**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 10 - Annie's song

 Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Alex tỉnh dậy ngay trước bình minh buổi sáng ngày hôm sau với cơn đau đầu khủng khiếp và tiếng ồn ào náo động đủ để dựng dậy người chết. Những tiếng rít đinh tai. Sự xáo động này khiến anh nhớ đến tối hôm trước khi Annie cắn ngập răng vào ngón tay của cô Perkins. Đó không phải thứ gì đó để anh có thể dễ dàng quên đi, dù rằng có say xỉn đi chăng nữa. Tự hỏi lần này vợ anh lại dính vào rắc rối nào nữa đây, anh rên rỉ và quăng mình ra khỏi giường.

Sau khi choàng quần áo vào, Alex lao ra khỏi phòng ngủ chính vào hành lang tầng hai và lần theo những giọng nói cao vút đến thẳng phòng dành cho trẻ. Vẫn đi chân trần, áo sơ mi mới cài nút vài cái, anh bước vào phòng, nửa như mong đợi sẽ thấy những chiến binh đang vật lộn ở trên sàn. Thay vào đó anh thấy Maddy, ba cô hầu gái, Frederick, ông quản gia, và Henry người chạy việc vặt, tất cả tụ tập quanh giường của Annie. Một trong những cô hầu gái ôm một chồng ga trải giường được gấp gọn ghẽ trong tay.

“Cái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế?” Alex quát.

Dường như lúng túng, Maddy quay người đối diện với anh, hai tay đưa lên trời trong một điệu bộ tiến thoái lưỡng nan cần phải được giúp đỡ. “Yvonne vừa đến đây để dọn dẹp và thay ga trải giường, như cô ấy luôn làm vào mỗi sáng.”

“Thì sao?”

Nhét đuôi áo vào trong quần, Alex băng ngang qua căn phòng. Với một cái nhìn bao quát, anh đã nắm được hết toàn bộ tình hình. Annie, vẫn đang ở trong tình trạng ăn mặc không chỉnh tề với một chiếc áo ngủ trắng dài tay gần như trong suốt, dường như là trung tâm của sự chú ý. Cô ngồi khoanh chân ở giữa chiếc giường lộn xộn, cả hai chân cân đối đều để trần ra đến tận đầu gối, cánh tay dang rộng ra như thể đề phòng những kẻ xâm phạm. Nhìn xuống cô, Alex nhớ đến một người trượt băng vừa mới ngã lăn quay ra trên lớp băng mỏng và sợ rằng những người tụ tập xung quanh có thể tiến đến thực hiện việc giải cứu cô, để rồi thay vào đó là làm nứt băng, và lôi cô xuống cùng với họ.

Anh chà tay qua mặt và chớp mắt, một phần muốn xua đi cơn buồn ngủ trong mắt mình, nhưng phần lớn là vì thói quen khi bồn chồn. Maddy nói nó khiến anh trông ngốc nghếch. Nhưng, ờ, xem đây này.

Khi tầm nhìn của anh đã rõ ràng, Annie vẫn đang ngồi đó, dáng điệu của cô truyền đạt còn rõ hơn cả lời nói rằng cô muốn họ lùi lại. Nhìn cô thật kỹ, Alex không thể không cảm thấy rằng cô đang cố gắng bảo vệ cái gì đó. Câu hỏi đặt ra là, cái gì? Một đống ga trải giường nhăn nhúm?

“Tôi không hiểu,” Maddy suy tư một cách ầm ĩ. “Sáng hôm qua cô ấy dậy mà không chút nhặng xị nào.” bà nhìn Alex. “Tôi nên làm gì đây?”

Alex có một vài ý tưởng, ý đầu tiên trong số chúng là cho Frederick và Henry lui ra. Anh không thể tin Maddy cho phép hai người đàn ông ở đây trong khi vợ anh ăn mặc quá thiếu thốn thế này. Qua phần vạt trên của chiếc áo choàng của cô, núm vú cô rạng rỡ như những ngọn đèn hiệu nhỏ màu hồng sẫm. Nếu anh chú ý, anh biết chắc như quỷ rằng Frederick và Henry cũng chú ý.

Xỉa ngón tay cái qua vai, anh quát, “Ra!”

Tất cả mọi người đều giật nảy mình ngoại trừ Annie. Frederick khẽ nhìn ra chỗ khác, và cổ anh ta đỏ bừng lên. Henry, người ít thông minh hơn trong hai người, gãi gãi tai và chiếu một tia nhìn đầy dò hỏi vào ông chủ của mình. “Chúng tôi chỉ đến để giúp thôi, Cậu Montgomery.”

“Ra!” Alex nghiến răng lặp lại. Đầu anh bắt đầu cảm thấy như thể một quả dưa bị đánh rơi trên nền xi măng. “Ngay lập tức! Đây là phòng ngủ của vợ tôi, vì Chúa!”

Mấy cô hầu gái, cả ba đều nhát như cáy, vội vã rời đi cùng những người đàn ông. Alex tóm lấy khuỷu tay của Yvonne, cô hầu bê chồng ga trải giường. “Không phải cô!

Với một tiếng ré lên đầy sợ hãi, cô hầu gái đông cứng lại, nhìn Alex cứ như thể anh mọc thêm mấy cái sừng nữa. Vì anh chưa bao giờ cao giọng với phụ nữ, anh chỉ có thể băn khoăn tại sao cô có vẻ sợ anh đến thế.

Thả cánh tay Yvonne ra, anh đợi cho tới khi mấy người đàn ông và hai cô hầu gái kia đều rời đi. Chỉ khi đó anh mới quay lại để nhìn kỹ Annie. Ở phía trên phần đùi thanh mảnh của mình, bóng một vùng tam giác tối mờ hiện rõ lên phía dưới lớp áo ngủ. Khoanh chân. Cô thật sự đã ngồi khoanh chân trước mặt hai người đàn ông.

Bắn một tia nhìn vào Maddy, anh nói, “Bà có muốn tự mình giải thích không, thưa bà?”

“Chỉ như tôi vừa mới nói, Cậu chủ Alex. Vì một lý do nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi, cô ấy không muốn rời khỏi giường vào sáng nay.”

“Không phải chuyện đó. Ý tôi là—” Alex ngắt lời. Sau khi nhìn vào đôi mắt màu xanh lá vô tội của người quản gia của mình trong một giây, anh rên rỉ và lấy tay xoa mặt lần nữa, cố gắng để kiểm soát lại cơn bực bội của mình. “Trong tương lai, Maddy, tôi sẽ đánh giá cao nếu không người đàn ông nào được phép vào phòng ngủ của vợ tôi cho tới khi cô ấy đã mặc xong đồ!”

Vẻ mặt của Maddy như được chiếu sáng. “Ồ.” Bà liếc sang Annie. “Ồ, tất nhiên rồi. Chỉ là—ừm, chúng tôi có một tình huống nhỏ ở đây, Cậu chủ Alex. Tình huống khẩn cấp, cậu thấy đấy. Và tôi—”

Hoả hoạn là tình huống khẩn cấp. Cây đổ vào nhà, cái đó là tình huống khẩn cấp. Còn đây”—anh giơ tay ra hiệu—“không phải! Tôi không tán thành việc bà để cô ấy bị nhìn hau háu. Cô ấy có thể ngốc nghếch, nhưng bà chắc chắn là không.”

“Vâng.” Hai đốm đỏ bừng như hai lá cờ lan rộng ra trên đôi má phúng phính của bà. “Giờ khi cậu đã nhắc đến việc này, tôi có thể hiểu được sự lo lắng của cậu. Thực sự đã hiểu. Tôi xin lỗi. Tôi đã không để ý, cậu thấy đấy. Cô ấy quá trẻ con và tất cả, chỉ là tôi không bao giờ nghĩ—” Bà ngắt lời và đỏ bừng cho tới tận chân tóc. “Ừm, Frederick và Henry, họ như một phần của gia đình.”

Tia nhìn của Alex chiếu vào phần phía trước chiếc áo ngủ của Annie. Theo như cách anh đáng giá, trẻ con không phải để miêu tả thân hình của vợ anh. Túm chặt lấy sự bình tĩnh tiếp tục trốn tránh anh, Alex hít vào một hơi thật sâu và chầm chậm thở ra. Anh đang cư xử như một ông chồng đầy chiếm hữu, thêm vào đó là phản ứng quá mức nữa.

Chiếu một cái trừng mắt hết công suất vào Yvonne, anh hỏi, “Có cần đặc biệt phải vội vã thay ga trải giường cho vợ tôi không?”

“Không, thưa ngài. Chỉ là vì từ khi cô ấy tới đây, tôi có thói quen đầu tiên là dọn phòng cô ấy. Trước khi mang bữa sáng lên, phủi bụi và những việc như thế.”

Với sự kiên nhẫn cực đại, Alex nói, “Được rồi, sáng nay, vì vợ tôi dường như không thích bắt đầu ngày mới của cô ấy, hãy thay đổi những công việc thường ngày của cô, Yvonne, và dọn phòng của cô ấy sau cùng. Có lẽ khi cô quay trở lại, cô ấy sẽ cảm thấy hăng hái hơn về việc ra khỏi giường.” Anh định xem đồng hồ, sau đó nhận ra anh đã để quên nó ở trên bàn trang điểm. “Vẫn còn khá sớm, phải không? Tôi cũng sẽ chẳng hài lòng nếu cô dựng tôi dậy vào giờ này để thay ga trải giường của tôi.”

Cô gái tóc vàng Yvonne gật đầy và khẽ nhún gối. “V-Vâng, thưa ngài.”

Alex nhìn sang Maddy. “Nếu Annie muốn ở trên giường vào sáng Chủ nhật, tôi chỉ có thể khen ngợi sự khôn ngoan của cô ấy. Để cho cô ấy ngủ, vì Chúa.”

Với những lời đó, anh quay về phòng ngủ chính, ý định của anh là noi gương Annie và ngủ nốt phần còn lại của buổi sáng. Sau cùng thì nó là ngày nghỉ cuối tuần. Mỗi khi đã vào thời điểm của mặt trăng xanh, một người đàn ông sẽ chẳng có việc gì để làm trong ngày hết. (theo Hoàng đạo thì Chủ nhật là ngày tượng trưng cho mặt trăng - ND)

Khi anh cởi khuy áo của mình thì lại có tiếng gõ cửa ẫm ĩ khác vang lên. Cái âm thanh sắc lẻm đó tạo thành một cơn đau xuyên qua thái dương khiến anh cau mày. Sải bước băng ngang qua phòng, anh giật cánh cửa mở ra. “Giờ thì đến chuyện gì?”

Maddy đứng ở ngoài hành lang. “Tôi nghĩ cậu nên tới. Annie cư xử không thể hiểu được, và tôi không tìm ra nguyên nhân của việc đó.”

Trước khi Alex có thể trả lời, bà quản gia, rõ ràng là cực kỳ lo lắng, không còn giữ được chính mình, thực hiện một cú quay ngoắt người đột ngột. Chẳng còn lựa chọn nào khác, anh đành theo bà quay trở lại phòng dành cho trẻ. Khi anh bước vào phòng, anh thấy Annie cuối cùng cũng đã rời khỏi giường và dường như đang tìm kiếm cái gì đó trong những lớp chăn đệm.

“Với tôi nó trông như thể cô ấy bị mất cái gì đó,” anh nhận xét bằng một giọng hoà nhã không lột tả được cơn cáu kỉnh của anh. “Có gì dị thường về chuyện đó hả?’’

“Sao lại không dị thường? Cô ấy có thể đánh mất thứ gì chứ?”

“Có chúa mới biết.” Cơn đau đầu của anh trở nên tệ hơn đến từng giây một, Alex gần như rên lên khi nghe được giọng của chính mình. Lần sau anh sẽ nghĩ hai lần trước khi nốc cạn bình uýt-ky. “Việc cô ấy tìm cái gì thì có gì khác biệt chứ?”

Rút ngắn khoảng cách lại chỉ với ba sải chân, Alex tới chỗ chiếc giường. Annie, hình như là không hề hay biết cho đến giờ phút đó là anh có mặt trong phòng, giật nảy mình khi anh tới đứng bên cạnh cô. Sau đó, cúi gập bụng xuống, cô dang rộng sải tay mình ra một cách đầy bảo vệ khắp bộ chăn đệm của mình. Để ám chỉ rằng anh không có ý định chạm vào bất cứ thứ gì, Alex khoanh tay lại và nhìn khi cô nâng tấm trải giường trên cùng lên và ngó xuống phía dưới nó. Đầy tò mò, anh cúi người sang bên và vươn cổ để cũng có thể nhìn được. Không có gì hết. Cô gái rõ ràng là ngẩn ngơ. Vì điều này không hẳn là một tin tức mới lạ gì với bất cứ ai, đặc biệt là Maddy, Alex không thể hiểu tại sao bà lại đi gọi anh. Một cô gái kỳ quặc cư xử một cách kỳ quặc, theo ý kiến của anh, thì không kỳ quặc chút nào.

“Có lẽ giường có bọ,” anh nói, biết rằng thậm chí trước khi anh đề cập đến một chuyện như thế Maddy sẽ phụt khói ngay cả khi nó chỉ là ý nghĩ. “Trong ngôi nhà này ư? Cái miệng ăn mắm ăn muối của cậu!”

Rõ ràng là thoả mãn vì đã chọc tức được bà, anh hướng sự chú ý của mình vào lại Annie để nhận ra rằng cô đã đi từ việc ngó xuống dưới tấm trải giường của mình đến việc tìm kiếm phía dưới gối. Nhận thấy không có gì ở dưới đó, cô bắt đầu vỗ vỗ tấm đệm, cẩn trọng rà qua những nếp gấp như thể muốn cảm nhận được chỗ phồng lên. “Cô ấy chắc chắn là đang tìm kiếm thứ gì đó,” Alex nói. “Và vẫn chưa tìm thấy nó.” Anh nhướn một bên lông mày lên với Maddy. “Có lẽ là một sợi ruy băng buộc tóc?”

“Cô ấy không thắt một sợi nào khi đi ngủ hết.”

Alex liếc đến hai bàn tay cô gái. Không nhẫn. Anh chợt nghĩ anh cần phải thay đổi điều đó. Chỉ một chiếc nhẫn vàng đơn giản. Anh cho là anh nên mua một chiếc ngay lập tức. Nhưng, lại một lần nữa, có lẽ sẽ tốt hơn nếu đợi và nói chuyện với mẹ cô bé trước. Vì tất cả những gì anh biết, có thể có lý do khiến Annie không có một chiếc nhẫn hay vòng cổ nào. Cô có thể nuốt phải chúng hay cái gì đó khủng khiếp tương tự. “Một món trang sức?” anh hỏi, ngay cả khi đã biết câu trả lời của Maddy là gì.

“Cô ấy không có.”

Anh thở ra một hơi bực tức. “Chà, cô ấy tin chắc là mình đánh mất thứ gì đó, Maddy. Có lẽ là thứ tưởng tượng gì đó. Sao bà không chiều theo cô ấy?”

“Nhưng cậu không thấy cô ấy cư xử kỳ lạ sao?”

Alex bắn cho người phụ nữ đó một cái nhìn sửng sốt. “Bà mong đợi điều gì nào? Bình thường ư?” Gần như mù dở vì cơn đau đang đập ầm ầm phía sau mắt, anh hướng về phía cửa. “Tôi nói là chiều theo cô ấy. Giúp cô ấy tìm. Nhấm nháp một tách cà phê trong khi cô ấy tìm. Tôi thật sự không quan tâm, Maddy. Chỉ cần để cho tôi được yên thôi.”

Maddy xù lông lên bởi tông giọng của anh và gọi với theo sau, “Tôi nghĩ cậu cần cồn giã rượu cho cậu tỉnh. Đó là những gì tôi đang nghĩ đấy.”

Chỉ ý nghĩ đó cũng khiến dạ dày anh nhộn nhạo.

Quá trưa một chút, Alex bị đánh thức bởi một tiếng dộng cửa khác. Anh không thể tin được rằng trong một dịp anh muốn ngủ nướng, anh chỉ có thể được yên lành ít ỏi như thế.

“Tôi đến đây!” anh gọi. “Đừng có đập rầm rầm nữa! Tôi không điếc đâu.”

Sau khi tròng quần dài vào, anh với tới áo sơ mi và bắt đầu mặc khi anh băng ngang qua căn phòng. Anh vừa nhét được một tay vào tay áo thì Maddy hét lên, “Mau lên, cậu chủ Alex. Tôi để lạc cô ấy rồi!”

“Bà làm gì cơ! ” Tăng tốc, Alex lao về phía cánh cửa, áo anh bó lại thành chùm quanh một khuỷu tay. Giật lấy cánh cửa mở rộng ra, anh chiếu cái nhìn không thể tin được vào bà quản gia của mình. “Bà để lạc cô ấy ở đâu, vì Chúa?”

“Chà, nếu tôi biết ở đâu thì cô ấy đã không bị lạc, đúng không nào?”

Lờ tịt lời càm ràm đó, anh bước qua bà vào trong hành lang. “Cô ấy có ra khỏi nhà không?”

Maddy chạy lon ton cùng với anh khi anh di chuyển về phía phòng dành cho trẻ. “Khi tôi mang cô ấy xuống nhà, tôi đã khoá tất cả các cửa lại. Nếu cô ấy ra ngoài, cô ấy phải đi qua đường cửa sổ.” Bà kêu ré lên đầy đau khổ và ấn những khớp ngón tay vào miệng mình. Bằng một giọng nghèn nghẹt, bà kêu kên, “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Một phút trước còn ở đó, phút sau cô ấy đã biến mất rồi. Nhanh như thế đấy. Tôi thật sự đã trông chừng cô ấy, Cậu chủ Alex. Tôi thề trên hơi thở của mình.”

Dừng lại ở trên chiếu nghỉ, Alex tóm lấy tay vịn cầu thang và nhoài người ra để có thể nhìn được khắp đại sảnh. Quên bẵng đi cơn đau đầu của mình, anh rống lên, “Annie!”

“Chẳng có ích gì đâu, tôi đã nói với cậu rồi. Tôi đã tìm khắp trên dưới. Mặc dù rất ghét phải nói vậy, nhưng tôi không tin là cô ấy có ở trong nhà.”

Mạch của anh bắt đầu đập dữ dội như một chiếc xe trượt hai bên thái dương, Alex tiến về phía cầu thang. Annie, đang mang bầu và không tỉnh táo, không ai trông chừng. Anh tưởng tượng cô leo lên cây và bị ngã. Hay bị vấp bởi một cái rễ cây. Cả tá tai nạn có thể rơi xuống đầu cô. Lao xuống ba bậc cầu thang một, anh gọi với qua vai mình. “Bình tĩnh nào, Maddy. Nếu cô ấy ở ngoài, nó không phải là một thảm hoạ lớn lao gì hết. Cô ấy biết đường đi lối lại. Tôi chắc chắn cô ấy chỉ có thể về nhà thôi.”

Bước những bước run rẩy nhỏ xíu, bà quản gia mũm mĩm hối hả chạy để theo kịp anh. Khi anh tới tầng một và bắt đầu thử kiểm tra cửa trước, bà chống nắm đấm vào hông và nói, “Tôi đã nói với cậu là tôi khoá tất lại rồi mà. Cậu nghi ngờ lời nói của tôi phải không?”

“Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ kiểm tra lại cho chắc thôi.” Alex nhanh chóng di chuyển khắp ngôi nhà để kiểm tra tất cả các lối ra khác. Mọi cánh cửa đều được khoá, y như Maddy đã xác nhận. “Tôi cho là bà đã không cài chốt tất cả cửa sổ?”

Miệng Maddy mím lại. “Không, tôi không nghĩ tới điều đó. Tôi xin lỗi, Cậu chủ Alex. Tôi chưa bao giờ mơ tới việc cô ấy sẽ ra ngoài theo đường cửa sổ.”

Vì anh biết Maddy thường khá cẩn thận trong việc khép lại những cánh cửa sổ sau khi bà sai người mở chúng ra, Alex nói, “Không có hại gì khi kiểm tra lại tất cả những cái chốt. Nếu chúng ta tìm thấy một cái không được cài, sẽ xác định được chắc chắn là cô ấy đã chuồn ra ngoài.”

Hét lên với tất cả người hầu trong nhà, Maddy tổ chức được một đội rất hiệu quả để giúp họ lần lượt kiểm tra khắp. Sau một vài phút, Alex gặp lại bà trong đại sảnh. “Cửa sổ phòng khách không được chốt. Cô ấy rất có thể đã ra ngoài theo lối đó.” Trước vẻ mặt nghiêm nghị của bà quản gia, anh khiến giọng mình dịu đi và siết chặt lấy vai bà. “Maddy, bà có thôi đi không? Cô ấy sẽ ổn thôi. Tôi sẽ mặc quần áo và cưỡi ngựa qua nhà Trimble. Tôi chắc chắn tôi sẽ tìm thấy cô ấy ở đó.”

Bà gật đầu và khụt khịt. “Tôi sẽ cầu nguyện để không có chuyện gì xảy ra với cô ấy. Cô ấy quả là một sinh vật nhỏ dễ thương. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.”

“Tôi chắc chắn là không có chuyện gì xảy ra đâu. Nhiều như tôi ghét phải thú nhận, giờ khi Douglas đã đi rồi, tôi nghi ngờ việc có gã đàn ông nào trong vùng này mục nát đến độ làm phiền đến cô ấy, và ngoài những gì Douglas gây ra cho cô ấy, cô ấy đã lang thang trong rừng hàng năm trời mà có bị thương đâu. Lý do duy nhất lúc này tôi không cho phép điều đó là vì tình trạng bầu bì của cô ấy. Đừng có băn khoăn nữa. Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà chỉ trong nháy mắt thôi. Ghi nhớ lời tôi.

Annie không có ở nhà Trimble. Việc khiến Alex ngạc nhiên hơn là cha mẹ cô, không một ai dường như hốt hoảng khi anh xuất hiện trên bậc cửa nhà họ, tìm kiếm vợ mình. Edie gợi ý rằng Alex có thể tìm thấy cô ở trong rừng. Anh cũng không cần phải ra ngoài tìm kiếm. Annie có thói quen lang thang, bà nhắc nhở anh, và đã ở đó hàng năm trời rồi. Sau khi trời tối, cô sẽ về nhà, hoặc là chỗ của Alex hoặc là chỗ của nhà Trimble. Nếu cô ấy chọn vế sau, cha mẹ cô đảm bảo với Alex rằng họ sẽ gửi thư để anh tới đón cô.

Vẫn không yên tâm mặc kệ sự đảm bảo của nhà Trimble, Alex tìm kiếm khắp khu rừng trước khi hướng về nhà. Nó giống như mò kim đáy bể. Cả vùng đồng quê rộng mở trải dài ra bốn phương tám hướng, và anh biết Annie có thể ở bất cứ đâu. Cuối cùng, anh không còn lựa chọn nào khác là về Montgomery Hall và đợi. Nếu lúc chiều tối cô không xuất hiện, anh sẽ tổ chức một đội tìm kiếm.

Nhiều như anh lo âu, trời vẫn không thể tối đủ nhanh được. Cho tới khi Annie về lại nhà, anh sẽ không yên tâm chút nào. Đúng là cô đã lang thang khắp những ngọn đồi trong hầu hết cuộc đời mình. Nhưng đó là trước khi tình trạng cô trở nên mỏng manh như thế này. Anh hoàn toàn không tin được là mẹ cô lại thờ ơ như thế. Tất cả các loại tai nạn đều có thể rơi xuống một người phụ nữ đang mang thai, đặc biệt là ai đó giống Annie, người không có chút khái niệm nào về nguy hiểm. Chỉ cái ý nghĩ cô bị thương thôi cũng khiến anh cảm thấy hoảng hốt. Annie, với mái tóc đen nhánh rối tung và đôi mắt to xanh. Trong một khoảng thời gian ngắn đến bất ngờ, cô đã vững bước trên con đường tiến vào trái tim anh và trở nên quan trọng với anh hơn là anh muốn thừa nhận.

Ngoại trừ Maddy vẫn đang đứng ngồi không yên, Alex không chậm trễ khi anh tới chuồng ngựa. Nhanh chóng xuống ngựa, anh chuyển con ngựa của mình cho cậu bé chăm ngựa và đi thẳng vào nhà. Khi anh bước vào sảnh, Maddy nhoài người qua lan can tầng trên và gọi với xuống anh.

“Cô ấy về rồi. Không suy chuyển lấy một cọng tóc.”

Nhẹ nhõm khiến chân Alex như nhũn ra. Cần một chốc để lấy lại dáng điệu của mình, anh dựa vào cánh cửa được chạm khắc ở lối vào, tia nhìn của anh nâng lên khuôn mặt rạng rỡ của Maddy. “Cô ấy đã ở đâu?”

Bà quản gia giơ hai tay lên trời với một cái nhún vai không thể hiểu nổi. “Tôi chịu. Chúng tôi đang tìm kiếm khắp cả nhà, và bất thình lình, cô ấy ở đó. Nếu không biết rõ hơn, tôi sẽ nghĩ cô ấy hiện ra từ dưới lớp gỗ ốp chân tường.”

Alex cau mày. Nhớ lại cánh cửa sổ phòng khách không được chốt, anh nói, “Rất có khả năng là thế, cô ấy đi vào theo lối cô ấy đi ra.”

Annie bất thình lình xuất hiện trên chiếu nghỉ. Tặng cho cô một cái nhìn từ trên xuống dưới, Alex nhanh chóng chú ý tới những vết bẩn đầy tố cáo trên chiếc váy dài màu xanh nhạt và đôi tất trắng của cô. Mái tóc đen của cô vẫn có những lọn rối tung như thường lệ, cô nhìn xuống anh với đôi mắt xanh to tròn đó, vẻ mặt cô trang nghiêm không thể giải thích được. Alex đoán là cô đã nhận ra, tuy chỉ mơ hồ thôi, rằng cô đã làm sai gì đó và có thể đang gặp rắc rối. Vậy thì cô cũng có thể hiểu là anh không hề giận dữ, anh làm rõ điều đó bằng cách mỉm cười và nháy mắt với cô. Mặc dù bực mình vì nỗi sợ hãi cô ban cho họ, cô không thật sự là người có lỗi; miễn bàn chuyện quy kết trách nhiệm cho cô.

Cách thức để xử lý việc này, anh trấn an bản thân, là cần đề phòng thêm để nó không lại xảy ra lần nữa. Anh nhìn Maddy. “Bà có rảnh một hai phút không? Tôi nghĩ chúng ta cần đặt ra một vài luật lệ mới ở quanh đây, không chỉ là cho người hầu trong nhà, mà còn cho cả chúng ta nữa. Chúng ta không thể để cô ấy lẻn ra ngoài lần nữa. Cho đến khi đứa trẻ được sinh ra, điều đó không an toàn. Cô ấy có thể bị thương trong khi ra khỏi nhà, cô ấy rất có khả năng bị chảy máu cho tới chết trước khi ai đó tìm thấy cô ấy.”

Trước ý kiến đó, Maddy trắng bệch như tờ giấy. “Tôi xuống ngay đây.”

Một phút sau, Alex và bà quản gia của anh gặp nhau trong phòng làm việc. Giữa hai người, họ vạch ra một vài biện pháp an toàn họ có thể tiến hành được để không khuyến khích, nếu không phải là ngăn chặn, việc Annie lén lẻn ra ngoài lần nữa, vậy nên điều quan trọng nhất để làm được điều đó là tất cả những cánh cửa dẫn ra ngoài sẽ luôn được giữ trong tình trạng khoá kín từ bên trong, ngày hay đêm, và chỉ Alex hay Maddy mới có chìa khoá. Cửa sổ tầng một, được trang bị với những cái chốt phía trong thay vì khoá, khiến mọi việc rắc rối thêm chút xíu. Tuy nhiên, họ quyết định rằng họ sẽ đóng và cài chốt chúng, việc Annie sử dụng một trong số chúng như lối để tẩu thoát sẽ dễ dàng bị phát hiện. Một khi ở bên ngoài, cô gái sẽ không thể nào chốt lại cánh cửa sổ cô đã mở, và họ sẽ biết chắc chắn cô đã ra khỏi ngôi nhà. Trong trường hợp đó, Alex có thể ngay lập tức tìm kiếm cô ở những khu rừng xung quanh.

Hài lòng với những biện pháp họ đặt ra, Alex tối đó chìm vào giấc ngủ, tự tin rằng Annie an toàn. Ngay sáng ngày hôm sau, anh tự hứa với bản thân, anh sẽ dành một hoặc hai giờ mỗi buổi chiều để ở cùng cô. Làm việc gì thì anh chưa chắc chắn. Một người phải làm gì để mua vui cho một cô gái trí não khiếm khuyết đây?

À phải rồi... Maddy dường như nghĩ việc anh và Annie trở nên thân thuộc hơn là rất quan trọng, và thế nên, Alex sẽ hạnh phúc mà hi sinh một chút thời gian của mình. Tuy nhiên điều đó không dễ dàng gì. Anh thường dành buổi sáng làm các công việc giấy tờ tại phòng làm việc, và suốt cả buổi chiều, anh kiểm tra việc chăm nom những con ngựa nòi và đồng áng, hay đi tới mỏ đá. Thế nên, đôi khi anh cảm thấy như thể mình đang thức khuya dậy sớm, đặc biệt trong suốt mùa hè.

Mặt khác, điều cuối cùng anh muốn là Annie cảm thấy sợ hãi trong ngôi nhà mới của cô. Nếu anh có thể làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô bằng cách dành một giờ hay chừng đó với cô mỗi ngày, nó sẽ rất xứng đáng để nỗ lực.

Kế hoạch của Alex hóa ra lại hơi khó thực hiện hơn anh đã hi vọng một chút. Anh đã đảo lộn thời gian biểu của mình để dành thời gian cho cô ngày kế tiếp, nhưng khi anh về tới nhà lại chẳng tìm thấy Annie ở đâu hết.

“Ý bà là gì, cô ấy biến mất?” anh gặng hỏi Maddy.

“Ừm...” đôi mắt màu xanh lá của bà quản gia lấp lánh những giọt nước cố kìm không rơi xuống. “Y như ngày hôm qua, Cậu chủ Alex. Một phút trước cô ấy ở đó, phút sau cô ấy đã không thấy đâu. Frederick đang định đi báo cho cậu.”

Quay gót, Alex hỏi, “Bà đã kiểm tra các cửa sổ chưa?”

“Vâng. Chúng tôi kiểm tra hết cả rồi. Không một cái nào không được chốt.”

Câu trả lời của bà quản gia khiến Alex bất thình lình khựng lại. Anh quay người để nhìn bà thật kỹ. “Không một cái nào? Bà có chắn chắn hoàn toàn không?”

“Không một cái nào.”

“Vậy thì cô ấy phải ở đâu đó trong nhà.”

“Người ta có thể nghĩ thế. Chỉ là cô ấy thì không. Chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi, Cậu chủ Alex. Nó cứ như thể—” Bà dừng lại và ôm lấy eo mình. “Nó cứ như thể cô ấy biến mất vào trong không khí ấy.”

Alex trước đây đã nhìn thấy vẻ mặt đó của bà quản gia và biết nó báo hiệu điềm xấu. “Giờ thì Maddy. Đừng có để trí tưởng tượng của dân Ái Nhĩ Lan đánh bại bà. Cô gái đó bằng xương bằng thịt. Cô ấy không thể biến mất vào trong không khí nhiều hơn so tôi với bà đâu.”

“Cậu chăc chứ?” bà thì thầm. “Không ai không công nhận cô ấy có một chút khả năng đoán trước được điềm gở. Như việc cô ấy lại tìm kiếm trong những lớp chăn đệm của mình. Lại làm thế vào sáng nay. Còn hơn cả kỳ lạ ấy, nếu cậu hỏi tôi, một người tìm kiếm thứ mà cô ấy không đánh mất.” Bà khẽ run rẩy. “Tôi biết chắc chắn rằng những người có khả năng đoán trước được điềm gở thì không giống phần còn lại chúng ta. Đôi khi họ nhìn thấy những thứ chúng ta không thể thấy, và họ có tài năng gần như là phép thuật ấy. Cậu đã nghe những câu chuyện về việc cô ấy thuần hoá những con thú hoang trong rừng như thế nào rồi đấy. Nó không bình thường, cậu không thể tranh luận việc này được đâu.”

“Tôi không nói cô ấy bình thường. Tôi chỉ muốn nói là, với tất cả sự khác biệt của mình, cô ấy vẫn rất giống con người, Maddy, và vì thế bị hạn chế bởi những gì cô ấy có thể làm được. Biến mất trong không khí? Thật là ngốc nghếch. Cô ấy hoặc là tìm được một chỗ trốn nào đó ở trong nhà, hoặc là cô ấy ra ngoài theo đường cửa sổ trên gác.”

“Cửa sổ trên gác?” Maddy hổn hển và làm dấu thánh. “Lạy Chúa lòng lành, nếu cô ấy ngã, cô ấy sẽ gẫy cái cổ nhỏ nhắn ngốc nghếch mất thôi!”

“Chính xác.” Alex hướng về phía cầu thang. “Kể từ bây giờ, tất cả mọi cánh cửa sổ ở tầng hai và tầng ba đều phải được đóng lại. chúng ta sẽ lưu ý việc đó ngay bây giờ. Sau đó tôi sẽ tập hợp một vài người để giúp tôi rà soát khu rừng. Cô ấy rất có khả năng lang thang quanh quẩn ngoài đó, hạnh phúc khôn tả và hiển nhiên là hoàn toàn sợ hãi nếu cô ấy đụng phải chúng ta.”

******

Mười phút sau, Alex đang kiểm tra những cái chốt cửa sổ trong phòng khiêu vũ, toạ lạc ở tầng ba thì cảm giác một ai đó hiện diện phía sau anh. Da có cảm giác như bị kiến bò, anh ngó qua vai mình để thấy Annie đang đứng ở chỗ ngưỡng cửa mở rộng. Y như tình trạng ngày hôm qua, chiếc váy dài không ra hình dáng của cô dính đầy những bụi, và có một vài vệt bụi trên má cô. Vì Alex biết cô không thể nào bị dính bẩn ở trong nhà, anh chỉ có thể phỏng đoán rằng cô đã làm như anh nghi ngờ và trèo ra ngoài bằng cửa sổ ở tầng hai hay tầng ba.

Chỉ ý nghĩ đó thôi cũng khiến mạch đập của anh nhảy lên. Trong khi sửa chữa mái nhà thời gian vừa rồi, anh đã học được theo một cách khó khăn rằng những viên ngói lợp có thể nguy hiểm đến chừng nào. Tất cả chỉ cần một bước chân đặt sai chỗ. Ở hầu hết mọi chỗ, không có gì để đỡ nếu một người bị ngã. Anh nhất định sẽ đóng đinh qua phần dưới của tất cả các chấn song cửa sổ.

“Annie,” anh nói một cách yếu ớt. “Em yêu, em đã ở đâu?”

Trước câu hỏi đó, cô lùi lại một bước.

“Đừng sợ. Anh không giận em đâu. Chỉ là lo lắng thôi. Anh biết em đã ở đâu đó ngoài kia, và nếu em ra ngoài qua một trong những cửa sổ này, em có thể sẽ bị ngã.”

Cô lùi lại một bước nữa.

Di chuyển một cách chậm rãi, Alex cố kéo khoảng cách giữa họ gần lại. Anh mới chỉ đi được có vài bước thì cô bỏ chạy. “Annie! Quay lại đây. Anh sẽ không làm em đau.”

Những lời của anh rơi vào không trung. Alex thở dài một cách chán nản và ngắt ngắt sống mũi mình. Anh được cho là nên dành thời gian ở cùng cô, phải vậy không? Và chính xác là anh sẽ thực hiện điều đó như thế nào? Có lẽ là bằng cách trói cô vào ghế?

Anh đi dọc hành lang tầng ba tới đầu cầu thang. Tóm lấy tay vịn cầu thang, anh quăng sức nặng của mình lên trên những bậc thang và chạy xuống ba bậc một. Ngay khi đến tầng hai, anh hướng thẳng đến phòng dành cho trẻ. Maddy, người đang bận rộn quở trách Annie và kiểm tra xem cô có bị thương không, không hề chú ý khi anh bước vào phòng.

“Ôi, cô bé, cháu không thể cứ biến mất như thế!” bà quản gia kêu lên. “Trái tim già nua của ta không chịu được đâu, cháu hiểu chứ? Cháu đã làm gì? Ra ngoài qua đường cửa sổ trên gác ư? Chúa cứu rỗi chúng ta! Cháu có thể bị gãy cái cổ ngốc nghếch của mình. Cháu không nhận thấy điều đó sao?”

Alex đi đến chỗ chiếc bàn nơi Annie đang ngồi. Ngồi xổm xuống phía trước ghế cô, anh nhìn thật nghiêm nghị vào trong mắt cô. Những cảm xúc anh đọc được trong đó khiến anh lúng túng. Cô sợ bị trừng phạt, điều đó rất rõ ràng. Nhưng cô trông cũng đầy bối rối và có một chút tự cho mình là đúng, cứ như thể cô đang bị kết tội một cách oan uổng vậy.

Alex nhìn cô thật kỹ, bắt đầu với mái tóc của cô, có một chút cái gì đó có vẻ như là mạng nhện dính vào bím tóc được tết, và kết thúc với đôi tất trắng của cô, thứ dính đầy bụi đất. Những vết bẩn màu xám. Không phải màu đỏ. Hầu hết những vùng đất trồng quanh đây là đất sét màu nâu đỏ.

“Maddy, có nơi nào trong nhà—như là tủ áo hay phòng chứa đồ?—có thể có đầy mạng nhện và bụi không?”

Maddy thổi phì phì trước lời gợi ý đó. “Chỉ có tầng gác mái, và cậu biết rất rõ là nó luôn được khoá. Tôi là người duy nhất có chìa khoá, và tôi chưa trao nó cho bất cứ ai kể từ khi cậu mua cái két mới sau khi Douglas rời đi.”

Alex cau mày. “Bà có chắc nó khoá không?”

“Tuyệt đối. Với tất cả những nhện và chuột ở quanh đó?” Bà rùng mình. “Nó luôn luôn được khoá lại.”

“Vậy thì có nơi nào khác không?” Alex chỉ những vết bẩn trên quần áo của Annie. “Nếu cô ấy ra ngoài, vết bẩn trên váy cô ấy phải là màu nâu đỏ.” Anh chạm vào vết bẩn trên đầu gối cô. “Tôi thấy nó giống bụi hơn.”

“Bụi?” bà quản gia lườm anh. “Tôi cho cậu biết mỗi một ngóc ngách trong căn nhà này đều được kiểm tra chu đáo và thường xuyên dọn dẹp, không có ngoại lệ gì hết. Tôi không bao giờ cho phép bất cứ căn phòng, tủ áo hay bất cứ thứ gì khác, bẩn thỉu như thế.”

Alex cũng biết điều đó. Nhưng anh vẫn không loại bỏ được những nghi ngờ của mình. Nếu Annie tìm được một nơi ẩn nấp nào đó mà Maddy đã bỏ qua thì sao? “Ngày mai tôi muốn bà trông nom cô ấy cẩn thận hơn,” anh chỉ thị cho bà quản gia. “Nếu bà cần, tuyển hai hoặc ba cô hầu gái để giúp đỡ. Khi cô ấy lại chuồn đi, tôi muốn biết cô ấy đi theo hướng nào.”

Tông giọng đặc sệt chất Ái Nhĩ Lan của Maddy trở nên rõ ràng hơn khi bà phẫn nộ. “Cô ấy ra ngoài! Chỉ cần nhìn cô ấy, bụi đất bao phủ từ đầu đến chân. Cô ấy không thể dính đầy bùn đất đến thế nếu ở trong nhà tôi!”

Alex nhỏm dậy và vỗ vỗ vào vai bà. “Tôi chắc chắn cô ấy không thể, Maddy. Nhưng cũng vậy thôi, hãy làm như tôi yêu cầu, hửm? Tôi thật sự đánh giá cao điều đó. Và trong lúc đấy, khi tôi tới chuồng ngựa làm việc, tôi sẽ để mắt đến phía bên ngoài của ngôi nhà để xem liệu tôi có thể bắt gặp cô ấy lẻn ra qua cánh cửa sổ nào không.”

Hướng tia nhìn vào lại vợ mình, Alex cân nhắc tình huống này và những giải pháp có thể thực hiện được. Vì cô gái đã được cho phép lang thang bất cứ khi nào cô muốn khi sống ở nhà, cô rất có khả năng nhận thấy việc đến sống ở Montgomery Hall hẳn khá là tù túng nếu đem so sánh, và anh không thể thật sự đổ lỗi cho cô về chuyện này. Cần phải sắp xếp để cô có thể hàng ngày được ra ngoài. Maddy thật sự không có thời gian để hộ tống cô. Tương tự, Alex cũng không có.

Anh thở dài đầy cam chịu. Rốt cục thì Annie là trách nhiệm của anh chứ không phải của ai khác. Nếu cô cần được đưa đi dạo mỗi ngày, thứ mà rõ ràng là cô cần, anh rất có khả năng là ứng cử viên. Giờ khi anh đã quyết định để cô cư ngụ cố định tại Montgomery Hall, anh không thể tránh bị đẩy vào những tình huống nơi anh sẽ phải ở một mình với cô. Không mập mờ gì hết. Thậm chí chỉ thử thôi cũng sẽ là lố bịch. Kết hôn dù chỉ trên danh nghĩa hay là không, họ vẫn là kết hôn, và mặc dù vai trò của anh trong đó bị hạn chế, anh là chồng cô.

Chỉ cần một chút tự chủ là được, anh kiên quyết nghĩ. Nếu anh vẫn chưa có một chuẩn mực tốt trong việc đó để tùy ý sử dụng, vậy thì tốt nhất là anh hãy tập làm quen dần đi.

(Hết chương 10)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét