**********

Thứ Tư, 8 tháng 6, 2011

Chương 19 - Annie's song

Dịch: summerwind210
Edit: qoop!!

-----------------------------

Chương 19

Với Alex, từ tán tỉnh mang một ý nghĩa hoàn toàn mới trong vài tuần tiếp theo, Thay vì tán tỉnh Annie với những lời tỏ tình dịu dàng, anh chơi những bản nhạc khập khiễng. Thay vì viết cho cô những vần thơ tình lãng mạn, anh viết những chữ cái cho cô và cần cù dạy cô bảng chữ cái dành cho người khiếm thính. Thay vì khiến cô vui thích với những cuộc trò chuyện thông thái, anh nhét cái ống nghe vào tai cô và hét, hay vừa liếc mắt vào cuốn sách và vừa cố gắng một cách vụng về thực hiện các ký hiệu theo lời hướng dẫn.

Lúc bắt đầu, Annie là một học trò không dễ lĩnh hội. Trong khi anh toát mồ hôi hột, cố gắng thực hiện các dấu hiệu thật chính xác, anh liếc nhìn lên và phát hiện ra rằng sự chú ý của cô đã trôi tới khung cửa sổ đằng sau anh hay cô đang nhìn ngắm một trong những vật phát ra tiếng ồn với vẻ khát khao cháy bỏng. Thỉnh thoảng anh thậm chí còn bắt gặp cô nhìn anh với vẻ khát khao tương tự như thế, điều khiến các dây thần kinh của anh bị tàn phá. Kể từ ngày hôm đó, ở trong phòng dành cho trẻ, anh đã không đề xướng bất cứ sự ôm ấp nào, không phải vì anh không muốn ôm cô trong vòng tay mình, mà là bởi vì anh sợ anh có thể bị mất kiểm soát nếu anh trở nên quá bị khuấy động.

Có vẻ như Annie chẳng hề quan tâm tới chuyện đó. Với cô, sự dạo đầu họ tiến hành là một trải nghiệm mang lại sự vui thích cực kỳ, và cô rõ ràng là không nhận ra sự kết nối giữa việc họ làm thế với những gì Alex khát khao muốn được làm nhiều hơn. Thật không may, có sự kết nối, mà còn là kết nối hơn cả mạnh nữa là đằng khác, và Alex quyết tâm sẽ không biến nó thành hành động có thể vượt khỏi tầm kiểm soát. Không cho tới khi anh cảm thấy chắc chắn rằng Annie sẵn sàng hoàn thành cuộc hôn nhân của họ.

Một buổi sáng giữa buổi học ký hiệu bảng chữ cái, Alex liếc lên từ phần hướng dẫn và nhận ra Annie đang vươn ngươi qua bàn làm việc của anh, trọng lượng của cô đặt lên hai khuỷu tay bằng phẳng và phần bụng phồng lên của cô. Nự cười toe toét ranh mãnh và lớp mờ xám đầy khát khao trong mắt cô khiến tim anh đập thình thịch.

“Annie, chúng ta phải học bài,” anh nghiêm khắc nói.

Lúm đồng tiền nơi má cô sâu hơn, và khi cô nhìn vào miệng anh, anh dễ dàng cảm nhận được là cô đang nghĩ về cái gì khác bên cạnh đọc môi. Nâng một tay đặt lên phần thân trên của mình, nụ cười của cô chất đầy mời chào không thể nhầm lẫn được. Giật tia nhìn của mình ra khỏi cô, Alex bắt đầu điên cuồng lật dở những trang sách. Cô nhỏ ranh mãnh lỉnh đến gần hơn.

“Annie ...” Anh liếc lên. “Làm ơn xuống khỏi bàn cua anh đi. Em sẽ làm lộn xộn giấy tờ của anh khắp n—” Tia nhìn của anh rơi như đá tảng tới những ngón tay thanh mảnh của cô, thứ đã di chuyển từ những nút áo nhỏ ở phần thân trên đến đường xẻ nơi ngực cô. Qua những lớp quần áo, cô đang khẽ vuốt ve bản thân. Alex có thể nhìn thấy đỉnh hồng của cô nhô lên lớp vải, một chiếc nụ nhỏ cứng trêu ngươi sức kháng cự của anh. “Annie, không. Đó không phải

Cô mỉm cười và cắn nhẹ lấy môi dưới.

Alex nhào ra khỏi ghế và xoay người về phía cửa sổ. “Em không được—” Anh không thể cất nổi ánh mắt khỏi bàn tay cô và những gì cô đang làm. Từng khúc ruột của anh thắt lại đau đớn. Dẫu cho đầu lưỡi anh bảo cô hành vi như thế thật không giống một quý cô chút nào, nhưng sư thật, đến khi nào mà cô chỉ làm thế khi họ ở một mình, anh sẽ không cảm thấy đáng bị chê trách. Còn lâu mới vậy. “Đừng bao giờ làm thế trước mặt những người khác,” anh khàn khàn khuyên bảo. “Không ở trước mặt Maddy hay bất cứ ai. Em hiểu chứ?”

Cô gật đầu. Alex hít một hơn run rẩy. “Còn về việc làm thế trước mặt anh,” anh tiếp tục, “em phải hiểu rằng nếu anh đáp ứng sự chào đón của em, anh sẽ muốn làm những thứ khác mà chúng ta đã từng nói qua. Lần trước, khi anh thử, em đã tỏ ra e sợ. Chỉ trừ khi em đã thay đổi suy nghĩ, còn không anh sẽ đề nghị em dừng—” anh nuốt xuống cực nhọc “—việc mời mọc anh.”

Cô đứng dậy bất thình lình đến nỗi anh cảm thấy chắc chắn nó sẽ làm đầu cô bị choáng. Nhìn biểu cảm mê đắm của cô thay đổi thành sự cẩn trọng, anh mở miệng cười nhe răng. “Không biết làm sao, anh đã e đó sẽ là phản ứng của em.” Anh nhìn vào vạt trên áo cô. “Điều mà thật đáng tiếc. Được yêu em chính là một trong vài hoạt động anh cho rằng xứng đáng để làm ngắt quãng giờ học của chúng ta. Như anh đã giải thích lúc trước, nó cực kỳ thỏa thích.”

Cô ngồi xuống ngay lập tức và nhìn thẳng vào cuốn sách. Alex cười lục khục và cũng quay lại chỗ ngồi của mình. Lờ tịt đi vẻ cam chịu của cô, anh lật tìm lại trang đang học trong cuốn sách giáo khoa. Năm phút sau, Annie bắt đầu ngáp và lại nhìn ra ngoài cửa số.

Alex bắt đầu cảm thấy thất vọng rằng anh sẽ chẳng bao giờ làm cho cô hiểu được tầm quan trọng của những gì anh đang cố dạy cho cô, rằng nếu cô chỉ cần chú ý, cả một thế giới mới sẽ mở ra cho cô. Một buổi sáng sau đó, khá là tình cờ, anh đã tìm ra được chiến lược trong việc dạy những ký hiệu cực kỳ quan trọng với cô. Giữa buổi học, thứ mà cho tới nay khiến Annie chẳng muốn làm gì ngoại trừ bồn chồn, Alex liếc sang và nhận thấy cô đang nhìn chiếc đàn ống vẻ đầy khát khao.

Vẫy vẫy tay để bắt giữ lại sự chú ý của cô, anh nói, “Em có thích chơi đàn không, Annie?”

“Có!” cô nói, và háo hức đứng lên khỏi ghế.

“Không nhanh thế đâu,” Alex nói, cảm thấy hơi cáu kỉnh với cô. “Đầu tiên em phải xin phép đã.”

“Làm ơn?”

Anh lắc đầu và gõ gõ vào cuốn sách. “Bằng ký hiệu.”

Cô nhún vai một cách vô vọng. “Em không biết ký hiệu.”

Lúc này ký năng đọc môi gần như hoàn thiện bằng cô, Alex ngoắc cánh tay vào lưng ghế và nhìn cô đầy thách thức. “Vậy thì em sẽ phải học nó, được chứ? Hoặc thế hoặc là em sẽ phải từ bỏ việc chơi các nhạc cụ.”

Mắt cô mở lớn đầy nghi ngờ. Alex cười toe toét với cô và bắt đầu lật giở các trang sách. Anh xác định được ký hiệu mình đang tìm. “Chơi.” Anh đặt nắm tay phải của mình chồng lên nắm tay trái và xoay như thể anh đang vặn mở một cái gì đó ra. “Nhạc.” Anh vẫy lòng bàn tay phải từ trái qua phải phía trước bàn tay trái duỗi phẳng, mũi bàn tay hướng sang phải. “Làm ơn.” Mỉm cười, lòng bàn tay phải đặt trên ngực, anh xoa một vòng ngược chiều kim đồng hồ. “Tất cả phải làm chỉ có thể thôi.” Làm lại những ký hiệu lần nữa, lần này nhanh hơn, không chút ngập ngừng giữa các ký hiệu, anh lặp lại những từ, “Chơi nhạc nhé, làm ơn?” Ngồi lại xuống ghế của mình, anh nhìn cô với vẻ kiêu căng lười nhác. “Giờ thì em làm đi. Nếu không thì quên việc chơi đàn hôm nay. Lựa chọn là của em đấy.”

Môi uốn thành chữ, chơi, Annie chồng hai nắm đấm của mình lại với nhau và giả vờ xoay. Khi cô nói từ, nhạc, Alex hướng dẫn cô cách chuyển động bàn tay. Lỗi duy nhất cô mắc phải khi làm ký hiệu từ làm ơn là đi theo chiều kim đồng hồ khi cô vẽ vòng trong khi áp lòng bàn tay lên ngực. Anh sửa lỗi cho cô.

“Giờ thì làm mà không có sự giúp đỡ nhé,” anh thách thức.

Cau mày lại vì tập trung, cô thực hiện những ký hiệu lần nữa, lần này thật hoàn hảo và không cần sự giúp đỡ của anh.

“Rất tốt, Annie! Hoàn hảo!” Alex đóng sập cuốn sách lại và nhìn đồng hồ. “Vì thế em xứng đáng được nghỉ mười phút.”

Anh đầy ngạc nhiên khi cô không ngay lập tức di chuyển khỏi ghế. Vòng tia nhìn của mình lại chỗ cô, anh nhướn một bên lông mày. “Em không chơi đàn sao?”

Cô gật đầu, nhưng vẻ mặt cô lại nói khác. Anh nhìn thấy vẻ dè dặt rõ rệt trong mắt cô, nhưng anh cũng thấy cả sự khát khao nữa. “Gì vậy, em yêu?”

Cô nghiêng đầu về phía cuốn sách. “Có ký hiệu cho từ yêu không?”

Ngực Alex thắt lại. “Anh chắc chắn là có.” Giả vờ thờ ơ, điều mà hoàn toàn khác xa với những gì anh cảm thấy, anh lại mở cuốn sách ra. “Để anh xem nào. À, nó đây rồi.” Anh đặt chéo bàn tay phía trên tim mình, lòng bàn tay hướng vào trong ngực. “Yêu. Nó là từ đơn giản.”

Cô khẽ cúi người về phía trước, trông đầy tuyệt vọng. “Có ký hiệu cho câu em yêu anh không’?”

“Nó cũng rất đơn giản. Để nói bằng ngôn ngữ ký hiệu, em xâu những ký hiệu thành chuỗi như em làm với từ ngữ vậy. Để nói ‘em yêu anh’, đầu tiên em làm ký hiệu từ em.” Để giải thích, anh đặt nắm tay phải lên trước xương ức, lòng bàn tay hướng sang bên trái, ngón cái chạm vào ngực, ngón út chĩa lên trên. “Sau đó em làm ký hiệu cho từ yêu em vừa mới học đấy.” Anh chỉ cho cô cách làm ký hiệu lần thứ hai. “Sau đó em làm ký hiệu từ anh.” Với nụ cười chậm rãi, anh chỉ ngón trỏ của bàn tay phải vào cô. “Và nhân tiện, anh cũng yêu em.”

Má cô chuyển sang màu hồng xinh đẹp, và cô ngoảnh mặt đi. Alex đợi, chờ mong, ngập đầy bởi khát khao, muốn cô dùng ký hiệu để nói với anh rằng cô yêu anh nhiều hơn anh đã từ muốn bất cứ điều gì mà anh nhớ được. Anh đợi, một cách vô ích. Sau một chốc, Annie nhỏm dậy khỏi ghế và lang thang tới chỗ cây đàn. Một vài giây sau, căn phòng ngập đầy với những âm thanh đinh tai.

Tuy nhiên , những giai điệu chói tai đó chỉ kéo dài trong vài phút, trước khi Annie nhỏm dậy khỏi băng ghế và tha thẩn lại phía bàn của Alex, tia nhìn của cô hướng một cách tò mò vào cuốn sách nằm bên cạnh anh. Nghịch nghịch dải đăng ten nơi đường viền cổ áo, cô cuối cùng nhìn vào mắt anh. “Anh nói từ ‘Alex’ thế nào?” cô hỏi.

Anh đẩy cuốn sổ kế toán của mình sang một bên. “Không có ký hiệu cho hầu hết các tên gọi. Em phải đánh vần chúng.” Tóm lấy một cuốn sách khác, anh búng nó mở ra tới phần chứa bảng chữ cái ký hiệu. Chậm rãi, để cô có thể tiếp thu được những vị trí đặt tay, anh đánh vần tên mình, nói mỗi chữ cái khi anh làm ký hiệu. “A—L—E—X.”

Annie ngồi xuống đối diện anh, sự chú ý của cô nhanh chóng chuyển từ tay đến miệng anh, vẻ mặt cô đầy chăm chú. Sau đó cô lặp lại chính xác những cử động của tay và mỉm cười khi cô hoàn thành. “Alex!” cô kêu lên, nhìn thoả mãn một cách quá mức. “Em đã đánh vần được chữ Alex!’

“Em hiển nhiên là làm được! Nhưng, Annie, đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Với bảng ký hiệu chữ cái, là tập hợp đơn giản những ký hiệu của bảng chữ cái thông thường, em có thể học được cách đánh vần mọi từ trong ngôn ngữ của chúng ta. Em có hiểu không? Ngay khi em nhớ được bảng chữa cái, em sẽ có thể biết đọc.” Trước cái nhìn không hiểu của cô, anh ra hiệu về phía giá sách của mình. “Sách, Annie. Em sẽ có thể đọc sách. Có những câu chuyện tuyệt vời trong một vài cuốn, về những con người thú vị ở những nơi rất xa.”

Cô liếc về phía chiếc giá chất đầy những sách. “Em? Em có thể học đọc?”

“Em chắc chắn là có thể. Em là một phụ nữ trẻ rất thông minh.”

Cô nhăn mặt, rõ ràng là hoài nghi việc mình thậm chí có đạt được một nửa từ thông minh hay không không. “Ngu ngốc,” cô nói. “Mẹ nói em ngu ngốc.”

Alex thở dài. “Em không ngu ngốc. Tin anh về điều đó đi. Và mẹ em không nói là em ngốc. Không còn nữa. Anh không nói mọi việc sẽ dễ dàng, nhưng nếu em tập trung trong giờ học và thật, thật là chăm, em có thể học đọc, Annie. Và em cũng có thể học viết nữa.”

Bất thình lình trông có đầy mục đích, cô khoanh tay lại và ngồi thẳng lưng một cách tuyệt đối. “Vậy thì dạy em đi.”

Anh cười lục khục. “Chà, chúng ta sẽ không học xong nó trong sáng nay đâu. Chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi.”

“Dạy em đi!” cô lặp lại. “Làm ơn?” Và Alex thật vui mừng khi cô ra hiệu từ được không khi cô uốn môi nói từ cuối cùng.

Cố không để lộ ra cảm giác chiến thắng, Alex đặt mình vào nhiệm vụ là làm đúng như thế.

Học thủ ngữ... là điều khó khăn nhất Annie đã từng thử để hoàn thiện, nhưng nó cũng là điều thú vị nhất. Dưới những yêu cầu của Alex, mẹ cô và tất cả mọi người ở Montgomery Hall cũng bắt đầu học thủ ngữ để một ngày nào đó Annie có thể giao tiếp với họ. Kết quả là, tất cả mọi người điều học bảng chữ cái ít nhất là một tiếng mỗi ngày. Henry và Deiter, không ai trong số hai người biết đọc hay viết, là những người duy nhất trong số người làm được bãi miễn.

Trong vòng hai tuần, Edie Trimble, Annie, và những người sống ở Montgomery Hall đã học thuộc bảng ký hiệu chữ cái. Ngay khi việc đó hoàn thành, Alex biên soạn một danh sách những từ anh khăng khăng Annie học đánh vần trước khi cô tiến xa hơn trong những bài học của mình: ốm, giúp, nóng, lạnh, uống, ăn, và Alex, từ cuối cùng là vì anh là người duy nhất có thể đọc môi và nếu cần thiết, sẽ hiểu được cô cần gì trong trường hợp không ai hiểu được.

Annie cảm thấy thật hăng hái khi lần đầu tiên cô vào bếp và có thể yêu cầu được phục vụ đồ uống. Cô hầu gái được cô đánh vần từ đó ra đã ngay lập tức hiểu và rót cho cô một cốc nước. Đó là lần đầu tiên trong suốt mười bốn năm Annie có thể yêu cầu ai đó làm gì. Sau khi uống nước xong, cô rời khỏi nhà bếp, tìm kiếm sự riêng tư trong phòng dành cho trẻ, và thổn thức. Được nói, dù là bằng tay, đối với cô là món quà vô giá.

Nghĩ lại những ngày đầu cô mới ở Montgomery Hall, Annie nhớ cô đã cảm thấy giận dữ nhường nào khi lần đầu tiên nhận ra cô đã kết hôn. Khi đó cô đã tin rằng mình không nhận được món quà nào trong ngày cưới và cảm thấy như bị lừa dối. Giờ cô nhận ra cô đã được tặng một món quà vô giá, một người đàn ông cao lớn, với mái tóc hung, đôi mắt màu hổ phách và nụ cười toe toét lười nhác. Anh, không nghi ngờ gì hết, chính là người tạo ra những điều kỳ diệu. Được biết anh khiến thế giới của cô thay đổi theo nhiều cách đến nỗi cô không thể đếm xuể nữa.

Yêu anh như cô yêu đã đặt cô vào một vị thế khó khăn. Trong ba lần khác nhau, anh đã bày tỏ, cực kỳ rõ ràng rằng, anh khát khao được gần gũi với cô, không chỉ bằng cách hôn và chạm vào ngực cô, điều mà cô nhận thấy rất thú vị, mà còn thấp xuống dưới nữa, như em trai anh, Douglas, một lần đã làm. Annie không thể chịu đựng được cái ý nghĩ để bất cứ ai, ngay cả Alex, lại làm thế với cô.

Nhưng anh muốn. Gần đây, cô cảm thấy bất cứ khi nào cô ở cùng anh. Thông điệp này ở đó, trong mắt anh khi anh nhìn cô, qua tay anh khi anh chạm vào cô, và nó luôn ở trong không khí giữa họ, một cảm giác mong đợi, dữ dội.

Phần khó nhất là Annie không hoàn toàn chắc chắn việc gần gũi với Alex có khủng khiếp hay không. Ngày hôm đó khi anh hôn và chạm vào cô trong phòng trẻ, nó thật huy hoàng, và vì nó như vậy, cô không thể không băn khoăn những thứ khác anh muốn làm có thú vị như thế không. Theo như Alex nói, chúng sẽ thế, và nhiều như Annie biết, anh chưa bao giờ nói dối cô.

Thật là tiến thoái lưỡng nan... Cô muốn làm cho Alex hạnh phúc nhiều như anh làm cho cô, và cô cảm nhận được rằng anh thật sự sẽ rất hạnh phúc nếu cô để cho anh đặt tay vào dưới váy mình. Câu hỏi đặt ra là, cô có thể chịu đựng được thế không nếu cô để cho anh? Annie không biết, và vì cô không biết, cô trì hoãn việc đi đến quyết định, cách này hay cách khác.

Tháng Chín chuyển sang tháng Mười, Tháng Mười chuyển thành tháng Mười một—giờ thì Annie biết tên của các tháng rồi vì Alex đã yêu cầu cô học thuộc chúng—và thời tiết ngày càng trở nên lạnh giá hơn. Khi những đống cỏ đã được bó lại, Alex dành ít thời gian làm việc đi và dành nhiều thời gian ở bên Annie hơn. Một vài buổi chiều, anh gói cô vào chiếc áo choàng anh đã yêu cầu may cho cô và đưa cô đi dạo khá xa. Những chiều khác, họ ở trong phòng làm việc của anh bên cạnh lò sưởi ấm áp và cùng chia sẻ những trò giải trí thú vị, đôi khi chơi trò chơi, những lúc khác chỉ đơn giản là nói chuyện. Anh đã trở nên rất giỏi trong việc đọc môi và cả hai người đều trở nên thuần thục trong việc sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.

Một buổi chiều, anh hỏi cô, “Nếu em được nêu ra một thứ em muốn nhiều hơn bất cứ thứ gì khác, Annie, nó sẽ là gì?”

Annie cắn môi. Alex đã tặng cho cô rất nhiều. Rất, rất nhiều. Có vẻ thật vô ơn khi thú nhận cô vẫn có thứ khao khát.

“Thôi nào. Đây là thời khắc trung thực.” Anh ngồi gần lò sưởi, những ánh lửa sáng vàng rực nhảy nhót trên khuôn mặt ngăm ngăm của anh và tạo thành cái bóng bập bùng ngang qua chiếc áo sơ mi lụa màu kem của anh, thứ khiến vai anh như rộng lớn hơn. Ánh mắt anh tìm kiếm ánh mắt cô. “Trang sức?”

Cô cười phá lên và lắc đầu. “Không, không phải trang sức. Em sẽ đeo chúng ở đâu chứ?”

“Em muốn đi vào thị trấn,” anh đoán. Khi cô lắc đầu, anh nói, “Vậy thì là khiêu vũ?”

“Em không thật sự muốn thứ gì hết,” cô nói dối.

“Annie ...” Anh nói đầy quở trách. “Nói cho anh.”

Đã yêu thương đứa trẻ trong bụng mình, Annie đặt tay lên trên bụng và nhún vai. “Khi em bé sinh ra, có thể em sẽ không thích thứ đó nữa.”

“Có gì khác đâu? Nói cho anh nào.”

“Một con chó.”

Mắt anh hẹp lại. “Một con chó. Chúng to lớn, lông lá, đầy dãi và thô lỗ. Em muốn một con chó làm gì kia chứ?”

Cô lại nhún vai. “Em không biết. Em chỉ luôn ước có một con thôi.”

Anh lắc đầu và nhìn chăm chú vào lò sưởi trong một thoáng. Khi anh nhìn lại cô, cô hỏi, “Còn anh? Nếu anh có thể đặt ra một thứ anh thật sự, thật sự thích, nó sẽ là gì?”

Ánh mắt anh chìm thật sâu vào trong ánh mắt cô. “Em sẽ không thích câu trả lời của anh đâu.”

Cô đảo mắt. “Thế là không công bằng. Em đã nói cho anh mà.”

Anh không dứt ánh mắt khỏi cô. “Anh muốn em.”

Annie cảm thấy một cơn phấn kích đột ngột đang trượt lên trên cổ cô.

“Trong vòng tay anh, trên giường của anh,” anh nói. “Anh muốn làm tình với em, Annie. Anh muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này.” Ánh nhìn của anh chạm vào phần eo phồng lên của cô, sau đó quay trở lại mắt cô. “Anh yêu em. Và anh yêu con chúng ta. Anh muốn chúng ta là một gia đình thật sự.” Mắt anh nhức nhối vì khát khao. “Trong suốt cuộc đời, anh chỉ có một mình. Cho tới khi em đến, anh đã không nhận ra mình trống rỗng đến nhường nào. Giờ em và con mang đến những sự thay đổi. Những thay đổi tốt. Có lẽ là tham lam, nhưng anh giống đứa trẻ trong cửa hàng kẹo. Anh muốn tất cả. Chúng có nghĩa gì không? Một cuộc hôn nhân thật sự, em, trong vòng tay anh khi anh đi ngủ mỗi tối và thức dậy mỗi sáng.”

Cô cuối cùng cũng xoay xở được để giật ánh mắt ra khỏi anh và nhìn chăm chăm vào ngọn lửa. Cô giật nảy mình khi anh chạm vào má cô để kéo mặt cô quay lại.

“Anh biết là em sợ, “ anh thì thầm. “Và anh không đổ lỗi cho em về chuyện đó. Nhưng anh nghĩ anh đã đạt được sự tin tưởng của em, nếu không phải là gì khác, vậy nên em ít nhất là suy nghĩ về việc đó được chứ?”

Mặt cô cảm giác như thể nó đã bị bôi đầy lòng trắng trứng.

“Anh hứa với em,” anh nói với cô. “Nếu em tin anh đủ để cho phép anh thử, anh sẽ không làm bất cứ điều gì em không muốn anh làm. Và nếu em yêu cầu anh dừng lại, anh thề là anh sẽ dừng.”

Annie khó có thể chịu được việc nhìn vào mắt anh. Tất cả những gì cô nhìn thấy trong đó là tình yêu anh dành cho cô. Sao cô có thể từ chối điều duy nhất anh từng yêu cầu cô?

“Như anh nói, chỉ cần nghĩ về nó thôi. Không cần cho anh câu trả lời ngay bây giờ. Em sẽ làm thế chứ? Nghĩ về việc đó ấy?”

Cô gật đầu.

Anh thưởng cho cô một nụ cười chậm rãi. “Trong khi em nghĩ về việc đó, nghĩ về việc nó đã tuyệt thế nào hôm ở phòng trẻ. Anh đảm bảo với em rằng những gì tới sau đó còn tuyệt vời hơn.”

Annie ước gì cô có thể chắc chắn về điều đó. Ôi, cô ước cô có thể chắc chắn biết bao nhiêu.

(Hết chương 19)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét