Dịch: summerwind210
Edit: qoop!!
Chương 12
Choáng váng, Alex nhìn Annie chạm tay vào cổ mình và bẽn lẽn chớp chớp mi với quý ông hình nộm. Sau đó, anh hết sức kinh ngạc khi cô bước qua chiếc bàn tự chế, nắm lấy cánh tay của con rối, ôm lấy nó, và cuốn vào trong những bước nhảy hoàn hảo của điệu van, chiếc váy xoay tròn khi cô lướt quanh phòng.
Một phụ nữ trẻ xinh đẹp, khiêu vũ theo điệu nhạc không một ai có thể nghe, trong vòng tay của một người đàn ông cô tạo nên từ đôi bàn tay khéo léo và trí tưởng tượng sống động. Với hình nộm, cô có thể trở thành ai đó, một đặc quyền mà phần còn lại của thế giới, bao gồm cả Alex đã từ chối cô.
Không hề có chủ định, Alex đổi chân, làm một tấm ván lót sàn kêu lên cọt kẹt. Bằng cảm giác rất nhạy bén của người điếc, Annie cảm nhận được tấm ván gỗ dịch chuyển và ngay lập tức đông cứng lại, mắt cô mở to đầy lo lắng khi cô nhận ra anh trong ánh sáng mờ mờ.
Alex có thể nhận thấy là cô sợ hãi. Sau những gì đã xảy ra giữa họ ở chuồng ngựa, anh biết rằng cô tin rằng anh sẽ đánh cô nếu cô lại lẻn đi, và anh ngạc nhiên là cô thậm chí có thể tìm được đủ can đảm để tới đây lần nữa. Không phải anh đổ lỗi cho cô khi mạo hiểm như thế. Trong căn phòng khách tưởng tượng, cô có thể là bất cứ ai cô muốn, làm bất cứ việc gì cô muốn. Nếu đem so sánh, cái thế giới đang đợi cô ở dưới nhà dường như giống một nhà tù. Annie ngốc nghếch, bị nhốt trong nhà để bảo vệ chính cô. Annie ngốc nghếch, bị tin rằng sẽ ăn bất cứ món gì được đặt trước mặt cô, tắm khi được bảo, ăn mặc như một đứa trẻ đầu đường xó chợ. Cô là một khối thịt họ chăm sóc, giữ ở trong phòng với những ô cửa sổ có chấn song một nửa thời gian, bị canh gác như thể cô là một đứa trẻ đang chập chững biết đi suốt thời gian còn lại. Nếu là cô, anh cũng sẽ mạo hiểm việc bị đánh để trốn lên đây.
Bị đánh... Từ vẻ mặt đau khổ của cô, Alex đoán sự trừng phạt thể chất không phải là điều duy nhất cô sợ. Bằng việc lên đây, anh đã khám phá ra bí mật của cô. Thế giới cô tạo ra đã bị xâm phạm, và cô không nghi ngờ gì xem anh như một kẻ xâm nhập có thể huỷ hoạn nó. Chỉ với một cú xoay chìa khoá, anh có thể khoá cô ở bên ngoài tầng áp mái, ngăn cô khỏi việc quay lại. Tệ hơn nữa, và lại một lần nữa chỉ bằng một cú xoay chìa khoá, anh có thể nhốt cô ở trong phòng với khung cửa sổ có chấn song và không bao giờ cho cô ra ngoài. Quyền lực. Uy quyền tối thượng. Nếu anh muốn, anh có thể biến cuộc sống của cô còn hơn cả địa ngục, thứ nó đã vốn thế.
Chỉ có điều anh sẽ không. Không với bất cứ giá nào.
Nhìn cô như thế này, Alex kinh hoảng. Và thích thú không tài nào cưỡng lại được. Tất cả những gì anh muốn là bỏ lại hiện thực của mình, thứ bất thình lình nhỏ đến nỗi không buồn cân nhắc đến, để bước vào thế giới của cô. Không phải để phá huỷ, mà là để tìm kiếm chút gì đó chung với cô, dẫu cho chỉ là trong một vài phút ngắn ngủi.
Di chuyển một cách thận trọng, thậm chí là cực kỳ thận trọng, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ lại. Nó như một canh bạc. Anh biết thế. Đây là thế giới của cô—một thế giới bí mật—và anh không nhận được lời mời nào hết. Nhưng đó là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để chạm được tới cô.
Khi anh cách cô còn một cánh tay, anh vỗ vỗ người bạn nhảy vô hồn của cô vào vai. Cúi chào một cách lịch sự, anh nói, “Tôi có vinh dự được nhảy điệu này không?”
Trước một hành động bất thường như thế, Annie đứng đông cứng lại, một chân đưa ra để thực hiện bước nhảy tiếp theo, cơ thể mảnh dẻ của cô hơi mất thăng bằng một chút, hình nộm vải siết chặt trong ngực. Được vẽ phác bởi dải sáng màu bạc xuyên qua khung cửa sổ phía sau, cô dường như được tạc từ băng, quá mỏng manh và dễ vỡ để có thể chống lại khi bàn tay một người đàn ông chạm vào. Ở chỗ hõm nơi cổ cô, anh có thể nhìn thấy mạch đập, và từ nhịp đập điên cuồng đó, anh có thể biết cô sợ hãi tới nhường nào. Anh biết cô có thể sẽ thử chạy trốn. Anh không đổ lỗi cho cô về việc đó. Sau những gì Douglas đối xử với cô, anh đã không bước vào cuộc sống của cô với những ấn tượng tốt đẹp, và kể từ khi đó, anh đã chẳng làm gì nhiều để cải thiện sự thiếu hụt đó.
“Được không, Annie? Chỉ một điệu nhảy thôi,” anh nói, giọng khàn đặc. “Chắc hẳn thẻ khiêu vũ của em chưa kín chỗ chứ.”
Lại một lần nữa—vẻ bối rối, ngây ngốc đó xuất hiện trong mắt cô. Anh đã nhìn thấy nó cả tá lần trước đây và đã sai lầm khi tin nó phản chiếu sự ngốc nghếch của cô. Sai rồi. Nếu có ai là kẻ ngốc, người đó chính là anh. Khi cúi chào, anh đã cúi đầu khi nói. Lý do cô trông hoang mang là cô đã bỏ lỡ những gì anh nói. Đó là lý do tại sao cô luôn nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt anh mỗi khi anh nói với cô, là lý do tại sao đôi khi cô trông bối rối. Không nhận ra là cô điếc, anh rất có thể đã quay đầu đi ngay giữa câu nói. Hay nói một cách không rõ ràng. Lạy Chúa lòng lành. Cô gái là bất cứ thứ gì ngoại trừ ngu ngốc. Cô đã học được tất cả điều đó, tự bản thân mình, đọc môi và bắt chước cách nói, nó biểu hiện trí thông minh trên mức trung bình rất nhiều.
Phát âm chậm hơn và tạo hình môi khi nói mỗi từ thật chính xác để cô có thể dễ dàng theo kịp, Alex lặp lại. Mắt mở lớn và sáng ngời, cô tiếp tục nhìn anh chăm chú trong vài phút dường như dài bất tận, mỗi phút trôi qua khiến tim anh như vỡ ra thêm từng li từng tí. Di chuyển thật cẩn trọng để không khiến cô sợ hãi, anh chìa tay ra.
“Được không, Annie?”
Cố gắng nhìn nhận mọi thứ theo góc độ của cô, Alex nghi ngờ việc cô sẽ tìm đủ dũng khí để từ chối anh. Anh, kẻ sở hữu sợi dây da mài dao cạo ư? Anh đang đứng, gần như bao trùm lên cô và chắn lối chạy trốn của cô. Cô hoặc là khiêu vũ với anh hoặc là chịu đựng hậu quả. Anh cảm thấy thật tệ khi lợi dụng nỗi sợ hãi của cô. Một cách tồi tệ để bắt đầu một mối quan hệ. Mặt khác, nó tốt hơn là chẳng tiến triển được thêm chút nào. Sau này sẽ có thời gian để sửa lại ý kiến của cô về anh.
Trông không chắc một chút nào về quyết định của mình, cô cuối cùng cũng mủi lòng và đặt người bạn nhảy kia của mình sang một bên. Anh bạn đáng thương đó bị trượt và hạ cánh xuống đất thành một đống không sức sống, là tình trạng chính xác Alex muốn anh ta giữ nguyên. Đây là điệu nhảy của anh. Vợ anh. Anh cảm thấy mình như một người đàn ông tình cờ bị trượt chân nơi cuối cầu vồng.
Không, không phải cầu vồng, anh đang nghĩ những thứ vớ vẩn rồi. Giống một cánh bướm xinh đẹp mới lột xác, gần như là kỳ diệu, khỏi cái kén của nó hơn. Trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn nhận Annie theo cách đấy. Anh không phân tích cảm xúc này. Anh đã khám phá ra một cái gì đó cực kỳ quý giá, dễ thương không tài nào đo đếm được, và hoàn toàn không ngờ tới. Khi Chúa thấy đến lúc thích hợp để trao một món quà, một người đàn ông chỉ với một chút đầu óc sẽ không hỏi han lôi thôi.
Lo lắng sẽ khiến cô hoảng sợ hơn cả hiện giờ, anh khẽ chạm lòng bàn tay vào eo cô, nắm lấy tay cô trong tay mình, và dịu dàng di chuyển vào những bước nhảy của điệu van. Đã quen với việc dẫn, cô khẽ vấp và dẫm lên ngón chân anh, nhưng cô nhẹ đến nỗi Alex khó mà chú ý. Cứ như thể anh có thể cảm nhận được ngón chân của mình ấy. Không với cô gái này trong vòng tay. Trong xe ngựa buổi sáng hôm đầu tiên đó, anh đã cảm thấy cảm xúc đó, nhưng anh đã hoảng hốt tránh né nó, cảm thấy ghê rợn bởi những cảm xúc của mình. Giờ anh nhận ra đáng lẽ nên tin tưởng vào bản năng của mình.
Hồi tưởng, anh nhìn lại những sự kiện đã kéo họ lại với nhau và tin với cả trái tim mình rằng một bàn tay vô hình đã di chuyển anh và cô như những quân trên bàn cờ, điều chỉnh vị trí của họ, điều khiển những tình tiết, kiên định mang họ tới một điểm đụng độ. Định mệnh? Đấng toàn năng? Alex không biết cũng như không buồn đoán. Tất cả vấn đề là giây phút này, cảm xúc này, điều mới thật tuyệt vời và đúng đắn một cách hoàn hảo.
Sau một vài xú xoay trên sàn nhảy tưởng tượng của họ, Annie thả lỏng, thư giãn và bắt đầu nhận được các dấu hiệu từ anh, trôi đi theo tiếng nhạc duyên dáng như một cánh bướm thả mình trong làn gió nhẹ. Âm nhạc... Điều này thật điên rồ. Anh biết là nó điên rồ. Nhưng nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh gần như có thể nghe được cả ban nhạc đang chơi.
Annie, khiêu vũ theo một điệu nhạc tưởng tượng, trong một thế giới tưởng tượng, nhưng không còn trong vòng tay của một người đàn ông tưởng tượng nữa. Thế giới tưởng tượng anh vừa mới xâm phạm là tất cả những gì cô có. Bị coi là khẻ khờ dại. Bị xa lánh trong hầu hết cuộc đời mình. Không được dạy dỗ. Không bạn bè. Một bí mật xấu xí cha mẹ cô đã dấu kín. Cuồng nộ sôi sục bên trong anh, nhưng anh nén nó xuống. Sau này anh sẽ để bản thân mình nghĩ xem tại sao và như thế nào. Sau này anh sẽ tìm nơi để trút lỗi.
Lúc này, chỉ có điệu van và cô gái anh đang ôm trong vòng tay.
Đã hàng năm trời kể từ khi Alex chơi trò đóng giả. Quá nhiều năm, có lẽ thế, vì có một cảm giác thật kỳ lạ trong bầu không khí xung quanh anh. Một cảm giác như thể bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra—chỉ cần anh tin tưởng. Anh không muốn đánh vỡ tan nó.
Ngay cả khi ôm cô ở một khoảng cách lễ độ cũng khiến anh lấp đầy bởi cảm xúc diệu kỳ. Mặc dù nhỏ nhắn và mỏng manh, cô vừa khít với cơ thể anh như thể cô được tạo ra để dành cho anh vậy. Áp vào một bên tay anh, anh có thể cảm nhận được hông cô di chuyển. Phía dưới ngón cái, anh nhận ra nơi phồng lên biểu lộ tình trạng bầu bí của cô. Anh khao khát muốn được kéo cô vào gần hơn, để được áp má vào những lọn tóc quăn trên đỉnh đầu cô, để được chìm vào mùi xà phòng hoa hồng và gli-xê-rin sạch sẽ Maddy dùng để tắm cho cô.
Không thể cưỡng lại được, anh làm y hệt như thế.
Ngay tức khắc bị giật mình bởi sự gần gũi bất thình lình, Annie cứng người lại. Nhưng khi anh tiếp tục khiêu vũ, cô cuối cùng đầu hàng sức mạnh cánh tay anh và để cơ thể cô khớp với anh. Anh áp mặt vào tóc cô và nhắm mắt lại. Tuyệt diệu. Đó là từ duy nhất anh có thể nghĩ được để miêu tả cô. Chúa cứu vớt anh, anh sẽ không bao giờ để cô đi đâu nữa.
Không muốn làm cô bị mệt, Alex rốt cuộc cũng phải kết thúc điệu van. Khi anh dừng lại và bước tách ra khỏi cô, cô trông hơi mất phương hướng, mắt mơ hồ không tập trung, má đỏ bừng, môi hé ra hổn hển.
“Cảm ơn em, Annie,” anh chầm chậm nói. “Nó rất dễ thương.”
Một lúm đồng tiền hiện lên trên má khi cô đáp trả nụ cười của anh. “Phải, thật dễ thương.”
Với Alex những từ ngữ cô uốn môi nhưng không phát ra tiếng gần như có thể nghe thấy rõ được cứ như thể cô đã nói to chúng lên, có lẽ bởi vì chúng là câu trả lời được mong đợi. Anh phải học cách đọc môi, anh nghĩ với một chút hoảng hốt. Anh sẽ phải học ngay lập tức. Không có những hoàn cảnh quen thuộc để gợi ý, anh sẽ chẳng hiểu gì khi cô cố gắng giao tiếp với anh.
Không sẵn lòng rời đi tầng gác mái và hình ảnh cô hiện giờ, anh nhìn quanh phòng khách của cô, tìm kiếm gần như điên cuồng một cái cớ nào đó, bất cứ cái cớ nào, để kéo dài không khí giả tưởng này. Một ý nghĩ nảy ra khi anh nhìn thấy bộ đồ sứ trên bàn. Giả vờ là cô đã mời, anh ngồi xuống chiếc ghế của hình nộm đàn ông, nâng chiếc cốc trống không của mình lên và chìa nó về phía cô để được rót trà. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, anh cũng có thể thấy được sự lo lắng đã quay trở lại trong mắt cô.
Điều kỳ diệu của điệu van đã kết thúc. Và giờ thì, dù có thích hay không, họ cũng trở về với thực tại. Chỉ có điều Alex không còn hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối hiện thực là như thế nào. Nó bắt đầu ở đâu, kết thúc chỗ nào. Anh chỉ biết cô gái xinh đẹp này đã bị hiểu sai hết sức khủng khiếp, và bằng cách nào đó anh sẽ lật nó lại cho cô.
Để giúp cô, điều tiên quyết anh phải làm là đạt được sự tin tưởng của cô đã.
Anh tiếp tục chìa chiếc cốc ra, chờ đợi, thuyết phục cô bằng ánh nhìn của mình. Có cái gì đó chạm vào ống quần anh. Anh lờ tịt nó đi. Trong thời khắc đó, không có gì quan trọng với anh trừ Annie. Sau đó là một cảm giác nhồn nhột xuyên qua tất anh. Như bị đâm nhẹ bằng kim ghim. Không thể phong bế hoàn toàn cảm giác này, Alex khẽ dịch chuyển chân và cúi người để phủi mắt cá. Khi anh làm thế, đầu ngón tay anh chạm vào một thân hình nho nhỏ, đầy lông.
“Cái đồ chết—Jeee-sus Christ!”
Anh và tách trà tách nhóm, chiếc tách bắn lên cao, Alex lặn xuống để đập đập quần mình. Anh mơ hồ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn.
“Đồ chết bầm!” Anh nhảy tưng tưng. “Nó đang leo lên quần—Chúa Giê-xu!”
Một con chuột. Ở trên ống quần anh. Nỗi kinh hoàng tràn ngập Alex. Anh lại bắt đầu nhảy, lần này là một mình và theo một nhịp điệu cuồng loạn. Con chuột chết tiệt. Và cái con quỷ sứ nhỏ thó ấy đang quẫy đạp bám víu, định bụng theo thẳng đường chim bay tới đũng quần anh. Đợi kiếp sau đi.
Alex đập đập vào chân mình. Những cú đập, khủng khiếp, nghiền nát chuột, ý định của anh là tiêu diệt. Thế nên việc để tâm đến loài vật gặm nhấm ấy khiến anh phải mất một lúc mới nhận ra rằng Annie đang bám vào cánh tay anh.
“Khhoo-ônng!” cô kêu lên.
Không ư? Alex quá ngạc nhiên khi nghe thấy cô phát ra một âm thanh đến nỗi anh quên luôn cả con chuột chết tiệt.
“Khhoo-ônng!” cô lại kêu lên.
Từ đó bị rè. Một âm thanh kinh khủng và nghe hoàn toàn không giống tiếng người. Nhưng với Alex, nó là điều tuyệt vời nhất anh đã từng nghe. Không. Một câu diễn đạt đơn giản, một từ trẻ em được học từ rất nhỏ và không bao giờ quên được vì người lớn nói từ đó với chúng quá thường xuyên. Một từ Annie biết vì chính bản thân cô đã từng được nghe nó.
Vì cô có vẻ như điên cuồng muốn cứu con chuột, Alex ép buộc bản thân mình thôi đập vào chân. Điều cuối cùng anh muốn là giết con vật nhỏ kinh tởm đó và khiến cô đau khổ. Điều đó chỉ tạo thêm một cái chêm nữa giữa bọn họ. Hoảng loạn vì những cú dập, con chuột lại tiếp tục trèo lên. Alex nghiến chặt răng.
Cái cảm giác có vật cào cào lan lên phía trên đầu gối anh.
Rồi cao hơn trên đùi.
Anh đứng đó thêm một giây nữa—không nghi ngờ gì đó là giây dài nhất trong cuộc đời anh—sau đó chửi thề và túm lấy dây khoá quần. Nếu con chuột đó tiến thêm vài phân nữa —chà, khó mà chịu đựng được khi nghĩ tới điều đó. Alex gần như có thể cảm nhận được những cái răng nhỏ bé của nó chìm vào nơi cấm kỵ của anh.
Quên hết mọi thứ—Annie, sự đúng mực, vẻ tao nhã—anh tụt quần xuống. Những cái móng vuốt nhỏ tí của nó móc vào quần đùi anh, con chuột đang bám như thể cuộc đời yêu quý của nó phụ thuộc vào điều đó. Tóm lấy cái đuôi, Alex giật nó rời ra và giơ xa cách một cánh tay. Thân thể nhỏ thó vặn vẹo. Rít lên chít chít. Lạy Chúa, đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh. Không biết phải làm gì với sinh vật này, anh liếc Annie chỉ để khám phá ra rằng cô đã lấy tay bịt chặt miệng và trông như thể cô sắp sửa phá ra cười.
Khi đó Alex mới nhận ra rằng anh phải trông lố bịch đến nhường nào. Một người đàn ông trưởng thành, nhảy tung tung vòng tròn như một người đàn bà kích động. Quần tụt đến đầu gối. Quần đùi bay bay. Con chuột đánh đu ở một bên tay. Mặc kệ bản thân mình, anh cũng cười lục khục. Cúi người để thả kẻ bị bắt giữ nhỏ thó, anh lắc đầu.
“Em, cô gái trẻ, sẽ là sự chấm dứt của đời tôi.”
Che sau bàn tay mình, Annie phát ra một âm thanh chỉ có thể là tiếng cười khúc khích cố nén. Alex cài lại quần và thắt lưng. “Em nghĩ nó thật vui, đúng không?” Dùng đầu ngón cái và ngón trỏ hé ra một đoạn nhỏ xíu, anh cười toe toét và nói, “Cậu bạn nhỏ của em tới gần đấng Tạo hoá của cậu ta chừng này này.’’ Đẩy nhẹ một mảnh đồ xứ bằng đầu mũi giày, anh nói, “Nhờ có cậu ta, anh nghĩ bữa tiệc trà của chúng ta kết thúc rồi.”
Cô cúi người để vỗ nhẹ vào gấu chiếc váy dài chấm sàn nhà của mình, tìm thấy con chuột, kẻ đã tìm được nơi ẩn náu cạnh chân cô, và nâng nó lên bằng hai bàn tay khum lại. Dạ dày Alex nhói lên khi cô hôn cái đầu nhỏ của con chuột và giữ nó áp vào má cô. Cứ như thể nó biết nó cận kề với cái chết ra sao, con vật nhỏ cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ run rẩy. Annie lại hôn nó, vuốt ve nó bằng đầu ngón tay mình, và sau đó đặt nó xuống sàn nhà, xua nó đi tới chỗ an toàn với một cái vỗ nhẹ vào mông.
Khoảnh khắc cô thẳng người dậy và gặp cái nhìn của anh, nụ cười của cô biến mất. Đầy lo âu, cô nghịch nghịch những cái nút trên vạt áo trước của mình. Sau đó cô đan những ngón tay vào nhau và bẻ khục. Anh băn khoăn liệu cảm nhận qua xúc giác có làm dịu lo âu đi không khi một người không nghe được những tiếng khục nho nhỏ. Phán đoán qua sự căng thẳng của cô, anh không nghĩ vậy.
Với một tiếng thở dài, anh kết luận rằng một người quay cuồng quanh sàn nhảy là không đủ để chiếm được tình cảm của một cô gái đầy cảnh giác. Không phải anh mong những phép màu, nhưng anh hi vọng nhìn thấy ít sợ hãi hơn trong mắt cô.
Anh kết thúc việc nhét áo vào trong quần và ngồi xổm xuống để dọn sạch đống lộn xộn anh đã gây nên. Vẫn giữ một khoảng cách an toàn, Annie quỳ xuống để giúp anh. Khi cả hai người bọn họ đều tình cờ với tới cùng một mảnh sứ, cô giật tay mình lại cứ như thể cô sợ anh có thể túm lấy cô. Alex cố hết sức để không phiền lòng. Đạt được sự tin tưởng của cô sẽ cần một chút thời gian.
Nhận thức sâu sắc là điều kỳ diệu đã vỡ vụn không thể sửa chữa lại được cũng giống như chiếc tách, một nỗi buồn sâu thẳm lấp đầy trong anh, nhưng anh xua đi nó. Không có lý do gì phải buồn. Không chút nào. Điệu van có thể đã kết thúc, nhưng cuộc sống của Annie mới chỉ bắt đầu thôi. Nếu đó là điều cuối cùng anh từng làm, anh muốn thấy xem nó sẽ ra sao.
Nhận thức được tia nhìn của Alex chiếu vào cô và trở nên lo âu hơn từng giây một, Annie giả vờ lãng quên hết mọi thứ ngoại trừ những mảnh sứ nhỏ xíu cô đang nhặt lên và thêm vào đống ở trong lòng bàn tay. Ngốc, thật là ngốc. Ngay từ đầu cô đáng lẽ không bao giờ nên lẻn lên đây, tới tầng gác mái của anh. Từ lúc bắt đầu, cô đã biết việc cô biến mất đã khiến anh và Maddy phiền lòng. Nếu cô có một nửa bộ não, cô sẽ biết là anh cuối cùng sẽ khám phá ra cô đã đi đâu.
Giờ thì anh biết sự thật về cô, và anh rất có khả năng sẽ gửi cô tới cái nơi khủng khiếp mà mẹ cô luôn cảnh báo—nơi mà những cô gái như cô bị nhốt trong những căn phòng bé tí và bị cho ăn món cháo có sâu. Không những cô sẽ không bao giờ được cho phép ra ngoài nữa, mà mẹ cô còn nói họ đối xử rất tệ với những người ở đó, tệ khủng khiếp.
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng Annie, và nước tràn lên trong mắt cô. Cô thả những mảnh vỡ lên trên bàn và phủ sạch tay mình, tránh đi ánh nhìn của Alex. Nếu như anh rời đi. Cô có thể mặc lại áo quần của mình, thả tóc xuống. Có lẽ, nếu cô thật, thật ngoan và không bao giờ lại lên đây nữa, anh sẽ quên đi tất cả những gì anh đã nhìn thấy và không nói cho cha cô biết.
Cô khẽ giật mình khi anh bất thình lình túm lấy cằm cô và ép cô nhìn anh. Annie chớp mắt, nhưng vô ích. Nước trong mắt cô chẳng thể đi đâu ngoại trừ chảy ra, và chúng tràn ra trên lông mi cô, trên má cô.
“Này...”
Cô tưởng tượng giọng anh, trầm và xen lẫn một chút quở trách dịu dàng. Vì một lý do nào đó, điều đó khiến cô muốn khóc to hơn. Anh dùng đầu ngón tay lau đi sự ẩm ướt trên má cô. Một bên khoẻ môi anh cong lên thành nụ cười lệch sang một phía.
“Đừng sợ, Annie em yêu. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Anh hứa với em đấy.”
Anh nói thì thật dễ. Anh không phải là người rất có khả năng phải ăn sâu. Bối rối bởi ánh nhìn như xuyên thấu của anh, cô cụp mắt xuống. Đáp lại, anh siết mạnh cằm cô hơn và khẽ lắc cô. Giật mình, cô lại nhìn lên anh.
“Tin tưởng anh,” anh nói thật chậm. “Em biết từ đó không, tin tưởng? Nó có nghĩa là anh muốn em tin anh là bạn em. Em có thể thử làm thế không?”
Annie tặng cho anh một cái nhìn ngây ngô cô đã có mười bốn năm thực hành hoàn hảo. Nụ cười của anh sâu hơn. “Em không lừa được anh đâu. Anh biết quá rõ là em hiểu những gì anh đang nói.”
Với những lời đó, anh thả cô ra và nhỏm dậy. Không biết phải làm gì, Annie tiếp tục cúi người cạnh chân anh. Khi cô cuối cùng cũng tìm đủ dũng khí để ngẩng lên nhìn anh, anh nhận ra là anh đang mỉm cười và chìa tay cho cô. “Đi nào, xuống dưới nhà thôi. Maddy sẽ không tin vào mắt mình đâu.”
Tim Annie bắt đầu đập thình thịch. Cô quẳng một cái nhìn bấn loạn vào quần áo của mình, thứ mà cô đã gấp để trên chiếc xích đu. Anh nhìn theo cô, sau đó mỉm cười và lắc đầu. “Cứ để nguyên như em lúc này. Đi nào.” Khi cô không có cử động nào tuân theo lời anh, anh cúi người xuống để tóm lấy cánh tay cô và kéo cô lên. “Anh sẽ bảo một cô hầu gái lên lấy đồ của em,” anh trấn an cô. “Ngoại trừ chuột, tất nhiên rồi. Anh e là nó sẽ phải lưu lại đây.”
Cô bắn một cái nhìn lo lắng về phía bóng tối. Khi cô nhìn lại anh, Alex nói, “Anh sẽ nghiêm khắc ra lệnh là không người bạn nhỏ nào của em bị thương, anh hứa. Thế nên đừng lo lắng. Tuy nhiên, anh không thể nói thế với lũ nhện.” Theo gương cô, anh ngó vào những chỗ tối là lãnh thổ của bọn chúng. “Ngày mai và ngày kia, anh sẽ cho cả một đội lên đây. Nếu em muốn chơi ở đây, anh muốn mọi ngóc ngách của nơi này phải sạch sẽ. Nếu không thế, nó sẽ không an toàn.”
Cô bất ngờ căng người ra khiến cái nhìn của anh quay lại trên người cô.
“Đừng lo, Annie. Họ sẽ giữ mọi thứ ý như cũ. Chỉ không có mạng nhện và bụi thôi.”
Không gì sẽ y như cũ nữa. Annie cố giật cánh tay mình ra khỏi sự cầm nắm của anh. Anh không chỉ muốn cô ăn mặc thế này xuống dưới nhà, mà anh còn có ý định cử một đống người lên đây? Tất cả bọn họ sẽ nhìn thấy nơi bí mật của cô. Tất cả bọn họ!
“Đi nào, Annie.”
Từ chối nhận cậu trả lời là không, anh kiên quyết kéo cô theo sau anh. Khi ánh sáng từ những ô cửa sổ ở mái nhà bắt đầu mờ đi và bóng tối quanh bọn họ bắt đầu dày lên, cơn khiếp hãi của Annie cũng vậy. Cô không thể xuống dưới nhà như thế này. Và bằng cách nào đó, cô cũng phải ngăn anh cho người lên đây. Những trò chơi cô chơi trên tầng gác mái là bí mật. Mẹ cô nói chúng phải được giữ bí mật. Nếu mọi người phát hiện ra, cô sẽ bị gửi đi.
Khi họ đi tới cánh cửa tầng gác mái, nỗi sợ hãi của Annie đã leo thang trở thành cơn hoảng loạn hoàn toàn. Cô run rẩy dữ dội đến nỗi cô cảm nhận được chắc chắn là Alex có thể cảm nhận được nó. Tuy nhiên anh vẫn kéo cánh cửa mở ra và kéo cô ra ngoài, vào trong cầu thang hẹp.
(Hết chương 12)
Edit: qoop!!
Chương 12
Choáng váng, Alex nhìn Annie chạm tay vào cổ mình và bẽn lẽn chớp chớp mi với quý ông hình nộm. Sau đó, anh hết sức kinh ngạc khi cô bước qua chiếc bàn tự chế, nắm lấy cánh tay của con rối, ôm lấy nó, và cuốn vào trong những bước nhảy hoàn hảo của điệu van, chiếc váy xoay tròn khi cô lướt quanh phòng.
Một phụ nữ trẻ xinh đẹp, khiêu vũ theo điệu nhạc không một ai có thể nghe, trong vòng tay của một người đàn ông cô tạo nên từ đôi bàn tay khéo léo và trí tưởng tượng sống động. Với hình nộm, cô có thể trở thành ai đó, một đặc quyền mà phần còn lại của thế giới, bao gồm cả Alex đã từ chối cô.
Không hề có chủ định, Alex đổi chân, làm một tấm ván lót sàn kêu lên cọt kẹt. Bằng cảm giác rất nhạy bén của người điếc, Annie cảm nhận được tấm ván gỗ dịch chuyển và ngay lập tức đông cứng lại, mắt cô mở to đầy lo lắng khi cô nhận ra anh trong ánh sáng mờ mờ.
Alex có thể nhận thấy là cô sợ hãi. Sau những gì đã xảy ra giữa họ ở chuồng ngựa, anh biết rằng cô tin rằng anh sẽ đánh cô nếu cô lại lẻn đi, và anh ngạc nhiên là cô thậm chí có thể tìm được đủ can đảm để tới đây lần nữa. Không phải anh đổ lỗi cho cô khi mạo hiểm như thế. Trong căn phòng khách tưởng tượng, cô có thể là bất cứ ai cô muốn, làm bất cứ việc gì cô muốn. Nếu đem so sánh, cái thế giới đang đợi cô ở dưới nhà dường như giống một nhà tù. Annie ngốc nghếch, bị nhốt trong nhà để bảo vệ chính cô. Annie ngốc nghếch, bị tin rằng sẽ ăn bất cứ món gì được đặt trước mặt cô, tắm khi được bảo, ăn mặc như một đứa trẻ đầu đường xó chợ. Cô là một khối thịt họ chăm sóc, giữ ở trong phòng với những ô cửa sổ có chấn song một nửa thời gian, bị canh gác như thể cô là một đứa trẻ đang chập chững biết đi suốt thời gian còn lại. Nếu là cô, anh cũng sẽ mạo hiểm việc bị đánh để trốn lên đây.
Bị đánh... Từ vẻ mặt đau khổ của cô, Alex đoán sự trừng phạt thể chất không phải là điều duy nhất cô sợ. Bằng việc lên đây, anh đã khám phá ra bí mật của cô. Thế giới cô tạo ra đã bị xâm phạm, và cô không nghi ngờ gì xem anh như một kẻ xâm nhập có thể huỷ hoạn nó. Chỉ với một cú xoay chìa khoá, anh có thể khoá cô ở bên ngoài tầng áp mái, ngăn cô khỏi việc quay lại. Tệ hơn nữa, và lại một lần nữa chỉ bằng một cú xoay chìa khoá, anh có thể nhốt cô ở trong phòng với khung cửa sổ có chấn song và không bao giờ cho cô ra ngoài. Quyền lực. Uy quyền tối thượng. Nếu anh muốn, anh có thể biến cuộc sống của cô còn hơn cả địa ngục, thứ nó đã vốn thế.
Chỉ có điều anh sẽ không. Không với bất cứ giá nào.
Nhìn cô như thế này, Alex kinh hoảng. Và thích thú không tài nào cưỡng lại được. Tất cả những gì anh muốn là bỏ lại hiện thực của mình, thứ bất thình lình nhỏ đến nỗi không buồn cân nhắc đến, để bước vào thế giới của cô. Không phải để phá huỷ, mà là để tìm kiếm chút gì đó chung với cô, dẫu cho chỉ là trong một vài phút ngắn ngủi.
Di chuyển một cách thận trọng, thậm chí là cực kỳ thận trọng, anh rút ngắn khoảng cách giữa họ lại. Nó như một canh bạc. Anh biết thế. Đây là thế giới của cô—một thế giới bí mật—và anh không nhận được lời mời nào hết. Nhưng đó là cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để chạm được tới cô.
Khi anh cách cô còn một cánh tay, anh vỗ vỗ người bạn nhảy vô hồn của cô vào vai. Cúi chào một cách lịch sự, anh nói, “Tôi có vinh dự được nhảy điệu này không?”
Trước một hành động bất thường như thế, Annie đứng đông cứng lại, một chân đưa ra để thực hiện bước nhảy tiếp theo, cơ thể mảnh dẻ của cô hơi mất thăng bằng một chút, hình nộm vải siết chặt trong ngực. Được vẽ phác bởi dải sáng màu bạc xuyên qua khung cửa sổ phía sau, cô dường như được tạc từ băng, quá mỏng manh và dễ vỡ để có thể chống lại khi bàn tay một người đàn ông chạm vào. Ở chỗ hõm nơi cổ cô, anh có thể nhìn thấy mạch đập, và từ nhịp đập điên cuồng đó, anh có thể biết cô sợ hãi tới nhường nào. Anh biết cô có thể sẽ thử chạy trốn. Anh không đổ lỗi cho cô về việc đó. Sau những gì Douglas đối xử với cô, anh đã không bước vào cuộc sống của cô với những ấn tượng tốt đẹp, và kể từ khi đó, anh đã chẳng làm gì nhiều để cải thiện sự thiếu hụt đó.
“Được không, Annie? Chỉ một điệu nhảy thôi,” anh nói, giọng khàn đặc. “Chắc hẳn thẻ khiêu vũ của em chưa kín chỗ chứ.”
Lại một lần nữa—vẻ bối rối, ngây ngốc đó xuất hiện trong mắt cô. Anh đã nhìn thấy nó cả tá lần trước đây và đã sai lầm khi tin nó phản chiếu sự ngốc nghếch của cô. Sai rồi. Nếu có ai là kẻ ngốc, người đó chính là anh. Khi cúi chào, anh đã cúi đầu khi nói. Lý do cô trông hoang mang là cô đã bỏ lỡ những gì anh nói. Đó là lý do tại sao cô luôn nhìn thật chăm chú vào khuôn mặt anh mỗi khi anh nói với cô, là lý do tại sao đôi khi cô trông bối rối. Không nhận ra là cô điếc, anh rất có thể đã quay đầu đi ngay giữa câu nói. Hay nói một cách không rõ ràng. Lạy Chúa lòng lành. Cô gái là bất cứ thứ gì ngoại trừ ngu ngốc. Cô đã học được tất cả điều đó, tự bản thân mình, đọc môi và bắt chước cách nói, nó biểu hiện trí thông minh trên mức trung bình rất nhiều.
Phát âm chậm hơn và tạo hình môi khi nói mỗi từ thật chính xác để cô có thể dễ dàng theo kịp, Alex lặp lại. Mắt mở lớn và sáng ngời, cô tiếp tục nhìn anh chăm chú trong vài phút dường như dài bất tận, mỗi phút trôi qua khiến tim anh như vỡ ra thêm từng li từng tí. Di chuyển thật cẩn trọng để không khiến cô sợ hãi, anh chìa tay ra.
“Được không, Annie?”
Cố gắng nhìn nhận mọi thứ theo góc độ của cô, Alex nghi ngờ việc cô sẽ tìm đủ dũng khí để từ chối anh. Anh, kẻ sở hữu sợi dây da mài dao cạo ư? Anh đang đứng, gần như bao trùm lên cô và chắn lối chạy trốn của cô. Cô hoặc là khiêu vũ với anh hoặc là chịu đựng hậu quả. Anh cảm thấy thật tệ khi lợi dụng nỗi sợ hãi của cô. Một cách tồi tệ để bắt đầu một mối quan hệ. Mặt khác, nó tốt hơn là chẳng tiến triển được thêm chút nào. Sau này sẽ có thời gian để sửa lại ý kiến của cô về anh.
Trông không chắc một chút nào về quyết định của mình, cô cuối cùng cũng mủi lòng và đặt người bạn nhảy kia của mình sang một bên. Anh bạn đáng thương đó bị trượt và hạ cánh xuống đất thành một đống không sức sống, là tình trạng chính xác Alex muốn anh ta giữ nguyên. Đây là điệu nhảy của anh. Vợ anh. Anh cảm thấy mình như một người đàn ông tình cờ bị trượt chân nơi cuối cầu vồng.
Không, không phải cầu vồng, anh đang nghĩ những thứ vớ vẩn rồi. Giống một cánh bướm xinh đẹp mới lột xác, gần như là kỳ diệu, khỏi cái kén của nó hơn. Trong khoảnh khắc đó, anh đã nhìn nhận Annie theo cách đấy. Anh không phân tích cảm xúc này. Anh đã khám phá ra một cái gì đó cực kỳ quý giá, dễ thương không tài nào đo đếm được, và hoàn toàn không ngờ tới. Khi Chúa thấy đến lúc thích hợp để trao một món quà, một người đàn ông chỉ với một chút đầu óc sẽ không hỏi han lôi thôi.
Lo lắng sẽ khiến cô hoảng sợ hơn cả hiện giờ, anh khẽ chạm lòng bàn tay vào eo cô, nắm lấy tay cô trong tay mình, và dịu dàng di chuyển vào những bước nhảy của điệu van. Đã quen với việc dẫn, cô khẽ vấp và dẫm lên ngón chân anh, nhưng cô nhẹ đến nỗi Alex khó mà chú ý. Cứ như thể anh có thể cảm nhận được ngón chân của mình ấy. Không với cô gái này trong vòng tay. Trong xe ngựa buổi sáng hôm đầu tiên đó, anh đã cảm thấy cảm xúc đó, nhưng anh đã hoảng hốt tránh né nó, cảm thấy ghê rợn bởi những cảm xúc của mình. Giờ anh nhận ra đáng lẽ nên tin tưởng vào bản năng của mình.
Hồi tưởng, anh nhìn lại những sự kiện đã kéo họ lại với nhau và tin với cả trái tim mình rằng một bàn tay vô hình đã di chuyển anh và cô như những quân trên bàn cờ, điều chỉnh vị trí của họ, điều khiển những tình tiết, kiên định mang họ tới một điểm đụng độ. Định mệnh? Đấng toàn năng? Alex không biết cũng như không buồn đoán. Tất cả vấn đề là giây phút này, cảm xúc này, điều mới thật tuyệt vời và đúng đắn một cách hoàn hảo.
Sau một vài xú xoay trên sàn nhảy tưởng tượng của họ, Annie thả lỏng, thư giãn và bắt đầu nhận được các dấu hiệu từ anh, trôi đi theo tiếng nhạc duyên dáng như một cánh bướm thả mình trong làn gió nhẹ. Âm nhạc... Điều này thật điên rồ. Anh biết là nó điên rồ. Nhưng nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh gần như có thể nghe được cả ban nhạc đang chơi.
Annie, khiêu vũ theo một điệu nhạc tưởng tượng, trong một thế giới tưởng tượng, nhưng không còn trong vòng tay của một người đàn ông tưởng tượng nữa. Thế giới tưởng tượng anh vừa mới xâm phạm là tất cả những gì cô có. Bị coi là khẻ khờ dại. Bị xa lánh trong hầu hết cuộc đời mình. Không được dạy dỗ. Không bạn bè. Một bí mật xấu xí cha mẹ cô đã dấu kín. Cuồng nộ sôi sục bên trong anh, nhưng anh nén nó xuống. Sau này anh sẽ để bản thân mình nghĩ xem tại sao và như thế nào. Sau này anh sẽ tìm nơi để trút lỗi.
Lúc này, chỉ có điệu van và cô gái anh đang ôm trong vòng tay.
Đã hàng năm trời kể từ khi Alex chơi trò đóng giả. Quá nhiều năm, có lẽ thế, vì có một cảm giác thật kỳ lạ trong bầu không khí xung quanh anh. Một cảm giác như thể bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra—chỉ cần anh tin tưởng. Anh không muốn đánh vỡ tan nó.
Ngay cả khi ôm cô ở một khoảng cách lễ độ cũng khiến anh lấp đầy bởi cảm xúc diệu kỳ. Mặc dù nhỏ nhắn và mỏng manh, cô vừa khít với cơ thể anh như thể cô được tạo ra để dành cho anh vậy. Áp vào một bên tay anh, anh có thể cảm nhận được hông cô di chuyển. Phía dưới ngón cái, anh nhận ra nơi phồng lên biểu lộ tình trạng bầu bí của cô. Anh khao khát muốn được kéo cô vào gần hơn, để được áp má vào những lọn tóc quăn trên đỉnh đầu cô, để được chìm vào mùi xà phòng hoa hồng và gli-xê-rin sạch sẽ Maddy dùng để tắm cho cô.
Không thể cưỡng lại được, anh làm y hệt như thế.
Ngay tức khắc bị giật mình bởi sự gần gũi bất thình lình, Annie cứng người lại. Nhưng khi anh tiếp tục khiêu vũ, cô cuối cùng đầu hàng sức mạnh cánh tay anh và để cơ thể cô khớp với anh. Anh áp mặt vào tóc cô và nhắm mắt lại. Tuyệt diệu. Đó là từ duy nhất anh có thể nghĩ được để miêu tả cô. Chúa cứu vớt anh, anh sẽ không bao giờ để cô đi đâu nữa.
Không muốn làm cô bị mệt, Alex rốt cuộc cũng phải kết thúc điệu van. Khi anh dừng lại và bước tách ra khỏi cô, cô trông hơi mất phương hướng, mắt mơ hồ không tập trung, má đỏ bừng, môi hé ra hổn hển.
“Cảm ơn em, Annie,” anh chầm chậm nói. “Nó rất dễ thương.”
Một lúm đồng tiền hiện lên trên má khi cô đáp trả nụ cười của anh. “Phải, thật dễ thương.”
Với Alex những từ ngữ cô uốn môi nhưng không phát ra tiếng gần như có thể nghe thấy rõ được cứ như thể cô đã nói to chúng lên, có lẽ bởi vì chúng là câu trả lời được mong đợi. Anh phải học cách đọc môi, anh nghĩ với một chút hoảng hốt. Anh sẽ phải học ngay lập tức. Không có những hoàn cảnh quen thuộc để gợi ý, anh sẽ chẳng hiểu gì khi cô cố gắng giao tiếp với anh.
Không sẵn lòng rời đi tầng gác mái và hình ảnh cô hiện giờ, anh nhìn quanh phòng khách của cô, tìm kiếm gần như điên cuồng một cái cớ nào đó, bất cứ cái cớ nào, để kéo dài không khí giả tưởng này. Một ý nghĩ nảy ra khi anh nhìn thấy bộ đồ sứ trên bàn. Giả vờ là cô đã mời, anh ngồi xuống chiếc ghế của hình nộm đàn ông, nâng chiếc cốc trống không của mình lên và chìa nó về phía cô để được rót trà. Ngay cả trong ánh sáng lờ mờ, anh cũng có thể thấy được sự lo lắng đã quay trở lại trong mắt cô.
Điều kỳ diệu của điệu van đã kết thúc. Và giờ thì, dù có thích hay không, họ cũng trở về với thực tại. Chỉ có điều Alex không còn hoàn toàn chắc chắn tuyệt đối hiện thực là như thế nào. Nó bắt đầu ở đâu, kết thúc chỗ nào. Anh chỉ biết cô gái xinh đẹp này đã bị hiểu sai hết sức khủng khiếp, và bằng cách nào đó anh sẽ lật nó lại cho cô.
Để giúp cô, điều tiên quyết anh phải làm là đạt được sự tin tưởng của cô đã.
Anh tiếp tục chìa chiếc cốc ra, chờ đợi, thuyết phục cô bằng ánh nhìn của mình. Có cái gì đó chạm vào ống quần anh. Anh lờ tịt nó đi. Trong thời khắc đó, không có gì quan trọng với anh trừ Annie. Sau đó là một cảm giác nhồn nhột xuyên qua tất anh. Như bị đâm nhẹ bằng kim ghim. Không thể phong bế hoàn toàn cảm giác này, Alex khẽ dịch chuyển chân và cúi người để phủi mắt cá. Khi anh làm thế, đầu ngón tay anh chạm vào một thân hình nho nhỏ, đầy lông.
“Cái đồ chết—Jeee-sus Christ!”
Anh và tách trà tách nhóm, chiếc tách bắn lên cao, Alex lặn xuống để đập đập quần mình. Anh mơ hồ nghe thấy tiếng đồ sứ vỡ vụn.
“Đồ chết bầm!” Anh nhảy tưng tưng. “Nó đang leo lên quần—Chúa Giê-xu!”
Một con chuột. Ở trên ống quần anh. Nỗi kinh hoàng tràn ngập Alex. Anh lại bắt đầu nhảy, lần này là một mình và theo một nhịp điệu cuồng loạn. Con chuột chết tiệt. Và cái con quỷ sứ nhỏ thó ấy đang quẫy đạp bám víu, định bụng theo thẳng đường chim bay tới đũng quần anh. Đợi kiếp sau đi.
Alex đập đập vào chân mình. Những cú đập, khủng khiếp, nghiền nát chuột, ý định của anh là tiêu diệt. Thế nên việc để tâm đến loài vật gặm nhấm ấy khiến anh phải mất một lúc mới nhận ra rằng Annie đang bám vào cánh tay anh.
“Khhoo-ônng!” cô kêu lên.
Không ư? Alex quá ngạc nhiên khi nghe thấy cô phát ra một âm thanh đến nỗi anh quên luôn cả con chuột chết tiệt.
“Khhoo-ônng!” cô lại kêu lên.
Từ đó bị rè. Một âm thanh kinh khủng và nghe hoàn toàn không giống tiếng người. Nhưng với Alex, nó là điều tuyệt vời nhất anh đã từng nghe. Không. Một câu diễn đạt đơn giản, một từ trẻ em được học từ rất nhỏ và không bao giờ quên được vì người lớn nói từ đó với chúng quá thường xuyên. Một từ Annie biết vì chính bản thân cô đã từng được nghe nó.
Vì cô có vẻ như điên cuồng muốn cứu con chuột, Alex ép buộc bản thân mình thôi đập vào chân. Điều cuối cùng anh muốn là giết con vật nhỏ kinh tởm đó và khiến cô đau khổ. Điều đó chỉ tạo thêm một cái chêm nữa giữa bọn họ. Hoảng loạn vì những cú dập, con chuột lại tiếp tục trèo lên. Alex nghiến chặt răng.
Cái cảm giác có vật cào cào lan lên phía trên đầu gối anh.
Rồi cao hơn trên đùi.
Anh đứng đó thêm một giây nữa—không nghi ngờ gì đó là giây dài nhất trong cuộc đời anh—sau đó chửi thề và túm lấy dây khoá quần. Nếu con chuột đó tiến thêm vài phân nữa —chà, khó mà chịu đựng được khi nghĩ tới điều đó. Alex gần như có thể cảm nhận được những cái răng nhỏ bé của nó chìm vào nơi cấm kỵ của anh.
Quên hết mọi thứ—Annie, sự đúng mực, vẻ tao nhã—anh tụt quần xuống. Những cái móng vuốt nhỏ tí của nó móc vào quần đùi anh, con chuột đang bám như thể cuộc đời yêu quý của nó phụ thuộc vào điều đó. Tóm lấy cái đuôi, Alex giật nó rời ra và giơ xa cách một cánh tay. Thân thể nhỏ thó vặn vẹo. Rít lên chít chít. Lạy Chúa, đây là cơn ác mộng tồi tệ nhất của anh. Không biết phải làm gì với sinh vật này, anh liếc Annie chỉ để khám phá ra rằng cô đã lấy tay bịt chặt miệng và trông như thể cô sắp sửa phá ra cười.
Khi đó Alex mới nhận ra rằng anh phải trông lố bịch đến nhường nào. Một người đàn ông trưởng thành, nhảy tung tung vòng tròn như một người đàn bà kích động. Quần tụt đến đầu gối. Quần đùi bay bay. Con chuột đánh đu ở một bên tay. Mặc kệ bản thân mình, anh cũng cười lục khục. Cúi người để thả kẻ bị bắt giữ nhỏ thó, anh lắc đầu.
“Em, cô gái trẻ, sẽ là sự chấm dứt của đời tôi.”
Che sau bàn tay mình, Annie phát ra một âm thanh chỉ có thể là tiếng cười khúc khích cố nén. Alex cài lại quần và thắt lưng. “Em nghĩ nó thật vui, đúng không?” Dùng đầu ngón cái và ngón trỏ hé ra một đoạn nhỏ xíu, anh cười toe toét và nói, “Cậu bạn nhỏ của em tới gần đấng Tạo hoá của cậu ta chừng này này.’’ Đẩy nhẹ một mảnh đồ xứ bằng đầu mũi giày, anh nói, “Nhờ có cậu ta, anh nghĩ bữa tiệc trà của chúng ta kết thúc rồi.”
Cô cúi người để vỗ nhẹ vào gấu chiếc váy dài chấm sàn nhà của mình, tìm thấy con chuột, kẻ đã tìm được nơi ẩn náu cạnh chân cô, và nâng nó lên bằng hai bàn tay khum lại. Dạ dày Alex nhói lên khi cô hôn cái đầu nhỏ của con chuột và giữ nó áp vào má cô. Cứ như thể nó biết nó cận kề với cái chết ra sao, con vật nhỏ cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ run rẩy. Annie lại hôn nó, vuốt ve nó bằng đầu ngón tay mình, và sau đó đặt nó xuống sàn nhà, xua nó đi tới chỗ an toàn với một cái vỗ nhẹ vào mông.
Khoảnh khắc cô thẳng người dậy và gặp cái nhìn của anh, nụ cười của cô biến mất. Đầy lo âu, cô nghịch nghịch những cái nút trên vạt áo trước của mình. Sau đó cô đan những ngón tay vào nhau và bẻ khục. Anh băn khoăn liệu cảm nhận qua xúc giác có làm dịu lo âu đi không khi một người không nghe được những tiếng khục nho nhỏ. Phán đoán qua sự căng thẳng của cô, anh không nghĩ vậy.
Với một tiếng thở dài, anh kết luận rằng một người quay cuồng quanh sàn nhảy là không đủ để chiếm được tình cảm của một cô gái đầy cảnh giác. Không phải anh mong những phép màu, nhưng anh hi vọng nhìn thấy ít sợ hãi hơn trong mắt cô.
Anh kết thúc việc nhét áo vào trong quần và ngồi xổm xuống để dọn sạch đống lộn xộn anh đã gây nên. Vẫn giữ một khoảng cách an toàn, Annie quỳ xuống để giúp anh. Khi cả hai người bọn họ đều tình cờ với tới cùng một mảnh sứ, cô giật tay mình lại cứ như thể cô sợ anh có thể túm lấy cô. Alex cố hết sức để không phiền lòng. Đạt được sự tin tưởng của cô sẽ cần một chút thời gian.
Nhận thức sâu sắc là điều kỳ diệu đã vỡ vụn không thể sửa chữa lại được cũng giống như chiếc tách, một nỗi buồn sâu thẳm lấp đầy trong anh, nhưng anh xua đi nó. Không có lý do gì phải buồn. Không chút nào. Điệu van có thể đã kết thúc, nhưng cuộc sống của Annie mới chỉ bắt đầu thôi. Nếu đó là điều cuối cùng anh từng làm, anh muốn thấy xem nó sẽ ra sao.
Nhận thức được tia nhìn của Alex chiếu vào cô và trở nên lo âu hơn từng giây một, Annie giả vờ lãng quên hết mọi thứ ngoại trừ những mảnh sứ nhỏ xíu cô đang nhặt lên và thêm vào đống ở trong lòng bàn tay. Ngốc, thật là ngốc. Ngay từ đầu cô đáng lẽ không bao giờ nên lẻn lên đây, tới tầng gác mái của anh. Từ lúc bắt đầu, cô đã biết việc cô biến mất đã khiến anh và Maddy phiền lòng. Nếu cô có một nửa bộ não, cô sẽ biết là anh cuối cùng sẽ khám phá ra cô đã đi đâu.
Giờ thì anh biết sự thật về cô, và anh rất có khả năng sẽ gửi cô tới cái nơi khủng khiếp mà mẹ cô luôn cảnh báo—nơi mà những cô gái như cô bị nhốt trong những căn phòng bé tí và bị cho ăn món cháo có sâu. Không những cô sẽ không bao giờ được cho phép ra ngoài nữa, mà mẹ cô còn nói họ đối xử rất tệ với những người ở đó, tệ khủng khiếp.
Một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng Annie, và nước tràn lên trong mắt cô. Cô thả những mảnh vỡ lên trên bàn và phủ sạch tay mình, tránh đi ánh nhìn của Alex. Nếu như anh rời đi. Cô có thể mặc lại áo quần của mình, thả tóc xuống. Có lẽ, nếu cô thật, thật ngoan và không bao giờ lại lên đây nữa, anh sẽ quên đi tất cả những gì anh đã nhìn thấy và không nói cho cha cô biết.
Cô khẽ giật mình khi anh bất thình lình túm lấy cằm cô và ép cô nhìn anh. Annie chớp mắt, nhưng vô ích. Nước trong mắt cô chẳng thể đi đâu ngoại trừ chảy ra, và chúng tràn ra trên lông mi cô, trên má cô.
“Này...”
Cô tưởng tượng giọng anh, trầm và xen lẫn một chút quở trách dịu dàng. Vì một lý do nào đó, điều đó khiến cô muốn khóc to hơn. Anh dùng đầu ngón tay lau đi sự ẩm ướt trên má cô. Một bên khoẻ môi anh cong lên thành nụ cười lệch sang một phía.
“Đừng sợ, Annie em yêu. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Anh hứa với em đấy.”
Anh nói thì thật dễ. Anh không phải là người rất có khả năng phải ăn sâu. Bối rối bởi ánh nhìn như xuyên thấu của anh, cô cụp mắt xuống. Đáp lại, anh siết mạnh cằm cô hơn và khẽ lắc cô. Giật mình, cô lại nhìn lên anh.
“Tin tưởng anh,” anh nói thật chậm. “Em biết từ đó không, tin tưởng? Nó có nghĩa là anh muốn em tin anh là bạn em. Em có thể thử làm thế không?”
Annie tặng cho anh một cái nhìn ngây ngô cô đã có mười bốn năm thực hành hoàn hảo. Nụ cười của anh sâu hơn. “Em không lừa được anh đâu. Anh biết quá rõ là em hiểu những gì anh đang nói.”
Với những lời đó, anh thả cô ra và nhỏm dậy. Không biết phải làm gì, Annie tiếp tục cúi người cạnh chân anh. Khi cô cuối cùng cũng tìm đủ dũng khí để ngẩng lên nhìn anh, anh nhận ra là anh đang mỉm cười và chìa tay cho cô. “Đi nào, xuống dưới nhà thôi. Maddy sẽ không tin vào mắt mình đâu.”
Tim Annie bắt đầu đập thình thịch. Cô quẳng một cái nhìn bấn loạn vào quần áo của mình, thứ mà cô đã gấp để trên chiếc xích đu. Anh nhìn theo cô, sau đó mỉm cười và lắc đầu. “Cứ để nguyên như em lúc này. Đi nào.” Khi cô không có cử động nào tuân theo lời anh, anh cúi người xuống để tóm lấy cánh tay cô và kéo cô lên. “Anh sẽ bảo một cô hầu gái lên lấy đồ của em,” anh trấn an cô. “Ngoại trừ chuột, tất nhiên rồi. Anh e là nó sẽ phải lưu lại đây.”
Cô bắn một cái nhìn lo lắng về phía bóng tối. Khi cô nhìn lại anh, Alex nói, “Anh sẽ nghiêm khắc ra lệnh là không người bạn nhỏ nào của em bị thương, anh hứa. Thế nên đừng lo lắng. Tuy nhiên, anh không thể nói thế với lũ nhện.” Theo gương cô, anh ngó vào những chỗ tối là lãnh thổ của bọn chúng. “Ngày mai và ngày kia, anh sẽ cho cả một đội lên đây. Nếu em muốn chơi ở đây, anh muốn mọi ngóc ngách của nơi này phải sạch sẽ. Nếu không thế, nó sẽ không an toàn.”
Cô bất ngờ căng người ra khiến cái nhìn của anh quay lại trên người cô.
“Đừng lo, Annie. Họ sẽ giữ mọi thứ ý như cũ. Chỉ không có mạng nhện và bụi thôi.”
Không gì sẽ y như cũ nữa. Annie cố giật cánh tay mình ra khỏi sự cầm nắm của anh. Anh không chỉ muốn cô ăn mặc thế này xuống dưới nhà, mà anh còn có ý định cử một đống người lên đây? Tất cả bọn họ sẽ nhìn thấy nơi bí mật của cô. Tất cả bọn họ!
“Đi nào, Annie.”
Từ chối nhận cậu trả lời là không, anh kiên quyết kéo cô theo sau anh. Khi ánh sáng từ những ô cửa sổ ở mái nhà bắt đầu mờ đi và bóng tối quanh bọn họ bắt đầu dày lên, cơn khiếp hãi của Annie cũng vậy. Cô không thể xuống dưới nhà như thế này. Và bằng cách nào đó, cô cũng phải ngăn anh cho người lên đây. Những trò chơi cô chơi trên tầng gác mái là bí mật. Mẹ cô nói chúng phải được giữ bí mật. Nếu mọi người phát hiện ra, cô sẽ bị gửi đi.
Khi họ đi tới cánh cửa tầng gác mái, nỗi sợ hãi của Annie đã leo thang trở thành cơn hoảng loạn hoàn toàn. Cô run rẩy dữ dội đến nỗi cô cảm nhận được chắc chắn là Alex có thể cảm nhận được nó. Tuy nhiên anh vẫn kéo cánh cửa mở ra và kéo cô ra ngoài, vào trong cầu thang hẹp.
(Hết chương 12)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét