khi người kia châm thuốc, anh ta chỉ rít được vài hơi trước khi nó nổ ngay trước mặt anh ta. Anh nghĩ trò đó thật khôi hài, và vì cha anh hút thuốc, anh quyết định nhét thuốc nổ vào một trong những điếu thuốc của ông ấy. Nó vô hại mà. Không gây ra thương tổn nào hết. Ý định của anh là khiến ông ấy sợ chết khiếp.”
Cổ họng Annie nghẹt lại trước vẻ ám ảnh lướt qua mặt anh.
“Vì anh muốn ông ấy hoàn toàn bất ngờ, anh đợi cho tới khi về nhà và nhét vào một trong những điếu xì gà trong phòng làm việc. Anh biết là ông ấy làm công việc giấy tờ tối đó, và điếu xì gà của ông ấy sẽ nổ bùm một phát, đúng không?” Anh nhìn vào mắt cô, không dịch chuyển hay nói gì hết. “Mọi việc không xảy ra như thế. Ông ấy nhận được một hộp xì gà mới và nhét chúng vào trong hộp xì gà của mình. Không nhận ra rằng ông ấy bổ xung thêm xì gà dự trữ, đặt chỗ xì gà mới xuống dưới chỗ xì gà cũ, anh nhận ra rằng điếu xì gà anh nhét thuốc nổ rất có thể nằm dưới đáy hộp. Ngày qua ngày, và như một đứa trẻ, anh quên mất trò chơi khăm đó. Một buổi tối, cha anh và Alicia được mời đến nhà một người bạn. Cha anh sai người đánh xe độc mã tới. Họ vào trong. Douglas và anh đang đứng trên hiên nhà để vẫy chào họ.”
Cơ bắp chạy dọc theo hai bên cổ họng anh phồng lên. Annie đoán được anh sắp sửa nói cho cô điều gì, và cô không muốn gì hơn được ôm anh trong vòng tay cô để xoa dịu nỗi đau của anh. Chỉ là, nếu cô làm thế, cô sẽ không thể đọc môi anh được, thế nên cô phải hài lòng với việc nắm tay anh.
“Chỉ trước khi ông ấy nắm lấy dây cương, cha anh châm một điếu xì gà. Ông ấy hít một hơi thật sâu. Tiếng nổ lớn vang tới và con ngựa lồng lên. Khi mọi việc kết thúc, cả ông ấy và mẹ kế của anh đều đã chết.” Thả tay cô ra, anh xoay tay mình và nhìn chăm chăm vào lòng bàn tay của như thể anh sẽ tìm được câu trả lời ở đó. “Anh đã giết họ.”
Cô đặt tay lên tay anh, siết chặt lấy chúng. “Đó là tai nạn.”
Anh lắc đầu. “Tai nạn không thể ngăn chặn được. Chuyện này có thể. Nếu anh không ngu ngốc như thế, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Anh không cố ý làm hại ai.”
“Họ vẫn cứ chết.” Anh nhìn chăm chăm vào lò sưởi trong một lúc thật lâu. Khi anh cuối cùng cũng nhìn cô, cánh cửa chớp đã đóng lại trước mắt anh, cứ như thể anh đóng chặt những cảm xúc lại bên trong mình. “Anh không kể cho em để em thấy đồng cảm với anh, Annie. Anh chỉ hi vọng—ừm, rằng em có thể thấy dễ hiểu hơn. Về Douglas. Về việc tối nay anh cho nó tiền. Anh muốn tống nó đi. Anh thật sự muốn. Nhưng anh không thể.” Anh lắc đầu. “Câu chuyện đời anh là thế đấy, không bao giờ có thể nói không với nó. Vì cảm thấy tội lỗi. Có lẽ nếu anh không quá nuông chiều nó như thế, nó đã là người tốt hơn.”
Annie áp môi cô lên khớp ngón tay anh và nhắm mắt lại, ước với cả trái tim mình rằng vì anh cô có thể quay ngược thời gian và khiến mọi việc tốt đẹp hơn. Khi cô nhìn lại anh, cô thấy mắt anh đầy xa xăm, và cô biết anh đang ở xa cô, nhớ lại.
“Từ ngày cha mẹ tụi anh mất, tất cả những gì anh có thể nghĩ là cố bù đắp cho Douglas. Nó là một cậu nhóc, đang sợ hãi—đứa trẻ mồ côi—và đó là lỗi của anh. Anh không bao giờ quên hay tha thứ cho bản thân mình. Sau này, khi nó lớn hơn và những trò đùa tai quái của nó trở nên nghiêm trọng hơn, anh đổ lỗi cho bản thân mình vì cha không ở đây để dạy dỗ nó, để làm gương cho nó. Thế nên anh cũng bù đắp luôn cả chuyện đó nữa. Nó muốn bất cứ thứ gì, nó đều có. Nó muốn làm bất cứ điều gì, anh đều cho phép. Nếu nó dính vào rắc rối, anh bảo lãnh nó ra. Tóm lại là, anh giết cha mẹ nó, và sau đó anh làm hư nó. Douglas như ngày hôm nay vì trong cả cuộc đời nó, bất cứ ý thích bất chợt nào đều được đáp ứng cả.”
Không thể chịu đựng được nhìn thấy anh thế này, Annie dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt anh. “Không!” cô khóc. “Đổ lỗi cho mình vì những gì xảy ra với cha mẹ anh, nếu phải làm thế, nhưng không phải vì cách Douglas biến thành. Được nuông chiều không làm người ta xấu xa. Không xấu xa như hắn.”
“Anh đổ lỗi cho mình vì nó làm tổn thương em,” anh thú nhận. “Khi đó, anh bắt đầu nghi ngờ nó có thể sa đọa đến nhường nào, đặc biệt khi nó say, anh từ chối đối mặt với điều đó. Nếu anh làm thế, anh đã có thể ngăn chặn những gì xảy ra ở thác nước ngày hôm đó.”
Vì lời lẽ dường như chẳng tới thấm được vào được anh, Annie vòng tay cô quanh cổ anh. Anh kéo cô vào thật gần, cái ôm của anh gần như là đau đớn, anh ôm cô thật chặt. Cô cảm thấy ngực anh áp vào ngực cô rung lên. Cô biết anh đang nói gì mà không cần nhìn môi anh, “Anh xin lỗi.” Lặp đi lặp lại. Cô không muốn anh đối xử với bản thân mình như thế. Những gì Douglas đã làm—những gì đã xảy ra với cô—không một trong số đó là lỗi của anh.
Vì cô có thể cảm thấy anh vẫn đang nói, cô rụt người lại và dùng tay ôm lấy mặt anh để cô có thể nhìn được. Nước mắt, tràn đầy màu vàng vì phản chiếu ánh lửa, chảy trên má anh.
“Mỗi khi anh nghĩ về việc nó làm tổn thương em, anh cảm thấy buồn nôn,” anh nói với cô. “Chỉ nghĩ đến việc nó đặt bàn tay bẩn thỉu lên em khiến anh muốn—”
Annie không thể chịu đựng được việc để anh kết thúc. Không hề cân nhắc hậu quả có thể xảy ra, cô dùng môi mình bao phủ lên môi anh và hôn anh mãnh liệt đến nỗi nó khiến cô giật mình nhiều gần bằng nó khiến anh giật mình. Anh có định nói gì đi chăng nữa thì cũng bị tràn ra cùng với hơi thở của anh vào trong miệng cô. Anh có vị ấm áp và ngọt ngào. Môi anh dưới môi cô cảm giác như lụa ướt. Nhớ anh đã hôn cô thế nào ngày hôm đó trong phòng trẻ, cô chạm đầu lưỡi mình vào anh. Cô không cần tai cũng biết là anh rên lên. Nó toát ra từ anh, sống sượng và hổn hển, với một lực mạnh đến nỗi nó truyền qua người cô thật rõ ràng. Trượt một tay lên lưng cô, anh siết chặt nắm đấm trong mái tóc xõa ra của cô. Ghì mạnh lấy, anh hơi ngửa đầu cô ra và lại đặt môi anh lên môi cô.
Annie biết quyền kiểm soát đã chuyển từ tay cô sang anh ngay giây phút anh hôn sâu hơn. Cơ thể anh bất ngờ rắn lên khiến cô mất bình tĩnh. Dưới tay cô, cô cảm thấy phần cơ trên vai anh co lại thành những bó cứng như thép. Cơ bắp nơi tay anh cũng căng ra, chúng quấn quanh cô thành một vòng không thể nào phá vỡ được. Thép và lửa, nhu cầu và cấp thiết, chiếm hữu và quả quyết, tất cả đều là dấu hiệu cho thấy anh thay đổi.
Môi anh nghiền lên môi cô, và bất thình lình tay anh như ở khắp nơi. Những cái đụng chạm của anh nóng bỏng và táo bạo. Không có một chút dịu dàng nào trong đó hết. Annie cảm thấy sợ rằng anh không còn nhận thức được cô như là một con người nữa, rằng trong nháy mắt, với anh cô đã trở thành một cơ thể, không gì khác. Một cơ thể anh muốn sở hữu.
Đây không phải Alex cô biết. Một người lạ đã thế chỗ anh rồi.
(Hết chương 21)