**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 13 - Annie's song

Trans: summerwind210
Edit: qoop!!

Alex dộng nắm đấm vào cánh cửa trước nhà Trimble với một lực khiến tấm gỗ rung lên trong khung cửa. Anh nghe thấy tiếng bước chân chạy hối hả để đáp lại lời hiệu triệu của anh, và giây phút cánh cửa chính được mở ra, anh lách người đi vào trong nhà, gần như tông ngã ông quản gia bị giật nảy mình.

“James đâu rồi?” anh rống lên.

Tóm chặt lấy ve áo, người làm công nhún vai để làm thẳng chiếc áo vét của mình. “Xin ngài thứ lỗi, thưa ngài, nhưng—”

“Đừng bận tâm. Tôi sẽ tự mình tìm ông ấy.”

Theo linh cảm, Alex sải bước vào thẳng phòng khách, nghĩ rằng, vào giờ này, cha mẹ Annie có thể ở đó. Anh nhận thấy căn phòng trống không. Từ đó, anh sải bước một cách có chủ định vào hành lang và bắt đầu mở hết các cửa ra. Anh nhận thấy phòng làm việc của James, phòng giải trí, phòng khách và thư viện đều không có bất cứ ai. Đến cuối hành lang, anh tới trước một cánh cửa bằng gỗ cây dái ngựa. Dùng vai húc nó mở tung, anh lao vào phòng ăn và khiến cha mẹ vợ đang dùng bữa của anh ngạc nhiên.

Một bên má còn phồng lên vì thức ăn, James nhìn lên, dao và dĩa vẫn đang lơ lửng phía trên chiếc đĩa. Nhận ra Alex, ông vật lộn để nuốt xuống và nói, “Lạy Chúa tôi, chuyện gì thế? Annie vẫn ổn cả chứ?”

Edie, người đang ngồi ở phía đuôi bàn đối diện quay lưng về phía cửa, bật dậy khỏi ghế của mình, đụng mạnh phải chiếc đĩa của mình trong khi làm thế và đánh đổ rượu. Màu đỏ thẫm lan ra trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh và đọng thành vũng quanh chân một giá cắm nến có những hoa văn lộng lẫy. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” bà gặng hỏi. “Con bé đã làm điều gì khủng khiếp ư? Cái gì?”

Lờ tịt Edie, Alex bước qua bà, tiến đến chỗ James. Khi anh đến phía cuối chiếc bàn, anh tóm lấy những đường may phần vai chiếc áo vét ăn tối của người đàn ông kia và không câu nệ chút nào lôi ông ta đứng dậy. “Đồ con hoang nhỏ thó, độc ác, ích kỷ!” Alex nhổ ra. “Sao ông có thể làm những việc tàn ác như thế với con gái của chính mình?”

Đôi mắt xanh của James mở lớn vì sợ hãi, và khuôn mặt ông ta tái nhợt như xác chết. “Cậu đang nói chuyện quỷ gì thế?” ông ta tóm lấy cổ tay Alex. “Cậu sắp làm rách áo vét của tôi rồi đấy, cậu trai trẻ.”

“Áo vét của ông?” Alex thả gã đàn ông đó ra bất thình lình đến nỗi gã ta loạng choạng, vấp chân vào chiếc ghế của mình, và nằm bò trên sàn nhà. “Nếu tôi có xé rách bất cứ thứ gì, đồ giun sán nhỏ thó đáng thương, thì đó sẽ là đầu ông bị giật ra khỏi vai.”

Vật lộn để đứng dậy trên một đầu gối, James tóm lấy tay ghế để giữ vững thân mình. “Cậu mau giải thích! Cậu không thể cứ xông vào đây như vậy, đe dọa và làm ầm ĩ lên! Có những luật lệ—”

“Luật lệ?” Alex dộng nắm đấm xuống bàn. Những chiếc đĩa và chân nến nẩy bật lên theo lực của cú đấm, tất cả hạ cánh xuống cùng một lúc tạo thành một tiếng loảng xoảng ầm ĩ. “Có những luật lệ chung về phép tắc lễ nghi, ông bạn của tôi, mà chưa bao giờ được viết trong bất cứ cuốn sách luật qúy báu nào của ông đấy. Ông đã bao giờ tôn trọng bất cứ một luật nào đó chưa? Không phải với con gái mình, chắc chắn là không.” Alex chĩa một ngón tay vào mũi người đàn ông kia. “Nhớ lấy điều này đấy, đồ chết bẫm đáng khinh. Annie sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà này đâu. Không chừng nào tôi còn thở. Cứ coi lời tôi thay cho việc hủy bỏ cái phần đó trong bản thỏa thuận, và ông tốt nhất là tạ ơn Đấng toàn năng vì đó là toàn bộ những gì tôi quyết định phá bỏ.”

“Tôi không biết cậu đang nói về cái gì,” James run run nói. “Tôi chưa bao giờ ngược đãi con gái mình hết.”

“Chưa bao giờ ngược đãi cô ấy?” Alex cười khô khốc. “Bên cạnh việc đánh cô ấy mỗi lần cô ấy vi phạm luật lệ, ông bê trễ việc giáo dục cô ấy. Có những trường học cho người điếc! Tất cả mọi việc có thể làm để giúp đỡ họ. Trong suốt ngần ấy năm, ông thậm chí còn không buồn mua cho cô ấy một cái ống khiếm thính! Nhưng tệ hơn thế là, ông để mọi người trong thị trấn tin cô ấy là kẻ ngẩn ngơ! Làm sao buổi tối ông có thể yên giấc thế? Có thể nói tôi biết được không? Thề có địa ngục là ông không thể.”

Tiếp sau lời kết tội, một sự im lặng đến choáng váng ngự trị khắp căn phòng. Qua làn sương giận dữ, Alex tập trung kỹ hơn vào khuôn mặt James. Những gì anh nhìn thấy trên vẻ mặt người đàn ông kia như châm ngòi cơn thịnh nộ của anh. Không phải tội lỗi, như anh đã mong đợi, mà là ngờ vực trộn lẫn cảm giác nhẹ nhõm đến cực kỳ. Rồi Alex chợt nghĩ cha mẹ Annie cũng không biết. Dường như không thể tin được, họ thật sự không biết.

Run rẩy với những vết tích cuối cùng của cơn cuồng nộ, anh giật lấy một chiếc ghế ra và thả mình lên đó cứ như thể ai đó đã nện một cú quyết định vào phía sau đầu gối anh. “Cô ấy bị điếc," anh nói giọng khàn đặc. “Không phải điên, không phải ngu. Là điếc.”

Edie chìm người vào trong chiếc ghế của bà, một bàn tay run rẩy che ngang miệng, tay kia áp vào eo bà. Bà nhìn chằm chằm Alex qua đầu những khớp xương ngón tay trắng bệch. Sau một thoáng, bà thả tay xuống. “Annie không điếc! Con bé nghe tốt như tôi hay như cậu!”

Alex cảm thấy cơn giận dữ lại bừng lên trong anh lần nữa. “Đó là lời nói dối trắng trợn hoàn toàn, và bà biết điều đó. Cô ấy bị điếc. Tôi đã tận mắt nhìn thấy bằng chứng chiều nay. Và đừng có nói với tôi là bà không thấy. Cô ấy không sáng tạo ra thế giới tưởng tượng tôi tìm thấy trên tầng gác mái nhà mình chỉ trong một đêm. Cô ấy đã chơi trò đó hàng năm trời rồi. Bà phải biết về chúng! Lần này hay lần khác, bà chắc hẳn đã phải bắt gặp khi cô ấy chơi trò giả vờ ấy.”

Tia tội lỗi nhá lên trong mắt Edie đã tự mình tố cáo. Alex chưa bao giờ tát một người phụ nữ, nhưng lòng bàn tay anh lúc này ngứa ngáy muốn làm thế. Chỉ một lần, anh ước bà ta có thể thấy nó cảm thấy thế nào. Bà ta ắt hẳn đã cho Annie hưởng kinh nghiệm ăn tát này khá là thường xuyên. “Sao bà có thể lờ những nhu cầu của con gái mình như thế?” anh hỏi bằng một giọng sống sượng. “Nếu được giúp đỡ, người điếc cũng có thể sống một cuộc sống bình thường.”

“Con bé không điếc!” Edie đứng bật dậy. “Cậu nghĩ tôi sẽ không biết nếu thật sự là vậy ư? Rằng tôi chưa bao giờ mơ ước được như thế? Thậm chí là cầu nguyện? Nó không điếc, tôi nói cho cậu biết. Con bé không chỉ một lần quay người khi tôi gọi tên, nó đã làm thế hàng nghìn lần. Làm sao mà cậu dám lao vào nhà chúng tôi, hò hét những lời tục tĩu và kết tội chúng tôi ngược đãi nó chứ!” Bà nhét nắm đấm vào miệng để kiềm chế một tiếng thổn thức. “Sao cậu dám?”

Cơn giận dữ của anh hoàn toàn tiêu sạch, thế vào đó là sự kinh tởm phồng lên, Alex đứng dậy và đẩy ghế của mình vào lại dưới bàn. “Còn tôi thì tưởng là mình mù chắc? Vợ tôi bị điếc. Điếc đặc.” Anh bắn một cái nhìn về phía James, người đứng sau chiếc ghế của mình, túm chặt lấy lưng ghế như thể ông ta không thể đứng vững mà không có chỗ dựa vào. “Chú ý là tôi nói [i[vợ. [/i]Tôi không sử dụng từ đó một cách khinh xuất. Từ giờ phút này trở đi, Annie là một người nhà Montgomery và vì thế không còn có liên quan gì đến gia đình này hay bất cứ ai trong gia đình này nữa.”

Edie quay ngoắt người nhìn khi Alex rời khỏi phòng. Khi anh tới chỗ cánh cửa, bà ta kêu lên, âm thanh giống như một tiếng rên rỉ hơn là lời nói. Anh dừng lại để quay người nhìn bà ta, nhận thấy nỗi đau, nhưng không hề đồng cảm vì nó. Không có chút nào bên trong anh để đồng cảm, không cho bất cứ ai, ngoại trừ Annie.

“Cậu không thể đem đứa con gái nhỏ hoàn toàn tách khỏi chúng tôi,” bà thì thầm rời rạc. “Cậu không thể làm thế! Không ai có thể độc ác như vậy.”

Alex chăm chú nhìn bà ta với vẻ chán ghét sắt đá. “Cứ nói tôi độc ác nếu bà muốn, nhưng đó chính xác là việc tôi định làm đấy. Tôi không muốn ai trong hai người đến gần vợ tôi. Tình yêu của các người, nếu bất cứ ai đầu óc sáng suốt có thể gọi nó thế, đã gây cho cô ấy chẳng gì ngoài tổn thương.” Nhìn thẳng vào Edie, anh nói, “Bà, thưa bà, là một lời biện hộ đáng thương cho một người mẹ.” Chĩa cái nhìn của mình sang James, anh thêm, “Và ngài, thưa ngài, là một sự nhạo báng của từ cha.”

Với những lời đó, Alezx sầm sập bước ra khỏi nhà, thầm lặng thề rằng mình sẽ không bao giờ đặt chân lên ngưỡng cửa nhà Trimble nữa.

Tuy nhiên khi cưỡi ngựa về nhà, có cái gì đó vẫn cứ bám chặt vào tâm trí anh. Một cái gì đó rất khó nắm bắt. Cái gì đó Maddy một lần đã nói. Khi anh gần về tới Montgomery Hall thì rốt cuộc anh cũng nhớ lại được nó là cái gì. Anh và Maddy đã ở trong phòng làm việc của anh, thảo luận về Annie, và trong cuộc trao đổi của họ, Maddy đã bác bỏ khả năng Annie có thể bị điếc. Cô ấy quay lại mỗi lần tôi gọi cô ấy, bà đã nói.

Khi Alex chải lông ngựa rồi để nó lại trong chuồng, những từ đó cứ vang vọng trong anh. Edie Trimble chung quy cũng đã nói điều tương tự thế. Con bé không chỉ một lần quay người khi tôi gọi tên, nó đã làm thế hàng nghìn lần.

Alex không hề thấy hối hận dù chỉ một từ những gì anh đã nói với nhà Trimble. Theo đánh giá của anh, họ xứng đáng bị như thế, thậm chí còn hơn. Nhưng anh cũng tràn đầy hi vọng bởi những gì mà Edie đã nói với anh.

Có thể nào Annie không hoàn toàn điếc? Liệu có khả năng cô ấy có thể nghe được những âm thanh nhất định? Alex vội vã vào nhà, quá hào hứng đến nỗi anh khó có thể đợi để thảo luận khả năng này với Maddy.

******

Chính xác mười giờ sáng hôm sau, Alex lảng vảng bên ngoài phòng dành cho trẻ, theo dõi Maddy và Annie qua cánh cửa được mở hé ra. Cô gái, một lần nữa mặc chiếc váy dài kiểu trẻ con, ngồi ở bàn, bữa sáng còn dang dở bị đẩy sang một bên, cằm đặt trên lòng bàn tay. Nhìn qua khung cửa sổ có những chấn song, cô tảng lờ Maddy, người đang làm một màn trình diễn vĩ đại là sắp xếp lại tủ quần áo.

Như Alex đã hướng dẫn bà lúc trước, bà quản gia bất ngờ ngẩng lên khỏi nhiệm vụ của mình và gọi to, “Annie!”

Alex gần như nhảy tưng tưng lên vì mừng rỡ khi Annie quay người và nhìn bà với vẻ dò hỏi. Giả vờ như không có gì xảy ra, Maddy mở một ngăn kéo khác và bắt đầu gấp lại bộ quần áo nằm ở trên cùng. Bà đợi vài phút nữa, để cho Annie một chút thời gian lại hướng sự chú ý của mình ra ngoài cửa sổ. Sau đó bà lại gọi tên cô gái. Như lần trước, Annie liếc qua vai cô.

Cô có thể nghe được! Alex quá đỗi hài lòng đến độ anh khó có thể kìm nén bản thân mình lại. Maddy liếc về phía cánh cửa, bắt lấy ánh nhìn của anh qua khe hở, và nháy mắt một cách bí ẩn. Alex cười toe toét với bà và gật đầu. Sau khi đợi vài phút anh tự mình gọi tên Annie. Trước âm thanh mang tông trầm của giọng anh, cô thậm chí còn không chớp mắt. Anh gọi to hơn một chút. Vẫn không có gì. Sau khi thử lần thứ ba, Maddy lại hét lên tên cô, và như lúc trước, Annie quay lại ngay lập tức.

“Cô ấy nghe được bà!” Alex hét lên khi anh đẩy cánh cửa mở tung và sải bước vào phòng. “Đó là bởi vì bà nói to hơn và giọng bà cao vút lên khi bà gọi cô ấy, tôi nghĩ thế. Bà biết điều đó nghĩa là gì không, Maddy?” Hoàn toàn không kìm nén chút nào vì vui sướng, Alex lôi Maddy vào trong vòng tay mình và cùng bà lướt quanh phòng theo điệu nhảy hai bước. “Với sự trợ giúp của một cái ống nghe dành cho người điếc, cô ấy có thể nghe được chúng ta nói. Chúng ta có thể dạy cô ấy tên mình! Và đọc nữa! Thậm chí có thể là nói! Maddy, điều này thật tuyệt vời.”

Hổn hển vì không quen hoạt động mạnh, Maddy kêu lên, “Dừng lại nào, cậu chủ Alex. Trái tim già nua của tôi không chịu được việc nhảy nhót thế này đâu!”

Thả người phụ nữ lớn tuổi hơn ra, Alex quay sang Annie. Cô đang theo dõi anh với vẻ lo lắng như thường lệ, đôi mắt xanh cảnh giác. Nhá cho cô một nụ cười toe toét, Alex đặt một tay ngang hông và cúi chào đầy nhã nhặn. Sau khi đứng thẳng dậy, anh nói, “Liệu tôi có vinh hạnh được nhảy điệu này cùng cô không?”

Cô nhìn anh chằm chằm, rõ ràng là giật mình và còn hơn cả nghi ngờ một chút. Sau đó cô liếc về phía Maddy. Khiêu vũ, Alex chắc nịch, rõ ràng là một hành động bí mật, một thứ không thể nào được vui thích bên ngoài tầng gác mái.

Quỷ bắt chuyện đó đi...

Đầy cương quyết, anh thu hẹp khoảng cách giữa họ lại, tóm lấy tay cô, và kéo cô đứng dậy. Chống lại ý muốn của cô, thứ mà cô bày tỏ khá rõ ràng bằng cách cứng đơ lại và loạng choạng một cách vụng về trong vòng tay anh, anh lướt cùng cô trong những bước nhảy của điệu van. Quyết định là những ngón chân anh có thể chịu được sự trừng phạt đó và hơn thế nữa, Alex bướng bỉnh kéo cô lướt quanh căn phòng, ánh nhìn của anh gắn vào khuôn mặt ngoảnh đi của cô.

“Tôi không nghĩ cô ấy muốn khiêu vũ,” Maddy chỉ ra một cách không cần thiết.

Alex chỉ cười rộng hơn. “Cô ấy yêu khiêu vũ. Cô ấy chỉ đơn giản là không muốn khiêu vũ với tôi thôi.” Khi anh nói, Annie ngước nhìn lên. Alex nhìn vào trong đôi mắt hoảng hốt của cô, mong muốn với cả trái tim rằng cô có thể nói cho anh điều gì đang diễn ra trong đầu cô. Những ký ức về Douglas? E sợ anh? Nhận thức một cách sâu sắc về cách cơ thể cô cứng đơ và vóc người nhỏ bé của cô, anh cảm thấy lương tâm bắt đầu trừng phạt anh. Anh từ từ dừng lại, tia nhìn của anh vẫn gắn chặt vào cô.

“Được rồi, Annie em yêu, em thắng trận này. Anh không ép em phải khiêu vũ với anh nữa.”

Vẻ nhẹ nhõm lướt qua khuôn mặt cô không thể nhầm lẫn được khiến Alex cười lục khục. Cô có thể nhìn anh với vẻ ngốc nghếch đó cho đến tận khi địa ngục phủ đầy bão tuyết thì anh cũng sẽ không bao giờ bị mắc lừa lần nữa. Cho đến chừng nào anh nhìn thẳng vào cô và nói chuyện một cách rõ ràng, cô hoàn toàn hiểu anh.

“Tuy nhiên trước khi anh thả em ra, em sẽ phải trả giá,” anh nhẹ nhàng thêm vào.

Trước những lời đó, đôi mắt xanh của cô sẫm lại, và anh cảm thấy cơ thể cô thậm chí còn cứng đờ hơn. Ồ, phải, cô có hiểu.

“Nếu em không muốn khiêu vũ với anh," anh bức bách, “vậy thì hãy nói điều đó với anh đi.”

Maddy hít vào một hơi lạnh buốt. “Cậu chủ Alex! Thật là đáng xấu hổ. Cậu biết là cô nhỏ đáng thương này không thể nói chuyện mà.”

“Ồ, nhưng cô ấy có thể,” anh nói, không hề dứt tia nhìn ra khỏi Annie. “Và cô ấy sẽ nói, nếu không tôi sẽ cứ ôm cô ấy như thế này cả ngày.”

Mắt Annie mở lớn. Alex cười toe toét. “Nào, Annie em yêu? Từ chối anh, hoặc là khiêu vũ với anh. Chuyện rất đơn giản.”

Miệng cô mím mỏng lại thành một đường nổi loạn. Cẩn thận để không dùng lực quá mạnh, Alex siết chặt vòng tay quanh eo cô lại và kéo cô khẽ dịch và gần anh. Cô hếch cằm lên, bức tranh của thách thức. Để đáp lại, anh bắt đầu lại di chuyển quanh phòng. “Thầm thì nó với anh, Annie em yêu. Anh biết rất rõ là em có thể.”

“Ôi, Cậu chủ Alex, xin hãy xót thuơng!”

Anh chậm rãi mỉm cười với đôi mắt đầy lo âu của Annie. “Nói không với anh, Annie, hoặc là khiêu vũ với anh đến tối mịt. Đó là lựa chọn của em đấy.”

Anh thấy miệng cô mím chặt lại. Sau đó cô nuốt xuống. Nhìn xuống cô, chứng kiến cuộc vật lộn cô đang trải qua, Alex cảm thấy cả cơ thể anh như căng ra. Chiếu ánh mắt vào một trong những chiếc khuy áo anh, cuối cùng cô cũng hé môi. Và sau đó, nhanh đến nỗi anh gần như không nhận thấy, cô uốn miệng thành chữ, “Không.”

Một cảm giác cháy bỏng bò ngược lên cuống họng Alex. Từ vẻ mặt sắt đá của cô, anh biết cô ghét anh thêm một chút vì việc ép buộc này, nhưng anh không quan tâm. Bằng cách thắng trận đấu nhỏ này, anh đã xác nhận một chiến thắng to lớn cho cả hai người họ.

Khi anh thả cô ra, cô lảo đảo vì bất ngờ thiếu nơi dựa vào. Alex tóm lấy khuỷu tay để giữ cô lại. Khi đôi mắt đẹp tuyệt của cô lại gặp mắt anh, anh khẽ chạm đầu ngón tay vào má cô.

“Cảm ơn,” anh thì thầm.

Sau khi rời khỏi phòng của Annie, Alex nhốt mình trong phòng làm việc để cập nhật sổ sách. Công việc đó khiến anh bận rộn đến tận bữa trưa, và anh ăn ngay tại bàn làm việc của mình. Khi cô hầu gái dọn dẹp đi, anh ngồi ngả ra trên ghế và gác chân lên mặt bàn, cánh tay khoanh lại và gác sau gáy. Nhìn một cách đầy suy tư vào không trung, anh suy nghĩ một vấn đề khác có liên quan đến Annie, một vấn đề, cho đến giờ phút đó, anh đã không cho phép mình suy nghĩ quá nhiều.

Một người đàn ông tán tỉnh một cô gái bị điếc và nhút nhát như thế nào đây?

Anh cho phép bản thân mình vài phút để nhớ lại anh đã cảm thấy như thế nào khi khiêu vũ cùng cô ngày hôm qua trên tầng gác mái, và anh biết, ẩn bên trong cái bóng nghi hoặc, anh muốn cô lại ở trong vòng tay mình. Và điều đó vừa đơn giản lại vừa khó khăn. Thách thức là ở chỗ quyến dụ được Annie vào lại trong vòng tay anh. Phán đoán từ phản ứng của cô ngày hôm qua khi họ nhảy điệu van, cô chẳng phải là người đồng hành nhiệt tình trong bất cứ loại gần gũi thể xác nào cả.

Theo thường lệ, Alex chắc hẳn sẽ giải quyết vấn đề theo cách thông thường, nhưng việc trực tiếp lại gần sẽ không hiệu quả với Annie, và anh biết điều đó. Lý do thứ nhất là, cô e sợ anh sau những gì Douglas đã làm với cô, và điều đó thật dễ hiểu. Lý do khác là, cuộc sống của cô cho đến nay đã không chuẩn bị gì cho cô trước sự rộng mở thế này. Cha mẹ cô đã làm tốt việc giữ cho Annie và sự thiếu hụt của cô ở phía sau cuộc sống của họ khiến cô cũng cảnh giác và bí mật như thế.

Quyến rũ là mục đích cơ bản của anh. Vấn đề đặt ra là, anh sẽ làm việc đó như thế nào? Một vài phút trôi đi, trong những giây phút đó Alex đã hình thành và bác bỏ một vài ý tưởng. Sau đó một nụ cười chậm rãi nở ra trên môi anh. Một người đàn ông quyến rũ một phụ nữ như thế nào? Anh ta sẽ cám dỗ cô ấy với thứ gì đó anh ta biết cô ấy sẽ không thể nào kháng cự nổi, tất nhiên rồi.

Buổi chiều hôm đó khi Maddy xuống dưới nhà để trông coi những cô hầu gái làm hằng hà sa số những công việc nhà, Annie bám đuôi bà như cô đã làm hơn một tuần đó, chỉ duy nhất khác biệt là hôm nay có thêm một kẻ quan sát trong nhà. Khi anh thấy vợ mình xuống lầu, anh lui về phòng làm việc, thận trọng chừa cánh cửa hé mở ra.

Ngồi vào chiếc ghế yêu thích tại vị trí của mình, Alex dựng chiếc nồi anh đã lấy từ nhà bếp. Kẹp chặt chiếc nồi giữa hai đầu gối mình, anh bắt đầu nện vào đáy nồi bằng một chiếc thìa kim loại to. Âm thanh tổng hợp dựng nên một tiếng ồn ào có thể đánh thức cả người chết. Không hài lòng với tông âm, anh sửa lại vị trí của chiếc nồi cho tới khi nó cung cấp được tiếng pinh cao vút. Đã cảnh báo trước với Maddy, những cô hầu gái và Frederick, Alex biết không ai trong số họ sẽ tìm hiểu xem âm thanh phát ra từ đâu. Chỉ có một người sẽ đến... nếu cô ấy nghe được tiếng ồn này.

Pinh! Pinh! Tinh! Nó là tạp âm khủng khiếp nhất anh đã tạo ra, không nghi ngờ gì hết, và anh cảm thấy hoàn toàn nực cười. Một người đàn ông trưởng thành nện rầm rầm vào một chiếc nồi? Anh chỉ cầu nguyện nó có tác dụng. Ép buộc bản thân không nhìn về phía cánh cửa, anh không ngừng đập vào chiếc nồi, không biết chắc liệu Annie có nghe được nó hay không.

Khi anh sắp sửa từ bỏ hi vọng thì thoáng thấy một chuyển động từ khoé mắt mình. Với sự nhiệt tình vừa được đổ đầy, anh đập vào chiếc nồi, vật lộn để cố không làm lộ mục đích của mình bằng việc mỉm cười. Một thoáng sau, đôi giày mòn vẹt của Annie xuất hiện trong tầm mắt, và anh biết cô đứng chỉ cách vài bước chân. Anh tiếp tục gõ chiếc thìa, giả vờ là anh không nhìn thấy cô.

Bị thu hút bởi tiếng ồn như kim loại bị hút bởi nam châm, cô đến gần hơn. Rồi gần nữa. Cuối cùng Alex cho phép mình nhìn lên. Vẻ mặt cô khiến việc anh tự biến mình thành thằng ngốc thật xứng đáng. Mắt mở to đầy bối rối, cô đứng đó, hoàn toàn bị chế trụ, tia nhìn của cô tập trung vào chiếc thìa.

Alex cho phép bản thân mình cười toe toét, mặc dù chỉ một chút thôi, sau đó dừng gõ. Trước sự im lặng, cô giật nảy mình và chiếu ánh nhìn vào anh. Anh chìa chiếc thìa ra cho cô.

“Muốn gõ thử không?”

Vẻ khát khao phản chiếu trong mắt cô không thể nhầm lẫn được. Nhớ lại những gì James đã kể cho anh về hành động đáng xấu hổ của Annie hàng năm trước đây tại giàn đàn ống ở nhà thờ, Alex cảm thấy tim anh như thắt lại. Âm thanh. Với Annie, nó thật hiếm hoi và khó mà đạt được, một phép màu chỉ thỉnh thoảng mới xuyên qua được bức tường im lặng bao quanh cô. Khi còn là một đứa trẻ, mặc kệ sự bẽ mặt của cha mẹ và việc mình bị trừng phạt, cô đã không thể cưỡng lại được sự quyến rũ của nó ở nhà thờ và đã tự buộc bản thân tới gần nơi để giàn đàn ống, gây nên thứ cha cô đã gọi là “những âm thanh đầy thú vật.” Khi đã lớn, cô vẫn bị hấp dẫn bởi nó không thể kiềm chế được. Âm thanh. Một món quà vô giá với ai đó giống như Annie, và là một món quà anh có thể tặng cho cô.

Theo dõi vô số những cảm xúc vụt qua khuôn mặt cô, Alex cảm thấy gần như là xấu hổ về việc anh đã dùng âm thanh như một miếng mồi đầy quyến rũ. Gần như. Cô là vợ anh, và trên mọi phương diện, anh mong muốn chuyện này là một cái gì đó hơn một cuộc hôn nhân giả, không chỉ vì lợi ích của bản thân anh, mà còn là vì cô nữa. Với sự thiếu hụt của mình cô có thể chẳng bao giờ có được một cuộc sống bình thường, nhưng anh có thể trao cho cô cái gì đó tương tự như thế. Tình yêu, tiếng cười, tình bạn. Họ thậm chí còn sắp có một đứa trẻ để nuôi dạy. Annie sẽ đóng vai trò như mẹ đứa bé. Anh sẽ lo liệu để điều đó xảy ra.

Alex chìa chiếc thìa ra, cám dỗ cô không một chút khoan dung và chỉ cắn rứt lương tâm có một chút thôi. Đôi mắt xinh đẹp của cô chuyển thành màu xám như bầu trời sắp bão vì lo lắng. Nhưng anh cũng nhìn thấy sự khát khao. Một sự khát khao mãnh liệt đến nỗi nó khiến anh nhức nhối vì cô. Trong tay mình, anh đang nắm giữ phép màu. Tất cả những gì cô phải làm là với ra và nhận lấy nó.

Cả người cô run rẩy khi cô đến gần hơn và với ra để tóm lấy cán chiếc chìa. Đầu những ngón tay họ chạm vào nhau khi trao đổi, một cảm giác như điện giật chạy qua Alex và một cảm giác rõ ràng là bất an về phía cô.

“Tới nào. Gõ vào nó đi,” anh cổ vũ cô.

Cô kéo ánh nhìn của mình từ miệng anh tới chiếc nồi. Một ánh háo hức xuất hiện trong mắt cô. Dường như miễn cưỡng vì đến quá gần, cô nghiêng người về phía trước để đập vào chiếc nồi. Trước âm thành t-rưng tiếp sau đó, cô chớp mắt. Thật sự chớp mắt. Alex gần như hét lên vì mừng rỡ.

“Tiếp tục đi! Nó không cắn em đâu.” Và anh cũng không, anh lặng lẽ thề. Vì cô anh không thể phá huỷ điều này, không phải hôm nay. Có lẽ là không bao giờ. Quyến rũ thế đã quá nhiều rồi.

Cổ họng anh nghẹn lại khi anh nhìn cô quật vào đáy chiếc nồi lần nữa. Trước âm thanh vang lên sau đó, vẻ ngạc nhiên lướt qua khuôn mặt cô. Sau đó cô mỉm cười. Vẻ rực rỡ của nụ cười đó thay đổi hoàn toàn khuôn mặt cô đến nỗi tất cả những gì Alex có thể làm là nhìn chăm chăm. Cô nâng ánh nhìn của mình vào anh, và xúc cảm tạo nên một cung lửa điện giữa hai người họ, một cảm xúc không liên quan gì đến cám dỗ và hoàn toàn là một tình bạn bắt đầu nảy nở.

Với Alex, nó đã là đủ rồi. Với Annie, nó mới chỉ là sự khởi đầu thôi.

(Hết chương 13)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét