**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 18.2 - Annie's song

Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Chương 18 (tiếp)


Lạy Chúa lòng lành. Nhanh chóng vậy thôi, Alex lạc lối. Chưa có một nụ hôn nào ngọt ngào đến diệu kỳ như thế. Cô hiến dâng cho anh như đoá hoa hướng về phía ánh sáng mặt trời, mở rộng, áp về phía trước, mềm mại và thơm ngát đến nỗi anh cảm thấy như say. Tim anh bắt đầu đập thình thịch. Hơi thở anh trở nên hổn hển. Cánh tay anh quanh người cô siết chặt lại, anh trượt môi mình từ môi xuống đến cổ cô. Anh muốn cô. Như thiêu thân lao vào ánh lửa bất ngờ, niềm đam mê anh đã phải không ngừng kìm nén suốt hàng tuần qua bùng lên trong anh.

Khi môi anh chạm vào cổ họng cô, Annie ngả đầu ra phía sau, một tiếng rên trầm trầm vang lên từ ngực cô. Alex nâng bàn tay còn tự do lên phần thân trên của cô. Bên ngực mềm mại đầy quyến rũ của cô lấp đầy tay anh. Hiển nhiên là bị khuấy động, cô bắt đầu thở nhanh hơn, những tiếng rên rỉ hổn hển khe khẽ. Chỉ mình âm thanh đó thôi cũng khiến Alex nửa phát điên. Bằng một động tác nhuần nhuyễn, anh lướt ngón cái qua đỉnh hồng trên ngực nàng, khoái cảm ngay lập tức làm nụ hoa cứng lên. Nhưng có quá nhiều lớp vải vóc. Anh muốn thậm tệ được cảm thấy sự ấm áp mượt mà trên làn da mà anh sẽ thiêu đốt của cô.

Những chiếc nút phía trước vạt trên áo của cô nhỏ xíu đến nản. Anh dò dẫm, xoay xở mở ra được một cái, rồi hai cái, cảm giác khẩn trương chạy đua trong anh. Đâu đó đằng sau tâm trí, anh vẫn mong đợi Annie bắt đầu khán cự, và anh chuẩn bị để tự ngừng bản thân mình lại nếu cô làm thế. Nhưng thay vào đó cô lại trượt đôi bàn tay nhỏ nhắn vào mái tóc anh, hơi thở của cô vẫn gấp gáp và đứt quãng như của anh vậy. Rốt cuộc Alex cũng đã cởi được cái nút cuối cùng. Một cách từ tốn, những xúc cảm của anh được tích điện bởi sự háo hức, anh kéo lớp vải ra và chạm trán với… một chiếc áo lót.

“Quỷ thật.”

Anh ngẩng người lên để xem xét chiếc áo lót, cực kỳ nhận thức được ánh mắt xanh biếc của Annie, mở to và sốt sắng, trên gương mặt anh. Mừng rỡ vì phát hiện ra áo lót của cô có một đầu dây thắt nút thay vì những cái cúc đáng nguyền rủa, anh chộp lấy cái dải ruy băng và giật mạnh. Thay vì được giải phóng thì sợi satin càng nút chặt thêm. Alex nghiến răng, ghìm lại một tiếng nguyền rủa khác, biết rằng, thâm chí khi anh bắt đầu gỡ được cái nút cứng ngắt đó, thì Annie cũng có lẽ đã hồi phục lại ý thức trong thời gian tạm hoãn và bắt đầu hoảng loạn trước khi anh chạm tới bầu ngực trần của cô.

Hít sâu một hơi và cho cô thấy một nụ cười mà anh hi vọng đủ để an lòng, Alex nghiêng người về sau xa hơn để có thể quan sát được tốt. Rồi anh vươn tới nút thắt, nhưng thật não nề làm sao khi anh đã cố hết sức vẫn không thể kéo chiếc áo lót ra khỏi cô. Tiếp tục mỉm cười nào. Sau rốt, nó chỉ là một cái nút bé nhỏ, anh tự bảo mình. Anh cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra trên trán. Một cái nút lì lợm. Anh không thể tin được vận may thê thảm của mình. Cô gái xinh đẹp nhất anh từng thấy đang ngồi đợi trên đùi anh, không chỉ mong muốn mà còn kiên nhẫn chờ đợi anh cời đồ cô ra, còn anh thì đang lóng ngóng loay hoay như một thằng ngốc đáng chết!

Alex ngước lên phát hiện ra cô đang quan sát bàn tay anh, đôi mắt xinh đẹp của cô chất đầy vẻ tò mò bối rối, miệng cô khẽ há ra. Cô dường như không cảm thấy một chút sợ hãi nào, vì lẽ đó, anh thật biết ơn. Mặt khác, anh cũng không hoàn toàn chắc chắn cô biết điều anh định thực hiện. Bất cứ trò gì của Douglas đã làm để chiếm tiện nghi trên cô, rõ ràng đã không xâm phạm gì đến nửa trên người cô cả, chí ít là không theo cách thức để lại cho Annie mối ác cảm khi bị động chạm ở đó.

Alex cảm thấy một tia đau nhói của tội lỗi khi nút thắt cuối cùng cũng lỏng ra. Nhưng anh đuổi nó chạy đi mất. Cô gái bị điếc, chứ không bị mục hết từ chân mày trở xuống. Ở tuổi đôi mươi, cô không còn là một đứa trẻ nữa. Thêm vào đó, cô là vợ anh. Một người chồng khác, được ban tặng cho cơ hội giống Alex như thế này, sẽ không chờ đợi việc hoàn thành cuộc hôn nhân lâu đến vậy. Ngoài ra, nó cũng không phải như thể là cô kháng cự lại. Hay sợ hãi. Cô chỉ cảm thấy tò mò về điều gì đã khiến anh quá say mê với chiếc áo lót của cô vậy thôi.

Alex còn hơn là ao ước được thoải mãn trí tò mò của cô nữa.

Trái tim anh dội ầm ầm bên trong lồng ngực như một cỗ máy gặt lúa khi anh tháo gỡ hoàn toàn phần dây rối của chiếc áo lót. Lớp vải trắng rơi lỏng ra bên dưới hai bờ ngực của cô. Những quả cầu trắng sữa với đỉnh hồng căng tràn. Đầy tôn kính, Alex khẽ quét một đầu ngón tay qua làn da của cô. Thật ấm áp và mềm mại, đúng hệt như anh vẫn hình dung. Anh đưa cú chạm nhẹ nhàng tiến đến đầu nhụy, quan sát quầng hào quang căng phồng se lại, dựng thẳng lên. Annie nhảy dựng khi anh bắt lấy phần nhô ra giữa ngón cái và ngón trỏ của mình. Ánh mắt chột dạ của cô bay tới anh. Rồi khi anh dịu dàng lăn lăn, cô siết chặt hai nắm tay mình trong tóc anh lại, đôi mắt cô tối đi thành màu xanh của giông bão, mí mắt cô trượt xuống thấp, phủ qua con ngươi.

Cúi đầu xuống, Alex đá lưỡi vào đầu nhụy bên kia của cô. Cô bật ra một tiếng rên nhỏ nghèn nghẹn và cong lưng lại để cho anh được thuận lợi hơn, và tiếng kêu đột ngột của cô làm anh quá xúc động trong một thứ ngôn ngữ cũng lâu đời như nữ giới. Alex thật hạnh phúc—không, tự hào—khi khỏa lấp được những nhu cầu của cô. Thực tế, anh hoàn toàn không thể tin được cô lại đầu hàng anh quá dễ dàng và đáp lại như thế, tự đẩy mình lên trước, chờ đón sự đụng chạm và chăm sóc của anh.

Cẩn thận không làm cô bị thương, vì anh đồ chừng ngực cô hiện tại có lẽ rất nhạy cảm, anh cạ cạ phần nụ phồng lên. Khi nó đã to và cứng, anh giam cầm nó giữa răng mình, rồi bắt đầu dùng lưỡi cọ xát không thương tiếc. Anh biết chính xác độ sắc để cắn chiếc nụ nhảy cảm đó, độ mạnh để nút nó, để đưa cô vượt trên cả chính mình. Với những cú chạm nhanh nhẹn không chút nể nang của lưỡi mình, anh mài giũa chiếc đỉnh nhạy cảm, làm nó phồng lên cho đến khi nó đập theo từng nhịp mạch của cô. Khi đó, và chỉ khi đó, anh phóng thích đợt cuối cùng chết người với ý thức của cô, bằng cách dùng răng giật mạnh.

Với phát giật đầu tiên, Annie thét lên. Không phải một chút, mà là thét to. Một tiếng thét rúng động long trời lở đất. Hoàn toàn không phòng bị trước, Alex giật bắn mình, anh bật người lại và gần như hất cô xuống sàn. Anh có lẽ đã thế nếu cô không tóm lấy hai bên tai anh.

“Annie, thôi nào!” Đầu cô hất ngả ra sau còn mắt thì nhắm lại, vậy cô không thể thấy được anh nói. “Annie, đừng la nữa.” Alex quẳng một cái nhìn kinh hoàng về phía cửa, nó vẫn chưa khóa. Hoàn toàn vỡ vụn, cô vặn xoắn đôi tai của anh và cong người lên trước, hiến dâng anh đôi nhũ hoa theo một cách cực kỳ rõ rệt. “Maddy sẽ tới đột nhập vào đây, chắc như—”

Đầu nụ của cô sượt qua môi anh. Ngay lúc vừa chạm, cô vỡ òa với vẻ quẫn bách và nắm tai anh kéo mạnh lại. “A—aaa!” Cô rừ rừ.

“Chúa Giê-xu.”

Trong một cử động xoay chuyển, Alex nhấc người lên khỏi ghế, đặt lưng cô lên mặt bàn, tiễn giấy vẽ lẫn bút than bay tứ tung, và bị một tay lên môi cô. Khi đó, và chỉ khi đó, anh đưa cô thứ cô muốn. Đây là lần đầu tiên trong đời mà anh từng phá lên cười trong khi đưa một đỉnh ngực phụ nữ vào miệng mình.

Mới cú chạm lưỡi đầu tiên trên chiếc nụ của cô, Annie đã hét vào gam bàn tay của anh và vặn xoắn tai anh lần nữa. Alex quyết định lỗ tai anh có thể nhận lãnh hình phạt. Trong một nhịp đập, anh thậm chí không còn một chút cảm giác nào của hai tai mình.

Annie giống như một điều diệu kỳ nằm gọn trong vòng tay anh. Quá ngọt ngào không thể tin được, hoàn toàn quá đỗi thuần phác. Không xa lạ gì với phụ nữ cùng những phương thức làm hài lòng họ, Alex biết chính xác nơi nào và làm sao để chạm vào cô, và cô đáp ứng lại mỗi cảm nhận mới với sự háo hức và hoàn toàn chân thật.

Khi cô hổn hển và run rẩy với nhu cầu, anh trượt bàn tay tự do xuống dưới váy cô. Mường tượng ra điểm đến của anh, phần giao nhau giữa hai đùi cô, anh dò dẫm khe hở của chiếc quần buộc túm, quá phấn khích để đưa những đầu ngón tay mình đến nơi ấm nồng ẩm ướt của cô mà anh gần như phát rồ vì nó. Quá phát rồ đến nỗi mất hết vài giây anh mới nhận ra Annie đã đông cứng lại và đẩy vào vai anh bằng hết sức mình. Anh lùi lại và chiếu đôi mắt bừng bừng ham muốn vào cặp mắt đầy hãi sợ của cô.

Nhìn vào mắt cô, dần dần sáng tỏ phản ứng của cô, anh cứng người lại và hớp lấy một hơi dài, cố gắng tự kiềm chế bản thân. Rồi, với sự miễn cưỡng kinh khủng, anh rút tay khỏi váy cô. Sau rốt, có vẻ như bóng ma Douglas vẫn đang ám lấy họ.

“Ổn cả thôi, em yêu.” Chống lên một khuỷu tay, Alex nghiêng hông trên bàn và cúi đầu xuống hôn lên bờ môi căng mọng của cô. “Đừng sợ. Anh sẽ không làm đau em.”

Sự căng thẳng dần dần giải tỏa khỏi cơ thể cô. Nỗi sợ đã trượt khỏi mắt. Nằm đó trên bàn, đôi nhũ hoa đáng yêu của cô để trần và chỉ cách môi anh vài phân, cô vẫn khiến anh phát điên theo một cách mà không một người phụ nữ nào từng làm được, và anh tự chúc mừng bản thân cho sự nhẫn nhịn gần như thành thánh của anh. Nhớ lại việc cô nàng lẳng lơ bé bỏng này suýt tí nữa kéo đứt tai mình như thế nào, anh tặng cô một nụ cười hài lòng, mi mắt trĩu nặng, tin tưởng rằng giây phút đó sẽ đến, và nhanh thôi, khi cô sẽ không e dè sự yêu đương giữa họ. Tất cả những gì anh cần là nhẫn nại và những dịp tốt khác để quyến rũ cô.

Anh bắt đầu thẳng người lại, nhưng Annie đã chộp lấy vạt trước áo sơ mi của anh và giữ chặt. Anh nhướng một bên chân mày lên vẻ dò hỏi. “Gì thế em yêu?”

Cô lặng lẽ thì thầm cái gì đó, nhưng trong tình trạng phát sốt vì ham muốn chưa được thỏa mãn, anh khó mà tập trung vào những chuyển động trên môi cô. “Hả?”

Mắt cô tối lại thành một màu xám xanh u ám. Rồi cô quét ngón tay lên chiếc nụ nhỏ của cô và để lộ ra lúm đồng tiền trên má. Tia nhìn của Alex bắn lên ngực cô. Trong lúc dõi theo cô trêu đùa cho đỉnh ngực dựng lên, anh cũng cảm thấy một phần nhất định của chính mình đang dựng lên một cách đau đớn như thế.

“Annie, không,” anh nói khàn khàn.

Cô kéo kéo áo anh nài nỉ.

“Anh không thể,” anh nói với một tiếng cười rời rạc. “Em không biết được điều em đang yêu cầu đâu.”

Cô bĩu môi và vòng cánh tay mình quanh cổ anh. “Đi mà?”

Nắm lấy phần trên khuỷu tay của cô, Alex kéo cô ngồi dậy, vờ như không hiểu. Tất nhiên là xạo. Nhưng theo cách mà anh thấy, nếu tất cả tội lỗi đều liên hệ với nhau, thì tốt hơn là anh nói dối với cô do sơ sót hơn là mạo hiểm việc trở nên quá khuấy động đến nỗi đánh mất kiểm soát. Tự bản thân mình ép bức cô sẽ là không thể tha thứ và gây ra tổn hại không gì vãn hồi được. Cô chỉ mới vừa bắt đầu tin tưởng anh.

Với đôi bàn tay run rẩy, Alex thắt lại nút ruy băng áo lót của cô, một công việc không dễ dàng gì khi mà những ngón tay mảnh dẻ của Annie cứ chạy tới lui làm cản trở. Anh liếc xuống để nhìn điều cô đang làm và gần như gầm lên khi anh nhận ra cô đang nhè nhẹ xoay xoay phần đỉnh căng phồng của hai bầu ngực. Giật mạnh ánh nhìn trở lại khuôn mặt cô, anh lại nhận lấy toàn bộ xúc cảm trên đó, hiện đang tràn trề khao khát, mắt cô trĩu nặng và sẫm lại với ham muốn.

“Giê-xu!”

Anh bắt lấy cổ tay của cô và kéo bàn tay cô ra. Anh rõ ràng là đã mở chiếc hộp Pandora, anh quyết định cho là thế, và tự tạo ra cho mình nhiệm vụ đặt những báu vật của anh trở lại nơi anh đã tìm ra được chúng. Và khi anh thắt xong nút buộc của chiếc áo lót thành hình nơ, cô thở dài khuất phục.

“Em thích thế, phải không?” anh không thể cưỡng lại thôi thúc hỏi.

Cô cười một nụ cười thiên thần và gật đầu. Alex kéo hai bên vạt áo trên của cô vào nhau và bắt đầu cài nút lại như thể đời anh đang tùy thuộc tất cả vào đó. “Chà, lúc nào đó chúng ta sẽ làm lại nó lần nữa,” anh nói trong một tông giọng lạ lùng.

Cô gật lần nữa. Anh nhe răng cười và bắt gặp ánh mắt của cô khi anh đưa chiếc nút cuối cùng vào đúng vị trí. “Lần tới, đừng bảo anh ngừng, và anh sẽ chỉ cho em những thứ khác có thể cảm giác được hay đến chừng nào.”

Một cái cau mày đầy thắc mắc kéo hai bên lông mi thanh tú của cô vào nhau. Alex cúi người hôn cho nét nhăn biến đi mất. Khi anh thẳng người lại, anh cạ cạ khớp tay lên bờ môi dưới của cô. “Hãy tin anh, Annie. Những gì anh dự tính làm nếu như em không dừng anh lại còn có cảm giác tuyệt vời hơn gấp trăm lần.” Khi cô trông không có vẻ bị thuyết phục lắm, anh nói, “Thậm chí có lẽ một ngàn lần tuyệt hơn.” Cô vẫn trông lờ mờ. Anh nhìn ngó cô một lúc lâu, và rồi anh nói giọng đều đều, “Em không thể đếm được.”

Cô thì thầm, “Em có thể.” Rồi cô nhanh nhẹn nắm tay lại và bắt đầu bung ra từng ngón tay, mỗi ngón một lần. “Một—hai—ba—”

Alex phủ tay mình lên tay cô, cười bất chấp cả bản thân mình. “Đừng bận tâm, em đã thuyết phục được anh. Em có thể lên cao tới đâu?”

“Bốn mươi,” cô tự hào thông báo cho anh. “Không một sai sót.”

“Bốn mươi luôn? Cao thế vậy á?” Anh cân nhắc chuyện đó trong một chốc. Rồi, quyết định giải thích theo kiểu mà cô có thể nắm bắt, anh nói, “Điều chúng ta vừa làm? Đó là—” anh giơ một ngón tay lên—“một cảm xúc tốt đẹp Nhưng còn những gì ta có thể làm?” Anh giơ mười ngón tay, rồi nhanh nhẹn nắm vào mở ra ba lần. “Những gì chúng ta có thể làm nếu em không ngừng anh lại sẽ là cảm xúc tuyệt vời hơn bốn mươi lần.”

Cô nheo mắt lại đầy nghi vấn.

“Nghiêm túc đấy. Tuyệt vời hơn hàng hàng sa số lần,” anh đoan chắc với cô. Chống bàn tay lên bàn cạnh hai bên người cô, anh đưa mặt sát lại gần cách mặt cô trong gang tấc. “Và để anh nói em biết, em yêu, nếu thời gian tới khi em muốn thêm điều đó nữa, anh sẽ tuân lệnh em, bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào.”

Cô nhăn nhăn mũi, làm anh lại cười phá lên. Rồi anh nắm lấy cằm cô bằng cạnh ngón tay mình vào nghiêng mặt cô lên. “Về chuyện em về nhà, quên nó đi. Anh yêu em, Annie. Nó không thành vấn đề gì với anh nếu em không nghe được. Không lấy một tẹo. Hiểu không? Và còn việc em không thể nói, em sẽ học được vì anh sẽ dạy cho em.”

Cô trông đầy lo lắng với lời đó.

“Cho đến khi em có thể nói,” anh thì thầm, “em vẫn có một cái miệng xinh xắn, và anh có thể nghĩ ra hàng tá công dụng hay ho cho nó ngoài việc nói chuyện ra.”

Với điều đó, anh đặt môi anh lên môi cô để minh chứng cho quan điểm của mình.

(hết chương 18)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét