Trans: summerwind210
Edit: qoop!!
Tối hôm đó, Annie đợi được phục vụ bữa tối trong phòng dành cho trẻ như thường lệ, nhưng thay vào đó Maddy hộ tống cô xuống dưới nhà, vào trong phòng khách. Mặc dù Annie chưa bao giờ tới căn phòng này khi dùng bữa, nhưng cô đã tới thăm nó vài lần trước đây với Maddy lúc ban ngày. Vẻ ấm áp và màu vàng như nắng của căn phòng đã luôn hấp dẫn cô, có lẽ vì màu sắc này khiến cô nhớ đến việc được ở ngoài trời, điều mà cô da diết nhớ. Chiếc lò sưởi bằng đá chạy dài dọc theo một mặt tường, tác dụng của nó chỉ đơn giản là để phù hợp với thiết kế. Thay vì những đường viền kiểu Ái Nhĩ Lan, chiếc tủ đựng bát đĩa được tô điểm bằng một chiếc khăn choàng thêu đơn giản với những đường riềm đăng ten. Phía trên nó bày một bộ đồ sứ với hoa văn trang trí màu hoa hồng, những dụng cụ phục vụ việc pha trà tiện lợi, và một chiếc ấm trà với những mảnh hoa văn trang trí được mạ vàng.
Mặc dù rất rộng nhưng căn phòng vẫn mang một bầu không khí ấm cúng, lấp đầy tâm trí Annie với hình ảnh ngọn lửa vui vẻ trong một buổi tối mùa đông lạnh giá và một gia đình quây quần quanh bàn ăn thịnh soạn. Alex ngồi dựa vào ghế ở một đầu chiếc bàn dài, mái tóc anh sáng bóng trong nền ánh sáng từ chùm đèn thuỷ tinh, thứ duy nhất của căn phòng được đánh giá là thanh nhã. Một tay đặt trên lưng ghế, một bên chân đi ủng bắt chéo nơi đầu gối chân kia, anh trông có vẻ hơi buồn chán và cực kỳ thiếu kiên nhẫn. Khi anh nhận thấy cô tiến vào phòng, anh nhanh chóng nhỏm đậy. Bước vòng qua chiếc bàn, anh chìa bàn tay to lớn ra cho cô.
Để phù hợp với căn phòng, anh ăn mặc rất thoải mái với áo sơ mi lụa cổ chữ V màu kem tươi mới, chiếc quần cưỡi ngựa màu nâu bích quy của anh được nhét vào đôi ủng cao cổ, màu nâu vàng. Khi anh tới gần, Annie dành một ít thời gian nhìn kỹ anh, nhận ra anh trông chẳng giống cha cô hay những người đàn ông cô đã thấy tới thăm nhà mình chút nào. Thay vì những chiếc kẹp cà vạt đính trang sức và đăng ten, chiếc đồng hồ quả quýt với những hoa văn trang trí cầu kỳ mà những quý ông đó rất thích, anh đeo một dải thắt lưng với khoá vàng trơn và một chiếc đồng hồ quả quýt đơn giản được gài qua thắt lưng. Không có áo vét lụa loè loẹt. Không nhẫn vàng lấp lánh. Không nước hoa có mùi thật buồn cười.
Khi Annie nhìn Alex, cô liên tưởng đến ánh nắng và không khí trong lành, không phải một căn phòng khách với những tấm rèm xếp nếp nặng nề cô rất ghét treo ở cửa sổ. Mái tóc hung hung của anh loà xoà, những dải màu như mặt trời lượn sóng trên trán, hơi rối bù, cứ như thể vừa mới bị gió đánh tung. Cổ áo sơ mi mở tung, để lộ ra phần ngực rám nắng. Anh thậm chí như thể anh đang ở bên ngoài, với vẻ lơ đễnh, những bước chân dài thong thả, cánh tay anh cong cong và đung đưa theo mỗi bước chân.
Khi anh dừng lại trước mặt cô, anh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô lại chỗ chiếc bàn, kéo chiếc ghế ngay bên trái anh ra. Nhận ra rằng bàn ăn được bày cho hai người, cô hướng ánh mắt chột dạ nhìn về phía anh. Ở nhà, cô không được phép dùng bữa trong phòng ăn bao giờ.
“Anh nghĩ một người vợ nên dùng bữa cùng chồng cô ấy. Em thấy phải không?”
Annie cảm thấy như thể sàn nhà biến mất dưới chân. Cô đứng đó nhìn lên anh chằm chằm đầy sửng sốt, tin chắc mình đã hiểu nhầm lời anh. Vẻ bất bình trên khuôn mặt lại nói với cô khác. Anh rõ ràng đã nói mà không nghĩ trước và đã không hề có ý định tiết lộ mẫu thông tin đó ra với cô.
Khẽ nắm lấy vai cô, anh dẫn cô vòng qua ghế, dìu cô ngồi xuống, và sau đó cúi người khẽ hôn lên tóc cô khi anh dịch cô về phía trước. Cô ngồi nghiêng sang một bên, tay trái đặt trên bàn, và vì bối rối, cô vô tình huých khuỷu tay vào tách trà của mình. Alex vươn tay ra để giải cứu món đồ sứ, lông mày của anh nhướn lên vẻ dò hỏi đầy chế giễu. Anh rõ ràng đã quyết định cách tốt nhất để xử lý tình huống này là biến nó thành trò đùa.
"Anh nhận thấy đây không phải là tin tức tốt lành nhất em nhận được trong ngày." Trước tia nhìn khiếp sợ của cô, anh hỏi, "Chắc chắn không phải là trong tuần?" Khi vẻ mặt cô vẫn mang đầy nỗi kinh hoàng lẫn hoài nghi, anh nói, "Anh biết anh đã mắc những sai lầm với tư cách là một người chồng, nhưng chắc chắn anh không tệ đến thế chứ?"
Không thể kéo tia nhìn rời khỏi anh, Annie cận thận đặt lại khuỷu tay mình gần cạnh chiếc đĩa. Vợ anh? Anh đã nói dối. Anh đơn giản là phải nói dối. Thực tế là cô biết rất ít về đám cưới. Nhưng cô cũng không khờ khạo về chúng đến mức đó. Không quá khờ khạo đến nỗi cô tham dự nó mà không biết.
Trước đó không lâu, chị gái cô Elise đã kết hôn. Buổi lễ, việc mà Annie không được phép tham dự, đã diễn ra tại nhà thờ, và trước đó là một loạt những công việc chuẩn bị kỹ lưỡng, chưa kể đến việc may chiếc váy cưới trắng tuyệt đẹp. Như Annie nhớ, nhà cha mẹ cô ngập đến tận nóc với hoa là hoa, và sau đám cưới, một đoàn người đã đến đó tiệc tùng, uống rượu pân, ăn bánh ngọt, và nhìn Elise mở quà. Hàng mớ quà. Nhiều quà hơn bất cứ lần nào Annie đã từng nhìn thấy, thậm chí còn nhiều hơn cả dưới gốc cây thông Giáng sinh.
Alex trờ lại vị trí của mình ở đầu bàn, dáng điệu của anh thả lỏng, điệu bộ của anh là cam chịu pha lẫn với chế giễu. Đặt một khuỷu tay lên tay ghế, anh kéo kéo một bên tai mình và trầm ngâm nhìn cô trong yên lặng. Sau một lúc thật lâu, anh nói, “Anh thật sự không định thông báo cho em theo cách đó, Annie. Anh thật là vô tâm, và anh xin lỗi nếu anh khiến em buồn lòng.”
Buồn lòng? Tất cả những gì Annie có thể làm là không oà ra nức nở trong giận dữ. Nếu cô kết hôn, vậy thì tại sao mẹ cô không may váy cho cô? Và tại sao cô không nhận được một món quà nào? Cô thích được nhận quà, cô thậm chí còn thích những chiếc váy xinh đẹp nhiều hơn nữa. Không tiệc tùng, không bánh ngọt, không nghi lễ tại nhà thờ. Không gì hết. Sao mà cô có thể kết hôn được chứ?
Alex bắt đầu trông khá là tự dằn vặt. Annie nghĩ có thế đó là vì anh biết cô sắp khóc. Cố đè nén mong muốn đó lại, cô nhìn xuống tay mình, nơi chúng được đặt trong lòng cô. Khi cô chú ý đến vết bẩn trên tất mình, và áp lực phía sau mắt cô trở nên tệ hơn. Không như các chị gái của mình, cô chưa bao giờ có thứ gì hết. Thay vì những bộ váy áo màu trắng, những đôi hài lụa, và những tấm mạng che mặt bằng ren, tất cả những gì cô có là những chiếc váy dài cũ kỹ bản thỉu, những đôi giày mòn vẹt, và những đôi tất lấm bẩn.
Và không quà cáp! Không có nổi một cái. Điều đó khiến cô đau khổ hơn bất cứ việc gì.
Alex nắm lấy cằm cô và nâng cô ngẩng mặt lên. Annie nhìn anh qua làn nước mắt. Cơ quai hàm anh bắt đầu giật giật. “Em yêu, đừng khóc. Chỉ vì anh—ừm, chúng ta đã kết hôn lâu rồi, được chứ? Chỉ là giờ em mới nhận ra thôi, nó không có nghĩa là mọi thứ sẽ thay đổi.” Anh cúi xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt cô, dáng điệu của anh như dỗ dành. “Anh nhận ra là em đã trải qua những kinh nghiệm cực kỳ khó chịu với Douglas.”
Douglas? Annie không biết ai là Douglas hết. Cô nhìn chằm chằm vào anh vẻ không thể tin được, ước là anh đi thẳng vào vấn đề, thứ mà trong tâm trí cô là chiếc váy cưới xinh đẹp và những món quà cô đã bị lừa không nhận được. Và đám cưới của cô được tổ chức ở đâu mới được kia chứ? Cô muốn biết. Liệu cô bằng cách nào đó cũng đã bỏ lỡ nó rồi không?
Anh rà khớp ngón tay của mình dọc theo má cô. Cảm giác râm ram nho nhỏ lan ra trên da cô những nơi anh chạm vào. Nếu là lúc khác, cô sẽ nghĩ nó là những cảm giác dễ chịu tuyệt vời, nhưng đang giận dữ thế này, tất cả những gì nó làm được là khiến cô muốn rùng mình mà thôi.
“Annie, về những gì xảy ra với em ở thác nước ngày hôm đó..." Anh chà ngón cái của mình phía dưới mắt cô để lau một giọt nước mắt đi lạc. “Anh cho là không người phụ nữ nào có khả năng hoàn toàn quên một chuyện như thế. Nhưng anh muốn nói rõ với em, ở đây ngay lúc này, rằng anh không giống em trai mình. Những gì Douglass làm với em thật—ừm, thật hèn hạ—và chừng nào anh còn thở, không một ai có thể làm tổn thương em thế nữa. Em có hiểu không, Annie, không bao giờ.”
Trước những lời này của anh, tim Annie bắt đầu nảy lên trong ngực cô như một chú chim hoảng hốt. Thác nước, người đàn ông khủng khiếp đó... em trai Alex.
“Vả chăng, khi thời điểm đến, em và anh—” Anh lướt một đầu ngón tay qua môi dưới cô, đôi mắt màu hổ phách của anh trờ nên mờ mịt với thứ trông như thể dịu dàng. “Ừm, anh đoán là nó sẽ tự tiến triển khi em và anh trở nên thoải mái với nhau hơn, anh hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, rằng chúng ta sẽ có thể đạt được sự gần gũi đặc biệt chỉ những cặp vợ chồng mới có được.”
Annie cứng người lại và cố giật ra. Anh siết chặt bàn tay trên cằm cô, cười dịu dàng. “Tất nhiên là không ngay lập tức rồi. Đừng có hoảng hốt bỏ chạy. Và chỉ khi đó cũng là điều em muốn. Không như em trai mình, anh sẽ không thô bạo với em hay khiến em bị đau. Anh hứa với em. Em hoàn toàn không có gì phải sợ—”
Annie giật ra khỏi sự cầm nắm của anh và bật dậy khỏi ghế mình. Căn phòng bất ngờ dường như không có không khí, và phổi cô co bóp một cách điên cuồng để hít thở. Đặt tay lên cổ họng, cô lùi ra xa anh một bước, tia nhìn hoảng hốt của cô dán lên khuôn mặt ngăm ngăm của anh. Khi cô dịch ra, anh từ từ nhỏm dậy.
“Annie...”
Cô lắc đầu điên cuồng phản đối, rồi sau đó quay người và chạy ra khỏi phòng.
Khi Annie chạy đi, Alex đuổi theo cô, ngạc nhiên một chút khi cô nhanh nhẹn thế nào trên đôi chân của mình, đặc biệt khi chúng ở trên cầu thang. Như một chú linh dương gazen, cô đi lên những bậc cầu thang với những bước chạy duyên dáng. Theo ngay sau gót chân cô, Alex sắp tóm được cánh tay cô thì cô dường như cảm nhận được anh đã tới gần đến nhường nào và quay người để giáp mặt với anh. Tái nhợt vì hoảng hốt, cô quay người lại, khuỷu tay nhỏ nhắn của cô lướt qua gò má anh. Alex biết đó chỉ là tai nạn thôi, nhưng cô quá kinh sợ bởi việc đánh trúng anh đến nỗi cô gần như bị trượt chân. Anh vươn tới để giữ vững cô. Nhìn thấy anh tới gần, cô lao người xuống dưới tầm với của anh và trườn theo đúng nghĩa đen để leo ngược lên những bậc cầu thang còn lại.
E sợ rằng cô có thể bị ngã, Alex khôn ngoan để cô dẫn trước anh một chút cho đến khi cô an toàn đặt chân lên đầu cầu thang. Khi anh tiếp tục đuổi tới, anh khám phá ra rằng mình đã đánh giá thấp tốc độ của cô. Cô tới phòng dành cho trẻ ngay phía trước anh, chạy vào trong, và đóng sầm cửa lại. Khi anh chạy tới căn phòng, anh nghe thấy có vật gì đó rơi thịch vào tấm gỗ. Quá ngạc nhiên, cánh cửa chỉ mở một inch khi anh cố thử, và anh nhận ra là cô nhỏ đanh đá đó đã chèn lưng ghế ngay phía dưới tay nắm cửa.
“Annie?” Alex hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh và luồn tay vào tóc. Trong tất cả những điều ngốc nghếch, ngu như lừa anh đã làm, chuyện này xứng đáng đoạt giải. Quẳng nó vào cô thế đấy. Anh vẫn khó có thể tin được là anh đã làm vậy. Sớm hay muộn, sớm thì có lẽ tốt hơn để cô không biết được nó từ những người khác, anh sẽ phải nói cho cô về cuộc hôn nhân của họ. Nhưng không phải nói như thế này. “Annie, em yêu, mở cửa ra được không. Để anh giải thích. Những gì anh nói ở dưới nhà? Ừm, em rõ ràng là hiểu nhầm những gì anh muốn nói. Nếu em cho anh cơ hội, anh sẽ làm sáng tỏ mọi việc.”
Sau khi trình bày bài phát biểu nho nhỏ dễ thương đó, Alex mới chợt nhớ anh đang nói chuyện với một cô nhỏ bị điếc. Giê-xu. Anh véo véo sống mũi và hít vào một hơi thật sâu. Cô đang làm gì trong đó? Ý nghĩ duy nhất an ủi anh là, dù cô có sợ hãi đến nhường nào, cô cũng không thể lao ra ngoài cửa sổ được. Và không phái nó thật phiền toái sao? Anh thúc người vào cánh cửa. Cái ghế chết tiệt đó chắc thật.
Anh có lẽ sẽ dọa cô sợ gần chết nếu như anh húc tung cánh cửa để vào phòng. Cái ghế không nghi ngờ gì sẽ bị đánh bay, cánh cửa rất có thể bị hư hỏng nặng, và thêm vào tất cả những điều đó, xông vào như thế sẽ chẳng mở đường cho việc khiến cô yên lòng. Quay người, Alex dựa lưng vào tường, cố gắng một cách điên cuồng để nghĩ ra cách nào đó thuyết phục cô mở cửa. Vì cô không nghe được, những bài hùng biện sẽ không có ích gì.
À... nhưng cô có thể nghe được, anh nhắc nhở mình. Những gì anh cần là một thứ gây ra tiếng ồn. Một thứ gì đó cô sẽ thấy kỳ lạ đến nỗi cô không thể cưỡng lại được. Thật không may anh không có dàn đàn ống như tại nhà thờ trong tầm tay. Âm nhạc, anh đoán, rất có thể dụ dỗ Annie đi xuyên qua lửa.
Âm nhạc... Alex đứng thẳng dậy. Âm nhạc! Tất nhiên rồi. Anh chạy xuống hành lang tới phòng ngủ của mình.
Cuộn trong lại trên sàn phòng dành cho trẻ, vai bị ép chặt giữa giường và bức tường, Annie ngó qua tấm đệm vào bóng tối đen đặc trong phòng mình. Không thắp đèn, mọi thứ như được tắm trong màu xanh kỳ quái và trông giống như ma. Thần kinh cô vẫn nảy lên bởi việc chạm trán với Alex, cô rất dễ nghĩ mình có thể nhìn thấy những sinh vật gớm guốc bay lượn trong những hốc tường tối tăm, theo dõi cô và đợi cơ hội nhảy ra vồ lấy cô.
Cô lắc đầu xua những ý nghĩ đó đi, từ chối để cho trí tưởng tượng sống động của mình chạy loạn. Ngay lúc này, điều duy nhất rất có khả năng nhảy bổ vào cô là Alex Montgomery, và cô tốt nhất là theo dõi cánh cửa thay vì bóng tối. Nếu anh quyết định xông vào, cái ghế nhỏ yếu ớt cô chặn dưới tay nắm cửa đó chẳng thể ngăn anh được.
Vợ anh. Mỗi lần Annie nghĩ đến từ đó, cô lại co rúm lại. Và khi cô để bản thân mình cân nhắc về những thứ liên quan đến vấn đề này, cô bắt đầu toát hết cả mồ hôi. Cái loại mồ hôi lạnh, khiến người ta run rẩy phủ một lớp mỏng lên da cô và chạy thành dòng lạnh lẽo xuống sương sườn cô. Douglas, người tấn công cô, là em trai anh. Ôi, Chúa! Cô cũng đã đoán như thế. Ngay từ đầu, cô đã đoán như thế. Nhưng thời gian qua đi, cô đã thôi cảm thấy sợ hãi liên miên.
Cho đến lúc này... Anh muốn trở nên gần gũi với cô? Anh đã thú nhận thế. Gần gũi với cô như Douglas đã làm ngày hôm đó ở thác nước, chỉ có điều anh hứa sẽ không làm cô đau, tất nhiên rồi. Anh thật sự nghĩ cô ngốc nghếch đến độ tin điều đó sao?
Nước ngập trong mắt cô. Tất nhiên là anh ta tin vậy rồi. Sau cùng thì cô là Annie, kẻ ngốc nghếch, và kẻ ngốc thì tin tất cả những gì họ được bảo. Đúng không? Sai rồi. Ngay cả cô có ngốc như thế, nó sẽ không có gì khác. Cứ như thể sự đau đớn cô đã phải chịu dựng ngày hôm đó là phần kinh khủng duy nhất? Cô không muốn bị chạm vào như thế lần nữa. Không bao giờ. Không, dù bởi bất cứ ai.
Ký ức ồ ạt ùa vào trong tâm trí Annie, cực kỳ tàn nhẫn. Từ ngày đó, cô đã cố rất nhiều để không bao giờ nghĩ về những gì đã xảy ra. Nhưng đôi khi, như lúc này đây, cô không thể nào xua những hình ảnh đó đi. Alex muốn làm những việc đó với cô. Và cô là vợ anh.
Nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, mọi việc dường như thật rõ ràng. Ông mục sư, cúi đầu và đọc từ cuốn kinh thánh, Mẹ cô bắt cô gật đầu. Cha cô giúp cô ký vào tờ giấy. Cô đã kết hôn buổi sáng hôm đó. Với Alex Montgomery. Đó là lý do tại sao anh ta đưa cô tới đây, vì cô là vợ anh, không phải là vì cô béo và cha mẹ cô không muốn cô nữa.
Điên tiết—với bản thân mình, với cha mẹ cô, với Alex— Annie dùng nắm tay dụi mắt và nín thở để không thổn thức. Nếu cô bắt đầu phát ra âm thanh, chồng cô có thể sẽ đến. Ôi, Lạy Chúa, chồng cô... Annie đã nhìn mẹ mình đủ để biết người chồng luôn là chủ và vợ luôn phải nhốn nháo chạy quanh, cố gắng một cách điên cuồng để giữ cho chồng họ vui vẻ.
Well, nếu cô sẽ phải chạy đôn chạy đáo trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình, ít nhất những phiền phức của cô cũng xứng đáng với một chiếc váy trắng muốt xinh đẹp và được mọi người tặng quà. Cô thậm chí còn không quan tâm quà là gì, chùng nào nó được bọc trong những lớp giấy đẹp đẽ để cô không biết bên trong là thứ gì cho đến khi cô mở nó ra. Ngay từ khi còn là một cô bé, cô đã luôn thích những điều bất ngờ.
Chỉ là không phải loại bất ngờ cô nhận được tối nay thôi.
Một âm thanh ai oán cao vút bất thình lình xuyên qua không gian im ắng cào vào đầu mút những sợi dây thần kinh non nớt của cô. Annie không biết nó là gì. Nghiêng đầu, cô mở to mắt nhìn chăm chăm vào nơi bóng tối dày đặc, cố gắng đoán nó đến từ phía nào. Âm thanh lại xuyên qua không gian im ắng tới chỗ cô lần nữa, kỳ lạ và du dương, liên miên không dứt.
Tò mò kéo Annie ra khỏi chỗ trốn giữa chiếc giường và bức tường. Một dải sáng hẹp từ hành lang trượt vào trong phòng cô qua cánh cửa hé mở. Ánh nhìn của cô dính vào chỗ hé ra đó, cô chầm chậm di chuyển về phía trước. Chỉ cách chiếc ghế có một vài bước chân, cô dừng lại, rón rén, và vươn cổ ra. Qua khe hở hẹp, cô có thể nhìn thấy Alex. Anh ngồi trên sàn, phía ngoài phòng cô, lưng anh dựa vào bức tường đối diện với hành lang. Trong tay anh là một vật gì đó dài và có màu bạc, vật mà anh đang giữ tại môi mình theo một góc độ nào đó.
Âm nhạc.
Annie đứng đó, sững sờ. Âm thanh đó khiến những sợi lông tơ trên tay cô dựng đứng lên tận ngọn. Nó quá đỗi hay. Khó mà nhận ra là cô di chuyển, cô bước tới gần cánh cửa hơn để cô có thể nghe nó rõ hơn, và âm thanh du dương đó như vẫy tay rủ cô tới gần. Cô không thể kháng cự lại việc dịch đến chỉ gần hơn một chút thôi. Sau đó gần hơn chút nữa. Trước khi cô nhận ra, mặt cô đã áp vào khe hở, tia nhìn của cô như đóng đinh vào Alex. Cơn ác mộng hay kẻ bỏ bùa mê? Với Annie anh dường như là cả hai, đầy khiếp sợ nhưng cũng thật hút hồn.
Cô có thể thấy ngực anh phồng lên, sau đó xẹp xuống khi anh thổi vào miệng sáo, những ngón tay thô ráp của anh ấn một cách duyên dáng vào những nút tròn nhỏ để phát ra những nốt nhạc cụ thể. Đôi khi cô không nghe thấy chúng. Nhưng hầu hết cô đều nghe được, và chúng thật đáng ngạc nhiên.
Bất thình lình anh ngừng chơi và nhìn thẳng vào cô. Annie bật lùi ra khỏi chỗ cánh cửa hé ra, tim cô đập thình thịch, nhưng ngay cả khi đứng xa hơn, cô vẫn nhìn thấy khuôn mặt anh. Anh đang chìa vật màu bạc đó ra, mắt anh đầy thuyết phục. “Em có muốn thử chơi không, Annie?”
Thử chơi? Cô áp một tay lên cổ họng, khát khao tràn đầy nhiều đến nỗi nó gần như là đau. Âm nhạc. Thật sự được cầm nó trong tay...
Việc Alex đứng bật đậy khiến cô loạng choạng lùi về phía sau. Bằng một điệu bộ lười nhác, không vội vã, anh tiến tới cánh cửa và chìa cái vật bằng bạc đó ra gần chỗ khe hở. “Nó chơi rất dễ, một khi em biết cách.” Anh cúi đầu để ngó cô qua khe cửa, nụ cười của anh đầy trấn an. “Nó là cây sáo. Anh đã học chơi nó hồi lúc nhỏ. Anh gần như quên béng là mình vẫn còn giữ nó.”
Annie không thể giật tia nhìn của mình ra khỏi anh. Cây sáo sẽ không thể nào lọt qua khe hở của cánh cửa được, và anh biết điều đó. Vì anh chìa nó ra cho cô, cô sẽ phải dịch chuyển chiếc ghế một chút, và trong khi cô làm thế, anh có thể dùng vai húc mở cánh cửa để tiến vào.
“Tới nào, Annie. Anh biết em muốn chơi thử nó chết đi được.” Anh vươn tới gần hơn, đầu ngón tay gõ gõ lên cánh cửa. Sau đó anh cười toe toét, chậm rãi và tinh quái, hàm răng trắng bóng tương phản với làn da ngăm ngăm trên khuôn mặt anh. “Vừng ơi mở ra,” anh nói, vai khẽ rung rung, dấu hiệu cho cô biết rằng anh đang cười lục khục. “Những từ rất nổi tiếng trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp. Em đã nghe truyện đó bao giờ chưa?’’ Anh lại chìa cây sáo ra để cám dỗ cô. “Đã bao lâu rồi kể từ khi có người kể chuyện cho em, Annie em yêu? Nhân tiện, em đã bao giờ chơi nhạc chưa? Anh sẽ rất vui được kể chuyện và dạy em chơi nhạc. Nhưng trước hết em phải mở cửa ra đã.”
Annie lùi lại một bước và lắc đầu. Rõ ràng là giận dữ vì sự bướng bỉnh của cô, anh luồn tay vào tóc, chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, và sau đó hít vào một hơi đến phồng má. Đầu ngón tay lại vươn ra để gõ gõ vào rìa cánh cửa, anh nói, “Anh sẽ nói cho em điều này. Em chỉ phải mở cánh cửa rộng ra một chút thôi, anh sẽ chuyển cây sáo qua đó cho em. Anh hứa với em là anh không túm lấy em hay ép em mở cửa ra. Chúng ta thoả thuận thế nhé?”
Cô liếc nhìn cây sáo. Với cô nó trông như một phép màu, phản chiếu ánh sáng từ hành lang và toả sáng rực rỡ như thể một chiếc gương vậy.
“Hãy tin anh,” anh thúc giục cô. “Anh rất giữ lời. Em không thích chơi thử cây sáo sao? Thổi nó thật sự rất vui đấy.”
Đặt nó lên miệng mình, anh hít vào một hơi và hổi vào miệng cây sáo lần nữa. Một âm thanh chói tai xuyên qua bóng tối đến chỗ cô. Và nó tiếp tục tiến đến. Lượn vòng quanh, phía trên và xuyên qua cô. Annie nhắm mắt lại, khó mà tin được là cô đang nghe nó. Và, ôi, cô không bao giờ muốn nó dừng lại. Cô cảm thấy mình như thể một chiếc cốc rỗng đang được rót đầy.
Nâng lông mi lên, cô di chuyển về phía anh, bị hấp dẫn bởi âm nhạc và đôi mắt anh, không hoàn toàn chắc chắn thứ nào có lực kéo mạnh hơn. Khi đầu gối cô đụng phải chiếc ghế, cô dừng lại, ánh nhìn của cô bị anh giữ chặt, những giác quan của cô quay cuồng. Anh cuối cùng cũng ngừng chơi và một lần nữa chìa cây sáo ra cho cô. Lần này, anh thật sự cố luồn cây sáo qua khe hở, nhưng những nốt bị mắc vào khung cửa.
“Nếu em muốn thử chơi, em sẽ phải mở cánh cửa rộng ra một chút." Anh nghiêng đầu để ngó xuống chỗ chiếc ghế. “Dịch chuyển nó về phía em hai phân thôi. Anh hứa anh sẽ không xô cửa vào đâu.”
Khi cô ngập ngừng, anh cười khẽ. “Annie, nghĩ đi. Em có thật sự tin là cái ghế đó có thể ngăn anh nếu anh muốn vào không? Nó chỉ khiến anh chậm lại thôi, nhưng đó là tất cả. Anh đã không phá cửa chỉ vì một lý do thôi, và đó là vì anh không muốn làm em sợ. Anh không nghĩ nó sẽ có ý nghĩa gì nếu bây giờ anh quyết định phá cửa.”
Annie biết chiếc ghế không thể giữ anh ở ngoài, không nếu anh quyết tâm. Tay run rẩy, cô tóm lấy phần ghế ngồi và khẽ nhấc nó, kéo nó về phía cô. Sau đó cô chỉnh lại vị trí của phần lưng ghế phía dưới tay nắm cửa. Alex đẩy cây sáo qua phần khe cửa đã được mở rộng hơn. Sau khi Annie nhận lấy nhạc cụ đó, anh dựa một bên vai vào khung cửa, nhìn khi cô thổi phù phù vào phần miệng sáo.
“Em không giữ nó đúng vị trí nơi miệng mình,” anh thông báo cho cô.
Cô thử cách khác và dùng hết sức bình sinh thổi vào cái lỗ, nhưng không một âm thanh nào phát ra. Anh lắc đầu và định vươn tới để giúp cô. Cánh cửa như một chướng ngại vật chống lại anh. “Em có thể mở rộng hon chỉ một chút thôi được không, để anh có thể chỉ cho em thổi thế nào?”
Annie có một linh cảm khủng khiếp rằng anh đang cố lừa cô. Ý nghĩ của cô chắc hẳn phải hiện lên trên mặt, vì anh đảo mắt và nói, “Anh sẽ không làm gì ngoại trừ dạy em chơi nó.”
Cô kiếm tìm tia nhìn của anh trong một khoảnh khắc dường như là bất tận. Sau đó cô uốn miệng thành câu, “Anh hứa chứ?”
Anh áp mặt vào khe hở. “Nói lại đi?”
“Anh hứa chứ?”
Anh lắc đầu. “Chậm hơn. Anh không thể—”
“Anh hứa chứ!” Khi cô lặp lại những từ này, Annie đặt tay lên ngực.
“Anh có hứa không à?” Anh đứng nghiêm trang và giơ tay lên. “Em yêu, anh hứa. Trên nấm mồ của anh.” Anh làm một động tác búng tay. “Anh tốt nhất là thề. Bằng cuốn Kinh thánh, nếu em có một cuốn trong tay.”
Anh trông chân thành đến nỗi Annie gần như mỉm cười. Sau đó, chống lại những phán đoán tốt hơn của mình, và đi theo tiếng gọi trái tim, cô dịch chuyển chiếc ghế và kéo cánh cửa mở ra. Alex dường như giật mình khi cô hoàn toàn mở cửa, và trong một thoáng, anh chỉ đứng đó, đầy bối rối. Sau đó anh gãi gãi cạnh mũi và bước qua ngưỡng cửa.
Annie dúi cây sáo vào tay anh. Anh nhận lấy nó và cười một trong những nụ cười toe toét lệch sang một bên hào nhoáng của anh. “Đến đây nào.”
Với những lời đó, anh thắp đèn lên và tới ngồi xuống giường. Vỗ vỗ vào tấm đệm bên cạnh mình, anh đợi cô đến chỗ anh. Annie liếc một cách băn khoăn đến chỗ cánh cửa mở tung, không hoàn toàn chắc chắn liệu cô có muốn mạo hiểm ở một mình cùng anh. Khi cô quay người để nhìn lại anh, nụ cười toe toét của anh trở nên tinh quái. “Em, cô gái trẻ, không hề cả tin chút nào.”
Annie nâng một bên vai lên thành một cái nhún vai gần như không thể nhận thấy được. Anh híp mắt lại nhìn cô và chìa cây sáo ra. “Em không thể học cách thổi nó mà đứng cách anh cả một căn phòng được.”
Điều đó là đúng, và cô biết thế. Và, ôi, cô muốn học chơi đến nhường nào. Cô chậm rãi đến chỗ chiếc giường. Cô căng cả người ra khi ngồi xuống cạnh anh. Trong ánh sáng bập bùng, anh trông to lớn đến đáng ngại.
“Đầu tiên, em phải giữ nó đúng vị trí ở môi mình,” anh nói, và với những lời đó, anh vòng một cánh tay qua vai cô để anh có thể giúp cô giữ thứ nhạc cụ đó.
Trước sự gần gũi của anh, Annie giật người ra. Khi cô bắn cho anh một cái nhìn đầy dò hỏi, cô nhận thấy gương mặt anh lơ lửng vừa đủ hai phân phía trên mặt cô. Tim của cô lộn ngược một phát, lảo đảo rồi ngừng hẳn như muốn bệnh, và sau đó chậm chạp hoạt động lại, mỗi nhịp đập như phang mạnh vào lồng ngực cô.
“Anh hứa rồi, nhớ chứ?” Anh cong người về phía trước để cô có thể nhìn thấy anh nói khi anh chỉ cho cô cách thổi cây sáo như thế nào. “Em phải giữ miệng mình đúng.” Để làm mẫu, anh nhếch môi lên phía trên răng mình. “Sau đó em áp miệng vào lỗ sáo. Thế, được rồi. Giờ thì thổi đi.”
Annie thổi ra một hơi với tất cả sức lực cô có thể tập hợp được. Không một âm thanh nào phát ra. Alex ngả đầu ra sau, phá lên cười, và quệt nước mắt. “Không mạnh thế đâu, ngốc ạ. Em sẽ đứt mạch máu mất thôi.”
Annie cúi đầu và thử lần nữa. Lần này, Alex lùi ra phía sau, mắt anh sáng lên với những tràng cười lặng lẽ. Một tiếng khúc khích lan lên trên cổ họng cô. Quên mất là phải kìm âm thanh đó lại, cô nuốt nó lại ở những giây cuối cùng, gần như khiến mình chết nghẹt vì làm thế.
Nụ cười của anh bất chợt biến mất. “Em có thể cười, Annie. Ở đây không có luật cấm cười. Cứ cười nhiều bao nhiêu em muốn.”
Cô lặng người đi, nhìn anh chằm chằm qua những nút ấn của cây sáo, những thôi thúc khúc khích đều biến mất. Anh liếc nhìn lên. “Mái nhà mình chắc lắm. Anh hứa đấy, mái nhà sẽ không sập xuống đâu. Không ai giận dữ hết. Anh sẽ không phạt em. Giờ đây là nhà em rồi. Bất cứ ai phàn nàn về việc em làm ồn sẽ được anh mời cuốn gói ngay lập tức.
Khi cô tiếp tục nhìn anh chăm chăm một cách không thể nào tin được, anh lắc đầu. “Ok, được rồi. Không cười. Thành Rome có được xây trong một ngày đâu. Chúng ta sẽ dần gầy dựng lên nó.” Với một cái nháy mắt anh thêm vào, “Tối nay, chúng ta sẽ để em làm Maddy sao nhãng bởi những nốt nhạc lệch tông.”
Trong khoảng thời gian một tiếng đồng hồ, Annie làm chính xác như thế. Maddy xuất hiện trên ngưỡng cửa, hai tay bà bịt vào hai bên đầu. “Ôi, cậu chủ Alex, xin hãy rủ lòng thương!”
Alex cười phá lên và xua tay đuổi bà đi. “Cứ nhét một ít bông vào tai bà. Chúng tôi đang chơi vui mà.”
Annie hết hơi hết sức thổi vào cây sáo. Những tiếng ồn hay nhất trên thế giới vang lại qua đầu cô. Cô hít vào một hơi nữa và lặp lại. Cô cảm thấy chiếc giường rung chuyển và biết là Alex đang cười. Cô dứt miệng ra khỏi nhạc cụ đó và mỉm cười với anh.
Vén một lọn tóc xoăn nơi thái dương cô, anh mỉm cười đáp lại. Rồi sau đó anh khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên khi nói, “Cây sáo là của em, Annie. Em có thể chơi nó cả ngày vào ngày mai nếu em muốn. Tối nay em tốt nhất là dừng lại thôi.” Anh liếc về phía Maddy, sau đó quay lại với Annie để cô có thể đọc môi anh khi anh nói với cô. “Trước khi bà quản gia nào đó mà anh biết quyết định lột da đầu cả hai chúng ta.”
Annie đặt cây sáo vào trong lòng mình và tôn kính vuốt ve những nút bấm của nó. Sau rốt thì Alex cũng đã tặng cho cô một món quà cưới, cô nghĩ. Một món quà mà không một ai khác từng nghĩ đến việc tặng cho cô. Âm nhạc... Âm nhạc diệu kỳ, được bọc lại bằng phép màu
(hết chương 14)
---------------------------------------
wind: Chúc các ss một ngày 8/3 hạnh phúc, nhận được thật nhiều quà được bọc lại bằng những phép màu.
qoop: và tất nhiên ko thể thiếu những đóa hoa tươi thắm. ^^
Mặc dù rất rộng nhưng căn phòng vẫn mang một bầu không khí ấm cúng, lấp đầy tâm trí Annie với hình ảnh ngọn lửa vui vẻ trong một buổi tối mùa đông lạnh giá và một gia đình quây quần quanh bàn ăn thịnh soạn. Alex ngồi dựa vào ghế ở một đầu chiếc bàn dài, mái tóc anh sáng bóng trong nền ánh sáng từ chùm đèn thuỷ tinh, thứ duy nhất của căn phòng được đánh giá là thanh nhã. Một tay đặt trên lưng ghế, một bên chân đi ủng bắt chéo nơi đầu gối chân kia, anh trông có vẻ hơi buồn chán và cực kỳ thiếu kiên nhẫn. Khi anh nhận thấy cô tiến vào phòng, anh nhanh chóng nhỏm đậy. Bước vòng qua chiếc bàn, anh chìa bàn tay to lớn ra cho cô.
Để phù hợp với căn phòng, anh ăn mặc rất thoải mái với áo sơ mi lụa cổ chữ V màu kem tươi mới, chiếc quần cưỡi ngựa màu nâu bích quy của anh được nhét vào đôi ủng cao cổ, màu nâu vàng. Khi anh tới gần, Annie dành một ít thời gian nhìn kỹ anh, nhận ra anh trông chẳng giống cha cô hay những người đàn ông cô đã thấy tới thăm nhà mình chút nào. Thay vì những chiếc kẹp cà vạt đính trang sức và đăng ten, chiếc đồng hồ quả quýt với những hoa văn trang trí cầu kỳ mà những quý ông đó rất thích, anh đeo một dải thắt lưng với khoá vàng trơn và một chiếc đồng hồ quả quýt đơn giản được gài qua thắt lưng. Không có áo vét lụa loè loẹt. Không nhẫn vàng lấp lánh. Không nước hoa có mùi thật buồn cười.
Khi Annie nhìn Alex, cô liên tưởng đến ánh nắng và không khí trong lành, không phải một căn phòng khách với những tấm rèm xếp nếp nặng nề cô rất ghét treo ở cửa sổ. Mái tóc hung hung của anh loà xoà, những dải màu như mặt trời lượn sóng trên trán, hơi rối bù, cứ như thể vừa mới bị gió đánh tung. Cổ áo sơ mi mở tung, để lộ ra phần ngực rám nắng. Anh thậm chí như thể anh đang ở bên ngoài, với vẻ lơ đễnh, những bước chân dài thong thả, cánh tay anh cong cong và đung đưa theo mỗi bước chân.
Khi anh dừng lại trước mặt cô, anh nắm lấy tay cô, sau đó kéo cô lại chỗ chiếc bàn, kéo chiếc ghế ngay bên trái anh ra. Nhận ra rằng bàn ăn được bày cho hai người, cô hướng ánh mắt chột dạ nhìn về phía anh. Ở nhà, cô không được phép dùng bữa trong phòng ăn bao giờ.
“Anh nghĩ một người vợ nên dùng bữa cùng chồng cô ấy. Em thấy phải không?”
Annie cảm thấy như thể sàn nhà biến mất dưới chân. Cô đứng đó nhìn lên anh chằm chằm đầy sửng sốt, tin chắc mình đã hiểu nhầm lời anh. Vẻ bất bình trên khuôn mặt lại nói với cô khác. Anh rõ ràng đã nói mà không nghĩ trước và đã không hề có ý định tiết lộ mẫu thông tin đó ra với cô.
Khẽ nắm lấy vai cô, anh dẫn cô vòng qua ghế, dìu cô ngồi xuống, và sau đó cúi người khẽ hôn lên tóc cô khi anh dịch cô về phía trước. Cô ngồi nghiêng sang một bên, tay trái đặt trên bàn, và vì bối rối, cô vô tình huých khuỷu tay vào tách trà của mình. Alex vươn tay ra để giải cứu món đồ sứ, lông mày của anh nhướn lên vẻ dò hỏi đầy chế giễu. Anh rõ ràng đã quyết định cách tốt nhất để xử lý tình huống này là biến nó thành trò đùa.
"Anh nhận thấy đây không phải là tin tức tốt lành nhất em nhận được trong ngày." Trước tia nhìn khiếp sợ của cô, anh hỏi, "Chắc chắn không phải là trong tuần?" Khi vẻ mặt cô vẫn mang đầy nỗi kinh hoàng lẫn hoài nghi, anh nói, "Anh biết anh đã mắc những sai lầm với tư cách là một người chồng, nhưng chắc chắn anh không tệ đến thế chứ?"
Không thể kéo tia nhìn rời khỏi anh, Annie cận thận đặt lại khuỷu tay mình gần cạnh chiếc đĩa. Vợ anh? Anh đã nói dối. Anh đơn giản là phải nói dối. Thực tế là cô biết rất ít về đám cưới. Nhưng cô cũng không khờ khạo về chúng đến mức đó. Không quá khờ khạo đến nỗi cô tham dự nó mà không biết.
Trước đó không lâu, chị gái cô Elise đã kết hôn. Buổi lễ, việc mà Annie không được phép tham dự, đã diễn ra tại nhà thờ, và trước đó là một loạt những công việc chuẩn bị kỹ lưỡng, chưa kể đến việc may chiếc váy cưới trắng tuyệt đẹp. Như Annie nhớ, nhà cha mẹ cô ngập đến tận nóc với hoa là hoa, và sau đám cưới, một đoàn người đã đến đó tiệc tùng, uống rượu pân, ăn bánh ngọt, và nhìn Elise mở quà. Hàng mớ quà. Nhiều quà hơn bất cứ lần nào Annie đã từng nhìn thấy, thậm chí còn nhiều hơn cả dưới gốc cây thông Giáng sinh.
Alex trờ lại vị trí của mình ở đầu bàn, dáng điệu của anh thả lỏng, điệu bộ của anh là cam chịu pha lẫn với chế giễu. Đặt một khuỷu tay lên tay ghế, anh kéo kéo một bên tai mình và trầm ngâm nhìn cô trong yên lặng. Sau một lúc thật lâu, anh nói, “Anh thật sự không định thông báo cho em theo cách đó, Annie. Anh thật là vô tâm, và anh xin lỗi nếu anh khiến em buồn lòng.”
Buồn lòng? Tất cả những gì Annie có thể làm là không oà ra nức nở trong giận dữ. Nếu cô kết hôn, vậy thì tại sao mẹ cô không may váy cho cô? Và tại sao cô không nhận được một món quà nào? Cô thích được nhận quà, cô thậm chí còn thích những chiếc váy xinh đẹp nhiều hơn nữa. Không tiệc tùng, không bánh ngọt, không nghi lễ tại nhà thờ. Không gì hết. Sao mà cô có thể kết hôn được chứ?
Alex bắt đầu trông khá là tự dằn vặt. Annie nghĩ có thế đó là vì anh biết cô sắp khóc. Cố đè nén mong muốn đó lại, cô nhìn xuống tay mình, nơi chúng được đặt trong lòng cô. Khi cô chú ý đến vết bẩn trên tất mình, và áp lực phía sau mắt cô trở nên tệ hơn. Không như các chị gái của mình, cô chưa bao giờ có thứ gì hết. Thay vì những bộ váy áo màu trắng, những đôi hài lụa, và những tấm mạng che mặt bằng ren, tất cả những gì cô có là những chiếc váy dài cũ kỹ bản thỉu, những đôi giày mòn vẹt, và những đôi tất lấm bẩn.
Và không quà cáp! Không có nổi một cái. Điều đó khiến cô đau khổ hơn bất cứ việc gì.
Alex nắm lấy cằm cô và nâng cô ngẩng mặt lên. Annie nhìn anh qua làn nước mắt. Cơ quai hàm anh bắt đầu giật giật. “Em yêu, đừng khóc. Chỉ vì anh—ừm, chúng ta đã kết hôn lâu rồi, được chứ? Chỉ là giờ em mới nhận ra thôi, nó không có nghĩa là mọi thứ sẽ thay đổi.” Anh cúi xuống để có thể nhìn thẳng vào mắt cô, dáng điệu của anh như dỗ dành. “Anh nhận ra là em đã trải qua những kinh nghiệm cực kỳ khó chịu với Douglas.”
Douglas? Annie không biết ai là Douglas hết. Cô nhìn chằm chằm vào anh vẻ không thể tin được, ước là anh đi thẳng vào vấn đề, thứ mà trong tâm trí cô là chiếc váy cưới xinh đẹp và những món quà cô đã bị lừa không nhận được. Và đám cưới của cô được tổ chức ở đâu mới được kia chứ? Cô muốn biết. Liệu cô bằng cách nào đó cũng đã bỏ lỡ nó rồi không?
Anh rà khớp ngón tay của mình dọc theo má cô. Cảm giác râm ram nho nhỏ lan ra trên da cô những nơi anh chạm vào. Nếu là lúc khác, cô sẽ nghĩ nó là những cảm giác dễ chịu tuyệt vời, nhưng đang giận dữ thế này, tất cả những gì nó làm được là khiến cô muốn rùng mình mà thôi.
“Annie, về những gì xảy ra với em ở thác nước ngày hôm đó..." Anh chà ngón cái của mình phía dưới mắt cô để lau một giọt nước mắt đi lạc. “Anh cho là không người phụ nữ nào có khả năng hoàn toàn quên một chuyện như thế. Nhưng anh muốn nói rõ với em, ở đây ngay lúc này, rằng anh không giống em trai mình. Những gì Douglass làm với em thật—ừm, thật hèn hạ—và chừng nào anh còn thở, không một ai có thể làm tổn thương em thế nữa. Em có hiểu không, Annie, không bao giờ.”
Trước những lời này của anh, tim Annie bắt đầu nảy lên trong ngực cô như một chú chim hoảng hốt. Thác nước, người đàn ông khủng khiếp đó... em trai Alex.
“Vả chăng, khi thời điểm đến, em và anh—” Anh lướt một đầu ngón tay qua môi dưới cô, đôi mắt màu hổ phách của anh trờ nên mờ mịt với thứ trông như thể dịu dàng. “Ừm, anh đoán là nó sẽ tự tiến triển khi em và anh trở nên thoải mái với nhau hơn, anh hi vọng mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi, rằng chúng ta sẽ có thể đạt được sự gần gũi đặc biệt chỉ những cặp vợ chồng mới có được.”
Annie cứng người lại và cố giật ra. Anh siết chặt bàn tay trên cằm cô, cười dịu dàng. “Tất nhiên là không ngay lập tức rồi. Đừng có hoảng hốt bỏ chạy. Và chỉ khi đó cũng là điều em muốn. Không như em trai mình, anh sẽ không thô bạo với em hay khiến em bị đau. Anh hứa với em. Em hoàn toàn không có gì phải sợ—”
Annie giật ra khỏi sự cầm nắm của anh và bật dậy khỏi ghế mình. Căn phòng bất ngờ dường như không có không khí, và phổi cô co bóp một cách điên cuồng để hít thở. Đặt tay lên cổ họng, cô lùi ra xa anh một bước, tia nhìn hoảng hốt của cô dán lên khuôn mặt ngăm ngăm của anh. Khi cô dịch ra, anh từ từ nhỏm dậy.
“Annie...”
Cô lắc đầu điên cuồng phản đối, rồi sau đó quay người và chạy ra khỏi phòng.
Khi Annie chạy đi, Alex đuổi theo cô, ngạc nhiên một chút khi cô nhanh nhẹn thế nào trên đôi chân của mình, đặc biệt khi chúng ở trên cầu thang. Như một chú linh dương gazen, cô đi lên những bậc cầu thang với những bước chạy duyên dáng. Theo ngay sau gót chân cô, Alex sắp tóm được cánh tay cô thì cô dường như cảm nhận được anh đã tới gần đến nhường nào và quay người để giáp mặt với anh. Tái nhợt vì hoảng hốt, cô quay người lại, khuỷu tay nhỏ nhắn của cô lướt qua gò má anh. Alex biết đó chỉ là tai nạn thôi, nhưng cô quá kinh sợ bởi việc đánh trúng anh đến nỗi cô gần như bị trượt chân. Anh vươn tới để giữ vững cô. Nhìn thấy anh tới gần, cô lao người xuống dưới tầm với của anh và trườn theo đúng nghĩa đen để leo ngược lên những bậc cầu thang còn lại.
E sợ rằng cô có thể bị ngã, Alex khôn ngoan để cô dẫn trước anh một chút cho đến khi cô an toàn đặt chân lên đầu cầu thang. Khi anh tiếp tục đuổi tới, anh khám phá ra rằng mình đã đánh giá thấp tốc độ của cô. Cô tới phòng dành cho trẻ ngay phía trước anh, chạy vào trong, và đóng sầm cửa lại. Khi anh chạy tới căn phòng, anh nghe thấy có vật gì đó rơi thịch vào tấm gỗ. Quá ngạc nhiên, cánh cửa chỉ mở một inch khi anh cố thử, và anh nhận ra là cô nhỏ đanh đá đó đã chèn lưng ghế ngay phía dưới tay nắm cửa.
“Annie?” Alex hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh và luồn tay vào tóc. Trong tất cả những điều ngốc nghếch, ngu như lừa anh đã làm, chuyện này xứng đáng đoạt giải. Quẳng nó vào cô thế đấy. Anh vẫn khó có thể tin được là anh đã làm vậy. Sớm hay muộn, sớm thì có lẽ tốt hơn để cô không biết được nó từ những người khác, anh sẽ phải nói cho cô về cuộc hôn nhân của họ. Nhưng không phải nói như thế này. “Annie, em yêu, mở cửa ra được không. Để anh giải thích. Những gì anh nói ở dưới nhà? Ừm, em rõ ràng là hiểu nhầm những gì anh muốn nói. Nếu em cho anh cơ hội, anh sẽ làm sáng tỏ mọi việc.”
Sau khi trình bày bài phát biểu nho nhỏ dễ thương đó, Alex mới chợt nhớ anh đang nói chuyện với một cô nhỏ bị điếc. Giê-xu. Anh véo véo sống mũi và hít vào một hơi thật sâu. Cô đang làm gì trong đó? Ý nghĩ duy nhất an ủi anh là, dù cô có sợ hãi đến nhường nào, cô cũng không thể lao ra ngoài cửa sổ được. Và không phái nó thật phiền toái sao? Anh thúc người vào cánh cửa. Cái ghế chết tiệt đó chắc thật.
Anh có lẽ sẽ dọa cô sợ gần chết nếu như anh húc tung cánh cửa để vào phòng. Cái ghế không nghi ngờ gì sẽ bị đánh bay, cánh cửa rất có thể bị hư hỏng nặng, và thêm vào tất cả những điều đó, xông vào như thế sẽ chẳng mở đường cho việc khiến cô yên lòng. Quay người, Alex dựa lưng vào tường, cố gắng một cách điên cuồng để nghĩ ra cách nào đó thuyết phục cô mở cửa. Vì cô không nghe được, những bài hùng biện sẽ không có ích gì.
À... nhưng cô có thể nghe được, anh nhắc nhở mình. Những gì anh cần là một thứ gây ra tiếng ồn. Một thứ gì đó cô sẽ thấy kỳ lạ đến nỗi cô không thể cưỡng lại được. Thật không may anh không có dàn đàn ống như tại nhà thờ trong tầm tay. Âm nhạc, anh đoán, rất có thể dụ dỗ Annie đi xuyên qua lửa.
Âm nhạc... Alex đứng thẳng dậy. Âm nhạc! Tất nhiên rồi. Anh chạy xuống hành lang tới phòng ngủ của mình.
Cuộn trong lại trên sàn phòng dành cho trẻ, vai bị ép chặt giữa giường và bức tường, Annie ngó qua tấm đệm vào bóng tối đen đặc trong phòng mình. Không thắp đèn, mọi thứ như được tắm trong màu xanh kỳ quái và trông giống như ma. Thần kinh cô vẫn nảy lên bởi việc chạm trán với Alex, cô rất dễ nghĩ mình có thể nhìn thấy những sinh vật gớm guốc bay lượn trong những hốc tường tối tăm, theo dõi cô và đợi cơ hội nhảy ra vồ lấy cô.
Cô lắc đầu xua những ý nghĩ đó đi, từ chối để cho trí tưởng tượng sống động của mình chạy loạn. Ngay lúc này, điều duy nhất rất có khả năng nhảy bổ vào cô là Alex Montgomery, và cô tốt nhất là theo dõi cánh cửa thay vì bóng tối. Nếu anh quyết định xông vào, cái ghế nhỏ yếu ớt cô chặn dưới tay nắm cửa đó chẳng thể ngăn anh được.
Vợ anh. Mỗi lần Annie nghĩ đến từ đó, cô lại co rúm lại. Và khi cô để bản thân mình cân nhắc về những thứ liên quan đến vấn đề này, cô bắt đầu toát hết cả mồ hôi. Cái loại mồ hôi lạnh, khiến người ta run rẩy phủ một lớp mỏng lên da cô và chạy thành dòng lạnh lẽo xuống sương sườn cô. Douglas, người tấn công cô, là em trai anh. Ôi, Chúa! Cô cũng đã đoán như thế. Ngay từ đầu, cô đã đoán như thế. Nhưng thời gian qua đi, cô đã thôi cảm thấy sợ hãi liên miên.
Cho đến lúc này... Anh muốn trở nên gần gũi với cô? Anh đã thú nhận thế. Gần gũi với cô như Douglas đã làm ngày hôm đó ở thác nước, chỉ có điều anh hứa sẽ không làm cô đau, tất nhiên rồi. Anh thật sự nghĩ cô ngốc nghếch đến độ tin điều đó sao?
Nước ngập trong mắt cô. Tất nhiên là anh ta tin vậy rồi. Sau cùng thì cô là Annie, kẻ ngốc nghếch, và kẻ ngốc thì tin tất cả những gì họ được bảo. Đúng không? Sai rồi. Ngay cả cô có ngốc như thế, nó sẽ không có gì khác. Cứ như thể sự đau đớn cô đã phải chịu dựng ngày hôm đó là phần kinh khủng duy nhất? Cô không muốn bị chạm vào như thế lần nữa. Không bao giờ. Không, dù bởi bất cứ ai.
Ký ức ồ ạt ùa vào trong tâm trí Annie, cực kỳ tàn nhẫn. Từ ngày đó, cô đã cố rất nhiều để không bao giờ nghĩ về những gì đã xảy ra. Nhưng đôi khi, như lúc này đây, cô không thể nào xua những hình ảnh đó đi. Alex muốn làm những việc đó với cô. Và cô là vợ anh.
Nhớ lại buổi sáng ngày hôm đó, mọi việc dường như thật rõ ràng. Ông mục sư, cúi đầu và đọc từ cuốn kinh thánh, Mẹ cô bắt cô gật đầu. Cha cô giúp cô ký vào tờ giấy. Cô đã kết hôn buổi sáng hôm đó. Với Alex Montgomery. Đó là lý do tại sao anh ta đưa cô tới đây, vì cô là vợ anh, không phải là vì cô béo và cha mẹ cô không muốn cô nữa.
Điên tiết—với bản thân mình, với cha mẹ cô, với Alex— Annie dùng nắm tay dụi mắt và nín thở để không thổn thức. Nếu cô bắt đầu phát ra âm thanh, chồng cô có thể sẽ đến. Ôi, Lạy Chúa, chồng cô... Annie đã nhìn mẹ mình đủ để biết người chồng luôn là chủ và vợ luôn phải nhốn nháo chạy quanh, cố gắng một cách điên cuồng để giữ cho chồng họ vui vẻ.
Well, nếu cô sẽ phải chạy đôn chạy đáo trong suốt phần còn lại của cuộc đời mình, ít nhất những phiền phức của cô cũng xứng đáng với một chiếc váy trắng muốt xinh đẹp và được mọi người tặng quà. Cô thậm chí còn không quan tâm quà là gì, chùng nào nó được bọc trong những lớp giấy đẹp đẽ để cô không biết bên trong là thứ gì cho đến khi cô mở nó ra. Ngay từ khi còn là một cô bé, cô đã luôn thích những điều bất ngờ.
Chỉ là không phải loại bất ngờ cô nhận được tối nay thôi.
Một âm thanh ai oán cao vút bất thình lình xuyên qua không gian im ắng cào vào đầu mút những sợi dây thần kinh non nớt của cô. Annie không biết nó là gì. Nghiêng đầu, cô mở to mắt nhìn chăm chăm vào nơi bóng tối dày đặc, cố gắng đoán nó đến từ phía nào. Âm thanh lại xuyên qua không gian im ắng tới chỗ cô lần nữa, kỳ lạ và du dương, liên miên không dứt.
Tò mò kéo Annie ra khỏi chỗ trốn giữa chiếc giường và bức tường. Một dải sáng hẹp từ hành lang trượt vào trong phòng cô qua cánh cửa hé mở. Ánh nhìn của cô dính vào chỗ hé ra đó, cô chầm chậm di chuyển về phía trước. Chỉ cách chiếc ghế có một vài bước chân, cô dừng lại, rón rén, và vươn cổ ra. Qua khe hở hẹp, cô có thể nhìn thấy Alex. Anh ngồi trên sàn, phía ngoài phòng cô, lưng anh dựa vào bức tường đối diện với hành lang. Trong tay anh là một vật gì đó dài và có màu bạc, vật mà anh đang giữ tại môi mình theo một góc độ nào đó.
Âm nhạc.
Annie đứng đó, sững sờ. Âm thanh đó khiến những sợi lông tơ trên tay cô dựng đứng lên tận ngọn. Nó quá đỗi hay. Khó mà nhận ra là cô di chuyển, cô bước tới gần cánh cửa hơn để cô có thể nghe nó rõ hơn, và âm thanh du dương đó như vẫy tay rủ cô tới gần. Cô không thể kháng cự lại việc dịch đến chỉ gần hơn một chút thôi. Sau đó gần hơn chút nữa. Trước khi cô nhận ra, mặt cô đã áp vào khe hở, tia nhìn của cô như đóng đinh vào Alex. Cơn ác mộng hay kẻ bỏ bùa mê? Với Annie anh dường như là cả hai, đầy khiếp sợ nhưng cũng thật hút hồn.
Cô có thể thấy ngực anh phồng lên, sau đó xẹp xuống khi anh thổi vào miệng sáo, những ngón tay thô ráp của anh ấn một cách duyên dáng vào những nút tròn nhỏ để phát ra những nốt nhạc cụ thể. Đôi khi cô không nghe thấy chúng. Nhưng hầu hết cô đều nghe được, và chúng thật đáng ngạc nhiên.
Bất thình lình anh ngừng chơi và nhìn thẳng vào cô. Annie bật lùi ra khỏi chỗ cánh cửa hé ra, tim cô đập thình thịch, nhưng ngay cả khi đứng xa hơn, cô vẫn nhìn thấy khuôn mặt anh. Anh đang chìa vật màu bạc đó ra, mắt anh đầy thuyết phục. “Em có muốn thử chơi không, Annie?”
Thử chơi? Cô áp một tay lên cổ họng, khát khao tràn đầy nhiều đến nỗi nó gần như là đau. Âm nhạc. Thật sự được cầm nó trong tay...
Việc Alex đứng bật đậy khiến cô loạng choạng lùi về phía sau. Bằng một điệu bộ lười nhác, không vội vã, anh tiến tới cánh cửa và chìa cái vật bằng bạc đó ra gần chỗ khe hở. “Nó chơi rất dễ, một khi em biết cách.” Anh cúi đầu để ngó cô qua khe cửa, nụ cười của anh đầy trấn an. “Nó là cây sáo. Anh đã học chơi nó hồi lúc nhỏ. Anh gần như quên béng là mình vẫn còn giữ nó.”
Annie không thể giật tia nhìn của mình ra khỏi anh. Cây sáo sẽ không thể nào lọt qua khe hở của cánh cửa được, và anh biết điều đó. Vì anh chìa nó ra cho cô, cô sẽ phải dịch chuyển chiếc ghế một chút, và trong khi cô làm thế, anh có thể dùng vai húc mở cánh cửa để tiến vào.
“Tới nào, Annie. Anh biết em muốn chơi thử nó chết đi được.” Anh vươn tới gần hơn, đầu ngón tay gõ gõ lên cánh cửa. Sau đó anh cười toe toét, chậm rãi và tinh quái, hàm răng trắng bóng tương phản với làn da ngăm ngăm trên khuôn mặt anh. “Vừng ơi mở ra,” anh nói, vai khẽ rung rung, dấu hiệu cho cô biết rằng anh đang cười lục khục. “Những từ rất nổi tiếng trong truyện Alibaba và bốn mươi tên cướp. Em đã nghe truyện đó bao giờ chưa?’’ Anh lại chìa cây sáo ra để cám dỗ cô. “Đã bao lâu rồi kể từ khi có người kể chuyện cho em, Annie em yêu? Nhân tiện, em đã bao giờ chơi nhạc chưa? Anh sẽ rất vui được kể chuyện và dạy em chơi nhạc. Nhưng trước hết em phải mở cửa ra đã.”
Annie lùi lại một bước và lắc đầu. Rõ ràng là giận dữ vì sự bướng bỉnh của cô, anh luồn tay vào tóc, chuyển trọng tâm từ chân này sang chân kia, và sau đó hít vào một hơi đến phồng má. Đầu ngón tay lại vươn ra để gõ gõ vào rìa cánh cửa, anh nói, “Anh sẽ nói cho em điều này. Em chỉ phải mở cánh cửa rộng ra một chút thôi, anh sẽ chuyển cây sáo qua đó cho em. Anh hứa với em là anh không túm lấy em hay ép em mở cửa ra. Chúng ta thoả thuận thế nhé?”
Cô liếc nhìn cây sáo. Với cô nó trông như một phép màu, phản chiếu ánh sáng từ hành lang và toả sáng rực rỡ như thể một chiếc gương vậy.
“Hãy tin anh,” anh thúc giục cô. “Anh rất giữ lời. Em không thích chơi thử cây sáo sao? Thổi nó thật sự rất vui đấy.”
Đặt nó lên miệng mình, anh hít vào một hơi và hổi vào miệng cây sáo lần nữa. Một âm thanh chói tai xuyên qua bóng tối đến chỗ cô. Và nó tiếp tục tiến đến. Lượn vòng quanh, phía trên và xuyên qua cô. Annie nhắm mắt lại, khó mà tin được là cô đang nghe nó. Và, ôi, cô không bao giờ muốn nó dừng lại. Cô cảm thấy mình như thể một chiếc cốc rỗng đang được rót đầy.
Nâng lông mi lên, cô di chuyển về phía anh, bị hấp dẫn bởi âm nhạc và đôi mắt anh, không hoàn toàn chắc chắn thứ nào có lực kéo mạnh hơn. Khi đầu gối cô đụng phải chiếc ghế, cô dừng lại, ánh nhìn của cô bị anh giữ chặt, những giác quan của cô quay cuồng. Anh cuối cùng cũng ngừng chơi và một lần nữa chìa cây sáo ra cho cô. Lần này, anh thật sự cố luồn cây sáo qua khe hở, nhưng những nốt bị mắc vào khung cửa.
“Nếu em muốn thử chơi, em sẽ phải mở cánh cửa rộng ra một chút." Anh nghiêng đầu để ngó xuống chỗ chiếc ghế. “Dịch chuyển nó về phía em hai phân thôi. Anh hứa anh sẽ không xô cửa vào đâu.”
Khi cô ngập ngừng, anh cười khẽ. “Annie, nghĩ đi. Em có thật sự tin là cái ghế đó có thể ngăn anh nếu anh muốn vào không? Nó chỉ khiến anh chậm lại thôi, nhưng đó là tất cả. Anh đã không phá cửa chỉ vì một lý do thôi, và đó là vì anh không muốn làm em sợ. Anh không nghĩ nó sẽ có ý nghĩa gì nếu bây giờ anh quyết định phá cửa.”
Annie biết chiếc ghế không thể giữ anh ở ngoài, không nếu anh quyết tâm. Tay run rẩy, cô tóm lấy phần ghế ngồi và khẽ nhấc nó, kéo nó về phía cô. Sau đó cô chỉnh lại vị trí của phần lưng ghế phía dưới tay nắm cửa. Alex đẩy cây sáo qua phần khe cửa đã được mở rộng hơn. Sau khi Annie nhận lấy nhạc cụ đó, anh dựa một bên vai vào khung cửa, nhìn khi cô thổi phù phù vào phần miệng sáo.
“Em không giữ nó đúng vị trí nơi miệng mình,” anh thông báo cho cô.
Cô thử cách khác và dùng hết sức bình sinh thổi vào cái lỗ, nhưng không một âm thanh nào phát ra. Anh lắc đầu và định vươn tới để giúp cô. Cánh cửa như một chướng ngại vật chống lại anh. “Em có thể mở rộng hon chỉ một chút thôi được không, để anh có thể chỉ cho em thổi thế nào?”
Annie có một linh cảm khủng khiếp rằng anh đang cố lừa cô. Ý nghĩ của cô chắc hẳn phải hiện lên trên mặt, vì anh đảo mắt và nói, “Anh sẽ không làm gì ngoại trừ dạy em chơi nó.”
Cô kiếm tìm tia nhìn của anh trong một khoảnh khắc dường như là bất tận. Sau đó cô uốn miệng thành câu, “Anh hứa chứ?”
Anh áp mặt vào khe hở. “Nói lại đi?”
“Anh hứa chứ?”
Anh lắc đầu. “Chậm hơn. Anh không thể—”
“Anh hứa chứ!” Khi cô lặp lại những từ này, Annie đặt tay lên ngực.
“Anh có hứa không à?” Anh đứng nghiêm trang và giơ tay lên. “Em yêu, anh hứa. Trên nấm mồ của anh.” Anh làm một động tác búng tay. “Anh tốt nhất là thề. Bằng cuốn Kinh thánh, nếu em có một cuốn trong tay.”
Anh trông chân thành đến nỗi Annie gần như mỉm cười. Sau đó, chống lại những phán đoán tốt hơn của mình, và đi theo tiếng gọi trái tim, cô dịch chuyển chiếc ghế và kéo cánh cửa mở ra. Alex dường như giật mình khi cô hoàn toàn mở cửa, và trong một thoáng, anh chỉ đứng đó, đầy bối rối. Sau đó anh gãi gãi cạnh mũi và bước qua ngưỡng cửa.
Annie dúi cây sáo vào tay anh. Anh nhận lấy nó và cười một trong những nụ cười toe toét lệch sang một bên hào nhoáng của anh. “Đến đây nào.”
Với những lời đó, anh thắp đèn lên và tới ngồi xuống giường. Vỗ vỗ vào tấm đệm bên cạnh mình, anh đợi cô đến chỗ anh. Annie liếc một cách băn khoăn đến chỗ cánh cửa mở tung, không hoàn toàn chắc chắn liệu cô có muốn mạo hiểm ở một mình cùng anh. Khi cô quay người để nhìn lại anh, nụ cười toe toét của anh trở nên tinh quái. “Em, cô gái trẻ, không hề cả tin chút nào.”
Annie nâng một bên vai lên thành một cái nhún vai gần như không thể nhận thấy được. Anh híp mắt lại nhìn cô và chìa cây sáo ra. “Em không thể học cách thổi nó mà đứng cách anh cả một căn phòng được.”
Điều đó là đúng, và cô biết thế. Và, ôi, cô muốn học chơi đến nhường nào. Cô chậm rãi đến chỗ chiếc giường. Cô căng cả người ra khi ngồi xuống cạnh anh. Trong ánh sáng bập bùng, anh trông to lớn đến đáng ngại.
“Đầu tiên, em phải giữ nó đúng vị trí ở môi mình,” anh nói, và với những lời đó, anh vòng một cánh tay qua vai cô để anh có thể giúp cô giữ thứ nhạc cụ đó.
Trước sự gần gũi của anh, Annie giật người ra. Khi cô bắn cho anh một cái nhìn đầy dò hỏi, cô nhận thấy gương mặt anh lơ lửng vừa đủ hai phân phía trên mặt cô. Tim của cô lộn ngược một phát, lảo đảo rồi ngừng hẳn như muốn bệnh, và sau đó chậm chạp hoạt động lại, mỗi nhịp đập như phang mạnh vào lồng ngực cô.
“Anh hứa rồi, nhớ chứ?” Anh cong người về phía trước để cô có thể nhìn thấy anh nói khi anh chỉ cho cô cách thổi cây sáo như thế nào. “Em phải giữ miệng mình đúng.” Để làm mẫu, anh nhếch môi lên phía trên răng mình. “Sau đó em áp miệng vào lỗ sáo. Thế, được rồi. Giờ thì thổi đi.”
Annie thổi ra một hơi với tất cả sức lực cô có thể tập hợp được. Không một âm thanh nào phát ra. Alex ngả đầu ra sau, phá lên cười, và quệt nước mắt. “Không mạnh thế đâu, ngốc ạ. Em sẽ đứt mạch máu mất thôi.”
Annie cúi đầu và thử lần nữa. Lần này, Alex lùi ra phía sau, mắt anh sáng lên với những tràng cười lặng lẽ. Một tiếng khúc khích lan lên trên cổ họng cô. Quên mất là phải kìm âm thanh đó lại, cô nuốt nó lại ở những giây cuối cùng, gần như khiến mình chết nghẹt vì làm thế.
Nụ cười của anh bất chợt biến mất. “Em có thể cười, Annie. Ở đây không có luật cấm cười. Cứ cười nhiều bao nhiêu em muốn.”
Cô lặng người đi, nhìn anh chằm chằm qua những nút ấn của cây sáo, những thôi thúc khúc khích đều biến mất. Anh liếc nhìn lên. “Mái nhà mình chắc lắm. Anh hứa đấy, mái nhà sẽ không sập xuống đâu. Không ai giận dữ hết. Anh sẽ không phạt em. Giờ đây là nhà em rồi. Bất cứ ai phàn nàn về việc em làm ồn sẽ được anh mời cuốn gói ngay lập tức.
Khi cô tiếp tục nhìn anh chăm chăm một cách không thể nào tin được, anh lắc đầu. “Ok, được rồi. Không cười. Thành Rome có được xây trong một ngày đâu. Chúng ta sẽ dần gầy dựng lên nó.” Với một cái nháy mắt anh thêm vào, “Tối nay, chúng ta sẽ để em làm Maddy sao nhãng bởi những nốt nhạc lệch tông.”
Trong khoảng thời gian một tiếng đồng hồ, Annie làm chính xác như thế. Maddy xuất hiện trên ngưỡng cửa, hai tay bà bịt vào hai bên đầu. “Ôi, cậu chủ Alex, xin hãy rủ lòng thương!”
Alex cười phá lên và xua tay đuổi bà đi. “Cứ nhét một ít bông vào tai bà. Chúng tôi đang chơi vui mà.”
Annie hết hơi hết sức thổi vào cây sáo. Những tiếng ồn hay nhất trên thế giới vang lại qua đầu cô. Cô hít vào một hơi nữa và lặp lại. Cô cảm thấy chiếc giường rung chuyển và biết là Alex đang cười. Cô dứt miệng ra khỏi nhạc cụ đó và mỉm cười với anh.
Vén một lọn tóc xoăn nơi thái dương cô, anh mỉm cười đáp lại. Rồi sau đó anh khiến cô hoàn toàn ngạc nhiên khi nói, “Cây sáo là của em, Annie. Em có thể chơi nó cả ngày vào ngày mai nếu em muốn. Tối nay em tốt nhất là dừng lại thôi.” Anh liếc về phía Maddy, sau đó quay lại với Annie để cô có thể đọc môi anh khi anh nói với cô. “Trước khi bà quản gia nào đó mà anh biết quyết định lột da đầu cả hai chúng ta.”
Annie đặt cây sáo vào trong lòng mình và tôn kính vuốt ve những nút bấm của nó. Sau rốt thì Alex cũng đã tặng cho cô một món quà cưới, cô nghĩ. Một món quà mà không một ai khác từng nghĩ đến việc tặng cho cô. Âm nhạc... Âm nhạc diệu kỳ, được bọc lại bằng phép màu
(hết chương 14)
---------------------------------------
wind: Chúc các ss một ngày 8/3 hạnh phúc, nhận được thật nhiều quà được bọc lại bằng những phép màu.
qoop: và tất nhiên ko thể thiếu những đóa hoa tươi thắm. ^^
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét