Trans: summerwind210
Edit: qoop!!
Khi Alex bất thình lình tóm lấy tay Annie và kéo cô dậy khỏi ghế, cô không thể ngạc nhiên hơn. Rồi từ đáy của ngạc nhiên cô chuyển thành kinh hãi. Anh muốn đưa cô đi đâu? Chẳng cần suy nghĩ nhiều cũng đoán được ý định của anh. Cả anh và Maddy đều nhầm lẫn khi tin rằng cô đã lẻn ra ngoài và rất phiền lòng vì cô. Để chắc chắn cô sẽ không vi phạm lần nữa, Alex rõ ràng là muốn trừng phạt cô.
Trong quá khứ, Annie đã chịu đựng việc bị đánh đập, hầu hết chúng được giới hạn bởi cha cô và phòng làm việc của ông, tất cả với dải dây da mài dao cạo râu. Từ kinh nghiệm đó, cô biết rằng sự đau đớn chỉ kéo dài trong một thoáng và những vết thâm tím sẽ mờ đi trong vòng vài ngày. Nhưng đó là cha cô trừng phạt cô. Alex Montgomery to lớn gấp đôi ông và khoẻ hơn rất rất nhiều.
Trong một thoáng chỉ ngắn như một nhịp tim, cô nghiêm túc cân nhắc đến việc chạy trốn khỏi anh. Nhưng trước khi cô có thể hành động một cách bốc đồng, cô nhớ tới đứa trẻ cô được cho là đang mang. Nếu, như cô nghi ngờ, nếu nó được bao bọc bởi một lớp mỏng như vỏ trứng, cô không thể mạo hiểm được. Cố gắng chạy trốn khỏi Alex Montgomery rõ ràng là đầy rủi ro. Chân anh ta dài với những cơ bắp khoẻ mạnh. Chỉ cách anh ta có một bước chân, cô chẳng có cơ may nào. Và khi anh ta bắt được cô? Chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng là không thể chịu đựng được rồi. Trứng, Annie biết, bị vỡ rất dễ dàng. Cô nghi ngờ việc cô có thể trụ vững được khi lực của cánh tay anh siết lại quanh eo cô.
Khi anh dẫn cô ra ngoài hành lang, cô điên cuồng lục lọi trong trí não mình cách nào đó để có thể nói cho anh cô đã không lẻn ra ngoài. Tất cả những gì cô làm là đi tới nơi bí mật trong chốc lát. Việc đó thì có hại gì chứ? Ở nhà cô làm thế suốt đấy thôi. Gần như là hàng ngày vào mùa mưa. Mẹ cô chẳng bao giờ quan tâm chứ đừng nói đến giận dữ.
Kéo cô đi theo sau mình, Alex bước đi với cơ hông buông lỏng, những dải chân mạnh mẽ khiến máu cô như đông lại. Nhìn vai anh đu đưa, cô nhớ lại buổi sáng cô nhìn thấy anh không mặc áo. Tất cả sức mạnh đó, và giờ anh sẽ trút cả lên cô.
Annie tin chắc anh sẽ đưa cô tới phòng làm việc của mình giống như cha cô vẫn thường làm. Thay vào đó, khi họ xuống dưới nhà, anh hướng thẳng tới cánh cửa lối ra vào. Giữ chặt cổ tay cô, anh nhét tay kia vào túi quần. Trong có vài giây, anh rút ra một chiếc chìa khoá, và kéo cô tới chỗ cổng vòm.
Đoán được ý định của anh, tim Annie bắt đầu đập thình thịch một cách điên cuồng trong lồng ngực, và cô sợ sệt liếc quanh. Anh định đưa cô đi đâu? Theo sự đánh giá của cô chỉ có một lý do giải thích cho việc anh đưa cô ra ngoài; anh không muốn bất cứ ai trong nhà mình biết anh trừng phạt cô khắt khe đến đâu.
Ôi, lạy Chúa... Annie sợ đến nỗi cô khó có thể suy nghĩ được. Cô ném cho anh một cái nhìn van vỉ, nhưng anh quá bận tâm tới việc nhìn ngó xung quanh để mà chú ý. Bất thình lình anh mỉm cười, biểu tình trên mặt đầy cương quyết, và dẫn cô xuống những bậc cửa trước, rẽ sang phải, nơi họ gặp đường chính. Vòng qua góc nhà, họ bước vào một khu vườn tuyệt đẹp, được cắt chéo một cách khéo léo bởi những con lối đi nhỏ lát đá. Hoa hồng nở bạt ngàn, với những hằng hà sa số những sắc hồng và đỏ tạo thành những mảng màu rực rỡ trên nền xanh đậm của cỏ và những bụi cây được cắt tỉa nghệ thuật.
Kéo cô đi song song với mình, bước chân anh chậm lại, chính xác cứ như thể anh muốn cô thưởng thức cuộc tản bộ. Tất cả những gì Annie có thể nghĩ tới là trận đánh đập sắp sửa trút xuống người cô. Lén liếc một cái vào khuôn mặt ngăm ngăm của anh, cô thấy cơn gió nhẹ luồn vào mái tóc như được nấu chảy của anh, khiến nó bay lất phất như những lọn sóng lười nhác quanh vầng trán cao. Cứ như thể anh cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô, anh quay người và bắt gặp cô đang nhìn anh chăm chú. Cô nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, sau đó giật nảy mình khi anh nhẹ nhàng chạm vào má cô để vuốt một lọn tóc ra khỏi mắt cô.
Tia nhìn của họ như bị khoá lại. Chân Annie bất thình lình đông cứng. Nếu cô không nhìn nơi cô sẽ đi, cô biết cô sẽ bị trượt chân. Nhưng dù có đánh đổi cả cuộc đời mình, cô cũng không thể dứt ra khỏi đôi mắt màu hổ phách sáng bừng lên của anh.
“Em có thích hoa hồng không, Annie?”
Hoa hồng? Anh đang đưa cô đến nơi nào đó để đánh cô, và anh mong đợi cô ngưỡng mộ những đóa hồng của anh? Sự chú ý của cô bắt đầu hướng vào nụ cười của anh—một nụ cười toe toét lười biếng và hơi lệch sang một bên khiến hàm răng trắng loé lên và những nếp gấp nơi khoé miệng anh sâu thêm. Anh trông không giận dữ, không một chút nào, và điều đó khiến cô sợ hơn tất thảy mọi thứ. Một người phải cực kỳ độc ác mới giáng một trận đòn lên ai đó ngay cả khi anh không giận cô ta.
Ngoảnh mặt đi, Annie nhìn thấy chuồng ngựa phía trước họ, và bước chân cô loạng choạng. Một lần, đã lâu lắm rồi, cha cô đã đưa cô tới kho chứa củi để trừng phạt cô. Trong ký ức của mình, chuyến đi tới kho chứa củi đó là trận đòn đau đớn nhất trong cuộc đời cô. Chân cô nhũn ra như nước. Cộng thêm điều đó là cảm giác tê cứng ở chân, thật khó để cô vẫn tiếp tục đứng chứ không nói đến là bước đi.
Y như cô nghĩ, Alex hướng thẳng đến chuồng ngựa. Khi họ tới chỗ ngôi nhà hẹp và dài với lối đi mở ở phía cuối chạy dọc qua giữa nhà, anh quay người sang phía cô và nói, “Tôi biết là em thích động vật.”
Chỉ thích nếu chúng có bốn chân, cô chua chát nghĩ, và dùng răng cắn vào phía trong má mình, hi vọng rằng cơn đau sẽ khiến cô sao nhãng khỏi việc lo lắng anh có thể làm những gì với cô. Lối vào toà nhà mở toác ra phía trước cô như một cái miệng khổng lồ. Hơi cuồng loạn một chút, cô nhớ tới câu chuyện mẹ cô vẫn thường đọc cho cô hàng năm trước đây về Jonah bị nuốt bởi một con cá voi.
Chẳng có nhiều lựa chọn vì cái siết tàn nhẫn của anh trên cổ tay cô, cô theo anh tiến vào lối đi. Khi bóng râm đổ trên đầu họ, mũi Annie bị một mùi hỗn hợp sực nức nhưng không phải là hoàn toàn khó chịu xộc vào, đó là mùi của động vật và cỏ, ngũ cốc và da, tất cả bay lơ lửng thành luồng trong không khí. Khi mắt cô trở nên quen thuộc với bóng tối lờ mờ, cô bồn chồn liếc quanh. Được treo ở một cái đinh to ở trên tường bên trái cô là đồ cưỡi ngựa và dụng cụ của người chăm ngựa với các loại kiểu dáng khác nhau—yên cương cho xe một ngựa kéo, bàn chải, lược để trải bờm ngựa, đinh ghim chăn, rọ mõm, yên, và dây cương. Nhanh chóng kiểm tra, cô xác định được một vài dải dây da. Mồ hôi toát ra thành giọt trên gáy cô và chảy thành dòng một cách lạnh lẽo xuống lưng cô.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của cô trở thành hiện thực khi Alex thả tay cô ra và bước qua chỗ bức tường để lấy thứ gì đó xuống khỏi chiếc đinh. Khi anh quay lại về phía cô, Annie nhìn thoáng thấy một cái thòng lọng bằng da đung đưa nơi nắm tay anh. Khi cô giật cái nhìn của mình trở lại khuôn mặt anh, cô thấy rằng anh đang mỉm cười, vẻ mặt anh dịu dàng một cách kỳ lạ. Cái nhìn đó đuổi đi mảnh dũng khí cuối cùng của cô. Nếu anh muốn trừng phạt cô, điều mà anh chắc chắn sẽ làm, sao anh có thể đứng đó và mỉm cười với cô theo cách đó?
Chạy trốn giờ đã là điều không thể. Chân cô cảm thấy như thể đã mọc rễ rồi. Cô nhìn một cách sợ hãi vào vai anh—bờ vai rộng đầy cơ bắp che phủ bức tường phía sau anh. Áo sơ mi trắng thùng thình chỉ che dấu được một chút đường viền rõ ràng của những cơ bắp nơi ngực và cánh tay anh. Cô không muốn nghĩ đến việc sẽ cảm thấy thế nào khi anh đánh cô, nhưng thật không may, tâm trí phản bội của cô không thể tập trung vào điều gì khác.
Không hề báo trước, anh vung bàn tay cầm sợi dây da lên. Annie nhìn thoáng thấy dải dây da lao về phía mặt mình và phản ứng một cách đầy bản năng, cúi người về phía trước và ôm lấy eo để bảo vệ đứa con của cô.
Alex quá ngạc nhiên khi Annie cong gập người về phía trước đến nỗi trong một lúc tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó và nhìn cô chằm chằm, miệng há hốc ra. Anh định đưa cô tới phía đối diện cuối chuồng ngựa. Rosy, một trong những cô ngựa cái của anh, vừa mới sinh một chú ngựa con. Mặc dù con ngựa mẹ có tật không thể sửa được là hay cắn người, con của nó là một sinh vật nhỏ dễ thương đến đáng ghét, tất cả chân và tai, với thú vui mút bất cứ thứ gì lọt vào mắt nó, khuy áo, ngón tay, khuỷu tay, hay bất cứ thứ gì khác nó nghĩ có thể có sữa. Alex nghĩ Annie có thể sẽ thích nhìn nó.
“Annie?” anh cuối cùng cũng xoay xở để nói được.
Cô không nhìn lên khi anh gọi tên cô. Phán đoán từ cách cô ôm lấy eo mình, anh bất thình lình nghĩ có thể cô đang bị đau. Mối quan tâm đầu tiên của anh là đứa trẻ, và cả tá những khả năng rượt đuổi qua trí não anh. Cô đã làm mình bị thương khi lanh thang trong rừng? Một viễn cảnh khủng khiếp việc cô bị sảy thai ngay tại đây, trong chuồng ngựa này, nhấn chìm anh. Thả rơi sợi dây khoá mõm ngựa anh vừa lấy xuống từ cái đinh, anh tóm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô và cố gắng, nhưng không được thành công cho lắm, để khiến cô đứng thẳng dậy.
Cô đang run rẩy. Run rẩy một cách khủng khiếp. Alex quẳng một cái nhìn vô vọng về phía ngôi nhà, ước rằng Maddy ở bên họ. Khi có liên quan đến những chứng bệnh của nữ giới, đặc biệt những thứ có liên quan đến việc bầu bí, anh hoàn toàn chẳng biết tí gì hết. Anh nên ôm cô ấy về nhà? Hay cho cô nằm xuống?
“Lạy Chúa Giê-xu!”
Cúi người sang một bên, anh vuốt tóc cô một cách vô ích, cố gắng vén những lọn tóc xoăn hoang dã để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô. Anh cuối cùng đành phải quỳ xuống và vươn cổ ra để có thể nhìn vào trong mắt cô.
“Annie em yêu? Em đau ở đâu à?”
Qua vẻ tái nhợt của cô, Alex biết cô đang sợ gần chết. Mọi câu chuyện khủng khiếp anh đã từng nghe về việc phụ nữ mang bầu bị xảy thai và chảy máu đến chết quay trở lại ám ảnh anh. Ý nghĩ Annie đang chết—Chúa ơi, cô quá đỗi đáng yêu, đáng yêu một cách tuyệt vời đến nỗi không thể tin được.
Nửa như tin rằng sẽ nhìn thấy máu thấm ướt qua lớp vải màu hồng, anh liếc đầy đau khổ và lo lắng về phía chiếc váy dài đến đầu gối cô. Không có gì hết. Đó là dấu hiệu tốt, đúng không? Không xuất huyết. Sau đó lại một lần nữa, có lẽ cô chưa chảy máu nặng đến mức đó.
“Em yêu, em bị đau ở đâu? Em có thể chỉ cho anh được không?”
Đôi mắt xanh mở to như chiếc đĩa nhìn chằm chằm vào anh từ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy buồn khổ của cô. Vuốt tóc cô cho thẳng xuống anh khum hai tay nâng lấy gò má cô.
“Annie, em có tự làm mình bị thương không? Chỉ cho anh, em yêu. Ở đây à?” Anh hạ một tay xuống để chạm vào eo cô. “Nó đau như thế nào?”
Cô thình lình giật mạnh người ra khỏi anh một cách kịch liệt và lúng túng bước sang bên một bước. Sau đó cô đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào cái gì đó dưới mặt đất. Anh theo cô nhìn chăm chăm vào sợi dây da, não anh không có bất cứ mối liên hệ nào cho tới khi cô bức cái nhìn của mình trở lại tay anh.
Bàn tay trống rỗng của anh.
Khi đó Alex mới vỡ lẽ. Trong một thoáng thật khủng khiếp, ruột gan anh xoắn lại kịch liệt đến nỗi anh nghĩ anh có thể sẽ nôn mất. Mọi việc từ từ tua chậm lại, anh thấy bản thân mình kéo cô ra khỏi ghế ngay sau khi Maddy quở mắng cô. Đưa cô xuống dưới nhà. Ra ngoài. Qua vườn. Vào trong chuồng ngựa. Khi anh vung chiếc dây bịt mõm ngựa về phía cô, anh chỉ muốn chỉ đường dẫn tới ngăn chuồng của Rosy, nhưng Annie đã nghĩ anh muốn đánh cô.
Cuồng nộ... bùng nổ trong đầu Alex thành một màu đỏ sậm mù quáng. Nếu James Trimble ở trong tầm với của anh giờ phút này, anh chắc sẽ giết ông ta. Anh siết chặt tay mình thành một nắm đấm nhức nhối.
Annie mới là vấn đề, không phải lão bố con hoang chết tiệt của cô. Bình tĩnh, anh phải giữ bình tĩnh. Để làm được điều đó, anh ép phổi mình mở ra, hít vào một hơi run rẩy. Khi anh thở ra, khuôn mặt cô nhoà đi qua làn sương mù giận dữ trong anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai sợ hãi nhiều như thế. Muốn một cách tuyệt vọng muốn gột đi cái nhìn đó khỏi gương mặt cô, anh sục sạo khắp tâm trí mình cách nào đó—bất cứ cách nào—để anh có thể trấn an cô. Sinh vật nhỏ bé đáng thương không hiểu bất cứ điều gì anh nói với cô. Lần duy nhất anh đã thành công trong việc giao tiếp với cô, anh đã phải vẽ tranh để cho cô hiểu.
Vẽ tranh... Hành động có sức nặng hơn lời nói. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ được cách nào đó để trông vô hại. Một nhiệm vụ không hề dễ dàng khi cô gái anh muốn thuyết phục có kích cỡ chỉ bằng nửa anh và cực kỳ sợ hãi.
Chỉ ngờ ngợ nhận thức được những hành động của mình hay cơn bốc đồng đã xúi giục chúng, Alex khoanh chân và không hề câu nệ ngồi xuống nền đất bẩn. Đó là ý tưởng hay nhất anh có thể nghĩ được, anh hi vọng là cô có thể cảm thấy ít bị đe dọa hơn nếu anh đặt bản thân mình vào trong một tư thế bất lợi về mặt thể chất. Dẫu không phải điều đó sẽ khiến cô có thêm ưu thế gì. Sau khi đã làm việc với lũ ngựa hầu hết cuộc đời mình, anh đã học cách di chuyển nhanh nhẹn hơn hầu hết những người khác, một khả năng đã cứu cái mông anh hơn một lần. Nếu cô quyết định chạy trốn, anh có thể bật dậy trước khi cô có thể quay người.
Một cái gì đó lạnh và ẩm ướt thấm qua một bên ống quần của anh. Không quan tâm tới những thứ bẩn thỉu anh ngồi phải, anh giữ sự chú ý của mình tập trung vào Annie. Chúa phù hộ cô, cô trông không hề có khả năng chạy trốn. Chân cô run rẩy nhiều đến nỗi anh rất ngạc nhiên là đầu gối cô không va vào nhau lách cách.
Không thể nghĩ được bất cứ việc gì khác anh có thể làm để làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô, Alex can đảm thử nở nụ cười. Một nụ cười kinh khiếp, không tự nhiên, khiến khuôn mặt anh như nứt ra, nhưng đó là thứ tốt nhất anh có thể tập hợp lại được. Qua màn tóc đen rối bù, cô há hốc miệng nhìn anh cứ như thể anh đã điên rồi. Và có thể anh đã điên. Một người đàn ông trưởng thành, luẩn quẩn quanh chỗ đầy phân ngựa và cười toe toét cứ như thể anh thích thế? Nếu anh không đủ tiêu chuẩn để bị tống vào trại thương điên, sẽ không có ai đủ hết.
Trên đôi chân dường như vẫn không đủ khả năng để giữ cô đứng thẳng, cô xoay xở để lùi lại một bước. Sau đó cô quay người và chạy khỏi chuồng ngựa. Alex nhìn theo cô, nhẹ nhõm không lời nào tả được khi anh thấy cô hướng về phía ngôi nhà. Ý nghĩ phải đuổi theo cô xuyên qua khu rừng chẳng hay ho chút nào. Ý nghĩ bắt được cô cũng vậy. Cô nhỏ đanh đá này không chơi đẹp.
Dường như đã thành thói quen khi chẳng có gì trong cuộc sống của anh đi đúng hướng hết, Alex định lấy tay lên xoa mặt. Ở những giây cuối cùng, anh kịp dừng bản thân mình lại. Có cái gì đó màu nâu bị dính ở trong lòng bàn tay anh. Anh thận trọng ngửi ngửi. Sau đó, mặc kệ bản thân mình, anh phá ra cười khụt khịt.
“Cậu chủ Alex?”
Một giọng nam giới đầy ngạc nhiên vang tới từ phía sau Alex. Anh nhìn qua vai mình và thấy Deiter, người đưng đầu việc quản ngựa của anh, đứng ở ngưỡng cửa phòng kho. Dáng người mảnh khảnh với mái tóc xám, người đàn ông đó có khuôn mặt giống một miếng thịt bò sấy. “Gì vậy, Deiter?”
“Cậu không sao chứ?”
Câu hỏi khiến Alex phá ra cười lần nữa, lần này dữ dội hơn. Khi cơn buồn cười của anh cuối cùng cũng lắng xuống, Deiter hỏi, “Nhân tiện, cậu làm gì dưới đó thế?”
“Tôi cũng không chắc lắm. Nó có vẻ là một ý hay khi đó.”
“Cần giúp gì không?”
Alex thở dài. “Thực tế là tôi tin rằng tôi sẽ cần tất cả những sự giúp đỡ tôi có thể có được.”
Mặc kệ những nỗ lực của Alex và Maddy để ngăn chặn, Annie biến mất gần như mỗi buổi chiều tuần tiếp theo, điểm đến của cô không một ai biết ngoại trừ cô. Maddy cố gắng trông coi cô thật kỹ, nhưng bằng cách nào đó Annie vẫn xoay xở để lẻn đi được. Sau mỗi lần cô biến mất, Alex đều được triệu tập về nhà, những người hầu chia thành từng đội, và cửa sổ cả ba tầng nhà đều được kiểm tra.
Không một cái nào trong số chúng từng tìm thấy là bị mở chốt.
Vậy thì... nếu không phải ở ngoài, Annie có thể đi đâu? Câu hỏi khiến tất cả mọi người ở Montgomery Hall đều hoang mang, từ Alex và Maddy xuống tới cậu nhóc nhỏ tuổi nhất làm việc ở chuồng ngựa. Vào cuối tuần, Alex quá bối rối, anh sắp sửa đồng ý với Maddy và bắt đầu tin rằng Annie có những khả năng ma thuật biến mất vào trong không khí.
Ngoại trừ một việc rất nhỏ. Sao cô lại dính bẩn nhiều thế?
Một buổi chiều. Một tuần kể từ cái ngày Annie lần đầu tiên biến mất, Alex bị triệu tập về nhà và được Maddy thông báo rằng bí ẩn của họ cuối cùng đã được làm sáng tỏ.
“Tôi láu cá hơn cô ấy,” bà đầy tự hào nói với Alex. “Giả vờ là tôi thật sự đang bận rộn với thứ gì đó. Đợi cô nhóc lẻn đi, và sau đó tôi đi theo cô ấy. Cậu không bao giờ đoán được cô bé đó chuồn đi đâu đâu, Cậu chủ Alex. Cả triệu năm nữa cậu cũng không đoán ra được.”
Alex chăm chú nhìn bà quản gia của mình vẻ đầy mong đợi. Khi anh nhận ra bà không có ý định nói thêm gì nữa, anh nghiến răng. “Maddy, nói cho tôi đi, vì Chúa. Cô ấy đi đâu?”
“Tầng gác mái!” bà thông báo cho anh, cười rạng rỡ đầy hài lòng. “Lên trên tầng gấc mái chết tiệt đó.”
“Làm thế nào? Bà bảo đảm với tôi—không có nghi ngờ gì hết, nhớ chứ—là bà đã khoá nó lại. Bà không kiểm tra nó à?”
“Tôi có chìa khoá,” bà nhắc nhở anh. “Tôi không thấy sự cần thiết nào phải kiểm tra cả, biết chắc một khi tôi đã khóa thì nó không thể mở ra được.”
“Nhưng nó rõ ràng là không khoá!”
“Lại là Henry,” bà nói như thể giải thích.
“Henry?”
“Khi cậu thay cái két sắt trong phòng làm việc, tôi bảo cậu ta đem cái cũ lên tầng gác mái. Cậu ta chắc hẳn đã quên khoá cửa. Khi tôi hỏi, cậu ta đảm bảo với tôi là mình đã khoá, và tôi thấy không có lý do gì để nghi ngờ lời nói của cậu ấy hết.”
Alex thở dài. “Tin là Henry đã khoá nó trong khi cậu ta không. Tôi đáng lẽ nên tự mình kiểm tra.” Liếc lên phía đầu cầu thang tầng hai, anh cau mày. “Gác mái? Trong tất cả những chỗ bẩn thỉu, ọp ẹp—” Anh lắc đầu. “Có Chúa mới biết vì sao cô ấy lên trên đó?”
“Cậu nói đúng rồi đấy. Đó là lý do tôi cho người gọi cậu, để lên đưa cô ấy xuống. Tôi đi cũng được, nhưng cậu biết tôi ghét chuột thế nào rồi đấy. Frederick muốn lên, nhưng Annie không tiếp xúc nhiều với cậu ta lắm, tôi không muốn cô ấy bị sợ hãi. Với vận may hiện giờ của chúng ta, cô ấy sẽ thử chạy trốn và bước vào một trong những cái bẫy chuột ấy.”
Ngay cả khi những cái bẫy chuột không có lò xo trên tầng gác mái không phải là nỗi lo lắng duy nhất của Alex, như anh nhớ lại, tầng trên cùng bày la liệt chúng. Điều khiến anh lo lắng hơn là tầng gác mái có thể rất ngột ngạt vào thời gian này trong năm, chưa nhắc đến việc tối tăm, bụi bặm và tràn ngập nhện. Những con nhện đen làm chủ nơi đó, và nó không phải là một ý nghĩ thoải mái gì cho cam.
Alex vượt qua Maddy và đi tới chỗ những bậc cầu thang.
“Cậu có muốn tôi bảo Frederick lên đó để giúp cậu tìm không?” bà gọi theo.
Anh không dừng bước. “Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy cô ấy. Cứ tiếp tục công việc của mình đi, Maddy. Tôi sẽ đưa cô ấy xuống.”
Cầu thang dẫn tới tầng gác mái toạ lạc ở tầng ba dãy nhà bên trái. Tưởng tượng ra Annie với vết nhện cắn chí mạng, Alex chạy trên những bậc cầu thang hẹp dốc và đầy nguy hiểm với tốc độ rất dễ gây tai nạn. Cánh cửa, han rỉ vì đã lâu không được dùng đến, kêu kèn kẹt khi anh đẩy nó mở ra. Ước rằng anh đã nghĩ tới việc mang theo đèn lồng, anh bước vào một vùng tối mờ mờ. Nguồn sáng duy nhất đến từ những khung cửa sổ hình tam giác được đặt một cách rất khoa học trên mái nhà, hiệu suất của chúng bị ảnh hưởng bởi bụi đất. Mùi của bụi đất và nấm mốc khiến mũi anh cháy bỏng..
Trong khi anh dừng lại xác định phương hướng và cho phép mắt mình điều chỉnh lại, anh nghe thấy những tiếng chạy nhốn nháo khe khẽ khiến máu anh đông cứng lại. Chuột bọ. Mặc dù anh không bao giờ thú nhận với bất cứ ai, anh dấu giếm một nỗi sợ hãi hoàn toàn vô lý về những sinh vật nhỏ bẩn thỉu này. Anh không chắc là tại sao. Anh có thể xử lý lũ rắn. Lũ nhện khó có thể khiến anh dừng lại. Anh thậm chí còn không hề sợ hãi gì những động vật ăn thịt to lớn. Nhưng chuột? Một trong những trường hợp hiếm hoi khi một con được nhìn thấy ở dưới nhà, anh rất muốn noi gương Maddy và đứng trên ghế cho tới khi and Frederick tới để trục xuất nó đi.
Mồ hôi vã ra trên trán anh. Bên phải anh vang lên tiếng sột soạt, sau đó là tiếng gặm nhấm. Da trên lưng và cánh tay anh nổi đầy gai ốc. Giê-xu. Trong suốt những năm qua, anh đã chinh phục nỗi sợ hãi của mình đủ để thỉnh thoảng đối mặt với một vài con chuột. Vì niềm kiêu hãnh của mình, anh không có chọn lựa nào khác. Nhưng một đàn? Anh cảm thấy như thể Goliath đang phải đối mặt với David vậy. Chỉ là, trong lần đương đầu này, David tăng lên theo cấp số nhân.
Khi mắt anh trở nên quen thuộc với ánh sáng lờ mờ, Alex có thể nhận ra những hình dáng xung quanh anh. Cái két sắt được thay. Một vài món nội thất cũ. Tấm gương đã một thời tô điểm đầy duyên dáng nơi phòng khách nhưng giờ phủ đầy bụi bặm nên không còn phản chiếu bất cứ chút ánh sáng nào. Được dựng giữa hai chồng hộp, anh nhìn thấy một vài bức tranh sơn dầu được phủ khăn và buộc lại với nhau. Ở phần đáy đống lộn xộn là một chồng những thứ trông có vẻ như đám xoong chảo. Mọi thứ được phủ lên một lớp bụi dày, và mạng nhện chăng đầy từ đồ vật này đến đồ vật kia, trên lớp mạng có cấu trúc phức tạp của chúng được tô điểm bởi những con sâu bướm đã chết và những loài côn trùng không may khác. Nơi này không phù hợp cho người hay vật. Vậy mà Annie lại ở đâu đó trên này.
Bước lên phía trước, anh đá chân vào một cái rương cũ. Con bà nó. “Annie!” anh gọi một cách cộc cằn. Liều lĩnh tiến thêm vài bước nữa, anh trượt chân vào một chiếc vạc sắt khổng lồ đã một thời được dùng để luộc áo quần. “Đồ chết dẫm!” anh nói dưới hơi thở của mình. Sau đó, to hơn, “Annie, em ở đâu?”
Khi anh len lỏi qua một đống những đồ đạc vứt đi đã được thu thập qua ngần ấy năm, Alex nhắc nhở bản thân rằng vợ anh không có khả năng trả lời anh. Anh quả là một thằng ngốc khi hét lên như thể mong đợi một câu trả lời vậy. Mặt khác, tầng gác mái, gần như rộng bằng ba tầng nhà bên dưới, anh không thích thú cái ý nghĩ tìm kiếm mỗi một mét vuông. Không khi việc thiếu ánh sáng khiến anh gần như mù dở và chuột thì chạy nhốn nháo trong bóng tối.
“Annie? Ra đây nào, em yêu. Maddy đã sắp trà và bánh ngọt đợi em đấy.” Đó không hẳn là một lời nói dối. Khi anh đưa được cô gái xuống nhà, anh sẽ quan tâm tới việc cô được tặng cho một buổi tiệc chiêu đãi. Bất cứ cái gì phỉnh phờ được cô ra khỏi chỗ trốn của mình. “Em có nghe thấy anh không? Bánh ngọt. Chết tiệt!” Alex cúi người để xoa đầu gối, thứ đã kết nối một cách đau đớn với góc nhọn của một chiếc két sắt kiểu cổ. “Em yêu? Anh biết em ở đâu đó trên này. Em mau ra đây đi? Được chứ? Ở trên này không an toàn.”
Khi anh đứng thẳng dậy, Alex nghe thấy một âm thanh anh nghĩ vang đến từ phía trái nhà phía đông. Không phải là những âm thanh sột soạt, giống tiếng những cú đánh hơn. Rõ ràng là quá to cho chuột nhà hay—Chúa tha tội—chuột cống. Nhẹ nhõm vì ít nhất là xác định được vị trí chung chung của Annie, anh quay người và tiến về phía đó. Anh cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ khi nhận thấy lối đi đã được dọn quang vài tấc đằng sau cánh cửa, gần như cô đã đẩy đồ đạc sang một bên để chúng không cản lối. Anh co rúm lại trước ý nghĩ cô di chuyển những đồ vật nặng. Nếu lo âu mà có thể gây chết người, cô gái này sẽ khiến anh sớm xuống mồ mất thôi.
Khi anh tới gần phần phía đông của tầng gác mái, ánh sáng dường như chiếu rõ hơn. Cân nhắc về nguồn phát sáng, anh nhớ có những khung cửa sổ bên sườn tầng áp mái ở trái nhà này. Bị hấp dẫn bởi ánh sáng, anh di chuyển tới một cách vững vàng, cách vài giây lại gọi váng lên. Ngay cả nếu Annie không hiểu được anh, ít nhất cô sẽ không bị giật mình khi anh tìm được cô.
Bước quanh một bức tường ngăn, Alex cuối cùng cũng tìm được con mồi của anh. Anh dừng lại, gần như không thể tin được vào mắt mình. Annie... không hẳn là Annie mà anh biết. Mặc một chiếc váy buổi sáng màu hồng với đôi giày khiêu vũ bằng da dê màu đen cô chắc hẳn đã lục ra được từ những chiếc rương của người mẹ kế đã mất của anh, cô thật sự là một hình ảnh thời trang, mặc dù đã lỗi mốt. Với mái tóc đen rối tung và một lọn tóc được túm hơi lệch ở đỉnh đầu, thứ được cô giữ lại bằng một mảnh đăng-ten, cô phô ra một hình ảnh nhìn nghiêng hoàn hảo như được chạm khắc, người phụ nữ đáng yêu nhất anh đã từng thấy, điều mà gần như là không.
“Annie, cái quái gì thế này?”
Không có trả lời. Không ngay cả một cái giật mình để biểu thị là cô nghe thấy anh.
Quá choáng váng đến nỗi không thể di chuyển được, Alex chỉ đơn giản là đứng đó và há hốc miệng. Annie vẫn tiếp tục công việc của mình, và là một công việc bận rộn. Bằng những đồ đạc thừa, cô đã tạo ra được một thứ kiểu như là phòng khách, thứ mà anh chú ý là đầy mạng nhện và bụi đất. Trên chiếc bàn ba chân được kê một chiếc sọt ở một góc, cô đặt một bộ đồ sứ nứt vỡ và đang giả vờ mời.
Những vị khách tưởng tượng của cô, những hình nộm nam và nữ cô đã tạo ra bằng cách nhồi những bộ quần áo cũ, ngồi trên hai trong ba chiếc ghế không đồng bộ cô đã chiếm đoạt từ đâu đó trong tầng gác mái. Quý ông là một anh chàng bảnh bao mặc một bộ vét xám cũ rích, quý cô cũng thanh lịch như thế với bộ váy màu xanh da trời đã bạc màu được trang trí với những dải đăng-ten màu vàng. Đầu của chúng, được làm từ những đôi tất trắng cuộn tròn lại, được tô điểm thêm bằng những chiếc mũ, của người đàn ông là chiếc mũ quả dưa bằng nỉ, của người phụ nữ là một chiếc mũ với những bông hoa bằng lụa rủ xuống với một lớp mạng che đi phần phía trên khuôn mặt của cô ta.
Alex không thể không mỉm cười. Đúng là một điều kỳ diệu khi Maddy không phàn nàn về việc Annie làm những đôi tất dần biến mất. Nhìn qua các món đồ, cô gái cũng đã lén lấy quả dâu từ bàn ăn sáng. Những vị khách được nhồi bằng vải của cô được trang điểm bằng một màu đỏ cực kỳ đáng ngờ là màu của quả mâm xôi.
“Annie, chuyện này thật không thể tin được!” Alex gọi to, và hoàn toàn nói thật lòng. “Thật là khéo léo! Có cái gì em không—”
Anh dừng lại và nhìn khi cô rót ấm trà tưởng tượng. Nở một nụ cười lịch thiệp với các vị khách của mình, cô bắt đầu động đậy môi. Mặc dù cô không thốt ra bất cứ âm thanh nào, cô trông hoàn toàn như thể đang nói. Mỗi một chuyển động của cô đều chính xác và lưu loát, y như một quý cô.
“Đường?” cô hỏi quý ông khi nâng bát đường lên mời. Sau đó liếc về phía ánh nắng tràn qua những ô cửa sổ, cô nói, “Ồ, không phải một ngày đẹp trời sao?” Ít nhất đó là điều anh nghĩ cô đã nói. Không thạo trong việc đọc môi, anh không thể chắc chắn. Sau đó, cô tiếp tục nói, nhưng anh thấy rất khó để theo kịp những lời đó.
Những lời đó... Lạy Chúa lòng lành. Dù có phát ra âm thanh hay không, cô vẫn đang nói. Thật sự là đang nói. Nó giống như nhìn một đứa trẻ đang chơi trò đóng giả vậy. Chỉ có điều cô không phải là trẻ con. Và đây không chỉ là trò đóng giả với cô, mà là hiện thực. Hiện thực duy nhất của cô.
Annie không hề biến mất vào trong không khí, như Maddy gần như đã tin. Cô đã lẻn từ thế giới này vào một thế giới khác.
Một lần, hàng năm trước, Alex đã bị một con ngựa giống hoàn toàn trưởng thành đá vào bụng. Cú đá đó khiến anh loạng choạng. Trong một vài giây dài như bất tận, anh đã không thể thở được. Tầm nhìn của anh nhoà đi. Trong một khoảnh khắc điên rồ, anh thậm chí còn cảm thấy như thể tim anh đã ngừng đập. Đó là cảm giác anh đang cảm thấy lúc này. Cứ như thể, trong một khoảnh khắc lơ lửng, mọi thứ bên trong anh chao đảo rồi dừng lại.
Khi cảm giác bắt đầu chầm chậm trở lại với cơ thể anh, đau đớn đi cùng với nó—một cảm giác đau đớn đến khắc nghiệt, khiến não như đông cứng lại tập trung trong ngực anh. Anh đã nghe người ta nói tim họ như vỡ vụn ra. Một vài lần trong cuộc đời mình, bản thân anh thậm chí cũng đã từng nói câu đó. Nhưng cho tới bây giờ, câu thành ngữ đó thật sự không có ý nghĩa. Sau rốt thì trái tim con người thật ra đâu có vỡ vụn. Nó không bị chia ra, từng mảnh từng mảnh một, và rơi, cùng với bao tử, xuống tới tận chân.
Địa ngục chết tiệt là nó không như thế.
Annie Trimble, kẻ ngẩn ngơ của thị trấn. Chỉ có điều là cô chẳng hề ngẩn ngơ tí nào. Cô bị điếc. Điếc đặc. Và Chúa tha thứ cho anh, anh đã mù đặc.
(Hết chương 11)
Trong quá khứ, Annie đã chịu đựng việc bị đánh đập, hầu hết chúng được giới hạn bởi cha cô và phòng làm việc của ông, tất cả với dải dây da mài dao cạo râu. Từ kinh nghiệm đó, cô biết rằng sự đau đớn chỉ kéo dài trong một thoáng và những vết thâm tím sẽ mờ đi trong vòng vài ngày. Nhưng đó là cha cô trừng phạt cô. Alex Montgomery to lớn gấp đôi ông và khoẻ hơn rất rất nhiều.
Trong một thoáng chỉ ngắn như một nhịp tim, cô nghiêm túc cân nhắc đến việc chạy trốn khỏi anh. Nhưng trước khi cô có thể hành động một cách bốc đồng, cô nhớ tới đứa trẻ cô được cho là đang mang. Nếu, như cô nghi ngờ, nếu nó được bao bọc bởi một lớp mỏng như vỏ trứng, cô không thể mạo hiểm được. Cố gắng chạy trốn khỏi Alex Montgomery rõ ràng là đầy rủi ro. Chân anh ta dài với những cơ bắp khoẻ mạnh. Chỉ cách anh ta có một bước chân, cô chẳng có cơ may nào. Và khi anh ta bắt được cô? Chỉ nghĩ tới việc đó thôi cũng là không thể chịu đựng được rồi. Trứng, Annie biết, bị vỡ rất dễ dàng. Cô nghi ngờ việc cô có thể trụ vững được khi lực của cánh tay anh siết lại quanh eo cô.
Khi anh dẫn cô ra ngoài hành lang, cô điên cuồng lục lọi trong trí não mình cách nào đó để có thể nói cho anh cô đã không lẻn ra ngoài. Tất cả những gì cô làm là đi tới nơi bí mật trong chốc lát. Việc đó thì có hại gì chứ? Ở nhà cô làm thế suốt đấy thôi. Gần như là hàng ngày vào mùa mưa. Mẹ cô chẳng bao giờ quan tâm chứ đừng nói đến giận dữ.
Kéo cô đi theo sau mình, Alex bước đi với cơ hông buông lỏng, những dải chân mạnh mẽ khiến máu cô như đông lại. Nhìn vai anh đu đưa, cô nhớ lại buổi sáng cô nhìn thấy anh không mặc áo. Tất cả sức mạnh đó, và giờ anh sẽ trút cả lên cô.
Annie tin chắc anh sẽ đưa cô tới phòng làm việc của mình giống như cha cô vẫn thường làm. Thay vào đó, khi họ xuống dưới nhà, anh hướng thẳng tới cánh cửa lối ra vào. Giữ chặt cổ tay cô, anh nhét tay kia vào túi quần. Trong có vài giây, anh rút ra một chiếc chìa khoá, và kéo cô tới chỗ cổng vòm.
Đoán được ý định của anh, tim Annie bắt đầu đập thình thịch một cách điên cuồng trong lồng ngực, và cô sợ sệt liếc quanh. Anh định đưa cô đi đâu? Theo sự đánh giá của cô chỉ có một lý do giải thích cho việc anh đưa cô ra ngoài; anh không muốn bất cứ ai trong nhà mình biết anh trừng phạt cô khắt khe đến đâu.
Ôi, lạy Chúa... Annie sợ đến nỗi cô khó có thể suy nghĩ được. Cô ném cho anh một cái nhìn van vỉ, nhưng anh quá bận tâm tới việc nhìn ngó xung quanh để mà chú ý. Bất thình lình anh mỉm cười, biểu tình trên mặt đầy cương quyết, và dẫn cô xuống những bậc cửa trước, rẽ sang phải, nơi họ gặp đường chính. Vòng qua góc nhà, họ bước vào một khu vườn tuyệt đẹp, được cắt chéo một cách khéo léo bởi những con lối đi nhỏ lát đá. Hoa hồng nở bạt ngàn, với những hằng hà sa số những sắc hồng và đỏ tạo thành những mảng màu rực rỡ trên nền xanh đậm của cỏ và những bụi cây được cắt tỉa nghệ thuật.
Kéo cô đi song song với mình, bước chân anh chậm lại, chính xác cứ như thể anh muốn cô thưởng thức cuộc tản bộ. Tất cả những gì Annie có thể nghĩ tới là trận đánh đập sắp sửa trút xuống người cô. Lén liếc một cái vào khuôn mặt ngăm ngăm của anh, cô thấy cơn gió nhẹ luồn vào mái tóc như được nấu chảy của anh, khiến nó bay lất phất như những lọn sóng lười nhác quanh vầng trán cao. Cứ như thể anh cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cô, anh quay người và bắt gặp cô đang nhìn anh chăm chú. Cô nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, sau đó giật nảy mình khi anh nhẹ nhàng chạm vào má cô để vuốt một lọn tóc ra khỏi mắt cô.
Tia nhìn của họ như bị khoá lại. Chân Annie bất thình lình đông cứng. Nếu cô không nhìn nơi cô sẽ đi, cô biết cô sẽ bị trượt chân. Nhưng dù có đánh đổi cả cuộc đời mình, cô cũng không thể dứt ra khỏi đôi mắt màu hổ phách sáng bừng lên của anh.
“Em có thích hoa hồng không, Annie?”
Hoa hồng? Anh đang đưa cô đến nơi nào đó để đánh cô, và anh mong đợi cô ngưỡng mộ những đóa hồng của anh? Sự chú ý của cô bắt đầu hướng vào nụ cười của anh—một nụ cười toe toét lười biếng và hơi lệch sang một bên khiến hàm răng trắng loé lên và những nếp gấp nơi khoé miệng anh sâu thêm. Anh trông không giận dữ, không một chút nào, và điều đó khiến cô sợ hơn tất thảy mọi thứ. Một người phải cực kỳ độc ác mới giáng một trận đòn lên ai đó ngay cả khi anh không giận cô ta.
Ngoảnh mặt đi, Annie nhìn thấy chuồng ngựa phía trước họ, và bước chân cô loạng choạng. Một lần, đã lâu lắm rồi, cha cô đã đưa cô tới kho chứa củi để trừng phạt cô. Trong ký ức của mình, chuyến đi tới kho chứa củi đó là trận đòn đau đớn nhất trong cuộc đời cô. Chân cô nhũn ra như nước. Cộng thêm điều đó là cảm giác tê cứng ở chân, thật khó để cô vẫn tiếp tục đứng chứ không nói đến là bước đi.
Y như cô nghĩ, Alex hướng thẳng đến chuồng ngựa. Khi họ tới chỗ ngôi nhà hẹp và dài với lối đi mở ở phía cuối chạy dọc qua giữa nhà, anh quay người sang phía cô và nói, “Tôi biết là em thích động vật.”
Chỉ thích nếu chúng có bốn chân, cô chua chát nghĩ, và dùng răng cắn vào phía trong má mình, hi vọng rằng cơn đau sẽ khiến cô sao nhãng khỏi việc lo lắng anh có thể làm những gì với cô. Lối vào toà nhà mở toác ra phía trước cô như một cái miệng khổng lồ. Hơi cuồng loạn một chút, cô nhớ tới câu chuyện mẹ cô vẫn thường đọc cho cô hàng năm trước đây về Jonah bị nuốt bởi một con cá voi.
Chẳng có nhiều lựa chọn vì cái siết tàn nhẫn của anh trên cổ tay cô, cô theo anh tiến vào lối đi. Khi bóng râm đổ trên đầu họ, mũi Annie bị một mùi hỗn hợp sực nức nhưng không phải là hoàn toàn khó chịu xộc vào, đó là mùi của động vật và cỏ, ngũ cốc và da, tất cả bay lơ lửng thành luồng trong không khí. Khi mắt cô trở nên quen thuộc với bóng tối lờ mờ, cô bồn chồn liếc quanh. Được treo ở một cái đinh to ở trên tường bên trái cô là đồ cưỡi ngựa và dụng cụ của người chăm ngựa với các loại kiểu dáng khác nhau—yên cương cho xe một ngựa kéo, bàn chải, lược để trải bờm ngựa, đinh ghim chăn, rọ mõm, yên, và dây cương. Nhanh chóng kiểm tra, cô xác định được một vài dải dây da. Mồ hôi toát ra thành giọt trên gáy cô và chảy thành dòng một cách lạnh lẽo xuống lưng cô.
Nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất của cô trở thành hiện thực khi Alex thả tay cô ra và bước qua chỗ bức tường để lấy thứ gì đó xuống khỏi chiếc đinh. Khi anh quay lại về phía cô, Annie nhìn thoáng thấy một cái thòng lọng bằng da đung đưa nơi nắm tay anh. Khi cô giật cái nhìn của mình trở lại khuôn mặt anh, cô thấy rằng anh đang mỉm cười, vẻ mặt anh dịu dàng một cách kỳ lạ. Cái nhìn đó đuổi đi mảnh dũng khí cuối cùng của cô. Nếu anh muốn trừng phạt cô, điều mà anh chắc chắn sẽ làm, sao anh có thể đứng đó và mỉm cười với cô theo cách đó?
Chạy trốn giờ đã là điều không thể. Chân cô cảm thấy như thể đã mọc rễ rồi. Cô nhìn một cách sợ hãi vào vai anh—bờ vai rộng đầy cơ bắp che phủ bức tường phía sau anh. Áo sơ mi trắng thùng thình chỉ che dấu được một chút đường viền rõ ràng của những cơ bắp nơi ngực và cánh tay anh. Cô không muốn nghĩ đến việc sẽ cảm thấy thế nào khi anh đánh cô, nhưng thật không may, tâm trí phản bội của cô không thể tập trung vào điều gì khác.
Không hề báo trước, anh vung bàn tay cầm sợi dây da lên. Annie nhìn thoáng thấy dải dây da lao về phía mặt mình và phản ứng một cách đầy bản năng, cúi người về phía trước và ôm lấy eo để bảo vệ đứa con của cô.
Alex quá ngạc nhiên khi Annie cong gập người về phía trước đến nỗi trong một lúc tất cả những gì anh có thể làm là đứng đó và nhìn cô chằm chằm, miệng há hốc ra. Anh định đưa cô tới phía đối diện cuối chuồng ngựa. Rosy, một trong những cô ngựa cái của anh, vừa mới sinh một chú ngựa con. Mặc dù con ngựa mẹ có tật không thể sửa được là hay cắn người, con của nó là một sinh vật nhỏ dễ thương đến đáng ghét, tất cả chân và tai, với thú vui mút bất cứ thứ gì lọt vào mắt nó, khuy áo, ngón tay, khuỷu tay, hay bất cứ thứ gì khác nó nghĩ có thể có sữa. Alex nghĩ Annie có thể sẽ thích nhìn nó.
“Annie?” anh cuối cùng cũng xoay xở để nói được.
Cô không nhìn lên khi anh gọi tên cô. Phán đoán từ cách cô ôm lấy eo mình, anh bất thình lình nghĩ có thể cô đang bị đau. Mối quan tâm đầu tiên của anh là đứa trẻ, và cả tá những khả năng rượt đuổi qua trí não anh. Cô đã làm mình bị thương khi lanh thang trong rừng? Một viễn cảnh khủng khiếp việc cô bị sảy thai ngay tại đây, trong chuồng ngựa này, nhấn chìm anh. Thả rơi sợi dây khoá mõm ngựa anh vừa lấy xuống từ cái đinh, anh tóm lấy bờ vai mảnh khảnh của cô và cố gắng, nhưng không được thành công cho lắm, để khiến cô đứng thẳng dậy.
Cô đang run rẩy. Run rẩy một cách khủng khiếp. Alex quẳng một cái nhìn vô vọng về phía ngôi nhà, ước rằng Maddy ở bên họ. Khi có liên quan đến những chứng bệnh của nữ giới, đặc biệt những thứ có liên quan đến việc bầu bí, anh hoàn toàn chẳng biết tí gì hết. Anh nên ôm cô ấy về nhà? Hay cho cô nằm xuống?
“Lạy Chúa Giê-xu!”
Cúi người sang một bên, anh vuốt tóc cô một cách vô ích, cố gắng vén những lọn tóc xoăn hoang dã để anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô. Anh cuối cùng đành phải quỳ xuống và vươn cổ ra để có thể nhìn vào trong mắt cô.
“Annie em yêu? Em đau ở đâu à?”
Qua vẻ tái nhợt của cô, Alex biết cô đang sợ gần chết. Mọi câu chuyện khủng khiếp anh đã từng nghe về việc phụ nữ mang bầu bị xảy thai và chảy máu đến chết quay trở lại ám ảnh anh. Ý nghĩ Annie đang chết—Chúa ơi, cô quá đỗi đáng yêu, đáng yêu một cách tuyệt vời đến nỗi không thể tin được.
Nửa như tin rằng sẽ nhìn thấy máu thấm ướt qua lớp vải màu hồng, anh liếc đầy đau khổ và lo lắng về phía chiếc váy dài đến đầu gối cô. Không có gì hết. Đó là dấu hiệu tốt, đúng không? Không xuất huyết. Sau đó lại một lần nữa, có lẽ cô chưa chảy máu nặng đến mức đó.
“Em yêu, em bị đau ở đâu? Em có thể chỉ cho anh được không?”
Đôi mắt xanh mở to như chiếc đĩa nhìn chằm chằm vào anh từ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy buồn khổ của cô. Vuốt tóc cô cho thẳng xuống anh khum hai tay nâng lấy gò má cô.
“Annie, em có tự làm mình bị thương không? Chỉ cho anh, em yêu. Ở đây à?” Anh hạ một tay xuống để chạm vào eo cô. “Nó đau như thế nào?”
Cô thình lình giật mạnh người ra khỏi anh một cách kịch liệt và lúng túng bước sang bên một bước. Sau đó cô đông cứng lại, nhìn chằm chằm vào cái gì đó dưới mặt đất. Anh theo cô nhìn chăm chăm vào sợi dây da, não anh không có bất cứ mối liên hệ nào cho tới khi cô bức cái nhìn của mình trở lại tay anh.
Bàn tay trống rỗng của anh.
Khi đó Alex mới vỡ lẽ. Trong một thoáng thật khủng khiếp, ruột gan anh xoắn lại kịch liệt đến nỗi anh nghĩ anh có thể sẽ nôn mất. Mọi việc từ từ tua chậm lại, anh thấy bản thân mình kéo cô ra khỏi ghế ngay sau khi Maddy quở mắng cô. Đưa cô xuống dưới nhà. Ra ngoài. Qua vườn. Vào trong chuồng ngựa. Khi anh vung chiếc dây bịt mõm ngựa về phía cô, anh chỉ muốn chỉ đường dẫn tới ngăn chuồng của Rosy, nhưng Annie đã nghĩ anh muốn đánh cô.
Cuồng nộ... bùng nổ trong đầu Alex thành một màu đỏ sậm mù quáng. Nếu James Trimble ở trong tầm với của anh giờ phút này, anh chắc sẽ giết ông ta. Anh siết chặt tay mình thành một nắm đấm nhức nhối.
Annie mới là vấn đề, không phải lão bố con hoang chết tiệt của cô. Bình tĩnh, anh phải giữ bình tĩnh. Để làm được điều đó, anh ép phổi mình mở ra, hít vào một hơi run rẩy. Khi anh thở ra, khuôn mặt cô nhoà đi qua làn sương mù giận dữ trong anh. Anh chưa bao giờ nhìn thấy ai sợ hãi nhiều như thế. Muốn một cách tuyệt vọng muốn gột đi cái nhìn đó khỏi gương mặt cô, anh sục sạo khắp tâm trí mình cách nào đó—bất cứ cách nào—để anh có thể trấn an cô. Sinh vật nhỏ bé đáng thương không hiểu bất cứ điều gì anh nói với cô. Lần duy nhất anh đã thành công trong việc giao tiếp với cô, anh đã phải vẽ tranh để cho cô hiểu.
Vẽ tranh... Hành động có sức nặng hơn lời nói. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ được cách nào đó để trông vô hại. Một nhiệm vụ không hề dễ dàng khi cô gái anh muốn thuyết phục có kích cỡ chỉ bằng nửa anh và cực kỳ sợ hãi.
Chỉ ngờ ngợ nhận thức được những hành động của mình hay cơn bốc đồng đã xúi giục chúng, Alex khoanh chân và không hề câu nệ ngồi xuống nền đất bẩn. Đó là ý tưởng hay nhất anh có thể nghĩ được, anh hi vọng là cô có thể cảm thấy ít bị đe dọa hơn nếu anh đặt bản thân mình vào trong một tư thế bất lợi về mặt thể chất. Dẫu không phải điều đó sẽ khiến cô có thêm ưu thế gì. Sau khi đã làm việc với lũ ngựa hầu hết cuộc đời mình, anh đã học cách di chuyển nhanh nhẹn hơn hầu hết những người khác, một khả năng đã cứu cái mông anh hơn một lần. Nếu cô quyết định chạy trốn, anh có thể bật dậy trước khi cô có thể quay người.
Một cái gì đó lạnh và ẩm ướt thấm qua một bên ống quần của anh. Không quan tâm tới những thứ bẩn thỉu anh ngồi phải, anh giữ sự chú ý của mình tập trung vào Annie. Chúa phù hộ cô, cô trông không hề có khả năng chạy trốn. Chân cô run rẩy nhiều đến nỗi anh rất ngạc nhiên là đầu gối cô không va vào nhau lách cách.
Không thể nghĩ được bất cứ việc gì khác anh có thể làm để làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô, Alex can đảm thử nở nụ cười. Một nụ cười kinh khiếp, không tự nhiên, khiến khuôn mặt anh như nứt ra, nhưng đó là thứ tốt nhất anh có thể tập hợp lại được. Qua màn tóc đen rối bù, cô há hốc miệng nhìn anh cứ như thể anh đã điên rồi. Và có thể anh đã điên. Một người đàn ông trưởng thành, luẩn quẩn quanh chỗ đầy phân ngựa và cười toe toét cứ như thể anh thích thế? Nếu anh không đủ tiêu chuẩn để bị tống vào trại thương điên, sẽ không có ai đủ hết.
Trên đôi chân dường như vẫn không đủ khả năng để giữ cô đứng thẳng, cô xoay xở để lùi lại một bước. Sau đó cô quay người và chạy khỏi chuồng ngựa. Alex nhìn theo cô, nhẹ nhõm không lời nào tả được khi anh thấy cô hướng về phía ngôi nhà. Ý nghĩ phải đuổi theo cô xuyên qua khu rừng chẳng hay ho chút nào. Ý nghĩ bắt được cô cũng vậy. Cô nhỏ đanh đá này không chơi đẹp.
Dường như đã thành thói quen khi chẳng có gì trong cuộc sống của anh đi đúng hướng hết, Alex định lấy tay lên xoa mặt. Ở những giây cuối cùng, anh kịp dừng bản thân mình lại. Có cái gì đó màu nâu bị dính ở trong lòng bàn tay anh. Anh thận trọng ngửi ngửi. Sau đó, mặc kệ bản thân mình, anh phá ra cười khụt khịt.
“Cậu chủ Alex?”
Một giọng nam giới đầy ngạc nhiên vang tới từ phía sau Alex. Anh nhìn qua vai mình và thấy Deiter, người đưng đầu việc quản ngựa của anh, đứng ở ngưỡng cửa phòng kho. Dáng người mảnh khảnh với mái tóc xám, người đàn ông đó có khuôn mặt giống một miếng thịt bò sấy. “Gì vậy, Deiter?”
“Cậu không sao chứ?”
Câu hỏi khiến Alex phá ra cười lần nữa, lần này dữ dội hơn. Khi cơn buồn cười của anh cuối cùng cũng lắng xuống, Deiter hỏi, “Nhân tiện, cậu làm gì dưới đó thế?”
“Tôi cũng không chắc lắm. Nó có vẻ là một ý hay khi đó.”
“Cần giúp gì không?”
Alex thở dài. “Thực tế là tôi tin rằng tôi sẽ cần tất cả những sự giúp đỡ tôi có thể có được.”
Mặc kệ những nỗ lực của Alex và Maddy để ngăn chặn, Annie biến mất gần như mỗi buổi chiều tuần tiếp theo, điểm đến của cô không một ai biết ngoại trừ cô. Maddy cố gắng trông coi cô thật kỹ, nhưng bằng cách nào đó Annie vẫn xoay xở để lẻn đi được. Sau mỗi lần cô biến mất, Alex đều được triệu tập về nhà, những người hầu chia thành từng đội, và cửa sổ cả ba tầng nhà đều được kiểm tra.
Không một cái nào trong số chúng từng tìm thấy là bị mở chốt.
Vậy thì... nếu không phải ở ngoài, Annie có thể đi đâu? Câu hỏi khiến tất cả mọi người ở Montgomery Hall đều hoang mang, từ Alex và Maddy xuống tới cậu nhóc nhỏ tuổi nhất làm việc ở chuồng ngựa. Vào cuối tuần, Alex quá bối rối, anh sắp sửa đồng ý với Maddy và bắt đầu tin rằng Annie có những khả năng ma thuật biến mất vào trong không khí.
Ngoại trừ một việc rất nhỏ. Sao cô lại dính bẩn nhiều thế?
Một buổi chiều. Một tuần kể từ cái ngày Annie lần đầu tiên biến mất, Alex bị triệu tập về nhà và được Maddy thông báo rằng bí ẩn của họ cuối cùng đã được làm sáng tỏ.
“Tôi láu cá hơn cô ấy,” bà đầy tự hào nói với Alex. “Giả vờ là tôi thật sự đang bận rộn với thứ gì đó. Đợi cô nhóc lẻn đi, và sau đó tôi đi theo cô ấy. Cậu không bao giờ đoán được cô bé đó chuồn đi đâu đâu, Cậu chủ Alex. Cả triệu năm nữa cậu cũng không đoán ra được.”
Alex chăm chú nhìn bà quản gia của mình vẻ đầy mong đợi. Khi anh nhận ra bà không có ý định nói thêm gì nữa, anh nghiến răng. “Maddy, nói cho tôi đi, vì Chúa. Cô ấy đi đâu?”
“Tầng gác mái!” bà thông báo cho anh, cười rạng rỡ đầy hài lòng. “Lên trên tầng gấc mái chết tiệt đó.”
“Làm thế nào? Bà bảo đảm với tôi—không có nghi ngờ gì hết, nhớ chứ—là bà đã khoá nó lại. Bà không kiểm tra nó à?”
“Tôi có chìa khoá,” bà nhắc nhở anh. “Tôi không thấy sự cần thiết nào phải kiểm tra cả, biết chắc một khi tôi đã khóa thì nó không thể mở ra được.”
“Nhưng nó rõ ràng là không khoá!”
“Lại là Henry,” bà nói như thể giải thích.
“Henry?”
“Khi cậu thay cái két sắt trong phòng làm việc, tôi bảo cậu ta đem cái cũ lên tầng gác mái. Cậu ta chắc hẳn đã quên khoá cửa. Khi tôi hỏi, cậu ta đảm bảo với tôi là mình đã khoá, và tôi thấy không có lý do gì để nghi ngờ lời nói của cậu ấy hết.”
Alex thở dài. “Tin là Henry đã khoá nó trong khi cậu ta không. Tôi đáng lẽ nên tự mình kiểm tra.” Liếc lên phía đầu cầu thang tầng hai, anh cau mày. “Gác mái? Trong tất cả những chỗ bẩn thỉu, ọp ẹp—” Anh lắc đầu. “Có Chúa mới biết vì sao cô ấy lên trên đó?”
“Cậu nói đúng rồi đấy. Đó là lý do tôi cho người gọi cậu, để lên đưa cô ấy xuống. Tôi đi cũng được, nhưng cậu biết tôi ghét chuột thế nào rồi đấy. Frederick muốn lên, nhưng Annie không tiếp xúc nhiều với cậu ta lắm, tôi không muốn cô ấy bị sợ hãi. Với vận may hiện giờ của chúng ta, cô ấy sẽ thử chạy trốn và bước vào một trong những cái bẫy chuột ấy.”
Ngay cả khi những cái bẫy chuột không có lò xo trên tầng gác mái không phải là nỗi lo lắng duy nhất của Alex, như anh nhớ lại, tầng trên cùng bày la liệt chúng. Điều khiến anh lo lắng hơn là tầng gác mái có thể rất ngột ngạt vào thời gian này trong năm, chưa nhắc đến việc tối tăm, bụi bặm và tràn ngập nhện. Những con nhện đen làm chủ nơi đó, và nó không phải là một ý nghĩ thoải mái gì cho cam.
Alex vượt qua Maddy và đi tới chỗ những bậc cầu thang.
“Cậu có muốn tôi bảo Frederick lên đó để giúp cậu tìm không?” bà gọi theo.
Anh không dừng bước. “Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy cô ấy. Cứ tiếp tục công việc của mình đi, Maddy. Tôi sẽ đưa cô ấy xuống.”
Cầu thang dẫn tới tầng gác mái toạ lạc ở tầng ba dãy nhà bên trái. Tưởng tượng ra Annie với vết nhện cắn chí mạng, Alex chạy trên những bậc cầu thang hẹp dốc và đầy nguy hiểm với tốc độ rất dễ gây tai nạn. Cánh cửa, han rỉ vì đã lâu không được dùng đến, kêu kèn kẹt khi anh đẩy nó mở ra. Ước rằng anh đã nghĩ tới việc mang theo đèn lồng, anh bước vào một vùng tối mờ mờ. Nguồn sáng duy nhất đến từ những khung cửa sổ hình tam giác được đặt một cách rất khoa học trên mái nhà, hiệu suất của chúng bị ảnh hưởng bởi bụi đất. Mùi của bụi đất và nấm mốc khiến mũi anh cháy bỏng..
Trong khi anh dừng lại xác định phương hướng và cho phép mắt mình điều chỉnh lại, anh nghe thấy những tiếng chạy nhốn nháo khe khẽ khiến máu anh đông cứng lại. Chuột bọ. Mặc dù anh không bao giờ thú nhận với bất cứ ai, anh dấu giếm một nỗi sợ hãi hoàn toàn vô lý về những sinh vật nhỏ bẩn thỉu này. Anh không chắc là tại sao. Anh có thể xử lý lũ rắn. Lũ nhện khó có thể khiến anh dừng lại. Anh thậm chí còn không hề sợ hãi gì những động vật ăn thịt to lớn. Nhưng chuột? Một trong những trường hợp hiếm hoi khi một con được nhìn thấy ở dưới nhà, anh rất muốn noi gương Maddy và đứng trên ghế cho tới khi and Frederick tới để trục xuất nó đi.
Mồ hôi vã ra trên trán anh. Bên phải anh vang lên tiếng sột soạt, sau đó là tiếng gặm nhấm. Da trên lưng và cánh tay anh nổi đầy gai ốc. Giê-xu. Trong suốt những năm qua, anh đã chinh phục nỗi sợ hãi của mình đủ để thỉnh thoảng đối mặt với một vài con chuột. Vì niềm kiêu hãnh của mình, anh không có chọn lựa nào khác. Nhưng một đàn? Anh cảm thấy như thể Goliath đang phải đối mặt với David vậy. Chỉ là, trong lần đương đầu này, David tăng lên theo cấp số nhân.
Khi mắt anh trở nên quen thuộc với ánh sáng lờ mờ, Alex có thể nhận ra những hình dáng xung quanh anh. Cái két sắt được thay. Một vài món nội thất cũ. Tấm gương đã một thời tô điểm đầy duyên dáng nơi phòng khách nhưng giờ phủ đầy bụi bặm nên không còn phản chiếu bất cứ chút ánh sáng nào. Được dựng giữa hai chồng hộp, anh nhìn thấy một vài bức tranh sơn dầu được phủ khăn và buộc lại với nhau. Ở phần đáy đống lộn xộn là một chồng những thứ trông có vẻ như đám xoong chảo. Mọi thứ được phủ lên một lớp bụi dày, và mạng nhện chăng đầy từ đồ vật này đến đồ vật kia, trên lớp mạng có cấu trúc phức tạp của chúng được tô điểm bởi những con sâu bướm đã chết và những loài côn trùng không may khác. Nơi này không phù hợp cho người hay vật. Vậy mà Annie lại ở đâu đó trên này.
Bước lên phía trước, anh đá chân vào một cái rương cũ. Con bà nó. “Annie!” anh gọi một cách cộc cằn. Liều lĩnh tiến thêm vài bước nữa, anh trượt chân vào một chiếc vạc sắt khổng lồ đã một thời được dùng để luộc áo quần. “Đồ chết dẫm!” anh nói dưới hơi thở của mình. Sau đó, to hơn, “Annie, em ở đâu?”
Khi anh len lỏi qua một đống những đồ đạc vứt đi đã được thu thập qua ngần ấy năm, Alex nhắc nhở bản thân rằng vợ anh không có khả năng trả lời anh. Anh quả là một thằng ngốc khi hét lên như thể mong đợi một câu trả lời vậy. Mặt khác, tầng gác mái, gần như rộng bằng ba tầng nhà bên dưới, anh không thích thú cái ý nghĩ tìm kiếm mỗi một mét vuông. Không khi việc thiếu ánh sáng khiến anh gần như mù dở và chuột thì chạy nhốn nháo trong bóng tối.
“Annie? Ra đây nào, em yêu. Maddy đã sắp trà và bánh ngọt đợi em đấy.” Đó không hẳn là một lời nói dối. Khi anh đưa được cô gái xuống nhà, anh sẽ quan tâm tới việc cô được tặng cho một buổi tiệc chiêu đãi. Bất cứ cái gì phỉnh phờ được cô ra khỏi chỗ trốn của mình. “Em có nghe thấy anh không? Bánh ngọt. Chết tiệt!” Alex cúi người để xoa đầu gối, thứ đã kết nối một cách đau đớn với góc nhọn của một chiếc két sắt kiểu cổ. “Em yêu? Anh biết em ở đâu đó trên này. Em mau ra đây đi? Được chứ? Ở trên này không an toàn.”
Khi anh đứng thẳng dậy, Alex nghe thấy một âm thanh anh nghĩ vang đến từ phía trái nhà phía đông. Không phải là những âm thanh sột soạt, giống tiếng những cú đánh hơn. Rõ ràng là quá to cho chuột nhà hay—Chúa tha tội—chuột cống. Nhẹ nhõm vì ít nhất là xác định được vị trí chung chung của Annie, anh quay người và tiến về phía đó. Anh cảm thấy nhẹ nhõm cực kỳ khi nhận thấy lối đi đã được dọn quang vài tấc đằng sau cánh cửa, gần như cô đã đẩy đồ đạc sang một bên để chúng không cản lối. Anh co rúm lại trước ý nghĩ cô di chuyển những đồ vật nặng. Nếu lo âu mà có thể gây chết người, cô gái này sẽ khiến anh sớm xuống mồ mất thôi.
Khi anh tới gần phần phía đông của tầng gác mái, ánh sáng dường như chiếu rõ hơn. Cân nhắc về nguồn phát sáng, anh nhớ có những khung cửa sổ bên sườn tầng áp mái ở trái nhà này. Bị hấp dẫn bởi ánh sáng, anh di chuyển tới một cách vững vàng, cách vài giây lại gọi váng lên. Ngay cả nếu Annie không hiểu được anh, ít nhất cô sẽ không bị giật mình khi anh tìm được cô.
Bước quanh một bức tường ngăn, Alex cuối cùng cũng tìm được con mồi của anh. Anh dừng lại, gần như không thể tin được vào mắt mình. Annie... không hẳn là Annie mà anh biết. Mặc một chiếc váy buổi sáng màu hồng với đôi giày khiêu vũ bằng da dê màu đen cô chắc hẳn đã lục ra được từ những chiếc rương của người mẹ kế đã mất của anh, cô thật sự là một hình ảnh thời trang, mặc dù đã lỗi mốt. Với mái tóc đen rối tung và một lọn tóc được túm hơi lệch ở đỉnh đầu, thứ được cô giữ lại bằng một mảnh đăng-ten, cô phô ra một hình ảnh nhìn nghiêng hoàn hảo như được chạm khắc, người phụ nữ đáng yêu nhất anh đã từng thấy, điều mà gần như là không.
“Annie, cái quái gì thế này?”
Không có trả lời. Không ngay cả một cái giật mình để biểu thị là cô nghe thấy anh.
Quá choáng váng đến nỗi không thể di chuyển được, Alex chỉ đơn giản là đứng đó và há hốc miệng. Annie vẫn tiếp tục công việc của mình, và là một công việc bận rộn. Bằng những đồ đạc thừa, cô đã tạo ra được một thứ kiểu như là phòng khách, thứ mà anh chú ý là đầy mạng nhện và bụi đất. Trên chiếc bàn ba chân được kê một chiếc sọt ở một góc, cô đặt một bộ đồ sứ nứt vỡ và đang giả vờ mời.
Những vị khách tưởng tượng của cô, những hình nộm nam và nữ cô đã tạo ra bằng cách nhồi những bộ quần áo cũ, ngồi trên hai trong ba chiếc ghế không đồng bộ cô đã chiếm đoạt từ đâu đó trong tầng gác mái. Quý ông là một anh chàng bảnh bao mặc một bộ vét xám cũ rích, quý cô cũng thanh lịch như thế với bộ váy màu xanh da trời đã bạc màu được trang trí với những dải đăng-ten màu vàng. Đầu của chúng, được làm từ những đôi tất trắng cuộn tròn lại, được tô điểm thêm bằng những chiếc mũ, của người đàn ông là chiếc mũ quả dưa bằng nỉ, của người phụ nữ là một chiếc mũ với những bông hoa bằng lụa rủ xuống với một lớp mạng che đi phần phía trên khuôn mặt của cô ta.
Alex không thể không mỉm cười. Đúng là một điều kỳ diệu khi Maddy không phàn nàn về việc Annie làm những đôi tất dần biến mất. Nhìn qua các món đồ, cô gái cũng đã lén lấy quả dâu từ bàn ăn sáng. Những vị khách được nhồi bằng vải của cô được trang điểm bằng một màu đỏ cực kỳ đáng ngờ là màu của quả mâm xôi.
“Annie, chuyện này thật không thể tin được!” Alex gọi to, và hoàn toàn nói thật lòng. “Thật là khéo léo! Có cái gì em không—”
Anh dừng lại và nhìn khi cô rót ấm trà tưởng tượng. Nở một nụ cười lịch thiệp với các vị khách của mình, cô bắt đầu động đậy môi. Mặc dù cô không thốt ra bất cứ âm thanh nào, cô trông hoàn toàn như thể đang nói. Mỗi một chuyển động của cô đều chính xác và lưu loát, y như một quý cô.
“Đường?” cô hỏi quý ông khi nâng bát đường lên mời. Sau đó liếc về phía ánh nắng tràn qua những ô cửa sổ, cô nói, “Ồ, không phải một ngày đẹp trời sao?” Ít nhất đó là điều anh nghĩ cô đã nói. Không thạo trong việc đọc môi, anh không thể chắc chắn. Sau đó, cô tiếp tục nói, nhưng anh thấy rất khó để theo kịp những lời đó.
Những lời đó... Lạy Chúa lòng lành. Dù có phát ra âm thanh hay không, cô vẫn đang nói. Thật sự là đang nói. Nó giống như nhìn một đứa trẻ đang chơi trò đóng giả vậy. Chỉ có điều cô không phải là trẻ con. Và đây không chỉ là trò đóng giả với cô, mà là hiện thực. Hiện thực duy nhất của cô.
Annie không hề biến mất vào trong không khí, như Maddy gần như đã tin. Cô đã lẻn từ thế giới này vào một thế giới khác.
Một lần, hàng năm trước, Alex đã bị một con ngựa giống hoàn toàn trưởng thành đá vào bụng. Cú đá đó khiến anh loạng choạng. Trong một vài giây dài như bất tận, anh đã không thể thở được. Tầm nhìn của anh nhoà đi. Trong một khoảnh khắc điên rồ, anh thậm chí còn cảm thấy như thể tim anh đã ngừng đập. Đó là cảm giác anh đang cảm thấy lúc này. Cứ như thể, trong một khoảnh khắc lơ lửng, mọi thứ bên trong anh chao đảo rồi dừng lại.
Khi cảm giác bắt đầu chầm chậm trở lại với cơ thể anh, đau đớn đi cùng với nó—một cảm giác đau đớn đến khắc nghiệt, khiến não như đông cứng lại tập trung trong ngực anh. Anh đã nghe người ta nói tim họ như vỡ vụn ra. Một vài lần trong cuộc đời mình, bản thân anh thậm chí cũng đã từng nói câu đó. Nhưng cho tới bây giờ, câu thành ngữ đó thật sự không có ý nghĩa. Sau rốt thì trái tim con người thật ra đâu có vỡ vụn. Nó không bị chia ra, từng mảnh từng mảnh một, và rơi, cùng với bao tử, xuống tới tận chân.
Địa ngục chết tiệt là nó không như thế.
Annie Trimble, kẻ ngẩn ngơ của thị trấn. Chỉ có điều là cô chẳng hề ngẩn ngơ tí nào. Cô bị điếc. Điếc đặc. Và Chúa tha thứ cho anh, anh đã mù đặc.
(Hết chương 11)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét