**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 17 - Annie's song

Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Chương 17

Thời gian... Đối với Annie, thời gian là một khái niệm cô không nắm bắt được, ít nhất theo như cách mọi người vẫn thường hiểu. Với cô, không có đồng hồ, không thời gian biểu, không lịch để cô có thể gạch bỏ những ngày, những tháng, những năm. Cô chỉ biết rằng những ngày dài lười nhác của mùa bươm bướm đã trở nên ngắn hơn, rằng những chiếc lá trên cây đã bắt đầu chuyển màu, và rằng không khí đã trở nên mát mẻ hơn.

Mùa mưa đang bắt đầu; cô cảm thấy điều đó trong tận xương tuỷ mình. Nhưng lần đầu tiên trong ký ức của mình, ý nghĩ này không khiến cô buồn bã. Nhà của Alex, không giống nhà của cha mẹ cô, là một nơi đầy háo hức và khám phá. Cô dành hàng giờ ngồi trên giường mỗi ngày, thổi cây sáo của cô. Khi cô chán việc đó, cô có thể vẽ ký hoạ những gì mình thích, vì Alex đã khám phá ra năng khiếu hội hoạ của cô và đã cung cấp cho cô chì màu và giấy vẽ. Thêm vào đó, mẹ cô tới thăm cô vài ngày một lần, thường là vào buổi chiều. Bà đang cố học cách đọc môi, và lần đầu tiên trong hàng năm trời, Annie có thể thật sự giao tiếp với bà một chút. Với quá nhiều thứ để làm, cô không còn sợ việc bị nhốt trong nhà như cô đã từng.

Cô cũng sẽ không bị nhốt trong nhà. Ngoài những dụng cụ vẽ tranh, Alex cũng tặng cô một vật kỳ lạ anh gọi là cái ô, thứ Annie thấy giống một cái mái nhà với tay cầm. Theo như anh nói, khi trời mưa, người ta mở ô ra và giữ nó ngang trên đầu, kết quả của việc làm thế là mưa sẽ rơi xung quanh mình chứ không phải là rơi vào người mình. Với chiếc ô, cô có thể tự do đi dưới trời mưa bất cứ khi nào cô muốn mà không lo bị ướt.

Đó là nếu cô vẫn có thể đi dạo được khi mùa mưa tới. Bụng cô trở nên ngày càng khổng lồ đến nỗi cô đã cảm thấy mình đi lạch bạch như vịt vậy. Việc đi xuống cầu thang khiến cô lo lắng nhiều nhất. Với phần phía trước nặng nề như vậy, cô phải hơi ngả ra sau để khỏi bị mất thăng bằng khi bước đi. Nó thật là phiền phức.

Nó cũng trở nên rất đáng lo ngại. Vì những gì Alex đã nói với cô—về việc trẻ con được sinh ra theo cách khác với gà con—cô không còn tin là mình có thể đẻ trứng nữa. Nhưng, ngay cả thế, cô không hề nghi ngờ gì việc có một em bé đang lớn lên bên trong mình. Đôi khi cô thậm chí còn cảm thấy nó cựa quậy, cứ như thể nó lo lắng muốn ra ngoài. Nói đến kích thước của em bé, Annie bắt đầu băn khoăn nó sẽ xoay xở ra ngoài bằng cách nào. Không phải qua rốn cô, điều đó là chắc chắn rồi.

Cô ước gì cô có thể hỏi ai đó em bé được sinh ra như thế nào, vì có dành cả cuộc đời mình, cô cũng không thể nghĩ ra được cách nào cả. Mẹ cô mới chỉ học cách đọc môi. Alex thì giỏi chuyện đó hơn, nhưng không giỏi đến độ anh có thể nắm được tất cả những gì cô nói. Một vài lần khi cô cố diễn đạt bằng hành động câu hỏi về em bé được sinh ra cho anh, anh dường như không muốn hiểu. Điều đó khiến cô lo lắng, và khiến cô có lý do để băn khoăn liệu sinh em bé có phải là một kinh nghiệm khủng khiếp với người mẹ hay không. Không phải đó là vấn đề. Cô muốn có em bé, và nếu cô phải trải qua một chút khó chịu để có được một em bé, cô đã sẵn sàng để làm bất cứ điều gì cần thiết.

Một buổi chiều muộn, vào khoảng thời gian Annie thường ở cùng Alex, anh nhận được một lá thư yêu cầu anh có mặt ở chuồng ngựa ngay lập tức. Ngay sau khi anh rời nhà, Annie bắt đầu thấy chán, và vì sau này cô được phép tự do lang thang bên ngoài ngôi nhà một mình, cô quyết định dạo một vòng quanh khu đất. Trong lúc lang thang, cô kết thúc với việc đến chỗ chuồng ngựa.

Ngay khi bước vào, cô bất ngờ dừng lại và nghiêng đầu, bị bắt giữ bởi một âm thanh nhỏ xuyên qua sự im lặng luôn bao quanh cô. Vì cô rất hiếm khi có thể từ chối được âm thanh, đây không chỉ khác thường mà còn là tò mò nữa. Đó là một âm thanh the thé, không như bất cứ thứ gì cô nhớ là đã được nghe. Bị hấp dẫn bởi nó, Annie ngập ngừng đi xuyên qua chuồng ngựa, những bước chân cô dần nhanh hơn khi âm thanh đó bắt đầu to hơn và rất dễ lần theo.

Được nửa đường theo lối đi mờ tối chạy xuyên qua chuồng ngựa, Annie tới một hành lang giao nhau. Phía bên trái cô nhìn thấy đốm sáng của chiếc đèn lồng, những người đàn ông đang đứng tụm trong quầng sáng của nó. Rất lấy làm thích thú, cô tiến về phía họ. Khi cô tới gần hơn để có thể nhìn được, cô nhận ra là họ đang tụ tập phía ngoài một tàu ngựa. Vươn cổ lên để nhìn qua họ, cô thấy Alex đang quỳ bên cạnh một con ngựa cái mệt lử bên trong hàng rào.

Âm thanh the thé, sắc nhọn được phát ra từ con ngựa. Con vật đáng thương đó đang gào thét, đầu quăng qua quăng lại, và đang cố đứng dậy. Alex, mặt nhăn nhó, mạch đập ở cổ phập phồng, đang gắng sức giúp con ngựa cái đứng dậy. Trong lúc đó, khi con ngựa rũ xuống vì kiệt sức, anh vuốt cái bụng sưng phồng của nó và nói, lặp đi lặp lại, "Sẽ ổn cả thôi, cô gái. Sẽ ổn cả thôi."

Nhìn theo những chuyển động của tay anh, Annie chú ý rằng máu dính vào lên đến tận ống tay áo của anh, thứ được sắn lên đến khuỷu tay. Lo âu hằn những đường như khắc lên khuôn mặt ngăm ngăm của anh, và khi cô nhìn thoáng qua mắt anh, cô thấy chúng ngập đầy phiền muộn. Tia nhìn của cô chuyển đến chỗ con ngựa. Có cái gì đó cực kỳ không ổn với sinh vật đáng thương đó, Annie nhận ra. Phán đoán từ chỗ máu, cô đoán rằng vì lý do nào đó con ngựa cái đã bị thương.

“Thả lỏng nào, cô bé. Thả lỏng nào.”

Phía sau Alex, Deiter, người quản lý chuồng ngựa, đang đánh vật một cách điên cuồng với một cái ròng rọc kỳ cục, thứ được cố định vào rui mái nhà. Annie đoán, qua hình dáng của thứ máy móc đó, rằng sợi dây da sẽ được quấn quanh người con ngựa để kéo nó đứng dậy.

Tim cô nhức nhối vì thương con ngựa khốn khổ, Annie tới gần hơn để có thể nhìn rõ hơn. Con ngựa chọn giây phút đó để bất thình lình đá hậu một phát thật mạnh, hất Alex sang một bên khi nó chống gối đứng dậy. Alex hét lên—Annie biết anh hét vì những cơ bắp nơi cổ họng anh phồng lên—Deiter bỏ lại những gì anh ta đang làm và chạy tới giúp. Với sự giúp đỡ của cả hai người đàn ông, con ngựa lảo đảo trên đôi chân của mình.

Điên cuồng—có lẽ là vì đau—con ngựa cái dường như không đánh giá cao chút nào sự giúp đỡ của hai người đàn ông và xoay vòng tròn, quăng đầu và dùng chân trước đập vào người Alex. Người quản lý chuồng ngựa, cố tránh chân nó, tóm lấy dây cương, nhưng bị trượt. Con vật, trong nỗ lực điên cuồng để trốn thoát, lại làm thế lần nữa, lần này đá hậu hai chân sau về phía cánh cửa ngăn chuồng đang mở tung.

Annie gần như ngất xỉu. Phần phía sau của con ngựa cái mở rộng ra và dính đầy máu, và từ đó nhô ra những cái chân ngựa nhỏ, những cái móng được bao phủ một lớp màng trắng trông giống sữa đã lên men. Con ngựa con... Con ngựa cái đang sinh ngựa con.

Annie đứng đờ người ra, ánh nhìn của cô như bị đóng đinh. Phần thân con ngựa cái phập phồng và ướt đẫm mồ hôi. Alex tóm lấy một trong những sợi dây da được thả xuống từ trần nhà và nhang chóng luồn nó vào đai chiếc yên ngựa. Khi anh thắt nút buộc lại, anh chạy tới chỗ bức tường, tháo sợi dây thừng được nối vào ròng rọc xuống khỏi móc, và tung mình lên trên không, kéo nó với toàn bộ sức nặng của mình When he got the band fastened, he ran to the wall, unhooked a pulley rope, and, leaping high into the air, pulled on it with his entire weight.

Khi anh buộc được cần trục, anh liếc qua vai mình vào Deiter. “Xoay con ngựa con đi! Nhanh lên, Deiter, nếu không chúng ta sẽ mất nó đấy, mẹ kiếp!”

Có thể thấy phần phía sau của con ngựa cái một cách cực kỳ rõ ràng, Annie trông đầy kinh hoàng khi Deiter thọc tới tận khuỷu tay vào trong bụng con ngựa cái. Trong bụng con ngựa cái! Những chấm đen trôi nổi trước mắt Annie. Chân cô nhũn ra như thể được làm bằng cao su. Con ngựa con, con ngựa cái đang sinh ngựa con. Một đứa trẻ cũng đang lớn lên bên trong cô tại một nơi đặc biệt. Chỉ có điều nó không tuyệt vời, như Alex đã nói với cô. Nó kinh khiếp. Kinh khiếp vượt xa hơn bất cứ thứ gì Annie có thể tưởng tượng. Con ngựa cái đang phải chịu đựng, chịu đựng một sự đau đớn khủng khiếp. Và nếu Alex và Deiter không thể làm gì để giúp nó, nó rõ ràng là sẽ chết.

Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy khuỷu tay cô. Chớp mắt để nhìn qua những đốm đen đang bơi bơi trước mắt mình, cô nhìn lên khuôn mặt đầy lo âu của người đàn ông cô chưa bao giờ nhìn thấy. Anh ta nói với cô gì đó, nhưng đang ở trong tình trạng này, cô không thể tập trung vào miệng anh ta được.

Tất cả những gì cô muốn là chạy. Chạy khỏi người đàn ông này. Chạy khỏi chuồng ngựa. Chạy khỏi Alex, người đã lừa dối cô. Tới nơi nào đó an toàn—nơi nào đó cô có thể trốn được—nơi nào đó tiếng hét đang phồng lên bên trong cô có thể thoát ra mà không một ai nghe thấy.

Cô quay phắt người và chạy đi trong mờ mịt và hoảng hốt, một ý nghĩ xuyên qua đầu cô là có lẽ, nếu cô chạy đủ nhanh cô có thể thoát được cái định mệnh đang trói buộc lấy cô. Tuy nhiên khi cô chạy khỏi chuồng ngựa, tất cả những ý nghĩ về chạy trốn bay khỏi tâm trí cô. Chân cô mềm như bún, nhũn ra và không có khả năng mang nổi sức nặng của cơ thể. Thế giới xung quanh cô dường như chầm chậm cuộn vòng vòng, giây trước vẫn đang đứng thẳng, rồi thình lình đổi trục, khiến cô cảm thấy như thể bị dốc ngược lên sau đó lật sang ngang.

Và cô cảm thấy buồn nôn, buồn nôn một cách khủng khiếp. Cô mơ hồ nhìn thấy ngôi nhà, và cô lảo đảo chạy về phía nó. Có một chỗ trốn ở đó. Một nơi an toàn.

Alex vừa mới rửa và lau khô tay xong thì Maddy lao vút vào trong chuồng ngựa, đôi mắt xanh của bà như lồi ra, mặt tái nhợt. Khi bà dừng lại trước mặt anh, bà bắt đầu mấp máy môi nhưng phải mất vài giây những âm thanh mới phát ra được.

“Annie,” cuối cùng bà cũng xoay xở để kêu lên được. “Ở trên tầng áp mái! Cô bé đang gào thét và ở trong tình trạng khủng khiếp. Đến đi, Cậu chủ Alex. Mau tới đó!”

Một trong những người giúp việc, người vừa mới rửa tay trước Alex và đứng gần đó để cài lại nút áo sơ mi của mình, nói, “Ôi, chết tiệt.”

Cả Maddy và Alex đều quay ngoắt về phía anh ta. Trước tia nhìn đầy dò hỏi của họ, anh ta nhún vai. “Cô chủ vừa mới ở đây một lúc trước,” anh ta giải thích, trông đầy ngượng nghịu. “Cô ấy dường như rất đau khổ khi chạy đi.”

“Ở đây?” Alex gắt lên. “Cậu có ý gì, Parkins, ở đây? Ý cậu là cô ấy nhìn thấy con ngựa cái sao?” Khi người đàn ông gật đầu, Alex gần như gầm lên. “Vì Chúa, sao cậu không bảo tôi?”

“Ừm, cậu đang bận. Với con ngựa cái và mọi việc. Nếu tôi làm phiền cậu, chắc chắn chúng ta sẽ mất nó.”

Alex có một thôi thúc cực kỳ mãnh liệt là đấm cho răng người đàn ông đó rơi đầy đất. “Đối với tôi, vợ tôi quan trọng hơn con ngựa chết tiệt đó rất nhiều, Parkins. Cô ấy không nên ở đây. Ngay giây phút cậu nhìn thấy cô ấy, cậu đáng lẽ phải—”

Alex dừng lại, nhận ra thật vô ích khi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh bạn này. Việc tệ hại đã xảy ra. Quẳng chiếc khăn anh đang dùng xuống đất, anh đẩy Maddy sang một bên và lao vút về phía ngôi nhà.

Ngay giây phút anh bước vào đại sảnh, Alex liền nghe thấy tiếng hét. Nó không giống với bất cứ âm thanh nào anh đã từng nghe trong cuộc đời mình, tiếng rên rỉ vang lên một cách kỳ quái từ đầu cầu thang xuống dưới những bậc cầu thang. Tóm lấy tay vịn cầu thang, anh quăng người lên bậc thang đầu tiên và chạy như bay những bậc khác, tim đập như búa tạ trong lồng ngực. Khi anh tới chiếu trên tầng cầu thang thứ hai, tiếng thét dường như to hơn, hoảng hốt hơn, rít lên trong một thoáng, rồi chuyển thành tiếng rên rỉ trong cổ họng giây phút tiếp theo, tiếng thổn thức rời rạc trầm và dữ dội đến nỗi anh bắt đầu sợ là Annie có thể làm mình bị thương nghiêm trọng.

Lao vút dọc theo hành lang tầng ba tới trái nhà phía tây. Vấp phải bậc cầu thang dốc, hẹp đầy nguy hiểm. Ngã quỵ xuống. Quờ quạng đứng lên. Alex di chuyển, chỉ vừa vặn nhận thức được những thứ mờ nhạt xung quanh, ngoại trừ tiếng hét và cảm giác cấp bách phải tới chỗ vợ mình gấp.

Anh lao vào cánh cửa tầng áp mái đóng kín như thể lớp gỗ chắn không có ở đó. Bóng tối. Những đồ vật ngăn lối đi. Cái nào anh không thể nhảy qua, anh ráng lê lết qua chúng, không hề chú ý đến sự đau đớn khi những vật có cạnh sắc đâm vào cẳng chân anh và đập vào đùi anh. Annie... Lạy Chúa. Sợ hãi và đau đớn anh nghe thấy trong tiếng kêu của cô gần như khiến anh khuỵu gối. Con ngựa cái, anh sợ hãi nghĩ. Cô đã nhìn thấy con ngựa cái sinh con. Rằng cô đã đến chuồng ngựa, rằng cô đã chứng kiến một việc khủng khiếp, khiến anh cảm thấy buồn nôn. Buồn nôn thực sự. Không người phụ nữ đang mang thai nào nên nhìn thấy một điều gì như thế, càng không nói đến một ai đó như Annie.

Alex cuối cùng tới được chỗ bức tường ngăn căn phòng khách nhỏ của cô với phần còn lại của tầng gác mái. Khi anh loạng choạng đi vòng qua bức vách ngăn, tiếng thét của Annie bất thình lình dừng lại. Sự im lặng hoàn toàn như chọc vào tai anh, vang rền. Anh lờ mờ nhận thức được tiếng thở hổn hển của mình.

Ánh sáng mờ ảo của buổi chiều thu muộn nhợt nhạt tràn qua những khung cửa sổ tầng gác mái, chẳng giúp gì trong việc chiếu sáng căn phòng. Alex tìm kiếm trong cảnh tranh tối tranh sáng đó, cố một cách điên cuồng để tìm được vị trí của cô. Khi mắt anh dần quen với bóng tối lờ mờ, anh cuối cùng cũng phát hiện ra khuôn mặt ovan tái nhợt của cô. Bước tới gần hơn, căng mắt ra để nhìn, anh bắt đầu nhận ra những đường nét trên khuôn mặt cô.

Chỉ nghĩ đến việc an ủi cô, anh rút ngắn khoảng cách lại với ba bước dài tới nơi cô đang ngồi núp mình vào trong góc. “Annie, em yêu.” Anh tóm lấy bờ vai đang run rẩy dữ dội của cô. “Em yêu...”

Khi đấy Alex mới nhận ra. Im lặng. Sự im lặng bất thình lình khủng khiếp. Lạy Chúa tôi, cô đang nín thở. Để bản thân mình không thét lên nữa. Cô sợ. Sợ anh. Cô đã phá vỡ luật lệ về sự im lặng, và giờ cô nghĩ anh sẽ trừng phạt cô.

“Annie, không. Em yêu, tiếp tục khóc đi. Anh không quan tâm.”

Trong tình trạng hoảng hốt này, Alex không nghĩ cô nhận thức được bất cứ điều gì anh nói. Cơ thể mảnh mai của cô giật dữ dội vì những tiếng thổn thức bị nén lại. Anh nhìn chằm chằm xuống cô, không cách nào chọc thủng được sự ngăn cách kéo dài giữa họ. Điếc. Cả cuộc đời tuân theo những luật lệ và bị quở trách đầy khắc nghiệt khi cô vi phạm chúng. Ngay cả trong ánh sáng mờ ảo, anh cũng có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giày vò của cô chuyển thành màu đỏ sậm vẻ khiếp hãi. Mạch máu nơi thái dương và chạy dọc nơi cổ họng cô phồng lên, màu xanh tía dưới làn da cô, phập phồng quẫn bách.

Cơn thịnh nộ vì bất lực bùng nổ bên trong Alex. Anh đứng bật dậy bất thình lình đến nỗi đầu anh quay cuồng. James Trimble. Sợi dây da mài dao cạo chết tiết đó.

Anh quay người và chạy khỏi tầng gác mái, xuyên qua những bậc cầu thang dốc và hẹp như thể chúng không có ở đó. Gần như ngay lập tức sau khi anh rời khỏi tầng gác mái, Annie lại bắt đầu hét lên. Chúa phù hộ cô, cô không thể nào biết được mình đã hét to đến nhường nào.

Gần như không nhìn rõ ràng vì nước mắt, anh băng qua căn nhà, cảm thấy như thể anh đang ì ạch lội qua lớp bùn cao đến tận đùi, mỗi bước là cả một nỗ lực, mỗi một chuyển động chậm chạp đến khổ sở. Alex tới phòng làm việc như một gã điên lên cơn. Sợi dây da.

Sợi dây da chết tiệt đó. Anh không thể nhớ anh đã để nó ở đâu.

Khi anh đến bàn làm việc của mình, anh bắt đầu giật những ngăn kéo mở ra với một lực khiến chúng tuột ra khỏi đừng rãnh của mình, khiến những món đồ chứa trong đó văng đầy ra sàn. Alex lờ mờ nhận ra Maddy đã chạy vào trong phòng. Và anh nghe thấy bà cất tiếng, như thể xa xăm lắm, nhưng anh không thể hiểu được các từ. Bà đang nói gì không quan trọng. Với anh, trong giây phút này, không gì quan trọng hơn cô gái ở trên gác.

Anh cuối cùng tìm thấy sợi dây da mài dao cạo ở dưới đáy ngăn kéo bên phải chiếc bàn làm việc. Anh quấn nắm đấm quanh nó và lao vút qua Maddy, không nhìn bà lấy một cái. Lần lại theo những bước chân của mình, anh quay lại tầng gác mái. Giờ thì anh biết Annie sẽ in lặng ngay giây phút cô nhìn thấy anh. Đó là luật lệ.

Hừ, anh đã chịu đủ những luật lệ ngu ngốc của nhà Trimble rồi, và anh sẽ cho Annie thấy điều đó, một lần và mãi mãi.

Khi anh lại bước vào phòng khách, cô phản ứng y hệt cô đã làm lúc trước, hổn hển rồi nín thở để kiềm chế bất cứ âm thanh nào đang cố thoát ra. Alex sải bước tới chiếc bàn gỗ ba chân chòng chành của cô. Bằng một cái vung tay mạnh mẽ, anh khiến bộ đồ sứ không phù hợp bay tứ tung. Tách và đĩa đập vào trường, vỡ vụn khi va chạm, những mảnh vỡ nhỏ bắn ra. Anh không quan tâm. Anh có thể mua cho cô những món đồ sứ khác, cả một nhà đầy đồ sứ nếu điều đó khiến cô hạnh phúc. Nhưng anh không thể mua cho cô một cơ hội khác để sống cho ra sống!

Run rẩy vì cuồng nộ, Alex đập sợi dây da lên trên mặt bàn. Sau đó anh móc con dao bỏ túi ra khỏi túi quần. Giật giật mấy phát, anh bật lưỡi dao lên, và điên cuồng chém mạnh, cắt sợi dây da ra từng đoạn, rồi băm tiếp từng đoạn thành mảnh vụn.

“Hét đi!” anh rống lên với cô. “Hét, gào, thét! Anh mặc kệ, Annie! Em có hiểu không? Anh sẽ không phạt em vì phát ra âm thanh. Anh sẽ không bao giờ trừng phạt em. Không bao giờ!”

Pặc, pặc, pặc! Alex điên cuồng băm nhỏ cả sợi dây da cho tới khi nó nằm một mớ vụn li ti trước mặt anh. Sau đó, và chỉ khi đó, anh mới dừng lại. Quẳng con dao xuống, anh đặt hai tay lên bàn và cúi đầu, thở cứ như thể anh đã chạy cả dặm. Khi anh cuối cùng cũng ngẩng lên, anh thấy Annie vẫn túm tụm trong góc nhà, cánh tay mảnh dẻ ôm chặt đầu gối. Khuôn mặt vì nín thở đỏ bừng, đôi mắt to, ngập đầy nước ánh ra những tia sáng xanh sẫm như mực.

Alex giữ chặt lấy ánh nhìn của cô. “Anh yêu em, Annie,” anh thì thầm, giọng khản đặc, và sau đó anh mở rộng vòng tay ra cho cô.

Trong một thoáng dài như vĩnh cửu, Alex đợi, lặng lẽ cầu nguyện cho một phép màu mà anh đã không có từ khi còn là một cậu bé. Chỉ một phép màu nhỏ thôi.

“Xin em...” anh thì tầm rời rạc. “Đến đây, Annie em yêu.”

Với một tiếng kêu vỡ vụn trầm thấp, cô bật dậy khỏi sàn nhà bất thình lình đến nỗi cô dường như di chuyển như một vệt mờ. Khi cô lao người vào anh, đập phần nhô ra xa nhất của cơ thể cô, thứ trong tình trạng bầu bí này tình cờ là bụng cô, vào anh. Sợ rằng cô có thể tự làm đau bản thân, Alex đỡ cô để làm giảm sự va chạm và gần như mất thăng bằng khi làm thế. Đỡ lấy khi cô va vào anh, anh lùi lại một bước, sau đó xoay xở để đứng vững lại.

Annie... đôi tay mảnh khảnh của cô quấn quanh cổ anh, bám chặt vào anh như thể cô đang cheo leo trên mỏm đá và anh là chỗ bám duy nhất của cô. Những tiếng thổn thức thật sâu, run rẩy, thứ mà cô vẫn nén lại trên vai anh, không vang to như thế, nhưng chúng truyền qua người anh. Anh thật mừng là cô không còn nín thở nữa.

“Ôi, lạy Chúa, Annie...” Alex dịu dàng kéo cô vào gần hơn, cứ như thể điều đó là thật sự cần thiết, vì cô đã tan chảy vào anh như lớp bơ mỏng trên chiếc bánh gừng nóng.

“Tha thứ cho anh, em yêu. Tha thứ cho anh.”

Khuôn mặt cô vùi vào vai anh, Alex biết cô không thể nào biết anh đang nói gì, và có lẽ thế cũng tốt. Trước khi anh có thể hi vọng làm dịu cô, anh phải khiến bản thân mình bình tĩnh đã, và ngay lúc này đây, anh chẳng có chút gì là bình tĩnh hết. Tất cả chuyện này là lỗi của anh. Anh đã có cơ hội ngồi xuống với cô và giải thích việc sinh nở diễn ra như thế nào, và vì một vài cảm giác hào hoa hão huyền, anh đã đùn đẩy trách nhiệm đó, tự nói với bản thân mình rằng sự thiếu hiểu biết cũng không sao.

Anh đã sai lầm biết bao. Bằng cách tránh né vấn đề này, anh đã khiến cô bị thua thiệt theo cách không một phụ nữ nào bị. Vì anh và sự ngu ngốc của mình, giờ cô hoảng hốt và khiếp sợ. Đúng là vô nghĩa và hoàn toàn không cần thiết. Giá mà anh đã nói với cô. Tất cả những gì cần để tránh đống lộn xộn này là một chút thật thà.

Gần như điên cuồng để cố áp vào gần anh hơn, cô dẫm lên mũi giày anh và bám vào cổ anh chặt hơn. Cô nhẹ đến nỗi Alex khó có thể cảm thấy sức nặng trên ngón chân mình. Vòng một tay dưới mông cô, anh nâng cô lên áp vào anh, mỉm cười qua làn nước mắt vì cô ngọt ngào đến nhường nào. Annie, bụng to và tất cả, là thứ quý giá nhất anh đã từng ôm trong vòng tay mình. Khi anh áp mặt vào mái tóc cô, cô buột ra một tiếng nức nở. Một tiếng kêu xé ruột, khủng khiếp bật ra từ ngực cô.

Với Alex, âm thanh đó khiến tim anh như vỡ vụn, không phải là tiếng khóc đầy thực dụng được đặt ra để nhận được sự đồng cảm, không phải tiếng thổn thức mỏng manh, được đo đếm cẩn trọng để thể hiện sự nữ tính. Tiếng khóc này phát ra từ tâm hồn cô, sống sượng với đau thương, xấu xí trong nó. Không gì kiềm nén lại hay điều tiết lại cho đúng. Ngay cả thế, với Alex, nó vẫn là âm thanh hay nhất trên trái đất này. Cái thực tế cô đã dám phát ra nó thật sự là một món quà của lòng tin tưởng.

Nhận thức đó khiến những giọt nước nóng hổi chảy ra khỏi mắt anh. Quên mất tình trạng mỏng manh của cô, quên hết mọi thứ, anh siết chặt vòng tay của mình quanh cô, hoàn toàn nhận thức được những dải xương sườn mảnh dẻ bên dưới lòng bàn tay mình, bờ vai hẹp, và sự nhẹ bẫng của cô. Cô không có gì nhiều, nhưng bằng cách nào đó, cô đã lấp đầy thế giới của anh. Được ôm cô trong vòng tay anh. Được biết cô tin tưởng anh như cô chưa bao giờ tin tưởng ai khác...

Món quà của Annie... Được ôm cô như anh đang làm lúc này đây, Alex khó có thể tin là đã có lúc anh than thân trách phận, đã có lúc anh nhìn nhận cuộc hôn nhân của mình với cô như là một sự hi sinh bắt buộc để sửa sai thành đúng. Anh đã nhầm về việc sửa chữa sai lầm, chắc chắn thế, vì họ chẳng liên quan gì đến nghĩa vụ, và cũng chẳng liên quan gì đến hi sinh. Yêu cô gái này, được là một phần trong thế giới của cô, là một sự ban phúc.

Cúi thấp xuống, Alex cuốn cô vào trong vòng tay anh và ôm cô tới chỗ chiếc xích đu được đặt trong một góc của căn phòng. Ngồi xuống nó, anh đặt cô ngồi trong lòng mình, để đầu cô dựa vào cánh tay anh, không quá nhiều để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng cũng đủ để cô có thể nhìn thấy anh. Đôi mắt cô, sẫm lại vì hoảng hốt, dính chặt, gần như là tuyệt vọng, vào mặt anh. Cho đến giây phút đó, Alex muốn nói với cô, giải thích những việc cô đã nhìn thấy trong chuồng ngựa. Nhưng ánh nhìn đó trong mắt cô khiến anh lặng im. Giờ không phải lúc để chuyện trò. Ít nhất là không theo cách đối thoại.

Thay vào đó, anh kéo cô lại gần hơn, gần như thể anh đang ôm một đứa trẻ, và bắt đầu đu đưa cô. Khi anh đu đưa, anh thì thầm những từ ngữ anh biết là cô không thể nghe thấy được. Nhưng những gì anh nói không thành vấn đề. Dù sao, những gì Annie cần ngay lúc này là một sự truyền gửi không thể trao đi bằng từ ngữ. Bàn tay run rẩy, anh vuốt tóc cô. Sau đó anh áp má lên đỉnh đầu cô và nhắm mắt lại, không hề ngạc nhiên chút nào khi anh cảm thấy những giọt nước mắt chảy xống má mình nhiều hơn. Mỗi tiếng thổn thức của cô xuyên vào anh như một lưỡi dao.

Trong cuộc đời mình, đã một vài lần anh cảm thấy có tội, nhưng chưa bao giờ nhiều như lúc này. Vì anh biết cô cần điều gì, anh để cho cô khóc. Có Chúa biết, cô xứng đáng được ít ra là thế. Khi cô cuối cùng cũng lắng xuống, anh chỉnh lại cô trong vòng tay mình để khuôn mặt họ chỉ cách nhau có vài phân. “Annie,” anh nói, hít vào một hơi thật sâu, “Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Về đứa trẻ, và về mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào khi—”

Mắt cô mở lớn với nỗi sợ hãi không thể nhầm lẫn được, cô điên cuồng lắc đầu. “Khoo-oong!”

Alex dùng tay tóm lấy cằm cô và ép cô nhìn anh. Khi cô cuối cùng cũng ngồi yên và hoàn toàn chú ý vào anh, anh nói, “Anh đã bao giờ nói dối em chưa? Đã bao giờ chưa?”

Gần như là không thể cảm nhận được, cô lắc đầu.

“Vậy thì hãy tin là lúc này anh cũng không nói dối em. Sinh em bé không”—anh nhấn mạnh từ không, nói nó thật chậm và rõ ràng đến mức khoa trương—“như những gì em nhìn thấy trong chuồng ngựa.”

Ánh nhìn của cô dính chặt vào anh, chất đầy dò hỏi và thiếu tin tưởng.

Alex nuốt xuống, không mong đợi gì cuộc trò chuyện này, nhưng biết rằng anh phải vượt qua nó. Không biết bắt đầu từ đâu, anh chỉ đơn giản là bắt đầu nói. Những từ ngữ tuôn ra, anh không chắc anh đã nói những gì, chỉ là anh kể cho cô về việc lũ ngựa con được sinh ra, tiếp theo mô tả về việc một ca sinh em bé thông thường. Anh không giấu giếm điều gì nữa và hoàn toàn trung thực, thậm chí là về sự đau đớn khi chuyển dạ. Khi anh giải thích đứa trẻ sẽ chui ra khỏi cơ thể cô như thế nào, mắt cô sẫm lại vì sợ hãi, điều khiến tim anh nhói lên nhưng cũng khiến anh mỉm cười.

“Annie em yêu, mẹ em sinh em ra. Mẹ anh cũng sinh anh ra. Tất cả những sinh vật sống chúng ta nhìn thấy quanh mình đều được sinh ra. Nó có thể không dễ chịu gì, nhưng em sẽ sống sót, và anh sẽ ở đó để giúp em, anh hứa đấy.” Anh lướt đầu ngón tay dọc theo vết hõm trên má cô. “Nó sẽ rất tuyệt, em yêu, không khủng khiếp đâu. Tin anh về đều này. Và khi mọi việc kết thúc, em sẽ có một em bé của riêng mình để yêu thương.”

Trước thông tin đó, cô trông đầy hồ nghi. Alex không thể không toe toét. “Em nghĩ là anh đang bịp em à?”

Khi cô tiếp tục trông đầy nghi nhờ, anh nói, “Chà, anh thấy có vẻ mình nên làm một chuyến đi dạo tới chuồng ngựa. Nhìn thử việc sinh nở và mọi thứ, con ngựa cái khoẻ mạnh. Và nó là bà mẹ đầy kiêu hãnh của một chú ngựa con đáng yêu nhất em từng nhìn thấy.” Đầy cương quyết, Alex đặt cô xuống khỏi lòng anh và đứng dậy. “Anh sẽ chứng mình cho em là anh không nói dối.”

Cô lắc đầu kịch liệt, rõ ràng là sợ hãi trước ý nghĩ quay trở lại chuồng ngựa.

Alex nắm lấy tay cô. “Tin anh, Annie. Em đã nhìn thấy điều tồi tệ nhất một bà mẹ tương lai có thể nhìn thấy. Giờ anh muốn em nhìn thấy điều ngọt ngào nhất.”

Nơi cuối cùng Annie muốn tới là quay lại cái chuồng ngựa đó. Nhưng Alex cứ khăng khăng, và vì anh là một người thương lượng giỏi hơn cô rất nhiều, cô chẳng có lựa chọn nào khác ngoại trừ tuân theo. Đầy ngạc nhiên, trời đã sụp tối trong suốt khoảng thời gian cô ở trong nhà. Ánh trăng và bóng tối trượt qua họ khi họ bước ra khoảng sân trước nhà. Như thể anh cảm nhận được sự bồn chồn của cô, Alex vòng cánh tay qua vai cô và kéo cô dựa vào anh khi họ bước đi.

Không quen với sự gần gũi của anh khiến cô sao nhãng khỏi những nỗi lo lắng của mình hơn bất cứ điều gì anh có thể làm. Nơi vai cô áp vào thân hình anh, cô cảm thấy như thể một lớp lụa mỏng được phủ lên thép. Cánh tay anh quấn quanh cô có cảm giác mạnh mẽ và ấm áp đến tuyệt diệu. Khi họ cùng nhau di chuyển qua khu vườn tối om, cô chợt nhận ra anh chắc chắn đã điều chỉnh lại những sải chân của mình để phù hợp với cô, vì chân anh dài hơn, rất nhiều, so với chân cô. Hông anh liên tiếp đụng vào một bên người cô, ở ngay chỗ phía treo eo cô.

Cô lén nhìn về phía khuôn mặt nghiêng nghiêng ngăm đen của anh, bị anh làm mất hết can đảm theo cái cách cô chưa bao giờ cảm thấy trước đây, cảm giác như thể có đầy bươm bướm ở trong bụng ấy, nhưng cũng kích động háo hức một cách lạ kỳ. Cứ như anh cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh mỉm cười, một trong những nụ cười chậm rãi, hơi hơi lệch sang một bên của anh. “Chúng ta chưa bao giờ cùng nhau đi dạo dưới ánh trăng đúng không?”

Annie lắc đầu.

Những ngón tay dài của anh dịch chuyển nơi chúng cuộn lại trên vai cô, và sự ma sát của cái đụng chạm của anh truyền qua tay áo chiếc váy khiến da cô râm ran. “Chúng ta sẽ làm thế thường xuyên hơn. Dưới ánh trăng em thật đẹp. Cực kỳ xinh đẹp.”

Bằng cách nào đấy, Annie nghi ngờ điều đó. Mặc dù cô không thường khóc lóc nhiều, những cũng có vài lần cô khóc, sau đó cô trông rất khủng khiếp, mắt sưng lên, mặt thì đỏ bừng.

Cứ như thể anh đoán được ý nghĩ của cô, anh cười lục khục, tiếng cười trầm trầm truyền qua vai và lan xuống cánh tay cô. “Em đẹp, Annie em yêu. Tin anh điều này đi. Không nghi ngờ gì hết, một trong những phụ nữ trẻ xinh đẹp nhất mà anh từng có vinh hạnh được để mắt tới.”

Cảm giác nóng bừng chầm chậm lan lên cổ Annie và đọng lại như lửa trên má cô. Cô nhanh chóng liếc ra chỗ khác. Cô ngay lập tức cảm thấy cơ thể anh chuyển động và điều tiếp theo cô biết, anh cúi xuống và vươn người ra phía trước để khuôn mặt anh ở trước mặt cô. Cô giật mình lùi lại, điều khiến anh lại phá lên cười.

“Anh đang nói chuyện với em đấy, đồ ngốc. Làm sao em biết anh đang nói gì nếu em không nhìn anh?”

Khi anh đứng thẳng lên, Annie nhìn theo anh, gần như mỉm cười bất chấp bản thân mình. Vì điều cuối cùng cô muốn làm chỉ mấy phút trước là mỉm cười, nó khiến cô ngập ngừng.

“Thế tốt hơn rồi,” anh nói. “Anh cảm thấy mình như gã ngốc chết tiệt, đi một mình trong bóng tối, tự nói chuyện với bản thân.”

Miệng cô cong lên ở một khoé môi. Anh chạm đầu ngón tay vào cái lúm đồng tiền nơi má cô. “Nhân tiện em cũng có nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng được thấy. Nụ cười khiến một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn biến mình thành gã ngốc.”

Annie lắc đầu. Anh gật đầu, cũng mạnh mẽ như thế. Nuốt xuống một tiếng khúc khích, cô lắc đầu mạnh hơn.

Anh nhướn một bên lông mày lên và giả bộ bất bình. “Ôi Chúa ơi, trận cãi vã đầu tiên của chúng ta.”

Trước những lời đó, Annie mất kiểm soát. Tiếng khúc khích cô vừa nuốt xuống thoát ra khỏi cổ họng cô. Trước âm thanh đó, Alex quay ngoắt người dừng lại. Ý nghĩ đầu tiên của Annie đầy bản năng, rằng anh sẽ quở trách cô. Nhưng ngay cả dưới ánh trăng, cô cũng có thể thấy được cái ánh lấp lánh đầy tinh quái trong mắt anh.

“Anh vừa nghe thấy ai cười đó à?” Cánh tay anh siết lại quanh vai cô chặt hơn, anh dịu dàng kéo cô áp vào người mình. “Không! Không phải Annie của anh." Anh chăm chú nhìn cô trong một thoáng. “Cô gái đáng thương, em bị nấc đúng không? Nguyên nhân suy sụp về chứng khó tiêu kinh niên từng tồn tại của các bà mẹ tương lai.

Annie lại khúc khích. Cô dường như không dừng bản thân mình lại được. Và khi cô làm thế, điều không thể tin được nhất xảy ra. Nụ cười toe toét của Alex biến mất, và sau khi nhìn xuống cô trong vài giây với cô dường như là bất tận, mắt anh ngân ngấn nước.

“Cảm ơn em,” anh nói. Chỉ thế thôi, đơn giản như thế "cảm ơn em". Nhưng với Annie đó là những từ ngữ tuyệt vời nhất cô từng nhìn thấy được nói, và chúng có ý nghĩ với cô hơn hàng nghìn từ khác. Với những từ đó, anh đã nói cho cô những điều thật đáng giá, rằng anh sẽ thực hiện đúng những gì anh đã nói với cô trong tầng gác mái, rằng anh không chỉ không trừng phạt cô vì phát ra tiếng động, mà còn là anh muốn cô làm thế.

Cảm giác tự do tuyệt vời tràn ngập cô, cảm giác nhẹ bỗng, gần như thể cô sẽ bay lên. Cô có thể tin tưởng người đàn ông này, cô nhận ra. Với mọi thứ. Và với sự khuyến khích của tia nhìn của anh, cô dám uốn môi thành câu, “Không có chi.”

Không thể tin được, anh dường như đọc được môi cô, vì nụ cười của anh sâu hơn. Dùng cạnh bàn tay mình để đỡ lấy cằm cô, anh nâng mặt cô lên để ánh trăng có thể tràn qua nó. “Nói lại đi.”

Annie tuân theo anh. Và khi cô kết thúc, anh lướt ngón cái của mình qua môi cô, mắt anh ấm áp với những tràng cười khi chúng nhìn sâu vào trong mắt cô. “Không phải nữ giới thường thế sao? Khuyến khích cô ấy nói, và điều tiếp theo bạn biết, cô ấy nói như súng liên thanh.”

Với lời tuyên bố đó, anh lắc đầu và kéo cô tiếp tục đi dạo. Hướng tia nhìn về phía chuồng ngựa, Annie nhận ra rằng cô không còn sợ đi tới đó và nhìn thấy con ngựa cái. Ngay cả khi Alex sai, và con ngựa ở trong tình trạng thật đáng thương, cô có thể đối diện với nó.

Chừng nào Alex còn đi cùng cô, cô nghĩ cô có thể đối mặt với hầu hết mọi thứ.

Khi họ bước vào trong chuồng ngựa, dũng khí của Annie co lại. Bên trong thật là tối. Và hoàn toàn yên lặng. Nó giống như cảm giác cô tưởng tượng cái chết sẽ như vậy, không gì ngoài tối đen. Trong một thoáng, Alex để cô đứng đó trong trống rỗng, một mình. Cô không biết tại sao. Chỉ là anh để cô lại đó và cô cảm giác như thể da cô sắp sửa bị lộn từ trong ra ngoài.

Rồi anh lại xuất hiện bên cạnh cô. To lớn, đầy cơ bắp và ấm áp. Anh nắm lấy tay cô và đặt chúng lên một thứ gì đó được làm bằng kim loại và thuỷ tinh. Annie dùng đầu ngón tay lần sờ tìm kiếm nó và xác định được nó là cái đèn lồng. Cô khẽ mỉm cười trước sự sâu sắc của anh. Bằng cách để cô chạm vào chiếc đèn, anh đang giải thích vì sao anh để cô lại khoảng một phút.

Nắm chặt lấy cánh tay anh, cô dựa vào người anh khi họ bước đi, ước rằng sau cùng thì anh sẽ quyết định họ sẽ không phải làm điều này. Chẳng may là phải. Anh tiến về phía trước, kéo cô đi theo bên cạnh anh trong bóng tối. Khi họ rẽ trái, cô biết họ đã bước vào hành lang giao nhau và rằng ngăn chuồng của con ngựa cái nằm ngay ở phía trước. Ngó một cách vô ích xuyên qua bóng tối, cô cố nhìn khuôn mặt Alex. Cô muốn, không, là cần nhìn thấy anh.

Khi anh dừng lại, anh lại tách ra khỏi cô. Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, Annie phẫn nộ với mình bị điếc dữ dội như thế. Dường như với cô sự im lặng đã trở thành một vật thể sống với những móng tay sắc nhọn, lạnh lẽo đang cuốn lại quanh cô. Alex? Ôi, Lạy Chúa, anh đã bỏ cô. Hoàn toàn một mình. Cô điên cuồng mò mẫm. Lòng bàn tay cô chạm phải lớp gỗ thô ráp.

Giây phút tiếp theo, ánh sáng bùng nổ bên cạnh cô. Giật mình, Annie nhảy lùi lại phía sau. Rồi cô nhận ra rằng Alex chỉ đánh diêm thôi. Cái ánh màu hổ phách bập bùng chiếu ngang qua khuôn mặt anh, khiến mắt anh rực lên một cách kỳ lạ. Nâng cái chao đèn hình cầu lên, anh dí que diêm vào măng-sông đèn, và sắc trắng chói loà lan rộng ra. Vẩy cho que diêm tắt đi, anh ngậm đầu còn nóng vào miệng để chắc chắn nó đã tắt ngóm trước khi quẳng đi. Sau khi điều chỉnh van nhiên liệu của chiếc đèn, anh treo chiếc đèn lên cái đinh dài nhô ra trên bức tường phía trên.

Anh nói với cô gì đó. Rồi khi cô không phản ứng lại, anh chống tay lên hông, trọng lượng dồn về một bên chân đi bốt, chân kia hơi khuỳnh ra. Cắn chặt que diên giữa hai hàm răng, anh lại cất tiếng. Vì anh nói qua kẽ răng, Annie chẳng hiểu anh đang nói gì, chỉ là anh đang trở nên bực mình hơn khi cô không làm theo. Khi anh lại định nói nữa, cô nhanh nhẹn bước lên phía trước và giật que diêm ra khỏi răng anh.

Anh trông bối rối trong một thoáng và rồi chầm chậm cười toe toét. “Ờ. Xin lỗi về chuyện đó.”

Cô nhướn một bên lông mày.

“Anh định nói với em là em tự mình nhìn xem.” Anh nghiêng đầu về phía ngăn chuồng. “Ngựa mẹ và ngựa con đều an lành và khỏe mạnh.”

Khi Annie quay người để nhìn qua cánh cổng, anh bước lên phía sau cô, cánh tay mạnh mẽ ôm vòng qua eo cô, bàn tay to lớn xoè rộng trên phần bụng phồng lên của cô, những ngón tay anh khe khẽ vuốt ve. Chỉ trong một khoảnh khắc, cô cứng người lại, mất bình tĩnh vì sự thân thuộc. Như rồi cô cảm thấy sự căng thẳng của mình trôi đi dưới những cái vuốt ve dịu dàng của bàn tay anh. Alex. Cô ngả ra sau, dựa vào anh và nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng cô cảm thấy sức mạnh của anh thấm vào bên trong cô. Cô cảm thấy nhịp tim đều đặn, dịu dàng của anh nơi vai cô hoà hợp một cách kỳ lạ với mạch đập run rẩy của cô.

Một nụ cười chạm vào môi cô, và cô mở mắt ra, nhìn vào trong ngăn chuồng. Con ngựa mẹ đứng giữa những hàng rào bao quanh, đôi mắt nâu trong trẻo của nó đặt một cách tò mò vào hai con người đang xâm phạm vào sự yên bình của nó. Bên cạnh nó, bốn chân anh dài lênh khênh dang rộng ra để giữ thăng bằng, là con ngựa con. Đầu dúi vào bụng mẹ, nó háo hức mút, cái đuôi như cây chổi nhỏ nhổng lên, khe khẽ vung vẩy.

Alex cúi người về phía trước để cô có thể nhìn thấy anh. “Nhìn thấy đuôi nó không? Mỗi lần nó mút vào, đuôi nó lại đưa lên đưa xuống.”

Annie khúc khích.

“Anh mừng là em thích nó. Trước khi mùa đông qua đi, nó có lẽ sẽ phải ở tách riêng với gia đình. Nó sinh trái mùa. Hầu hết lũ ngựa con sinh vào mùa xuân, điều cho chúng khá nhiều thời gian để trưởng thành trước khi thời tiết khắc nghiệt tràn tới. Chúng ta sẽ phải nuông chiều cậu bạn nhỏ này.”

Nói xong, Alex khom vai xuống để tựa cằm anh ngay cạnh tai cô. Chỉ ngay phía dưới thái dương cô, cô có thể cảm thấy hàm râu quai nón hơi ram ráp của anh. Mùi bạc hà từ nước cạo râu của anh lấp đầy các giác quan cô.

Bất thình lình, như thể bối rối vì không quen với sức nặng của tay anh, đứa bé trong bụng cô xoay. Không phải chỉ hơi khẽ xoay như cô thường cảm thấy, mà là xoay mạnh. Cô giật nảy mình, và cô cảm thấy ngực Alex giật giật vì cười, sự rung chuyển sâu sắc khi ngực anh chuyển động truyền qua cô như ánh mặt trời.

Đặt tay sang vị trí khác, anh dịu dàng vỗ vỗ vào phần bụng tròn cứng của cô. Đứa bé quen dần với anh, xoay người để tránh sức nặng bị đặt lên. Annie cảm thấy một đợt nóng bừng lan lên trên cổ cô.

Alex chắc hẳn phải cảm nhận được sức nóng đang tăng lên nơi má anh, vì anh cúi sang bên để nhìn kỹ khuôn mặt cô, mắt lấp lánh những tia màu hổ phách. “Đừng xấu hổ, Annie em yêu. Đây cũng là con anh, cũng như em là của anh vậy. Cảm nhận được cuộc sống trong bụng em như thể chạm vào phép màu vậy.”

Đặt tay cô lên trên tay anh, Annie để cho mắt mình lại nhắm lại. Vì những lý do cô không hiểu được, được anh ôm như thế này cảm giác hoàn toàn đúng đắn. đúng đắn đến tuyệt vời. Cô không muốn di chuyển, không bao giờ muốn anh bỏ tay ra. Con của họ. Cảm giác ngọt ngào đó gần như lại khiến những giọt nước dâng lên trong mắt cô, chỉ là lần này, là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Trong một lúc thật lâu, họ chỉ đơn giản là đứng đó, Annie dựa vào anh, anh đỡ lấy cô. Cảm giác đó lấp đầy cô giống như cảm giác cô có khi cô ngắm mặt trời mọc, cứ như thể Chúa đã tặng cho cô một bài ca.

Khi họ rời chuồng ngựa, ý nghĩ của Alex hoàn toàn tập trung vào cô gái đang bước đi trong vòng tay anh. Cô đã không hề phản đối khi anh nói với cô rằng đứa bé là của anh, rằng cô là của anh. Anh đã cầu chúa cô không phản đối gì. Anh đã dấn thân quá sâu để lúc này có thể quay lại. Yêu say đắm. Không thể nào thay đổi được điều đó. Cô đã mang niềm vui đến trong cuộc sống của anh còn hơn cả giấc mơ hoang đường nhất của anh, niềm vui ngọt ngào đến tuyệt vời khiến mỗi hơi thở anh hít vào dường như đáng giá. Nhìn cuộc sống qua đôi mắt cô anh đánh giá nó theo một cách mới mẻ. Những con ngựa mới sinh. Lũ chuột trên tầng gác mái. Nhảy van theo giai điệu lặng yên. Uống những tách trà không hề tồn tại. Cô là cả người phụ nữ và đứa trẻ, hoà hợp thành một, sự pha trộn say mê, và anh yêu cả hai.

Đánh mất cô lúc này... Chỉ nghĩ thôi cũng khiến Alex nhức nhổi, thế nên anh đẩy nó ra khỏi tâm trí mình. Cô thuộc về anh, trước Chúa và toàn thể nhân loại. Đứa trẻ cô đang mang cũng là của anh. Không gì có thể thay đổi được điều đó. Anh sẽ không cho phép nó xảy ra, vì để mất cô khi mà giờ anh đã tìm được cô, sẽ giống như chết đi trong lòng vậy.

(Hết chương 17)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét