Trans: summerwind210
Edit: qoop!!
Tối hôm đó sau bữa tối mà một lần nữa Annie lại từ chối không ăn, Alex, với một tập giấy và bút chì trong tay, đi lên phòng dành cho trẻ. Không muốn dọa Annie sợ hơn là cần thiết, anh đã sắp xếp để Maddy tiếp tục có mặt trong suốt buổi viếng thăm của họ. Vui vẻ giúp đỡ, bà quản gia đã ngồi sẵn bên cạnh giường khi anh tới.
Annie ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, hai tay siết chặt vào nhau đặt ở trong lòng, chân vắt chéo nơi mắt cá và ngoắc qua thanh ngang của chiếc ghế. Khi cô nhìn thoáng thấy Alex mở cửa, những màu sắc ít ỏi còn tại trên má cô tái nhợt đi. Mặc kệ nỗi sợ hãi rõ rệt của cô dành cho anh, cô không cố thử, như cô đã làm tối buổi tối hôm trước, bỏ lại chiếc ghế và tìm kiếm một góc tối tăm ít người biết đến. Vì anh nghi ngờ việc cô bất thình lình phát triển một hồi can đảm, anh chỉ có thể cho rằng sự táo bạo của cô là vì thực tế Maddy ngồi gần đó. Cô rõ ràng là cảm thấy an toàn chừng nào bà lão còn ngồi đó để bảo vệ cô.
Tư thế căng thẳng của Annie khiến Alex có thể nhìn cô kỹ hơn buổi tối hôm qua, và anh mất hết cả tinh thần bởi những gì mà anh nhìn thấy. Trong bốn ngày qua, cô đã sụt cân một cách đáng báo động. Theo lời Maddy, cô gần như không ăn chút gì kể từ khi cô Perkins bị đuổi việc, một vài miếng mỗi bữa ăn và không gì khác. Phán đoán từ vẻ gầy gò của cô, anh đoán cô cũng ăn ít như thể ba ngày đầu cô tới ở đây, điều giải thích, nhưng không phải là cái cớ, cho việc mụ y tá cẩu thả đó cố bắt cô ăn.
Sau buổi gặp gỡ này, Alex hi vọng Annie sẽ hợp tác hơn một chút và thôi không tuyệt thực nữa. Nếu không, anh không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cải tiến những biện pháp của cô Perkins. Mặc dù anh không nghi ngờ khả năng của mình nếu phải chế ngự cô gái và ép cô phải ăn, anh ghét khi phải làm điều đó. Cô ấy đã phải chịu đựng đủ trong ngôi nhà này rồi mà không cần phải thêm điều đó vào danh sách.
Ánh đèn bàn khiến những lọn tóc quăn rối tung đen tuyền lung linh, ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé, làm nổi bật lên màu mắt cô, thứ mà trong giây phút này, khiến anh nhớ đến nước hồ xanh trong như pha lê. Chiếc váy dài của cô, màu hồng đã bạc màu thích hợp với một đứa trẻ hơn, khoác lên người cô thậm chí còn rộng thùng thình hơn trước đây, lớp vải đã sờn rách bám lấy một cách mềm mại những đường cong tinh tế trên thân thể cô. Một sự hoàn hảo thu nhỏ, đó là Annie, dễ thương theo cách nào đó và rạng ngời vượt trội so những nhan sắc khêu gợi hơn mà anh đã bị hấp dẫn trong quá khứ.
Việc Maddy đề nghị anh biến cuộc hôn nhân này thành thật sự chọn thời khắc này để nhảy lại vào tâm trí anh. Nhiều như anh ghét phải thú nhận, ngay cả với bản thân mình, điều đó thật cám dỗ. Cực kỳ cám dỗ. Khía cạnh thể xác của cuộc hôn nhân với một cô gái xinh đẹp như thế này sẽ chẳng là một thử thách cam go gì với anh, hay với bất cứ người đàn ông nào khác. Nhưng còn hơn thế, biến cuộc hôn nhân này thành thật sự sẽ rắc rối hơn kế hoạch đã định của anh rất rất nhiều. Thật không may, cảm giác tội lỗi vì thậm chí nghĩ tới những điều này hình thành nên một chướng ngại vật mà anh dường như không thể vượt qua. Có những quy tắc lễ nghi phải được tôn trọng nếu một người đàn ông muốn bản thân mình được tôn trọng, và một cô gái khiếm khuyết như Annie không phải là một cuộc chơi công bằng.
Sau khi vặn to ngọn đèn lên, Alex tới ngồi ở bàn, đặt chiếc ghế của mình đối diện với cô với hi vọng rằng cô có thể cảm thấy thoải mái hơn nếu anh giữ khoảng cách. Vì đã lên kế hoạch là giao tiếp với cô qua tranh vẽ, anh coi việc cô dường như mê mẩn với cuốn vở nháp và bút chì là một dấu hiệu tốt.
“Chào, Annie,” anh nói khẽ.
Kéo cái nhìn ra khỏi cuốn vở, cô bắt đầu chăm chú nhìn vào miệng anh. Vẻ mặt cô thể hiện rõ ràng hơn bất cứ ngôn từ nào rằng cô không nắm bắt được những gì anh đã nói. Nó không phải là một khởi đầu đáng khích lệ cho lắm. Bằng cách nào đó anh phải làm cô hiểu được rằng việc cô ăn uống không liên quan gì tới việc vòng eo cô tăng lên.
Được phủ lên gọn gàng bằng một chiếc khăn, đĩa đựng bữa tối của Annie để gần khuỷu tay anh, phần thức ăn gần như không bị đụng đến chút nào đội lên thành một gò nhỏ lộ ra bên dưới lớp vải lanh. Đẩy tập vở và bút chì sang một bên, anh tóm lấy chiếc đĩa, mở lớp vải phủ thức ăn ra, và dùng dĩa xiên một chút đậu xanh. Đôi mắt đầy diễn cảm của cô phản chiếu sự bướng bỉnh khiến Alex ngạc nhiên nhiều gần như thích thú, Annie ngay lập tức mím chặt miệng mình lại. Cô rõ ràng là không có ý định đầu hàng mà không chiến đấu.
Cảm thấy bồn chồn còn hơn tình huống này cho phép, anh cười với cô một nụ cười mà anh hi vọng là có vẻ tự tin và chạm vào môi dưới của cô với những mẩu đậu xanh có dạng hình nón. Trước sự đụng chạm đó, cô giật người lại về phía sau, gần như là phản xạ, và nhìn một cách coi thường xuống những răng nhọn của chiếc dĩa. Khi cô di chuyển, ánh sáng từ ngọn đèn trên tường chiếu thẳng ngang qua khuôn mặt cô.
Trong một khoảnh khắc dài như vô tận, Alex nhìn chăm chú vào môi cô, sau đó chậm rãi hạ thấp tay mình xuống. Quên hết tất cả những ý định tốt đẹp của mình là chú ý tới ngôn từ khi cô gái có mặt, giọng anh khàn lại vì giận dữ, anh nói, “Mụ khốn vô lương tâm đó!”
Giật mình bởi tông giọng và âm lượng cao vút của anh, Maddy đứng bật dậy. “Lạy chúa tôi, chuyện gì thế?”
Alex nhỏm người dậy khỏi ghế và đi vòng qua chiếc bàn. Khi anh bất thình lình tiến đến, Annie quờ quạng tránh ra. Trước khi cô có thể di chuyển được, anh đã tóm lấy vai cô. Dù vẻ mặt hoảng hốt của cô khiến anh đau nhói, anh vẫn giữ chặt cô tại nơi cô đang ngồi và dùng tay nâng cằm cô lên. Mắt mở lớn, khuôn mặt trắng bệch như sữa, cô ngay lập tức bất động, như thể cô e sợ ngay cả việc hít thở vậy.
Việc cô sợ hãi là hoàn toàn tự nhiên, anh nghĩ, tự giễu cợt bản thân một cách gay gắt. Có lý do gì để cô không sợ chứ? Douglas đã phạm phải một tội ác cực kỳ ghê tởm và giờ cô đang bị cầm tù bởi một người đàn ông cô chắc chắn tin là một con quỷ.
Run rẩy với những cảm xúc thật khó để gọi tên, chứ đừng nói đến kiểm soát, Alex khe khẽ chà ngón trỏ của mình qua môi dưới của cô. Những vết xiên! Cơn giận dữ bất lực cuồn cuộn bên trong anh. “Ôi, em yêu, tôi rất xin lỗi.”
Maddy lảng vảng quanh khuỷu tay anh. “Cậu chủ Alex?”
Xoay xở để giữ cho giọng mình đều đều một cách cẩn trọng, Alex nói, “Mụ y tá dùng dĩa đâm cô ấy.” Lỗi của mày, một giọng nói nhỏ xíu thì thầm phía trong đầu anh. Tất cả là lỗi của mày. Sẽ không bao giờ, dù thời gian có gấp gáp đến nhường nào, anh qua loa trong việc thẩm tra lý lịch của người làm công cho anh lần nữa. Anh có lẽ không cảm thấy tồi tệ như thế này nếu anh phải trả giá cho chính sự bất cẩn của mình, mà thay vào đó là một cô gái vô phương tự vệ đã phải chịu đựng hậu quả. Vì lý do đó, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Đôi mắt xanh nhức nhối đầy cảm thông, Maddy cúi người ra phía trước để tự mình nhìn những vết xiên trên môi Annie. “Ôi, cô bé đáng thương. Bộ không có gì mà mụ ta không nghĩ ra để làm với cháu sao?”
“Có vẻ là không,” Alex nghiến răng ken két.
“Và chúng ta cứ tiến hành những công việc của mình dưới nhà, không bao giờ đoán được.” Maddy khe khẽ chạm tay vào tóc Annie. “Ta thề với cháu, cô bé, nếu ta biết, ta sẽ nhổ trụi tóc mụ phù thuỷ đó ra.”
Annie không thể tưởng tượng sao cả hai người bọn họ lại buồn lòng vì một vài vết thương nhỏ xíu đã gần như là liền lại. Mắt Maddy ngân ngấn nước và Alex trông giận dữ đến đáng ngại. Lúc đầu cô đã tin là anh giận điên lên với cô.
Nhưng không… Ngước nhìn lên anh, cô nhìn thấy nỗi ân hận mờ ảo thẫm lại trong mắt anh, và cô không thể tin, dù chỉ trong một phút, rằng những cảm xúc như thế có thể giả vờ được. Và thêm vào với cảm tưởng đó, cái túm của tay anh trên cằm cô cực kỳ dịu dàng, cái vuốt ve của ngón trỏ anh qua môi cô nhẹ đến nỗi nó khiến da cô râm ran. Anh rõ ràng là cảm thấy tồi tệ về cái cách bà y tá đối xử với cô.
Phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược với những gì Annie cho rằng sẽ nhận được từ anh. Tàn nhẫn không thương xót cách cô tưởng tượng về anh, loại người sẽ lấy bất cứ thứ gì anh ta muốn, con quỷ sẽ loại bỏ bất cứ ai chắn đường nó. Vậy mà anh đứng đó, nét mặt anh căng ra, cơ thể to lớn của anh run rẩy với sự giận dữ không hề nhắm vào cô, mà là vào người đàn bà đã làm đau cô.
Hàng ngày trời, cô đã sống triền miên trong nỗi sợ anh. Đến tận nửa đêm, khi cô biết cả ngôi nhà đã chìm vào giấc ngủ, cô nằm thức cho đến khi sự kiệt sức xâm chiếm mình, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, khiếp sợ rằng anh có thể tới, tin chắc rằng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi anh tới. Giờ đây ấn tượng đó về anh đã vỡ vụn, không phải từng chút từng chút một để cô có thể từ từ quen thuộc với sự thay đổi đó, mà như một cú trời giáng.
Như sợi dây cao su bị kéo giãn rồi sau đó thả ra, Annie mềm rũ xuống vì cảm giác nhẹ nhõm vượt quá sức chịu đựng. Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cảnh báo cô rằng phải lo lắng. Một phần trong cô không thể dễ dàng quên đi tất cả những lần cô đã bị lừa khi tin tưởng ai đó, chỉ để phát hiện ra khi đã quá muộn rằng họ muốn làm hại cô. Nhưng một phần khác trong cô muốn đến tuyệt vọng tin tưởng vào người đàn ông này.
Không còn nghi ngờ gì về mức độ ngu ngốc trong chuyện này, nhưng dù nhầm lẫn hay không, cô không thể không làm như thế. Có lẽ đó là vì sự dịu dàng khi anh chạm vào cô hay sự ăn năn cô đọc thấy trong mắt anh, hay có lẽ bởi vì cô đã mệt mỏi bởi việc lo lắng. Nói đến việc này, cô đã quá yếu bởi việc tuyệt thực và quá đau khổ vì bị cha mẹ mình bỏ rơi để mà phân tích lý do. Cô chỉ biết rằng sự ấm áp của những ngón tay mạnh mẽ của anh trên da cô khiến cô cảm thấy an toàn. An toàn một cách ngạc nhiên.
Điên rồi, thật sự là điên rồi… Nhưng đó là những gì cô cảm nhận.
Khi anh cuối cùng cũng thả cô ra để quay trở lại chỗ ngồi của mình, Annie quá bận tâm vào việc chăm chú nhìn anh đến nỗi cô hầu như không để ý đến Maddy, người thong thả đi về phía chiếc giường. Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng với cổ áo bẻ và cổ tay áo rộng, giống những chiếc áo mà cha cô ưa thích. Nhưng đó là tất cả sự giống nhau. Tay áo anh được sắn lên phía trên cánh tay đầy cơ bắp, và thay vì thắt cà vạt, anh để cổ áo mở ra, đường sẻ phía trước được buông lơi để lộ ra vòm ngực rộng lớn. Trong ánh đèn, làn da màu nâu đồng lấp lánh, màu đen sạm của nó tương phản đến giật mình với đôi mắt màu hổ phách và hàm răng trắng, thẳng hoàn hảo của anh.
Không giống như cha cô và tất cả những người quen kiêu kỳ của ông, Alex Montgomery ăn vận vì sự thoải mái hơn là để chưng diện, cô quyết định, tính cách của anh mang một vẻ bất chấp, bất cần. Vậy mà, mặc cho điều đó, anh vẫn xoay xở để tạo ra được một vẻ ngoài vượt trội.
Ánh sáng lung linh từ ngọn đèn trên tường nhảy nhót ngang qua anh, nấu chảy mái tóc như những tia sáng mặt trời, loăn xoăn rối bù của anh. Đầu hơi cúi xuống, những đường nét như tạc của anh được phác hoạ ra bằng màu hổ phách, một bên mặt anh chìm trong bóng tối như tôn lên những đường nét rõ ràng nơi chiếc mũi, quai hàm vuông vức, và đường xẻ sâu như dấu móc nơi miệng anh. Bị mê hoặc, cô chăm chú nhìn vào miệng anh, môi trên như được khắc thật sắc nét, môi dưới dày và ẩm ướt.
“Chúng ta bắt đầu lại nhé?” anh hỏi.
Mặc dù cô biết chắc chắn là do cô tưởng tượng, Annie nghĩ cô thật sự nghe thấy giọng anh, trầm và sâu. Việc này dường như xảy ra với cô rất nhiều lần, tưởng tượng rằng cô nghe thấy những thứ cô biết cô không thể. Những âm thanh vờ vịt, như cô gọi chúng, nhưng mặc dù thế, chúng dường như hoàn toàn thật. Vẫn luôn như trước đây, nó xảy ra với những thứ rất bình thường, quen thuộc—giọng nói của mẹ, tiếng chó sủa, tiếng cửa đóng sầm. Cách giải thích duy nhất Annie có thể nghĩ ra là cô nhìn thấy những âm thanh đó được tạo ra, biết được nó nhờ ký ức cô, và vì trí não cô mong mỏi nghe được nó, cô đã nghĩ cô thật sự nghe được.
Chỉ có điều cô chưa bao giờ nghe thấy giọng của Alex Montgomery. Giọng cha cô mỏng hơn và ít trầm hơn, thế nên Annie biết cô không nhớ lại giọng cha mình và làm một sự thay thế. Không. Nó dường như không thể giải thích được, cô tưởng tượng nghe được giọng người đàn ông này. Giọng của người đàn ông này chứ không phải ai khác..
Một cảm giác như bị kim châm chạy dọc sống lưng cô.
Sau những gì xảy ra với cô ở thác nước, cô không thể tập hợp được một chút hào hứng để làm bạn với bất cứ người đàn ông nào. Mặc kệ sự khát khao muốn được tin tưởng Alex, với cô, trong giây phút đó vai anh trông rộng một cách đáng báo động, một bức tường cơ bắp khổng lồ chắn giữa cô và những gì cô yêu quý—ngôi nhà thời thơ ấu, cha mẹ, và cánh rừng thân thuơng.
Anh cầm lại chiếc dĩa, xiên vào nhiều đậu nữa và chạm nó vào môi cô. Annie liếc một cách không thoải mái sang Maddy, hi vọng bà có thể can thiệp.
Khẽ đẩy nhẹ vào môi cô, Alex kéo sự chú ý của cô trở lại, mắt anh lấp lánh vẻ quả quyết. “Giờ em đang làm việc với tôi, Annie, và tôi nói em phải ăn bữa tối của mình.”
Annie thích làm việc với Maddy hơn, cảm ơn rất nhiều. Cô ước cô có thể nói với anh điều đó, trong tất cả mọi thứ. Anh nghĩ là cô muốn ở lại đây sao, bị nhốt trong căn phòng ảm đạm này, ngày nối tiếp ngày dài bất tận? Cô muốn về nhà. Để đạt được mục đích đó, cô phải gầy đi lần tiếp theo mẹ đến thăm cô.
Nhớ lại sức mạnh của những ngón tay anh, cô nuốt vào đầy lo lắng, mất hết cả tinh thần. Nếu anh quyết định ép buộc cô… Một cảm giác đau nhức khủng khiếp tập trung ở ngực nhắc cô nhớ lại cái lần cô tình cờ nuốt xuống một miệng đầy táo chưa nhai. Nước ngân ngấn trong mắt, và cô chớp mắt một cách giận dữ để xua chúng đi.
Khuôn mặt anh cứng lại, một cơ bắp ở quai hàm giật giật sau đó giãn ra khi anh nghiến răng. Cố tình tránh ánh mắt cô, anh nói, “Đừng có ngốc nghếch, cô gái trẻ. Tôi không phải loại đàn ông dễ dàng bị ảnh hưởng bởi nước mắt. Em sẽ phải ăn. Chúng ta có thể làm điều đó theo cách dễ hoặc cách khó. Điều đó tuỳ thuộc cả vào em.”
Với hi vọng hão huyền là cô có thể lung lạc anh như cô đã làm với Maddy, Annie bắt đầu hút không khí vào để phồng má lên. Ngay khi cô làm thế, anh lắc đầu và quẳng chiếc dĩa lại vào đĩa của cô. Trước những di chuyển bất thình lình của anh, cô giật nảy mình và co rúm lại, phòng trường hợp anh muốn bạt tai cô như mẹ cô đã rất hay làm. Tay anh như đông cứng lại, lơ lửng trong không khí, anh nhìn cô chăm chú một thoáng thật lâu. Sau đó chỉ mấp máy môi theo cái cách cho thấy rằng anh có thể đang thì thầm, anh nhả ra một từ cô chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ ai nói trước đây. Cô bối rối cau mày.
Trước cái cau mày đầy bối rối của cô, anh rõ ràng là rên rỉ. Sau đó anh lấy tay vuốt mặt và chớp mắt để tập trung lại vào cô. Annie cảm giác một cách không thoải mái rằng anh coi cô như một vấn đề cực kỳ phiền phức và đang ước bằng cả trái tim mình rằng cô sẽ biến mất bằng cách kỳ dị nào đó. Chớp mắt, biến mất. Không còn Annie.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, anh nói, cực kỳ chậm và ngắn gọn, “Annie, em yêu, em không béo.”
Nếu không béo, thì anh gọi cái này là cái gì? Bụng cô vẫn chưa phải là cực kỳ to, nhưng theo tỉ lệ mà nó đang tăng thì, điều đó sẽ xảy ra sớm thôi. Vào đầu mùa có bươm bướm, cô có thể nhìn xuống qua chỗ giữa hai bầu ngực mình và thấy được ngón chân. Giờ tất cả những gì cô thấy là bụng mình. Và điều còn tệ hơn là chiếc váy dài của cô dường như luôn bị bẩn ở chỗ đó. Khỏi hỏi cũng hiểu tại sao bố mẹ không còn muốn cô.
“Em yêu, em phải ăn,” anh nói, vẻ mặt anh chuyển từ nghiêm nghị sang phỉnh phờ. “Em sẽ làm thế vì tôi chứ? Tôi không muốn phải ép buộc em, và tôi chắc là em không muốn tôi phải làm thế.”
Anh vươn người tới thậm chí còn gần hơn, và cô ngạc nhiên khi anh áp tay lên má cô. Lòng bàn tay anh thật rộng và ấm một cách đáng ngạc nhiên đến nỗi cô cực kỳ muốn vùi mặt mình vào đó để anh không thấy cô khóc. Anh sẽ nghĩ cô không gì hơn một đứa trẻ to xác già đầu thích bù lu bù loa, và trong tình huống này, và vì những lý do trong giây phút này cô hoàn toàn không hiểu được, cô không muốn anh nghĩ thế.
“Nghe tôi được không, hửm? Em không béo.” Khẽ mỉm cười, anh lặp lại hai từ đó. “Không béo!” Với những lời đó, anh đẩy chiếc đĩa của cô ra xa và với tới tập giấy. “tôi đã hi vọng tránh được điều này, nhưng dường như không còn cách nào khác. Thật chú ý vào nhé, được không? Việc này chỉ mấy vài phút thôi.”
Khi anh bắt đầu vẽ, một nếp nhăn thật sâu hiện lên trên trán anh. Tò mò không kìm nén được, Annie lau gò má ướt đẫm của mình và ngồi thẳng lên một chút để cô có thể nhìn thấy. Mặc dù cô luôn phải giữ bí mật, cô yêu thích việc vẽ vời. Alex dường như đang vẽ ra hình toàn thân, nhìn từ một bên của một người đàn bà đang đứng.
Khi cô nhìn anh vẽ, từ khoé mắt của mình, Annie nhận ra môi anh di chuyển. Cô liếc lên đúng lúc để nhìn thấy anh kết thúc với “...không giỏi lắm về khoản này, tôi e là thế.”
Cô phải đồng ý; anh có rất ít, nếu có một chút nào, năng khiếu hội hoạ. Người đàn bà anh đang cố vẽ có cái đầu trông giống quả bóng chẳng ra hình thù gì, và tóc cô ta trông như một búi giun đang ngọ nguậy. Từ đó, cô ta chuyển từ tệ thành tệ hơn, với cái mũi trông giống mỏ chim và cánh tay giống như một chiếc dây thừng to và dày, với một đầu bị bung sợi trông như những ngón tay. Nói về bức vẽ, nó không phải chỉ tồi, nó xấu khủng khiếp.
Vì mẹ cô không cho phép cô phát ra bất cứ âm thanh nào trong suốt bao nhiêu năm qua, Annie rất hiếm khi có thôi thúc muốn cười phá lên. Nhưng đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi đó. Alex trông thật nghiêm túc về bức vẽ, môi dưới cắn giữa hai hàm răng, đôi lông mày rậm chau vào nhau vì tập trung. Anh rõ ràng là đang cố hết sức có thể. Nhưng ngay cả khi anh cố làm cho bức vẽ trông khá khẩm hơn, nó vẫn cứ là một trong những nỗ lực đáng thương nhất mà cô từng thấy.
Để kiềm chế tiếng khúc khích đầy choáng váng đang dâng lên cổ họng mình, cô phải nín thở. Anh liếc lên đúng lúc đó, và trong một khoảnh khắc, anh dường như quên hết về bức vẽ. Chất đầy những câu hỏi, mắt anh tìm kiếm cô. Cô có cảm giác anh cảm nhận được việc cô sắp sửa phá ra cười. Anh dường như không cáu kỉnh gì về việc đó, chỉ là bối rối thôi. Và bồn chồn nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Annie có một cảm giác kỳ lạ nhất. Nó như thể anh nhìn vào bên trong cô thay vì nhìn cô, rằng anh nhìn thấy những thứ trong mắt cô mà những người khác chưa bao giờ thấy và có lẽ sẽ không bao giờ thấy. Một cảm giác như không thở được dâng lên mãnh liệt trong ngực cô. Cô không thể kéo tia nhìn của mình ra khỏi anh, không thể di chuyển để phá vỡ sự căng thẳng.
Dù có điều gì đang làm phiền anh, anh dường như cuối cùng cũng rũ bỏ được nó và bắt đầu vẽ tiếp, lần này là cho người đàn bà đó một cái bụng khổng lồ. Dưới gầm bàn, Annie chạm tay vào eo mình. Anh đang vẽ cô? Cứ như thể anh cảm nhận được phản ứng của cô, anh nhìn lên, khoé môi khẽ uốn cong.
“Không được hãnh diện cho lắm, tôi biết. Nhưng với tôi thể là chấp nhận được.”
Hãnh diện? Từ này cô không biết. Đầy hoang mang, cô liếc lại vào bức vẽ.
Alex thêm vào một vài nét cuối cùng vào bức vẽ của mình. Sau đó anh ngồi lại để xem xét tác phẩm. Hình như đã thoả mãn, anh quay tập giấy để cô có thể nhìn được nó. Cô hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy rằng trong cái bụng nhô ra của người đàn bà, anh vẽ một đứa bé, chỉ được nhận ra bởi cái mũ có diềm đăng-ten, áo choàng và giày nhóc. Trong một vài giây dường như là bất tận, cô nhìn nó chằm chằm.
“Em bé,” anh nói chậm chạp một cách quá mức, chỉ chỉ vào bức vẽ khi anh nói. Ra hiệu về phía chiếc đĩa đựng bữa tối của cô, sau đó chỉ vào kẽ hở là cái miệng của đứa bé, anh thêm vào, “Em phải ăn. Để nuôi em bé. Em có hiểu không, Annie? Em không béo. Có một em bé đang lớn lên bên trong em.”
Nhìn đăm đăm vào anh với một vẻ ngạc nhiên đến choáng váng, Annie ôm lấy eo mình. Vẻ hoài nghi chắc hẳn phải hiện rõ qua mắt cô. Như thể nản chí không thể nào chịu đựng được nữa, anh quẳng chiếc bút chì xuống. “Maddy, bà đến thử xem. Cô ấy không hiểu.”
Maddy nhỏm dậy khỏi giường và đi đến chỗ chiếc bàn. Giả vờ như ôm một đứa trẻ trong tay, bà bắt đầu đung đưa và đi đi lại lại, mỉm cười thật rộng. Sau đó chỉ vào bụng Annie. “Một em bé, cháu gái. Không phải kỳ diệu sao? Em bé của chính cháu. Nhưng cháu phải ăn để em bé lớn lên khoẻ mạnh và tráng kiện.”
Annie hiểu tất cả những điều đó. Vấn đề là cô không thể tin được. Một em bé? Họ đang nói cô có một em bé trong người. Cô nhìn xuống bụng mình.
Khi Annie xem xét vòng eo của mình, Alex lợi dụng khoảnh khắc đó để nhìn kỹ cô. Trong một thoáng khi anh đang vẽ, anh có thể thề cô sắp sửa phá lên cười, và đôi khi vẻ mặt cô như ám chỉ một sự nhận biết hoàn toàn chắc chắn.
Ngay lúc này vấn đề không phải là trí não cô có những khả năng gì hay thiếu những khả năng gì. Vấn đề ở đây là cô cuối cùng có thể hiểu được điều gì khiến vòng eo cô tăng lên hay không. Anh có thể nói cô nhận rõ được thông điệp qua cái nhìn hoảng hốt trong đôi mắt màu xanh nước biển của cô và cái cách cô dựa lưng vào ghế để đặt một bàn tay phía trên bụng mình.
Cô hiển nhiên là đang băn khoăn làm thế nào một đứa trẻ có thể cư ngụ bên trong cô. Làm thế nào anh có khả năng giải thích cho cô điều đó? Qua lớp áo quần mỏng mảnh của mình, cô chọc ngón tay vào rốn và ngọ nguậy nó ra xung quanh.
Alex bắn cho Maddy một cái nhìn. Nhướn hàng lông mày màu đỏ hoa râm lên đầy mong đợi, bà quản gia nhìn thẳng vào anh.
“Đừng có mà nghĩ đến điều đó,” anh nói.
“Nhưng cô ấy nghĩ—”
“Tôi không quan tân nếu cô ấy nghĩ cô ấy nuốt một hạt giống và nó nảy mầm, tôi sẽ không, tôi nhắc lại, sẽ không vẽ tranh giải thích cho cô ấy đâu.”
“Cô gái nhỏ đáng thương!”
Alex hoàn toàn đồng ý với câu kết luận đó. Annie, không nghi ngờ gì hết, là một cô gái nhỏ đáng thương, và quả là một tội ác khủng khiếp khi cô bị đẩy vào trong một tình huống khó khăn như thế này.
Lúc này nhìn cô, anh gần như có thể nhìn thấy cô đang ôm một đứa trẻ trong vòng tay mình, mái đầu phủ đầy tóc tơ của nó nép vào ngực cô. Ngay cả khi cô có ngớ ngẩn, điều đó không có nghĩa là cô không có khả năng cảm nhận được yêu thương. Anh là ai mà có thể nói cô nghĩ hay cảm nhận điều gì? Hoặc dựa trên thước đo nào chứ?
Khi những câu hỏi đó lấp đầy tâm trí Alex, cả tá những ý nghĩ khác cũng nổi lên khiến anh hoang mang, không một ý nghĩ nào trong số chúng anh có thể trả lời được. Anh chỉ biết, với một sự rõ ràng gần như là chói lóa và bất thình lình, rằng Maddy hoàn toàn đúng, không một ai có quyền giật đứa trẻ ra khỏi vòng tay của mẹ nó. Không một ai. Anh chắc hẳn đã bị điên nên thậm chí mới cân nhắc đến điều đó.
Trước khi kết hôn với Annie, anh đã tự cam đoan với bản thân mình rằng đó là điều đúng đắn. Anh đã coi nó như nghĩa vụ của mình, không phải chỉ với Annie, mà còn với con của em trai anh nữa. Giờ đây không một lý do nào trong số chúng còn đúng nữa.
Một cảm giác héo tàn tràn qua mắt Alex khi anh nhìn Annie tiếp tục chọc một cách tò mò vào rốn mình. Đẩy mạnh ghế của mình ra gây nên một tiếng động lớn, anh nhỏm dậy. Bất kể anh đã hứa điều gì với cha mẹ cô, sao anh có thể nhẫn tâm chia rẽ cô với con mình sau khi nó được sinh ra cơ chứ? Câu trả lời cho câu hỏi đó rất đơn giản: Anh không thể.
Khoảng hơn một tiếng sau, Annie cuối cùng cũng được ở một mình. Được chỉnh cỡ bởi những sọc rộng của ô cửa sổ có chấn song, ánh trăng tràn vào phòng ngủ của cô. Như được vẽ bằng bạc, những đồ đạc tiện dụng và những đồ chơi trẻ con đã bị lãng quên từ lâu trong phòng trông giống y như thật. Hoàn toàn được vạch rõ bởi bóng tối, những đường nét chạm khắc trên cánh cửa của chiếc tủ lớn trông như khuôn mặt người. Con ngựa gỗ bập bênh trong một góc dường như thật sự khe khẽ di chuyển, bờm và đuôi của nó gợn sóng cứ như thể được một con gió nhẹ chạm vào. Annie tưởng tượng cô thậm chí có thể nghe được giọng và tiếng cười của những đứa trẻ, dù chỉ rất mờ nhạt, dù chỉ rất xa xôi, từ một thời gian đã lâu lắm rồi.
Cảm giác diệu kỳ tràn đầy trong cô. Nếu Alex Montgomery và Maddy không nói dối, cô sẽ có một em bé cho riêng mình. Một em bé nhỏ xíu của riêng mình cô. Ý nghĩ đó khiến cổ họng cô như thít lại vì vui mừng. Đôi khi sống trong sự im lặng rất cô đơn. Những con vật cưng duy nhất cô được phép có là những sinh vật hoang dã cô thuần hoá được—những động vật trong rừng và một vài chú chuột trong gác mái nhà cha mẹ cô. Cô không có bạn nào là người hết và rất ít có hi vọng làm quen được với ai.
Một em bé… Annie ôm lấy eo mình, hạnh phúc đến nỗi khó mà kìm nén bản thân mình lại được. Một ai đó thuộc về chính bản thân cô để yêu thương. Đây là điều tuyệt vời nhất đã từng xảy đến với cô, không có ngoại lệ. Tuyệt vời đến nỗi cô gần như e sợ tin rằng nó có thể thành hiện thực.
Sau khi ngồi dậy khoanh chân ở giữa giường, cô đặt tay một cách tôn kính lên eo. Alex dường như tin chắc rằng em bé ở trong đó. Dù có cố hết sức mình, Annie cũng không thể hình dung làm thế nào em bé lại vào trong người cô được. Quan trọng hơn nữa là làm thế nào em bé ra được?
Giật áo ngủ lên để cô có thể khám phá được rõ ràng hơn, cô chọc ngón tay mình vào rốn lấn nữa, băn khoăn liệu cái lỗ đó có xuyên thẳng vào bụng cô không. Nó không có vẻ gì là thế. Cau mày, cô ấn vào mạnh hết mức có thể, không nhẹ tay đi cho đến khi nó bắt đầu đau. Không, một em bé rõ ràng là không rón rén lẻn vào qua đường đó, và rất có khả băng nó sẽ cũng không ra ngoài theo đường đó.
Khi Annie còn nhỏ, mẹ cô đã kể cho cô rằng những đứa trẻ được mang tới từ những câu chuyện cô tích và được để lại trên bậc cửa trong đêm. Nó dường như luôn là một lời giải thích hợp lý một cách hoàn hảo với Annie, vì nếu không đến từ những câu chuyện cổ tích, em bé có thể đến từ nơi nào khác được chứ? Thậm chí những sinh vật mới đẻ ở trong rừng dường như cũng xuất hiện bên cạnh mẹ chúng như thể bởi những phép màu. Ngoại trừ những chú chim, tất nhiên rồi. Annie biết chúng nở ra từ trứng. Chim mẹ, giống như gà mái nuôi ở trong nhà, đẻ trứng và sau đó ấp cho đến khi chim non nở ra.
Có thể nào em bé cũng nở ra từ trứng như vậy không? Có lẽ mẹ đã nói dối cô, và sau cùng thì em bé không phải được mang tới từ những câu chuyện cổ tích. Ý nghĩ đó khiến tim cô như đập nhanh hơn. Trải rộng tay trên eo của mình lần nữa, cô như run lên vì chỗ hơi phồng lên. Nếu có một quả trứng trong đó, nó đã lớn hơn hầu hết những quả trứng khác cô nhìn thấy rồi. Chắc chắn nó sẽ được đẻ ra sớm thôi.
Và sau đó thì thế nào? Cô quá nặng để ngồi ấp trứng mà không làm vỡ nó. Vậy nên cô phải làm thế nào đây? Nếu để nó bị lạnh, gà con trong quả trứng sẽ không bao giờ nở. Annie cho rằng là chúng sẽ chết.
Mặc dù đêm mùa hè rất ấm, cô vẫn cảm thấy lạnh run lên trước ý nghĩ em bé của cô đang chết bên trong quả trứng vì bị lạnh. Nằm xuống, cô kéo tấm chăn lên tận cằm mình. Cô không thể để em bé của mình chết được. Cô phải nghĩ cách để giữ ấm cho nó. Nhưng bằng cách nào?
Khi sự ấm ấp do tấm chăn mang lại bắt đầu bao bọc cô, Annie tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó. Khi trứng của cô được đẻ ra, cô sẽ nằm lên nó phía dưới tấm chăn. Hơi nóng từ cơ thể cô sẽ giữ cho em bé được thoải mái và ấm áp cho đến khi nó nở ra.
*****
Alex rót cho mình một cốc uýt-ky, cố gắng nhớ lại anh đã uống bao nhiêu rồi, sau đó lại quẳng béng việc tính đếm đi. Anh không muốn nghĩ. Anh không muốn cảm giác. Say quắc cần câu, đó là mục đích của anh.
Uống vì Annie, anh nghĩ, nâng chiếc cốc lên. Chỉ bằng hai ngụm, chỗ uýt-ky đã lên đường đi tới dạ dày anh, cháy bỏng lên mỗi phân quãng đường đi của nó. Anh nghiến chặt răng và quệt mép bằng mu bàn tay của mình.
“Cậu chủ Alex!”
Tiếng thì thầm đầy bức xúc của Maddy chọc thủng sự im lặng. Alex ngồi thẳng lên trong ghế của mình, quay người, và cực kỳ nỗ lực mới có thể tập trung vào bà. “Chào, Maddy. Muốn tham gia với tôi không?”
Chống tay lên vòng hông dư dật của mình, bà sầm sập băng qua tấm thảm Ba tư. Quẳng một tia nhìn hung hăng vào chai rượu uýt-ky, bà tặc lưỡi vẻ kinh tởm. “Cậu làm gì mà muộn đến thế rồi vẫn ngồi nốc thứ này ở đây? Chỉ vừa mới sáng nay, cậu đã dốc cạn một chai, và giờ cậu lại ở đây. Không giống cậu chút nào, nếu cậu không phiền khi tôi nói thế. Và uýt-ky? Tôi nghĩ brandy mới là đồ uống cậu thích.”
“Lúc này hay lúc khác, Maddy, một người đàn ông cần một cái gì đó cay nồng hơn là brandy.”
“Cứ như thể điều đó giải quyết được hết các rắc rối của cậu ấy?”
Bà thắng được Alex ở đó. “Nó không giải quyết các rắc rối của tôi,” anh thú nhận. “Chỉ làm quên chúng đi thôi.” Anh nâng cốc về phía bà. “Chúc mọi điều tốt đẹp xảy đến với bà.”
“Hmm. Và đó là những rắc rối cậu đang cố quên?”
Alex cân nhắc câu hỏi đó một lúc thật lâu. “Chết tiệt đi nếu tôi nhớ được.”
“Chúa cứu rỗi chúng ta.” Bà ngồi lên tay chiếc ghế đối diện với anh. Sau khi nhìn anh thật kỹ trong một lúc, trong khoảng thời gian đó Alex lại rót đầy và một lần nữa cạn sạch chiếc cốc của mình, bà cuối cùng nói, “Là về cô bé đó đúng không? Đó là điều khiến cậu phiền lòng. Cậu cảm thấy bị ràng buộc bởi lời hứa của mình là trả cô ấy về cho mẹ mình, nhưng trái tim cậu lại nói với cậu rằng điều đó là sai lầm, cực kỳ sai lầm.”
Mặc kệ Maddy đã gãi đúng chỗ, Alex rót cho mình một cốc nữa và lại ngồi ngả người về phía trước để chống khuỷu tay lên đầu gối. Tìm được đầu gối mình cũng là cả một vấn đề. Khi anh xoay xở làm việc đó, anh nhận ra rằng chúng còn lẩy bẩy hơn cả một chiếc ghế ba chân. “Tôi sẽ làm cái quỷ gì đây, Maddy?” anh cuối cùng hỏi.
“Làm những gì cậu đã luôn làm,” bà dịu dàng nói.
“Và đó là gì?” anh gắt gỏng, cáu điên lên bởi những gì anh phiên dịch thành sự lảng tránh.
“Những điều đúng đắn.”
Anh rên lên. “Và điều đúng đắn là gì? Tôi đã hứa với cha mẹ cô ấy, mẹ kiếp. Trong cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ nuốt lời hết.”
Một khoảng im lặng thật dài giữa hai người họ. Cuối cùng Maddy nói, “Cậu cũng đã hứa với Chúa đúng không? Với tôi dường như nếu phải chọn giữa việc tôn trọng lời hứa của cậu với Chúa hay với một con người, cậu lần nào cũng phải chọn Chúa.”
Alex cười cay đắng. “Nhìn mọi chuyện theo cách đó, nghe thật là đơn giản, nhưng nó không phải thế. Bà rất có khả năng lùng tìm một khẩu súng ngắn nếu tôi nói cho bà điều này, nhưng dù sao thì tôi cũng cứ nói. Kể từ khi đem Annie về đây, tôi phát hiện ra rằng những phẩm chất chân giá trị của tôi đã bị xám xỉn đi quanh đường rìa của nó một chút. Tôi gần như là sợ ở một mình với cô ấy.”
“Sao lại không chứ?”
Alex liếc nhìn lên, cảm thấy bất thình lình tỉnh táo. “Chúa tốt lành, Maddy. Tôi cũng phải vẽ tranh để giải thích cho bà sao? Tâm trí của cô ấy có thể bị khiếm khuyết, nhưng mặt khác, cô ấy rất dễ thương.” Trước vẻ mặt trống rỗng của bà quản gia, anh chửi thề dưới hơi thở của mình. “Nói trắng ra để bà hiểu, tôi là một gã con hoang phóng đãng. Như thế đã đủ rõ ràng với bà chưa?”
Đôi mắt xanh lá của Maddy bắt đầu lấp lánh. “À,” bà nói.
“À? Đấy là tất cả những gì bà có thể nói? Giê-xu, Maddy. Tôi không đùa về việc này đâu. Buổi sáng tôi đưa cô ấy đến đây, tôi” Anh ngừng lại, xoay xoay chất cồn trong chiếc cốc của mình cho đến khi nó sánh ra khỏi thành cốc, sau đó thở ra một hơi vẻ kiệt sức. “Nêu tôi giữ cô ấy ở đây, cô ấy sẽ luôn ở trong tầm với. Qua một khoảng thời gian nữa, tôi lo là một chút thận trọng tôi còn sót lại có thể cũng bị quét đi vĩnh viễn.”
“Cậu sẽ không bao giờ đặt tay lên cô gái nếu cô ấy không sẵn lòng, và cậu biết rõ điều đó. Sao ư, tôi cả gan nói là cậu sẽ giết bất cứ gã đàn ông nào dám thử làm thế. Tôi đã rất ngạc nhiên cậu để Douglas bước đi khỏi đây mà vẫn nguyên một mảnh.”
“Nó suýt chút nữa thì không,” Alex thú nhận. “Trong một khoảnh khắc tôi gần như bóp nghẹt nó. Giờ tôi bắt đầu băn khoăn liệu tôi có giống nó hơn là tôi nghĩ không.”
“Đừng có ngớ ngẩn. Cậu chẳng giống gì hết. Chưa bao giờ giống, ngay cả khi còn là những cậu nhóc. Hắn bắn rơi những chú chim non khỏi cây. Cậu nối lại cánh và chăm sóc chúng khoẻ lại. Hắn hành hạ chó mèo. Cậu xin những đồ ăn thừa trong nhà bếp để an ủi chúng. Thời gian qua đi, hắn trở nên xấu tính hơn, và cậu vẫn cứ chạy theo sau hắn, cố gắng sửa chữa những sai lầm hắn gây ra.” Bà vươn người về phía trước, chân thành đặt tay lên vai anh. “Alex, cậu bé của ta, cậu giống Douglas như ngày giống đêm vậy.”
Anh nhắm nghiền mắt lại. “Những gì hắn làm với Annie không thể bù đắp được, Maddy. Tôi sợ rằng nếu tôi giữ cô ấy ở lại đây, tôi chỉ khiến cô ấy tổn thương nhiều hơn thôi.”
“Tình yêu không có những ranh giới rõ ràng,” bà nhắc nhở anh. “và cậu sẽ yêu Annie thật nhiều nếu cậu giữ cô ấy ở đây. Có lẽ không phải là loại tình yêu một người đàn ông thường dành cho vợ mình, nhưng dù sao cũng là tình yêu, và đó đã là nhiều hơn những gì cô ấy từng có. Và còn về nỗi sợ hãi của cậu? Theo cách nhìn của tôi, cậu đã nhổ lông ngỗng khi kết hôn với cô gái. Và giờ tất cả những gì cậu có thể làm là chờ xem những chiếc lông sẽ được sếp đặt ra sao.
Với những lời lẽ uyên thâm đó, Maddy rời khỏi phòng làm việc. Trong một lúc thật lâu sau khi cánh cửa đã đóng lại, Alex ngồi đó và nhìn chăm chăm vào những hoa văn rắc rối trên tấm thảm. Khi anh nói với nhà Trimble quyết định của anh về Annie, những chiếc lông sẽ bay, chính xác là thế. Một trận bão lông vũ thật sự.
(Hết chương 9)
Edit: qoop!!
Tối hôm đó sau bữa tối mà một lần nữa Annie lại từ chối không ăn, Alex, với một tập giấy và bút chì trong tay, đi lên phòng dành cho trẻ. Không muốn dọa Annie sợ hơn là cần thiết, anh đã sắp xếp để Maddy tiếp tục có mặt trong suốt buổi viếng thăm của họ. Vui vẻ giúp đỡ, bà quản gia đã ngồi sẵn bên cạnh giường khi anh tới.
Annie ngồi ở chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, hai tay siết chặt vào nhau đặt ở trong lòng, chân vắt chéo nơi mắt cá và ngoắc qua thanh ngang của chiếc ghế. Khi cô nhìn thoáng thấy Alex mở cửa, những màu sắc ít ỏi còn tại trên má cô tái nhợt đi. Mặc kệ nỗi sợ hãi rõ rệt của cô dành cho anh, cô không cố thử, như cô đã làm tối buổi tối hôm trước, bỏ lại chiếc ghế và tìm kiếm một góc tối tăm ít người biết đến. Vì anh nghi ngờ việc cô bất thình lình phát triển một hồi can đảm, anh chỉ có thể cho rằng sự táo bạo của cô là vì thực tế Maddy ngồi gần đó. Cô rõ ràng là cảm thấy an toàn chừng nào bà lão còn ngồi đó để bảo vệ cô.
Tư thế căng thẳng của Annie khiến Alex có thể nhìn cô kỹ hơn buổi tối hôm qua, và anh mất hết cả tinh thần bởi những gì mà anh nhìn thấy. Trong bốn ngày qua, cô đã sụt cân một cách đáng báo động. Theo lời Maddy, cô gần như không ăn chút gì kể từ khi cô Perkins bị đuổi việc, một vài miếng mỗi bữa ăn và không gì khác. Phán đoán từ vẻ gầy gò của cô, anh đoán cô cũng ăn ít như thể ba ngày đầu cô tới ở đây, điều giải thích, nhưng không phải là cái cớ, cho việc mụ y tá cẩu thả đó cố bắt cô ăn.
Sau buổi gặp gỡ này, Alex hi vọng Annie sẽ hợp tác hơn một chút và thôi không tuyệt thực nữa. Nếu không, anh không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cải tiến những biện pháp của cô Perkins. Mặc dù anh không nghi ngờ khả năng của mình nếu phải chế ngự cô gái và ép cô phải ăn, anh ghét khi phải làm điều đó. Cô ấy đã phải chịu đựng đủ trong ngôi nhà này rồi mà không cần phải thêm điều đó vào danh sách.
Ánh đèn bàn khiến những lọn tóc quăn rối tung đen tuyền lung linh, ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé, làm nổi bật lên màu mắt cô, thứ mà trong giây phút này, khiến anh nhớ đến nước hồ xanh trong như pha lê. Chiếc váy dài của cô, màu hồng đã bạc màu thích hợp với một đứa trẻ hơn, khoác lên người cô thậm chí còn rộng thùng thình hơn trước đây, lớp vải đã sờn rách bám lấy một cách mềm mại những đường cong tinh tế trên thân thể cô. Một sự hoàn hảo thu nhỏ, đó là Annie, dễ thương theo cách nào đó và rạng ngời vượt trội so những nhan sắc khêu gợi hơn mà anh đã bị hấp dẫn trong quá khứ.
Việc Maddy đề nghị anh biến cuộc hôn nhân này thành thật sự chọn thời khắc này để nhảy lại vào tâm trí anh. Nhiều như anh ghét phải thú nhận, ngay cả với bản thân mình, điều đó thật cám dỗ. Cực kỳ cám dỗ. Khía cạnh thể xác của cuộc hôn nhân với một cô gái xinh đẹp như thế này sẽ chẳng là một thử thách cam go gì với anh, hay với bất cứ người đàn ông nào khác. Nhưng còn hơn thế, biến cuộc hôn nhân này thành thật sự sẽ rắc rối hơn kế hoạch đã định của anh rất rất nhiều. Thật không may, cảm giác tội lỗi vì thậm chí nghĩ tới những điều này hình thành nên một chướng ngại vật mà anh dường như không thể vượt qua. Có những quy tắc lễ nghi phải được tôn trọng nếu một người đàn ông muốn bản thân mình được tôn trọng, và một cô gái khiếm khuyết như Annie không phải là một cuộc chơi công bằng.
Sau khi vặn to ngọn đèn lên, Alex tới ngồi ở bàn, đặt chiếc ghế của mình đối diện với cô với hi vọng rằng cô có thể cảm thấy thoải mái hơn nếu anh giữ khoảng cách. Vì đã lên kế hoạch là giao tiếp với cô qua tranh vẽ, anh coi việc cô dường như mê mẩn với cuốn vở nháp và bút chì là một dấu hiệu tốt.
“Chào, Annie,” anh nói khẽ.
Kéo cái nhìn ra khỏi cuốn vở, cô bắt đầu chăm chú nhìn vào miệng anh. Vẻ mặt cô thể hiện rõ ràng hơn bất cứ ngôn từ nào rằng cô không nắm bắt được những gì anh đã nói. Nó không phải là một khởi đầu đáng khích lệ cho lắm. Bằng cách nào đó anh phải làm cô hiểu được rằng việc cô ăn uống không liên quan gì tới việc vòng eo cô tăng lên.
Được phủ lên gọn gàng bằng một chiếc khăn, đĩa đựng bữa tối của Annie để gần khuỷu tay anh, phần thức ăn gần như không bị đụng đến chút nào đội lên thành một gò nhỏ lộ ra bên dưới lớp vải lanh. Đẩy tập vở và bút chì sang một bên, anh tóm lấy chiếc đĩa, mở lớp vải phủ thức ăn ra, và dùng dĩa xiên một chút đậu xanh. Đôi mắt đầy diễn cảm của cô phản chiếu sự bướng bỉnh khiến Alex ngạc nhiên nhiều gần như thích thú, Annie ngay lập tức mím chặt miệng mình lại. Cô rõ ràng là không có ý định đầu hàng mà không chiến đấu.
Cảm thấy bồn chồn còn hơn tình huống này cho phép, anh cười với cô một nụ cười mà anh hi vọng là có vẻ tự tin và chạm vào môi dưới của cô với những mẩu đậu xanh có dạng hình nón. Trước sự đụng chạm đó, cô giật người lại về phía sau, gần như là phản xạ, và nhìn một cách coi thường xuống những răng nhọn của chiếc dĩa. Khi cô di chuyển, ánh sáng từ ngọn đèn trên tường chiếu thẳng ngang qua khuôn mặt cô.
Trong một khoảnh khắc dài như vô tận, Alex nhìn chăm chú vào môi cô, sau đó chậm rãi hạ thấp tay mình xuống. Quên hết tất cả những ý định tốt đẹp của mình là chú ý tới ngôn từ khi cô gái có mặt, giọng anh khàn lại vì giận dữ, anh nói, “Mụ khốn vô lương tâm đó!”
Giật mình bởi tông giọng và âm lượng cao vút của anh, Maddy đứng bật dậy. “Lạy chúa tôi, chuyện gì thế?”
Alex nhỏm người dậy khỏi ghế và đi vòng qua chiếc bàn. Khi anh bất thình lình tiến đến, Annie quờ quạng tránh ra. Trước khi cô có thể di chuyển được, anh đã tóm lấy vai cô. Dù vẻ mặt hoảng hốt của cô khiến anh đau nhói, anh vẫn giữ chặt cô tại nơi cô đang ngồi và dùng tay nâng cằm cô lên. Mắt mở lớn, khuôn mặt trắng bệch như sữa, cô ngay lập tức bất động, như thể cô e sợ ngay cả việc hít thở vậy.
Việc cô sợ hãi là hoàn toàn tự nhiên, anh nghĩ, tự giễu cợt bản thân một cách gay gắt. Có lý do gì để cô không sợ chứ? Douglas đã phạm phải một tội ác cực kỳ ghê tởm và giờ cô đang bị cầm tù bởi một người đàn ông cô chắc chắn tin là một con quỷ.
Run rẩy với những cảm xúc thật khó để gọi tên, chứ đừng nói đến kiểm soát, Alex khe khẽ chà ngón trỏ của mình qua môi dưới của cô. Những vết xiên! Cơn giận dữ bất lực cuồn cuộn bên trong anh. “Ôi, em yêu, tôi rất xin lỗi.”
Maddy lảng vảng quanh khuỷu tay anh. “Cậu chủ Alex?”
Xoay xở để giữ cho giọng mình đều đều một cách cẩn trọng, Alex nói, “Mụ y tá dùng dĩa đâm cô ấy.” Lỗi của mày, một giọng nói nhỏ xíu thì thầm phía trong đầu anh. Tất cả là lỗi của mày. Sẽ không bao giờ, dù thời gian có gấp gáp đến nhường nào, anh qua loa trong việc thẩm tra lý lịch của người làm công cho anh lần nữa. Anh có lẽ không cảm thấy tồi tệ như thế này nếu anh phải trả giá cho chính sự bất cẩn của mình, mà thay vào đó là một cô gái vô phương tự vệ đã phải chịu đựng hậu quả. Vì lý do đó, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Đôi mắt xanh nhức nhối đầy cảm thông, Maddy cúi người ra phía trước để tự mình nhìn những vết xiên trên môi Annie. “Ôi, cô bé đáng thương. Bộ không có gì mà mụ ta không nghĩ ra để làm với cháu sao?”
“Có vẻ là không,” Alex nghiến răng ken két.
“Và chúng ta cứ tiến hành những công việc của mình dưới nhà, không bao giờ đoán được.” Maddy khe khẽ chạm tay vào tóc Annie. “Ta thề với cháu, cô bé, nếu ta biết, ta sẽ nhổ trụi tóc mụ phù thuỷ đó ra.”
Annie không thể tưởng tượng sao cả hai người bọn họ lại buồn lòng vì một vài vết thương nhỏ xíu đã gần như là liền lại. Mắt Maddy ngân ngấn nước và Alex trông giận dữ đến đáng ngại. Lúc đầu cô đã tin là anh giận điên lên với cô.
Nhưng không… Ngước nhìn lên anh, cô nhìn thấy nỗi ân hận mờ ảo thẫm lại trong mắt anh, và cô không thể tin, dù chỉ trong một phút, rằng những cảm xúc như thế có thể giả vờ được. Và thêm vào với cảm tưởng đó, cái túm của tay anh trên cằm cô cực kỳ dịu dàng, cái vuốt ve của ngón trỏ anh qua môi cô nhẹ đến nỗi nó khiến da cô râm ran. Anh rõ ràng là cảm thấy tồi tệ về cái cách bà y tá đối xử với cô.
Phản ứng của anh hoàn toàn trái ngược với những gì Annie cho rằng sẽ nhận được từ anh. Tàn nhẫn không thương xót cách cô tưởng tượng về anh, loại người sẽ lấy bất cứ thứ gì anh ta muốn, con quỷ sẽ loại bỏ bất cứ ai chắn đường nó. Vậy mà anh đứng đó, nét mặt anh căng ra, cơ thể to lớn của anh run rẩy với sự giận dữ không hề nhắm vào cô, mà là vào người đàn bà đã làm đau cô.
Hàng ngày trời, cô đã sống triền miên trong nỗi sợ anh. Đến tận nửa đêm, khi cô biết cả ngôi nhà đã chìm vào giấc ngủ, cô nằm thức cho đến khi sự kiệt sức xâm chiếm mình, nhìn chăm chăm vào cánh cửa, khiếp sợ rằng anh có thể tới, tin chắc rằng chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi anh tới. Giờ đây ấn tượng đó về anh đã vỡ vụn, không phải từng chút từng chút một để cô có thể từ từ quen thuộc với sự thay đổi đó, mà như một cú trời giáng.
Như sợi dây cao su bị kéo giãn rồi sau đó thả ra, Annie mềm rũ xuống vì cảm giác nhẹ nhõm vượt quá sức chịu đựng. Những kinh nghiệm trong quá khứ đã cảnh báo cô rằng phải lo lắng. Một phần trong cô không thể dễ dàng quên đi tất cả những lần cô đã bị lừa khi tin tưởng ai đó, chỉ để phát hiện ra khi đã quá muộn rằng họ muốn làm hại cô. Nhưng một phần khác trong cô muốn đến tuyệt vọng tin tưởng vào người đàn ông này.
Không còn nghi ngờ gì về mức độ ngu ngốc trong chuyện này, nhưng dù nhầm lẫn hay không, cô không thể không làm như thế. Có lẽ đó là vì sự dịu dàng khi anh chạm vào cô hay sự ăn năn cô đọc thấy trong mắt anh, hay có lẽ bởi vì cô đã mệt mỏi bởi việc lo lắng. Nói đến việc này, cô đã quá yếu bởi việc tuyệt thực và quá đau khổ vì bị cha mẹ mình bỏ rơi để mà phân tích lý do. Cô chỉ biết rằng sự ấm áp của những ngón tay mạnh mẽ của anh trên da cô khiến cô cảm thấy an toàn. An toàn một cách ngạc nhiên.
Điên rồi, thật sự là điên rồi… Nhưng đó là những gì cô cảm nhận.
Khi anh cuối cùng cũng thả cô ra để quay trở lại chỗ ngồi của mình, Annie quá bận tâm vào việc chăm chú nhìn anh đến nỗi cô hầu như không để ý đến Maddy, người thong thả đi về phía chiếc giường. Tối nay anh mặc áo sơ mi trắng với cổ áo bẻ và cổ tay áo rộng, giống những chiếc áo mà cha cô ưa thích. Nhưng đó là tất cả sự giống nhau. Tay áo anh được sắn lên phía trên cánh tay đầy cơ bắp, và thay vì thắt cà vạt, anh để cổ áo mở ra, đường sẻ phía trước được buông lơi để lộ ra vòm ngực rộng lớn. Trong ánh đèn, làn da màu nâu đồng lấp lánh, màu đen sạm của nó tương phản đến giật mình với đôi mắt màu hổ phách và hàm răng trắng, thẳng hoàn hảo của anh.
Không giống như cha cô và tất cả những người quen kiêu kỳ của ông, Alex Montgomery ăn vận vì sự thoải mái hơn là để chưng diện, cô quyết định, tính cách của anh mang một vẻ bất chấp, bất cần. Vậy mà, mặc cho điều đó, anh vẫn xoay xở để tạo ra được một vẻ ngoài vượt trội.
Ánh sáng lung linh từ ngọn đèn trên tường nhảy nhót ngang qua anh, nấu chảy mái tóc như những tia sáng mặt trời, loăn xoăn rối bù của anh. Đầu hơi cúi xuống, những đường nét như tạc của anh được phác hoạ ra bằng màu hổ phách, một bên mặt anh chìm trong bóng tối như tôn lên những đường nét rõ ràng nơi chiếc mũi, quai hàm vuông vức, và đường xẻ sâu như dấu móc nơi miệng anh. Bị mê hoặc, cô chăm chú nhìn vào miệng anh, môi trên như được khắc thật sắc nét, môi dưới dày và ẩm ướt.
“Chúng ta bắt đầu lại nhé?” anh hỏi.
Mặc dù cô biết chắc chắn là do cô tưởng tượng, Annie nghĩ cô thật sự nghe thấy giọng anh, trầm và sâu. Việc này dường như xảy ra với cô rất nhiều lần, tưởng tượng rằng cô nghe thấy những thứ cô biết cô không thể. Những âm thanh vờ vịt, như cô gọi chúng, nhưng mặc dù thế, chúng dường như hoàn toàn thật. Vẫn luôn như trước đây, nó xảy ra với những thứ rất bình thường, quen thuộc—giọng nói của mẹ, tiếng chó sủa, tiếng cửa đóng sầm. Cách giải thích duy nhất Annie có thể nghĩ ra là cô nhìn thấy những âm thanh đó được tạo ra, biết được nó nhờ ký ức cô, và vì trí não cô mong mỏi nghe được nó, cô đã nghĩ cô thật sự nghe được.
Chỉ có điều cô chưa bao giờ nghe thấy giọng của Alex Montgomery. Giọng cha cô mỏng hơn và ít trầm hơn, thế nên Annie biết cô không nhớ lại giọng cha mình và làm một sự thay thế. Không. Nó dường như không thể giải thích được, cô tưởng tượng nghe được giọng người đàn ông này. Giọng của người đàn ông này chứ không phải ai khác..
Một cảm giác như bị kim châm chạy dọc sống lưng cô.
Sau những gì xảy ra với cô ở thác nước, cô không thể tập hợp được một chút hào hứng để làm bạn với bất cứ người đàn ông nào. Mặc kệ sự khát khao muốn được tin tưởng Alex, với cô, trong giây phút đó vai anh trông rộng một cách đáng báo động, một bức tường cơ bắp khổng lồ chắn giữa cô và những gì cô yêu quý—ngôi nhà thời thơ ấu, cha mẹ, và cánh rừng thân thuơng.
Anh cầm lại chiếc dĩa, xiên vào nhiều đậu nữa và chạm nó vào môi cô. Annie liếc một cách không thoải mái sang Maddy, hi vọng bà có thể can thiệp.
Khẽ đẩy nhẹ vào môi cô, Alex kéo sự chú ý của cô trở lại, mắt anh lấp lánh vẻ quả quyết. “Giờ em đang làm việc với tôi, Annie, và tôi nói em phải ăn bữa tối của mình.”
Annie thích làm việc với Maddy hơn, cảm ơn rất nhiều. Cô ước cô có thể nói với anh điều đó, trong tất cả mọi thứ. Anh nghĩ là cô muốn ở lại đây sao, bị nhốt trong căn phòng ảm đạm này, ngày nối tiếp ngày dài bất tận? Cô muốn về nhà. Để đạt được mục đích đó, cô phải gầy đi lần tiếp theo mẹ đến thăm cô.
Nhớ lại sức mạnh của những ngón tay anh, cô nuốt vào đầy lo lắng, mất hết cả tinh thần. Nếu anh quyết định ép buộc cô… Một cảm giác đau nhức khủng khiếp tập trung ở ngực nhắc cô nhớ lại cái lần cô tình cờ nuốt xuống một miệng đầy táo chưa nhai. Nước ngân ngấn trong mắt, và cô chớp mắt một cách giận dữ để xua chúng đi.
Khuôn mặt anh cứng lại, một cơ bắp ở quai hàm giật giật sau đó giãn ra khi anh nghiến răng. Cố tình tránh ánh mắt cô, anh nói, “Đừng có ngốc nghếch, cô gái trẻ. Tôi không phải loại đàn ông dễ dàng bị ảnh hưởng bởi nước mắt. Em sẽ phải ăn. Chúng ta có thể làm điều đó theo cách dễ hoặc cách khó. Điều đó tuỳ thuộc cả vào em.”
Với hi vọng hão huyền là cô có thể lung lạc anh như cô đã làm với Maddy, Annie bắt đầu hút không khí vào để phồng má lên. Ngay khi cô làm thế, anh lắc đầu và quẳng chiếc dĩa lại vào đĩa của cô. Trước những di chuyển bất thình lình của anh, cô giật nảy mình và co rúm lại, phòng trường hợp anh muốn bạt tai cô như mẹ cô đã rất hay làm. Tay anh như đông cứng lại, lơ lửng trong không khí, anh nhìn cô chăm chú một thoáng thật lâu. Sau đó chỉ mấp máy môi theo cái cách cho thấy rằng anh có thể đang thì thầm, anh nhả ra một từ cô chưa bao giờ nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ ai nói trước đây. Cô bối rối cau mày.
Trước cái cau mày đầy bối rối của cô, anh rõ ràng là rên rỉ. Sau đó anh lấy tay vuốt mặt và chớp mắt để tập trung lại vào cô. Annie cảm giác một cách không thoải mái rằng anh coi cô như một vấn đề cực kỳ phiền phức và đang ước bằng cả trái tim mình rằng cô sẽ biến mất bằng cách kỳ dị nào đó. Chớp mắt, biến mất. Không còn Annie.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, anh nói, cực kỳ chậm và ngắn gọn, “Annie, em yêu, em không béo.”
Nếu không béo, thì anh gọi cái này là cái gì? Bụng cô vẫn chưa phải là cực kỳ to, nhưng theo tỉ lệ mà nó đang tăng thì, điều đó sẽ xảy ra sớm thôi. Vào đầu mùa có bươm bướm, cô có thể nhìn xuống qua chỗ giữa hai bầu ngực mình và thấy được ngón chân. Giờ tất cả những gì cô thấy là bụng mình. Và điều còn tệ hơn là chiếc váy dài của cô dường như luôn bị bẩn ở chỗ đó. Khỏi hỏi cũng hiểu tại sao bố mẹ không còn muốn cô.
“Em yêu, em phải ăn,” anh nói, vẻ mặt anh chuyển từ nghiêm nghị sang phỉnh phờ. “Em sẽ làm thế vì tôi chứ? Tôi không muốn phải ép buộc em, và tôi chắc là em không muốn tôi phải làm thế.”
Anh vươn người tới thậm chí còn gần hơn, và cô ngạc nhiên khi anh áp tay lên má cô. Lòng bàn tay anh thật rộng và ấm một cách đáng ngạc nhiên đến nỗi cô cực kỳ muốn vùi mặt mình vào đó để anh không thấy cô khóc. Anh sẽ nghĩ cô không gì hơn một đứa trẻ to xác già đầu thích bù lu bù loa, và trong tình huống này, và vì những lý do trong giây phút này cô hoàn toàn không hiểu được, cô không muốn anh nghĩ thế.
“Nghe tôi được không, hửm? Em không béo.” Khẽ mỉm cười, anh lặp lại hai từ đó. “Không béo!” Với những lời đó, anh đẩy chiếc đĩa của cô ra xa và với tới tập giấy. “tôi đã hi vọng tránh được điều này, nhưng dường như không còn cách nào khác. Thật chú ý vào nhé, được không? Việc này chỉ mấy vài phút thôi.”
Khi anh bắt đầu vẽ, một nếp nhăn thật sâu hiện lên trên trán anh. Tò mò không kìm nén được, Annie lau gò má ướt đẫm của mình và ngồi thẳng lên một chút để cô có thể nhìn thấy. Mặc dù cô luôn phải giữ bí mật, cô yêu thích việc vẽ vời. Alex dường như đang vẽ ra hình toàn thân, nhìn từ một bên của một người đàn bà đang đứng.
Khi cô nhìn anh vẽ, từ khoé mắt của mình, Annie nhận ra môi anh di chuyển. Cô liếc lên đúng lúc để nhìn thấy anh kết thúc với “...không giỏi lắm về khoản này, tôi e là thế.”
Cô phải đồng ý; anh có rất ít, nếu có một chút nào, năng khiếu hội hoạ. Người đàn bà anh đang cố vẽ có cái đầu trông giống quả bóng chẳng ra hình thù gì, và tóc cô ta trông như một búi giun đang ngọ nguậy. Từ đó, cô ta chuyển từ tệ thành tệ hơn, với cái mũi trông giống mỏ chim và cánh tay giống như một chiếc dây thừng to và dày, với một đầu bị bung sợi trông như những ngón tay. Nói về bức vẽ, nó không phải chỉ tồi, nó xấu khủng khiếp.
Vì mẹ cô không cho phép cô phát ra bất cứ âm thanh nào trong suốt bao nhiêu năm qua, Annie rất hiếm khi có thôi thúc muốn cười phá lên. Nhưng đây là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi đó. Alex trông thật nghiêm túc về bức vẽ, môi dưới cắn giữa hai hàm răng, đôi lông mày rậm chau vào nhau vì tập trung. Anh rõ ràng là đang cố hết sức có thể. Nhưng ngay cả khi anh cố làm cho bức vẽ trông khá khẩm hơn, nó vẫn cứ là một trong những nỗ lực đáng thương nhất mà cô từng thấy.
Để kiềm chế tiếng khúc khích đầy choáng váng đang dâng lên cổ họng mình, cô phải nín thở. Anh liếc lên đúng lúc đó, và trong một khoảnh khắc, anh dường như quên hết về bức vẽ. Chất đầy những câu hỏi, mắt anh tìm kiếm cô. Cô có cảm giác anh cảm nhận được việc cô sắp sửa phá ra cười. Anh dường như không cáu kỉnh gì về việc đó, chỉ là bối rối thôi. Và bồn chồn nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Annie có một cảm giác kỳ lạ nhất. Nó như thể anh nhìn vào bên trong cô thay vì nhìn cô, rằng anh nhìn thấy những thứ trong mắt cô mà những người khác chưa bao giờ thấy và có lẽ sẽ không bao giờ thấy. Một cảm giác như không thở được dâng lên mãnh liệt trong ngực cô. Cô không thể kéo tia nhìn của mình ra khỏi anh, không thể di chuyển để phá vỡ sự căng thẳng.
Dù có điều gì đang làm phiền anh, anh dường như cuối cùng cũng rũ bỏ được nó và bắt đầu vẽ tiếp, lần này là cho người đàn bà đó một cái bụng khổng lồ. Dưới gầm bàn, Annie chạm tay vào eo mình. Anh đang vẽ cô? Cứ như thể anh cảm nhận được phản ứng của cô, anh nhìn lên, khoé môi khẽ uốn cong.
“Không được hãnh diện cho lắm, tôi biết. Nhưng với tôi thể là chấp nhận được.”
Hãnh diện? Từ này cô không biết. Đầy hoang mang, cô liếc lại vào bức vẽ.
Alex thêm vào một vài nét cuối cùng vào bức vẽ của mình. Sau đó anh ngồi lại để xem xét tác phẩm. Hình như đã thoả mãn, anh quay tập giấy để cô có thể nhìn được nó. Cô hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy rằng trong cái bụng nhô ra của người đàn bà, anh vẽ một đứa bé, chỉ được nhận ra bởi cái mũ có diềm đăng-ten, áo choàng và giày nhóc. Trong một vài giây dường như là bất tận, cô nhìn nó chằm chằm.
“Em bé,” anh nói chậm chạp một cách quá mức, chỉ chỉ vào bức vẽ khi anh nói. Ra hiệu về phía chiếc đĩa đựng bữa tối của cô, sau đó chỉ vào kẽ hở là cái miệng của đứa bé, anh thêm vào, “Em phải ăn. Để nuôi em bé. Em có hiểu không, Annie? Em không béo. Có một em bé đang lớn lên bên trong em.”
Nhìn đăm đăm vào anh với một vẻ ngạc nhiên đến choáng váng, Annie ôm lấy eo mình. Vẻ hoài nghi chắc hẳn phải hiện rõ qua mắt cô. Như thể nản chí không thể nào chịu đựng được nữa, anh quẳng chiếc bút chì xuống. “Maddy, bà đến thử xem. Cô ấy không hiểu.”
Maddy nhỏm dậy khỏi giường và đi đến chỗ chiếc bàn. Giả vờ như ôm một đứa trẻ trong tay, bà bắt đầu đung đưa và đi đi lại lại, mỉm cười thật rộng. Sau đó chỉ vào bụng Annie. “Một em bé, cháu gái. Không phải kỳ diệu sao? Em bé của chính cháu. Nhưng cháu phải ăn để em bé lớn lên khoẻ mạnh và tráng kiện.”
Annie hiểu tất cả những điều đó. Vấn đề là cô không thể tin được. Một em bé? Họ đang nói cô có một em bé trong người. Cô nhìn xuống bụng mình.
Khi Annie xem xét vòng eo của mình, Alex lợi dụng khoảnh khắc đó để nhìn kỹ cô. Trong một thoáng khi anh đang vẽ, anh có thể thề cô sắp sửa phá lên cười, và đôi khi vẻ mặt cô như ám chỉ một sự nhận biết hoàn toàn chắc chắn.
Ngay lúc này vấn đề không phải là trí não cô có những khả năng gì hay thiếu những khả năng gì. Vấn đề ở đây là cô cuối cùng có thể hiểu được điều gì khiến vòng eo cô tăng lên hay không. Anh có thể nói cô nhận rõ được thông điệp qua cái nhìn hoảng hốt trong đôi mắt màu xanh nước biển của cô và cái cách cô dựa lưng vào ghế để đặt một bàn tay phía trên bụng mình.
Cô hiển nhiên là đang băn khoăn làm thế nào một đứa trẻ có thể cư ngụ bên trong cô. Làm thế nào anh có khả năng giải thích cho cô điều đó? Qua lớp áo quần mỏng mảnh của mình, cô chọc ngón tay vào rốn và ngọ nguậy nó ra xung quanh.
Alex bắn cho Maddy một cái nhìn. Nhướn hàng lông mày màu đỏ hoa râm lên đầy mong đợi, bà quản gia nhìn thẳng vào anh.
“Đừng có mà nghĩ đến điều đó,” anh nói.
“Nhưng cô ấy nghĩ—”
“Tôi không quan tân nếu cô ấy nghĩ cô ấy nuốt một hạt giống và nó nảy mầm, tôi sẽ không, tôi nhắc lại, sẽ không vẽ tranh giải thích cho cô ấy đâu.”
“Cô gái nhỏ đáng thương!”
Alex hoàn toàn đồng ý với câu kết luận đó. Annie, không nghi ngờ gì hết, là một cô gái nhỏ đáng thương, và quả là một tội ác khủng khiếp khi cô bị đẩy vào trong một tình huống khó khăn như thế này.
Lúc này nhìn cô, anh gần như có thể nhìn thấy cô đang ôm một đứa trẻ trong vòng tay mình, mái đầu phủ đầy tóc tơ của nó nép vào ngực cô. Ngay cả khi cô có ngớ ngẩn, điều đó không có nghĩa là cô không có khả năng cảm nhận được yêu thương. Anh là ai mà có thể nói cô nghĩ hay cảm nhận điều gì? Hoặc dựa trên thước đo nào chứ?
Khi những câu hỏi đó lấp đầy tâm trí Alex, cả tá những ý nghĩ khác cũng nổi lên khiến anh hoang mang, không một ý nghĩ nào trong số chúng anh có thể trả lời được. Anh chỉ biết, với một sự rõ ràng gần như là chói lóa và bất thình lình, rằng Maddy hoàn toàn đúng, không một ai có quyền giật đứa trẻ ra khỏi vòng tay của mẹ nó. Không một ai. Anh chắc hẳn đã bị điên nên thậm chí mới cân nhắc đến điều đó.
Trước khi kết hôn với Annie, anh đã tự cam đoan với bản thân mình rằng đó là điều đúng đắn. Anh đã coi nó như nghĩa vụ của mình, không phải chỉ với Annie, mà còn với con của em trai anh nữa. Giờ đây không một lý do nào trong số chúng còn đúng nữa.
Một cảm giác héo tàn tràn qua mắt Alex khi anh nhìn Annie tiếp tục chọc một cách tò mò vào rốn mình. Đẩy mạnh ghế của mình ra gây nên một tiếng động lớn, anh nhỏm dậy. Bất kể anh đã hứa điều gì với cha mẹ cô, sao anh có thể nhẫn tâm chia rẽ cô với con mình sau khi nó được sinh ra cơ chứ? Câu trả lời cho câu hỏi đó rất đơn giản: Anh không thể.
Khoảng hơn một tiếng sau, Annie cuối cùng cũng được ở một mình. Được chỉnh cỡ bởi những sọc rộng của ô cửa sổ có chấn song, ánh trăng tràn vào phòng ngủ của cô. Như được vẽ bằng bạc, những đồ đạc tiện dụng và những đồ chơi trẻ con đã bị lãng quên từ lâu trong phòng trông giống y như thật. Hoàn toàn được vạch rõ bởi bóng tối, những đường nét chạm khắc trên cánh cửa của chiếc tủ lớn trông như khuôn mặt người. Con ngựa gỗ bập bênh trong một góc dường như thật sự khe khẽ di chuyển, bờm và đuôi của nó gợn sóng cứ như thể được một con gió nhẹ chạm vào. Annie tưởng tượng cô thậm chí có thể nghe được giọng và tiếng cười của những đứa trẻ, dù chỉ rất mờ nhạt, dù chỉ rất xa xôi, từ một thời gian đã lâu lắm rồi.
Cảm giác diệu kỳ tràn đầy trong cô. Nếu Alex Montgomery và Maddy không nói dối, cô sẽ có một em bé cho riêng mình. Một em bé nhỏ xíu của riêng mình cô. Ý nghĩ đó khiến cổ họng cô như thít lại vì vui mừng. Đôi khi sống trong sự im lặng rất cô đơn. Những con vật cưng duy nhất cô được phép có là những sinh vật hoang dã cô thuần hoá được—những động vật trong rừng và một vài chú chuột trong gác mái nhà cha mẹ cô. Cô không có bạn nào là người hết và rất ít có hi vọng làm quen được với ai.
Một em bé… Annie ôm lấy eo mình, hạnh phúc đến nỗi khó mà kìm nén bản thân mình lại được. Một ai đó thuộc về chính bản thân cô để yêu thương. Đây là điều tuyệt vời nhất đã từng xảy đến với cô, không có ngoại lệ. Tuyệt vời đến nỗi cô gần như e sợ tin rằng nó có thể thành hiện thực.
Sau khi ngồi dậy khoanh chân ở giữa giường, cô đặt tay một cách tôn kính lên eo. Alex dường như tin chắc rằng em bé ở trong đó. Dù có cố hết sức mình, Annie cũng không thể hình dung làm thế nào em bé lại vào trong người cô được. Quan trọng hơn nữa là làm thế nào em bé ra được?
Giật áo ngủ lên để cô có thể khám phá được rõ ràng hơn, cô chọc ngón tay mình vào rốn lấn nữa, băn khoăn liệu cái lỗ đó có xuyên thẳng vào bụng cô không. Nó không có vẻ gì là thế. Cau mày, cô ấn vào mạnh hết mức có thể, không nhẹ tay đi cho đến khi nó bắt đầu đau. Không, một em bé rõ ràng là không rón rén lẻn vào qua đường đó, và rất có khả băng nó sẽ cũng không ra ngoài theo đường đó.
Khi Annie còn nhỏ, mẹ cô đã kể cho cô rằng những đứa trẻ được mang tới từ những câu chuyện cô tích và được để lại trên bậc cửa trong đêm. Nó dường như luôn là một lời giải thích hợp lý một cách hoàn hảo với Annie, vì nếu không đến từ những câu chuyện cổ tích, em bé có thể đến từ nơi nào khác được chứ? Thậm chí những sinh vật mới đẻ ở trong rừng dường như cũng xuất hiện bên cạnh mẹ chúng như thể bởi những phép màu. Ngoại trừ những chú chim, tất nhiên rồi. Annie biết chúng nở ra từ trứng. Chim mẹ, giống như gà mái nuôi ở trong nhà, đẻ trứng và sau đó ấp cho đến khi chim non nở ra.
Có thể nào em bé cũng nở ra từ trứng như vậy không? Có lẽ mẹ đã nói dối cô, và sau cùng thì em bé không phải được mang tới từ những câu chuyện cổ tích. Ý nghĩ đó khiến tim cô như đập nhanh hơn. Trải rộng tay trên eo của mình lần nữa, cô như run lên vì chỗ hơi phồng lên. Nếu có một quả trứng trong đó, nó đã lớn hơn hầu hết những quả trứng khác cô nhìn thấy rồi. Chắc chắn nó sẽ được đẻ ra sớm thôi.
Và sau đó thì thế nào? Cô quá nặng để ngồi ấp trứng mà không làm vỡ nó. Vậy nên cô phải làm thế nào đây? Nếu để nó bị lạnh, gà con trong quả trứng sẽ không bao giờ nở. Annie cho rằng là chúng sẽ chết.
Mặc dù đêm mùa hè rất ấm, cô vẫn cảm thấy lạnh run lên trước ý nghĩ em bé của cô đang chết bên trong quả trứng vì bị lạnh. Nằm xuống, cô kéo tấm chăn lên tận cằm mình. Cô không thể để em bé của mình chết được. Cô phải nghĩ cách để giữ ấm cho nó. Nhưng bằng cách nào?
Khi sự ấm ấp do tấm chăn mang lại bắt đầu bao bọc cô, Annie tìm ra câu trả lời cho câu hỏi đó. Khi trứng của cô được đẻ ra, cô sẽ nằm lên nó phía dưới tấm chăn. Hơi nóng từ cơ thể cô sẽ giữ cho em bé được thoải mái và ấm áp cho đến khi nó nở ra.
*****
Alex rót cho mình một cốc uýt-ky, cố gắng nhớ lại anh đã uống bao nhiêu rồi, sau đó lại quẳng béng việc tính đếm đi. Anh không muốn nghĩ. Anh không muốn cảm giác. Say quắc cần câu, đó là mục đích của anh.
Uống vì Annie, anh nghĩ, nâng chiếc cốc lên. Chỉ bằng hai ngụm, chỗ uýt-ky đã lên đường đi tới dạ dày anh, cháy bỏng lên mỗi phân quãng đường đi của nó. Anh nghiến chặt răng và quệt mép bằng mu bàn tay của mình.
“Cậu chủ Alex!”
Tiếng thì thầm đầy bức xúc của Maddy chọc thủng sự im lặng. Alex ngồi thẳng lên trong ghế của mình, quay người, và cực kỳ nỗ lực mới có thể tập trung vào bà. “Chào, Maddy. Muốn tham gia với tôi không?”
Chống tay lên vòng hông dư dật của mình, bà sầm sập băng qua tấm thảm Ba tư. Quẳng một tia nhìn hung hăng vào chai rượu uýt-ky, bà tặc lưỡi vẻ kinh tởm. “Cậu làm gì mà muộn đến thế rồi vẫn ngồi nốc thứ này ở đây? Chỉ vừa mới sáng nay, cậu đã dốc cạn một chai, và giờ cậu lại ở đây. Không giống cậu chút nào, nếu cậu không phiền khi tôi nói thế. Và uýt-ky? Tôi nghĩ brandy mới là đồ uống cậu thích.”
“Lúc này hay lúc khác, Maddy, một người đàn ông cần một cái gì đó cay nồng hơn là brandy.”
“Cứ như thể điều đó giải quyết được hết các rắc rối của cậu ấy?”
Bà thắng được Alex ở đó. “Nó không giải quyết các rắc rối của tôi,” anh thú nhận. “Chỉ làm quên chúng đi thôi.” Anh nâng cốc về phía bà. “Chúc mọi điều tốt đẹp xảy đến với bà.”
“Hmm. Và đó là những rắc rối cậu đang cố quên?”
Alex cân nhắc câu hỏi đó một lúc thật lâu. “Chết tiệt đi nếu tôi nhớ được.”
“Chúa cứu rỗi chúng ta.” Bà ngồi lên tay chiếc ghế đối diện với anh. Sau khi nhìn anh thật kỹ trong một lúc, trong khoảng thời gian đó Alex lại rót đầy và một lần nữa cạn sạch chiếc cốc của mình, bà cuối cùng nói, “Là về cô bé đó đúng không? Đó là điều khiến cậu phiền lòng. Cậu cảm thấy bị ràng buộc bởi lời hứa của mình là trả cô ấy về cho mẹ mình, nhưng trái tim cậu lại nói với cậu rằng điều đó là sai lầm, cực kỳ sai lầm.”
Mặc kệ Maddy đã gãi đúng chỗ, Alex rót cho mình một cốc nữa và lại ngồi ngả người về phía trước để chống khuỷu tay lên đầu gối. Tìm được đầu gối mình cũng là cả một vấn đề. Khi anh xoay xở làm việc đó, anh nhận ra rằng chúng còn lẩy bẩy hơn cả một chiếc ghế ba chân. “Tôi sẽ làm cái quỷ gì đây, Maddy?” anh cuối cùng hỏi.
“Làm những gì cậu đã luôn làm,” bà dịu dàng nói.
“Và đó là gì?” anh gắt gỏng, cáu điên lên bởi những gì anh phiên dịch thành sự lảng tránh.
“Những điều đúng đắn.”
Anh rên lên. “Và điều đúng đắn là gì? Tôi đã hứa với cha mẹ cô ấy, mẹ kiếp. Trong cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ nuốt lời hết.”
Một khoảng im lặng thật dài giữa hai người họ. Cuối cùng Maddy nói, “Cậu cũng đã hứa với Chúa đúng không? Với tôi dường như nếu phải chọn giữa việc tôn trọng lời hứa của cậu với Chúa hay với một con người, cậu lần nào cũng phải chọn Chúa.”
Alex cười cay đắng. “Nhìn mọi chuyện theo cách đó, nghe thật là đơn giản, nhưng nó không phải thế. Bà rất có khả năng lùng tìm một khẩu súng ngắn nếu tôi nói cho bà điều này, nhưng dù sao thì tôi cũng cứ nói. Kể từ khi đem Annie về đây, tôi phát hiện ra rằng những phẩm chất chân giá trị của tôi đã bị xám xỉn đi quanh đường rìa của nó một chút. Tôi gần như là sợ ở một mình với cô ấy.”
“Sao lại không chứ?”
Alex liếc nhìn lên, cảm thấy bất thình lình tỉnh táo. “Chúa tốt lành, Maddy. Tôi cũng phải vẽ tranh để giải thích cho bà sao? Tâm trí của cô ấy có thể bị khiếm khuyết, nhưng mặt khác, cô ấy rất dễ thương.” Trước vẻ mặt trống rỗng của bà quản gia, anh chửi thề dưới hơi thở của mình. “Nói trắng ra để bà hiểu, tôi là một gã con hoang phóng đãng. Như thế đã đủ rõ ràng với bà chưa?”
Đôi mắt xanh lá của Maddy bắt đầu lấp lánh. “À,” bà nói.
“À? Đấy là tất cả những gì bà có thể nói? Giê-xu, Maddy. Tôi không đùa về việc này đâu. Buổi sáng tôi đưa cô ấy đến đây, tôi” Anh ngừng lại, xoay xoay chất cồn trong chiếc cốc của mình cho đến khi nó sánh ra khỏi thành cốc, sau đó thở ra một hơi vẻ kiệt sức. “Nêu tôi giữ cô ấy ở đây, cô ấy sẽ luôn ở trong tầm với. Qua một khoảng thời gian nữa, tôi lo là một chút thận trọng tôi còn sót lại có thể cũng bị quét đi vĩnh viễn.”
“Cậu sẽ không bao giờ đặt tay lên cô gái nếu cô ấy không sẵn lòng, và cậu biết rõ điều đó. Sao ư, tôi cả gan nói là cậu sẽ giết bất cứ gã đàn ông nào dám thử làm thế. Tôi đã rất ngạc nhiên cậu để Douglas bước đi khỏi đây mà vẫn nguyên một mảnh.”
“Nó suýt chút nữa thì không,” Alex thú nhận. “Trong một khoảnh khắc tôi gần như bóp nghẹt nó. Giờ tôi bắt đầu băn khoăn liệu tôi có giống nó hơn là tôi nghĩ không.”
“Đừng có ngớ ngẩn. Cậu chẳng giống gì hết. Chưa bao giờ giống, ngay cả khi còn là những cậu nhóc. Hắn bắn rơi những chú chim non khỏi cây. Cậu nối lại cánh và chăm sóc chúng khoẻ lại. Hắn hành hạ chó mèo. Cậu xin những đồ ăn thừa trong nhà bếp để an ủi chúng. Thời gian qua đi, hắn trở nên xấu tính hơn, và cậu vẫn cứ chạy theo sau hắn, cố gắng sửa chữa những sai lầm hắn gây ra.” Bà vươn người về phía trước, chân thành đặt tay lên vai anh. “Alex, cậu bé của ta, cậu giống Douglas như ngày giống đêm vậy.”
Anh nhắm nghiền mắt lại. “Những gì hắn làm với Annie không thể bù đắp được, Maddy. Tôi sợ rằng nếu tôi giữ cô ấy ở lại đây, tôi chỉ khiến cô ấy tổn thương nhiều hơn thôi.”
“Tình yêu không có những ranh giới rõ ràng,” bà nhắc nhở anh. “và cậu sẽ yêu Annie thật nhiều nếu cậu giữ cô ấy ở đây. Có lẽ không phải là loại tình yêu một người đàn ông thường dành cho vợ mình, nhưng dù sao cũng là tình yêu, và đó đã là nhiều hơn những gì cô ấy từng có. Và còn về nỗi sợ hãi của cậu? Theo cách nhìn của tôi, cậu đã nhổ lông ngỗng khi kết hôn với cô gái. Và giờ tất cả những gì cậu có thể làm là chờ xem những chiếc lông sẽ được sếp đặt ra sao.
Với những lời lẽ uyên thâm đó, Maddy rời khỏi phòng làm việc. Trong một lúc thật lâu sau khi cánh cửa đã đóng lại, Alex ngồi đó và nhìn chăm chăm vào những hoa văn rắc rối trên tấm thảm. Khi anh nói với nhà Trimble quyết định của anh về Annie, những chiếc lông sẽ bay, chính xác là thế. Một trận bão lông vũ thật sự.
(Hết chương 9)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét