**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 15 - Annie's song

Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Trên đường xuống nhà ngày hôm sau, Alex bắt gặp Yvonne, cô hầu gái, đang đứng ngoài phòng dành cho trẻ với một chồng ga trải giường sạch trong tay. Nhìn thấy cô, anh nghiêng đầu và mỉm cười.

“Tôi cho là sáng nay cô chủ cô lại muốn ngủ nướng?’’

Yvonne lắc đầu. “Không, cậu chủ Alex, cô ấy đã dậy được một lúc rồi. Chỉ là cô ấy chưa sẵn sàng để được dọn giường thôi.”

Vì cánh cửa được khép hờ, Alex không nghĩ là Annie đang mặc đồ. Tò mò, anh thò đầu qua khung cửa để nhìn thấy Maddy đang đứng ở giữa phòng, chân hơi dạng ra, tay chống hông. Nhận thấy Alex đang dò xét ở cửa, bà gật đầu chào anh.

“Cô ấy đang tìm kiếm khắp các lớp chăn đệm,” bà giải thích, hơi nhún vai bối rối. “Không bỏ sáng nào. Nó đang dần trở thành một nghi thức thông lệ.”

Tiến vào phòng, Alex nói, “Bà đã hỏi cô ấy cô ấy đang tìm gì chưa?”

“Hỏi cô ấy?” Maddy lắc đầu. “Không, tôi không thể nói là tôi đã hỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể trả lời.”

Hài lòng là có một cái cớ, bất cứ cái cớ nào để nán lại, Alex hướng tia nhìn vào Annie, người đang lục khắp những lớp chăn ga lộn xộn của cô một cách cực kỳ cẩn thận. Như anh đã chú ý một lần trước đó, áo ngủ của cô, mặc dù được may rất giản dị, nhưng cũng rất mỏng và gần như là trong suốt khi mặc lên. Anh thầm nhớ trong đầu thêm áo ngủ vào danh sách những thứ anh muốn may cho cô. Không phải là anh phản đối gì áo ngủ trong suốt. Ngược lại là đằng khác.

Khi anh tới bên cô, anh vẫn mỉm cười với vẻ biết thưởng thức của đàn ông. Cô giật nảy mình khi nhận ra anh và thôi đập đập những lớp chăn đệm.

Anh ra hiệu về phía giường cô. “Em đang tìm gì thế, Annie? Có lẽ Maddy và anh có thể giúp em tìm.”

Đôi lông mày cong cong đẹp đẽ của cô nhăn lại, rõ ràng là do dự, không chỉ bởi câu hỏi của anh, mà còn vì thực tế là anh mong đợi một câu trả lời. Alex thở dài. Kiên nhẫn chưa bao giờ là một trong những ưu điểm của anh, nhưng từ khi anh kết hôn với Annie, anh bắt đầu nhận thức được rằng đó là một trong những đức tính anh cần. Trong suốt mười bốn năm, cô đã bị ép phải tuân theo những luật lệ hà khắc, không bao giờ được phép phát ra bất cứ âm thanh nào hay bất cứ cách thử giao tiếp nào. Công bằng mà nói, anh không thể mong cô sẽ thay đổi chỉ sau một đêm.

“Trả lời anh đi, Annie, theo cách rõ ràng nhất em có thể. Không ai ở đây sẽ phạt em, anh hứa đấy.”

Cô trông không chắc chắn chút nào về chuyện đó. Alex ghét phải ép buộc cô, nhưng anh biết phải làm thế hoặc là để cho cô cứ tiếp tục như cô bây giờ.

“Em đang tìm gì thế?” anh lại hỏi, giả định rằng vẻ mặt nghiêm khắc anh hi vọng sẽ khuyến khích cô trả lời mà không dọa cho cô sợ trối chết.

Cô lo lắng giật giật phần thân trước chiếc áo ngủ khiến sự chú ý của anh chuyển từ khuôn mặt cô đến ngực cô. Trước hình ảnh anh nhìn thấy, anh nghiến răng lại và giật cái nhìn của mình lại khuôn mặt cô. Thật đáng ngạc nhiên, cô dường như không hề nhận thức được sự chú ý của anh đã đi lạc trong một thoáng.

Sau những gì Douglas đã làm với cô, anh nhận thấy sự ngây thơ của cô còn hơn cả không thể tin được. Nhưng anh đang nhìn mọi việc theo quan điểm của mình, không phải của cô. Rõ ràng là việc Douglas hung bạo tấn công cô chỉ mang ý nghĩa thế, hung bạo. Không tán tỉnh dạo đầu hay hấp dẫn, chỉ có hoảng hốt và đớn đau, thứ đã dạy cho cô cảnh giác với đàn ông, nhưng chỉ cho cô một chút, nếu có một chút nào, hiểu biết về những khoái cảm nhục dục hay những gì dẫn đến nó.

Liếc xuống cô, Alex cảm thấy như thể con sói trong truyện ngụ ngôn đang lần theo con cừu không nơi nương tựa.

Những ý nghĩ của anh nhảy phắt về đúng chỗ của nó khi môi Annie chuyển động, điều mà, vì đang mơ màng, anh gần như không nhận thấy. Hướng sự chú ý của mình vào môi cô, anh nói, “Nói lại đi, Annie. Chậm thôi, để anh có thể theo kịp em. Anh e là anh không giỏi việc đọc môi như em.”

Cô lo lắng liếc sang Maddy. Sau đó uốn miệng trả lời lần nữa. Khi anh không thể nào đọc môi cô được, tim anh như trùng xuống một chút. Việc này không dễ như anh đã hi vọng. Đọc môi, việc dường như trở nên tự nhiên đối với cô, với anh, gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Cô nói lại lần nữa, lần này những chuyển động của môi và lưỡi được phóng đại lên. Anh vẫn thấy lạc lối.

“Em đã thấy mọi người chơi trò đoán chữ chưa?” anh hỏi.

Cô nghĩ một chút, sau đó gật đầu vẻ miễn cưỡng không nhầm lẫn đi đâu được. Alex đoán là cô biết những trò chơi trong phòng khách này vì đã nhìn lén cha mẹ mình khi họ có khách. Rõ ràng là đây cũng là một hành vi bị cấm đoán trong nhà Trimble, một hành vi cô sẽ bị trừng phạt nếu bị bắt gặp.

“Tốt. Vậy thì hãy diễn tả những từ mà em cố nói đi. Cho anh một vài đầu mối.”

Trán nhăn lai thành một cái cau mày, cô trầm ngâm nhìn vào không trung trong một thoáng. Sau đó cô vui sướng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên, tạo thành hình vòng tròn với ngón cái và ngón trỏ.

“Vòng cổ!” Alex đoán. “Em đang tìm một chiếc vòng cổ hả?”

Cô lắc đầu. Tạo lại hình vòng tròn lần nữa, cô dùng ngón cái vẽ nên hình dạng của nó, khiến anh chú ý đến thực tế là nó giống hình ôvan hơn là hình tròn. Alex xoa xoa cằm. “Mặt dây chuyền à?”

Cô bĩu môi và đảo mắt, rõ ràng là giận dữ vì sự tối dạ của anh. Hớn hở vì cô đã dám để lộ ra việc không hài lòng với anh, dù chỉ một chút đỉnh, anh cười lục khục. “Anh biết anh chậm tiêu. Kiên nhẫn với anh nhé, được chứ? Sau rốt thì chúng ta vừa mới bắt đầu mà, và dù không có gì khác, cũng sẽ rất vui. Chúng ta có thể làm được. Chỉ cần tập luyện một chút thôi.”

“Cái mề đay!” Maddy gợi ý. Annie lai lắc đầu. Sau đó, nhìn hoàn toàn dễ thương với mái tóc đen lộn xộn, vẻ mặt cáu kỉnh, cô chống tay lên hông. Sau khi cắn cắn má trong hết một giây, cô dường như nảy lên một cảm hứng bất ngờ. Lùi ra xa Alex để cô có một chút không gian, cô làm một màn trình diễn vĩ đại, giả vờ như cô đang ôm một cái gì đó trong tay. Khi anh gật đầu ra vẻ là hiểu, cô giả vờ đập vật đó vào một mặt phẳng tưởng tượng, sau đó nó vỡ làm đôi.

Có cái gì đó trong điệu bộ này dường như rất quen thuộc, và Alex biết anh nên nhận ra. Trước cái nhìn mờ mịt của anh, Annie thở dài. Sau đó cô luồn tay xuống phía dưới cánh tay và bắt đầu vỗ vỗ khuỷu tay.

Alex chẳng có lấy một chút đầu mối nào về việc cô đang làm gì, nhưng vì muốn khuyến khích cô, anh nói to lên, “Tốt lắm, Annie. Cứ tiếp tục thế.”

Nụ cười của cô sâu hơn, hai lúm đồng tiền hiện lên trên má cô mà anh không hề, cho đến giây phút này, nhận ra là chúng ở đó. Sau đó, cổ vươn ra, đầu gối hơi khuỵu xuống, cô bắt đầu bước vòng tròn, vẫn vỗ vỗ khuỷu tay.

Quá kích động đến gần như hét lên, Alex nói, “Con gà!”

Cô gật đầu một cách dứt khoát.

“Con gà, Maddy! Cô ấy đang tìm con gà!” Bỏ cuộc dễ dàng, bà quản gia mập mạp gật gù. “Tất nhiên rồi! Con gà. Tôi không hiểu tại sao tôi lại không nghĩ đến điều đó chứ.”

Annie lắc đầu kịch liệt. “Không phải gà à,” Alex sửa lại. Cô giơ tay lên, dùng ngón cái và ngón trỏ vẽ một vòng tròn khác.

“Quả trứng!” Maddy kêu ré lên. “Đập vỡ trứng! Phải rồi!” Bà vỗ tay. “Đó là những gì cô ấy đang làm, cậu chủ Alex, đập vỡ một quả trứng đang được ấp!”

Annie gật đầu hào hứng, sau đó quấn cánh tay quanh eo cô, bàn tay nhỏ nhắn cuộn lại đầy bảo vệ phía trên phần bụng đã nhô lên của cô.

“Trứng ư?” Alex quẳng một cái liếc mắt đầy bối rối sang Maddy. “Trứng ư, Annie? Trong giường em hả?” Cô lại gật đầu.

“Anh hiểu rồi,” Alex nói, chỉ là dĩ nhiên anh chả hiểu tí gì.

Vẻ bối rối của anh chắc hẳn phải hiện lên trên mặt vì Annie chỉ vào bụng cô, dùng ngón tay vẽ một hình quả trứng nữa, và sau đó làm một động tác quét từ eo cô xuống đến sàn nhà.

“Đức mẹ thần thánh, xin người phù hộ cho chúng con.”

Alex hướng cái nhìn hoang mang vào Maddy. “Tôi vẫn không hiểu.’’

Maddy trông khá là khiếp hãi. “Trứng, cậu không thấy sao? Đứa bé! Cô nhóc đó nghĩ—ôi, lạy Chúa lòng lành, cô ấy nghĩ mình sẽ đẻ ra trứng!”

“Gì cơ?”

Trước vẻ mặt kinh hoàng của Alex, mắt Annie còn trở nên lớn hơn bình thường, và cô lùi lại một bước. Vật lộn để lấy lại bình tĩnh, điều mà không phải là một nhiệm vụ dễ dàng gì, Alex chuyển ánh nhìn của mình tới chỗ chiếc giường. Nhớ lại rằng anh đã thấy cô tìm kiếm trong những lớp chăn ga cẩn thận như thế nào, anh nhắm nghiền mắt lại.

“Ôi, trời,” Maddy khe khẽ lặp lai. “Cô nhỏ đáng thương.”

Alex mở mắt ra và hít vào một hơi thật sâu. “Giờ thì, Maddy. Đừng có việc bé xé ra to. Annie không phải người phu nữ duy nhất trưởng thành mà không hiểu rõ những chức năng sinh lý đơn giản. Việc làm sáng tỏ sự ngốc nghếch của cô ấy là một vấn đề rất đơn giản. Cô ấy đọc môi rất giỏi.”

“Một vấn đề đơn giản, phải đấy.”

Alex mỉm cười và định rời khỏi phòng, vỗ vỗ cánh tay Maddy khi anh bước ngang qua bà. “Sau khi phụ nữ các bà kết thúc việc chuyện trò, hai người nhớ xuống nhà ăn sáng với tôi.”

Maddy tóm lấy ống tay áo anh và kéo anh loạng choạng dừng lại. “Ôi, không, cậu không! Đây là việc trách nhiệm của cậu, không phải của tôi.’’

Alex lại vỗ vỗ vào cánh tay bà. “Thôi nào, Maddy. Đừng có rụt rè thế. Nếu tôi có thể giải thích cho cô ấy, bà biết là tôi sẽ giải thích mà. Nhưng vấn đề tự nhiên này quá tế nhị để một người đàn ông đề cập đến.”

Maddy bắn cho anh một cái nhìn có thể nghiền đá thành bột. “Cậu là chồng của cô nhóc, và vì thế nó là nhiệm vụ của cậu, không phải của tôi. Xin cậu nhớ cho, tôi chưa bao giờ kết hôn. Những gì tôi biết về vấn đề này chỉ to như con kiến.”

“Bà chắc chắn phải nắm được những nguyên lý cơ bản.”

“Những nguyên lý cơ bản? Rời khỏi phòng này thử xem, và tôi sẽ xử lý vấn đề này bằng cách tìm trứng trong những lớp chăn ga của cậu, nhớ lấy lời tôi đấy.”

“Bà sẽ không!”

“Tôi sẽ.”

Alex híp mắt lại nhìn bà. “Maddy, ai đó phải giải thích thực tế cuộc sống cho cô ấy, và nó chắc chắn không thể là tôi được. Chúng ta không thể cho cô ấy tiếp tục tin là cô ấy sẽ đẻ trứng, vì Chúa. Nó—ừm, nó—” Anh dừng giữa chừng vì không tìm được từ thích hợp. Cuối cùng, anh kết thúc với câu, “Nó thật vô trách nhiệm.”

“Vậy thì quan tâm đến những trách nhiệm của cậu đi.”

“Những thứ đại loại như thế này không phải là trách nhiệm của tôi, chưa nói đến kiểu quan hệ mà tôi với cô ấy có, thứ chả giống một mối quan hệ chút nào.”

“Chết nhát.”

“Đừng có nực cười. Thảo luận vấn đề này với cô ấy chẳng thành vấn đề gì với tôi hết. Tôi chỉ quan tâm là cô ấy sẽ cảm thấy thế nào nếu tôi làm vậy thôi.”

Maddy khoanh tay ngang ngực. “Vậy thì bảo mẹ cô ấy tới nói chuyện với cô ấy. Theo cách tôi nhìn nhận vấn đề này, bà Trimble có trách nhiệm phải giáo dục cô nhóc ngay từ buổi ban đầu, và thử xem bà ta đã tắc trách thế nào, nó là đống lộn xộn bà ấy phải thu dọn.”

“Bước qua xác tôi đã.”

“Hà, vậy thì?”

Alex giơ hai tay lên trời. “Được rồi, tốt thôi! Nhưng nếu cô ấy mà nổi cơn thì là lỗi của bà đấy nhé, không phải tại tôi. Những vấn đề về tự nhiên như thế này tốt nhất nên được xử lý bởi một người phụ nữ tốt bụng, lớn tuổi, ai đó mà cô ấy tin tưởng.”

Gom góp chút tự tin mà anh chẳng cảm thấy chút nào, anh nắm lấy tay Annie, dẫn cô tới chỗ chiếc bàn, dịu dàng ấn cô ngồi xuống ghế, và ngồi xuống đối diện với cô. Khoanh tay đặt lên bàn, anh nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt bối rối của cô. “Annie, em yêu, có một vài điều em cần phải hiểu.” Đứng một bên nghe ngóng, Maddy hắng giọng và tặc tặc lưỡi. Alex chọn cách lờ tịt lời chế nhạo của bà. Anh sẽ làm chuyện này, và làm theo cách ít ồn ào nhất. “Trẻ con và gà con—ừm, có một chút khác biệt cơ bản về cách chúng được sinh ra.”

Đôi mắt của cô. Alex nhìn vào chúng và cảm thấy như thể anh đang run rẩy từ bên trong. Sao anh có thể làm cho cô hiểu rõ về một thứ thật... Anh thậm chí còn không biết dùng từ nào. Cơ bản? Riêng tư? Đây rõ ràng không phải là chủ đề đàn ông thường hay bàn luận với các quý cô trẻ tuổi. Dùng mẹo, anh quyết định, sẽ cho cô một lời giải thích thoả đáng mà không quá thẳng tuột. Nói cho đơn giản chính là thứ mà anh nhắm tới.

“Em hiểu là có một em bé trong bụng em. Đúng không?”

Cô gật đầu.

Đến giờ vẫn tốt. Nhận thức được một cách sâu sắc rằng Maddy đang theo dõi với một vẻ tự mãn trên mặt, Alex gõ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn. “Người mẹ,” anh nói khẽ, “có một nơi đặc biệt bên trong họ, tạo nên để dành riêng cho em bé. Đó là nơi em bé sẽ ở và lớn lên cho tới khi chúng sẵn sàng được sinh ra, trong nơi đặc biệt đó. Em hiểu chứ?”

Annie lại gật đầu. Alex muốn nhìn bất cứ nơi nào ngoại trừ vào trong mắt cô. Anh nhìn thấy quá nhiều câu hỏi ở đó, và quá nhiều thơ ngây. Nếu anh nói điều gì sai—chỉ một từ sai thôi—anh có thể sẽ khiến cô hoảng hốt và biến việc bầu bí này trở thành cơn khiếp sợ của cô.

“Tốt. Anh mừng là em hiểu.” Anh gõ gõ đầu ngón tay lên mặt gỗ mạnh hơn một chút. “Dù sao thì khi em bé cuối cùng cũng được sinh ra,” anh tiếp tục, “nơi đặc biệt đó trong em sẽ mở ra và em bé ra ngoài.” Trước cái nhìn bối rối của cô, anh nhanh chóng thêm vào, “Nó là một việc rất tuyệt vời, việc sinh em bé ấy! Mọi người đều hạnh phúc, và chúng ta—” Anh dừng lại và quẳng một cái nhìn bất lực về phía Maddy. “Chúng ta có thể sẽ tổ chức một bữa tiệc thật lớn để chúc mừng. Phải không, Maddy?”

“Một bữa tiệc.” Cằm Maddy nâng lên rồi hạ xuống. “Chúng ta sẽ có một bữa tiệc náo nhiệt mà cậu chưa bao giờ thấy, chắc chắn đấy. Nó sẽ là một ngày huy hoàng. Một ngày huy hoàng!”

Má Annie đỏ ửng vẻ hài lòng, và khuôn mặt cô sáng bừng lên cùng với một nụ cười dễ thương. Tự thuyết phục rằng anh chỉ nói đủ để làm rõ những điều cô hiểu nhầm mà không thêm thắt gì vào chúng, Alex sắp sửa thở ra, hoàn toàn nhẹ nhõm thì cô khẽ cau mày, chọc chọc một ngón tay vào rốn mình, và nhướn lông mày nhìn anh vẻ dò hỏi.

Cót két, cót két, những ngón tay anh tiếp tục trên mặt bàn, tia nhìn của anh đóng đinh vào rốn cô. Anh cực kỳ sợ rằng nếu cô không thôi chọc ngón tay mình vào sâu trong chỗ lõm đó, cô có thể khiến bản thân mình bị thương. Khỉ thật. Nghĩ lại khi còn nhỏ, Alex có thể nhớ rõ rệt những nhận thức sai lầm thời trai trẻ của mình về chuyện sinh nở, cụ thể là tin rằng em bé trong chiếc bụng căng phòng của mẹ kế anh sẽ chui ra qua rốn bà. Khi đó nó dường như là một lời giải thích hoàn toàn hợp lý với anh, và cho tới hôm nay anh vẫn có thể nhớ anh đã bị sốc thế nào khi một cậu nhóc lớn hơn nói cho anh điều hoàn toàn khác.

“Không phải chỗ đó, Annie,” anh vội vã giải thích, giọng thô ráp. “Em bé không ra ngoài theo đường đó.”

Cô thôi chọc vào rốn mình và chiếu một ánh nhìn bối rối về phía anh, rõ ràng là đợi một lời giải thích kỹ càng hơn. Cót két cót két. Cố nghĩ ra một cách giải thích hợp lý—hay, trong trường hợp này là bất cứ cách giải thích nào không làm cô hoảng sợ—Alex nuốt cục nghẹn nơi cổ họng, thứ anh cảm thấy to như quả bóng cao su vậy, xuống. Sau đó, cẩn thận giữ cho vẻ mặt mình trống rỗng, anh bật dậy khỏi chiếc bàn, chạm phải Maddy khi đi ngang qua bà, và tới chỗ giường của Annie.

“Giờ thì cậu định làm gì?” Maddy gặng hỏi.

Nhẹ nhàng nhấc một trong những chiếc chăn của Annie lên và cẩn thận rũ nó là câu trả lời duy nhất của Alex.

Alex dành cả buổi sáng còn lại nhốt mình trong phòng làm việc. Sau khi thu xếp để tầng gác mái được dọn dẹp, anh gửi hai lá thư đi, một cho Bác sĩ Daniel Muir yêu cầu ông cấp tốc tới Montgomery Hall, lá thư kia tới bà thợ may duy nhất của Hooperville, Pamela Grimes, nói rằng anh muốn vợ mình có một tủ quần áo mới.

Chỉ sau khi ba công việc đó được thực thi Alex mới có thể yên tâm làm bất cứ việc gì anh muốn, là nghiền ngẫm cuốn danh mục của Montgomery Ward & Company để tìm những thứ anh có thể mua cho Annie. Ống nghe (dành cho người điếc) là thứ đứng đầu danh sách của anh. Công ty có ba loại, loại ống nghe hình kèn trôm-pét chia thành ba cỡ, cỡ bỏ túi dễ dàng để mang theo, và một ống nối, một đầu gắn loa, đầu kia gắn một máy nghe có thể nhét vừa tai người khiếm thính. Không chắc chắn loại nào là phù hợp nhất, Alex đặt một tá mỗi loại và cỡ, quyết tâm rằng Annie ít nhất sẽ có một dụng cụ hỗ trợ thính giác hiệu quả trong mỗi căn phòng trong nhà anh. Những người khác mang theo tai mình bất cứ nơi đâu họ đi, anh lý luận, và cô cũng thế. (Lúc mới đầu w thấy anh Alex thật ngốc, mang Annie tới cửa hàng, nghe thử, loại nào phù hợp nhất thì mua. Tội gì lãng phí mua cả đống về nhà. Nhưng nghe xong anh ấy lý luận, tự dưng lại thấy hợp lý đến ngọt ngào…)

Giá của nhiều ống nghe như vậy là một con số khổng lồ, và Alex đã luôn tự hào rằng mình là một người tiết kiệm. Tuy nhiên khi có liên quan đến Annie, tiền là điều cuối cùng anh quan tâm đến. Cô đã nhận được thật ít ỏi trong những năm tháng đầu của cuộc đời mình, và anh có năng lực để thay đổi điều đó. Theo cách anh nhìn mọi việc, anh đã làm quần quật trong suốt cả cuộc đời mình. Và để làm gì? Để anh có thể nuông chiều em trai mình ư? Giờ thì, lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Alex có ai đó trong cuộc đời anh, người có những nhu cầu chính đáng. Anh muốn đáp ứng mỗi một nhu cầu đó.

Mỗi khi anh nhớ lại căn phòng khách của cô trên tầng áp mái, ruột gan anh như thắt lại. Từ giờ trở đi, việc anh ưu tiên là biến những tưởng tượng của cô gái trở thành hiện thực. Áo quần đẹp đẽ. Những món đồ sứ thanh nhã. Âm nhạc...

Nhớ tới việc cô như bị bỏ bùa với cây sáo cũ, Alex lật phần nhạc cụ trong cuốn catalogue ra. Trước khi anh kết thúc, anh đã đặt một chiếc đàn ống sáu-quãng-tám hiệu Windsor cho cô, một chiếc đàn công-xéc-ti-na bằng gỗ hồng với lớp da được viền quanh ống thổi, một chiếc ác-mô-ni-ca, một ống sáo ca-du, một bộ gõ ba-quãng-tám dành cho dàn nhạc, một tù và kiểu Pháp, và một giá đầy những nhạc ngựa của xe kéo trượt tuyết.

Từ phần nhạc cụ anh chuyển tới phần đồ chơi và đặt hàng một chiếc đàn tam thập lục đồ chơi, một bộ trò chơi Hopity, một bộ vợt tennis chơi trong nhà, trò Ding Dong Bell, Tiddlywink, một tập hợp những trò chơi có bàn cờ, bao gồm trò câu cá, cờ vua và đô-mi-nô.

Sau khi tính toán số lượng cho đơn đặt hàng của mình, Alex rời bàn tới tủ rượu. Tuy nhiên ngay cả khi anh rót cho mình một ly brandy, anh biết khi anh tiêu tiền mua đồ cho cô, anh còn hơn cả hạnh phúc. Sự thật là anh không thể nhớ được đã vui như thế trong một khoảng thời gian rất dài. Một nụ cười của Annie—chỉ một nụ cười thôi—cũng đáng hơn khoản chi tiêu này.

Ngay sau bữa trưa, bác sĩ Muir tới. Ngay khi Alex giải thích rằng anh muốn Annie được khám cẩn thận và lý do tại sao, hai người đàn ông lên gác tới phòng trẻ. Đầu tiên, Alex sợ rằng, bất kể lời giải thích lúc trước của anh với Annie, cô có thể hoảng hốt bởi sự chú ý không được mong đợi của ông bác sĩ tốt bụng, nhưng anh sớm nhận ra rằng anh đã đánh giá thấp khả năng của Daniel rất nhiều. Như thể đối xử với một đứa trẻ nhút nhát, ông bác sĩ khiến mọi việc giống một trò chơi hơn là một cuộc khám bệnh. Để soi vào trong tai Annie, đầu tiên ông biểu diễn một trò ảo thuật, giả vờ lôi một chiếc kẹo ra từ tai cô và giả vờ kinh ngạc. Annie, tất nhiên là cũng kinh ngạc, và trước khi Alex có thể biết, cô đã để cho Muir nhét dụng cụ vào trong tai cô, có lẽ là để xem xem liệu có chiếc kẹo nào còn trong đầu cô không. Annie dường như nghĩ trò này thật là vui. Alex, người đứng ở một bên, không thể không cười phá lên trước vẻ sửng sốt lướt qua khuôn mặt nhỏ bé của cô.

Thôi thúc muốn cười phá lên của anh nhạt đi khi cuộc kiểm tra của Daniel chuyển từ tai xuống thân mình Annie. Lúc này, anh chắc chắn ông bác sĩ sẽ nhận ra mình có trong tay một phụ nữ trẻ đầy hoảng hốt, và Alex khiếp sợ cái khoảnh khắc anh sẽ bị gọi tới để giúp khiếm chế cô. Nhưng, lại một lần nữa, Daniel khiến anh ngạc nhiên. Tiếp tục dùng những mánh khoé có sẵn trong ta, Muir lôi kẹo ra từ cổ áo, từ tay áo, từ dưới gấu chiếc váy của Annie. Trước khi Alex biết, ông bác sĩ đã kiểm tra ngực và bụng cô, rõ ràng là hài lòng, và đã nghe nhịp tim cô. Cuối cùng, Annie có một đống khá lớn kẹo cứng đặt ở trên bàn, thứ mà bác sĩ Muir cho đã cho cô.

Trên đường xuống nhà, ông bác sĩ thuật lại những gì ông nhận thấy cho Alex. “Theo những mối quan tâm thông thường thì cho đến giờ, việc bầu bí của cô ấy dường như tiến triển bình thường,” ông nói. “Không kiểm tra xương chậu, tôi không thể hoàn toàn chắc chắn về điều đó, nhưng lúc này, tôi cho là kiểm tra cô nhóc kỹ hơn sẽ có hại nhiều hơn có lợi.”

Alex tỏ ra hoàn toàn đồng ý với điều đó và kể cho ông bác sĩ điều Annie đã tiết lộ với anh và Maddy sáng hôm đó.

“Trứng ư?” Muir cười lục khục và lắc đầu khi họ bước vào phòng làm việc của Alex. “À, ừm, Tôi thấy việc để cô ấy tiếp tục tin điều đó cũng không tổn hại gì. Ít nhất cô ấy có ý tưởng tổng quát và hiểu được rằng một em bé đang lớn lên bên trong cô ấy.”

Alex cảm thấy vệt đỏ đang bò lên cổ anh. “Cô ấy có thể hơi thất vọng khi nó được sinh ra, không có giày và mũ.” Anh mô tả lại bức tranh anh đa vẽ cho Annie để giải thích chuyện bầu bí với cô. “Lúc đó, không nhận ra cô ấy có thể đọc môi, đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để có thể chỉ rõ quan điểm của mình.”

“Nó có tác dụng. Quan trọng là thế.” Muir đặt chiếc túi của mình xuống sàn nhà cạnh chân ông và ngồi xuống một trong những chiếc ghế da thoải mái được đặt trước lò sưởi. “Nhân tiện, cậu đã đúng trong việc chẩn đoán của mình. Cô gái bị điếc. Nó chỉ là phỏng đoán của tôi, xin cậu nhớ kỹ, nhưng phán đoán từ vết sẹo, tôi cá là việc tai bị nhiễm trùng nặng đã gây ra cơn sốt khiến cô ấy mất đi khả năng nghe.”

“Thứ mà đã không được điều trị,” Alex nói đầy cay đắng, không thể dấu sự oán giận anh cảm thấy với nhà Trimble.

“Đúng,” Muir thừa nhận, “Nhưng không thể nói là tôi có thể làm gì để ngăn việc bị mất thính giác, ngay cả khi tôi chữa trị cho cô ấy.”

“Ít nhất họ đáng lẽ phải cho ông cơ hội để thử.”

Daniel thở dài. “Hãy công bằng với Edie, Alex, cha mẹ khó có thể phát hiện ra những bệnh mãn tính về tai. Tôi đã gặp những trường hợp tai đứa trẻ bị nặng đến độ chảy máu, và ông bố bà mẹ điên rồ đó vẫn không có chút manh mối nào về có chuyện gì không ổn. đứa trẻ có thể quấy khóc, sốt nhẹ, nôn mửa, nhưng vẫn không có một biểu hiện đau tai nào. Tôi đã chữa trị cho một cậu bé bị sung huyết và bị ho nặng hàng ngày trời. Mỗi sáng, khi mẹ cậu bé thấy máu và mủ dính trên gối, bà ấy đã tin nhầm là nó là do phổi của cậu ấy. Bà ấy sợ là cậu bé bị lao phổi.”

“Nói cách khác, tôi không nên đổ trách nhiệm cho cha mẹ Annie?”

Muir mím môi và nhìn vô định vào trong lò sưởi trong một thoáng. “Vì nhiều thứ khác, đúng, nhưng không phải vì việc bị điếc. Nếu tai giữa của Annie bị rỗ, điều mà tôi tin là chúng đã bị, cô ấy có thể bị sốt cao cho tới khi chúng vỡ ra và khô đi, điều có thể xảy ra vài giờ sau khi cơn sốt lên cao. Sau đó, cô ấy có vẻ bình phục, và mẹ cô ấy có thể tin là cô ấy khoẻ rồi. Trẻ con bị ốm. Khá là thường xuyên, chúng sốt cao vì những nguyên nhân nhỏ nhặt nhất. Người mẹ làm những gì bà ấy cho là tốt nhất, nhưng bà ấy không phải không có sai lầm. Về chuyện đó, cả tôi cũng vậy.”

Nhớ tới Annie khi anh tìm thấy cô trên tầng gác mái, Alex thấy thật khó để cơn giận dữ của anh đối với nhà Trimble trôi đi dễ dàng như thế.

“Cậu có phiền nếu tôi cho cậu một vài lời khuyên không?” ông bác sĩ hỏi.

Alex khẽ mỉm cười. “Không phiền chút nào. Đó là lý do tôi mời ông tới.”

“Hãy hướng về phía trước,” Daniel nói khẽ. “Hàng năm trời, tôi đã nhìn cô bé sống một cách thiếu hụt. Giờ cậu có cơ hội tặng cho cô ấy nhiều hơn thế nữa. Tập trung vào điều đó, không phải vào nhà Trimble và hàng tá cách họ đã thất bại. Cậu không thể quay lại và xoá bỏ tất cả những bất công mà Annie đã phải chịu đựng. Nhưng cậu có thể cố bù đắp cho chúng. Bây giờ cô gái có thể nhận được những sự giúp đỡ. Nghĩ mọi thứ theo cách đó.”

“Tôi hi vọng cho cô ấy một cuộc sống bình thường nhất có thể,” Alex mơ màng nói to lên. Lời thú nhận này hướng ý nghĩ của anh sang những vấn đề khác. Ngồi thẳng lên trong ghế của mình và hắng giọng, anh nói, “Liên quan tới chuyện đó...” Anh nhìn thẳng vào tia nhìn đầy dò hỏi của ông bác sĩ. “Nếu mọi chuyện diễn biến tốt đẹp giữa tôi và Annie, và tôi có lý do rất riêng để hi vọng, liệu có hại cho đứa bé không nếu—” Alex lơ đãng ra hiệu. “Tôi đã được nghe cả hai ý kiến, rằng phụ nữ có thai có quan hệ vợ chồng cũng không sao, và rằng nó là có hại.”

Đặt tay lên đầu gối để đứng dậy, Daniel cười lục khục. “Tin tôi đi, Alex, cậu sẽ không làm điều gì có hại đâu.” Ông ta tặng cho anh một cái nháy mắt tự mãn. “Chỉ cần cẩn thận đừng làm tuột chiếc giày của đứa trẻ là được. Annie có thể sẽ hơi buồn lòng một chút nếu nó sinh ra mà thiếu mất một chiếc tất.”

Alex toe toét. “Tôi sẽ ghi nhớ điều đó.”

“Tôi rất cảm kích đấy. Sau tất cả chỗ kẹo tôi lôi ra từ một lô những chỗ khác nhau trên người cô ấy, cô ấy có thể mong tôi đi săn bao chân cho em bé lắm chứ.”

(Hết chương 15)

Chú thích:

đàn ống sáu-quãng-tám hiệu Windsor: cái này quá cổ hay sao ấy nên không tìm thấy ảnh nữa. @ @

đàn công-xéc-ti-na
Image

sáo ca-du
Image

bộ gõ ba-quãng-tám
Image

nhạc ngựa
Image

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét