Trans: summerwind210
Edit: qoop!!
Buổi sáng ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa chất đầy hàng hoá được tới Montgomery Hall, tất cả chúng đều là cho Annie. Alex cảm thấy như thể một đứa trẻ trong lễ Giáng sinh khi anh hướng dẫn những người đàn ông đi xuyên qua nhà tới phòng làm việc của anh, căn phòng mà từ giờ trở đi sẽ là sự kết hợp giữa phòng làm việc và phòng chơi nhạc.
Khi Maddy nhìn thấy dàn đàn ống, bà nhướn lông mày vẻ đầy hồ nghi. “Cậu chủ Alex, cậu có chắc cậu muốn một vật ầm ĩ thế này trong phòng làm việc của mình không? Làm thế nào cậu có thể tập trung được?”
Alex sẽ hoàn toàn tập trung, chỉ không nhất thiết là phải vào số sách kế toán của mình thôi. Mấy tuần trước anh đã quyết định tán tỉnh vợ mình bằng âm thanh. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu đặt hết những vật dùng để dụ dỗ này trong một căn phòng khác.
“Bây giờ Annie đang ở đâu?” anh hỏi Maddy.
“Trong phòng dành cho trẻ. Tôi nghĩ là lại đang vẽ.”
Alex mỉm cười, quá mong mỏi được chỉ cho Annie tất cả những thứ anh đã mua cho cô đến nỗi anh muốn chạy ra chỗ chiếc xe ngựa và tự mình vận chuyển tất cả những thùng hàng đó. “Chúng tôi làm được mà, cậu Montgomery,” Một trong những người đàn ông trấn an anh. “Đây là công việc của chúng tôi.”
“Tôi không ngại giúp đâu.”
Alex đem chiếc hộp vào phòng làm việc của mình và đặt nó ở trên bàn. Lấy con dao ra khỏi túi quần, anh rạch lớp băng dính sau đó gấp lưỡi dao lại. Ống nghe (dành cho người khiếm thính). Gần như thể tôn kính, Alex nhấc một chiếc ra khỏi hộp. Anh nhá cho Maddy một nụ cười toe toét. “Thứ sẽ giúp Annie nghe được! Giờ tôi có thể bắt đầu những bài học với cô ấy.”
“Cậu đóng vai thầy giáo! Nhớ cậu được mấy điểm hồi còn đi học, đó sẽ là một cảnh đáng xem đấy.”
“Tôi sẽ dạy cô ấy bảng chữ cái dấu hiệu và thủ ngữ,” Alex nhấn mạnh. “Rồi bà xem. Tôi sẽ là một gia sư tuyệt vời. Tôi chỉ không muốn bắt đầu cho tới khi những thứ này được đưa đến thôi.” Anh giơ một chiếc tai nghe lên. “Chỉ một chút may mắn thôi, Maddy, cô ấy có thể nghe được nhờ những vật này. Có lẽ không được rõ lắm, nhưng được chút nào hay chút ấy.”
Maddy dịch tới chỗ chiếc bàn và nhấc một chiếc tai nghe cỡ trung bình ra khỏi hộp. Lôi hết giấy gói ra, bà nhét đầu ống nghe vào tai mình, Alex cúi người về phía trước và nói "xin chào" vào trong chiếc chuông loe ra. Bà giật nảy người, và kêu lên, “Thánh thần thiên địa ơi!”
Alex cười phá ra và giật lấy chiếc sừng trâu ra khỏi tay bà. Đặt nó vào trong tai mình, anh nói, “Nói gì với tôi đi.”
“Cậu xuýt làm thủng màng nhĩ của tôi!” Maddy gần như hét lên.
“Chúa Giê-xuuu!” Anh chà sát một bên đầu, nhìn cái ống nghe với một vẻ kính trọng mới. “Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Hoàn toàn đáng ngạc nhiên.”
Sau khi những người đưa hàng rời đi, Alex dành khoảng một tiếng đồng hồ để sắp xếp tất cả nhạc cụ cho Annie khắp phòng. Anh cố nhịn không thử chơi bất cứ thứ nào, sợ rằng cô có thể nghe được âm thanh và bị kéo tới phòng làm việc trước khi anh chuẩn bị sẵn sàng để giới thiệu với cô.
Cuối cùng, khoảnh khắc được tặng quà cũng tới. Quá háo hức để nhìn thấy khuôn mặt cô đến nỗi anh khó có thể chịu được tình trạng hồi hộp, Alex ngồi vào ghế của mình nơi chiếc đàn ống. Hít một hơi thật sâu và cầu nguyện, anh thử một phím đàn. Sau đó anh bắt đầu chơi. Ừm, không chính xác là chơi nhạc. Anh chẳng có một chút khái niệm làm cách nào để khiến cái vật chết tiệt này vang lên những nốt nhạc. Nhưng tiếng ồn quả thật là tuyệt vời. Chỉ trong có vài phút, cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra với một tiếng rầm và Annie bước vào, tay khoanh lại trên phần eo phồng lên, mắt mở to vì kinh ngạc.
Alex tiếp tục lấp đầy căn phòng với âm thanh, cười toe toét với cô qua vai anh. Như bị thôi miên, cô di chuyển về phía anh, ánh nhìn của cô gắn chặt lên chiếc đàn. Khi cô cuối cùng cách nó một cánh tay, cô vươn một tay ra, chạm vào mặt gỗ được đánh bóng gần như là sùng tín. Sau đó cô tiến đến gần hơn, lướt cả hai tay lên trên mặt của chiếc đàn. Vẻ mặt cô khiến chiếc đàn ôn dịch này xứng đáng với mỗi xu anh bỏ ra cho nó. Hạnh phúc đến thiêng liêng, đó là vẻ mặt cô. Hoàn toàn hạnh phúc. Vẫn giữ tay mình áp vào mặt gỗ, cô nhắm mắt lại, nụ cười say mê của cô ngọt ngào đến mức khiến anh nhức nhối.
Alex dừng chơi, nắm lấy tay cô, và kéo cô ngồi xuống băng ghế. “Em chơi đi,” anh khuyến khích cô.
Cô khoanh tay lại và áp chúng vào vạt áo mình cứ như thể cô sợ phải chạm vào những phím đàn. Alex nắm lấy cổ tay cô, buộc tay cô hạ xuống, và dẫn những ngón tay cứng nhắc của cô trên những phím đàn màu trắng ngà. Sau khi nhìn sâu vào mắt cô, anh nói, “Nó là của em, Annie. Anh mua nó cho em.”
Cô tặng cho anh một cái nhìn đầy hoài nghi. Sau đó vòng ánh nhìn của mình trở lại chiếc đàn. Cười lặng lẽ, Alex chỉ cho cô cách chơi. Chỉ trong một vài giây, cô sắp sửa thổi bay anh ra khỏi phòng. Anh đứng ở phía sau để nhìn cô. Trong tất cả những món anh có thể tặng cho cô, anh nhận ra, nhạc cụ chính là thứ truyền đi cảm hứng.
Với chiếc đàn ống, Annie đã biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Nó dường như thật thích hợp. Kể từ khi biết cô, cô cũng đã biến một vài giấc mơ của anh thành hiện thực. Những giấc mơ không tưởng. Tìm được và kết hôn với một thiên thần. Yêu một ai đó nhiều hơn anh yêu chính bản thân mình. Thật sự có một lý do đáng để sống.
Cho đến giờ ăn tối, Annie ở trong phòng làm việc của anh, lần này không phải là vì anh khăng khăng muốn thể, mà là bởi vì không thứ gì có thể kéo cô đi khỏi. Rời chiếc đàn ống, cô tới chỗ chiếc nhạc ngựa. Từ nhạc cụ này, cô chuyển sang nhạc cụ khác.
Căn nhà tràn ngập những tiếng ồn. Chắc chắn đó còn hơn là những tiếng động đinh tai, khủng khiếp, nhưng với Alex chúng thật tuyệt vời chỉ vì một nguyên nhân, rằng Annie có thể nghe được một vài dây cung. Anh không quan tâm việc cô đã nhanh chóng học được cách chơi những nốt nhạc cô nghe thấy rõ nhất và lặp lại chúng, lặp đi lặp lại. Cô đang có những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời mình.
Tới giờ ăn, Alex bắt cô ngưng chơi với những nhạc cụ đủ lâu để ăn. Sau khi họ ăn món khai vị, Maddy bước vào với một bình trà, thứ mà bà đặt ở giữa bàn với một tiếng cạch còn hơn cả lớn. Alex bắn cho bà một cái liếc mắt đầy dò hỏi.
“Có cái gì không ổn sao, Maddy?”
“Hả?”
Alex lặp lại.
Maddy nghiêng đầu. “Cậu nói gì cơ?”
Cho là bà đang mỉa mai về tất cả những tiếng ồn Annie tạo ra, Alex đẩy ghế ra phía sau, nhìn bà trừng trừng với một mức độ cao. “Tôi không thấy chuyện này thú vị chút nào hết, Maddy.”
Với một cái cau mày cáu kỉnh, bà quản gia chọc ngón tay vào một bên tay, ngoáy ngoáy một lúc và lôi ra một miếng bông. “Tôi xin lỗi, Cậu chủ Alex. Tôi không nghe rõ.”
Alex nhìn chằm chằm người phụ nữ trong một thoáng, sau đó ngửa đầu ra sau và cười phá lên. Annie, bận rộn nhét thức ăn vào miệng để cô có thể kết thúc bữa ăn và quay trở lại phòng làm việc, chẳng buồng nhìn lên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Alex quyết định rằng đã đến lúc anh bắt đầu dạy Annie học. Tuy nhiên, ngay tại giây phút anh cố thực hiện quyết định đó, anh nhận ra rằng mình phải chịu trách nhiệm với một quý cô trẻ tuổi cực kỳ không hạnh phúc. Annie, say mê với tất cả những thứ phát ra tiếng động anh tặng cô, không muốn làm gì hết ngoại trừ chơi với chúng. Khi Alex kéo cô tới bàn làm việc của mình và bảo cô ngồi xuống, cô dường như nổi loạn và sau đó bắt đầu bĩu môi. Bĩu môi thật sự. Thiên thần của anh, Alex nhận ra, đã hơi được quá nuông chiều rồi.
Kéo ghế của mình ra, anh ngồi xuống cạnh cô và với lấy cuốn sách bác sĩ Muir đã đem tới cho anh, Từ vựng của những ký hiệu im lặng, tác giả James S. Brown và Ngôn ngữ ký hiệu của người Anh-điêng, tác giả W. P. Clark, thứ khiến Alex hết sức vui mừng khi chứa hàng nghìn những mục diễn tả cách nói và những từ ngữ có nghĩa tương đương trong Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ, điều làm cho cuốn sách thành như một cuốn từ điển ký hiệu Mỹ – Anh-điêng. Ngoài cuốn được xuất bản là hai bản sao mỏng được biên soạn dành riêng cho Alex bởi một phụ nữ ở Albany, người đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc dạy học cho người điếc.
“Học xong rồi mới chơi,” anh nghiêm khắc nói với cô vợ mình. “Đã đến lúc em lấp đầy cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của mình với một chút kiến thức rồi, Annie em yêu.”
Anh mở cuốn sách và bắt đầu lật qua các trang để tìm phần bảng chữ cái ký hiệu. Khi anh liếc nhìn lên, Annie đang nhấc một chiếc tai nghe từ bàn của anh lên và dùng hết hơi hết sức thổi vào phần đầu nhét vào tai. Alex nhìn cô trong một chốc với nụ cười bao dung, sau đó anh kéo phần ống nghe ra khỏi tay cô và nhét một đầu vào tai cô. Giơ tay phải lên, những ngón tay cuộn lại hướng vào lòng bàn tay, ngón cái mở rộng ra, chĩa lên trên và áp vào chúng, anh vươn người về phía trước và nói oang oang vào phần chuông loe ra, “A!”
Annie giật nảy mình như thể anh dùng kim châm cô và giật cái ống nghe ra khỏi tai mình, nhìn chăm chăm vào nó. Sau một thoáng, cô lại nhét nó vào tai, vẻ mặt đầy mong đợi. Alex nhận ra cô nghĩ cái ống nghe tự phát ra âm thanh.
“Không, không, Annie em yêu. Đó là anh.” Cảm thấy hãnh diện rằng cô thật sự có vẻ như nghe được anh, Alex đảm bảo chắc chắn là cô để nó ở trong tai mình khi anh trình diễn một màn vĩ đại việc đặt môi mình vào phần ống nghe loe ra. “Đó là anh, Annie,” anh hét lên.
Cô lại giật nảy mình. Nhưng lần này cô không giật cái ống nghe ra khỏi tai nữa. Thay vào đó cô tóm lấy tóc Alex và nhét gần như nửa mặt dưới của anh vào phần cái chuông. Thế nên, anh cười dữ dội đến mức anh không thể nói được dù đã cố. Khi niềm vui sướng của anh giảm xuống, anh nhìn thẳng vào cô qua đường dây của cái chuông. Tất cả những thôi thúc muốn cười rời anh đi. Đôi mắt cô chứa những xúc cảm chân thật nhiều hơn anh đã từng thấy trước đây. Thận trọng hi vọng. Không thể tin được. Hân hoan dè dặt. Ngực anh siết chặt lại. Ngả người về sau để cô có thể nhìn thấy miệng anh khi anh nói, anh tuyên bố ầm ĩ, “Anh yêu em.”
Cô nhìn anh chăm chăm trong một thoáng, nước đọng lại và lấp lánh như những hạt kim cương trong đôi mắt xanh của cô. Sau đó, anh mất hết cả tinh thần khi những giọt nước mắt chảy qua lông mi cô và lấp lánh như một dòng suối nhỏ xuống dưới má cô. Khi anh nhìn, với anh dường như cả khuôn mặt cô bắt đầu run rẩy, đầu tiên là miệng cô, sau đó là cằm cô rồi đến những sợi cơ nhỏ phía dưới mắt cô. Alex dứt ra khỏi chuông của cái ống nghe. “Em yêu, đừng khóc. Anh nghĩ cái này sẽ khiến em hạnh phúc.”
Cái ống nghe bay vèo ra khi cô lao người vào vòng tay anh. Run rẩy vì phản ứng của cô, anh áp một tay lên lưng cô và luồn tay kia vào tóc cô. Anh cảm thấy cơ thể cô rung lên với những tiếng thổn thức. Sau đó cứ như thể trái tim tan nát, cô trườn khỏi vòng tay anh và chạy ra khỏi phòng.
Đầy lo âu, Alex theo cô lên gác, chỉ để nhận ra rằng cô một lần nữa lại dùng ghế chặn cửa. Và lần này, dù anh có cố dụ dỗ cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không mở.
Annie ngồi ở giữa giường mình, người lắc lư tới lui, tay phủ kín mặt. Nín thở để nuốt xuống những tiếng thổn thức, cô khóc một cách chán trường. Anh yêu cô. Anh đã nói với cô điều đó đêm hôm trước. Nhưng cho tới một vài phút trước, khi cô nhìn vào mắt anh khi anh nói những từ này, cô đã không nghĩ đến hậu quả của sự gắn bó đó—không phải cho cô, mà là cho anh.
Anh yêu cô. Nhìn vẻ mặt anh khi nói những lời đó với cô—ôi, lạy Chúa! Annie nghẹn lại khi cố hít vào một hơi kìm nén, nhớ lại cảm giác vô vọng khi cô không thể nói những lời đáp lại anh.
Cô là một kẻ thiểu năng. Điếc. Bất kể anh làm điều gì, bất kể anh tặng cho cô thứ gì cũng không thể thay đổi được điều đó. Không gì hết. Trong suốt cả cuộc đời mình, cô đã bị những người bình thường xa lánh, một kẻ bị gạt ra ngoài bất cứ nơi đâu cô tới, không thể kết bạn, không thể tham dự những buổi lễ ở nhà thờ, thậm chí còn bị cấm đi vào thị trấn. Không phải là cô thực sự muốn làm bất cứ điều gì trong số những việc đó, vì làm chúng chỉ khiến cô đau khổ thôi. Chẳng có gì vui vẻ khi bị nhìn chăm chăm và dằn vặt hết, hay bị mọi thì thầm sau lưng, nghĩ rằng cô chẳng hề hay biết về những gì họ đang nói. Cô có biết, vì thì thầm hay không, cô có thể đọc môi họ. Đó là Annie Trimble, kẻ ngu ngốc. Kẻ đáng thương. Annie kẻ ngu ngốc. Annie kẻ ngu ngốc.
Đó sẽ là món quà cô dành tặng Alex ư? Không gì ngoài đau khổ? Đó là những gì cô muốn đem tới trong cuộc đời anh? Để tránh bị tổn thương, cô hài lòng với việc tránh xa mọi người, hài lòng với việc sống làm người thiểu năng. Trong hàng năm trời, cô hiểu rằng sống như một người thiểu năng là tất cả những gì cô có thể mong đợi. Nhưng Alex có thể có nhiều hơn thế. Những giọt nước mắt nóng hổi ngập đầy trong mắt Annie, như đốt cháy nơi cuống họng cô. Alex thật tuyệt vời. Không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng và tốt bụng nữa. Anh có thể có được bất cứ người phụ nữ nào anh muốn. Annie cảm thấy chắc chắn rằng bất cứ quý cô xinh đẹp nào trong thị trấn cũng sẽ thích mê nếu được ở vị trí của cô, người duy nhất nhận được tất cả sự chú ý của anh. Sao anh lại phải chấp nhận một cô gái bị điếc cơ chứ? Không những chỉ bị điếc, mà thậm chí còn không thể nói rằng cô ấy yêu anh.
Annie biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô để tình huống này tiếp tục. Mọi người sẽ nhanh chóng bắt đầu xa lánh Alex, không phải vì những việc anh làm, mà là vì anh có liên quan tới cô. Trước khi anh nhận ra điều đó, anh đã chẳng còn người bạn nào rồi. Anh thậm chí sẽ không được mời tới chơi nhà bất cứ ai. Và sẽ không ai muốn tới đây thăm anh, chỉ vì cô. Annie kẻ ngu ngốc. Tất cả những gì cô giỏi, tất cả những gì cô từng giỏi, là cho mọi người cái gì đó để nhìn chằm chằm.
Annie chưa bao giờ biết một ai giống như Alex. Kể từ khi cô tới Montgomery Hall, anh đã thay đổi cuộc đời cô. Cô yêu anh nhiều hơn cô đã từng yêu bất cứ ai. Cô không thể chịu đựng được việc nhìn những điều xấu bắt đầu xảy ra với anh chỉ vì cô. Anh cần một người khác để yêu thương. Một ai đó có thể mang đến hạnh phúc cho anh chứ không phải ngược lại.
Đạt đến quyết định đó, Annie khóc cho tới khi cô kiệt sức và không còn nước mắt để chảy nữa. Sau đó cô ngẫm nghĩ những cách cô có thể thông báo cho Alex về cảm xúc của cô. Anh vẫn chưa đủ giỏi trong việc đọc môi để cô có thể giao tiếp với anh theo cách đó, và cố gắng dùng hành động diễn tả là bất khả thi. Cân nhắc về vấn đề này, cô bất thình lình nhớ lại buổi tối anh đã vẽ tranh để giải thích cho cô về em bé.
Alex đi đi lại lại. Băng qua đại sảnh. Lên gác. Tới phòng dành cho trẻ. Sau đó anh lại lặp lại những bước chân mình. Lặp đi lặp lại. Sau đó lại lặp đi lặp lại. Anh rất nhanh không đếm nổi mình đã đi lên đi xuống cầu thang bao nhiêu lần. Có cái gì đó cực kỳ sai lầm. Anh nhìn thấy nó trong mắt cô. Nhưng anh không thể tưởng tượng được nó là cái gì. Anh đã nghĩ chiếc ống nghe có thể khiến cô vui sướng cực kỳ. Thay vào đó cô oà ra khóc. Tại sao? Dù Alex có xoay chuyển vấn đề theo cách nào đi chăng nữa, anh cũng vẫn không thể tìm được câu trả lời.
Khi anh cuối cùng cũng nghe được tiếng bản lề cửa cọt kẹt, anh đang ở lưng chừng cầu thang, anh cảm thấy lần chạy lên này là lần thứ một nghìn rồi. Âm thanh cánh cửa cô mở ra khiến anh chạy như bay trên những bậc cầu thang còn lại. Lao dọc hành lang, anh phanh két lại bên ngoài cánh cửa phòng cô. Annie đứng ngay phía trong căn phòng, bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên tay nắm cửa, mặt cô trắng bệch như phấn. Anh biết cô đã khóc qua quầng đỏ quanh mắt cô.
Lùi lại một bước, cô ra hiệu cho anh tiến vào. Alex có một linh cảm rất tệ về việc này. Cô tránh nhìn anh khi anh bước vào phòng. Sau đó với một tiếng click nhỏ đầy dứt khoát, cô đóng cánh cửa lại phía sau anh. Vẫn không nhìn anh, cô nhanh nhẹn tới chỗ chiếc bàn nơi cô nhặt một tờ giấy lên và chìa nó ra cho anh.
“Cái gì đây?” Alex thu hẹp khoảng cách giữa họ lại và cầm lấy tờ giấy với bàn tay cứng nhắc. Sau khi nhìn kỹ bức tranh cô đã vẽ, anh nói, “Annie, thật đáng ngạc nhiên. Em thật có tài.”
Cô đã vẽ phác hoạ chân dung họ giống y như tạc, sự chú ý đến từng chi tiết của cô thật không thể nào tin được. Ngoại trừ tác phẩm của những nghệ sĩ chuyên nghiệp, Alex chưa từng nhìn thấy một sự tinh thông nào đến thế. Không cần dùng bất cứ thứ gì ngoài chì than và giấy, cô đã vẽ anh y như thật. Anh khẽ mỉm cười trước vẻ mặt của chính mình mà cô đã ghi lại trên trang giấy. Anh thật sự nhìn cô như thế, với nụ cười toe toét tự mãn và ánh nhìn phóng đãng nơi đáy mắt? Anh cho là anh đã làm thế và không thể không tự hỏi sao cô không tát anh vài lần vì sự lăng mạ đó. Annie còn lâu mới nhận ra sự phóng đãng dù nó có chạy tới và cắn vào lưng cô.
Tia nhìn của anh trôi tới bức tranh của cô, thứ mà, với anh, dường như không được chính xác lắm theo cách nào đó. Sau khi nhìn kỹ bức chân dung trong một chốc, anh nhận ra cô đã vẽ mình trên giấy giống như hình ảnh cô thấy mình trong gương, không mỉm cười, không chút dấu vết của ngọt ngào thơ ngây hay vẻ thật thà đã đánh cắp trái tim anh. Đôi mắt không giữ một chút cảm xúc hay lấp lánh. Không lúm đồng tiền hiện lên nơi má cô. Annie, không vòng hào quang rực rõ, vẫn xinh đẹp, nhưng chỉ là một khuôn mặt không có tâm hồn.
Có cái gì khác nữa dường như không đúng. Có cái gì đó còn thiếu. Nhưng trong một thoáng, anh không thể xác định được nó là cái gì. Sau khi nhìn kỹ bức tranh lâu hơn một chút, Alex cuối cùng cũng chú ý đến chi tiết còn thiếu và nhìn lên cô, tim anh như bắn lên đến tận cổ họng.
Annie đã vẽ mình không có tai.
Với bàn tay run rẩy, Alex đặt bức tranh xuống bàn. Anh đang định cất tiếng thì cô giật lấy một bức tranh khác và dúi nó vào trong tay anh. Anh liếc xuống và lại thấy một bức phác họa hoàn hảo khuôn mặt của Annie, chỉ có điều nó thiếu tai cũng như thiếu miệng.
Bản năng đầu tiên của Alex là xé bức tranh ra thành từng mảnh nhỏ và nói với cô rằng hãy thôi nực cười như vậy đi. Nhưng vẻ đau khổ trong mắt cô đã ngăn anh lại. Chuyện này rất quan trọng đối với cô, và phán đoán từ nét vặn vẹo cứng nhắc nơi miệng cô, chú ý tới những gì cô rõ ràng tin là mình thiếu hụt là một nỗi đau đối với cô. Đau khủng khiếp.
Quẳng bức vẽ xuống, Alex ngồi xuống một chiếc ghế. Vỗ vỗ vào đâu gối mình, anh nói, “Đến đây nào, em yêu.”
Cô khoanh tay ngang ngực và lắc đầu, vẻ bướng bỉnh hiện lên nơi cằm cô khiến cô trông dễ thương hơn bất cứ lúc nào. Alex cũng không thể không chú ý rằng vị trí cô đặt cánh tay thanh mảnh cũng khiến một phần cơ thể xác định nào đó bị đẩy về phía trước. Bà thợ may, tuân theo những chỉ thị rõ ràng của anh, đã cắt cổ những bộ váy của cô hơi thấp một chút. Không khiếm nhã chút nào, chỉ thấp đủ để lộ ra những gì là nữ tính của cô, thứ mà đã trở nên đầy đặn hơn với thời kỳ bầu bí tăng lên. Theo cách Alex nhìn nhận, nếu anh không thể tham dự vào bữa ăn, ít nhất anh cũng xứng đáng thỉnh thoảng được liếc qua cái thực đơn.
Anh lại vỗ vỗ đầu gối. “Đến đây nào, em yêu. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.” Đó là, không nghi ngờ gì hết, câu nói sai khủng khiếp nhất anh từng thốt ra.
Cô lắc đầu và uốn miệng thành những từ, “Em muốn về nhà.”
Với việc luyện tập hàng ngày, khả năng đọc môi của Alex đã cải thiện đến mức anh đã có thể, với một nỗ lực cực kỳ, luận ra được những câu đơn giản. “Nhà? Ý em là nhà của bố mẹ em ư?”
“Vâng.”
Anh chỉ có một câu trả lời duy nhất cho câu nói đó. “Chắc chắn là không.” Nghiêng người về phía trước, anh tóm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía anh. Lờ đi sự phản đối của cô, điều mà làm được còn hơn cả dễ dàng vì cô không hề nói to lên chúng, anh kéo cô ngồi xuống đầu gối anh và quấn một cánh tay quanh người cô. “Giờ đây là nhà em rồi. Em thuộc về nơi này với anh.”
Cô giật ánh nhìn ra khỏi môi anh và nhìn chăm chăm một cách cương quyết ra ngoài cửa sổ. Ngay lập tức nhận ra cô đang chơi trò gì, anh khẽ giật một lọn tóc mai của cô. Khi cô vẫn khăng khăng không nhìn anh, khoé môi anh cong lên. Tóm lấy cằm cô, anh buộc cô quay mặt về phía anh.
“Annie, anh không quan tâm về việc em bị điếc. Em xinh đẹp, ấm áp và vui nhộn. Ở cạnh em khiến anh hạnh phúc như anh chưa bao giờ hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất dài rồi—” Alex nhận thấy cô đang nhìn chằm chằm bất động vào mũi anh. Anh cười lục khục bất chấp bản thân mình. “Cô nhỏ đanh đá. Vậy là, em định lờ tịt anh đi phải không?”
Khẽ búng chóp mũi cô, anh đã thành công trong việc lấy lại được sự chú ý của cô. “Anh yêu em,” anh thì thầm khàn đặc. “Nếu em đi, Annie, em sẽ làm anh đau khổ. Đó là điều em muốn ư, khiến anh đau khổ ấy?”
Cái bóng đau đớn dịch chuyển trong đôi mắt đáng yêu của cô. Bàn tay nhỏ chạm vào quai hàm anh, cô nói, “Em muốn anh được hạnh phúc. Anh không thể ở cùng ai đó như em được. Anh nên tìm ai đó có thể nghe được, ai đó có thể nói được.”
Nhìn theo những chuyển động của môi cô, Alex vật lộn để hiểu nghĩ một vài từ anh có khả năng luận ra được. Nỗ lực anh phải bỏ ra khiến anh đánh giá cao sự thông mình của Annie. Có biết bao tư thế miệng hình thành nên những âm thanh nhất định trông giống y hệt cách phát âm những từ khác. Vậy mà Annie vẫn xoay xở để đọc môi một cách thành thạo đến đáng ngạc nhiên. Anh biết rằng cô không những chỉ phải bắt kịp với người nói mà còn phải phỏng đoán đến một nửa để luận ra được những từ không rõ ràng.
“Người nào đó không thể khiến anh hạnh phúc được,” anh quả quyết với cô khi anh cuối cùng cũng luận ra được cô đã nói điều gì. “Chỉ có em thôi, Annie. Thế nên, em thấy đấy. Em không thể bỏ anh được. Nếu em làm thế, anh sẽ đau khổ suốt thôi.”
“Em không nghe được Em bị điếc. Em bị câm. Mọi người nghĩ em là kẻ ngốc, và họ ghét em. Nếu em ở cùng anh, họ cũng sẽ ghét anh!” Tay cô khẽ ra hiệu một cách tuyệt vọng. “Em muốn anh được hạnh phúc. Để em về nhà đi.”
Những từ cuối khá dễ để Alex luận ra được. “Không,” anh bắn trả. “Không bao giờ. Nếu em đi, Annie em yêu, anh sẽ đi cùng em.”
Những giọt nước long lanh chạm vào đôi mắt sáng ngời của cô. Cô đăm đăm nhìn anh trong một vài giây dường như là bất tận trước khi nụ cười bắt đầu cong lên nơi khoé môi cô. Cuối cùng cô nói, “Anh mới là kẻ ngốc, không phải em.”
Sau khi loạng choạng mãi mới hiểu được câu đó, Alex toe toét. “Ngốc, phải. Kẻ ngốc nghếch to lớn vụng về không có lấy tí thông minh nào hết. Anh đoán là em sẽ phải ở lại đây và chăm sóc anh thôi.”
Cô đảo mắt, rõ ràng là cáu tiết với khả năng lý luận của anh. Hay có lẽ là với sự thiếu hụt khả năng lý luận của anh. “Em không thể ở đây.”
Anh lại có ý khác, và trượt bàn tay anh quanh gáy cô, anh nhanh chóng lợi dụng chúng, đặt môi anh lên môi cô. Có rất nhiều cách để một người đàn ông giao tiếp với một người phụ nữ ngoài cách đơn giản là từ ngữ, và anh quyết tâm rằng cô nên học được bài học này trước khi anh nói xong với cô. Không có miệng ư? Cô gái này có khuôn miệng khiến hầu hết đàn ông sẵn sàng chết vì nó.
Hoàn toàn mong đợi cô sẽ phản kháng lại nụ hôn của anh, Alex siết cánh tay mình lại quanh lưng cô, chuẩn bị chinh phục cô cho tới khi cô bắt đầu thả lỏng. Nhưng anh cực kỳ ngạc nhiên khi cô ưng thuận, để anh tách môi cô ra và chạm lưỡi anh vào chỗ hõm ẩm ướt nơi miệng cô.
(còn tiếp)
Khi Maddy nhìn thấy dàn đàn ống, bà nhướn lông mày vẻ đầy hồ nghi. “Cậu chủ Alex, cậu có chắc cậu muốn một vật ầm ĩ thế này trong phòng làm việc của mình không? Làm thế nào cậu có thể tập trung được?”
Alex sẽ hoàn toàn tập trung, chỉ không nhất thiết là phải vào số sách kế toán của mình thôi. Mấy tuần trước anh đã quyết định tán tỉnh vợ mình bằng âm thanh. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu đặt hết những vật dùng để dụ dỗ này trong một căn phòng khác.
“Bây giờ Annie đang ở đâu?” anh hỏi Maddy.
“Trong phòng dành cho trẻ. Tôi nghĩ là lại đang vẽ.”
Alex mỉm cười, quá mong mỏi được chỉ cho Annie tất cả những thứ anh đã mua cho cô đến nỗi anh muốn chạy ra chỗ chiếc xe ngựa và tự mình vận chuyển tất cả những thùng hàng đó. “Chúng tôi làm được mà, cậu Montgomery,” Một trong những người đàn ông trấn an anh. “Đây là công việc của chúng tôi.”
“Tôi không ngại giúp đâu.”
Alex đem chiếc hộp vào phòng làm việc của mình và đặt nó ở trên bàn. Lấy con dao ra khỏi túi quần, anh rạch lớp băng dính sau đó gấp lưỡi dao lại. Ống nghe (dành cho người khiếm thính). Gần như thể tôn kính, Alex nhấc một chiếc ra khỏi hộp. Anh nhá cho Maddy một nụ cười toe toét. “Thứ sẽ giúp Annie nghe được! Giờ tôi có thể bắt đầu những bài học với cô ấy.”
“Cậu đóng vai thầy giáo! Nhớ cậu được mấy điểm hồi còn đi học, đó sẽ là một cảnh đáng xem đấy.”
“Tôi sẽ dạy cô ấy bảng chữ cái dấu hiệu và thủ ngữ,” Alex nhấn mạnh. “Rồi bà xem. Tôi sẽ là một gia sư tuyệt vời. Tôi chỉ không muốn bắt đầu cho tới khi những thứ này được đưa đến thôi.” Anh giơ một chiếc tai nghe lên. “Chỉ một chút may mắn thôi, Maddy, cô ấy có thể nghe được nhờ những vật này. Có lẽ không được rõ lắm, nhưng được chút nào hay chút ấy.”
Maddy dịch tới chỗ chiếc bàn và nhấc một chiếc tai nghe cỡ trung bình ra khỏi hộp. Lôi hết giấy gói ra, bà nhét đầu ống nghe vào tai mình, Alex cúi người về phía trước và nói "xin chào" vào trong chiếc chuông loe ra. Bà giật nảy người, và kêu lên, “Thánh thần thiên địa ơi!”
Alex cười phá ra và giật lấy chiếc sừng trâu ra khỏi tay bà. Đặt nó vào trong tai mình, anh nói, “Nói gì với tôi đi.”
“Cậu xuýt làm thủng màng nhĩ của tôi!” Maddy gần như hét lên.
“Chúa Giê-xuuu!” Anh chà sát một bên đầu, nhìn cái ống nghe với một vẻ kính trọng mới. “Điều đó thật đáng ngạc nhiên. Hoàn toàn đáng ngạc nhiên.”
Sau khi những người đưa hàng rời đi, Alex dành khoảng một tiếng đồng hồ để sắp xếp tất cả nhạc cụ cho Annie khắp phòng. Anh cố nhịn không thử chơi bất cứ thứ nào, sợ rằng cô có thể nghe được âm thanh và bị kéo tới phòng làm việc trước khi anh chuẩn bị sẵn sàng để giới thiệu với cô.
Cuối cùng, khoảnh khắc được tặng quà cũng tới. Quá háo hức để nhìn thấy khuôn mặt cô đến nỗi anh khó có thể chịu được tình trạng hồi hộp, Alex ngồi vào ghế của mình nơi chiếc đàn ống. Hít một hơi thật sâu và cầu nguyện, anh thử một phím đàn. Sau đó anh bắt đầu chơi. Ừm, không chính xác là chơi nhạc. Anh chẳng có một chút khái niệm làm cách nào để khiến cái vật chết tiệt này vang lên những nốt nhạc. Nhưng tiếng ồn quả thật là tuyệt vời. Chỉ trong có vài phút, cánh cửa phòng làm việc của anh mở ra với một tiếng rầm và Annie bước vào, tay khoanh lại trên phần eo phồng lên, mắt mở to vì kinh ngạc.
Alex tiếp tục lấp đầy căn phòng với âm thanh, cười toe toét với cô qua vai anh. Như bị thôi miên, cô di chuyển về phía anh, ánh nhìn của cô gắn chặt lên chiếc đàn. Khi cô cuối cùng cách nó một cánh tay, cô vươn một tay ra, chạm vào mặt gỗ được đánh bóng gần như là sùng tín. Sau đó cô tiến đến gần hơn, lướt cả hai tay lên trên mặt của chiếc đàn. Vẻ mặt cô khiến chiếc đàn ôn dịch này xứng đáng với mỗi xu anh bỏ ra cho nó. Hạnh phúc đến thiêng liêng, đó là vẻ mặt cô. Hoàn toàn hạnh phúc. Vẫn giữ tay mình áp vào mặt gỗ, cô nhắm mắt lại, nụ cười say mê của cô ngọt ngào đến mức khiến anh nhức nhối.
Alex dừng chơi, nắm lấy tay cô, và kéo cô ngồi xuống băng ghế. “Em chơi đi,” anh khuyến khích cô.
Cô khoanh tay lại và áp chúng vào vạt áo mình cứ như thể cô sợ phải chạm vào những phím đàn. Alex nắm lấy cổ tay cô, buộc tay cô hạ xuống, và dẫn những ngón tay cứng nhắc của cô trên những phím đàn màu trắng ngà. Sau khi nhìn sâu vào mắt cô, anh nói, “Nó là của em, Annie. Anh mua nó cho em.”
Cô tặng cho anh một cái nhìn đầy hoài nghi. Sau đó vòng ánh nhìn của mình trở lại chiếc đàn. Cười lặng lẽ, Alex chỉ cho cô cách chơi. Chỉ trong một vài giây, cô sắp sửa thổi bay anh ra khỏi phòng. Anh đứng ở phía sau để nhìn cô. Trong tất cả những món anh có thể tặng cho cô, anh nhận ra, nhạc cụ chính là thứ truyền đi cảm hứng.
Với chiếc đàn ống, Annie đã biến giấc mơ của mình thành hiện thực. Nó dường như thật thích hợp. Kể từ khi biết cô, cô cũng đã biến một vài giấc mơ của anh thành hiện thực. Những giấc mơ không tưởng. Tìm được và kết hôn với một thiên thần. Yêu một ai đó nhiều hơn anh yêu chính bản thân mình. Thật sự có một lý do đáng để sống.
Cho đến giờ ăn tối, Annie ở trong phòng làm việc của anh, lần này không phải là vì anh khăng khăng muốn thể, mà là bởi vì không thứ gì có thể kéo cô đi khỏi. Rời chiếc đàn ống, cô tới chỗ chiếc nhạc ngựa. Từ nhạc cụ này, cô chuyển sang nhạc cụ khác.
Căn nhà tràn ngập những tiếng ồn. Chắc chắn đó còn hơn là những tiếng động đinh tai, khủng khiếp, nhưng với Alex chúng thật tuyệt vời chỉ vì một nguyên nhân, rằng Annie có thể nghe được một vài dây cung. Anh không quan tâm việc cô đã nhanh chóng học được cách chơi những nốt nhạc cô nghe thấy rõ nhất và lặp lại chúng, lặp đi lặp lại. Cô đang có những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời mình.
Tới giờ ăn, Alex bắt cô ngưng chơi với những nhạc cụ đủ lâu để ăn. Sau khi họ ăn món khai vị, Maddy bước vào với một bình trà, thứ mà bà đặt ở giữa bàn với một tiếng cạch còn hơn cả lớn. Alex bắn cho bà một cái liếc mắt đầy dò hỏi.
“Có cái gì không ổn sao, Maddy?”
“Hả?”
Alex lặp lại.
Maddy nghiêng đầu. “Cậu nói gì cơ?”
Cho là bà đang mỉa mai về tất cả những tiếng ồn Annie tạo ra, Alex đẩy ghế ra phía sau, nhìn bà trừng trừng với một mức độ cao. “Tôi không thấy chuyện này thú vị chút nào hết, Maddy.”
Với một cái cau mày cáu kỉnh, bà quản gia chọc ngón tay vào một bên tay, ngoáy ngoáy một lúc và lôi ra một miếng bông. “Tôi xin lỗi, Cậu chủ Alex. Tôi không nghe rõ.”
Alex nhìn chằm chằm người phụ nữ trong một thoáng, sau đó ngửa đầu ra sau và cười phá lên. Annie, bận rộn nhét thức ăn vào miệng để cô có thể kết thúc bữa ăn và quay trở lại phòng làm việc, chẳng buồng nhìn lên.
Buổi sáng ngày hôm sau, Alex quyết định rằng đã đến lúc anh bắt đầu dạy Annie học. Tuy nhiên, ngay tại giây phút anh cố thực hiện quyết định đó, anh nhận ra rằng mình phải chịu trách nhiệm với một quý cô trẻ tuổi cực kỳ không hạnh phúc. Annie, say mê với tất cả những thứ phát ra tiếng động anh tặng cô, không muốn làm gì hết ngoại trừ chơi với chúng. Khi Alex kéo cô tới bàn làm việc của mình và bảo cô ngồi xuống, cô dường như nổi loạn và sau đó bắt đầu bĩu môi. Bĩu môi thật sự. Thiên thần của anh, Alex nhận ra, đã hơi được quá nuông chiều rồi.
Kéo ghế của mình ra, anh ngồi xuống cạnh cô và với lấy cuốn sách bác sĩ Muir đã đem tới cho anh, Từ vựng của những ký hiệu im lặng, tác giả James S. Brown và Ngôn ngữ ký hiệu của người Anh-điêng, tác giả W. P. Clark, thứ khiến Alex hết sức vui mừng khi chứa hàng nghìn những mục diễn tả cách nói và những từ ngữ có nghĩa tương đương trong Ngôn ngữ ký hiệu của Mỹ, điều làm cho cuốn sách thành như một cuốn từ điển ký hiệu Mỹ – Anh-điêng. Ngoài cuốn được xuất bản là hai bản sao mỏng được biên soạn dành riêng cho Alex bởi một phụ nữ ở Albany, người đã có kinh nghiệm lâu năm trong việc dạy học cho người điếc.
“Học xong rồi mới chơi,” anh nghiêm khắc nói với cô vợ mình. “Đã đến lúc em lấp đầy cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu của mình với một chút kiến thức rồi, Annie em yêu.”
Anh mở cuốn sách và bắt đầu lật qua các trang để tìm phần bảng chữ cái ký hiệu. Khi anh liếc nhìn lên, Annie đang nhấc một chiếc tai nghe từ bàn của anh lên và dùng hết hơi hết sức thổi vào phần đầu nhét vào tai. Alex nhìn cô trong một chốc với nụ cười bao dung, sau đó anh kéo phần ống nghe ra khỏi tay cô và nhét một đầu vào tai cô. Giơ tay phải lên, những ngón tay cuộn lại hướng vào lòng bàn tay, ngón cái mở rộng ra, chĩa lên trên và áp vào chúng, anh vươn người về phía trước và nói oang oang vào phần chuông loe ra, “A!”
Annie giật nảy mình như thể anh dùng kim châm cô và giật cái ống nghe ra khỏi tai mình, nhìn chăm chăm vào nó. Sau một thoáng, cô lại nhét nó vào tai, vẻ mặt đầy mong đợi. Alex nhận ra cô nghĩ cái ống nghe tự phát ra âm thanh.
“Không, không, Annie em yêu. Đó là anh.” Cảm thấy hãnh diện rằng cô thật sự có vẻ như nghe được anh, Alex đảm bảo chắc chắn là cô để nó ở trong tai mình khi anh trình diễn một màn vĩ đại việc đặt môi mình vào phần ống nghe loe ra. “Đó là anh, Annie,” anh hét lên.
Cô lại giật nảy mình. Nhưng lần này cô không giật cái ống nghe ra khỏi tai nữa. Thay vào đó cô tóm lấy tóc Alex và nhét gần như nửa mặt dưới của anh vào phần cái chuông. Thế nên, anh cười dữ dội đến mức anh không thể nói được dù đã cố. Khi niềm vui sướng của anh giảm xuống, anh nhìn thẳng vào cô qua đường dây của cái chuông. Tất cả những thôi thúc muốn cười rời anh đi. Đôi mắt cô chứa những xúc cảm chân thật nhiều hơn anh đã từng thấy trước đây. Thận trọng hi vọng. Không thể tin được. Hân hoan dè dặt. Ngực anh siết chặt lại. Ngả người về sau để cô có thể nhìn thấy miệng anh khi anh nói, anh tuyên bố ầm ĩ, “Anh yêu em.”
Cô nhìn anh chăm chăm trong một thoáng, nước đọng lại và lấp lánh như những hạt kim cương trong đôi mắt xanh của cô. Sau đó, anh mất hết cả tinh thần khi những giọt nước mắt chảy qua lông mi cô và lấp lánh như một dòng suối nhỏ xuống dưới má cô. Khi anh nhìn, với anh dường như cả khuôn mặt cô bắt đầu run rẩy, đầu tiên là miệng cô, sau đó là cằm cô rồi đến những sợi cơ nhỏ phía dưới mắt cô. Alex dứt ra khỏi chuông của cái ống nghe. “Em yêu, đừng khóc. Anh nghĩ cái này sẽ khiến em hạnh phúc.”
Cái ống nghe bay vèo ra khi cô lao người vào vòng tay anh. Run rẩy vì phản ứng của cô, anh áp một tay lên lưng cô và luồn tay kia vào tóc cô. Anh cảm thấy cơ thể cô rung lên với những tiếng thổn thức. Sau đó cứ như thể trái tim tan nát, cô trườn khỏi vòng tay anh và chạy ra khỏi phòng.
Đầy lo âu, Alex theo cô lên gác, chỉ để nhận ra rằng cô một lần nữa lại dùng ghế chặn cửa. Và lần này, dù anh có cố dụ dỗ cô thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không mở.
Annie ngồi ở giữa giường mình, người lắc lư tới lui, tay phủ kín mặt. Nín thở để nuốt xuống những tiếng thổn thức, cô khóc một cách chán trường. Anh yêu cô. Anh đã nói với cô điều đó đêm hôm trước. Nhưng cho tới một vài phút trước, khi cô nhìn vào mắt anh khi anh nói những từ này, cô đã không nghĩ đến hậu quả của sự gắn bó đó—không phải cho cô, mà là cho anh.
Anh yêu cô. Nhìn vẻ mặt anh khi nói những lời đó với cô—ôi, lạy Chúa! Annie nghẹn lại khi cố hít vào một hơi kìm nén, nhớ lại cảm giác vô vọng khi cô không thể nói những lời đáp lại anh.
Cô là một kẻ thiểu năng. Điếc. Bất kể anh làm điều gì, bất kể anh tặng cho cô thứ gì cũng không thể thay đổi được điều đó. Không gì hết. Trong suốt cả cuộc đời mình, cô đã bị những người bình thường xa lánh, một kẻ bị gạt ra ngoài bất cứ nơi đâu cô tới, không thể kết bạn, không thể tham dự những buổi lễ ở nhà thờ, thậm chí còn bị cấm đi vào thị trấn. Không phải là cô thực sự muốn làm bất cứ điều gì trong số những việc đó, vì làm chúng chỉ khiến cô đau khổ thôi. Chẳng có gì vui vẻ khi bị nhìn chăm chăm và dằn vặt hết, hay bị mọi thì thầm sau lưng, nghĩ rằng cô chẳng hề hay biết về những gì họ đang nói. Cô có biết, vì thì thầm hay không, cô có thể đọc môi họ. Đó là Annie Trimble, kẻ ngu ngốc. Kẻ đáng thương. Annie kẻ ngu ngốc. Annie kẻ ngu ngốc.
Đó sẽ là món quà cô dành tặng Alex ư? Không gì ngoài đau khổ? Đó là những gì cô muốn đem tới trong cuộc đời anh? Để tránh bị tổn thương, cô hài lòng với việc tránh xa mọi người, hài lòng với việc sống làm người thiểu năng. Trong hàng năm trời, cô hiểu rằng sống như một người thiểu năng là tất cả những gì cô có thể mong đợi. Nhưng Alex có thể có nhiều hơn thế. Những giọt nước mắt nóng hổi ngập đầy trong mắt Annie, như đốt cháy nơi cuống họng cô. Alex thật tuyệt vời. Không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng và tốt bụng nữa. Anh có thể có được bất cứ người phụ nữ nào anh muốn. Annie cảm thấy chắc chắn rằng bất cứ quý cô xinh đẹp nào trong thị trấn cũng sẽ thích mê nếu được ở vị trí của cô, người duy nhất nhận được tất cả sự chú ý của anh. Sao anh lại phải chấp nhận một cô gái bị điếc cơ chứ? Không những chỉ bị điếc, mà thậm chí còn không thể nói rằng cô ấy yêu anh.
Annie biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô để tình huống này tiếp tục. Mọi người sẽ nhanh chóng bắt đầu xa lánh Alex, không phải vì những việc anh làm, mà là vì anh có liên quan tới cô. Trước khi anh nhận ra điều đó, anh đã chẳng còn người bạn nào rồi. Anh thậm chí sẽ không được mời tới chơi nhà bất cứ ai. Và sẽ không ai muốn tới đây thăm anh, chỉ vì cô. Annie kẻ ngu ngốc. Tất cả những gì cô giỏi, tất cả những gì cô từng giỏi, là cho mọi người cái gì đó để nhìn chằm chằm.
Annie chưa bao giờ biết một ai giống như Alex. Kể từ khi cô tới Montgomery Hall, anh đã thay đổi cuộc đời cô. Cô yêu anh nhiều hơn cô đã từng yêu bất cứ ai. Cô không thể chịu đựng được việc nhìn những điều xấu bắt đầu xảy ra với anh chỉ vì cô. Anh cần một người khác để yêu thương. Một ai đó có thể mang đến hạnh phúc cho anh chứ không phải ngược lại.
Đạt đến quyết định đó, Annie khóc cho tới khi cô kiệt sức và không còn nước mắt để chảy nữa. Sau đó cô ngẫm nghĩ những cách cô có thể thông báo cho Alex về cảm xúc của cô. Anh vẫn chưa đủ giỏi trong việc đọc môi để cô có thể giao tiếp với anh theo cách đó, và cố gắng dùng hành động diễn tả là bất khả thi. Cân nhắc về vấn đề này, cô bất thình lình nhớ lại buổi tối anh đã vẽ tranh để giải thích cho cô về em bé.
Alex đi đi lại lại. Băng qua đại sảnh. Lên gác. Tới phòng dành cho trẻ. Sau đó anh lại lặp lại những bước chân mình. Lặp đi lặp lại. Sau đó lại lặp đi lặp lại. Anh rất nhanh không đếm nổi mình đã đi lên đi xuống cầu thang bao nhiêu lần. Có cái gì đó cực kỳ sai lầm. Anh nhìn thấy nó trong mắt cô. Nhưng anh không thể tưởng tượng được nó là cái gì. Anh đã nghĩ chiếc ống nghe có thể khiến cô vui sướng cực kỳ. Thay vào đó cô oà ra khóc. Tại sao? Dù Alex có xoay chuyển vấn đề theo cách nào đi chăng nữa, anh cũng vẫn không thể tìm được câu trả lời.
Khi anh cuối cùng cũng nghe được tiếng bản lề cửa cọt kẹt, anh đang ở lưng chừng cầu thang, anh cảm thấy lần chạy lên này là lần thứ một nghìn rồi. Âm thanh cánh cửa cô mở ra khiến anh chạy như bay trên những bậc cầu thang còn lại. Lao dọc hành lang, anh phanh két lại bên ngoài cánh cửa phòng cô. Annie đứng ngay phía trong căn phòng, bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên tay nắm cửa, mặt cô trắng bệch như phấn. Anh biết cô đã khóc qua quầng đỏ quanh mắt cô.
Lùi lại một bước, cô ra hiệu cho anh tiến vào. Alex có một linh cảm rất tệ về việc này. Cô tránh nhìn anh khi anh bước vào phòng. Sau đó với một tiếng click nhỏ đầy dứt khoát, cô đóng cánh cửa lại phía sau anh. Vẫn không nhìn anh, cô nhanh nhẹn tới chỗ chiếc bàn nơi cô nhặt một tờ giấy lên và chìa nó ra cho anh.
“Cái gì đây?” Alex thu hẹp khoảng cách giữa họ lại và cầm lấy tờ giấy với bàn tay cứng nhắc. Sau khi nhìn kỹ bức tranh cô đã vẽ, anh nói, “Annie, thật đáng ngạc nhiên. Em thật có tài.”
Cô đã vẽ phác hoạ chân dung họ giống y như tạc, sự chú ý đến từng chi tiết của cô thật không thể nào tin được. Ngoại trừ tác phẩm của những nghệ sĩ chuyên nghiệp, Alex chưa từng nhìn thấy một sự tinh thông nào đến thế. Không cần dùng bất cứ thứ gì ngoài chì than và giấy, cô đã vẽ anh y như thật. Anh khẽ mỉm cười trước vẻ mặt của chính mình mà cô đã ghi lại trên trang giấy. Anh thật sự nhìn cô như thế, với nụ cười toe toét tự mãn và ánh nhìn phóng đãng nơi đáy mắt? Anh cho là anh đã làm thế và không thể không tự hỏi sao cô không tát anh vài lần vì sự lăng mạ đó. Annie còn lâu mới nhận ra sự phóng đãng dù nó có chạy tới và cắn vào lưng cô.
Tia nhìn của anh trôi tới bức tranh của cô, thứ mà, với anh, dường như không được chính xác lắm theo cách nào đó. Sau khi nhìn kỹ bức chân dung trong một chốc, anh nhận ra cô đã vẽ mình trên giấy giống như hình ảnh cô thấy mình trong gương, không mỉm cười, không chút dấu vết của ngọt ngào thơ ngây hay vẻ thật thà đã đánh cắp trái tim anh. Đôi mắt không giữ một chút cảm xúc hay lấp lánh. Không lúm đồng tiền hiện lên nơi má cô. Annie, không vòng hào quang rực rõ, vẫn xinh đẹp, nhưng chỉ là một khuôn mặt không có tâm hồn.
Có cái gì khác nữa dường như không đúng. Có cái gì đó còn thiếu. Nhưng trong một thoáng, anh không thể xác định được nó là cái gì. Sau khi nhìn kỹ bức tranh lâu hơn một chút, Alex cuối cùng cũng chú ý đến chi tiết còn thiếu và nhìn lên cô, tim anh như bắn lên đến tận cổ họng.
Annie đã vẽ mình không có tai.
Với bàn tay run rẩy, Alex đặt bức tranh xuống bàn. Anh đang định cất tiếng thì cô giật lấy một bức tranh khác và dúi nó vào trong tay anh. Anh liếc xuống và lại thấy một bức phác họa hoàn hảo khuôn mặt của Annie, chỉ có điều nó thiếu tai cũng như thiếu miệng.
Bản năng đầu tiên của Alex là xé bức tranh ra thành từng mảnh nhỏ và nói với cô rằng hãy thôi nực cười như vậy đi. Nhưng vẻ đau khổ trong mắt cô đã ngăn anh lại. Chuyện này rất quan trọng đối với cô, và phán đoán từ nét vặn vẹo cứng nhắc nơi miệng cô, chú ý tới những gì cô rõ ràng tin là mình thiếu hụt là một nỗi đau đối với cô. Đau khủng khiếp.
Quẳng bức vẽ xuống, Alex ngồi xuống một chiếc ghế. Vỗ vỗ vào đâu gối mình, anh nói, “Đến đây nào, em yêu.”
Cô khoanh tay ngang ngực và lắc đầu, vẻ bướng bỉnh hiện lên nơi cằm cô khiến cô trông dễ thương hơn bất cứ lúc nào. Alex cũng không thể không chú ý rằng vị trí cô đặt cánh tay thanh mảnh cũng khiến một phần cơ thể xác định nào đó bị đẩy về phía trước. Bà thợ may, tuân theo những chỉ thị rõ ràng của anh, đã cắt cổ những bộ váy của cô hơi thấp một chút. Không khiếm nhã chút nào, chỉ thấp đủ để lộ ra những gì là nữ tính của cô, thứ mà đã trở nên đầy đặn hơn với thời kỳ bầu bí tăng lên. Theo cách Alex nhìn nhận, nếu anh không thể tham dự vào bữa ăn, ít nhất anh cũng xứng đáng thỉnh thoảng được liếc qua cái thực đơn.
Anh lại vỗ vỗ đầu gối. “Đến đây nào, em yêu. Anh chỉ muốn nói chuyện với em thôi.” Đó là, không nghi ngờ gì hết, câu nói sai khủng khiếp nhất anh từng thốt ra.
Cô lắc đầu và uốn miệng thành những từ, “Em muốn về nhà.”
Với việc luyện tập hàng ngày, khả năng đọc môi của Alex đã cải thiện đến mức anh đã có thể, với một nỗ lực cực kỳ, luận ra được những câu đơn giản. “Nhà? Ý em là nhà của bố mẹ em ư?”
“Vâng.”
Anh chỉ có một câu trả lời duy nhất cho câu nói đó. “Chắc chắn là không.” Nghiêng người về phía trước, anh tóm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía anh. Lờ đi sự phản đối của cô, điều mà làm được còn hơn cả dễ dàng vì cô không hề nói to lên chúng, anh kéo cô ngồi xuống đầu gối anh và quấn một cánh tay quanh người cô. “Giờ đây là nhà em rồi. Em thuộc về nơi này với anh.”
Cô giật ánh nhìn ra khỏi môi anh và nhìn chăm chăm một cách cương quyết ra ngoài cửa sổ. Ngay lập tức nhận ra cô đang chơi trò gì, anh khẽ giật một lọn tóc mai của cô. Khi cô vẫn khăng khăng không nhìn anh, khoé môi anh cong lên. Tóm lấy cằm cô, anh buộc cô quay mặt về phía anh.
“Annie, anh không quan tâm về việc em bị điếc. Em xinh đẹp, ấm áp và vui nhộn. Ở cạnh em khiến anh hạnh phúc như anh chưa bao giờ hạnh phúc trong một khoảng thời gian rất dài rồi—” Alex nhận thấy cô đang nhìn chằm chằm bất động vào mũi anh. Anh cười lục khục bất chấp bản thân mình. “Cô nhỏ đanh đá. Vậy là, em định lờ tịt anh đi phải không?”
Khẽ búng chóp mũi cô, anh đã thành công trong việc lấy lại được sự chú ý của cô. “Anh yêu em,” anh thì thầm khàn đặc. “Nếu em đi, Annie, em sẽ làm anh đau khổ. Đó là điều em muốn ư, khiến anh đau khổ ấy?”
Cái bóng đau đớn dịch chuyển trong đôi mắt đáng yêu của cô. Bàn tay nhỏ chạm vào quai hàm anh, cô nói, “Em muốn anh được hạnh phúc. Anh không thể ở cùng ai đó như em được. Anh nên tìm ai đó có thể nghe được, ai đó có thể nói được.”
Nhìn theo những chuyển động của môi cô, Alex vật lộn để hiểu nghĩ một vài từ anh có khả năng luận ra được. Nỗ lực anh phải bỏ ra khiến anh đánh giá cao sự thông mình của Annie. Có biết bao tư thế miệng hình thành nên những âm thanh nhất định trông giống y hệt cách phát âm những từ khác. Vậy mà Annie vẫn xoay xở để đọc môi một cách thành thạo đến đáng ngạc nhiên. Anh biết rằng cô không những chỉ phải bắt kịp với người nói mà còn phải phỏng đoán đến một nửa để luận ra được những từ không rõ ràng.
“Người nào đó không thể khiến anh hạnh phúc được,” anh quả quyết với cô khi anh cuối cùng cũng luận ra được cô đã nói điều gì. “Chỉ có em thôi, Annie. Thế nên, em thấy đấy. Em không thể bỏ anh được. Nếu em làm thế, anh sẽ đau khổ suốt thôi.”
“Em không nghe được Em bị điếc. Em bị câm. Mọi người nghĩ em là kẻ ngốc, và họ ghét em. Nếu em ở cùng anh, họ cũng sẽ ghét anh!” Tay cô khẽ ra hiệu một cách tuyệt vọng. “Em muốn anh được hạnh phúc. Để em về nhà đi.”
Những từ cuối khá dễ để Alex luận ra được. “Không,” anh bắn trả. “Không bao giờ. Nếu em đi, Annie em yêu, anh sẽ đi cùng em.”
Những giọt nước long lanh chạm vào đôi mắt sáng ngời của cô. Cô đăm đăm nhìn anh trong một vài giây dường như là bất tận trước khi nụ cười bắt đầu cong lên nơi khoé môi cô. Cuối cùng cô nói, “Anh mới là kẻ ngốc, không phải em.”
Sau khi loạng choạng mãi mới hiểu được câu đó, Alex toe toét. “Ngốc, phải. Kẻ ngốc nghếch to lớn vụng về không có lấy tí thông minh nào hết. Anh đoán là em sẽ phải ở lại đây và chăm sóc anh thôi.”
Cô đảo mắt, rõ ràng là cáu tiết với khả năng lý luận của anh. Hay có lẽ là với sự thiếu hụt khả năng lý luận của anh. “Em không thể ở đây.”
Anh lại có ý khác, và trượt bàn tay anh quanh gáy cô, anh nhanh chóng lợi dụng chúng, đặt môi anh lên môi cô. Có rất nhiều cách để một người đàn ông giao tiếp với một người phụ nữ ngoài cách đơn giản là từ ngữ, và anh quyết tâm rằng cô nên học được bài học này trước khi anh nói xong với cô. Không có miệng ư? Cô gái này có khuôn miệng khiến hầu hết đàn ông sẵn sàng chết vì nó.
Hoàn toàn mong đợi cô sẽ phản kháng lại nụ hôn của anh, Alex siết cánh tay mình lại quanh lưng cô, chuẩn bị chinh phục cô cho tới khi cô bắt đầu thả lỏng. Nhưng anh cực kỳ ngạc nhiên khi cô ưng thuận, để anh tách môi cô ra và chạm lưỡi anh vào chỗ hõm ẩm ướt nơi miệng cô.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét